Ông Xã Tổng Tài, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Chương 24: Thời gian hạnh phúc

/1417


Chương 24: Thời gian hạnh phúc

Cậu bé nhún nhảy vài cái ở phía trước, bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo của người đi phía sau, trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng khôn siết. Còn người đàn ông phía sau thì dáng vẻ lạnh lùng, bị cậu bé kéo đi theo, nhìn như đang rất miễn cưỡng, nhưng cũng không trách mắng một câu nào.

“Sao anh tới đây? Em đã giúp anh nói với bà nội rồi.” Tần Tô tiến lên một bước, thẳng thắn nói.
Tư Đồ Thận mấp máy miệng, một lúc sau mới mở miệng, chưa nói được lời nào, đã bị giọng nói lanh lảnh của cậu bé ngăn cản.
“Cụ ơi, ông bà nội ơi, bố cháu cũng về ăn cơm rồi này!”

Nghe thấy thế, mấy người còn ngồi trong bàn ăn liền đứng dậy mắt hướng phía ra ngoài cổng, ức hầu của Tư Đồ Thận chuyển động, rồi đi thẳng vào trước bàn ăn, lặng lẽ cầm lấy bát đũa mẹ anh đưa cho.
Bà cụ ngồi phía chính diện khẽ ho lên một tiếng “khụ” rồi từ từ nói: “Ta có đang bị hoa mắt không đây, anh cũng biết đường mò về nhà cơ à? Còn nhớ nay là ngày gì không, còn nhớ nơi này là nơi nào không? Ta sắp không còn nhớ anh là ai nữa rồi!”
Với lời trách mắng của bà, nét mặt của Tư Đồ Thận càng trở lên lạnh lùng hơn, bà cụ uy nghiêm, người khác cũng không ai dám lên tiếng, không khí bữa ăn càng thêm căng thẳng.

“Cụ ơi, đây là bố cháu ạ, bộ cháu tên là Tư Đồ Thận!”

Giọng nói ngây thơ của cậu bé cất lên, Tiểu Châu Châu nghiêng nghiêng đầu, tỏ ra rất nghiêm túc nói với bà cụ.
Vừa nói xong, cả nhà cũng nhau bật cười, bà cụ cũng không còn giữ được nét nghiệm nghị trên mặt nữa: “Anh cũng lắm chuyện quá đấy!”
Ánh trăng ngoài cửa sáng rọi, dưới ánh sáng của những bóng đèn, không khí dần trở lên ấm cúng hơn, đến một người chẳng thích cười như Tư Đồ Thận cũng phải mỉm cười với câu nói của cậu bé.
Trong không khí như thế này, Tư Đồ Thận có vẻ như cảm thấy thoải mái hơn, anh ngoảnh đầu sang nhìn, đôi mắt vừa trắng vừa đen của con trai vẫn luôn chăm chú nhìn vào anh. Hay nói đúng hơn, là nhìn chằm chằm vào vật của anh đang cầm trong tay.

“Cái này, tặng con.” Anh đưa chiếc hộp giấy ra, thái độ không được tình cảm cho lắm.
Cậu bé đưa hai tay ra, từ từ nhận lấy món quà một cách cẩn thận, dường như vẫn còn chưa tin vào món quà, cậu liền nhanh nhảu hỏi: “Bố, đây là quà sinh nhật bố tặng con đúng không? Đúng không? Đúng không bố?”
“Ừ.” Tư Đồ Thận gật đầu, nét mặt vẫn có gì đó không được tự nhiên.
Tần Tô đã biết từ lâu, nên cô không có gì lấy làm lạ cả, chỉ lặng lẽ giúp cậu bé mở hộp quà lấy ra khẩu súng đồ chơi bên trong hộp, lúc này cô có chút bất ngờ nên quay sang nhìn anh.
Tư Đồ Thận thì vẫn ngồi đó vững như núi Thái Sơn, sắc mặt thì không có gì thay đổi.
“Đồ chơi gì thế này, anh định để con mình ngày ngày ôm súng lao ra đường bắn chết người khác à!” Bà cụ nhìn thấy món quà tức giận nói.
“Wow…Đẹp quá đi! Đẹp quá!”
Ngược lại Tiểu Châu Châu thì rất vui mừng khi nhận được món quà này, cậu bé ôm lấy khẩu súng mà không muốn rời ra.
Bà cụ bị cháu trai của mình làm cho tức giận, giật lấy khẩu súng, trừng mắt: “Được rồi! Lát nữa hẵng chơi, giờ ăn cơm đi cho bà!”
Còn mọi người xung quanh vẫn rất vui vẻ, ai cũng nhìn cậu bé nở nụ cười nhưng không dám phát thành tiếng, cuối cùng thì bữa cơm đã không còn quá căng thẳng, với tiếng cười của trẻ nhỏ.
Không gian lúc này, thật ấm cúng!
“Mẹ, con cho mẹ xem này, đây là quà bố tặng cho con đấy!”
“Ừ, mẹ thấy rồi.”
“Mẹ, khẩu súng này nhìn đẹp đúng không? Là quà sinh nhật bố tặng cho con đấy!”

“ Ừ con, đẹp lắm.”
“Mẹ…”

Khi đi qua phòng chính, tiếng nói đối thoại của hai người phát ra từ bên trong, niềm vui của cậu bé chẳng thể ẩn giấu.
Bước chân của Tư Đồ Thận chợt chậm lại, anh tự cảm thấy khóe miệng mình như muốn mấp máy, dường như anh muốn mỉm cười.


/1417

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status