Tống Thấm Như nắm chặt bàn tay của cô ta, trên mặt mang theo nụ cười: "Thư Dao, không còn sớm nữa, cháu về nhà trước đi, chăm sóc cho mình thật tốt."
Không ngờ đến Tống Thấm Như lại trực tiếp kêu cô ta về nhà.
Cô ta có chút lo lắng...
"Dì..."
Tống Thấm Như vỗ bàn tay của cô ta: "Thư Dao, bình tĩnh đi, nếu như sau này trong bụng của cháu có con của Gia Thiên, cháu còn sợ là mình không thể làm bà Đào được sao? Ngày mai Gia Thiên có cưới Mộc Như Phương thì như thế nào chứ, nhà họ Đào cũng sẽ không nhận đứa con dâu này..."
Lúc này Hạ Thư Dao mới yên tâm.
Cô ta biết Tống Thấm Như ghét Mộc Như Phương cực kỳ!
Hạ Thư Dao vui vẻ đi khỏi, trong lòng của Tống Thấm Như đã nhanh chóng tính toán.
Nếu những điều Hạ Thư Dao nói là sự thật.
Vậy thì chỉ cần Hạ Thư Dao mang thai con của Gia Thiên, như vậy thì Mộc Như Phương là cái thá gì chứ.
Bà ta ghét Mộc Như Phương!
Người phụ nữ này xuất hiện chính là vì hại chết con trai của bà ta.
Đương nhiên, đồng thời bà ta cũng không thích chút thủ đoạn nhỏ này của Hạ Thư Dao, dù sao thì bà ta cũng hiểu rất rõ đứa con trai này của mình.
Trái tim của đứa con trai của bà ta đều ở chỗ của Mộc Như Phương.
Sao có thể làm chuyện gì với Hạ Thư Dao được...
Chắc chắn là Hạ Thư Dao đã động tay động chân ở sau lưng mà thôi.
Nhưng mà Tống Thấm Như cũng sẽ không quá để ý đến chút tâm tư nhỏ này, chỉ cần có thể đá người phụ nữ Mộc Như Phương kia khỏi nhà họ Đào, đương nhiên là bà ta sẽ đồng ý tiếp nhận Hạ Thư Dao, đồng thời người nhà họ Hạ cũng sẽ làm việc cho bà ta.
Nếu như Hạ Thư Dao thật sự mang thai...
Vậy thì thật sự là trời đang giúp mình, giúp mình đá người phụ nữ Mộc Như Phương đó khỏi nhà họ Đào.
Mà sau khi Hạ Thư Dao ra khỏi nhà họ Đào thì lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Tối ngày hôm qua căn bản Đào Gia Thiên cũng không chạm vào mình, cô ta không thể nào mang thai được.
Nhưng mà cô ta nhất định phải mang thai một đứa bé!
...
Ngày mai chính là ngày diễn ra hôn lễ.
Buổi tối, Đào Gia Thiên chạy xe đến nhà họ Trọng.
Anh gọi điện thoại cho Mộc Như Phương.
"Em xuống đây."
Mộc Như Phương đang ở trong thư phòng, Trọng Hoài Viễn vẫn còn đang bàn bạc quá trình cụ thể vào ngày mai với Minh Lê, Minh Lê nhìn Mộc Như Phương một chút, mỉm cười nói: "Là Đào Gia Thiên đó à?"
Mộc Như Phương gật đầu: "Dạ."
Cô đi xuống lầu, đi đến cửa, vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đụng phải Trọng Tử Việt ở phía đối diện mới về nhà.
Cô dừng bước lại.
Mộc Như Phương nhìn người đi đến, Trọng Tử Việt mặc một bộ đồ da màu đen, trên người mang theo mùi nước hoa của phụ nữ, cô hơi nhíu mày lại, mùi nước hoa này là mùi nước hoa rẻ tiền của phụ nữ. Cô nhìn Trọng Tử Việt, Trọng Tử Việt cũng nhìn cô, khóe môi khẽ cười một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay: "Tiểu Mộng, đến đây nào."
Thời tiết mùa này ban đêm đã có chút lạnh.
Mặc một chiếc váy đỏ: "Anh Trọng."
