Bởi thế, Đào Y Y vốn không hề nghi ngờ Cố Thâm, thậm chí cô còn cho rằng chỉ là do Tiểu Lâm muốn hại mình mà thôi.
Đào Y Y bắt đầu đề phòng Tiểu Lâm, hễ là những thứ phải cho vào miệng, chỉ cần có thể không ăn thì cô sẽ không ăn, thậm chí còn mời Tiểu Lâm ăn chung.
Chỉ cần Tiểu Lâm động đũa trước, Đào Y Y mới cảm thấy yên tâm mà dùng bữa.
Nhưng Đào Y Y không ngờ rằng Tiểu Lâm đã nhận ra sự kỳ lạ của cô, rõ ràng khẩu phần ăn đã ít đi nhiều, mấy ngày nay, trông cô có vẻ còn mệt nhọc hơn nữa.
Nếu như Tiểu Lâm không nhớ nhầm, đúng là uống thuốc ngủ sẽ có tác dụng phụ, nhưng trưa Nào Đào Y Y cũng sẽ ngáp vắn ngáp dài để che giấu sự mệt mỏi của mình.
Cô ta không dám bỏ qua những sơ hở ấy, chỉ đành nhân lúc không có Đào Y Y ở đây để len lén báo cáo lại với Cô Thâm.
“Mấy ngày nay trông cô Tống có vẻ mệt mỏi lắm, hình như…”
“Hình như cái gì?”.
Dường như Cố Thâm đang làm việc, cô ta nghe thấy có tiếng loạt xoạt ở đầu dây bên kia, Tiểu Lâm khựng lại, không dám biết mà không báo.
“Hình như buổi tối cô ta không ngủ ngon giấc, hơn nữa ngày nào cô ta cũng ngủ đến trưa, phải không mệt mới đúng, mặc dù cô ta che giấu rất kín nhưng cô ta lại không nhìn thấy được quầng thâm trên mắt mình.”
Sau khi nói dứt lời, dường như Cố Thâm không hề để ý đến vậy, anh ta vẫn thờ ơ ký tên rồi mới chậm rãi dặn dò.
“Tôi đã nói cô ta không phải là người dễ đối phó, đừng xem thường cô ta, theo dõi cho sát sao vào.”
“Dạ”.
Nghe anh ta nói như thế, Tiểu Lâm cũng biết chắc rằng bây giờ bên nước ngoài đang rất bận rộn, anh ta không thể dứt người ra được, chứ bằng không anh chủ sẽ về ngay, cô ta thở dài, siết chặt điện thoại trong tay.
Nhưng rồi cô ta vừa quay trở lại đã nghe thấy có tiếng động trên tầng hai.
Trong lòng cô ta thầm nhủ không hay rồi, Tiểu Lâm vội vã chạy về phòng, quả nhiên không hề thấy Đào Y Y đâu cả, nhưng cô ta vừa quay đầu lại đã thấy cô ta đứng trước cửa một căn phòng ở cuối hành lang.
Đó là phòng làm việc của Cố Thâm.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên, Đào Y Y nhanh tay lẹ mắt khép cửa lại, cô phì cười, quay đầu nhìn Tiểu Lâm, đôi mắt mông lung của cô vẫn trong trẻo.
“Hình như tôi đi nhầm phòng rồi.”
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần của Tiểu Lâm, Đào Y Y thản nhiên để cô ta đỡ mình về phòng, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tôi nghe thấy có tiếng xe ở ngoài, cứ ngỡ rằng anh Cố về rồi, bình thường đều do cô đỡ ra ngoài, bây giờ không thấy đường, làm phiền cô quá.”
Tiểu Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, biệt thự Hồng Phong nằm ở ngoại ô, bình thường không có xe cộ nào chạy qua đây cả.
Cô giải thích như thế chỉ để che giấu sự lúng túng mà thôi, lẽ nào Đào Y Y muốn bỏ trốn ư?
Anh chủ đã dặn dò phải chăm sóc cô Tống chu đáo.
Cô Tống không thể rời khỏi căn biệt thự này nửa bước.
