Diệp Bạc Hâm lấy một chậu nước ấm từ phòng tắm ra, đặt chậu nước xuống một chiếc ghế gỗ, rồi kéo đến bên mép giường.
Cô chưa được được đào tạo chuyên nghiệp đến độ trong bóng tối vẫn thấy được các chướng ngại vật.
Bật đèn tường ở đầu giường, ánh đèn vàng vọt rót sáng trong căn phòng ngủ.
Anh vẫn ngủ say, gương mặt vẫn chưa hết đỏ, mái tóc ngắn ram ráp tay hẵng sũng mồ hôi do mới rồi vận động mạnh.
Diệp Bạc Hâm quỳ bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt anh lúc say ngủ, đầu óc mơ màng.
Người đàn ông trác tuyệt phi phàm, tuấn tú thoát tục này, đúng là chồng cô ư?
Rõ ràng anh đã ba mươi tuổi, danh tiếng lẫy lừng quân ngũ, hành xử quyết liệt mạnh mẽ, bất kể thời gian luôn có thể kiếm soát toàn diện, là người luôn trên cao, khiến người khác phải ngước nhìn. Lúc này vầng hào quang quanh anh đã nhạt đi, anh trở nên tự nhiên, dễ gần, dường như gần gũi với cô hơn.
Cô lấy làm thắc mắc, mình của ngày xưa, làm sao lại có dũng khí để theo đuổi một người đàn ông nổi bật như anh nhỉ?
Đổi lại là cô của bây giờ, gặp một người đàn ông tuyệt vời toàn diện thế này, cô nghĩ, mình sẽ ý thức được bản thân, bất kể là gia thế hay năng lực, cô đều thua anh ta cả một khoảng dài. Cô sẽ không đi tiêm nhiễm người đàn ông như đóa anh túc ấy đâu.
Nhiệt huyết của thời thanh niên, theo độ tuổi tăng dần, cũng tản tác đi. Phần nhiều sẽ cân nhắc khoảng cách hiện thực.
Diệp Bạc Hâm của năm mười tám tuổi quả là may mắn, gặp được người đàn ông đã cứu mình. Diệp Bạc Hâm của năm mười tám tuổi cũng rất dũng cảm, dám đi theo hạnh phúc của mình.
Nếu năm mười tám tuổi cô không gặp anh, để đến năm hai mươi lăm tuổi mới trùng phùng, có lẽ họ sẽ không thể có đoạn tình duyên này.
Diệp Bạc Hâm thở phào, tay vuốt ve hàng lông mày sắc nét của anh.
Ánh mắt cô lướt xuống, là bờ môi anh mím chặt, yết hầu gợi cảm.
Giọng anh êm ái biết bao nhiêu, lúc dịu dàng lại như dòng nước róc rách quanh núi. Lúc giận, lại như âm trầm trang nhã của đàn vi-ô-lông.
Chiếc chăn mỏng phủ ngang hông anh, để lộ làn da màu mật, dưới ánh đèn màu cam lại càng quyến rũ chí mạng, cơ thể săn chắc nhưng không u cục cơ bắp, hấp dẫn đến khó tả. Từ trên xuống dưới không có lấy một phần thịt nào là thừa thãi, mọi thứ vừa vặn đến tuyệt vời.
Trên cơ thể khỏe mạnh, nóng bỏng là những dấu hôn, vết cào xước phủ khắp, thậm chí chỗ cổ cũng không may mắn hơn.
Mới rồi hưng phấn, cô không kiềm chế được, mới để lại dấu trên người anh.
Ngoại trừ những dấu vết của cô, còn có nhiều những vết sẹo to nhỏ khác.
Trước kia cô không để ý, bởi những lúc trần trụi đối diện nhau, anh luôn tỉnh táo, mà cô lại không dám nhìn anh.
Bây giờ, những dấu vết khó phai dù đã được thời gian xoa dịu, lại hiện ra trước mắt cô rõ mồn một.
Cõi lòng cô quặn thắt lại.
