Phía Tây cửa club hai chiếc Jaguar E-type sáu chỗ đang đậu ở một góc vắng lặng.
Những đường kẻ đen trơn tru, thanh lịch, sống động, giống như một con báo đang thu mình trong bóng tối, một khi con mồi xuất hiện, liền nhảy ra vồ lấy mạng nó.
Cố Nhĩ Tư mang theo bốn người đi về hướng phía sau con báo đó, Thẩm Tư Á chợt dừng bước, liếc nhìn chiếc xe, lại hướng mắt nhìn hai người mặc áo đen phía sau Giang Diệc Đình.
Cố Nhĩ Tư năm người bọn họ ngồi phía sau xe, vẫn còn một chổ, là nơi Giang Diệc Đình ngồi, nhưng cô lại không muốn tiếp xúc với Giang Diệc Đình.
Giang Diệc Đình đứng bên xe, nhìn cô không muốn đến gần, bước chân bỗng ngừng lại, đôi mắt nhìn cô đi thẳng về phía sau xe, khóe miệng chợt cong lên vẻ lạnh lùng, không nói bất cứ điều gì.
Lúc này, điện thoại trong túi quần reo lên, anh ta chợp mắt một lát, sắc mặt lạnh lùng, đóng cửa xe, ra hiệu hai người phía sau anh lên xe trước, rồi đi qua một bên nghe điện thoại.
Trong chiếc xe sáu chổ ngồi, hàng ghế sau bị bốn người chiếm chổ rồi, chỉ có chổ ghế phụ phía trước còn trống, Thẩm Tư Á liếc nhìn trầm ngâm một vài người với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân chợt run run nhẹ.
Tiếp xúc với những người này vài lần, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ sệt họ.
Thẩm Tư Á hít một hơi thật sâu, kéo mở chiếc cửa ghế phụ phía trước, đang chuẩn bị sải bước ngồi lên, bỗng nghe thấy âm thanh cầu cứu của Nhiễm Nhiễm.
Cô giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Nhiễm Nhiễm bị hai người đàn ông mặc vest đen truy đuổi, chạy về phía bọn họ, chưa chạy được vài mét, hai người phía sau đã đuổi kịp cô, cô bị bịt mũi lẫn miệng.
Hai người họ dường như không để ý đến bên cạnh có người, kéo Nhiễm Nhiễm lên chiếc Audi màu đen.
Trong xe có người tiếp viện, Nhiễm Nhiễm bị kéo lên xe, nhìn chiếc xe sắp đóng lại, Thẩm Tư Á không kịp suy nghĩ, chạy nhanh về phía đó, ngay cả mấy người Cố Nhĩ Tư cũng không phản ứng kịp.
Giang Diệc Đình quay lưng nhìn họ, nghe thấy động tĩnh phía sau, nhau mày không muốn can thiệp, giọng nói của Thanh Nhuận vọng lại từ đầu dây bên kia điện thoại, anh ta nghe thấy tiếng hét của Cố Nhĩ Tư, “Thẩm tiểu thư!”
Nhìn Thẩm Tư Á chạy về phía bọn họ, mấy người trong chiếc xe Audi nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương hiện lên cùng một thông điệp, lập tức hai người đang định lên xe cười đểu, nghênh đón Thẩm Tư Á lên xe.
Bọn họ cũng không ngờ rằng Thẩm Tư Á có võ, bị cô tấn công vào chân, nhân lúc bọn họ nghiêng ngả ra sau, Thẩm Tư Á tiến lên phía trước vài bước, Nhiễm Nhiễm bị bọn họ dùng băng keo đen bịt miệng, thấy cô trong chớp mắt vùng vẫy kêu “A a”, bị người trong xe kẹp chặt hai bả vai.
Giang Diệc Đình quay người lại thấy cảnh tượng Thẩm Tư Á đang bị bao vây tấn công, mấy người Cố Nhĩ Tư liền gia nhập vào cuộc chiến, bọn họ dường như không đoán được rằng Thẩm Tư Á vẫn còn có trợ thủ, hiện tường hỗn loạn, Thẩm Tư Á lùi về sau bảo vệ Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm bị dọa đến mức cả người run lẩy bẩy, nắm lấy cánh tay Thẩm Tư Á mãi không buông, sợ Thẩm Tư Á phát huy không hết tay chân, võ mèo ba chân của cô cũng không đủ thấy, bị đá vào bụng, cô đau đến độ khom cả lưng xuống.
“Thật rắc rối.” Giang Diệc Đình hằn giọng rủa một câu, lập tức xoay cổ, nhanh chóng chạy về hướng đó.
