Dung Dung duỗi tay, đôi bàn tay trắng như phấn đấm lên ngực Hàn Thần.
Dung Dung này là Hàn Thần mang theo từ Hải Thiên Thịnh Diên, đứng đầu bảng Phong Nguyệt Tràng, hầu hạ Hàn Thần được một tháng. Trên giường mất hồn, Hàn Thần ra tay cũng hào phóng, Dung Dung vẫn luôn tự cho mình là bạn gái Hàn Thần.
Không nghĩ tới hôm nay Hàn Thần lại coi trọng người phụ nữ Tô tổng mang đến kia, để Dung Dung tức khắc cảm thấy nguy hiểm. Người kia có cái gì tốt, nhìn thanh thuần đều là giả, vừa đĩ vừa phóng túng.
Hàn Thần ôm Dung Dung, duỗi tay vuốt ngực Dung Dung, “Sao có thể, tiểu bảo bối, anh thương em nhiều lắm.”
Nhưng là trong đầu đều là người phụ nữ vừa rồi, thuần khiết xinh đẹp, sao lại tiện nghi cho cái tên Tô Ngọc Kỳ không hiểu được thương hoa tiếc ngọc kia.
Cố Uyên đi toilet.
Lúc xong mở cửa ra, ngay lập tức thấy hai người trang điểm yêu diễm đứng ở cửa bên, một tư thế đặc biệt chờ cô.
Hai người này thoạt nhìn ăn mặc quần áo hở hang, nhưng kiểu dáng đều là kiểu mới năm nay, trang sức trên người cũng đều là kẻ có tiền mới có thể mua nổi, hẳn cũng là thiên kim giới thượng lưu, nhưng thoạt nhìn chơi rất mở, đời sống phóng đãng.
Cố Uyên cũng sẽ không cho rằng những người này là đang đặc biệt chờ cô để tâm sự, vừa thấy chính là tới tìm phiền phức.
Cô thật sự không biết sao mình lại trêu chọc đến họ?
Cố Uyên đi đến bồn rửa tay bên cạnh, mở vòi nước rửa tay ra, rửa sạch tay xong mới nói: “Có việc sao?”
Cô gái có thân hình cao gầy trong đó mở miệng nói, “Giả bộ cái gì, còn không phải chỉ là câu được Tô tổng ư? Tô tổng đối với cô cũng chỉ là nhất thời có hứng thú thừa dịp mới mẻ chơi mà thôi. Bên ngoài là một bộ dáng thuần khiết, trong xương cốt còn không phải là kỹ nữ quá lẳng lơ bò luôn lên giường Tô tổng!”
Cố Uyên hong khô tay, nhìn thoáng qua cô gái cao gầy này, mỉm cười, “À, còn có việc gì không? Nếu là cô muốn bò lên giường Tô Ngọc Kỳ, có cần tôi thay cô tiến cử một chút không.”
“Cô!” Cô gái cao gầy kia tức giận dậm chân.
Tô Ngọc Kỳ ở trên hành lang hút thuốc xong thì trở lại trong phòng bao.
Anh nhìn thoáng qua ghế sô pha trống rỗng, híp híp mắt, lại nhìn Đường Cảnh Ngọc đang cao hứng chơi bài kia, đi đến, “Người đâu?”
Đường Cảnh Ngọc liên tiếp thắng mấy ván, đang cao hứng, nghe được tiếng nói của Tô Ngọc Kỳ, ngẩng đầu lên, đứng hình một chút, nhìn mặt âm u của anh ba nhà mình, trong lòng một trận hỏng rồi.
Anh ta nhìn thoáng qua vị trí trên sô pha. Mẹ nó, chị dâu đi đâu rồi?
Đường Cảnh Ngọc nói, “Có thể là ra ngoài đi toilet gì đó, anh ba đừng vội.”
Trên bàn đánh bài có người thúc giục, “Đường thiếu, nhanh lên đi.”
Đường Cảnh Ngọc vẫy vẫy tay, chỗ nào còn dám có tâm tư tiếp tục đánh bài, để một tên công tử nhà giàu lại đây giúp mình đánh bài, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, không dám nhìn ánh mắt lạnh như băng của anh ba nhà mình, ngược lại lập tức đi ra sô pha trước, “À, vị tiểu thư ngồi ở chỗ này đâu rồi?”
Mấy cô gái trẻ tuổi ngồi ở sô pha bên đó đều là bạn gái mấy vị công tử mang đến, trong đó một người nói, “Đi toilet.”
Trong lòng Đường Cảnh Ngọc thả lỏng một chút, Tô Ngọc Kỳ đứng ở phía trước cửa sổ cũng nghe thấy, vuốt vuốt bật lửa bạc trong tay!
“Đường thiếu, người này này là ai vậy?”
Trong đám phụ nữ, khả năng không thiếu nhất chính là bát quái.
Đường Cảnh Ngọc nói, “Người anh ba mang đến, cô hỏi nhiều làm gì.”
Cô gái kia bĩu bĩu môi, “Đường thiếu, sao tôi lại không biết bên cạnh Tô tổng còn có một người phụ nữ như vậy, Tô tổng giấu sâu quá đi.”
Bên trong đôi mắt kia, tất cả đều là ghen ghét.
Tô Ngọc Kỳ là người đàn ông mà phụ nữ muốn gả nhất thành phố Hải Châu. Bất luận nói Tô gia phú khả địch quốc[1] quyền thế ngập trời, nhưng chỉ dựa vào giá trị nhan sắc không thể bắt bẻ của Tô Ngọc Kỳ cũng làm thiên kim trong giới thượng lưu chạy theo như vịt.
