"Tư Á, cậu bây giờ đang ở đâu?" điện thoại vừa kết nối, Diệp Bạc Hâm đã đổ ập xuống đầu mà chất vấn, cô quả thực lo lắng cho tính cách của Thẩm Tư Á, làm việc hoàn toàn dựa vào nhiệt huyết, hết sức liều lĩnh.
Tiếng còi ô tô vang đến bên tai, hình như còn kèm theo tiếng gió.
"Hơ, làm gì đấy? Tôi đang làm việc." âm thanh hòa cùng tiếng gió, xào xạc bên tai, âm lượng hơi nhỏ.
"Bên cậu có tiếng gì đấy?" Diệp Bạc Hâm chau mày.
Thẩm Tư Á nhấn vô-lăng một lát, chiếc xe rẽ thành hình vòng cung, lơ là hỏi: "Ừ, tôi đang lái xe, hôm nay gió hơi lớn, có phải là nghe không rõ không?"
Nói đến khúc sau, âm lượng bỗng to lên.
Diệp Bạc Hâm nghĩ thầm, hỏi: "Mấy ngày trước vụ án cô nhi viện đó, cậu bây giờ có phải đang theo dõi?"
Thẩm Tư Á dừng lại chút, bỗng bật cười ha ha, "Hết rồi, cậu yên tâm được rồi, tôi biết chừng mực."
Diệp Bạc Hâm ánh mắt nghi ngờ, "Nếu cậu nhất định phải điều tra, thì nói trước với tôi một tiếng, tôi giúp cậu, đừng có một mình tự đi vào chỗ nguy hiểm."
Sống tại Diệp gia, lại ở bên cạnh Tô Uyển, trên tay cô có một số trợ thủ nhất định.
Lại không được, cô có thể cầu cứu Tô Uyển, nhưng không thể để Thẩm Tư Á một mình gặp nguy hiểm.
...
Vượt ngoài dự đoán của Tô Hòa, công việc trên tay Diệp Bạc Hâm rất nhanh, năng lực học tập của cô rất mạnh, trước khi tan ca, cô kiểm qua một lượt phương án phân tích tòa nhà thương mại Mỹ Hóa, như thường lệ, một phân tích dự án cho đấu thầu tuần tới đã được thực hiện.
Đến An Bối Kỳ muốn làm khó cô cũng phải nghi ngờ nhìn cô mấy lần, ném ra mấy lời chua ngoa, cầm lấy bản phân tích hạng mục vừa làm xong quay ngoắt mông đi đến chỗ quản lý Lý tranh công.
Tô hòa vẫn còn rất bận bịu, từ một đống tài liệu ngẩng đầu lên, khuộn mặt giận dỗi.
"Bạc Hâm, đó là thành quả cả buổi chiều vất cả của cô, sao lại dễ dàng đưa cho mụ già ấy?"
Diệp Bạc Hâm từ trong ngăn kéo lôi ra một hộp trà mới, mở ra... rót vào trong ly, định đi đến phòng trà nhâm nhi ly trà, nghe bản tin, từ từ ngước mắt lên.
"Tôi vừa vào công ty, không cần phải bộc lộ tài năng, tránh bị người khác ghen ghét. An Bối Kỳ cho tôi cơ hội để rèn luyện, tôi muốn còn không được nữa. Cô ta chính là thấy tôi vừa mới vào, cho rằng tôi làm không được mới ném cho tôi. Phân tích phương án nếu đã hoàn thành rồi, đó là phải công nhận năng lực của tôi."
"Nhưng nếu không hoàn thành thì sao?" Tô Hòa vẫn lo lắng.
Diệp Bạc Hâm nhếch mày cười, nhìn về phía văn phòng quản lý đang đóng chặt cửa.
"Nếu không làm xong, trách nhiệm do cô ta tự mình chịu lấy, suy cho cùng... cái gì tôi cũng không làm, ai sẽ tin tưởng một người vưùa mới vào công ty, có thể đơn độc làm ra một báo cáo phân tích hạng mục."
Thực sự thì, trước mắt cô quả thực không có năng lực, nhưng mà cô đang cầu cứu sự giúp đỡ từ người khác.
Buổi tối, bầu trời ảm đảm, những đám mây đen tụ tập trên bầu trời, một thành phố, sa vào màu xám mênh mông của thế giới.
Từ tòa cao ốc nhìn xuống, dòng xe chen chúc, mở đèn chiếu sáng, ánh đèn rực rỡ.
Gần tới giờ tan ca, quản lý Lý theo lệ thường lại tìm cô để lmà phiền, bê một chồng tài liệu đưa cho cô, bảo cô tối nay trước 12 giờ gửi cho anh ta, hội nghị thường kỳ vào thứ hai sẽ dùng đến.
Gần tan ca lại bị chặn lại, đến năm ngày rồi, mỗi ngày đều phải tăng ca đến tối, hai ngày trước Tô Uyển phát hiện ra cô đi sớm về muộn, gặng hỏi mãi mới biết cô đến Diệp thị làm việc, liền tức giận suốt hai ngày không nói chuyện với cô.