Thẩm Tư Á bị họ kéo về phía xe, đối phương dường như liên lạc với ai đó, mười giây sau người kéo đến rất nhiều, Cố Nhĩ Tư bị họ trói lại, thầm chau mày, Nhiễm Nhiễm liều kéo Thẩm Tư Á, người đó bực mình lôi cả Nhiễm Nhiễm lên xe.
Thẩm Tư Á bị ném vào trong xe, cô rên rỉ chẳng thành tiếng, mắt nhìn cửa xe sắp đóng lại, giật nẩy người lập tức đưa tay ra chặn lại, liền có một cánh tay đã đi đưa trước cô một bước, Giang Diệc Đình đạp lên chân người đàn ông, “thịch” vung mở cửa ra.
Giang Diệc Đình khuôn mặt tái mét xuất hiện trong tầm nhìn của cô, Thẩm Tư Á ngơ ngác, sững sờ, Giang Diệc Đình nắm lấy cổ tay cô rồi thả xuống, động tác thô bạo, dường như căm phẫn đến đỉnh điểm.
Thẩm Tư Á “Hí” một tiếng, bị anh kéo đi hai bước, mới nhớ ra Nhiễm Nhiễm vẫn còn ở trong xe, Thẩm Tư Á ra sức vùng vẫy khỏi bàn tay thô bạo của anh, “Đợi... đợi một chút, Nhiễm Nhiễm vẫn còn trong xe, anh cứu cô ấy ra đi...”
Những người này rõ ràng được đào tạo chuyên nghiệp, hơn hai mươi người bao vây tấn công bọn họ, võ công ứng phó hạng nhất.
Cánh cửa yên lặng thông thường không có người đi qua, club này lại được xây dựng trên sườn núi, không giống như các thành phố ồn ào có hàng người qua lại, đến đây giải trí đa số là các nhà giàu có, bọn họ sẽ không nhàn rỗi quan tâm những chuyện vớ vẩn, những người này thậm chí rất láo xược.
“Đại ca, bọn anh đi trước đi!” Cố Nhĩ Tư hét lên hướng về Giang Diệc Đình, tránh được cú đánh của đối phương, nghiêng mình đá một cú, đối phương bị anh đá ngã xuống đất.
Thẩm Tư Á dắt theo Nhiễm Nhiễm theo sau Giang Diệc Đình, Nhiễm Nhiễm khóc nức nở, nắm chặt cánh tay Thẩm Tư Á, nghẹn ngào nói: “Huhu... chị Thẩm, đều do em không tốt, em muốn quay lại làm gì chứ? Bây giờ liên lụy đến chị rồi... em xin lỗi..”
Thẩm Tư Á vỗ vỗ tay Nhiễm Nhiễm, tỏ vẻ để cô yên tâm.
Không dễ gì cắt được đuôi của bọn họ, dựa vào chiếc Jaguar không biết đã đánh được mấy người, trong tay bọn họ cầm ống thép, ánh mặt rất hung tợn, rõ ràng cùng với những trợ thủ đó là một nhóm người, nhưng nhìn bọn họ... lại không giống như những tay côn đồ bình thường, ngược lại...
Thẩm Tư Á quay người nhìn về phía Giang Diệc Đình, trong lòng bỗng khựng lại.
Phải rồi, cơ thể những người này phát ra mùi máu tanh, sắc mặt hung ác, càng giống những tên côn đồ trên đường.
“Lên xe trước đi.” Giang Diệc Đình mở cửa xe, sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn những người đang vây quanh.
Thẩm Tư Á bảo Nhiễm Nhiễm lên xe trước, quay mắt những người đàn ông với hình xăm thống nhất trên cánh tay, bước trước Giang Diệc Đình vài bước, cô vô thức kéo tay anh ta đi.
Giang Diệc Đình ngơ ngác, chợp mắt nhìn về người phụ nữ ngồi trong xe, khuôn mặt tươi sáng hiện lên một vẻ không tự nhiên.
Đầu ngón tay bị bỏng, Thẩm Tư Á vội vàng thụt tay lui, nhẹ nhàng gấp tay lại.
“Cô... cẩn thận chút...” Thẩm Tư Á cắn môi nén nói ra một câu, nói xong lập tức quay đầu lại, ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía trước tấm kính chống đạn của chiếc xe.
Giang Diệc Đình lúc mười hai tuổi đã bắt đầu đánh nhau với người khác, những năm này lại được huấn luyện chuyên nghiệp, nhào lộn nắm đấm mấy người vẫn không thể đọ sức với anh ta, những người thuộc dạng hỗn hợp không tài giỏi anh ta vốn không để mắt.
Cú đá xoay người rất đẹp, anh vẻ mặt vô cảm, hung hãn giẫm lên cánh tay người đang có ý đồ đánh lén, nghe thấy thanh âm thảm thiết của anh ta, xương cốt “răng rắc” gãy.
