Tập Vị Nam cho xe chạy chậm lại. Xe lướt êm ru thẳng hướng về nhà họ Tô.
Có thể do gối ngủ không thoải mái, nên giữa chừng Diệp Bạc Hâm tỉnh dậy một lần, mở đôi mắt ngơ ngác, dụi mắt, mãi sau mới nhận ra mình đang ở trên xe.
Để tiện cho cô, đèn trong xe đã tắt đi, chỉ có ánh sáng ven đường lấp loáng rọi trên gương mặt anh.
Gương mặt ba trăm sáu mươi độ, không góc chết, nhìn góc nào cũng thấy đẹp.
Diệp Bạc Hâm cảm thấy mình có lẽ đang lên cơn dại trai, thèm thuồng sắc đẹp của anh mất rồi.
Nhưng mà, kiểu đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị này, vốn thuộc loại ưa thích của cô. Anh lại yêu chiều cô như thế, làm sao mà không rung rinh?
Diệp Bạc Hâm nhìn anh đăm đắm. Lúc cô hơi tỉnh lại, Tập Vị Nam đã nhận ra, anh vẫn lái xe bình thường, ý cười trong mắt mỗi lúc một đậm sâu.
Cơn buồn ngủ lại lần nữa ập đến, cô vẫn gối lên đùi anh trong tư tế kì cục. Gặp đèn đỏ, anh thắng xe, bắp đùi lại căng lên, áp vào mặt cô, cảm giác khó tả.
Cổ vừa mỏi vừa đau, Diệp Bạc Hâm không cố được nữa, bèn dứt khoát chống tay vào ghế ngồi dậy.
“Dậy rồi à?” Giọng anh trầm ấm, quyến rũ, lại ở trong không gian kín im ắng, diệu kì như có luồng điện chạy qua.
“Ừm.” Cô lơ mơ gật đầu, tay vỗ lên gương mặt tê rần, cứng đờ.
Thấy hành động của cô qua gương chiếu hậu, khóe miệng anh rộ cười.
Bầu không khí lặng thinh có phần gượng gạo, mới cô còn gục vào lòng anh khóc rất lâu, chưa bao giờ xấu hổ đến thế.
Diệp Bạc Hâm toan gỡ gạc sự ngượng ngùng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng lại ấm áp như ngọn đèn đường tỏa sáng vàng vọt bên ngoài cửa sổ.
Chưa được bao lâu, mí mắt lại trĩu xuống, cô gắng gượng xốc dậy tinh thần, sau cùng không địch được cơn buồn ngủ vẫy gọi, mắt cứ thế díp lại. Trong mông lung, cảm giác trên má có thứ gì đó lướt qua, Diệp Bạc Hâm bất giác dụi mặt vào thứ đó.
Tập Vị Nam chẳng qua nhân lúc chờ đèn đỏ, tay giúp cô vén tóc con ở bên má ra sau mang tai. Thấy cô ngủ ngon lành, anh không kìm được, liền nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Không ngờ cô ấy lại dụi mặt vào lòng bàn tay anh. Dáng vẻ ấy dễ thương y chang chú chó Samoyed mà chú Ba nuôi, anh khẽ bật cười.
...
Tô Uyển về nhà từ sớm. Lúc ăn cơm, trong nhà chỉ có mình Diệp Thiên Dịch, bà liếc mắt nhìn vị trí dành riêng cho Diệp Bạc Hâm, ánh mắt hơi đanh lại.
Dì Thanh nói tối nay Diệp Bạc Hâm không về nhà ăn cơm, bầu không khí mỗi lúc một nặng nề. Diệp Thiên Dịch vội vàng ăn cho xong, rồi viện cớ ra ngoài đi dạo.
Lúc chín giờ hơn, cậu đứng ngoài cửa ngó nghiêng, sau cùng mới thấy một luồng ánh sáng đèn xe chói lói rọi về phía mình.
Diệp Thiên Dịch mặc bộ đồ thể thao, hai tay đút túi, đứng trên bậc thềm.