"Sao lại thế này? Ngày ngày đều tìm việc cho cô làm, không cho cô tan ca, cũng không thấy đưa cho cô một đồng tăng ca." Tô Hòa vốn dĩ cho rằng, bản thân vừa vào công ty bị gây khó dễ đã là sự hành hạ vô nhân đạo lắm rồi, bây giờ có người để so sánh rồi, mới biết những gì Diệp Bạc Hâm đối mặt, quả thật là quá hà khắc.
Diệp Bạc Hâm sau khi tốt nghiệp hai năm, cô làm việc tại Hoàng Vũ media, thời gian làm việc tự do, cô đã quen với cuộc sống thoải mái, bây giờ trải qua cuộc sống liên tục bận rộn, từ từ cảm thấy chán ghét, dự tính phải bước vào thời kì mệt mỏi rã rời rồi.
"Không sao, cô tan ca trước đi."
Tô Hòa đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời mưa lất phất, gió thổi làm lá cây trong một khu cách đó không xa rung rinh không ngừng, lá khô cuộn tròn lại, bị thổi bay trong không trung.
"Thôi vậy, tôi ở lại cùng cô, cho dù tôi về nhà cũng chỉ có một mình." Tô Hòa tần ngần nói, cô ấy là từ một gia đình nghèo khổ ở nông thôn thi đậu vào đại học F, ở thành phố thuê một căn phòng nhỏ, trải qua cuộc sống tạm bợ.
Diệp Bạc Hâm ngước mắt nhìn Tô Hòa một cái, không nói gì.
Đồng nghiệp lần lượt ra về, trong phòng làm việc chỉ còn lại Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa.
Ánh đèn trắng trên đỉnh đầu chiếu xuống thứ ánh sáng chói lòa.
"Mưa rồi." Tô Hòa nói bẩm bẩm.
Ngoài cửa sổ, từng giọt mưa rơi rả rích, mưa từ từ nặng hạt, bầu trời mênh mông như được trải một lớp màn màu trắng xám, giống như những hạt ngọc trai màu trắng, được kim chỉ xuyên lại thành một màn hạt.
Trận mưa này rất lớn, xua tan đi nhiệt độ oi bức ban ngày, đến không khí cũng mát mẻ đi không ít, mang hương vị của một cơn mưa rào.
7 giờ rưỡi, trời đã tối hẳn, mưa mỗi lúc mỗi to, đoán chừng một tiếng đồng hồ nữa cũng chưa tạnh được.
Diệp Bạc Hâm thu dọn đồ đạc, cùng Tô Hòa ra khỏi phòng làm việc, tắt đèn, khóa cửa...
Tòa cao ốc đồ sộ hơn ba mươi tầng này, trong màn mưa mù mịt, loáng thoáng còn mấy phòng vẫn sáng đèn, cửa sổ tầng 17, đèn đã tắt, hòa vào trong bóng tối.
Buổi tối, đèn cảm ứng ở hành lang theo tiếng sáng lên, tầng lầu trống vắng yên tĩnh đến mức đáng sợ, Tô Hòa từ nhỏ ở dưới quê nghe bà ngoại kể về vô số những câu chuyện ma quỷ, sau này đi học, lại nghe bạn học làm ra vẻ huyền bí kể về chuyện ma trong khuôn viên trường, bây giờ tự dưng cảm giác lạnh sống lưng, hình như có người đang nhìn theo mình.
Cảm thấy Tô Hòa nắm chặt cánh tay của mình, cùng cô ấy tăng ca mấy ngày, Diệp Bạc Hâm biết cô ấy đang ngjĩ gì, im lặng mỉm cười, kéo cô ấy đi vào thang máy.
"Bạc Hâm, cô nói xem nếu chúng ta bị nhốt trong thang máy, vậy thì phải làm sao đây? Vả lại... tôi đã nghe nhiều câu chuyện ma về thang máy..." chỉ nghĩ đến thôi, Tô Hòa đã cảm thấy da đầu ngứa ran, nép bên người Diệp Bạc Hâm, hai mắt nhắm chặt, đến tấm gương trên tường cũng không dám nhìn, chỉ sợ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.
Quỷ ư?
Diệp Bạc Hâm nhấp môi.
Đã từng, cô cũng từng sợ, nhưng bị khep lại từ lâu rồi, cô đã quen rồi.
Cô nên cảm ơn bà ngoại tốt của cô, nếu như không phải bà ấy nhốt cô trong một căn nhà nhỏ u ám đáng sợ sau núi, cô mất tích ba ngày mà không ai phát hiện, cô hôm nay cũng sẽ không to gan đến thế.