Toàn thân Nhiễm Nhiễm run rẩy, hoảng sợ co rúm người bên cạnh Thẩm Tư Á, cẩn thận kéo tay áo Thẩm Tư Á.
“Chị Thẩm, bọn họ... là ai vậy?”
Thẩm Tư Á lo lắng quan sát trận chiến, cơ thể cô căng thẳng, những ngón tay dốc sức nắm chặt thành nắm đấm, nghe Nhiễm Nhiễm hỏi cô ngẩn người ra, có chút phân tâm.
Nhiễm Nhiễm hỏi về thân phận của nhóm người Giang Diệc Đình.
Thẩm Tư Á không nói gì, trong ánh mắt phân tâm của cô, thoáng thấy có người giơ ống thép định đánh lén phía sau Giang Diệc Đình, anh ta còn đang vướng víu với ba người bên cạnh, Giang Diệc Đình thân mình lo còn chưa xong, hai chân bị bọn họ trói lại, căn bản không còn chổ tránh.
Thẩm Tư Á đầu óc nóng lên, bỗng mở to mắt, nhảy ra khỏi xe chạy về phía anh ta.
Giang Diệc Đình nghe âm thanh bị bóp nghẹt từ phía sau lưng, theo sau là tiếng âm thanh những vật nặng rơi xuống đất, lúc này, trong lòng run rẩy, anh ta cứng đơ xoay người lại, nhìn thấy người phụ nữ làm mình giận dữ đang nằm ngã xuống đất, chất lỏng màu đỏ phía sau đầu từ từ tuôn ra, hòa trộn với màu đỏ rượu trên lọn tóc.
Bên cạnh cô, người đàn ông đang cầm ống thép dường như cũng bị chấn động một chút, một cái nhìn điên cuồng khát máu, anh ta sững sờ nhìn những gì vừa mới trải qua, trong nháy mắt bị chấn động bởi khuôn mặt rải đầy những đám mây đen của Giang Diệc Đình, anh ta nắm chặt ống thép trong tay, vô thức lùi lại hai bước.
“Chị Thẩm!” Nhiễm Nhiễm đau lòng hét lên, vừa xuống xe đã bị té xuống đất, Cố Nhĩ Tư và nhóm người của họ vừa mới thoát khỏi phiền toái của bọn họ trở lại bên xe.
“Đừng để cô ta xuống xe.” Cố Nhĩ Tư liếc nhìn Nhiễm Nhiễm, đem theo người sang hổ trợ Giang Diệc Đình.
Giang Diệc Đình vừa trở mình, lập tức đá bay người đàn ông làm hại Thẩm Tư Á, giữa chừng đã ngồi trước mặt cô.
Dòng máu tươi nhuộm đỏ cả gáy Thẩm Tư Á, sắc mặt cô nhợt nhạt, sọ não bị đập vỡ một mòm nhỏ, máu không ngừng tuôn ra.
Cô cảm giác đầu đau như sắp nổ tung, cái cổ nong nóng, lờ mờ ngửi thấy mùi máu, trong ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt mỉa mai châm biếm Giang Diệc Đình không còn nữa, khuôn mặt anh ta đột nhiên trắng bệch đáng sợ.
Trong lúc mơ hồ, cô dường như nhớ đến lúc còn học trung học, lúc đó cô vừa mới 15 tuổi, còn anh... chỉ mới 17 tuổi, khóe miệng anh phủ lên một nụ cười ấm áp, anh thích hôn lên má cô một cách tình tứ, khe khẽ bên tai cô những lời nói tâm tình...
Anh ta có thể không phải là một người đàn ông tốt nhất, nhưng lại là cả thanh xuân của cô, luôn kiên trì mong chờ cô.
Ý thức từ từ tan đi, ngón tay cô run rẩy, muốn giơ tay lên vỗ về khuôn mặt đó, có lẽ... đây là lần cuối cùng...
Lần tiếp xúc này rất phức tạp, trong lòng cô hiểu rõ, choáng váng, cô đã không còn sức lực để chống cự, tay cô chỉ có thể hạ xuống.
Giang Diệc Đình lập tức ôm lấy cô, tay anh ta dường như đang run rẩy, tay trái đỡ sau đầu cô, cảm giác máu đang tuôn không ngừng trên tay, sức sống của cô một chút cũng tan biến hết rồi.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, tin tôi, chúng ta sẽ đến bệnh viện...” Giang Diệc Đình ôm cô chạy về phía xe.
Bên tai cô là thanh âm dịu dàng của Giang Diệc Đình dường như đang run rẩy, anh đang sợ hãi sao?
Nhận thức được điều này, Thẩm Tư Á muốn chống cự cũng không được, cảm thấy cơ thể mình có chút lắng xuống, cô cử động ngón tay cũng không còn sức.