Chỉ có điều căn phòng mà Đào Y Y đi ban nãy là phòng làm việc của Cố Thâm, không ai được phép ra vào nơi ấy, đến Tiểu Lâm cũng chưa bước chân vô bao giờ, cô ta không biết rốt cuộc có phải Đào Y Y đi nhầm hay không.
Lúc cô ta thẩn thơ suy nghĩ, không ngờ Đào Y Y lại ngừng bước, hai người đứng bên ngoài phòng.
“Sao thế?”
Đào Y Y ra vẻ vô tội, nụ cười mỉm lịch sự của cô ta khiến cho Tiểu Lâm chẳng biết làm sao, chỉ đành đỡ cô ta về phòng.
“Bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa ăn tối xong tôi có thể ra sân hóng gió không?”
Tiểu Lâm chần chừ, rồi lại nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên là được, để tôi tìm chiếc áo khoác nào dày dày một tí cho cô.”
“Cảm ơn cô nhé.”
Vào giây phút Tiểu Lâm mở cửa ra, cho đến khi xác định cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn, nụ cười của Đào Y Y mới đông cứng trên gương mặt, cô bắt đầu thở hổn hển.
Thời gian quay lại đến trước khi Tiểu Lâm đi gọi điện thoại, Đào Y Y trở lại phòng một hồi mà vẫn không nhìn thấy cô ta, trong lòng cô mới bắt đầu nảy ra một suy nghĩ.
Dù gì tình thế bây giờ càng lúc càng bất lợi với cô, cô không phân biệt rõ người bên cạnh mình là bạn hay thù, cô nghĩ đến khóa sắt của cánh cửa ngoài sân, nếu như có thể tìm được chìa khóa mở cửa thì chắc hẳn cô có thể sớm ngày rời khỏi nơi này.
Chỉ có điều cô muốn đến phòng của Tiểu Lâm, nào ngờ lại vô tình đi đến cuối hành lang..
Chỉ có mỗi cánh cửa phòng ấy không khóa, cứ như không hề sợ sẽ có người đi vào vậy.
Cô chỉ đành nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nghe thấy âm thanh như thể phát ra từ máy móc điện tử, bèn biết ngay Tiểu Lâm đang nói chuyện với người khác.
Đào Y Y xích lại gần mới miễn cưỡng nghe thấy được giọng nói nhỏ xíu của Tiểu Lâm.
Hình như cô ta đang nói chuyện với ai đó, nếu như Đào Y Y không nhầm thì cô ta đang bẩm báo lại điều bất thường của mình vào buổi tối, bảo là mình không ngoan ngoãn đi ngủ, tự cho mình là thông minh nhưng thực chất lại không thấy quầng thâm mắt.
Cô càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, mặc dù không nghe rõ giọng nói của đối phương, nhưng dựa vào ngữ điệu của Tiểu Lâm thì cô dám chắc rằng người đứng sau màn là Cố Thâm.
Cô không dám tin rằng một người dịu dàng nho nhã như anh ta, không ngờ lại ngấm ngầm khống chế cuộc sống của mình trong lòng bàn tay.
Nếu như cô không đoán sai, thiết bị điện tử trong phòng làm việc không phải là cái khác mà là máy giám sát, lẽ nào cuộc sống của cô luôn bị trình chiếu bất kỳ lúc nào sao?
Đào Y Y nghĩ đến đây, cô ‘nhìn dáo dác’ quanh căn nhà, lại cảm thấy không hợp lý.
Nếu như trong phòng cô có thiết bị giám sát, thế thì nhất cử nhất động của cô đều bị đối phương biết rõ, Tiểu Lâm và cô cũng không cần phải thăm dò lẫn nhau nữa.
Có lẽ chỉ có lối ra vào ở một vài nơi được lắp thiết bị giám sát mà thôi, ví dụ như bên ngoài cửa chính, mà đúng là Tiểu Lâm có thói quen ra ngoài gọi điện thoại thật.
Đào Y Y nghĩ đến đây, tâm trạng của cô càng trở nên nặng nề.