Mỗi một vết sẹo, có thể là những thương tích chí mạng của năm xưa, là bằng chứng cho vinh quang của anh, càng khiến cô hiểu anh sâu sắc hơn. Anh và cô không giống nhau. Công việc của anh vô cùng nguy hiểm, có thể một ngày nào đó anh sẽ không trở về.
Tuy đã bao nhiêu năm qua đi, anh đều trụ được, nhưng cô vẫn lo nơm nớp.
Nén cảm giác cay cay sống mũi, Diệp Bạc Hâm vắt khô khăn mặt, bắt đầu rửa ráy cơ thể dấp dính của anh.
Tất bật chừng mười phút, mới gột được mùi mồ hôi trên người anh.
Cô mệt lử, nằm vật xuống một bên. Anh quá nặng, để giúp anh lật người, cô đã phải dùng hết sức bình sinh.
Giữa chừng, Tập Vị Nam mơ màng tình dậy một lần, nhờ tinh thần cảnh giác cao độ, anh bất ngờ túm lấy cổ tay cô, siết chặt. Cánh tay suýt thì bị anh bóp vụn. Cảm giác dã man ấy đến giờ cô vẫn thấy thót tim.
Anh choàng mở mắt, thấy cô, người sững ra, liền hốt hoảng buông tay.
Do sốt cao, anh ngắc ngứ thốt lên mấy câu, rồi lại nhắm mắt, thiêm thiếp đi.
Nhìn cổ tay tím bầm, Diệp Bạc Hâm dở khóc dở cười.
Rõ ràng bị ngược đãi, vậy mà cô lại nở nụ cười ngọt ngào.
...
Tắt đèn, cô quay ra rón rén khép lại cửa.
Trầy trật một lúc, người cô cũng toát mồ hôi.
Cơ thể vừa ướt vừa dính, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương anh lưu trên cơ thể cô.
Diệp Bạc Hâm lại nghĩ vu vơ.
Rất nhiều chuyện thoạt đầu tưởng khó chấp nhận, nhưng một khi bắt đầu nếm trải, mới sực nhận ra cũng không khó lắm, cái thiếu thốn chỉ là dũng khí, không dám đặt bước chân đầu tiên.
Trong phòng tắm, Diệp Bạc Hâm nằm trong bồn nước ấm, làn da trắng ngần in đầy những dấu hôn.
Tóc búi tạm trên đỉnh đầu, hai cánh tay mở ngang, đặt trên hai bên thành bồn, đôi mắt đẹp nhắm lại, gương mặt cũng thoáng mệt mỏi.
Cơ thể mỏi nhừ ngâm trong nước nóng, thư thái đến độ cô không nỡ đứng dậy.
Đợi nước nguội hẳn, cô mới rời bồn tắm.
Kéo khăn tắm ở bên lau nước bám trên người, sực nhớ ra quần áo đã vất vào máy giặt, mà ở Ngự Cảnh Viên không có quần áo của cô.
Cơn uể oải đồng thời kéo tới, cô xoa đầu nặng trĩu, quấn khăn tắm, mở cửa phòng tắm bước ra.
Phòng thay đồ ở tầng hai, cửa không khóa, cô vặn nhẹ nắm đấm, cửa đã bật mở.
Trong tủ cũng chỉ lèo tèo vài bộ quần áo, đều là những bộ đồ của Tập Vị Nam.
Cô lấy một chiếc áo choàng ngủ màu xám nhạt, ngắm nghía so đo mãi. Lúc mặc lên, lại dài chấm gót, tay áo che đi những đầu ngón tay. Cô cuộn lên mới lộ ra một khoảng cổ tay, đoạn hài lòng rời phòng thay đồ.
Vừa xuống gác, điện thoại của Tập Vị Nam đặt trên bàn đổ chuông.
Căn phòng khách im ắng, tiếng chuông bỗng trở nên chói lói.
Cô nhìn đồng hồ, gần một giờ sáng, tầm này ai còn gọi, hay là có nhiệm vụ đột suất?