Vù vù bên tai một trận âm thanh kỳ lạ, hơi thở mệt nhọc, cô cảm thấy rất mệt, có vẻ như thiếp đi...
“Xin... lỗi...”
Ánh mắt mơ hồ rơi lệ, tình cảnh mờ nhạt trước mắt đan xen nhau, không phân rõ trắng hay đen, chìm vào mớ hỗn độn.
Nếu năm đó cô không dồn ép anh ta quá mức, không ngừng cãi vã với anh ta, bọn họ sẽ không chia cách nhau 8 năm, anh ta cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.
Là lỗi của cô, tại sao cô không để anh trở thành người đàn ông lí tưởng của mình chứ?
Những năm gần đây cô không ngừng chất vấn bản thân rằng, nếu anh đi theo sự kỳ vọng của cô, vậy anh... vẫn là anh chứ?
Những gì lúc đầu cô thích, chỉ là chàng thiếu niên trong quán bar đó, nụ cười thanh tú, giống như những vì sao trên bầu trời, cặp mắt anh ta trong suốt như ngọc lưu ly, đắm chìm trong ánh đèn rực rỡ náo nhiệt. Anh ta nói rằng: “Người phụ nữ của em không hiểu chuyện, đắc tội với anh Hải, nể mặt đứa em trai kém cỏi này, anh Hải đừng tính toán nhé, rượu đêm nay uống, em trai mời.”
Thanh âm người thiếu niên trầm thấp, giống như một đứa con gái đỏ bị chôn vùi dưới đất 100 năm, khai phong liền tung bay dào dạt hương thơm, đôi môi mỏng gầy dập dềnh cười nhẹ, như hoa đào tháng ba, bị mê hoặc bởi ánh mắt.
“A Cố, qua đây mở xe!” Giang Diệc Đình hét lên, chăm chú nhìn người phụ nữ đang ôm trong lòng, dường như sợ rằng trong chớp mắt cô hoàn toàn tan biến đi.
Tay cô lạnh thấu xương, nhiệt độ toàn thân cũng dần dần hạ xuống.
Cố Nhĩ Tư nhìn khuôn mặt anh ta thấp thoáng hiện lên vẻ điên cuồng, nhiều năm như vậy, vẫn như lần đầu tiên, anh ta hiểu rõ... nếu tối nay Thẩm tiểu thư không sống nổi... chỉ e rằng cả con đường đen tối này từ đây sẽ không yên ổn, anh ta sẽ đem cả con đường đen tối này để trút căm phẫn...
“Đừng để bọn họ chết!” Cố Nhĩ Tư lạnh lùng căn dặn, nhanh chóng chạy về phía chiếc Jaguar.
Thẩm Tư Á không biết bản thân như thế nào, trong giấc mộng kỳ quái, thời gian không gian đang hỗn loạn, cô run rẩy hồi tưởng lại thời gian lúc còn trung học, giống như người yêu ở bên cạnh, bạn thân nương tựa vào nhau, ngày ngày tự nhiên không có gì trói buộc.
Nhưng đột nhiên, tình hình biến đổi, bức tranh chuyển hướng, cô tự thu mình trong góc tối, mỗi tế bào trong cơ thể như đang kêu gào, rất khó chịu, cô quằn quại lăn ra mặt đất, cần ngay một thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống trong cơ thể.
Cái thứ cảm giác này rất quen thuộc, như cô đã từng muốn thoát khỏi cơn ác mộng không thể vứt bỏ đó.
Cô nhìn thấy ánh sáng soi rọi trên mặt đất, thùng carton được phủ bằng bột màu trắng, cô lao về phía trước, cô cần cocaine để giảm đau cho cơ thể...
“Thẩm Tư Á! Tôi thật thất vọng về cô!”
Diệp Bạc Hâm đột nhiên xuất hiện, cô bại liệt dưới đất, khóc không thành tiếng, “A Hâm, cô đừng bỏ tôi! Nếu ngay cả cô cũng không quan tâm tôi, vậy thì tôi không còn cái gì nữa rồi!”
Sau đó ý thức trở lại, bên tai thấp thoáng có tiếng động, khi thì rõ ràng khi thì mờ nhạt, muốn mở mắt to ra lại cảm giác dường như mí mắt đang chịu phải trọng lượng nghìn cân.
Cảm giác tựa như bị ai đó nhấc mình lên, đưa vào trong xe, lờ mờ nghe thấy thanh âm bánh xe trượt trên mặt đất, cùng với tiếng hét “Bỏ ra!”, tay bị trói chặt, ánh sáng phía trước thoáng vụt qua.
“Bộ não của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, cần phẫu thuật ngay lập tức, người nhà bệnh nhân ở bên ngoài, không được vào trong” Ngón tay bị nới ra, hơi ấm cũng dần tan đi.