"Yên tâm đi, trong phòng giám sát và điều khiển có người nhìn thấy mà, xảy ra chuyện rồi, bọn họ sẽ phát hiện đầu tiên. Hơn nữa, khả năng thang máy xảy ra chuyện rất ít, còn an toàn hơn cả máy bay, thang máy trong tòa nhà này vận hành thường xuyên, mỗi tháng bảo trì hai lần, sẽ không xủi xẻo tới mức đó."
Nói dứt lời, Diệp Bạc Hâm nhìn cô ấy mà cười, "Nhát gan thế, thật không biết cô trước kia làm thế nào để đi đến đây."
"Thật không?" Tô Hòa hé hé mắt, nhận được cái gật đầu của Diệp Bạc Hâm, thở phào một cái, cảm thấy không còn sợ gì nữa, đỏ mặt nói: "Tôi khi trước cũng rất sợ mà."
Đại sảnh ở tầng một, bảo an đang tuần tra, thấy hai người bọn họ từ thang máy đi ra, cười hỏi: "Cô Tô, cô Diệp, hôm nay lại tăng ca rồi?"
Bọn họ ngày nào cũng tăng ca, hình như mỗi lần xuống lầu đều gặp anh bảo an này, lâu dần cũng thành quen mặt rồi.
Tô Hòa cười chào hỏi với anh ấy.
Bên ngoài mưa như trút nước, dưới đất nước đọng thành vũng sâu mấy cm, một bước giẫm lên, nước văng tận mắt cá chân.
Nền nhà ngoài đại sảnh bị nước mưa tạt ướt, gió thổi cuốn theo hạt mưa, xối ướt cả gạch men sứ trắng tinh.
Diệp Bạc Hâm muốn đợi mưa nhỏ hạt một chút mới đi bắt xe, bây giờ mưa to quá, người trên đường ai nấy đều vội vã, không có mấy chiếc xe trống.
Vừa định quay người đi vào khu tiếp khách ở đại sảnh ngồi một lúc, bỗng nhiên, một ánh đèn sáng lóa chói mắt chiếu thẳng vào hai người, trong làn mưa mờ nhạt, vang lên tiếng còi xe.
Diệp Bạc Hâm giơ tay che mắt, nghiêng người lại, ánh đèn sáng chói khiến cô hơi nheo mắt lại.
"Ai thế này, không có chuyện gì tự dưng chiếu đèn vào người ta?" Tô Hòa bực mình cau có, chốc lát, lại lập tức nín thinh, hai mắt nhìn chằm chằm vào gì đó, ánh mắt lóe lên tia sáng, hình như nhìn thấy thứ gì đó khiến cô ấy rất thích thú.
Trời mờ tối, ngọn đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ, trong màn mưa, chiếc xe sang trọng đắt điền bị đẩy cửa ra, một bàn tay gầy gầy cầm cán dù, chiếc dù đen lớn từ từ được giơ lên, giọt mưa rơi trên mặt dù, bắn ra những tia nước khắp bốn phía.
Người đó mặc chiếc quần dài giản dị, chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, cổ áo hơi mở rộng, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đường bao trùm lấy người anh ta, khiến cơn mưa lớn có chút gì đó thêm lơ mờ, khung cảnh ấy không thể gọi là cảnh đẹp ý vui được.
Đôi chân mày thanh thoát giống như được vẽ từ bức tranh thủy mặc, tư thái điềm tĩnh, nước mưa thấm ướt ống quần, nhưng không hề vội vàng, cơn mưa lớn không thể nào rơi vào mắt anh ấy, đôi mắt của anh, trong bóng đêm lại chói mắt như ngọn đèn neon óng ánh.
Phía sau người, chân trời mênh mông, tạo thành phong nền cho anh, hình như... bắt đàu từ lúc anh xuất hiện, những tiếng ồn xung quanh đều biến mất hết, anh... trở thành cả thế giới...
Người đàn ông cầm một chiếc dù lớn màu đen bằng tơ lụa, xa hoa, bước về phía hai người bọn họ.
Tô Hòa dường như nhìn thấy chàng kị sĩ đen mà thời thiếu nữ cô từng tưởng tượng ra, lạnh lùng xa cách, lại cao quý tao nhã, tim đập điên loạn không thể dừng.
Một người trưởng thành điềm đạm, mạnh mẽ đủ để bảo vệ bất cứ một người nào... Một người đàn ông không vướng bận ồn ào của thế gian, rất có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, cho dù chỉ nhìn một cái, cũng khó mà chuyển ánh mắt được.
Diệp Bạc Hâm ngẩn người nhìn người đàn ông càng lúc càng tiến lại gần, trái tim bình tĩnh bỗng đập tung loạn xạ, giống như cơn mưa bất tình lình ập đến này, không hề có sự báo trước, cứ thế mà đổ xuống, khiến người ta trở tay không kịp.
Cô vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh như thế nào, anh lại thêm một lần nữa mạnh bạo bước vào cuộc sống của cô.
Trước giờ, đều là anh một tay khống chế cục diện, mà cô... chỉ bị động tiếp nhận...