Xe rẽ lối, dừng trước cổng biệt thự.
Diệp Thiên Dịch tò mò ra mặt, sao cậu không biết nhà mình còn có một chiếc xe Range Rover nhỉ?
Bà chị lái Audi cơ mà?
Xe dừng lại, cửa xe chưa kịp mở.
Diệp Thiên Dịch đứng sau cột đá trước cửa, ngó nhìn biển số xe. Tập Vị Nam ngồi trong xe, song không để ý ngoài cửa có người.
Diệp Bạc Hâm có vẻ rất mệt, dọc đường thiêm thiếp ngủ, mắt nặng trĩu.
Tập Vị Nam đắn đó, nên gọi cô, hay đợi cô tỉnh lại?
Mất phút qua đi, anh lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô.
Thấy người trên xe không động tĩnh, Diệp Thiên Dịch bèn bước đến cạnh bên, ngó vào trong cửa sổ tối thu. Tấm dán màu đen che đi ánh sáng bên trong, cậu không thấy được người ngồi trong.
Cậu đưa tay, nhưng chưa kịp gõ cửa thì tấm kính đã hạ xuống, một gương mặt đanh lạnh, sắc nét, mày rậm, ánh mắt tĩnh lặng như nước sờ sờ xuất hiện.
Ánh đèn đường lắc rắc lên gương mặt anh, như những những cơn sóng gợn lăn tăn dưới ánh trăng, lẫn trong đôi mắt mênh mang như khói.
Bàn tay Diệp Thiên Dịch cứng đờ giữa chừng, chết trân ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đàn ông tỏa khí khái mạnh mẽ ấy.
Cậu từng theo luật sư Ôn ra tòa, gặp biết bao những vị chủ tọa, luật sư, muôn hình muôn trạng. Họ giỏi biện hộ, khí khái oai phong, nhưng không ai có thể sánh được với người đàn ông trước mặt.
Năm tháng để lại trên người anh chỉ có vẻ chững chạc, trầm ổn. Đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can một con người. Đứng trước mặt anh, mình như thể biến thành một món hàng đợi định giá.
Tập Vị Nam chưa từng gặp Diệp Thiên Dịch, nhưng vẫn biết cô có một cậu em trai. Hai chị em có mặt mũi hao hao, chỉ thoạt nhìn anh đã đoán chắc người trước mặt là em trai cô.
Tập Vị Nam mở cửa xe, chiếc bóng dài thượt đổ xuống đất.
Thân hình anh cao một mét tám bảy, Diệp Thiên Dịch thấp hơn anh nửa cái đầu.
Kể cả anh không hề giải phóng triệt để sự uy nghiêm ở bản thân, thì khi đối diện với người xa lạ, khí khái trên người anh vẫn khiến họ phải rụt rè.
“Anh...” Diệp Thiên Dịch hốt hoảng nhận ra, lúc người đàn ông này bước xuống, cậu ghé mắt nhìn vào trong xe, thấy bà chị nhà mình đang ngả vào ghế ngủ ngon lành.
Cậu chưa từng gặp người đàn ông này, mà bà chị của cậu vốn cảnh giác cao độ, làm sao có thể tự ý lên xe của một người đàn ông, lại ngủ say bên cạnh anh ta?
Tập Vị Nam với tay đóng lại cửa, bộ dạng của Diệp Thiên Dịch như thể gặp phải ma.
“Thiên Dịch?” Tập Vị Nam đè thấp giọng nói, sợ đánh thức Diệp Bạc Hâm. Anh hất hàm về chỗ xa: “Ra bên kia nói.”
Không đợi Diệp Thiên Dịch kịp phản ứng, anh đã bước ra xa được mấy mét.
Diệp Thiên Dịch nuốt nước bọt, cậu và chị mình có điểm giống nhau, đều mê mệt giọng nói.
Mà giọng nói của người đàn ông này, mẹ kiếp, quá êm ái...