Những đường kẻ đen trơn tru, thanh lịch, sống động, giống như một con báo đang thu mình trong bóng tối, một khi con mồi xuất hiện, liền nhảy ra vồ lấy mạng nó.
Cố Nhĩ Tư mang theo bốn người đi về hướng phía sau con báo đó, Thẩm Tư Á chợt dừng bước, liếc nhìn chiếc xe, lại hướng mắt nhìn hai người mặc áo đen phía sau Giang Diệc Đình.
Cố Nhĩ Tư năm người bọn họ ngồi phía sau xe, vẫn còn một chổ, là nơi Giang Diệc Đình ngồi, nhưng cô lại không muốn tiếp xúc với Giang Diệc Đình.
Giang Diệc Đình đứng bên xe, nhìn cô không muốn đến gần, bước chân bỗng ngừng lại, đôi mắt nhìn cô đi thẳng về phía sau xe, khóe miệng chợt cong lên vẻ lạnh lùng, không nói bất cứ điều gì.
Lúc này, điện thoại trong túi quần reo lên, anh ta chợp mắt một lát, sắc mặt lạnh lùng, đóng cửa xe, ra hiệu hai người phía sau anh lên xe trước, rồi đi qua một bên nghe điện thoại.
Trong chiếc xe sáu chổ ngồi, hàng ghế sau bị bốn người chiếm chổ rồi, chỉ có chổ ghế phụ phía trước còn trống, Thẩm Tư Á liếc nhìn trầm ngâm một vài người với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân chợt run run nhẹ.
Tiếp xúc với những người này vài lần, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ sệt họ.
Thẩm Tư Á hít một hơi thật sâu, kéo mở chiếc cửa ghế phụ phía trước, đang chuẩn bị sải bước ngồi lên, bỗng nghe thấy âm thanh cầu cứu của Nhiễm Nhiễm.
Cô giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Nhiễm Nhiễm bị hai người đàn ông mặc vest đen truy đuổi, chạy về phía bọn họ, chưa chạy được vài mét, hai người phía sau đã đuổi kịp cô, cô bị bịt mũi lẫn miệng.
Hai người họ dường như không để ý đến bên cạnh có người, kéo Nhiễm Nhiễm lên chiếc Audi màu đen.
Trong xe có người tiếp viện, Nhiễm Nhiễm bị kéo lên xe, nhìn chiếc xe sắp đóng lại, Thẩm Tư Á không kịp suy nghĩ, chạy nhanh về phía đó, ngay cả mấy người Cố Nhĩ Tư cũng không phản ứng kịp.
Giang Diệc Đình quay lưng nhìn họ, nghe thấy động tĩnh phía sau, nhau mày không muốn can thiệp, giọng nói của Thanh Nhuận vọng lại từ đầu dây bên kia điện thoại, anh ta nghe thấy tiếng hét của Cố Nhĩ Tư, “Thẩm tiểu thư!”
Nhìn Thẩm Tư Á chạy về phía bọn họ, mấy người trong chiếc xe Audi nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương hiện lên cùng một thông điệp, lập tức hai người đang định lên xe cười đểu, nghênh đón Thẩm Tư Á lên xe.
Bọn họ cũng không ngờ rằng Thẩm Tư Á có võ, bị cô tấn công vào chân, nhân lúc bọn họ nghiêng ngả ra sau, Thẩm Tư Á tiến lên phía trước vài bước, Nhiễm Nhiễm bị bọn họ dùng băng keo đen bịt miệng, thấy cô trong chớp mắt vùng vẫy kêu “A a”, bị người trong xe kẹp chặt hai bả vai.
Giang Diệc Đình quay người lại thấy cảnh tượng Thẩm Tư Á đang bị bao vây tấn công, mấy người Cố Nhĩ Tư liền gia nhập vào cuộc chiến, bọn họ dường như không đoán được rằng Thẩm Tư Á vẫn còn có trợ thủ, hiện tường hỗn loạn, Thẩm Tư Á lùi về sau bảo vệ Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm bị dọa đến mức cả người run lẩy bẩy, nắm lấy cánh tay Thẩm Tư Á mãi không buông, sợ Thẩm Tư Á phát huy không hết tay chân, võ mèo ba chân của cô cũng không đủ thấy, bị đá vào bụng, cô đau đến độ khom cả lưng xuống.
“Thật rắc rối.” Giang Diệc Đình hằn giọng rủa một câu, lập tức xoay cổ, nhanh chóng chạy về hướng đó.
Thẩm Tư Á bị họ kéo về phía xe, đối phương dường như liên lạc với ai đó, mười giây sau người kéo đến rất nhiều, Cố Nhĩ Tư bị họ trói lại, thầm chau mày, Nhiễm Nhiễm liều kéo Thẩm Tư Á, người đó bực mình lôi cả Nhiễm Nhiễm lên xe.