Không thể phủ nhận, khoảnh khắc nhìn thấy anh, trong lòng cô trào dâng niềm vui không thể giải thích được, mấy giây ngắn ngủi, cô từ trong giấc mơ đẹp bừng tỉnh lại, hiện thực trần trụi khiến cô trở lại nguyên hình.
Cô không thể lại bị anh mê hoặc, từng chút từng chút sa vào trong trò bịp bợm.
Khoảng cách mấy mét, cô lại cảm thấy trải qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức bên tai không còn nghe được bất cứ thanh âm nào, trong mắt chỉ nhìn thấy bóng hình của người ấy.
Thân hình mảnh mai gầy gò của Diệp Bạc Hâm bị bao trùm bởi bóng người Tập Vị Nam, Tập Vị Nam đứng trước mặt cô, đôi mắt mênh mông sâu thẳm, tình cảm dào dạt, chiếc dù bên tay nước vẫn nhỏ giọt.
Tô Hòa sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, khoảng cách càng gần, khuôn mặt ấy càng thêm sâu sắc và kiên cường, vẻ nam tính trên người càng mãnh liệt hơn.
Diệp Bạc Hâm tim thắt chặt, cổ họng khô cả lại, hơi thở phả ra trước mặt mang theo vị mát lạnh của nước mưa, còn có mùi vị nam tính đặc trưng trên người anh.
"Anh sao lại đến rồi?" Diệp Bạc Hâm mở to mắt, nhìn chiếc ôtô phi như bay trên đường, mở miệng đập tan bầu không khí yên tĩnh.
Tập Bị Nam chau mày, con ngươi sâu thẳm chăm chú nhìn ngũ quan thanh tú xinh đẹp của Diệp Bạc Hâm, "Anh thấy trời mưa rồi, em còn đang tăng ca, sợ em không mang theo dù nên đến đón em."
Giọng điệu thân thuộc, lời nói dịu dàng, giống như rót mật ngọt vào tai, dùng giọng nói trầm ấm đặc trưng của anh để nói ra, khiến người khác không kiềm được mà tim đập tình thịch.
Cô có một loại ảo tưởng, bọn họ giống như đã dắt tay nhau đi qua thời gian, hòa hợp về tính cách, trở thành duy nhất của nhau.
Diệp Bạc Hâm nín thở, giong nói đặc biệt nhẹ nhàng.
"Đến bao lâu rồi?"
Người đàn ông Tập Vị Nam này, trời sinh ra mang theo tính ép người khiến người khác khó mà xem thường được, vì thế đối diện với Tập Vị Nam... toàn bộ khí thế của Diệp Bạc Hâm đều biến mất đi đâu hết, hình như sắc mặt cho anh, đều là cô đang cố ý gây sự.
"Một lát rồi."
Cơn mưa lớn ở sau người bị thổi bay tới, Tập Vị Nam và Diệp Bạc Hâm mặt đối mặt, lưng quay về phía đường, thời gian nói chuyện, sau lưng đã ướt mưa.
Diệp Bạc Hâm nheo mày, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay cường tráng của anh, kéo anh lùi vào trong.
Tô Hòa ngờ nghệch nhìn hai người họ nói chuyện, cho đến khi Diệp Bạc Hâm dắt tay Tô Hòa, cũng lôi cô ấy vào, cô ấy mới từ từ tỉnh ra.
"Bạc Hâm, anh ấy... là ai thế?" Tô Hòa ghé sát tai Diệp Bạc Hâm hỏi nhỏ, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt lại hân hoan nhìn về phía anh, đụng phải ánh mắt của anh, lại lập tức thu ánh nhìn lại.
Diệp Bạc Hâm nhìn thấy phản ứng của anh ấy, trong lòng hơi không vui.
Người đàn ông trưởng thành, điềm đạm tỏa ra khí chất ngút trời như anh, dung nhan lạnh lùng, toàn thân trên dưới lộ ra khí thế thần bí, đi đến nơi đâu cũng thành tâm điểm, có phụ nữ bị anh mê hoặc, cô sớm đã quen rồi.
"Tôi... "Diệp Bạc Hâm suy nghĩ nên giới thiệu anh như thế nào, một là cô không thích đem chuyện riêng tư của mình chia sẻ với người khác, hai là không biết được suy nghĩ của anh.
Tập Vị Nam thu dù lại, vẫy vẫy nước, ánh mắt chằm chằm nhìn cô.
Thấy cô do dự, ngũ quan cương quyết dưới ngọn đèn lờ mờ thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện... càng trở nên sâu sắc.
"Xin chào, tôi là chồng của cô ấy." Tập Vị Nam đột nhiên cất lời, hướng về phía Tô Hòa, anh không có thói quen bắt tay với người khác, xem lễ diễu hành của trưởng quan, thấy cấp dưới, là người khác diễu hành cho anh
"Ơ?" Tô Hòa trợn tròn mắt, cô ấy không ngờ tiếng của mình nhỏ như thế, cũng bị anh nghe thấy, mà... anh nói gì cơ?