Anh mới về, lại đang sốt cao, Diệp Bạc Hâm không muốn đánh thức anh. Đắn đo một lúc, cô bèn bước đến, nhấc điện thoại. Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, một dãy số, là số máy bàn.
Tim cô bỗng thót lại, tay nắm chặt điện thoại, ngần ngừ hay là gọi Tập Vị Nam dậy.
Số máy bàn rất có khả năng là điện thoại của quân đội gọi đến.
Trong lúc phân vân, điện thoại trong lòng bàn tay đã ngừng rung.
Qua hai giây, lại nổ một tràng rền rĩ.
Diệp Bạc Hâm sợ nhỡ việc, bèn ra ngoài ban công bắt máy.
Chưa đợi cô lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười cợt.
“Ái chà, em tưởng anh ngất rồi cơ đấy. Gọi hai cuộc không nghe, tí thì em định gọi cho anh Cả.”
Giọng nói quen thuộc, xa cách gần một tháng trời, Diệp Bạc Hâm vẫn có thể nhận ra.
E là ngoại trừ Quý Giản Ninh ra, không ai dám dùng giọng điệu bông đùa với Tập Vị Nam.
Diệp Bạc Hâm thở phào, ngước nhìn biển hiệu nhấp nháy đằng xa.
“Quý Giản Ninh, là tôi.”
“Hử?” Quý Giản Ninh khựng lại, đoạn hỏi dò: “Chị dâu à?”
“Ừm.” Tiếng chị dâu quen thuộc xa xôi, lại gợi cô nhớ lại hai tháng tập luyện ở chiến khu đặc chủng, và cả những người đồng đội, hoài niệm vô cùng.
Quý Giản Ninh khẽ cười: “À chị dâu, xin lỗi nhé, nửa đêm khuya khoắt còn quấy rầy hai người.”
Trước kia thấy tình trạng của Tập Vị Nam là lạ, anh tưởng người phụ nữ này lại hờn dỗi gì, không ngờ lại vập vào nhau rồi, báo hại anh lo lắng.
Nhớ lại cảnh tượng hãi hùng mấy ngày trước, con tim Quý Giản Ninh lại trùng xuống, không còn ý cười đùa nữa.
“Anh ấy ngủ rồi, anh có việc gì gấp cần tim anh ấy à?” Diệp Bạc Hâm không để ý câu đùa của anh.
“Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi thăm, sức khỏe đại ca có sao không?”
Nghe ý tứ của Quý Giản Ninh, anh ta cũng biết Tập Vị Nam ốm?
Hai đầu lông mày của Diệp Bạc Hâm hơi nhăn lại: “Tối nay anh ấy sốt cao.”
Quý Giản Ninh ờ một tiếng dài thượt.
Chính xác Quý Giản Ninh sợ Tập Vị Nam sốt cao, lúc ấy lại không ai ở bên chăm sóc, lúc mê man ở nhà lại không ai biết.
Quý Giản Ninh và Tập Vị Nam là bạn từ bé. Quý Giản Ninh cũng là người chứng kiến mọi từng trải, mọi mối quan hệ gia đình của Tập Vị Nam.
Bao lâu rồi chưa đặt chân vào căn nhà lạnh lẽo ấy?
Đừng nói anh, ngay cả Quý Giản Ninh mỗi lần đến nhà họ Tập, cũng cảm thấy ngột ngạt trước đủ mọi thể loại quy định ràng buộc ở nơi đó.
“Sao tự dưng anh ấy lại sốt, chuyện gì đã xảy ra?” Diệp Bạc Hâm gặnghỏi.
Quý Giản Ninh xì một tiếng: “Sốt đã là gì? Chị thử giữa mùa đông ngâm trong nước một ngày một đêm xem, không mất mạng là may lắm rồi. Cũng chỉ có thể lực biến thái của ông ấy là chịu được.”
Giữa mùa đông?