“Anh là ai?” Diệp Thiên Dịch có cảm giác mình trúng tà mất rồi, người đàn ông kia gọi cậu đi, cậu liền cun cút đi theo.
Tập Vị Nam nheo mắt, chưa lập tức trả lời, mà đăm chiêu nhìn cậu em vợ của mình.
Em trai của cô, quả thật không giấu được mình, trong lòng nghĩ gì trên mặt đều hiện sờ sờ.
Nhưng cũng bởi yêu nhau thì củ ấu cũng tròn, với Diệp Thiên Dịch, ánh mắt anh không còn lạnh lùng nữa. Anh biết từ nhỏ cô và đứa em trai đã luôn nương tựa lẫn nhau, bố mẹ bận kinh doanh, cô lớn hơn em trai bảy tuổi, nên trách nhiệm chăm sóc em trai đặt lên vai cô. Tình cảm hai chị em vốn khăng khít.
“Tập Vị Nam...” Anh chìa tay phải về phía Diệp Thiên Dịch.
Diệp Thiên Dịch ngơ ngác bắt tay anh.
Vì sao cái tên này lại quen tai thế nhỉ?
Tập Vị Nam nhếch mép nói: “Cậu có thể gọi là là anh rể.”
Anh rể?
Anh rể!
Diệp Thiên Dịch trợn tròn đôi mắt, nhẽ nào mà thấy quen, chả phải đây là cái tên mà mỗi lúc mẹ cáu tiết, lại nghiên răng nghiến lợi lôi ra chửi bới đó thôi?
“Anh... anh rể?” Diệp Thiên Dịch lắp bắp nói, tự thấy mình đúng là vô tích sự, dù gì cũng từng trải, làm sao mà đến nỗi nói không nên lời thế này cơ chứ?
Tập Vị Nam gật nhẹ đầu.
Diệp Thiên Dịch sực tỉnh, bị bẫy rồi?
Người mà chị lấy, mẹ vốn không đồng ý, bây giờ cậu gọi anh rể có phải sớm quá rồi không?
Nhưng mà... người anh rể này khí thế áp đảo, nghe đồn là quân nhân, nhưng thần thái lại hơn hẳn cậu út. Trên người anh ta còn dư dôi vẻ bí ẩn và bình thản khó tả.
Có một người anh rể như thế này, hình như cũng hay, xứng với bà chị nhà mình.
Tô Uyển vẫn hằm hằm mặt mày, ngồi trong phòng khách, mà không hề hay biết rằng đứa con trai của mình đã về phe địch mất rồi.
...
Diệp Bạc Hâm tỉnh dậy, thấy mình vẫn ngồi trên xe, mà ghế bên cạnh là trống trơ.
Anh đi đâu?
Cô nhìn ra cửa sổ, quang canh thân quen, là nhà mình.
Cô giật mình, nhớ lại lần trước anh đưa cô về bị Tô Uyển bắt quả tang chính diện. Tô Uyển đuổi cô vào nhà, sau đó cả hai nói gì cũng không biết nữa.
Kể từ đó, Tô Uyển bắt đầu càm ràm, kể lể bao nhiêu thứ không tốt về anh, bảo cô tránh xa anh ra.
Tô Uyển không chịu thừa nhận anh.
Diệp Bạc Hâm nghĩ thôi đã đau đầu, nên mới định bụng tấn công từ chỗ ông ngoại, dù sao bà Tô cũng nghe lời ông ngoại nhất, mà cậu út lại nghe lời bà Tô, thế nên chỉ cần ông ngoại gật đầu, thì ý kiến của hai người kia cũng coi như vặt vãnh.
Diệp Bạc Hâm luống cuống ra mặt, mở cửa xe, cô sợ Tô Uyển lại nói những lời tổn thương người ta.
Chỉ trong vòng mười mấy phút đồng hồ, Diệp Thiên Dịch đã phục sát đất người anh rể này. Anh nói năng đáng nể, từng câu từng chữ như kinh qua trải nghiệm, chữ nào chữ ấy đều quý.