"Bạc Hâm, cô... cô... kết hôn rồi?" To Hòa lộ ra ánh mắt không dám tin vào sự thật
Tiếng còi ô tô vang đến bên tai, hình như còn kèm theo tiếng gió.
"Hơ, làm gì đấy? Tôi đang làm việc." âm thanh hòa cùng tiếng gió, xào xạc bên tai, âm lượng hơi nhỏ.
"Bên cậu có tiếng gì đấy?" Diệp Bạc Hâm chau mày.
Thẩm Tư Á nhấn vô-lăng một lát, chiếc xe rẽ thành hình vòng cung, lơ là hỏi: "Ừ, tôi đang lái xe, hôm nay gió hơi lớn, có phải là nghe không rõ không?"
Nói đến khúc sau, âm lượng bỗng to lên.
Diệp Bạc Hâm nghĩ thầm, hỏi: "Mấy ngày trước vụ án cô nhi viện đó, cậu bây giờ có phải đang theo dõi?"
Thẩm Tư Á dừng lại chút, bỗng bật cười ha ha, "Hết rồi, cậu yên tâm được rồi, tôi biết chừng mực."
Diệp Bạc Hâm ánh mắt nghi ngờ, "Nếu cậu nhất định phải điều tra, thì nói trước với tôi một tiếng, tôi giúp cậu, đừng có một mình tự đi vào chỗ nguy hiểm."
Sống tại Diệp gia, lại ở bên cạnh Tô Uyển, trên tay cô có một số trợ thủ nhất định.
Lại không được, cô có thể cầu cứu Tô Uyển, nhưng không thể để Thẩm Tư Á một mình gặp nguy hiểm.
...
Vượt ngoài dự đoán của Tô Hòa, công việc trên tay Diệp Bạc Hâm rất nhanh, năng lực học tập của cô rất mạnh, trước khi tan ca, cô kiểm qua một lượt phương án phân tích tòa nhà thương mại Mỹ Hóa, như thường lệ, một phân tích dự án cho đấu thầu tuần tới đã được thực hiện.
Đến An Bối Kỳ muốn làm khó cô cũng phải nghi ngờ nhìn cô mấy lần, ném ra mấy lời chua ngoa, cầm lấy bản phân tích hạng mục vừa làm xong quay ngoắt mông đi đến chỗ quản lý Lý tranh công.
Tô hòa vẫn còn rất bận bịu, từ một đống tài liệu ngẩng đầu lên, khuộn mặt giận dỗi.
"Bạc Hâm, đó là thành quả cả buổi chiều vất cả của cô, sao lại dễ dàng đưa cho mụ già ấy?"
Diệp Bạc Hâm từ trong ngăn kéo lôi ra một hộp trà mới, mở ra... rót vào trong ly, định đi đến phòng trà nhâm nhi ly trà, nghe bản tin, từ từ ngước mắt lên.
"Tôi vừa vào công ty, không cần phải bộc lộ tài năng, tránh bị người khác ghen ghét. An Bối Kỳ cho tôi cơ hội để rèn luyện, tôi muốn còn không được nữa. Cô ta chính là thấy tôi vừa mới vào, cho rằng tôi làm không được mới ném cho tôi. Phân tích phương án nếu đã hoàn thành rồi, đó là phải công nhận năng lực của tôi."
"Nhưng nếu không hoàn thành thì sao?" Tô Hòa vẫn lo lắng.
Diệp Bạc Hâm nhếch mày cười, nhìn về phía văn phòng quản lý đang đóng chặt cửa.
"Nếu không làm xong, trách nhiệm do cô ta tự mình chịu lấy, suy cho cùng... cái gì tôi cũng không làm, ai sẽ tin tưởng một người vưùa mới vào công ty, có thể đơn độc làm ra một báo cáo phân tích hạng mục."
Thực sự thì, trước mắt cô quả thực không có năng lực, nhưng mà cô đang cầu cứu sự giúp đỡ từ người khác.
Buổi tối, bầu trời ảm đảm, những đám mây đen tụ tập trên bầu trời, một thành phố, sa vào màu xám mênh mông của thế giới.
Từ tòa cao ốc nhìn xuống, dòng xe chen chúc, mở đèn chiếu sáng, ánh đèn rực rỡ.
Gần tới giờ tan ca, quản lý Lý theo lệ thường lại tìm cô để lmà phiền, bê một chồng tài liệu đưa cho cô, bảo cô tối nay trước 12 giờ gửi cho anh ta, hội nghị thường kỳ vào thứ hai sẽ dùng đến.
Gần tan ca lại bị chặn lại, đến năm ngày rồi, mỗi ngày đều phải tăng ca đến tối, hai ngày trước Tô Uyển phát hiện ra cô đi sớm về muộn, gặng hỏi mãi mới biết cô đến Diệp thị làm việc, liền tức giận suốt hai ngày không nói chuyện với cô.
