Diệp Bạc Hâm liếc xéo anh, mắt cum cúp, nhìn xuống vườn hoa dưới nhà.
“Vậy để em sang phòng khách ngủ.”
Tuy nói vậy, song cô vẫn đứng im, Tập Vị Nam nhìn cô hồi lâu, thấy cô không có vẻ như đang đùa, đau đầu bèn xoa thái dương.
“Anh Cả đang ở đối diện, mình chia phòng, anh ấy sẽ nghĩ gì?”
“Vì quá bận tâm anh ấy sẽ nghĩ gì, nên em mới theo anh về đây, để mình phải lâm vào hoàn cảnh này.” Diệp Bạc Hâm ủ rũ nghịch chiếc cốc trên tay, chiếc cốc nghiêng nghiêng, nước theo dòng tuôn xuống dưới, trút lên bãi cỏ xanh rì.
Khóe môi cô cất một nụ cười, những lúc yên ắng, cô dịu dàng mềm mại, đôi mắt đen sáng trong như vầng trăng trong đêm.
Diệp Bạc Hâm đứng thẳng người dậy, quay chiếc cổ mỏi nhừ, nom như có vẻ muốn đi vào, Tập Vị Nam liền vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
“Em nhất định phải tuyệt tình như thế sao?”
Tay áo anh được xắn lên, để lộ một khoảng cánh tay màu mật, sau khi tháo đồng hồ, vết sẹo ở cổ tay cũng rõ mồn một.
Diệp Bạc Hâm sững sờ, ngẩn người nhìn làn da bị từng bị bỏng do bén lửa.
“Vậy anh muốn em phải thế nào? Phải hồn nhiên vô tư, lòng bình thản đón nhận anh?” Diệp Bạc Hâm ngước lên nhìn anh, cười chua chát: “Xin lỗi, em không được bao dung rộng lượng như thế, không thể yên tâm ở bên một người có quá nhiều chuyện giấu giếm mình.”
“Tập Vị Nam, anh bảo em tuyệt tình, chả lẽ anh thì không? Thấy em đau khổ vì quá khứ, anh lại nhẫn tâm tước đoạn quyền được biết sự thật của em, trái tim anh... nhẽ nào không rắn hơn em?”
Diệp Bạc Hâm tắt ngấm nụ cười, song vẫn nhìn vào đôi mắt thống khổ vô bờ bến ấy. Trong tiếng nói của cô lẫn vài phần bất lực, thêm đôi chút thê lương, cũng có rất nhiều cảm khái và buỗn bã. Ánh mắt cô như xoắn chặt lấy anh, bất giác ánh lên vẻ lưu luyến, tiến thoái lưỡng nam... và cả sự bối rối đến từ thâm tâm.
Những lời Tô Cảnh Sâm nói cứ xoay mòng mòng trong đầu cô, cửa nhà họ Tập cao lắm, mình không với tới, Tập Vị Nam có vị hôn thê...
Hết lần này đến lần khác, xuất hiện trong giấc mơ hằng đêm của cô, là cảnh anh và người phụ nữ khác bước vào lễ đường đám cưới. Còn cô bị nhà họ Tập chặn ngoài cửa, trơ mắt nhìn anh trao chiếc nhẫn cưới cho người khác, giữa lễ đường thề thốt trọn đời trọn kiếp không chia ly.
Anh không muốn tiết lộ gia thế của mình với cô, là bởi ngay cả anh cũng không dám chắc chắn, nhà họ Tập liệu có phản đối cô không?
Tài trí như Tập Vị Nam mà cũng hoảng loạn lẩn trốn trước sự ép buộc của cô.
“Em nghỉ ngơi đi.” Anh chậm rãi buông tay cô, giọng thoáng bải hoải, hơi khàn khàn, có ý trốn tránh, và khiến cô cảm cảm giác như nhói đau trĩu lòng. Ánh mắt anh bình lặng như mặt nước, cuối cùng cũng quay người vào phòng.
Đối diện với sự kì vọng khẩn khoản của cô, anh khó mà cưỡng lại, suýt thì đem bí mật bao năm nay chôn giấu trong lòng khai bằng sạch.
Diệp Bạc Hâm thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng sầm lại, bóng hình anh hốt hoảng bỏ đi khiến tim cô run rẩy, rốt cuộc điều gì mới có thể khiến một người đàn ông mưu trí sách lược phải ba lần bốn lượt lảng tránh đối diện?
Trong lòng cô mang máng có đáp án, nhưng không dám tin.
Người làm dạt về tòa nhà kiểu phương tây ở đằng sau biệt thự. Do Tập Vị Cận thích không khí yên tĩnh, nên thông thường sau khi đã hoàn thành công việc, họ sẽ rời biệt thự. Ban ngày khi Tập Vị Cận không có nhà, mới bắt đầu dọn dẹp.
