CHƯƠNG 696 HÔN MÊ
Trong đồn cảnh sát.
Hai cảnh sát đang thẩm vấn tên Khang: “Tên gì?”
“Trương Khải Khang”
“Tuổi tác, công việc”
“36, lúc trước…” Khang ngẩng đầu lên: “Lúc trước, ở công ty Khoa học Kỹ Thuật Trần Húc làm bảo vệ”
Nhắc đến Khoa học Kỹ Thuật Trần Húc, Khang ngay lập tức nói: “Anh cảnh sát, anh cảnh sát, thực sự không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ lấy tiền thôi, tôi chỉ vì tiền, tôi còn có một đứa con gái, Trần Húc đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi giúp ông ta, sẽ đưa tôi 600 triệu … Tôi thực sự không liên quan gì đến việc này …”
“Có liên quan hay không, chúng tôi sẽ tra rõ ràng.”
Người cảnh sát đang ghi chú hỏi: “Lần cuối cùng anh nhìn thấy Trần Húc là khi nào?”
“Là ở trên xe, ông ta ở phía sau, tôi ở phía trước lái xe”
“Anh bị nghi ngờ có liên quan đến việc bắt cóc tống tiền, cảnh sát sẽ bắt giữ anh theo quy định của pháp luật.”
Hai cảnh sát ghi chép xong thì rời khỏi, Trương Khải Khang chỉ vì tham tiền, không ngờ lại lâm vào tình cảnh như vậy, Trần Húc biến mất, còn mình thì bị đưa về đồn, anh ta còn có một đứa con gái, anh ta vào tù rồi, còn con gái phải làm sao đây …
Anh ta hét lớn: “Cảnh sát, cảnh sát, các anh tha cho tôi đi, tôi biết lỗi rồi, các anh tha cho tôi đi…”
Anh ta vùng vẫy, một cảnh sát liền đè anh ta lại.
Về phần Trần Húc
Phòng giam bí mật của ám vệ nhà họ Đào
Trần Húc bị một thau nước lạnh tạt tỉnh, ông ta mở mắt, toàn thân đau nhức, không biết chỗ nào trên cơ thể đã bị gãy xương rồi, cảm giác đau đớn trải dài khắp thân thể
“ A, các người…”
Sau khi tỉnh táo lại, mới thấy được tình hình trước mắt.
Bây giờ, ông ta dường như đang ở trong một ngôi nhà xa lạ, trong nhà kín gió và không có cửa sổ, không biết trời sáng hay trời tối,đèn bật sáng suốt, ngọn đèn sợi đốt trên đầu sáng chói.
Ông ta chớp chớp mắt
“Các người là ai?”
Ông ta thử cử động
Có vẻ như ông ta bị trói vào một cái giá, hai cánh tay giang rộng bị dây thừng trói chặt
Tại nơi cách ông ta khoảng 5m, có một cái bàn, ngồi bên cạch là hai người, đều mặc đồ đen, gương mặt nghiêm túc.
Người đó đi tới, đôi bốt dưới chân dặm xuống đất vang lên âm thanh “ bịch bịch”
“Có gan bắt cóc bà Đào, có gan nổ súng, vậy thử đoám xem chỗ này là chỗ nào?”
Trần Húc giống như bừng tỉnh
Ông ta mở to mắt nhìn vào người trước mặt, sau đó bắt đầu giãy dụa, nhưng thân thể như bị cố định chết trên giá gỗ, vừa cử động liền cảm thấy đau dữ dội.
Ông ta một thân mồ hôi lạnh
“Anh … Anh …” Ngoài chính mình trong phòng còn có hai người mặc đồ đen, Trần Húc không quen biết hai người này, nhưng trong lòng ông ta không khó để đoán được đây là đâu.
Ông ta nổ súng trên xe, bắn bị thương Đào Gia Thiên.
Vốn dĩ ông ta tưởng rằng, bản thân chết chắc rồi, hoặc sẽ bị cảnh sát bắt giữ, nhưng , không ngờ là bị dẫn tới đây.
