Chương 5: Khó chịu
Buổi sáng, ánh ban mai bao trùm thành phố.
Tư Đồ Thận đi ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, vừa lau tóc vừa đi đến bên cửa sổ, mở tấm rèm vừa dày vừa nặng ra, sau đó lại kéo lớp rèm mỏng bên trong lại.
Đầu ngón tay đặt trên rèm cửa sổ bán trong suốt, chất liệu lụa sờ vào rất mịn, ánh ban mai chiếu ren hoa bên trên, trong phòng phản chiếu những đốm sáng màu trắng.
Ngôi nhà này từ trang trí đến bày biện sau này đều là do cô tự mình làm, từ cái lớn như cách bài trí bố cục cho đến cái nhỏ như một thùng rác, tất cả những chi tiết nhỏ nhặt đều có thể thấy được tâm huyết và sự chú trọng của cô.
Nhưng đối với anh, nó không có nhiều ý nghĩa, chỉ là một ngôi nhà rộng 595 mét vuông.
Anh xoay người lại, chiếc giường lớn lộn xộn đập vào đôi mắt đen của anh, mặc dù tối qua người trên giường đã sang phòng bên cạnh sau khi kết thúc, nhưng mùi vị tình dục trong không khí dường như vẫn chưa biến mất, tràn ngập trong mũi.
Tư Đồ Thận cau mày, bước nhanh đến phòng thay đồ, nhanh chóng thay quần áo rồi rời đi.
Bước xuống từ cầu thang, góc độ vừa hay nhìn thấy chỗ phòng ăn thường ngày đều là cảnh tượng hai mẹ con đang ngồi ăn ấm áp, lúc này chỉ có một người nhỏ bé ngồi đó ngay ngắn, đang uống ừng ực cốc sữa bò cầm trên tay.
Dường như cũng nghe thấy âm thanh, đôi mắt đen sáng dè dặt nhìn qua.
Tư Đồ Thận hờ hững liếc qua, trong phòng bếp cũng không có bóng dáng đó, sau đó mới nhớ ra tối qua cô bảo phải dậy sớm đi hiện trường.
“Cha……”
Giọng đứa trẻ ngập ngừng, anh dừng bước, xoay người rồi lại nhìn về phía phòng ăn.
Bị ánh mắt của anh phóng qua, cậu nhóc có chút căng thẳng, nhưng vẫn lấy hết can đảm, “Uh, cha…… cha ăn sáng chưa ạ, có muốn cùng……”
Trong ấn tượng, cha hầu như rất ít khi ăn cùng họ, số lần về nhà cũng rất ít, mỗi lần cũng đều rất muộn, hơn nữa đều ở trong thư phòng, vì vậy cậu không dám bày tỏ trái tim nhỏ bé mong đợi được đắm chìm trong tình yêu của cha của cậu.
“Không.” Cũng giống như ánh mắt của anh, Tư Đồ Thận hờ hững bác bỏ.
Làm như không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của đứa trẻ, anh tiếp tục nhấc chân đi về phía cửa ra vào, theo thói quen nhìn xuống đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay, đã 8 giờ 40 phút.
Hôm qua đi công tác về, lại phải tham dự hai cuộc họp, cộng thêm hoạt động thể chất buổi tối…… Anh cũng không phải là sắt đá, đương nhiên sẽ mệt, nên thức dậy hơi muộn, nhưng nếu nhớ không nhầm thì hôm nay không phải cuối tuần, giờ này chắc đã quá giờ đi nhà trẻ từ lâu rồi.
Tư Đồ Thận cau mày khó nhận thấy, nhưng đôi chân đang bước về phía trước cuối cùng cũng dừng lại.
“Tại sao giờ này con không lại không ở nhà trẻ?” Anh chưa bao giờ là một người cha dùng giọng điệu dịu dàng, vì vậy những lời anh nói ra đều giống như đang khiển trách.
Nhưng Tiểu Châu Châu lại không so đo, thấy anh chủ động mở lời với mình đã vô cùng hưng phấn. Trong thế giới nhỏ bé của cậu, người cha cao lớn là một vị thần khó có thể chạm tới.
Không quan tâm đến việc lòng đỏ trứng trong miệng vẫn chưa nuốt xuống, liền vội vàng đáp một cách không rõ ràng: “Không phải là con không nghe lời, bình thường đều ra khỏi nhà lúc tám giờ, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy dì Lý đến!”
******************************
19, 18, 17…… 1.
Cùng với việc các con số ngừng nhảy, một tiếng “ding”, cửa thang máy từ từ mở ra.
Tư Đồ Thận đút hai tay vào túi quần, nhấc chân bước ra ngoài, đi ra khỏi sảnh rồi đi thẳng đến ga ra riêng ở đối diện.
Khi cửa ga ra từ từ kéo lên, một đôi tay nhỏ bé nắm lấy góc áo khoác của anh, anh cụp đôi mắt đen xuống, nhìn con người nhỏ bé đang ngẩng đầu ngước nhìn anh.
“Cha, hôm nay con thật sự có thể đi xe của cha đến nhà trẻ sao? Thật sự có thể sao? Tiểu Châu Châu hai mắt sáng ngời, tràn đầy sự mong đợi khó tin.
Tư Đồ Thận cau mày một cách khó nhận thấy, nhỏ giọng trả lời, “…… Ừm.”
Sau khi được bảo đảm, Tiểu Châu Châu mới yên tâm, khóe miệng cong lên, cả khuôn mặt đều đang cười, nhưng lại có vẻ không dám quá phô trương, dáng vẻ vui vẻ dè dặt như vậy.
Tư Đồ Thận trước giờ luôn kiệm lời với con, không nói thêm gì nữa mà cầm chìa khóa để mở, nhưng khóe mắt thoáng thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ đó……
Bất giác, trong lòng có chút khó chịu.
/1417
|