"Sao lại thế này? Ngày ngày đều tìm việc cho cô làm, không cho cô tan ca, cũng không thấy đưa cho cô một đồng tăng ca." Tô Hòa vốn dĩ cho rằng, bản thân vừa vào công ty bị gây khó dễ đã là sự hành hạ vô nhân đạo lắm rồi, bây giờ có người để so sánh rồi, mới biết những gì Diệp Bạc Hâm đối mặt, quả thật là quá hà khắc.
Diệp Bạc Hâm sau khi tốt nghiệp hai năm, cô làm việc tại Hoàng Vũ media, thời gian làm việc tự do, cô đã quen với cuộc sống thoải mái, bây giờ trải qua cuộc sống liên tục bận rộn, từ từ cảm thấy chán ghét, dự tính phải bước vào thời kì mệt mỏi rã rời rồi.
"Không sao, cô tan ca trước đi."
Tô Hòa đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời mưa lất phất, gió thổi làm lá cây trong một khu cách đó không xa rung rinh không ngừng, lá khô cuộn tròn lại, bị thổi bay trong không trung.
"Thôi vậy, tôi ở lại cùng cô, cho dù tôi về nhà cũng chỉ có một mình." Tô Hòa tần ngần nói, cô ấy là từ một gia đình nghèo khổ ở nông thôn thi đậu vào đại học F, ở thành phố thuê một căn phòng nhỏ, trải qua cuộc sống tạm bợ.
Diệp Bạc Hâm ngước mắt nhìn Tô Hòa một cái, không nói gì.
Đồng nghiệp lần lượt ra về, trong phòng làm việc chỉ còn lại Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa.
Ánh đèn trắng trên đỉnh đầu chiếu xuống thứ ánh sáng chói lòa.
"Mưa rồi." Tô Hòa nói bẩm bẩm.
Ngoài cửa sổ, từng giọt mưa rơi rả rích, mưa từ từ nặng hạt, bầu trời mênh mông như được trải một lớp màn màu trắng xám, giống như những hạt ngọc trai màu trắng, được kim chỉ xuyên lại thành một màn hạt.
Trận mưa này rất lớn, xua tan đi nhiệt độ oi bức ban ngày, đến không khí cũng mát mẻ đi không ít, mang hương vị của một cơn mưa rào.
7 giờ rưỡi, trời đã tối hẳn, mưa mỗi lúc mỗi to, đoán chừng một tiếng đồng hồ nữa cũng chưa tạnh được.
Diệp Bạc Hâm thu dọn đồ đạc, cùng Tô Hòa ra khỏi phòng làm việc, tắt đèn, khóa cửa...
Tòa cao ốc đồ sộ hơn ba mươi tầng này, trong màn mưa mù mịt, loáng thoáng còn mấy phòng vẫn sáng đèn, cửa sổ tầng 17, đèn đã tắt, hòa vào trong bóng tối.
Buổi tối, đèn cảm ứng ở hành lang theo tiếng sáng lên, tầng lầu trống vắng yên tĩnh đến mức đáng sợ, Tô Hòa từ nhỏ ở dưới quê nghe bà ngoại kể về vô số những câu chuyện ma quỷ, sau này đi học, lại nghe bạn học làm ra vẻ huyền bí kể về chuyện ma trong khuôn viên trường, bây giờ tự dưng cảm giác lạnh sống lưng, hình như có người đang nhìn theo mình.
Cảm thấy Tô Hòa nắm chặt cánh tay của mình, cùng cô ấy tăng ca mấy ngày, Diệp Bạc Hâm biết cô ấy đang ngjĩ gì, im lặng mỉm cười, kéo cô ấy đi vào thang máy.
"Bạc Hâm, cô nói xem nếu chúng ta bị nhốt trong thang máy, vậy thì phải làm sao đây? Vả lại... tôi đã nghe nhiều câu chuyện ma về thang máy..." chỉ nghĩ đến thôi, Tô Hòa đã cảm thấy da đầu ngứa ran, nép bên người Diệp Bạc Hâm, hai mắt nhắm chặt, đến tấm gương trên tường cũng không dám nhìn, chỉ sợ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.
Quỷ ư?
Diệp Bạc Hâm nhấp môi.
Đã từng, cô cũng từng sợ, nhưng bị khep lại từ lâu rồi, cô đã quen rồi.
Cô nên cảm ơn bà ngoại tốt của cô, nếu như không phải bà ấy nhốt cô trong một căn nhà nhỏ u ám đáng sợ sau núi, cô mất tích ba ngày mà không ai phát hiện, cô hôm nay cũng sẽ không to gan đến thế.
"Yên tâm đi, trong phòng giám sát và điều khiển có người nhìn thấy mà, xảy ra chuyện rồi, bọn họ sẽ phát hiện đầu tiên. Hơn nữa, khả năng thang máy xảy ra chuyện rất ít, còn an toàn hơn cả máy bay, thang máy trong tòa nhà này vận hành thường xuyên, mỗi tháng bảo trì hai lần, sẽ không xủi xẻo tới mức đó."