Gần mười một giờ, dưới gác tối đen như mực, cửa sổ kéo rèm, che đi ánh sáng bên ngoài.
Tập Vị Nam ngồi bệt trong bóng tối, đầu gối dựng lên, lưng tựa vào bờ tường, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài vách kính qua khe rèm cửa.
Từng phân đoạn trong suốt năm năm qua đang lướt qua đầu anh như một ảo ảnh, anh nào có phải không hiểu nỗi đau khổ của cô, nhưng... cứ nhớ đến sự quyết liệt năm xưa của cô, để ép anh chia tay, cô thẳng thừng xin thôi học, để biến mất khỏi thế giới của anh, làm anh không dám đánh cược thêm nữa.
Tập Vị Cận mặc áo ngủ xuống gác, đêm nay uống hơi nhiều, đầu đau như búa bổ, bèn xuống nhà bếp rót tách trà giải rượu.
Vừa bước ra, liền thấy bóng đen thu lu trong góc cửa sổ, anh nhíu mày, bước qua bên đó.
“Sao thế, bị đuổi ra ngoài à?” Tập Vị Cận cười trêu, ngồi xuống trước mặt Tập Vị Nam, trên người thoang thoảng mùi thơm dầu gội và sữa tắm sau khi tắm rửa.
Tập Vị Nam thu về ánh nhìn, liếc anh một cái: “Anh lại biết?”
Tập Vị Cận liền ngồi hẳn xuống đất, hé rèm ra chừng khoảng một mét, cho ánh đèn đường rọi vào.
“Chả mấy khi thấy chú nín nhịn thế này, cô em dâu này cũng tài cán đấy chứ hả.” Đôi mắt Tập Vị Cận bình lặng, ánh đèn li ti rọi vào đôi đồng tử đen láy, lời nói lại dư dôi vẻ châm biếm.
Tuy không hiểu vì sao em trai lại đột nhiên lấy vợ, nhưng nó là người có chứng kiến. Anh tin vào mắt nhìn người của Tập Vị Nam, nên... cũng không khó dễ cô gái kia.
Người phụ nữ mà Tập Vị Nam đích thân chọn, anh sẽ không can thiệp.
“Chó chê mèo lắm lông.” Tập Vị Nam lườm Tập Vị Nam.
“Do chú bất tài thôi, đến người phụ nữ cũng không vỗ về được.” Tập Vị Cận trả treo.
Hai anh em nửa đêm bàn chuyện về phụ nữ, quả thật cũng lạ.
Lâu rồi không gặp, giữa cả hai không có sự xa cách, mà vẫn như lúc nhỏ, vô tư trò chuyện tâm sự.
Khi có thắc mắc, Tập Vị Nam cũng thi thoảng thỉnh giáo Tập Vị Cận vốn là sinh viên, tốt nghiệp loại ưu trường Đào tạo Kinh doanh Wharton thuộc đại học Pennsylvania. Tập Vị Cận chín chắn điềm nhiên, như một cuốn bách khoa toàn thư, hoàn mỹ đến độ khác người.
Tập Vị Cận chủ động nhắc đến tình hình ở nhà, nói sức khỏe bà nội hiện giờ tuổi tác mỗi ngày một cao, bệnh lớn bệnh nhỏ một danh sách dài, khuyên anh bỏ qua khúc mắc trong lòng, tranh thủ rảnh rỗi về thăm các cụ.
Tập Vị Nam mím môi không nói, có những sự tổn thương một khi đã hình thành, mãi mãi không gột đi được.
Tuổi thơ của anh bị bao trùm trong cái bóng của bà, nói không có xa cách, thì đấy là giả dối.
“Bao giờ dẫn cô ấy về nhà? Mẹ mà biết chú lấy vợ, chắc chắn mừng lắm.” Tập Vị Cận đứng dậy vào bếp rót thêm một cốc nước ấm đưa anh.
“Anh bị mẹ giục lấy vợ phát ớn rồi, nên lấy em ra làm bia đỡ đạn phải không?” Tập Vị Nam giơ tay đỡ lấy cốc, nhưng không uống, cầm trên tay lắc nhẹ.
Chất lỏng trong suốt dưới ánh đèn vàng chiếu rọi, cũng ánh màu tương tự, sóng sánh, lấp lánh le lói qua những kẽ tay.
“Một thời gian nữa, em không muốn để bố và bà xen vào, làm cô ấy sợ, chạy mất.” Cô từng nói, ghét những gia đình phức tạp, mà anh lại sinh ra trong nhà họ Tập.
Tập Vị Cận đứng trước cửa sổ, ánh đèn kéo dài cái bóng lê thê phía sau.
Không ngờ cũng có việc Tập Vị Nam không xử lý được, khiến Tập Vị Cận không khỏi liếc nhìn, suy ngẫm.