Đây là phòng giam bí mật của ám vệ nhà họ Đào
Một cơn gió rét thổi qua. Xộc lên mùi gỉ sét.
Khuôn mặt trắng bệch của Trần Húc run rẫy
Trong mắt tràn ngập đau đớn và sợ hãi.
Ngoài cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện.
Đào Gia Thiên bị đẩy vào đã 4 tiếng đồng hồ…
Vẫn chưa ra.
Mộc Như Phương rũ mắt xuống, sống lưng gầy yếu dựa vào tường, giống như đây là thứ duy nhất có thể chống đỡ cho cô.
Đông đứng bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt trắng bệch yếu ớt lúc này của người phụ nữ, dáng vẻ của Mộc Như Phương thật xinh đẹp, trên khuôn mặt trắng như ngọc của cô, dính một vệt máu trên người Đào Gia Thiên.
“Bà chủ, bà chủ, cô lau mặt đi.”
Đông nói rồi, từ trên người lấy ra một cái khăn tay trắng
Mộc Như Phương chậm rãi xoay mặt qua, nhìn anh.
Đông cũng cảm thấy bản thân có chút đường đột: “Bà chủ, bà chủ, trên mặt cô…”
Anh nói rồi cúi đầu, thả cánh tay xuống.
Mộc Như Phương lúc này mới vương tay, nhận lấy khăn tay trong tay anh, nhỏ giọng khàn khàn nói một câu: “Cám ơn”
“Bà chủ, cô khách sáo quá rồi, cô không cần cám ơn tôi đâu.” Đông chỉ là một ám vệ thôi.
Hôm nay, nếu không phải vì bảo vệ không tốt bà chủ, nếu anh đi theo bà chủ vào siêu thị, thì sẽ không bị một kẻ xấu xa như Trần Húc lợi dụng.
Mộc Như Phương cầm khăn tay lên lau má, nhìn vết máu loang lổ trên khăn tay, ánh mắt rơi trên ngón tay, ngón tay mảnh khảnh kia, có thể mơ hồ nhìn thấy màu đỏ gỉ sắt trên đầu móng tay, còn có trên mặt đất, cả đoạn đường đều là máu.
Đào Gia Thiên…
Đào Gia Thiên chảy rất nhiều máu.
Cô cũng không biết thương tích của anh thế nào rồi
Bây giờ người đàn ông đó còn ở trong phòng phẫu thuật vẫn chưa ra.
Sắp 4 tiếng đồng hồ rồi…
Tiếng bước chân “bịch bịch” truyền tới, người đến có vẻ rất vội vàng.
Tống Thấm Như vội vã chạy tới, bà nhìn thấy Mộc Như Phương đang đứng ở cửa phòng phẫu thuật, bèn tức giận bước đến, vươn tay tát vào mặt Mộc Như Phương một cái.
Mộc Như Phương tránh không kịp.
Trên mặt ập tới cơn đau, sau đó là cảm giác tê tê.
Cô nhìn Tống Thấm Như đang đứng trước mặt mình.
“Đều là mày, nếu không phải do mày, Gia Thiên sao có thể xảy ra chuyện!! Mộc Như Phương, mày đúng là sao chổi !! Nếu con trai tao có chuyện gì, tao sẽ không bao giờ tha cho mày!!”Lúc này, Tống Thấm Như đưa tay ra, còn muốn tát cô lần nữa, nhưng đã bị Đông ngăn lại.
“Phu nhân!”
Đông chặn ở trước mặt Mộc Như Phương.
Tống Thấm Như nhìn Đông “Anh giỏi lắm, dám cản tôi?”
Tất nhiên Đông biết rằng Tống Thấm Như cũng là chủ nhân, và Đông cũng phải nghe theo lệnh của bà ta, tuy nhiên, Đông được lệnh của Đào Gia Thiên trực tiếp bảo vệ sự an toàn của Mộc Như Phương. Trong tầm mắt của Đông, Mộc Như Phương không thể bị thương dù là nhỏ nhất.
“Phu nhân, chỗ này là bệnh viện, xin chú ý cách cư xử!”