Nói dứt lời, Diệp Bạc Hâm nhìn cô ấy mà cười, "Nhát gan thế, thật không biết cô trước kia làm thế nào để đi đến đây."
"Thật không?" Tô Hòa hé hé mắt, nhận được cái gật đầu của Diệp Bạc Hâm, thở phào một cái, cảm thấy không còn sợ gì nữa, đỏ mặt nói: "Tôi khi trước cũng rất sợ mà."
Đại sảnh ở tầng một, bảo an đang tuần tra, thấy hai người bọn họ từ thang máy đi ra, cười hỏi: "Cô Tô, cô Diệp, hôm nay lại tăng ca rồi?"
Bọn họ ngày nào cũng tăng ca, hình như mỗi lần xuống lầu đều gặp anh bảo an này, lâu dần cũng thành quen mặt rồi.
Tô Hòa cười chào hỏi với anh ấy.
Bên ngoài mưa như trút nước, dưới đất nước đọng thành vũng sâu mấy cm, một bước giẫm lên, nước văng tận mắt cá chân.
Nền nhà ngoài đại sảnh bị nước mưa tạt ướt, gió thổi cuốn theo hạt mưa, xối ướt cả gạch men sứ trắng tinh.
Diệp Bạc Hâm muốn đợi mưa nhỏ hạt một chút mới đi bắt xe, bây giờ mưa to quá, người trên đường ai nấy đều vội vã, không có mấy chiếc xe trống.
Vừa định quay người đi vào khu tiếp khách ở đại sảnh ngồi một lúc, bỗng nhiên, một ánh đèn sáng lóa chói mắt chiếu thẳng vào hai người, trong làn mưa mờ nhạt, vang lên tiếng còi xe.
Diệp Bạc Hâm giơ tay che mắt, nghiêng người lại, ánh đèn sáng chói khiến cô hơi nheo mắt lại.
"Ai thế này, không có chuyện gì tự dưng chiếu đèn vào người ta?" Tô Hòa bực mình cau có, chốc lát, lại lập tức nín thinh, hai mắt nhìn chằm chằm vào gì đó, ánh mắt lóe lên tia sáng, hình như nhìn thấy thứ gì đó khiến cô ấy rất thích thú.
Trời mờ tối, ngọn đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ, trong màn mưa, chiếc xe sang trọng đắt điền bị đẩy cửa ra, một bàn tay gầy gầy cầm cán dù, chiếc dù đen lớn từ từ được giơ lên, giọt mưa rơi trên mặt dù, bắn ra những tia nước khắp bốn phía.
Người đó mặc chiếc quần dài giản dị, chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, cổ áo hơi mở rộng, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đường bao trùm lấy người anh ta, khiến cơn mưa lớn có chút gì đó thêm lơ mờ, khung cảnh ấy không thể gọi là cảnh đẹp ý vui được.
Đôi chân mày thanh thoát giống như được vẽ từ bức tranh thủy mặc, tư thái điềm tĩnh, nước mưa thấm ướt ống quần, nhưng không hề vội vàng, cơn mưa lớn không thể nào rơi vào mắt anh ấy, đôi mắt của anh, trong bóng đêm lại chói mắt như ngọn đèn neon óng ánh.
Phía sau người, chân trời mênh mông, tạo thành phong nền cho anh, hình như... bắt đàu từ lúc anh xuất hiện, những tiếng ồn xung quanh đều biến mất hết, anh... trở thành cả thế giới...
Người đàn ông cầm một chiếc dù lớn màu đen bằng tơ lụa, xa hoa, bước về phía hai người bọn họ.
Tô Hòa dường như nhìn thấy chàng kị sĩ đen mà thời thiếu nữ cô từng tưởng tượng ra, lạnh lùng xa cách, lại cao quý tao nhã, tim đập điên loạn không thể dừng.
Một người trưởng thành điềm đạm, mạnh mẽ đủ để bảo vệ bất cứ một người nào... Một người đàn ông không vướng bận ồn ào của thế gian, rất có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, cho dù chỉ nhìn một cái, cũng khó mà chuyển ánh mắt được.
Diệp Bạc Hâm ngẩn người nhìn người đàn ông càng lúc càng tiến lại gần, trái tim bình tĩnh bỗng đập tung loạn xạ, giống như cơn mưa bất tình lình ập đến này, không hề có sự báo trước, cứ thế mà đổ xuống, khiến người ta trở tay không kịp.
Cô vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh như thế nào, anh lại thêm một lần nữa mạnh bạo bước vào cuộc sống của cô.
Trước giờ, đều là anh một tay khống chế cục diện, mà cô... chỉ bị động tiếp nhận...
Không thể phủ nhận, khoảnh khắc nhìn thấy anh, trong lòng cô trào dâng niềm vui không thể giải thích được, mấy giây ngắn ngủi, cô từ trong giấc mơ đẹp bừng tỉnh lại, hiện thực trần trụi khiến cô trở lại nguyên hình.