“Tâm trạng tệ lắm hả?” Tập Vị Cận nhìn anh một thoáng: “Thế thì uống rượu. Rượu là thứ hay ho, có thể khiến người ta tạm thời quên đi phiền não.”
“Nhưng không giải quyết được vấn đề.” Tập Vị Nam lắc đầu, bất chợt cười: “Em không uống được rượu, có rượu vào là say.”
“Trước kia chú không như thế này. Anh còn nhớ thời trước khi chú nhập ngũ, thâu đêm suốt sáng đàn đúm rượu chè với lũ bạn bên ngoài, nốc những loại rượu mạnh nhất, cả bàn gục hết, chú vẫn còn tỉnh táo. Sau đó anh còn phải lén lút ra khỏi nhà, đưa chú về. Về chính chỗ này, anh không dám đón chú về nhà, sợ ông nội tẩn chú một trận.” Trong mắt Tập Vị Cận ánh lên hoài niệm, chốc sau quay sang nhìn anh: “Không biết bắt đầu từ bao giờ, chú không dính dáng đến rượu chè, một giọt vào cũng say.”
Tự bao giờ?
Chính từ năm ấy, anh tưởng mình đã có được hạnh phúc, cuộc đời bỗng rẽ lối như một vở kịch, anh đánh mất người con gái mình yêu, sự nghiệp trúc trắc, bị đình chỉ ở nhà kiểm điểm. Đợi đến khi anh rũ bỏ được sự giám sát, đi tìm cô, thì cô ấy đã thành vợ chưa người của một người khác.
Cũng năm ấy, anh tự tay hạ lệnh, đưa cô vào đường cùng.
Anh cũng hủy hoại cuộc đời Bạch Sở Khả, khiến cô ta chết không toàn thây, nơi đất khách quê người.
Bàn tay anh nhuốm máu tươi, là tội nghiệt, có của kẻ thù, có của những kẻ tội ác tày trời, và cũng có của đồng đội chiến hữu thân thích, và cả của người thân...
Anh là một người chiến sĩ, số mệnh định đoạt phải chấp nhận mất mát, đổ máu tươi giữ gìn mảnh đất này. Mỗi một quyết sách của anh phải kinh qua đắn đo cân nhắc kỹ càng, anh gồng gánh hy vọng và cả tương lai của đồng đội. Song không ai nói với ai, cái giá của hoàn thành sứ mạng lại khốc liệt đến thế, phải dùng đến cả máu của người anh yêu để đặt nền tảng...
...
Diệp Bạc Hâm quay ra chốt cửa, rồi vào nhà tắm tắm rửa. Lúc ra, trên người mặc áo choàng màu xám anh đưa, lùng thùng mắc trên người.
Tay áo dài chấm gối, cô xắn lên một nửa mới nhìn thấy ngón tay, lại cúi xuống thắt đai lưng ở hông, miễn cưỡng mới giữ được bộ áo rộng thùng thình.
Cô gửi tin nhắn cho Tô Uyển nói tối nay mình ở nhà Thẩm Tư Á, lại dặn dò Thẩm Tư Á, đừng để cô ấy làm lộ tẩy.
Lướt weibo một lúc, đã gần mười hai giờ đêm. Ngoài cửa không động tĩnh, xem ra đêm nay Tập Vị Nam không quay về, chắc vừa nãy cô dữ dằn quá, khiến anh khó xuống nước.
Đêm ngủ, không biết do lạ chỗ hay sao mà Diệp Bạc Hâm trở mình tới lui, ánh trăng len lói chen vào qua khung rèm chưa khép chặt, rọi lên gò má.
Cô mở căng đôi mắt không có lấy mảy may buồn ngủ, lặng yên nằm trên giường, ngửi trong chăn gối có lẫn mùi hương thanh mát đặc trưng trên người Tập Vị Nam.
Trăng ngoài cửa sổ rẽ mây, lững lờ trôi, không biết đã nhìn ngắm bao lâu, cho đến khi mí mắt nằng nặng, mắt dần díp lại. Trong mơ màng, Diệp Bạc Hâm cảm giác có thứ gì đó lướt nhẹ trên mặt mình, cô vô thức áp lại gần nguồn hơi ấm cạnh bên. Đang dần thiếp vào giấc ngủ sâu, thì chính lúc nửa mê nửa tỉnh ấy, mắt bỗng choàng mở.
Thấy Tập Vị Nam nằm cạnh, một tay chống đầu, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, hai mắt nhìn cô không chớp.
Một tay ôm vòng qua cổ cô, ôm cô ghì vào lòng mình, bên khóe môi anh là nụ cười say đắm, ánh mắt cháy bỏng.
“Tập... Tập Vị Nam...”
Diệp Bạc Hâm vừa tỉnh lại, đầu vẫn mơ mơ màng màng, không phân biệt được lúc này và đây là đâu, mới rồi trong mơ, cô cũng loáng thoáng thấy anh, trong những khung cảnh vụn vỡ, ngọt ngào, quyến luyến.