Cố Thâm thật sự theo dõi nhất cử nhất động của cô sao, thế thì nửa đêm nửa hôm anh ta đến thăm cô có lẽ chỉ là để tuần tra mà thôi?
Cô không biết lý do để mình tiếp tục nán lại trong biệt thự Hồng Phong là gì, chỉ có điều cảm giác bất an từ khắp phía khiến cho cô không khỏi vòng tay ôm chặt lấy bản thân.
Hình nhưng hình tượng mà anh Cố dựng nên trước mặt cô nứt ra rồi.
Cho dù không biết anh ta muốn làm gì mình, cho dù đúng là anh ta đã cứu mình, hơn nữa cũng chưa từng hại mình, cô cũng không dám tiếp tục nán lại biệt thự Hồng Phong nữa.
Nhất định cô phải tìm cách trốn thoát khỏi nơi này.
Vào lúc này, bên nước ngoài.
Trong một câu lạc bộ tư nhân, Tống Thấm Như ngồi giữa chiếc ghế sô pha, bà ta nhìn người trước mặt với vẻ khinh thường.
Người đến là bà Doãn Liễu Nham Tâm với công tử phong lưu trong lời đồn đại, cậu hai nhà họ Doãn, Doãn Minh Tước
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Cho dù là riêng tư hay công khai thì chúng ta cũng không cần phải gặp mặt quá thường xuyên, các người đã quên mất lời tôi nói rồi à?”
Trong vòng hai mươi năm bước chân vào nhà họ Doãn, Liễu Nham Tâm đã bị mỉa mai không ít lần, bà ta biết có rất nhiều người khinh thường thân phận thấp của mình, bởi thế Tống Thấm Như như vậy bà ta đã quen từ lâu rồi, không màng đến chuyện bà ta nói gì với mình.
“Bà Tống, bà nói thế thì cũng thật là, không phải chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi hay sao, chỉ có điều gần đây…tôi có nghe nói hình như cô nhà đã mất tích?”
“Bà nghe những lời đồn đại linh tinh ấy ở đâu ra vậy”, Tống Thấm Như dứt khoát ngắt lời bà ta: “Hơn nữa chuyện hôn nhân phải do ba mẹ quyết định, lẽ nào các người hẹn tôi ra lúc tôi đang bận rộn là để nói về những chuyện đuổi hình bắt bóng này sao?”
Sau khi nói dứt lời, Tống Thấm Như híp mắt nhìn cậu hai nhà họ Doãn cũng có địa vị thấp bên cạnh bà ta, vẫn khinh thường cậu chủ phong lưu này như ngày nào.
Chỉ có mỗi gương mặt thôi thì có ích gì, không bằng nổi nửa phần của con trai bà nữa kìa!
Thấy Tống Thấm Như sốt ruột như thế, Liễu Nham Tâm biết ngay những gì con trai mình nói là đúng, trong lòng bà ta rất vui vẻ, đương nhiên sẽ lười chẳng muốn tính toán với Tống Thấm Như.
“Không phải chúng tôi sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong kế hoạch hay sao, cũng chỉ lo cô nhà gặp chuyện chẳng lành thôi.”
Bà ta nói như thế, cơn giận dữ trong lòng Tống Thấm Như mới bớt đi một chút.
Cũng biết mấy năm nay Liễu Nham Tâm sống cũng khá là vất vả trong nhà họ Doãn, nhìn lời nói và sắc mặt của bọn họ mà đoán, hôm nay hai mẹ con bọn họ hẹn gặp mình, chẳng phải vì nhân lúc Đào Y Y mất tích để đòi gặp con bé à, muốn uy hiếp bà chứ gì?
Tống Thấm Như bực dọc đứng thẳng dậy.
“Hai người yên tâm đi, đương nhiên hôn lễ sẽ được cử hành đúng với thời gian đã định, chỉ có điều nếu không có việc gì lớn thì không cần gặp riêng nhau nữa, miễn cho ngày sau lại khó chịu.”
Tống Thấm Như xách túi lên, đi ra khỏi phòng riêng, Liễu Nham Tâm ung dung cầm tách cà phê lên.