Thẩm Tư Á bị ném vào trong xe, cô rên rỉ chẳng thành tiếng, mắt nhìn cửa xe sắp đóng lại, giật nẩy người lập tức đưa tay ra chặn lại, liền có một cánh tay đã đi đưa trước cô một bước, Giang Diệc Đình đạp lên chân người đàn ông, “thịch” vung mở cửa ra.
Giang Diệc Đình khuôn mặt tái mét xuất hiện trong tầm nhìn của cô, Thẩm Tư Á ngơ ngác, sững sờ, Giang Diệc Đình nắm lấy cổ tay cô rồi thả xuống, động tác thô bạo, dường như căm phẫn đến đỉnh điểm.
Thẩm Tư Á “Hí” một tiếng, bị anh kéo đi hai bước, mới nhớ ra Nhiễm Nhiễm vẫn còn ở trong xe, Thẩm Tư Á ra sức vùng vẫy khỏi bàn tay thô bạo của anh, “Đợi... đợi một chút, Nhiễm Nhiễm vẫn còn trong xe, anh cứu cô ấy ra đi...”
Những người này rõ ràng được đào tạo chuyên nghiệp, hơn hai mươi người bao vây tấn công bọn họ, võ công ứng phó hạng nhất.
Cánh cửa yên lặng thông thường không có người đi qua, club này lại được xây dựng trên sườn núi, không giống như các thành phố ồn ào có hàng người qua lại, đến đây giải trí đa số là các nhà giàu có, bọn họ sẽ không nhàn rỗi quan tâm những chuyện vớ vẩn, những người này thậm chí rất láo xược.
“Đại ca, bọn anh đi trước đi!” Cố Nhĩ Tư hét lên hướng về Giang Diệc Đình, tránh được cú đánh của đối phương, nghiêng mình đá một cú, đối phương bị anh đá ngã xuống đất.
Thẩm Tư Á dắt theo Nhiễm Nhiễm theo sau Giang Diệc Đình, Nhiễm Nhiễm khóc nức nở, nắm chặt cánh tay Thẩm Tư Á, nghẹn ngào nói: “Huhu... chị Thẩm, đều do em không tốt, em muốn quay lại làm gì chứ? Bây giờ liên lụy đến chị rồi... em xin lỗi..”
Thẩm Tư Á vỗ vỗ tay Nhiễm Nhiễm, tỏ vẻ để cô yên tâm.
Không dễ gì cắt được đuôi của bọn họ, dựa vào chiếc Jaguar không biết đã đánh được mấy người, trong tay bọn họ cầm ống thép, ánh mặt rất hung tợn, rõ ràng cùng với những trợ thủ đó là một nhóm người, nhưng nhìn bọn họ... lại không giống như những tay côn đồ bình thường, ngược lại...
Thẩm Tư Á quay người nhìn về phía Giang Diệc Đình, trong lòng bỗng khựng lại.
Phải rồi, cơ thể những người này phát ra mùi máu tanh, sắc mặt hung ác, càng giống những tên côn đồ trên đường.
“Lên xe trước đi.” Giang Diệc Đình mở cửa xe, sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn những người đang vây quanh.
Thẩm Tư Á bảo Nhiễm Nhiễm lên xe trước, quay mắt những người đàn ông với hình xăm thống nhất trên cánh tay, bước trước Giang Diệc Đình vài bước, cô vô thức kéo tay anh ta đi.
Giang Diệc Đình ngơ ngác, chợp mắt nhìn về người phụ nữ ngồi trong xe, khuôn mặt tươi sáng hiện lên một vẻ không tự nhiên.
Đầu ngón tay bị bỏng, Thẩm Tư Á vội vàng thụt tay lui, nhẹ nhàng gấp tay lại.
“Cô... cẩn thận chút...” Thẩm Tư Á cắn môi nén nói ra một câu, nói xong lập tức quay đầu lại, ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía trước tấm kính chống đạn của chiếc xe.
Giang Diệc Đình lúc mười hai tuổi đã bắt đầu đánh nhau với người khác, những năm này lại được huấn luyện chuyên nghiệp, nhào lộn nắm đấm mấy người vẫn không thể đọ sức với anh ta, những người thuộc dạng hỗn hợp không tài giỏi anh ta vốn không để mắt.
Cú đá xoay người rất đẹp, anh vẻ mặt vô cảm, hung hãn giẫm lên cánh tay người đang có ý đồ đánh lén, nghe thấy thanh âm thảm thiết của anh ta, xương cốt “răng rắc” gãy.