Trong nước đang là tháng Tám, thậm chí chưa vào thu, làm sao đã giữa mùa đông được?
Trừ phi là Nam bán cầu?
Cho nên, mấy hôm nay, anh đã ở nửa phía Nam của bán cầu?
Diệp Bạc Hâm thầm hốt hoảng, tay siết chặt điện thoại, chỉ nghe lồng ngực nhoi nhói đau.
Đừng nói mùa đông dầm cả ngày trong nước, mà chỉ chạm vào nước lạnh thôi đã thấy buốt tận xương rồi, chẳng trách mà phát sốt.
Diệp Bạc Hâm thở dài: “Anh ấy không chịu đi bệnh viện, mới rồi sốt bốn mươi độ, uống thuốc giảm sốt rồi.”
Quý Giản Ninh nói: “Đến bệnh viện không ích gì đâu.”
Còn thuốc giảm sốt, với anh ấy cũng không có tác dụng.
“Vì sao?” Diệp Bạc Hâm liền hỏi.
Quý Giản Ninh không chịu nói, chỉ bảo cô tự đi hỏi Tập Vị Nam.
...
Trong phòng ngủ, Diệp Bạc Hâm sợ thân nhiệt anh lại tăng, bèn đưa tay áp lên trán anh. Cô vừa tắm xong, tay vẫn còn rất ấm, nhưng áp lên vầng trán nóng ran của anh lại cảm giác tay mình vẫn hơi lạnh.
Cô giật mình, sao lại nóng hơn nhỉ?
Sợ anh sốt cao chạy vào não, cô bèn hớt hải chạy ra ngoài, lấy một ít đá viên trong ngăn đá của tủ lạnh, dùng khăn mặt bọc lại, áp lên trán anh.
Cảm giác mát lạnh khiến anh rùng mình, đôi mắt đỏ quạch từ từ he hé, có một lần kinh nghiệm trước đó, lần này gửi thấy mùi hương trên người cô, anh không túm lấy tay cô nữa.
“Sao còn chưa ngủ?” Giọng anh khàn đặc, không thể nghe rõ. Diệp Bạc Hâm vốn cúi rạp người xuống, mặt gần như chạm vào mặt anh. Khi anh nói, hơi thở nóng ran phả vào má cô.
“Rồi, một lát là ngủ.” Diệp Bạc Hâm ngập ngừng muốn nói, nhưng nghĩ đến thái độ quyết liệt của anh, sau cùng đành thôi.
Cảm giác mát lạnh trên trán khiến anh thoải mái hơn chút đỉnh.
Anh đưa tay nắm tay cô, lòng bàn tay mát mẻ khiến hàng lông mày của anh hơi rướn lên, lại quên mất bây giờ anh mới chính là nguồn phát nhiệt.
“Ngủ đi, đừng loay hoay nữa.” Anh thương cô, xoa nắn mu bàn tay, đoạn vươn cánh tay, ôm cô vào lòng.
“Ừm.” Diệp Bạc Hâm nghe lời, nhắm mắt lại, đầu gối lên cánh tay anh.
Người anh nóng sực, nhưng cô lại lưu luyến nhiệt độ cơ thể của anh.
Con tim trống trải đã lâu, giờ được lấp đầy.
Trong lòng có cảm giác xót xa kì lạ, cũng lẫn cả ngọt ngào khó tả.
...
Trong mơ, Diệp Bạc Hâm thấy mình đang ôm một cái lò, nóng rẫy, làm cô choàng tỉnh.
Đêm, tối đen.
Rèm cửa kéo kín mít, chặn mọi ánh sáng bên ngoài.
Khoảnh khắc đó, cô ý thức được Tập Vị Nam đang tỏa nhiệt, cả hai nằm kề nhau, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Diệp Bạc Hâm giật mình, tim như lỡ một nhịp.
“Vị Nam, anh dậy đi...”
Cô ngồi dậy, bật đèn tường đầu giường.