Nghĩ đến sắc mặt như màu gan heo của Tống Thấm Như, bà ta không khỏi phì cười: “Lần này tin tức của con chính xác thật, mẹ con ta đã bị bà ta đè đầu cưỡi cổ từ lâu, cuối cùng chúng ta cũng được nhìn thấy bà ta thất thế, con nhìn gương mặt bực dọc của bà ta kia kìa, đúng là sướng mắt thật.”
Cậu hai nhà họ Doãn không nói gì, chỉ cười cười, hai người bọn họ nhanh chóng đi ra khỏi phòng riêng.
Sau khi tiễn Liễu Nham Tâm đi, anh ta không về nhà họ Doãn mà bước lên trên chiếc xe đen.
Tài xế ngồi đằng trước, thấp giọng hỏi cậu ta: “Thưa cậu hai, chúng ta đi đâu đây ạ.”
Anh ta ngồi trong xe, chậm rãi hạ cửa kính xuống, gương mặt cà lơ phất phơ hằng ngày cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
Anh ta chính là Cố Thâm!!
Dường như đã biến thành một con người khác.
“Đi thành phố Tùng”.
Sau bữa cơm tối, Đào Y Y vẫn tìm cơ hội để được ở một mình, mặc dù Tiểu Lâm hứa sẽ dẫn cô ra vườn đi dạo, nhưng cô ta bám dai như đỉa, cũng không ra ngoài gọi điện thoại.
Đào Y Y không biết phải làm sao, chỉ đành thỉnh thoảng sẽ yêu cầu nọ kia.
“Tôi đến đây lâu như vậy mà vẫn chưa nhìn thấy ai khác, nơi này to lớn như thế mà chỉ có hai người chúng ta ở thôi à?”
Cô nhìn cô ta bằng đôi mắt hạnh trống rỗng, cứ như thật sự ngây thơ vô tội lắm vậy.
Nếu Tiểu Lâm không bị Đào Y Y lừa lọc rồi bị trách mắng nhiều lần, chắc là cô ta sẽ không biết cô gái trước mặt mình ngây thơ thật hay là thâm sâu khó dò.
“Đương nhiên” Tiểu Lâm đổi đề tài: “Đương nhiên là không phải, ở ngoài cửa chính là ba cửa ngách đều có mấy chú bảo vệ, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho chúng ta đấy, đều là người được anh chủ tin tưởng, cô Tống cứ yên tâm sống ở đây.”
Đào Y Y cắn môi.
Có nhiều người canh gác như vậy ư?
Cô không hiểu nổi Cố Thâm có ý gì!
Cố Thâm là bạn hay thù!
Người tiếp xúc với cô một thời gian chợt khiến cho cô bắt đầu cảnh giác, Đào Y Y siết chặt nắm tay.
Đột nhiên cô nghe thấy có tiếng hưng hức.
“Tiểu Lâm, tiếng gì thế?”
Tiểu Lâm nhìn dáo dác xung quanh: “Tiếng gì, có tiếng gì đâu.”
Đây là một vườn hoa ngoài trời.
Bởi vì mắt không nhìn thấy đường nên thính lực của Đào Y Y rất cao.
Rõ ràng cô có thể nghe thấy có tiếng gì đó!!
Hình như là tiếng của con vật nhỏ nào kia mà!
Gâu gâu!!
Chó, là chó con!
“Tiểu Lâm, trong biệt thự có nuôi chó không.”
Tiểu Lâm đỡ Đào Y Y, đưa cô về phòng: “Không có chó, anh chủ không thích những con vật lắm lông, bởi thế…thường thì không nuôi con nào cả.”
Tiểu Lâm không khỏi nhớ đến con mèo xanh có đôi mắt hai màu trong lòng bà Doãn.
Đào Y Y nói: “Không sao, bình thường tôi cũng không nuôi thú cưng, đột nhiên không thấy đường nên cảm thấy cô đơn mà thôi.”
Cô hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.
Giọng nói thờ ơ vang lên trong máy giám sát, sau khi nghe cuộc hội thoại của hai người bọn họ, người ngồi trước màn hình máy tính cũng chỉ tắt màn hình, gương mặt hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc nào.