Dung Dung này là Hàn Thần mang theo từ Hải Thiên Thịnh Diên, đứng đầu bảng Phong Nguyệt Tràng, hầu hạ Hàn Thần được một tháng. Trên giường mất hồn, Hàn Thần ra tay cũng hào phóng, Dung Dung vẫn luôn tự cho mình là bạn gái Hàn Thần.
Không nghĩ tới hôm nay Hàn Thần lại coi trọng người phụ nữ Tô tổng mang đến kia, để Dung Dung tức khắc cảm thấy nguy hiểm. Người kia có cái gì tốt, nhìn thanh thuần đều là giả, vừa đĩ vừa phóng túng.
Hàn Thần ôm Dung Dung, duỗi tay vuốt ngực Dung Dung, “Sao có thể, tiểu bảo bối, anh thương em nhiều lắm.”
Nhưng là trong đầu đều là người phụ nữ vừa rồi, thuần khiết xinh đẹp, sao lại tiện nghi cho cái tên Tô Ngọc Kỳ không hiểu được thương hoa tiếc ngọc kia.
Cố Uyên đi toilet.
Lúc xong mở cửa ra, ngay lập tức thấy hai người trang điểm yêu diễm đứng ở cửa bên, một tư thế đặc biệt chờ cô.
Hai người này thoạt nhìn ăn mặc quần áo hở hang, nhưng kiểu dáng đều là kiểu mới năm nay, trang sức trên người cũng đều là kẻ có tiền mới có thể mua nổi, hẳn cũng là thiên kim giới thượng lưu, nhưng thoạt nhìn chơi rất mở, đời sống phóng đãng.
Cố Uyên cũng sẽ không cho rằng những người này là đang đặc biệt chờ cô để tâm sự, vừa thấy chính là tới tìm phiền phức.
Cô thật sự không biết sao mình lại trêu chọc đến họ?
Cố Uyên đi đến bồn rửa tay bên cạnh, mở vòi nước rửa tay ra, rửa sạch tay xong mới nói: “Có việc sao?”
Cô gái có thân hình cao gầy trong đó mở miệng nói, “Giả bộ cái gì, còn không phải chỉ là câu được Tô tổng ư? Tô tổng đối với cô cũng chỉ là nhất thời có hứng thú thừa dịp mới mẻ chơi mà thôi. Bên ngoài là một bộ dáng thuần khiết, trong xương cốt còn không phải là kỹ nữ quá lẳng lơ bò luôn lên giường Tô tổng!”
Cố Uyên hong khô tay, nhìn thoáng qua cô gái cao gầy này, mỉm cười, “À, còn có việc gì không? Nếu là cô muốn bò lên giường Tô Ngọc Kỳ, có cần tôi thay cô tiến cử một chút không.”
“Cô!” Cô gái cao gầy kia tức giận dậm chân.
Tô Ngọc Kỳ ở trên hành lang hút thuốc xong thì trở lại trong phòng bao.
Anh nhìn thoáng qua ghế sô pha trống rỗng, híp híp mắt, lại nhìn Đường Cảnh Ngọc đang cao hứng chơi bài kia, đi đến, “Người đâu?”
Đường Cảnh Ngọc liên tiếp thắng mấy ván, đang cao hứng, nghe được tiếng nói của Tô Ngọc Kỳ, ngẩng đầu lên, đứng hình một chút, nhìn mặt âm u của anh ba nhà mình, trong lòng một trận hỏng rồi.
Anh ta nhìn thoáng qua vị trí trên sô pha. Mẹ nó, chị dâu đi đâu rồi?
Đường Cảnh Ngọc nói, “Có thể là ra ngoài đi toilet gì đó, anh ba đừng vội.”
Trên bàn đánh bài có người thúc giục, “Đường thiếu, nhanh lên đi.”
Đường Cảnh Ngọc vẫy vẫy tay, chỗ nào còn dám có tâm tư tiếp tục đánh bài, để một tên công tử nhà giàu lại đây giúp mình đánh bài, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, không dám nhìn ánh mắt lạnh như băng của anh ba nhà mình, ngược lại lập tức đi ra sô pha trước, “À, vị tiểu thư ngồi ở chỗ này đâu rồi?”
Mấy cô gái trẻ tuổi ngồi ở sô pha bên đó đều là bạn gái mấy vị công tử mang đến, trong đó một người nói, “Đi toilet.”
Trong lòng Đường Cảnh Ngọc thả lỏng một chút, Tô Ngọc Kỳ đứng ở phía trước cửa sổ cũng nghe thấy, vuốt vuốt bật lửa bạc trong tay!
“Đường thiếu, người này này là ai vậy?”
Trong đám phụ nữ, khả năng không thiếu nhất chính là bát quái.
Đường Cảnh Ngọc nói, “Người anh ba mang đến, cô hỏi nhiều làm gì.”
Cô gái kia bĩu bĩu môi, “Đường thiếu, sao tôi lại không biết bên cạnh Tô tổng còn có một người phụ nữ như vậy, Tô tổng giấu sâu quá đi.”
Bên trong đôi mắt kia, tất cả đều là ghen ghét.
Tô Ngọc Kỳ là người đàn ông mà phụ nữ muốn gả nhất thành phố Hải Châu. Bất luận nói Tô gia phú khả địch quốc[1] quyền thế ngập trời, nhưng chỉ dựa vào giá trị nhan sắc không thể bắt bẻ của Tô Ngọc Kỳ cũng làm thiên kim trong giới thượng lưu chạy theo như vịt.
/706
|