Diệp Bạc Hâm sợ anh hôn mê, bèn cật lực lay đẩy, nhưng anh vẫn không mảy may phản ứng.
Cô chưa được được đào tạo chuyên nghiệp đến độ trong bóng tối vẫn thấy được các chướng ngại vật.
Bật đèn tường ở đầu giường, ánh đèn vàng vọt rót sáng trong căn phòng ngủ.
Anh vẫn ngủ say, gương mặt vẫn chưa hết đỏ, mái tóc ngắn ram ráp tay hẵng sũng mồ hôi do mới rồi vận động mạnh.
Diệp Bạc Hâm quỳ bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt anh lúc say ngủ, đầu óc mơ màng.
Người đàn ông trác tuyệt phi phàm, tuấn tú thoát tục này, đúng là chồng cô ư?
Rõ ràng anh đã ba mươi tuổi, danh tiếng lẫy lừng quân ngũ, hành xử quyết liệt mạnh mẽ, bất kể thời gian luôn có thể kiếm soát toàn diện, là người luôn trên cao, khiến người khác phải ngước nhìn. Lúc này vầng hào quang quanh anh đã nhạt đi, anh trở nên tự nhiên, dễ gần, dường như gần gũi với cô hơn.
Cô lấy làm thắc mắc, mình của ngày xưa, làm sao lại có dũng khí để theo đuổi một người đàn ông nổi bật như anh nhỉ?
Đổi lại là cô của bây giờ, gặp một người đàn ông tuyệt vời toàn diện thế này, cô nghĩ, mình sẽ ý thức được bản thân, bất kể là gia thế hay năng lực, cô đều thua anh ta cả một khoảng dài. Cô sẽ không đi tiêm nhiễm người đàn ông như đóa anh túc ấy đâu.
Nhiệt huyết của thời thanh niên, theo độ tuổi tăng dần, cũng tản tác đi. Phần nhiều sẽ cân nhắc khoảng cách hiện thực.
Diệp Bạc Hâm của năm mười tám tuổi quả là may mắn, gặp được người đàn ông đã cứu mình. Diệp Bạc Hâm của năm mười tám tuổi cũng rất dũng cảm, dám đi theo hạnh phúc của mình.
Nếu năm mười tám tuổi cô không gặp anh, để đến năm hai mươi lăm tuổi mới trùng phùng, có lẽ họ sẽ không thể có đoạn tình duyên này.
Diệp Bạc Hâm thở phào, tay vuốt ve hàng lông mày sắc nét của anh.
Ánh mắt cô lướt xuống, là bờ môi anh mím chặt, yết hầu gợi cảm.
Giọng anh êm ái biết bao nhiêu, lúc dịu dàng lại như dòng nước róc rách quanh núi. Lúc giận, lại như âm trầm trang nhã của đàn vi-ô-lông.
Chiếc chăn mỏng phủ ngang hông anh, để lộ làn da màu mật, dưới ánh đèn màu cam lại càng quyến rũ chí mạng, cơ thể săn chắc nhưng không u cục cơ bắp, hấp dẫn đến khó tả. Từ trên xuống dưới không có lấy một phần thịt nào là thừa thãi, mọi thứ vừa vặn đến tuyệt vời.
Trên cơ thể khỏe mạnh, nóng bỏng là những dấu hôn, vết cào xước phủ khắp, thậm chí chỗ cổ cũng không may mắn hơn.
Mới rồi hưng phấn, cô không kiềm chế được, mới để lại dấu trên người anh.
Ngoại trừ những dấu vết của cô, còn có nhiều những vết sẹo to nhỏ khác.
Trước kia cô không để ý, bởi những lúc trần trụi đối diện nhau, anh luôn tỉnh táo, mà cô lại không dám nhìn anh.
Bây giờ, những dấu vết khó phai dù đã được thời gian xoa dịu, lại hiện ra trước mắt cô rõ mồn một.
Cõi lòng cô quặn thắt lại.