Đào Y Y bắt đầu đề phòng Tiểu Lâm, hễ là những thứ phải cho vào miệng, chỉ cần có thể không ăn thì cô sẽ không ăn, thậm chí còn mời Tiểu Lâm ăn chung.
Chỉ cần Tiểu Lâm động đũa trước, Đào Y Y mới cảm thấy yên tâm mà dùng bữa.
Nhưng Đào Y Y không ngờ rằng Tiểu Lâm đã nhận ra sự kỳ lạ của cô, rõ ràng khẩu phần ăn đã ít đi nhiều, mấy ngày nay, trông cô có vẻ còn mệt nhọc hơn nữa.
Nếu như Tiểu Lâm không nhớ nhầm, đúng là uống thuốc ngủ sẽ có tác dụng phụ, nhưng trưa Nào Đào Y Y cũng sẽ ngáp vắn ngáp dài để che giấu sự mệt mỏi của mình.
Cô ta không dám bỏ qua những sơ hở ấy, chỉ đành nhân lúc không có Đào Y Y ở đây để len lén báo cáo lại với Cô Thâm.
“Mấy ngày nay trông cô Tống có vẻ mệt mỏi lắm, hình như…”
“Hình như cái gì?”.
Dường như Cố Thâm đang làm việc, cô ta nghe thấy có tiếng loạt xoạt ở đầu dây bên kia, Tiểu Lâm khựng lại, không dám biết mà không báo.
“Hình như buổi tối cô ta không ngủ ngon giấc, hơn nữa ngày nào cô ta cũng ngủ đến trưa, phải không mệt mới đúng, mặc dù cô ta che giấu rất kín nhưng cô ta lại không nhìn thấy được quầng thâm trên mắt mình.”
Sau khi nói dứt lời, dường như Cố Thâm không hề để ý đến vậy, anh ta vẫn thờ ơ ký tên rồi mới chậm rãi dặn dò.
“Tôi đã nói cô ta không phải là người dễ đối phó, đừng xem thường cô ta, theo dõi cho sát sao vào.”
“Dạ”.
Nghe anh ta nói như thế, Tiểu Lâm cũng biết chắc rằng bây giờ bên nước ngoài đang rất bận rộn, anh ta không thể dứt người ra được, chứ bằng không anh chủ sẽ về ngay, cô ta thở dài, siết chặt điện thoại trong tay.
Nhưng rồi cô ta vừa quay trở lại đã nghe thấy có tiếng động trên tầng hai.
Trong lòng cô ta thầm nhủ không hay rồi, Tiểu Lâm vội vã chạy về phòng, quả nhiên không hề thấy Đào Y Y đâu cả, nhưng cô ta vừa quay đầu lại đã thấy cô ta đứng trước cửa một căn phòng ở cuối hành lang.
Đó là phòng làm việc của Cố Thâm.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên, Đào Y Y nhanh tay lẹ mắt khép cửa lại, cô phì cười, quay đầu nhìn Tiểu Lâm, đôi mắt mông lung của cô vẫn trong trẻo.
“Hình như tôi đi nhầm phòng rồi.”
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần của Tiểu Lâm, Đào Y Y thản nhiên để cô ta đỡ mình về phòng, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tôi nghe thấy có tiếng xe ở ngoài, cứ ngỡ rằng anh Cố về rồi, bình thường đều do cô đỡ ra ngoài, bây giờ không thấy đường, làm phiền cô quá.”
Tiểu Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, biệt thự Hồng Phong nằm ở ngoại ô, bình thường không có xe cộ nào chạy qua đây cả.
Cô giải thích như thế chỉ để che giấu sự lúng túng mà thôi, lẽ nào Đào Y Y muốn bỏ trốn ư?
Anh chủ đã dặn dò phải chăm sóc cô Tống chu đáo.
Cô Tống không thể rời khỏi căn biệt thự này nửa bước.