Thấy đôi mắt cô hé mở mơ màng, không có vẻ chối bỏ như ban ngày, Tập Vị Nam bạo gan nhào người lên.
Sự thân mật bấy lâu mới có lại, khiến cả hai cơ thể rùng mình, những âu yếm làm cô dần lơi lỏng, lúc nửa tỉnh nửa mê, người đã bị anh ghì vào lòng, không một khoảng cách.
Diệp Bạc Hâm dần dần khép lại mắt trong vô thức, bàn tay anh nhẹ nhàng đỡ gáy cô, hơi thở quen thuộc khiến tim cô run lên. Những hành động vuốt ve lần sau dịu dàng hơn lần trước, đưa con tim cô sa vào một dòng chảy ấm áp.
Cơ thể cô vẫn hơi gồng lên, tay anh khẽ khàng vuốt ve cần cổ thon thon của cô.
Diệp Bạc Hâm đang ngầm kháng cự, đôi tay yếu ớt đẩy người đang đè lên cô, khoảnh khắc ấy, trong đầu như có một kẽ nứt toác, cô choàng mở mắt.
“Anh... biến ngay...” Cô nghiêng đầu tránh né nụ hôn của anh, hơi thở gấp gáp, lồng ngực nhấp nhô, suýt thì... suýt thì lại bị anh mê hoặc.
Tập Vị Nam thở dài, khẽ khàng hôn nhẹ lên bờ môi cô, sau đó rời khỏi bời môi ấy, tay vuốt ve chạy trên cơ thể cô. Giọng khàn khàn kề sát bên tai: “Hâm Nhi... đừng cự tuyệt anh...”
Anh ôm ấp cô, lời khàn đặc như dụ dỗ. Cô nghe ra như có tiếng dục vọng không được giải tỏa mà thành khó chịu. Diệp Bạc Hâm chỉ cảm thấy lòng mình âm ỉ đau, bối rối hoang mang. Bờ mi không ngừng run lên, cảm nhận cơ thể cũng run run của anh, hơi thở dốc nóng hôi hổi, cô nhìn vào đôi mắt như ánh lên vẻ van nài của anh.
Cô cắn chặt răng, nước mắt suýt thì ứa ra.
Anh đau, nhẽ nào cô thanh thản hơn anh?
Trong lòng cô có một cái cân, một bên là lí trí, bên kia chứa trầm luân. Lý trí bảo với cô rằng, đừng để bị anh ta dụ dỗ, anh ta đang nói dối đấy, nếu lần này tha thứ, sau này anh ta sẽ còn lừa dối cô, hôn nhân đã có phỉnh lừa sẽ không đi đến đâu. Còn trầm luân lại gạ gẫm cô, nó thì thầm nỉ non, thôi thế này đi, cô yêu anh, thì cứ đến với anh, chả có gì sai cả, chuyện sau này thì để sau này hẵng nói, sắm vai một kẻ ngây thơ ngô nghê, thế gian làm gì mà lắm những cái tại sao, thích nhau thì cứ đến với nhau...
Diệp Bạc Hâm nhìn lảng đi, không muốn để anh thấy được đôi mắt hoe hoe đỏ. Cô nhấc tay, ấn chặt tay anh, không để anh có những hành động khác. Giọng cô cũng khàn đặc, thì thào nói: “Tập Vị Nam, anh từng cưỡng bức em một lần, nếu có lần này nữa, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh...”
Bởi lời cô nói, nên anh thoáng khựng lại.
Cô ngước mắt lên, thấy anh nhìn mình, trong ánh mắt ấy có rất nhiều những cảm xúc cô không thể hiểu được.
Sau đó, anh lật người nằm xuống cạnh cô, kéo cơ thể gồng lên phòng bị của cô vào lòng.
Tấm áo choàng lỏng lẻo, cô sợ anh làm tới, muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng bị anh ôm ghì. Bờ môi lướt trên gáy cô, hơi thở gấp gáp.
“Không muốn anh làm gì, thì em đừng cựa quậy.” Giọng khàn, trầm, đã ở bên bờ đổ vỡ. Vì cô, anh đành nén nhịn, cô là vợ anh, hai người hoan ái là điều hiển nhiên, vậy mà anh lại chỉ ôm cô, như nung như nấu.
Đúng là báo ứng.
“Sao anh vào được?” Trong bóng đêm, cơn buồn ngủ của cô tiêu tan sạch bách. Anh phải đè nén nỗi giày vò, còn cô cũng chả khá hơn. Sự thân mật gần gũi khiến lòng cô sinh ra ghét bỏ, nhưng lại không đừng được, muốn gần anh hơn.
“Đây là nhà anh, anh có chìa khóa.” Giọng anh cau có, rõ ràng rất khó chịu, cũng không muốn buông cô ra.
Diệp Bạc Hâm xị mặt, sao quên béng mất, còn có thứ gọi là chìa khóa nhỉ?