Không để ngắt đoạn, cũng không để sượng sùng, bất kì một chủ đề nào anh cũng nói được. Thậm chí vấn đề pháp luật có vụ án khiến cậu suy nghĩ rất lâu, anh cũng tìm được kẽ hở, chỉ vài lời mà anh rể đã chỉ ra trọng điểm, khiến cậu như bừng tỉnh, làm sao mình lại không nghĩ ra cơ chứ.
Diệp Bạc Hâm không biết rằng, anh rể của cậu là lính đặc chủng, khả năng trinh sát vô cùng nhanh nhạy.Trải qua mười mấy năm thực chiến, anh nhận không biết bao nhiêu vụ án, chỗ nào có sơ hở, trong đầu anh lướt qua một lượt, trên cơ bản có thể nhận ra ngay.
Đấy là sự nhạy cảm được rèn luyện về sau này.
Tập Vị Nam vốn đang nghe Diệp Thiên Dịch kể chuyện, nghe cửa xe có tiếng động, anh liền ngước nhìn lên, thấy cô hốt hoảng chạy về phía cổng biệt thự.
Diệp Thiên Dịch chưa kịp nhìn cho rõ, thì cái bóng đã vụt qua trước mắt... thế rồi người đáng lẽ đang đứng trước mặt mình, chớp mắt đã xa đến hai mét, tốc độ ấy khiến cậu phải ngớ người.
Tập Vị Nam níu cổ tay Diệp Bạc Hâm, hơi giật lại, mới khiến cô dừng bước.
“Sao thế, nằm mơ ác mộng à?” Anh vừa giúp cô vuốt lại mái tóc rối, vừa nhìn cô bằng ánh mắt đầy quan tâm.
Diệp Bạc Hâm chớp mắt, dây thần kinh căng thẳng như được nới lỏng.
Diệp Thiên Dịch như bị thân thủ nhanh như cắt của Tập Vị Nam bắt mất hồn, hai mắt lóe lên ánh sao. Phải biết là, ngày xưa năm nào nghỉ hè Diệp Thiên Dịch cũng bị cậu út ném vào quân doanh tập luyện, lâu dần cũng có cảm tình với quân đội, nhất là những người tài năng siêu phàm biến thái như Tập Vị Nam, đúng là phục sát đất.
Không ngờ vừa quay ra đã chứng kiến cả hai nhìn nhau đắm đuối, khóe miệng co giật, cố ý lên tiếng: “Ờ hừm...”
Diệp Bạc Hâm giật mình, mặt đỏ gay hẩy Tập Vị Nam ra.
“Em nói này, bà chị, đây là trước cửa nhà, cẩn thận bà Tô xách phất trần ra tẩn chị đấy.” Diệp Thiên Dịch tung tăng bước lại gần.
Sắc mặt Diệp Bạc Hâm cứng đờ, như thể lo sợ Tô Uyển sẽ xuất hiện, lập tức đủn Tập Vị Nam lên xe.
“Anh về trước đi...” Diệp Bạc Hâm cúi người nhìn vào trong xe. Tập Vị Nam không còn cách nào khác, ngồi vào ghế lái, đưa tay xoa tóc cô: “Về nghỉ sớm đi nhé.”
“Được rồi, mai gặp.” Diệp Bạc Hâm hấp tấp gật đầu, chỉ muốn mau mau chóng chóng tiễn anh đi.
Chiếc xe lao vút đi, khuất bóng trên con đường quanh co.
Diệp Thiên Dịch nhón chân, nhìn theo hướng chiếc xe biến mất.
“Chị, anh rể trâu bò thật đấy, chị nhặt ở đâu về thế?”
Khóe miệng Diệp Bạc Hâm co giật, vung tay phát vào đầu cậu.
“Nhặt này, biết ăn nói không hả?”
Diệp Thiên Dịch chẹp một tiếng, cố ý rên rỉ: “Chị, em là em ruột của chị, chị chả kính trên nhường dưới gì cả?”