“Khi nào thì đến phiên anh dạy dỗ tôi? Đông, anh là ám vệ nhà họ Đào, vậy mà anh dám không nghe lời tôi, lại đi nghe lời một con đàn bà đê tiện!!”
Tống Thấm Như chưa bao giờ hài lòng với Mộc Như Phương, lời nói của bà ta đương nhiên cũng chưa bao giờ cho Mộc Như Phương thể diện.
Người phụ nữ giơ tay lau khóe môi mình
Cái tát này của Tống Thấm Như dùng hết sức lực của mình, nửa khuôn mặt cô đã sưng đỏ lên, đều nếm được máu giữa môi và răng.
Mộc Như Phương nhìn Tống Thấm Như, “Phải không?” Cô ấy khàn giọng nói, “Bà họ Đào sao? Họ của bà là Tống … Nhà họ Đào, từ khi nào thì tới lượt họ Tống khua tay múa chân rồi.”
Lời vừa nói ra.
Tống Thấm Như sững sờ một lúc, dường như không ngờ rằng Mộc Như Phương lại có ý chế nhạo lại bà, càng không ngờ tới … Mộc Như Phương nói được rồi.
“Mày!!”
Và Đông cũng thoát sững sốt, không ngờ tới, lúc bà chủ chế nhạo người khác, một chút cũng không mềm mỏng
Mộc Như Phương liếc nhìn về hướng phòng mổ: “Chồng tôi đang ở bên trong. Nếu bà Tống muốn ở bên ngoài phát tiết, tôi cũng không quan tâm, nhưng có thể để các bác sĩ và y tá đến xem vẻ mặt khi phát tiết của bà Tống…”
Tống Thấm Như cắn răng
Thu tay lại, liếc Đông một cái.
15 phút sau
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Đào Gia Thiên được đẩy ra ngoài, Tống Thấm Như lập tức chạy tới: “Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang, nhìn Tống Thấm Như và Mộc Như Phương nói: “Ông Đào bị thương rất nặng, một phát súng này, suýt nữa đã tổn thương tới gan, hơn nữa mất máu quá nhiều.”
Đào Gia Thiên được đưa tới ICU, mấy ngày này đều trong thời kỳ nguy hiểm.
Một lúc sau, Đào Kiệt cũng bay về, ông đang đứng trước phòng ICU, qua lớp kính thủy tinh, nhìn vào trong, ông chỉ có một đứa con trai là Đào Gia Thiên, dù ngày thường vẻ mặt ông nghiêm túc một chút nhưng không có nghĩa là ông không quan tâm đến đứa con trai này .
“Trần Húc đâu?” trên đường đi, Đào Kiệt đã hiểu ngọn ngành sự việc.
Đông đi đến nói: “Đang ở trong phòng giam của ám vệ”
Đào Kiệt lạnh lùng nói: “Đừng có làm cho chết”
“Vâng”
Ông quay đầu lại nhìn Mộc Như Phương đang ngồi trên ghế nghỉ bên ngoài, Mộc Như Phương đang mặc một bộ quần áo đơn giản, trên người có vết máu, nhưng đều là của Gia Thiên, ông bước tới, “Con về nghỉ ngơi đi”.
Mộc Như Phương ngẩng đầu lên, nhìn Đào Kiệt: “Con muốn ở đây.”
Đào Kiệt nhướng mày: “Con có thể nói chuyện rồi?”
Mộc Như Phương trong khoảng thời gian này, nhờ có thuốc trung y điều trị, đã có thể nói ra các âm tiết của một từ, mỗi ngày cô đều luyện tập mỗi ngày, mà hôm nay Đào Gia Thiên vì cô mà đỡ đạn, Mộc Như Phương trong phút chóc, đã có thể phát ra âm thanh.
Cô gật gật đầu.
“Hừ, cô ta ở lại đây làm gì? Nếu không vì cô ta thì con trai tôi cần nằm trong đó sao? Sáu năm trước cũng vậy, sáu năm sau cũng là do cô ta !!” Tống Thấm Như nói.
Bà ta nhìn Đào Kiệt, trong lòng có oán hận, có ghen tị, có tủi thân.