Mỗi một vết sẹo, có thể là những thương tích chí mạng của năm xưa, là bằng chứng cho vinh quang của anh, càng khiến cô hiểu anh sâu sắc hơn. Anh và cô không giống nhau. Công việc của anh vô cùng nguy hiểm, có thể một ngày nào đó anh sẽ không trở về.
Tuy đã bao nhiêu năm qua đi, anh đều trụ được, nhưng cô vẫn lo nơm nớp.
Nén cảm giác cay cay sống mũi, Diệp Bạc Hâm vắt khô khăn mặt, bắt đầu rửa ráy cơ thể dấp dính của anh.
Tất bật chừng mười phút, mới gột được mùi mồ hôi trên người anh.
Cô mệt lử, nằm vật xuống một bên. Anh quá nặng, để giúp anh lật người, cô đã phải dùng hết sức bình sinh.
Giữa chừng, Tập Vị Nam mơ màng tình dậy một lần, nhờ tinh thần cảnh giác cao độ, anh bất ngờ túm lấy cổ tay cô, siết chặt. Cánh tay suýt thì bị anh bóp vụn. Cảm giác dã man ấy đến giờ cô vẫn thấy thót tim.
Anh choàng mở mắt, thấy cô, người sững ra, liền hốt hoảng buông tay.
Do sốt cao, anh ngắc ngứ thốt lên mấy câu, rồi lại nhắm mắt, thiêm thiếp đi.
Nhìn cổ tay tím bầm, Diệp Bạc Hâm dở khóc dở cười.
Rõ ràng bị ngược đãi, vậy mà cô lại nở nụ cười ngọt ngào.
...
Tắt đèn, cô quay ra rón rén khép lại cửa.
Trầy trật một lúc, người cô cũng toát mồ hôi.
Cơ thể vừa ướt vừa dính, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương anh lưu trên cơ thể cô.
Diệp Bạc Hâm lại nghĩ vu vơ.
Rất nhiều chuyện thoạt đầu tưởng khó chấp nhận, nhưng một khi bắt đầu nếm trải, mới sực nhận ra cũng không khó lắm, cái thiếu thốn chỉ là dũng khí, không dám đặt bước chân đầu tiên.
Trong phòng tắm, Diệp Bạc Hâm nằm trong bồn nước ấm, làn da trắng ngần in đầy những dấu hôn.
Tóc búi tạm trên đỉnh đầu, hai cánh tay mở ngang, đặt trên hai bên thành bồn, đôi mắt đẹp nhắm lại, gương mặt cũng thoáng mệt mỏi.
Cơ thể mỏi nhừ ngâm trong nước nóng, thư thái đến độ cô không nỡ đứng dậy.
Đợi nước nguội hẳn, cô mới rời bồn tắm.
Kéo khăn tắm ở bên lau nước bám trên người, sực nhớ ra quần áo đã vất vào máy giặt, mà ở Ngự Cảnh Viên không có quần áo của cô.
Cơn uể oải đồng thời kéo tới, cô xoa đầu nặng trĩu, quấn khăn tắm, mở cửa phòng tắm bước ra.
Phòng thay đồ ở tầng hai, cửa không khóa, cô vặn nhẹ nắm đấm, cửa đã bật mở.
Trong tủ cũng chỉ lèo tèo vài bộ quần áo, đều là những bộ đồ của Tập Vị Nam.
Cô lấy một chiếc áo choàng ngủ màu xám nhạt, ngắm nghía so đo mãi. Lúc mặc lên, lại dài chấm gót, tay áo che đi những đầu ngón tay. Cô cuộn lên mới lộ ra một khoảng cổ tay, đoạn hài lòng rời phòng thay đồ.
Vừa xuống gác, điện thoại của Tập Vị Nam đặt trên bàn đổ chuông.
Căn phòng khách im ắng, tiếng chuông bỗng trở nên chói lói.
Cô nhìn đồng hồ, gần một giờ sáng, tầm này ai còn gọi, hay là có nhiệm vụ đột suất?