Diệp Bạc Hâm không thèm quan tâm, quay người bước vào nhà.
Có thể do gối ngủ không thoải mái, nên giữa chừng Diệp Bạc Hâm tỉnh dậy một lần, mở đôi mắt ngơ ngác, dụi mắt, mãi sau mới nhận ra mình đang ở trên xe.
Để tiện cho cô, đèn trong xe đã tắt đi, chỉ có ánh sáng ven đường lấp loáng rọi trên gương mặt anh.
Gương mặt ba trăm sáu mươi độ, không góc chết, nhìn góc nào cũng thấy đẹp.
Diệp Bạc Hâm cảm thấy mình có lẽ đang lên cơn dại trai, thèm thuồng sắc đẹp của anh mất rồi.
Nhưng mà, kiểu đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị này, vốn thuộc loại ưa thích của cô. Anh lại yêu chiều cô như thế, làm sao mà không rung rinh?
Diệp Bạc Hâm nhìn anh đăm đắm. Lúc cô hơi tỉnh lại, Tập Vị Nam đã nhận ra, anh vẫn lái xe bình thường, ý cười trong mắt mỗi lúc một đậm sâu.
Cơn buồn ngủ lại lần nữa ập đến, cô vẫn gối lên đùi anh trong tư tế kì cục. Gặp đèn đỏ, anh thắng xe, bắp đùi lại căng lên, áp vào mặt cô, cảm giác khó tả.
Cổ vừa mỏi vừa đau, Diệp Bạc Hâm không cố được nữa, bèn dứt khoát chống tay vào ghế ngồi dậy.
“Dậy rồi à?” Giọng anh trầm ấm, quyến rũ, lại ở trong không gian kín im ắng, diệu kì như có luồng điện chạy qua.
“Ừm.” Cô lơ mơ gật đầu, tay vỗ lên gương mặt tê rần, cứng đờ.
Thấy hành động của cô qua gương chiếu hậu, khóe miệng anh rộ cười.
Bầu không khí lặng thinh có phần gượng gạo, mới cô còn gục vào lòng anh khóc rất lâu, chưa bao giờ xấu hổ đến thế.
Diệp Bạc Hâm toan gỡ gạc sự ngượng ngùng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng lại ấm áp như ngọn đèn đường tỏa sáng vàng vọt bên ngoài cửa sổ.
Chưa được bao lâu, mí mắt lại trĩu xuống, cô gắng gượng xốc dậy tinh thần, sau cùng không địch được cơn buồn ngủ vẫy gọi, mắt cứ thế díp lại. Trong mông lung, cảm giác trên má có thứ gì đó lướt qua, Diệp Bạc Hâm bất giác dụi mặt vào thứ đó.
Tập Vị Nam chẳng qua nhân lúc chờ đèn đỏ, tay giúp cô vén tóc con ở bên má ra sau mang tai. Thấy cô ngủ ngon lành, anh không kìm được, liền nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Không ngờ cô ấy lại dụi mặt vào lòng bàn tay anh. Dáng vẻ ấy dễ thương y chang chú chó Samoyed mà chú Ba nuôi, anh khẽ bật cười.
...
Tô Uyển về nhà từ sớm. Lúc ăn cơm, trong nhà chỉ có mình Diệp Thiên Dịch, bà liếc mắt nhìn vị trí dành riêng cho Diệp Bạc Hâm, ánh mắt hơi đanh lại.
Dì Thanh nói tối nay Diệp Bạc Hâm không về nhà ăn cơm, bầu không khí mỗi lúc một nặng nề. Diệp Thiên Dịch vội vàng ăn cho xong, rồi viện cớ ra ngoài đi dạo.
Lúc chín giờ hơn, cậu đứng ngoài cửa ngó nghiêng, sau cùng mới thấy một luồng ánh sáng đèn xe chói lói rọi về phía mình.
Diệp Thiên Dịch mặc bộ đồ thể thao, hai tay đút túi, đứng trên bậc thềm.
Xe rẽ lối, dừng trước cổng biệt thự.