Toàn thân Nhiễm Nhiễm run rẩy, hoảng sợ co rúm người bên cạnh Thẩm Tư Á, cẩn thận kéo tay áo Thẩm Tư Á.
“Chị Thẩm, bọn họ... là ai vậy?”
Thẩm Tư Á lo lắng quan sát trận chiến, cơ thể cô căng thẳng, những ngón tay dốc sức nắm chặt thành nắm đấm, nghe Nhiễm Nhiễm hỏi cô ngẩn người ra, có chút phân tâm.
Nhiễm Nhiễm hỏi về thân phận của nhóm người Giang Diệc Đình.
Thẩm Tư Á không nói gì, trong ánh mắt phân tâm của cô, thoáng thấy có người giơ ống thép định đánh lén phía sau Giang Diệc Đình, anh ta còn đang vướng víu với ba người bên cạnh, Giang Diệc Đình thân mình lo còn chưa xong, hai chân bị bọn họ trói lại, căn bản không còn chổ tránh.
Thẩm Tư Á đầu óc nóng lên, bỗng mở to mắt, nhảy ra khỏi xe chạy về phía anh ta.
Giang Diệc Đình nghe âm thanh bị bóp nghẹt từ phía sau lưng, theo sau là tiếng âm thanh những vật nặng rơi xuống đất, lúc này, trong lòng run rẩy, anh ta cứng đơ xoay người lại, nhìn thấy người phụ nữ làm mình giận dữ đang nằm ngã xuống đất, chất lỏng màu đỏ phía sau đầu từ từ tuôn ra, hòa trộn với màu đỏ rượu trên lọn tóc.
Bên cạnh cô, người đàn ông đang cầm ống thép dường như cũng bị chấn động một chút, một cái nhìn điên cuồng khát máu, anh ta sững sờ nhìn những gì vừa mới trải qua, trong nháy mắt bị chấn động bởi khuôn mặt rải đầy những đám mây đen của Giang Diệc Đình, anh ta nắm chặt ống thép trong tay, vô thức lùi lại hai bước.
“Chị Thẩm!” Nhiễm Nhiễm đau lòng hét lên, vừa xuống xe đã bị té xuống đất, Cố Nhĩ Tư và nhóm người của họ vừa mới thoát khỏi phiền toái của bọn họ trở lại bên xe.
“Đừng để cô ta xuống xe.” Cố Nhĩ Tư liếc nhìn Nhiễm Nhiễm, đem theo người sang hổ trợ Giang Diệc Đình.
Giang Diệc Đình vừa trở mình, lập tức đá bay người đàn ông làm hại Thẩm Tư Á, giữa chừng đã ngồi trước mặt cô.
Dòng máu tươi nhuộm đỏ cả gáy Thẩm Tư Á, sắc mặt cô nhợt nhạt, sọ não bị đập vỡ một mòm nhỏ, máu không ngừng tuôn ra.
Cô cảm giác đầu đau như sắp nổ tung, cái cổ nong nóng, lờ mờ ngửi thấy mùi máu, trong ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt mỉa mai châm biếm Giang Diệc Đình không còn nữa, khuôn mặt anh ta đột nhiên trắng bệch đáng sợ.
Trong lúc mơ hồ, cô dường như nhớ đến lúc còn học trung học, lúc đó cô vừa mới 15 tuổi, còn anh... chỉ mới 17 tuổi, khóe miệng anh phủ lên một nụ cười ấm áp, anh thích hôn lên má cô một cách tình tứ, khe khẽ bên tai cô những lời nói tâm tình...
Anh ta có thể không phải là một người đàn ông tốt nhất, nhưng lại là cả thanh xuân của cô, luôn kiên trì mong chờ cô.
Ý thức từ từ tan đi, ngón tay cô run rẩy, muốn giơ tay lên vỗ về khuôn mặt đó, có lẽ... đây là lần cuối cùng...
Lần tiếp xúc này rất phức tạp, trong lòng cô hiểu rõ, choáng váng, cô đã không còn sức lực để chống cự, tay cô chỉ có thể hạ xuống.
Giang Diệc Đình lập tức ôm lấy cô, tay anh ta dường như đang run rẩy, tay trái đỡ sau đầu cô, cảm giác máu đang tuôn không ngừng trên tay, sức sống của cô một chút cũng tan biến hết rồi.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, tin tôi, chúng ta sẽ đến bệnh viện...” Giang Diệc Đình ôm cô chạy về phía xe.
Bên tai cô là thanh âm dịu dàng của Giang Diệc Đình dường như đang run rẩy, anh đang sợ hãi sao?
Nhận thức được điều này, Thẩm Tư Á muốn chống cự cũng không được, cảm thấy cơ thể mình có chút lắng xuống, cô cử động ngón tay cũng không còn sức.