Trước đây, khi Đào Kiệt không biết Mộc Như Phương là con gái của Tống Minh Yên, đối xử với Mộc Như Phương cũng không quan tâm nhiều như bây giờ, từ khi biết Mộc Như Phương là con gái của Tống Minh Yên ,Đào Kiệt đã coi Mộc Như Phương như con gái ruột của mình vậy.
Tống Minh Yên người đàn bà này, đã cướp chồng bà ta.
Bây giờ, con gái của Tống Minh Yên, lại cướp con trai của bà!!
Chết đáng lắm!!
Mụ đàn bà này chết đáng lắm!!
Vết thương lòng này của Tống Thấm Như , mỗi này đều rỉ máu
Đào Kiệt cũng không nhìn Tống Thấm Như: “ Xem ra, thời gian này kinh Phật bà chép vẫn chưa đủ, tâm cũng không đủ tịnh.”
Tống Thấm Như đưa tay ra vuốt ngực: “Trái tim này của tôi, đã chết từ lâu rồi? Tôi còn cần tịnh tâm sao? Con trai tôi đang nằm trong đó, còn đối mặt với nguy hiểm, chỉ vì người phụ nữ này!!!” Bà ta đứng dậy, chỉ tay về phía Mộc Như Phương: “Sáu năm trước, chính là người phụ nữ này, suýt chút đã lấy mạng Gia Thiên, sáu năm sau, cũng vì cô ta , để cứu cô ta, mà Gia Thiên đã dùng mạng mình chặn súng.”
“Đào Kiệt , ông và tôi, nhất định phải như vậy sao?”
Đào Kiệt hít một hơi thật sâu: “Giữa tôi và bà, Tống Thấm Như , tôi và bà, năm đó khi bà lật đổ nhà Mộ Dung, bà có bao giờ nghĩ đến ngày sau giữa tôi và bà sẽ như thế nào không?”
“Sắp 30 năm rồi, Đào Kiệt, ông đối với tôi một chút tình cảm cũng không có hay sao?” Tống Thấm Như giống như sắp sụp đổ vậy.
Đào Kiệt nắm chặt tay: “Có, tôi đã từng coi bà như người thân, tôi có thể không coi bà là người yêu của mình, nhưng tôi cũng đã từng coi bà như người thân của mình, vợ của mình, đây cũng là trách nhiệm của tôi, bà đã làm rất nhiều chuyện, tôi hầu như đều mắt nhắm mắt mở, đối với Gia Thiên, với Y Y, tôi rất cảm kích bà đã vì tôi sinh ra hai đứa con, nhưng khi bà trở nên tàn nhẫn, một trận hỏa hoạn hại chết Minh Yên, hại chết gia đình cô ấy, có bao giờ bà nghĩ đến tôi không, cả đời này, tôi phải sống trong tội lỗi, bà biết tôi yêu Minh Yên sâu đậm mà. ”
Việc sai lầm nhất mà ông đã từng làm, chính là cưới bà ta, buông tay Minh Yên.
Ông yêu quyền lực, nhưng cũng yêu Minh Yên.
Ông tham lam, cả hai đều muốn có được
Kết quả cuối cùng, khiến ông hối hận cả đời.
Đối với Tống Thấm Như…
Ông thực sự xem bà ta như người thân vậy, ông ta không thể đối xử với bà như người yêu, không thể dành tình yêu cho bà, nhưng ông đã cho bà tình cảm gia đình, Tống Thấm Như mấy chục năm nay nhiều lần đã có những tâm tư, động tác nhỏ sau lưng ông, ông đều mắt nhắm mắt mở.
Nhưng có thế nào ông cũng không ngờ tới.
Bà ta lại là hung thủ thật sự hại chết Minh Yên.
Tống Thấm Như lùi về sau hai bước tự chế giễu mình: “Người thân?”
Là người thân sao?
Mộc Như Phương nhắm mắt lại.
Mẹ của cô, đây là vết thương không thể lành trong lòng cô
Sự ra đi của cha mẹ, cô không thể nào lãng quên được.