Diệp Thiên Dịch tò mò ra mặt, sao cậu không biết nhà mình còn có một chiếc xe Range Rover nhỉ?
Bà chị lái Audi cơ mà?
Xe dừng lại, cửa xe chưa kịp mở.
Diệp Thiên Dịch đứng sau cột đá trước cửa, ngó nhìn biển số xe. Tập Vị Nam ngồi trong xe, song không để ý ngoài cửa có người.
Diệp Bạc Hâm có vẻ rất mệt, dọc đường thiêm thiếp ngủ, mắt nặng trĩu.
Tập Vị Nam đắn đó, nên gọi cô, hay đợi cô tỉnh lại?
Mất phút qua đi, anh lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô.
Thấy người trên xe không động tĩnh, Diệp Thiên Dịch bèn bước đến cạnh bên, ngó vào trong cửa sổ tối thu. Tấm dán màu đen che đi ánh sáng bên trong, cậu không thấy được người ngồi trong.
Cậu đưa tay, nhưng chưa kịp gõ cửa thì tấm kính đã hạ xuống, một gương mặt đanh lạnh, sắc nét, mày rậm, ánh mắt tĩnh lặng như nước sờ sờ xuất hiện.
Ánh đèn đường lắc rắc lên gương mặt anh, như những những cơn sóng gợn lăn tăn dưới ánh trăng, lẫn trong đôi mắt mênh mang như khói.
Bàn tay Diệp Thiên Dịch cứng đờ giữa chừng, chết trân ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đàn ông tỏa khí khái mạnh mẽ ấy.
Cậu từng theo luật sư Ôn ra tòa, gặp biết bao những vị chủ tọa, luật sư, muôn hình muôn trạng. Họ giỏi biện hộ, khí khái oai phong, nhưng không ai có thể sánh được với người đàn ông trước mặt.
Năm tháng để lại trên người anh chỉ có vẻ chững chạc, trầm ổn. Đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can một con người. Đứng trước mặt anh, mình như thể biến thành một món hàng đợi định giá.
Tập Vị Nam chưa từng gặp Diệp Thiên Dịch, nhưng vẫn biết cô có một cậu em trai. Hai chị em có mặt mũi hao hao, chỉ thoạt nhìn anh đã đoán chắc người trước mặt là em trai cô.
Tập Vị Nam mở cửa xe, chiếc bóng dài thượt đổ xuống đất.
Thân hình anh cao một mét tám bảy, Diệp Thiên Dịch thấp hơn anh nửa cái đầu.
Kể cả anh không hề giải phóng triệt để sự uy nghiêm ở bản thân, thì khi đối diện với người xa lạ, khí khái trên người anh vẫn khiến họ phải rụt rè.
“Anh...” Diệp Thiên Dịch hốt hoảng nhận ra, lúc người đàn ông này bước xuống, cậu ghé mắt nhìn vào trong xe, thấy bà chị nhà mình đang ngả vào ghế ngủ ngon lành.
Cậu chưa từng gặp người đàn ông này, mà bà chị của cậu vốn cảnh giác cao độ, làm sao có thể tự ý lên xe của một người đàn ông, lại ngủ say bên cạnh anh ta?
Tập Vị Nam với tay đóng lại cửa, bộ dạng của Diệp Thiên Dịch như thể gặp phải ma.
“Thiên Dịch?” Tập Vị Nam đè thấp giọng nói, sợ đánh thức Diệp Bạc Hâm. Anh hất hàm về chỗ xa: “Ra bên kia nói.”
Không đợi Diệp Thiên Dịch kịp phản ứng, anh đã bước ra xa được mấy mét.
Diệp Thiên Dịch nuốt nước bọt, cậu và chị mình có điểm giống nhau, đều mê mệt giọng nói.
Mà giọng nói của người đàn ông này, mẹ kiếp, quá êm ái...
“Anh là ai?” Diệp Thiên Dịch có cảm giác mình trúng tà mất rồi, người đàn ông kia gọi cậu đi, cậu liền cun cút đi theo.