Cô không thể lại bị anh mê hoặc, từng chút từng chút sa vào trong trò bịp bợm.
Khoảng cách mấy mét, cô lại cảm thấy trải qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức bên tai không còn nghe được bất cứ thanh âm nào, trong mắt chỉ nhìn thấy bóng hình của người ấy.
Thân hình mảnh mai gầy gò của Diệp Bạc Hâm bị bao trùm bởi bóng người Tập Vị Nam, Tập Vị Nam đứng trước mặt cô, đôi mắt mênh mông sâu thẳm, tình cảm dào dạt, chiếc dù bên tay nước vẫn nhỏ giọt.
Tô Hòa sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, khoảng cách càng gần, khuôn mặt ấy càng thêm sâu sắc và kiên cường, vẻ nam tính trên người càng mãnh liệt hơn.
Diệp Bạc Hâm tim thắt chặt, cổ họng khô cả lại, hơi thở phả ra trước mặt mang theo vị mát lạnh của nước mưa, còn có mùi vị nam tính đặc trưng trên người anh.
"Anh sao lại đến rồi?" Diệp Bạc Hâm mở to mắt, nhìn chiếc ôtô phi như bay trên đường, mở miệng đập tan bầu không khí yên tĩnh.
Tập Bị Nam chau mày, con ngươi sâu thẳm chăm chú nhìn ngũ quan thanh tú xinh đẹp của Diệp Bạc Hâm, "Anh thấy trời mưa rồi, em còn đang tăng ca, sợ em không mang theo dù nên đến đón em."
Giọng điệu thân thuộc, lời nói dịu dàng, giống như rót mật ngọt vào tai, dùng giọng nói trầm ấm đặc trưng của anh để nói ra, khiến người khác không kiềm được mà tim đập tình thịch.
Cô có một loại ảo tưởng, bọn họ giống như đã dắt tay nhau đi qua thời gian, hòa hợp về tính cách, trở thành duy nhất của nhau.
Diệp Bạc Hâm nín thở, giong nói đặc biệt nhẹ nhàng.
"Đến bao lâu rồi?"
Người đàn ông Tập Vị Nam này, trời sinh ra mang theo tính ép người khiến người khác khó mà xem thường được, vì thế đối diện với Tập Vị Nam... toàn bộ khí thế của Diệp Bạc Hâm đều biến mất đi đâu hết, hình như sắc mặt cho anh, đều là cô đang cố ý gây sự.
"Một lát rồi."
Cơn mưa lớn ở sau người bị thổi bay tới, Tập Vị Nam và Diệp Bạc Hâm mặt đối mặt, lưng quay về phía đường, thời gian nói chuyện, sau lưng đã ướt mưa.
Diệp Bạc Hâm nheo mày, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay cường tráng của anh, kéo anh lùi vào trong.
Tô Hòa ngờ nghệch nhìn hai người họ nói chuyện, cho đến khi Diệp Bạc Hâm dắt tay Tô Hòa, cũng lôi cô ấy vào, cô ấy mới từ từ tỉnh ra.
"Bạc Hâm, anh ấy... là ai thế?" Tô Hòa ghé sát tai Diệp Bạc Hâm hỏi nhỏ, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt lại hân hoan nhìn về phía anh, đụng phải ánh mắt của anh, lại lập tức thu ánh nhìn lại.
Diệp Bạc Hâm nhìn thấy phản ứng của anh ấy, trong lòng hơi không vui.
Người đàn ông trưởng thành, điềm đạm tỏa ra khí chất ngút trời như anh, dung nhan lạnh lùng, toàn thân trên dưới lộ ra khí thế thần bí, đi đến nơi đâu cũng thành tâm điểm, có phụ nữ bị anh mê hoặc, cô sớm đã quen rồi.
"Tôi... "Diệp Bạc Hâm suy nghĩ nên giới thiệu anh như thế nào, một là cô không thích đem chuyện riêng tư của mình chia sẻ với người khác, hai là không biết được suy nghĩ của anh.
Tập Vị Nam thu dù lại, vẫy vẫy nước, ánh mắt chằm chằm nhìn cô.
Thấy cô do dự, ngũ quan cương quyết dưới ngọn đèn lờ mờ thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện... càng trở nên sâu sắc.
"Xin chào, tôi là chồng của cô ấy." Tập Vị Nam đột nhiên cất lời, hướng về phía Tô Hòa, anh không có thói quen bắt tay với người khác, xem lễ diễu hành của trưởng quan, thấy cấp dưới, là người khác diễu hành cho anh
"Ơ?" Tô Hòa trợn tròn mắt, cô ấy không ngờ tiếng của mình nhỏ như thế, cũng bị anh nghe thấy, mà... anh nói gì cơ?
"Bạc Hâm, cô... cô... kết hôn rồi?" To Hòa lộ ra ánh mắt không dám tin vào sự thật
/326
|