Chỉ có điều căn phòng mà Đào Y Y đi ban nãy là phòng làm việc của Cố Thâm, không ai được phép ra vào nơi ấy, đến Tiểu Lâm cũng chưa bước chân vô bao giờ, cô ta không biết rốt cuộc có phải Đào Y Y đi nhầm hay không.
Lúc cô ta thẩn thơ suy nghĩ, không ngờ Đào Y Y lại ngừng bước, hai người đứng bên ngoài phòng.
“Sao thế?”
Đào Y Y ra vẻ vô tội, nụ cười mỉm lịch sự của cô ta khiến cho Tiểu Lâm chẳng biết làm sao, chỉ đành đỡ cô ta về phòng.
“Bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa ăn tối xong tôi có thể ra sân hóng gió không?”
Tiểu Lâm chần chừ, rồi lại nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên là được, để tôi tìm chiếc áo khoác nào dày dày một tí cho cô.”
“Cảm ơn cô nhé.”
Vào giây phút Tiểu Lâm mở cửa ra, cho đến khi xác định cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn, nụ cười của Đào Y Y mới đông cứng trên gương mặt, cô bắt đầu thở hổn hển.
Thời gian quay lại đến trước khi Tiểu Lâm đi gọi điện thoại, Đào Y Y trở lại phòng một hồi mà vẫn không nhìn thấy cô ta, trong lòng cô mới bắt đầu nảy ra một suy nghĩ.
Dù gì tình thế bây giờ càng lúc càng bất lợi với cô, cô không phân biệt rõ người bên cạnh mình là bạn hay thù, cô nghĩ đến khóa sắt của cánh cửa ngoài sân, nếu như có thể tìm được chìa khóa mở cửa thì chắc hẳn cô có thể sớm ngày rời khỏi nơi này.
Chỉ có điều cô muốn đến phòng của Tiểu Lâm, nào ngờ lại vô tình đi đến cuối hành lang..
Chỉ có mỗi cánh cửa phòng ấy không khóa, cứ như không hề sợ sẽ có người đi vào vậy.
Cô chỉ đành nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nghe thấy âm thanh như thể phát ra từ máy móc điện tử, bèn biết ngay Tiểu Lâm đang nói chuyện với người khác.
Đào Y Y xích lại gần mới miễn cưỡng nghe thấy được giọng nói nhỏ xíu của Tiểu Lâm.
Hình như cô ta đang nói chuyện với ai đó, nếu như Đào Y Y không nhầm thì cô ta đang bẩm báo lại điều bất thường của mình vào buổi tối, bảo là mình không ngoan ngoãn đi ngủ, tự cho mình là thông minh nhưng thực chất lại không thấy quầng thâm mắt.
Cô càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, mặc dù không nghe rõ giọng nói của đối phương, nhưng dựa vào ngữ điệu của Tiểu Lâm thì cô dám chắc rằng người đứng sau màn là Cố Thâm.
Cô không dám tin rằng một người dịu dàng nho nhã như anh ta, không ngờ lại ngấm ngầm khống chế cuộc sống của mình trong lòng bàn tay.
Nếu như cô không đoán sai, thiết bị điện tử trong phòng làm việc không phải là cái khác mà là máy giám sát, lẽ nào cuộc sống của cô luôn bị trình chiếu bất kỳ lúc nào sao?
Đào Y Y nghĩ đến đây, cô ‘nhìn dáo dác’ quanh căn nhà, lại cảm thấy không hợp lý.
Nếu như trong phòng cô có thiết bị giám sát, thế thì nhất cử nhất động của cô đều bị đối phương biết rõ, Tiểu Lâm và cô cũng không cần phải thăm dò lẫn nhau nữa.
Có lẽ chỉ có lối ra vào ở một vài nơi được lắp thiết bị giám sát mà thôi, ví dụ như bên ngoài cửa chính, mà đúng là Tiểu Lâm có thói quen ra ngoài gọi điện thoại thật.
Đào Y Y nghĩ đến đây, tâm trạng của cô càng trở nên nặng nề.
Cố Thâm thật sự theo dõi nhất cử nhất động của cô sao, thế thì nửa đêm nửa hôm anh ta đến thăm cô có lẽ chỉ là để tuần tra mà thôi?