Anh mới về, lại đang sốt cao, Diệp Bạc Hâm không muốn đánh thức anh. Đắn đo một lúc, cô bèn bước đến, nhấc điện thoại. Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, một dãy số, là số máy bàn.
Tim cô bỗng thót lại, tay nắm chặt điện thoại, ngần ngừ hay là gọi Tập Vị Nam dậy.
Số máy bàn rất có khả năng là điện thoại của quân đội gọi đến.
Trong lúc phân vân, điện thoại trong lòng bàn tay đã ngừng rung.
Qua hai giây, lại nổ một tràng rền rĩ.
Diệp Bạc Hâm sợ nhỡ việc, bèn ra ngoài ban công bắt máy.
Chưa đợi cô lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười cợt.
“Ái chà, em tưởng anh ngất rồi cơ đấy. Gọi hai cuộc không nghe, tí thì em định gọi cho anh Cả.”
Giọng nói quen thuộc, xa cách gần một tháng trời, Diệp Bạc Hâm vẫn có thể nhận ra.
E là ngoại trừ Quý Giản Ninh ra, không ai dám dùng giọng điệu bông đùa với Tập Vị Nam.
Diệp Bạc Hâm thở phào, ngước nhìn biển hiệu nhấp nháy đằng xa.
“Quý Giản Ninh, là tôi.”
“Hử?” Quý Giản Ninh khựng lại, đoạn hỏi dò: “Chị dâu à?”
“Ừm.” Tiếng chị dâu quen thuộc xa xôi, lại gợi cô nhớ lại hai tháng tập luyện ở chiến khu đặc chủng, và cả những người đồng đội, hoài niệm vô cùng.
Quý Giản Ninh khẽ cười: “À chị dâu, xin lỗi nhé, nửa đêm khuya khoắt còn quấy rầy hai người.”
Trước kia thấy tình trạng của Tập Vị Nam là lạ, anh tưởng người phụ nữ này lại hờn dỗi gì, không ngờ lại vập vào nhau rồi, báo hại anh lo lắng.
Nhớ lại cảnh tượng hãi hùng mấy ngày trước, con tim Quý Giản Ninh lại trùng xuống, không còn ý cười đùa nữa.
“Anh ấy ngủ rồi, anh có việc gì gấp cần tim anh ấy à?” Diệp Bạc Hâm không để ý câu đùa của anh.
“Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi thăm, sức khỏe đại ca có sao không?”
Nghe ý tứ của Quý Giản Ninh, anh ta cũng biết Tập Vị Nam ốm?
Hai đầu lông mày của Diệp Bạc Hâm hơi nhăn lại: “Tối nay anh ấy sốt cao.”
Quý Giản Ninh ờ một tiếng dài thượt.
Chính xác Quý Giản Ninh sợ Tập Vị Nam sốt cao, lúc ấy lại không ai ở bên chăm sóc, lúc mê man ở nhà lại không ai biết.
Quý Giản Ninh và Tập Vị Nam là bạn từ bé. Quý Giản Ninh cũng là người chứng kiến mọi từng trải, mọi mối quan hệ gia đình của Tập Vị Nam.
Bao lâu rồi chưa đặt chân vào căn nhà lạnh lẽo ấy?
Đừng nói anh, ngay cả Quý Giản Ninh mỗi lần đến nhà họ Tập, cũng cảm thấy ngột ngạt trước đủ mọi thể loại quy định ràng buộc ở nơi đó.
“Sao tự dưng anh ấy lại sốt, chuyện gì đã xảy ra?” Diệp Bạc Hâm gặnghỏi.
Quý Giản Ninh xì một tiếng: “Sốt đã là gì? Chị thử giữa mùa đông ngâm trong nước một ngày một đêm xem, không mất mạng là may lắm rồi. Cũng chỉ có thể lực biến thái của ông ấy là chịu được.”
Giữa mùa đông?
Trong nước đang là tháng Tám, thậm chí chưa vào thu, làm sao đã giữa mùa đông được?