Tập Vị Nam nheo mắt, chưa lập tức trả lời, mà đăm chiêu nhìn cậu em vợ của mình.
Em trai của cô, quả thật không giấu được mình, trong lòng nghĩ gì trên mặt đều hiện sờ sờ.
Nhưng cũng bởi yêu nhau thì củ ấu cũng tròn, với Diệp Thiên Dịch, ánh mắt anh không còn lạnh lùng nữa. Anh biết từ nhỏ cô và đứa em trai đã luôn nương tựa lẫn nhau, bố mẹ bận kinh doanh, cô lớn hơn em trai bảy tuổi, nên trách nhiệm chăm sóc em trai đặt lên vai cô. Tình cảm hai chị em vốn khăng khít.
“Tập Vị Nam...” Anh chìa tay phải về phía Diệp Thiên Dịch.
Diệp Thiên Dịch ngơ ngác bắt tay anh.
Vì sao cái tên này lại quen tai thế nhỉ?
Tập Vị Nam nhếch mép nói: “Cậu có thể gọi là là anh rể.”
Anh rể?
Anh rể!
Diệp Thiên Dịch trợn tròn đôi mắt, nhẽ nào mà thấy quen, chả phải đây là cái tên mà mỗi lúc mẹ cáu tiết, lại nghiên răng nghiến lợi lôi ra chửi bới đó thôi?
“Anh... anh rể?” Diệp Thiên Dịch lắp bắp nói, tự thấy mình đúng là vô tích sự, dù gì cũng từng trải, làm sao mà đến nỗi nói không nên lời thế này cơ chứ?
Tập Vị Nam gật nhẹ đầu.
Diệp Thiên Dịch sực tỉnh, bị bẫy rồi?
Người mà chị lấy, mẹ vốn không đồng ý, bây giờ cậu gọi anh rể có phải sớm quá rồi không?
Nhưng mà... người anh rể này khí thế áp đảo, nghe đồn là quân nhân, nhưng thần thái lại hơn hẳn cậu út. Trên người anh ta còn dư dôi vẻ bí ẩn và bình thản khó tả.
Có một người anh rể như thế này, hình như cũng hay, xứng với bà chị nhà mình.
Tô Uyển vẫn hằm hằm mặt mày, ngồi trong phòng khách, mà không hề hay biết rằng đứa con trai của mình đã về phe địch mất rồi.
...
Diệp Bạc Hâm tỉnh dậy, thấy mình vẫn ngồi trên xe, mà ghế bên cạnh là trống trơ.
Anh đi đâu?
Cô nhìn ra cửa sổ, quang canh thân quen, là nhà mình.
Cô giật mình, nhớ lại lần trước anh đưa cô về bị Tô Uyển bắt quả tang chính diện. Tô Uyển đuổi cô vào nhà, sau đó cả hai nói gì cũng không biết nữa.
Kể từ đó, Tô Uyển bắt đầu càm ràm, kể lể bao nhiêu thứ không tốt về anh, bảo cô tránh xa anh ra.
Tô Uyển không chịu thừa nhận anh.
Diệp Bạc Hâm nghĩ thôi đã đau đầu, nên mới định bụng tấn công từ chỗ ông ngoại, dù sao bà Tô cũng nghe lời ông ngoại nhất, mà cậu út lại nghe lời bà Tô, thế nên chỉ cần ông ngoại gật đầu, thì ý kiến của hai người kia cũng coi như vặt vãnh.
Diệp Bạc Hâm luống cuống ra mặt, mở cửa xe, cô sợ Tô Uyển lại nói những lời tổn thương người ta.
Chỉ trong vòng mười mấy phút đồng hồ, Diệp Thiên Dịch đã phục sát đất người anh rể này. Anh nói năng đáng nể, từng câu từng chữ như kinh qua trải nghiệm, chữ nào chữ ấy đều quý.