“Vậy để em sang phòng khách ngủ.”
Tuy nói vậy, song cô vẫn đứng im, Tập Vị Nam nhìn cô hồi lâu, thấy cô không có vẻ như đang đùa, đau đầu bèn xoa thái dương.
“Anh Cả đang ở đối diện, mình chia phòng, anh ấy sẽ nghĩ gì?”
“Vì quá bận tâm anh ấy sẽ nghĩ gì, nên em mới theo anh về đây, để mình phải lâm vào hoàn cảnh này.” Diệp Bạc Hâm ủ rũ nghịch chiếc cốc trên tay, chiếc cốc nghiêng nghiêng, nước theo dòng tuôn xuống dưới, trút lên bãi cỏ xanh rì.
Khóe môi cô cất một nụ cười, những lúc yên ắng, cô dịu dàng mềm mại, đôi mắt đen sáng trong như vầng trăng trong đêm.
Diệp Bạc Hâm đứng thẳng người dậy, quay chiếc cổ mỏi nhừ, nom như có vẻ muốn đi vào, Tập Vị Nam liền vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
“Em nhất định phải tuyệt tình như thế sao?”
Tay áo anh được xắn lên, để lộ một khoảng cánh tay màu mật, sau khi tháo đồng hồ, vết sẹo ở cổ tay cũng rõ mồn một.
Diệp Bạc Hâm sững sờ, ngẩn người nhìn làn da bị từng bị bỏng do bén lửa.
“Vậy anh muốn em phải thế nào? Phải hồn nhiên vô tư, lòng bình thản đón nhận anh?” Diệp Bạc Hâm ngước lên nhìn anh, cười chua chát: “Xin lỗi, em không được bao dung rộng lượng như thế, không thể yên tâm ở bên một người có quá nhiều chuyện giấu giếm mình.”
“Tập Vị Nam, anh bảo em tuyệt tình, chả lẽ anh thì không? Thấy em đau khổ vì quá khứ, anh lại nhẫn tâm tước đoạn quyền được biết sự thật của em, trái tim anh... nhẽ nào không rắn hơn em?”
Diệp Bạc Hâm tắt ngấm nụ cười, song vẫn nhìn vào đôi mắt thống khổ vô bờ bến ấy. Trong tiếng nói của cô lẫn vài phần bất lực, thêm đôi chút thê lương, cũng có rất nhiều cảm khái và buỗn bã. Ánh mắt cô như xoắn chặt lấy anh, bất giác ánh lên vẻ lưu luyến, tiến thoái lưỡng nam... và cả sự bối rối đến từ thâm tâm.
Những lời Tô Cảnh Sâm nói cứ xoay mòng mòng trong đầu cô, cửa nhà họ Tập cao lắm, mình không với tới, Tập Vị Nam có vị hôn thê...
Hết lần này đến lần khác, xuất hiện trong giấc mơ hằng đêm của cô, là cảnh anh và người phụ nữ khác bước vào lễ đường đám cưới. Còn cô bị nhà họ Tập chặn ngoài cửa, trơ mắt nhìn anh trao chiếc nhẫn cưới cho người khác, giữa lễ đường thề thốt trọn đời trọn kiếp không chia ly.
Anh không muốn tiết lộ gia thế của mình với cô, là bởi ngay cả anh cũng không dám chắc chắn, nhà họ Tập liệu có phản đối cô không?
Tài trí như Tập Vị Nam mà cũng hoảng loạn lẩn trốn trước sự ép buộc của cô.
“Em nghỉ ngơi đi.” Anh chậm rãi buông tay cô, giọng thoáng bải hoải, hơi khàn khàn, có ý trốn tránh, và khiến cô cảm cảm giác như nhói đau trĩu lòng. Ánh mắt anh bình lặng như mặt nước, cuối cùng cũng quay người vào phòng.
Đối diện với sự kì vọng khẩn khoản của cô, anh khó mà cưỡng lại, suýt thì đem bí mật bao năm nay chôn giấu trong lòng khai bằng sạch.
Diệp Bạc Hâm thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng sầm lại, bóng hình anh hốt hoảng bỏ đi khiến tim cô run rẩy, rốt cuộc điều gì mới có thể khiến một người đàn ông mưu trí sách lược phải ba lần bốn lượt lảng tránh đối diện?
Trong lòng cô mang máng có đáp án, nhưng không dám tin.
Người làm dạt về tòa nhà kiểu phương tây ở đằng sau biệt thự. Do Tập Vị Cận thích không khí yên tĩnh, nên thông thường sau khi đã hoàn thành công việc, họ sẽ rời biệt thự. Ban ngày khi Tập Vị Cận không có nhà, mới bắt đầu dọn dẹp.
Gần mười một giờ, dưới gác tối đen như mực, cửa sổ kéo rèm, che đi ánh sáng bên ngoài.