Trừ phi là Nam bán cầu?
Cho nên, mấy hôm nay, anh đã ở nửa phía Nam của bán cầu?
Diệp Bạc Hâm thầm hốt hoảng, tay siết chặt điện thoại, chỉ nghe lồng ngực nhoi nhói đau.
Đừng nói mùa đông dầm cả ngày trong nước, mà chỉ chạm vào nước lạnh thôi đã thấy buốt tận xương rồi, chẳng trách mà phát sốt.
Diệp Bạc Hâm thở dài: “Anh ấy không chịu đi bệnh viện, mới rồi sốt bốn mươi độ, uống thuốc giảm sốt rồi.”
Quý Giản Ninh nói: “Đến bệnh viện không ích gì đâu.”
Còn thuốc giảm sốt, với anh ấy cũng không có tác dụng.
“Vì sao?” Diệp Bạc Hâm liền hỏi.
Quý Giản Ninh không chịu nói, chỉ bảo cô tự đi hỏi Tập Vị Nam.
...
Trong phòng ngủ, Diệp Bạc Hâm sợ thân nhiệt anh lại tăng, bèn đưa tay áp lên trán anh. Cô vừa tắm xong, tay vẫn còn rất ấm, nhưng áp lên vầng trán nóng ran của anh lại cảm giác tay mình vẫn hơi lạnh.
Cô giật mình, sao lại nóng hơn nhỉ?
Sợ anh sốt cao chạy vào não, cô bèn hớt hải chạy ra ngoài, lấy một ít đá viên trong ngăn đá của tủ lạnh, dùng khăn mặt bọc lại, áp lên trán anh.
Cảm giác mát lạnh khiến anh rùng mình, đôi mắt đỏ quạch từ từ he hé, có một lần kinh nghiệm trước đó, lần này gửi thấy mùi hương trên người cô, anh không túm lấy tay cô nữa.
“Sao còn chưa ngủ?” Giọng anh khàn đặc, không thể nghe rõ. Diệp Bạc Hâm vốn cúi rạp người xuống, mặt gần như chạm vào mặt anh. Khi anh nói, hơi thở nóng ran phả vào má cô.
“Rồi, một lát là ngủ.” Diệp Bạc Hâm ngập ngừng muốn nói, nhưng nghĩ đến thái độ quyết liệt của anh, sau cùng đành thôi.
Cảm giác mát lạnh trên trán khiến anh thoải mái hơn chút đỉnh.
Anh đưa tay nắm tay cô, lòng bàn tay mát mẻ khiến hàng lông mày của anh hơi rướn lên, lại quên mất bây giờ anh mới chính là nguồn phát nhiệt.
“Ngủ đi, đừng loay hoay nữa.” Anh thương cô, xoa nắn mu bàn tay, đoạn vươn cánh tay, ôm cô vào lòng.
“Ừm.” Diệp Bạc Hâm nghe lời, nhắm mắt lại, đầu gối lên cánh tay anh.
Người anh nóng sực, nhưng cô lại lưu luyến nhiệt độ cơ thể của anh.
Con tim trống trải đã lâu, giờ được lấp đầy.
Trong lòng có cảm giác xót xa kì lạ, cũng lẫn cả ngọt ngào khó tả.
...
Trong mơ, Diệp Bạc Hâm thấy mình đang ôm một cái lò, nóng rẫy, làm cô choàng tỉnh.
Đêm, tối đen.
Rèm cửa kéo kín mít, chặn mọi ánh sáng bên ngoài.
Khoảnh khắc đó, cô ý thức được Tập Vị Nam đang tỏa nhiệt, cả hai nằm kề nhau, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Diệp Bạc Hâm giật mình, tim như lỡ một nhịp.
“Vị Nam, anh dậy đi...”
Cô ngồi dậy, bật đèn tường đầu giường.
Diệp Bạc Hâm sợ anh hôn mê, bèn cật lực lay đẩy, nhưng anh vẫn không mảy may phản ứng.
/326
|