Không để ngắt đoạn, cũng không để sượng sùng, bất kì một chủ đề nào anh cũng nói được. Thậm chí vấn đề pháp luật có vụ án khiến cậu suy nghĩ rất lâu, anh cũng tìm được kẽ hở, chỉ vài lời mà anh rể đã chỉ ra trọng điểm, khiến cậu như bừng tỉnh, làm sao mình lại không nghĩ ra cơ chứ.
Diệp Bạc Hâm không biết rằng, anh rể của cậu là lính đặc chủng, khả năng trinh sát vô cùng nhanh nhạy.Trải qua mười mấy năm thực chiến, anh nhận không biết bao nhiêu vụ án, chỗ nào có sơ hở, trong đầu anh lướt qua một lượt, trên cơ bản có thể nhận ra ngay.
Đấy là sự nhạy cảm được rèn luyện về sau này.
Tập Vị Nam vốn đang nghe Diệp Thiên Dịch kể chuyện, nghe cửa xe có tiếng động, anh liền ngước nhìn lên, thấy cô hốt hoảng chạy về phía cổng biệt thự.
Diệp Thiên Dịch chưa kịp nhìn cho rõ, thì cái bóng đã vụt qua trước mắt... thế rồi người đáng lẽ đang đứng trước mặt mình, chớp mắt đã xa đến hai mét, tốc độ ấy khiến cậu phải ngớ người.
Tập Vị Nam níu cổ tay Diệp Bạc Hâm, hơi giật lại, mới khiến cô dừng bước.
“Sao thế, nằm mơ ác mộng à?” Anh vừa giúp cô vuốt lại mái tóc rối, vừa nhìn cô bằng ánh mắt đầy quan tâm.
Diệp Bạc Hâm chớp mắt, dây thần kinh căng thẳng như được nới lỏng.
Diệp Thiên Dịch như bị thân thủ nhanh như cắt của Tập Vị Nam bắt mất hồn, hai mắt lóe lên ánh sao. Phải biết là, ngày xưa năm nào nghỉ hè Diệp Thiên Dịch cũng bị cậu út ném vào quân doanh tập luyện, lâu dần cũng có cảm tình với quân đội, nhất là những người tài năng siêu phàm biến thái như Tập Vị Nam, đúng là phục sát đất.
Không ngờ vừa quay ra đã chứng kiến cả hai nhìn nhau đắm đuối, khóe miệng co giật, cố ý lên tiếng: “Ờ hừm...”
Diệp Bạc Hâm giật mình, mặt đỏ gay hẩy Tập Vị Nam ra.
“Em nói này, bà chị, đây là trước cửa nhà, cẩn thận bà Tô xách phất trần ra tẩn chị đấy.” Diệp Thiên Dịch tung tăng bước lại gần.
Sắc mặt Diệp Bạc Hâm cứng đờ, như thể lo sợ Tô Uyển sẽ xuất hiện, lập tức đủn Tập Vị Nam lên xe.
“Anh về trước đi...” Diệp Bạc Hâm cúi người nhìn vào trong xe. Tập Vị Nam không còn cách nào khác, ngồi vào ghế lái, đưa tay xoa tóc cô: “Về nghỉ sớm đi nhé.”
“Được rồi, mai gặp.” Diệp Bạc Hâm hấp tấp gật đầu, chỉ muốn mau mau chóng chóng tiễn anh đi.
Chiếc xe lao vút đi, khuất bóng trên con đường quanh co.
Diệp Thiên Dịch nhón chân, nhìn theo hướng chiếc xe biến mất.
“Chị, anh rể trâu bò thật đấy, chị nhặt ở đâu về thế?”
Khóe miệng Diệp Bạc Hâm co giật, vung tay phát vào đầu cậu.
“Nhặt này, biết ăn nói không hả?”
Diệp Thiên Dịch chẹp một tiếng, cố ý rên rỉ: “Chị, em là em ruột của chị, chị chả kính trên nhường dưới gì cả?”
Diệp Bạc Hâm không thèm quan tâm, quay người bước vào nhà.
/326
|