Tập Vị Nam ngồi bệt trong bóng tối, đầu gối dựng lên, lưng tựa vào bờ tường, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài vách kính qua khe rèm cửa.
Từng phân đoạn trong suốt năm năm qua đang lướt qua đầu anh như một ảo ảnh, anh nào có phải không hiểu nỗi đau khổ của cô, nhưng... cứ nhớ đến sự quyết liệt năm xưa của cô, để ép anh chia tay, cô thẳng thừng xin thôi học, để biến mất khỏi thế giới của anh, làm anh không dám đánh cược thêm nữa.
Tập Vị Cận mặc áo ngủ xuống gác, đêm nay uống hơi nhiều, đầu đau như búa bổ, bèn xuống nhà bếp rót tách trà giải rượu.
Vừa bước ra, liền thấy bóng đen thu lu trong góc cửa sổ, anh nhíu mày, bước qua bên đó.
“Sao thế, bị đuổi ra ngoài à?” Tập Vị Cận cười trêu, ngồi xuống trước mặt Tập Vị Nam, trên người thoang thoảng mùi thơm dầu gội và sữa tắm sau khi tắm rửa.
Tập Vị Nam thu về ánh nhìn, liếc anh một cái: “Anh lại biết?”
Tập Vị Cận liền ngồi hẳn xuống đất, hé rèm ra chừng khoảng một mét, cho ánh đèn đường rọi vào.
“Chả mấy khi thấy chú nín nhịn thế này, cô em dâu này cũng tài cán đấy chứ hả.” Đôi mắt Tập Vị Cận bình lặng, ánh đèn li ti rọi vào đôi đồng tử đen láy, lời nói lại dư dôi vẻ châm biếm.
Tuy không hiểu vì sao em trai lại đột nhiên lấy vợ, nhưng nó là người có chứng kiến. Anh tin vào mắt nhìn người của Tập Vị Nam, nên... cũng không khó dễ cô gái kia.
Người phụ nữ mà Tập Vị Nam đích thân chọn, anh sẽ không can thiệp.
“Chó chê mèo lắm lông.” Tập Vị Nam lườm Tập Vị Nam.
“Do chú bất tài thôi, đến người phụ nữ cũng không vỗ về được.” Tập Vị Cận trả treo.
Hai anh em nửa đêm bàn chuyện về phụ nữ, quả thật cũng lạ.
Lâu rồi không gặp, giữa cả hai không có sự xa cách, mà vẫn như lúc nhỏ, vô tư trò chuyện tâm sự.
Khi có thắc mắc, Tập Vị Nam cũng thi thoảng thỉnh giáo Tập Vị Cận vốn là sinh viên, tốt nghiệp loại ưu trường Đào tạo Kinh doanh Wharton thuộc đại học Pennsylvania. Tập Vị Cận chín chắn điềm nhiên, như một cuốn bách khoa toàn thư, hoàn mỹ đến độ khác người.
Tập Vị Cận chủ động nhắc đến tình hình ở nhà, nói sức khỏe bà nội hiện giờ tuổi tác mỗi ngày một cao, bệnh lớn bệnh nhỏ một danh sách dài, khuyên anh bỏ qua khúc mắc trong lòng, tranh thủ rảnh rỗi về thăm các cụ.
Tập Vị Nam mím môi không nói, có những sự tổn thương một khi đã hình thành, mãi mãi không gột đi được.
Tuổi thơ của anh bị bao trùm trong cái bóng của bà, nói không có xa cách, thì đấy là giả dối.
“Bao giờ dẫn cô ấy về nhà? Mẹ mà biết chú lấy vợ, chắc chắn mừng lắm.” Tập Vị Cận đứng dậy vào bếp rót thêm một cốc nước ấm đưa anh.
“Anh bị mẹ giục lấy vợ phát ớn rồi, nên lấy em ra làm bia đỡ đạn phải không?” Tập Vị Nam giơ tay đỡ lấy cốc, nhưng không uống, cầm trên tay lắc nhẹ.
Chất lỏng trong suốt dưới ánh đèn vàng chiếu rọi, cũng ánh màu tương tự, sóng sánh, lấp lánh le lói qua những kẽ tay.
“Một thời gian nữa, em không muốn để bố và bà xen vào, làm cô ấy sợ, chạy mất.” Cô từng nói, ghét những gia đình phức tạp, mà anh lại sinh ra trong nhà họ Tập.
Tập Vị Cận đứng trước cửa sổ, ánh đèn kéo dài cái bóng lê thê phía sau.
Không ngờ cũng có việc Tập Vị Nam không xử lý được, khiến Tập Vị Cận không khỏi liếc nhìn, suy ngẫm.
“Tâm trạng tệ lắm hả?” Tập Vị Cận nhìn anh một thoáng: “Thế thì uống rượu. Rượu là thứ hay ho, có thể khiến người ta tạm thời quên đi phiền não.”