Cô không biết lý do để mình tiếp tục nán lại trong biệt thự Hồng Phong là gì, chỉ có điều cảm giác bất an từ khắp phía khiến cho cô không khỏi vòng tay ôm chặt lấy bản thân.
Hình nhưng hình tượng mà anh Cố dựng nên trước mặt cô nứt ra rồi.
Cho dù không biết anh ta muốn làm gì mình, cho dù đúng là anh ta đã cứu mình, hơn nữa cũng chưa từng hại mình, cô cũng không dám tiếp tục nán lại biệt thự Hồng Phong nữa.
Nhất định cô phải tìm cách trốn thoát khỏi nơi này.
Vào lúc này, bên nước ngoài.
Trong một câu lạc bộ tư nhân, Tống Thấm Như ngồi giữa chiếc ghế sô pha, bà ta nhìn người trước mặt với vẻ khinh thường.
Người đến là bà Doãn Liễu Nham Tâm với công tử phong lưu trong lời đồn đại, cậu hai nhà họ Doãn, Doãn Minh Tước
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Cho dù là riêng tư hay công khai thì chúng ta cũng không cần phải gặp mặt quá thường xuyên, các người đã quên mất lời tôi nói rồi à?”
Trong vòng hai mươi năm bước chân vào nhà họ Doãn, Liễu Nham Tâm đã bị mỉa mai không ít lần, bà ta biết có rất nhiều người khinh thường thân phận thấp của mình, bởi thế Tống Thấm Như như vậy bà ta đã quen từ lâu rồi, không màng đến chuyện bà ta nói gì với mình.
“Bà Tống, bà nói thế thì cũng thật là, không phải chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi hay sao, chỉ có điều gần đây…tôi có nghe nói hình như cô nhà đã mất tích?”
“Bà nghe những lời đồn đại linh tinh ấy ở đâu ra vậy”, Tống Thấm Như dứt khoát ngắt lời bà ta: “Hơn nữa chuyện hôn nhân phải do ba mẹ quyết định, lẽ nào các người hẹn tôi ra lúc tôi đang bận rộn là để nói về những chuyện đuổi hình bắt bóng này sao?”
Sau khi nói dứt lời, Tống Thấm Như híp mắt nhìn cậu hai nhà họ Doãn cũng có địa vị thấp bên cạnh bà ta, vẫn khinh thường cậu chủ phong lưu này như ngày nào.
Chỉ có mỗi gương mặt thôi thì có ích gì, không bằng nổi nửa phần của con trai bà nữa kìa!
Thấy Tống Thấm Như sốt ruột như thế, Liễu Nham Tâm biết ngay những gì con trai mình nói là đúng, trong lòng bà ta rất vui vẻ, đương nhiên sẽ lười chẳng muốn tính toán với Tống Thấm Như.
“Không phải chúng tôi sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong kế hoạch hay sao, cũng chỉ lo cô nhà gặp chuyện chẳng lành thôi.”
Bà ta nói như thế, cơn giận dữ trong lòng Tống Thấm Như mới bớt đi một chút.
Cũng biết mấy năm nay Liễu Nham Tâm sống cũng khá là vất vả trong nhà họ Doãn, nhìn lời nói và sắc mặt của bọn họ mà đoán, hôm nay hai mẹ con bọn họ hẹn gặp mình, chẳng phải vì nhân lúc Đào Y Y mất tích để đòi gặp con bé à, muốn uy hiếp bà chứ gì?
Tống Thấm Như bực dọc đứng thẳng dậy.
“Hai người yên tâm đi, đương nhiên hôn lễ sẽ được cử hành đúng với thời gian đã định, chỉ có điều nếu không có việc gì lớn thì không cần gặp riêng nhau nữa, miễn cho ngày sau lại khó chịu.”
Tống Thấm Như xách túi lên, đi ra khỏi phòng riêng, Liễu Nham Tâm ung dung cầm tách cà phê lên.