Lúc bấy giờ đã là 2 giờ sáng.
Cả ngày nay Mộc Như Phương đã không ăn gì, Đông sợ cô gặp chuyện, nên anh đã cưỡng chế dẫn cô ra khỏi bệnh viện, đưa cô đến biệt thự Lan Giang.
Cô cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu, đứng dưới vòi sen.
Trong đầu.
Là hình ảnh người đàn ông ôm lấy cô, giúp cô đỡ đạn.
Cô mở mắt ra.
Đôi mi dài dính đầy những giọt nước.
Nước chảy qua khuôn mặt cô.
Đều là máu…
Đều là máu của Đào Gia Thiên.
Anh ấy…
Tại sao?
Anh ấy nhớ lại hết rồi sao?
Không đâu…
Mộc Như Phương biết rằng Đào Gia Thiên vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nếu như vậy, tại sao anh ta lại đỡ phát súng vì cô, anh thích cô sao?
Chợt cô nhớ lại, người đàn ông từng nói.
Bắt đầu lại từ đầu…
Miệng cô cứ lẩm bẩm câu: “Bắt đầu lại từ đầu”
Cô và Đào Gia Thiên, thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu sao?
Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, Mộc Như Phương sau khi tắm xong liền đi ngủ, sau một ngày mệt mỏi liền ngủ thiếp đi ngay.
Mộc Như Phương ngủ không sâu.
Cộng thêm những việc đã trải qua hôm nay.
Mà trong lòng cứ nhớ về Đào Gia Thiên.
Cả buổi tối chẳng thể ngủ được
Cô có một giấc mơ.
2 giờ sáng ngủ thiếp đi, 6 giờ sáng đã giật mình tỉnh giấc.
Cô mơ thấy…
Mộc Như Phương ngồi dậy, miệng thở hổn hển, trên trán và cổ toàn mồ hôi lạnh
Cô vừa mơ thấy.
Đào Gia Thiên, đã ngừng thở rồi.
Mộc Như Phương nhéo vào người mình, mới biết là mơ
Cô ra khỏi giường, cầm lấy cốc uống một cốc nước, sau đó ngồi trên sô pha.
Cô ấy đưa tay ra, che mặt.
Anh ấy sẽ không sao đâu.
Nhất định là vậy.
Ngay khoảnh khắc đó, Mộc Như Phương đã biết rằng, tim của cô, một lần nữa đã bị lấy mất rồi.
Cô thậm chí suy nghĩ kỹ rồi
Lần này chỉ cần Đào Gia Thiên tỉnh lại, cô sẽ cùng anh bắt đầu lại, quên đi những quá khứ tồi tệ kia, Tống Thấm Như cô sẽ không tha thứ cho bà ta, nhưng còn Thiên, cô sẵn sàng bắt đầu lại.
Trong phòng giam ám vệ.
Trần Húc lần nữa tỉnh dậy từ cơn hôn mê, toàn thân đau đớn, trên đầu đều là vết thương, bị nước lạnh giội vào đến run rẩy, trong khoảng thời gian mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, gần như khiến ông ta sống không bằng chết.
Có tiếng bước chân vang lên.
Sau đó, trong tầm mắt mơ hồ của Trần Húc, có một người đàn ông đi vào
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người rất cao, ông ta cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh và máu hòa vào nhau nhỏ xuống, ánh mắt mơ hồ của ông ta nhìn thấy xuất hiện một đôi giày da trong tầm mắt.
“sMày tên Trần Húc ?”
Đây là giọng nói của người đàn ông đó.
Trần Húc có chút khó chịu ngẩng đầu lên, nhưng hai mắt đều là máu, nhìn không rõ đối phương.
“Tha cho tôi, tha cho tôi,…”
“Hừ, con trai tao mà có chuyện gì, thì cái mạng của mày chết một ngàn lần cũng không đủ!”
Vào lúc này, Trần Húc đã biết người đàn ông này là ai.ss
Đó là Đào Kiệt, một người vang danh như sấm nhưng cũng khiến người khác sợ hãi khi nghe tên trong giới kinh doanh
/706
|