“Nhưng không giải quyết được vấn đề.” Tập Vị Nam lắc đầu, bất chợt cười: “Em không uống được rượu, có rượu vào là say.”
“Trước kia chú không như thế này. Anh còn nhớ thời trước khi chú nhập ngũ, thâu đêm suốt sáng đàn đúm rượu chè với lũ bạn bên ngoài, nốc những loại rượu mạnh nhất, cả bàn gục hết, chú vẫn còn tỉnh táo. Sau đó anh còn phải lén lút ra khỏi nhà, đưa chú về. Về chính chỗ này, anh không dám đón chú về nhà, sợ ông nội tẩn chú một trận.” Trong mắt Tập Vị Cận ánh lên hoài niệm, chốc sau quay sang nhìn anh: “Không biết bắt đầu từ bao giờ, chú không dính dáng đến rượu chè, một giọt vào cũng say.”
Tự bao giờ?
Chính từ năm ấy, anh tưởng mình đã có được hạnh phúc, cuộc đời bỗng rẽ lối như một vở kịch, anh đánh mất người con gái mình yêu, sự nghiệp trúc trắc, bị đình chỉ ở nhà kiểm điểm. Đợi đến khi anh rũ bỏ được sự giám sát, đi tìm cô, thì cô ấy đã thành vợ chưa người của một người khác.
Cũng năm ấy, anh tự tay hạ lệnh, đưa cô vào đường cùng.
Anh cũng hủy hoại cuộc đời Bạch Sở Khả, khiến cô ta chết không toàn thây, nơi đất khách quê người.
Bàn tay anh nhuốm máu tươi, là tội nghiệt, có của kẻ thù, có của những kẻ tội ác tày trời, và cũng có của đồng đội chiến hữu thân thích, và cả của người thân...
Anh là một người chiến sĩ, số mệnh định đoạt phải chấp nhận mất mát, đổ máu tươi giữ gìn mảnh đất này. Mỗi một quyết sách của anh phải kinh qua đắn đo cân nhắc kỹ càng, anh gồng gánh hy vọng và cả tương lai của đồng đội. Song không ai nói với ai, cái giá của hoàn thành sứ mạng lại khốc liệt đến thế, phải dùng đến cả máu của người anh yêu để đặt nền tảng...
...
Diệp Bạc Hâm quay ra chốt cửa, rồi vào nhà tắm tắm rửa. Lúc ra, trên người mặc áo choàng màu xám anh đưa, lùng thùng mắc trên người.
Tay áo dài chấm gối, cô xắn lên một nửa mới nhìn thấy ngón tay, lại cúi xuống thắt đai lưng ở hông, miễn cưỡng mới giữ được bộ áo rộng thùng thình.
Cô gửi tin nhắn cho Tô Uyển nói tối nay mình ở nhà Thẩm Tư Á, lại dặn dò Thẩm Tư Á, đừng để cô ấy làm lộ tẩy.
Lướt weibo một lúc, đã gần mười hai giờ đêm. Ngoài cửa không động tĩnh, xem ra đêm nay Tập Vị Nam không quay về, chắc vừa nãy cô dữ dằn quá, khiến anh khó xuống nước.
Đêm ngủ, không biết do lạ chỗ hay sao mà Diệp Bạc Hâm trở mình tới lui, ánh trăng len lói chen vào qua khung rèm chưa khép chặt, rọi lên gò má.
Cô mở căng đôi mắt không có lấy mảy may buồn ngủ, lặng yên nằm trên giường, ngửi trong chăn gối có lẫn mùi hương thanh mát đặc trưng trên người Tập Vị Nam.
Trăng ngoài cửa sổ rẽ mây, lững lờ trôi, không biết đã nhìn ngắm bao lâu, cho đến khi mí mắt nằng nặng, mắt dần díp lại. Trong mơ màng, Diệp Bạc Hâm cảm giác có thứ gì đó lướt nhẹ trên mặt mình, cô vô thức áp lại gần nguồn hơi ấm cạnh bên. Đang dần thiếp vào giấc ngủ sâu, thì chính lúc nửa mê nửa tỉnh ấy, mắt bỗng choàng mở.
Thấy Tập Vị Nam nằm cạnh, một tay chống đầu, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, hai mắt nhìn cô không chớp.
Một tay ôm vòng qua cổ cô, ôm cô ghì vào lòng mình, bên khóe môi anh là nụ cười say đắm, ánh mắt cháy bỏng.
“Tập... Tập Vị Nam...”
Diệp Bạc Hâm vừa tỉnh lại, đầu vẫn mơ mơ màng màng, không phân biệt được lúc này và đây là đâu, mới rồi trong mơ, cô cũng loáng thoáng thấy anh, trong những khung cảnh vụn vỡ, ngọt ngào, quyến luyến.