Nghĩ đến sắc mặt như màu gan heo của Tống Thấm Như, bà ta không khỏi phì cười: “Lần này tin tức của con chính xác thật, mẹ con ta đã bị bà ta đè đầu cưỡi cổ từ lâu, cuối cùng chúng ta cũng được nhìn thấy bà ta thất thế, con nhìn gương mặt bực dọc của bà ta kia kìa, đúng là sướng mắt thật.”
Cậu hai nhà họ Doãn không nói gì, chỉ cười cười, hai người bọn họ nhanh chóng đi ra khỏi phòng riêng.
Sau khi tiễn Liễu Nham Tâm đi, anh ta không về nhà họ Doãn mà bước lên trên chiếc xe đen.
Tài xế ngồi đằng trước, thấp giọng hỏi cậu ta: “Thưa cậu hai, chúng ta đi đâu đây ạ.”
Anh ta ngồi trong xe, chậm rãi hạ cửa kính xuống, gương mặt cà lơ phất phơ hằng ngày cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
Anh ta chính là Cố Thâm!!
Dường như đã biến thành một con người khác.
“Đi thành phố Tùng”.
Sau bữa cơm tối, Đào Y Y vẫn tìm cơ hội để được ở một mình, mặc dù Tiểu Lâm hứa sẽ dẫn cô ra vườn đi dạo, nhưng cô ta bám dai như đỉa, cũng không ra ngoài gọi điện thoại.
Đào Y Y không biết phải làm sao, chỉ đành thỉnh thoảng sẽ yêu cầu nọ kia.
“Tôi đến đây lâu như vậy mà vẫn chưa nhìn thấy ai khác, nơi này to lớn như thế mà chỉ có hai người chúng ta ở thôi à?”
Cô nhìn cô ta bằng đôi mắt hạnh trống rỗng, cứ như thật sự ngây thơ vô tội lắm vậy.
Nếu Tiểu Lâm không bị Đào Y Y lừa lọc rồi bị trách mắng nhiều lần, chắc là cô ta sẽ không biết cô gái trước mặt mình ngây thơ thật hay là thâm sâu khó dò.
“Đương nhiên” Tiểu Lâm đổi đề tài: “Đương nhiên là không phải, ở ngoài cửa chính là ba cửa ngách đều có mấy chú bảo vệ, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho chúng ta đấy, đều là người được anh chủ tin tưởng, cô Tống cứ yên tâm sống ở đây.”
Đào Y Y cắn môi.
Có nhiều người canh gác như vậy ư?
Cô không hiểu nổi Cố Thâm có ý gì!
Cố Thâm là bạn hay thù!
Người tiếp xúc với cô một thời gian chợt khiến cho cô bắt đầu cảnh giác, Đào Y Y siết chặt nắm tay.
Đột nhiên cô nghe thấy có tiếng hưng hức.
“Tiểu Lâm, tiếng gì thế?”
Tiểu Lâm nhìn dáo dác xung quanh: “Tiếng gì, có tiếng gì đâu.”
Đây là một vườn hoa ngoài trời.
Bởi vì mắt không nhìn thấy đường nên thính lực của Đào Y Y rất cao.
Rõ ràng cô có thể nghe thấy có tiếng gì đó!!
Hình như là tiếng của con vật nhỏ nào kia mà!
Gâu gâu!!
Chó, là chó con!
“Tiểu Lâm, trong biệt thự có nuôi chó không.”
Tiểu Lâm đỡ Đào Y Y, đưa cô về phòng: “Không có chó, anh chủ không thích những con vật lắm lông, bởi thế…thường thì không nuôi con nào cả.”
Tiểu Lâm không khỏi nhớ đến con mèo xanh có đôi mắt hai màu trong lòng bà Doãn.
Đào Y Y nói: “Không sao, bình thường tôi cũng không nuôi thú cưng, đột nhiên không thấy đường nên cảm thấy cô đơn mà thôi.”
Cô hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.
Giọng nói thờ ơ vang lên trong máy giám sát, sau khi nghe cuộc hội thoại của hai người bọn họ, người ngồi trước màn hình máy tính cũng chỉ tắt màn hình, gương mặt hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc nào.
/706
|