Vù vù bên tai một trận âm thanh kỳ lạ, hơi thở mệt nhọc, cô cảm thấy rất mệt, có vẻ như thiếp đi...
“Xin... lỗi...”
Ánh mắt mơ hồ rơi lệ, tình cảnh mờ nhạt trước mắt đan xen nhau, không phân rõ trắng hay đen, chìm vào mớ hỗn độn.
Nếu năm đó cô không dồn ép anh ta quá mức, không ngừng cãi vã với anh ta, bọn họ sẽ không chia cách nhau 8 năm, anh ta cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.
Là lỗi của cô, tại sao cô không để anh trở thành người đàn ông lí tưởng của mình chứ?
Những năm gần đây cô không ngừng chất vấn bản thân rằng, nếu anh đi theo sự kỳ vọng của cô, vậy anh... vẫn là anh chứ?
Những gì lúc đầu cô thích, chỉ là chàng thiếu niên trong quán bar đó, nụ cười thanh tú, giống như những vì sao trên bầu trời, cặp mắt anh ta trong suốt như ngọc lưu ly, đắm chìm trong ánh đèn rực rỡ náo nhiệt. Anh ta nói rằng: “Người phụ nữ của em không hiểu chuyện, đắc tội với anh Hải, nể mặt đứa em trai kém cỏi này, anh Hải đừng tính toán nhé, rượu đêm nay uống, em trai mời.”
Thanh âm người thiếu niên trầm thấp, giống như một đứa con gái đỏ bị chôn vùi dưới đất 100 năm, khai phong liền tung bay dào dạt hương thơm, đôi môi mỏng gầy dập dềnh cười nhẹ, như hoa đào tháng ba, bị mê hoặc bởi ánh mắt.
“A Cố, qua đây mở xe!” Giang Diệc Đình hét lên, chăm chú nhìn người phụ nữ đang ôm trong lòng, dường như sợ rằng trong chớp mắt cô hoàn toàn tan biến đi.
Tay cô lạnh thấu xương, nhiệt độ toàn thân cũng dần dần hạ xuống.
Cố Nhĩ Tư nhìn khuôn mặt anh ta thấp thoáng hiện lên vẻ điên cuồng, nhiều năm như vậy, vẫn như lần đầu tiên, anh ta hiểu rõ... nếu tối nay Thẩm tiểu thư không sống nổi... chỉ e rằng cả con đường đen tối này từ đây sẽ không yên ổn, anh ta sẽ đem cả con đường đen tối này để trút căm phẫn...
“Đừng để bọn họ chết!” Cố Nhĩ Tư lạnh lùng căn dặn, nhanh chóng chạy về phía chiếc Jaguar.
Thẩm Tư Á không biết bản thân như thế nào, trong giấc mộng kỳ quái, thời gian không gian đang hỗn loạn, cô run rẩy hồi tưởng lại thời gian lúc còn trung học, giống như người yêu ở bên cạnh, bạn thân nương tựa vào nhau, ngày ngày tự nhiên không có gì trói buộc.
Nhưng đột nhiên, tình hình biến đổi, bức tranh chuyển hướng, cô tự thu mình trong góc tối, mỗi tế bào trong cơ thể như đang kêu gào, rất khó chịu, cô quằn quại lăn ra mặt đất, cần ngay một thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống trong cơ thể.
Cái thứ cảm giác này rất quen thuộc, như cô đã từng muốn thoát khỏi cơn ác mộng không thể vứt bỏ đó.
Cô nhìn thấy ánh sáng soi rọi trên mặt đất, thùng carton được phủ bằng bột màu trắng, cô lao về phía trước, cô cần cocaine để giảm đau cho cơ thể...
“Thẩm Tư Á! Tôi thật thất vọng về cô!”
Diệp Bạc Hâm đột nhiên xuất hiện, cô bại liệt dưới đất, khóc không thành tiếng, “A Hâm, cô đừng bỏ tôi! Nếu ngay cả cô cũng không quan tâm tôi, vậy thì tôi không còn cái gì nữa rồi!”
Sau đó ý thức trở lại, bên tai thấp thoáng có tiếng động, khi thì rõ ràng khi thì mờ nhạt, muốn mở mắt to ra lại cảm giác dường như mí mắt đang chịu phải trọng lượng nghìn cân.
Cảm giác tựa như bị ai đó nhấc mình lên, đưa vào trong xe, lờ mờ nghe thấy thanh âm bánh xe trượt trên mặt đất, cùng với tiếng hét “Bỏ ra!”, tay bị trói chặt, ánh sáng phía trước thoáng vụt qua.
“Bộ não của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, cần phẫu thuật ngay lập tức, người nhà bệnh nhân ở bên ngoài, không được vào trong” Ngón tay bị nới ra, hơi ấm cũng dần tan đi.
/326
|