Thấy đôi mắt cô hé mở mơ màng, không có vẻ chối bỏ như ban ngày, Tập Vị Nam bạo gan nhào người lên.
Sự thân mật bấy lâu mới có lại, khiến cả hai cơ thể rùng mình, những âu yếm làm cô dần lơi lỏng, lúc nửa tỉnh nửa mê, người đã bị anh ghì vào lòng, không một khoảng cách.
Diệp Bạc Hâm dần dần khép lại mắt trong vô thức, bàn tay anh nhẹ nhàng đỡ gáy cô, hơi thở quen thuộc khiến tim cô run lên. Những hành động vuốt ve lần sau dịu dàng hơn lần trước, đưa con tim cô sa vào một dòng chảy ấm áp.
Cơ thể cô vẫn hơi gồng lên, tay anh khẽ khàng vuốt ve cần cổ thon thon của cô.
Diệp Bạc Hâm đang ngầm kháng cự, đôi tay yếu ớt đẩy người đang đè lên cô, khoảnh khắc ấy, trong đầu như có một kẽ nứt toác, cô choàng mở mắt.
“Anh... biến ngay...” Cô nghiêng đầu tránh né nụ hôn của anh, hơi thở gấp gáp, lồng ngực nhấp nhô, suýt thì... suýt thì lại bị anh mê hoặc.
Tập Vị Nam thở dài, khẽ khàng hôn nhẹ lên bờ môi cô, sau đó rời khỏi bời môi ấy, tay vuốt ve chạy trên cơ thể cô. Giọng khàn khàn kề sát bên tai: “Hâm Nhi... đừng cự tuyệt anh...”
Anh ôm ấp cô, lời khàn đặc như dụ dỗ. Cô nghe ra như có tiếng dục vọng không được giải tỏa mà thành khó chịu. Diệp Bạc Hâm chỉ cảm thấy lòng mình âm ỉ đau, bối rối hoang mang. Bờ mi không ngừng run lên, cảm nhận cơ thể cũng run run của anh, hơi thở dốc nóng hôi hổi, cô nhìn vào đôi mắt như ánh lên vẻ van nài của anh.
Cô cắn chặt răng, nước mắt suýt thì ứa ra.
Anh đau, nhẽ nào cô thanh thản hơn anh?
Trong lòng cô có một cái cân, một bên là lí trí, bên kia chứa trầm luân. Lý trí bảo với cô rằng, đừng để bị anh ta dụ dỗ, anh ta đang nói dối đấy, nếu lần này tha thứ, sau này anh ta sẽ còn lừa dối cô, hôn nhân đã có phỉnh lừa sẽ không đi đến đâu. Còn trầm luân lại gạ gẫm cô, nó thì thầm nỉ non, thôi thế này đi, cô yêu anh, thì cứ đến với anh, chả có gì sai cả, chuyện sau này thì để sau này hẵng nói, sắm vai một kẻ ngây thơ ngô nghê, thế gian làm gì mà lắm những cái tại sao, thích nhau thì cứ đến với nhau...
Diệp Bạc Hâm nhìn lảng đi, không muốn để anh thấy được đôi mắt hoe hoe đỏ. Cô nhấc tay, ấn chặt tay anh, không để anh có những hành động khác. Giọng cô cũng khàn đặc, thì thào nói: “Tập Vị Nam, anh từng cưỡng bức em một lần, nếu có lần này nữa, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh...”
Bởi lời cô nói, nên anh thoáng khựng lại.
Cô ngước mắt lên, thấy anh nhìn mình, trong ánh mắt ấy có rất nhiều những cảm xúc cô không thể hiểu được.
Sau đó, anh lật người nằm xuống cạnh cô, kéo cơ thể gồng lên phòng bị của cô vào lòng.
Tấm áo choàng lỏng lẻo, cô sợ anh làm tới, muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng bị anh ôm ghì. Bờ môi lướt trên gáy cô, hơi thở gấp gáp.
“Không muốn anh làm gì, thì em đừng cựa quậy.” Giọng khàn, trầm, đã ở bên bờ đổ vỡ. Vì cô, anh đành nén nhịn, cô là vợ anh, hai người hoan ái là điều hiển nhiên, vậy mà anh lại chỉ ôm cô, như nung như nấu.
Đúng là báo ứng.
“Sao anh vào được?” Trong bóng đêm, cơn buồn ngủ của cô tiêu tan sạch bách. Anh phải đè nén nỗi giày vò, còn cô cũng chả khá hơn. Sự thân mật gần gũi khiến lòng cô sinh ra ghét bỏ, nhưng lại không đừng được, muốn gần anh hơn.
“Đây là nhà anh, anh có chìa khóa.” Giọng anh cau có, rõ ràng rất khó chịu, cũng không muốn buông cô ra.
Diệp Bạc Hâm xị mặt, sao quên béng mất, còn có thứ gọi là chìa khóa nhỉ?
/326
|