Người phụ nữ đi tới nhìn Mộc Như Phương, trong mắt mang theo vẻ ghét bỏ và cảnh giác: "Anh Trọng, đây là ai vậy chứ."
Sẽ không phải là người vợ hợp pháp của anh Trọng đó chứ.
Người phụ nữ này...
Không có người nào sẽ không sinh ra cảm giác ghen ghét đối với người có nhan sắc như thế này.
Trọng Tử Việt trào phúng cười một tiếng: "Cô gái này ý à, là chị của tôi."
Lúc nói ra hai chữ chị gái, anh ta cắn chặt răng.
Tiểu Mộng nở nụ cười, khoác tay lên cánh tay của Trọng Tử Việt, hóa ra là chị à, cô ta ngọt ngào gọi một tiếng: "Chào chị, em tên là Nguyễn Mộng."
Mộc Như Phương nhìn cô ta một cái, gật gật đầu, sau đó tránh qua bên cạnh chuẩn bị đi ra ngoài.
Tiểu Mộng nhìn Mộc Như Phương: "Anh Trọng, chị của anh muốn đi đâu vậy, đã trễ như thế này rồi."
Mộc Như Phương mới vừa đi đến sân, đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của Trọng Tử Việt: "Chị ta ấy à, đã trễ như vậy rồi, đương nhiên là chuẩn bị đi tìm... anh rể rồi..."
Tiểu Mộng nghe thấy người chị gái này đã có có chồng rồi, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn.
Dù sao người phụ nữ như vậy cũng khiến cho cô ta cảm thấy bất an.
Mặc dù cô ta cũng chỉ là một người bạn gái tạm thời của anh Trọng, nhưng mà ai lại không có ước mơ bay lên cành cây cao chứ.
Cô ta cũng muốn làm bạn gái chính thức của anh Trọng.
Trọng Tử Việt nhìn phương hướng của Mộc Như Phương, lúc mà anh ta về nhà, đương nhiên anh ta cũng nhớ rõ phía bên trái cách cổng nhà họ Trọng hai mươi mét có một chiếc xe màu đen đang dừng.
Đó chính là xe của Đào Gia Thiên!
Khóe môi của anh ta hờ hững nhếch lên một chút.
Tiểu Mộng nhìn thấy ở trong mắt.
Cô ta liền biết người chị kia chắc chắn cũng không phải là chị ruột gì...
"Cậu Trọng."
Thím Tang đi từ trên lầu xuống: "Cậu chủ, cậu đã về rồi."
Bà ta còn chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy người phụ nữ đứng ở bên cạnh của Trọng Tử Việt.
Nụ cười ở trên mặt của bà ta chậm rãi biến mất, đi đến: "Cậu chủ, ông chủ bà chủ vẫn còn đang ở trong thư phòng, đang chuẩn bị cho ngày mai... Tại sao cậu lại mang theo một cô gái về..."
Trọng Tử Việt sờ soạn eo của Tiểu Mộng một chút: "Tiểu Mộng, đây là thím Tang."
Tiểu Mộng dựa ở bên người của Trọng Tử Việt, lúc đầu cô ta cho rằng người phụ nữ trung niên ở trước mặt này cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của bà ta và Trọng Tử Việt ở chung với nhau, hẳn là có địa vị rất cao ở nhà của Trọng Tử Việt, cô ta lập tức cũng nhìn mặt mà nói chuyện, lễ phép gọi một tiếng: "Thím Tang, cháu chào dì, cháu tên là Tiểu Mộng."
Trên mặt của thím Tang đã hòa hoãn không ít.
Thỉnh thoảng Trọng Tử Việt sẽ mang bạn gái về nhà, Tiểu Mộng trước mắt xem ra cũng có chút lễ phép.
So với Tiểu Như Tiểu Lâm gì đó sai bảo bà ta thì tốt hơn nhiều.
"Cậu chủ, ông chủ và bà chủ đang ở trong thư phòng, cậu có muốn đi lên không? Tôi chuẩn bị thức ăn khuya, có lẽ là tối ngày hôm nay ông chủ với bà chủ cũng không thể nghỉ ngơi tốt được rồi, cậu mang lên cho bọn họ đi." Cũng nên hòa hoãn quan hệ một chút.
Tiểu Mộng biết thím Tang có ý gì, cô ta nói với Trọng Tử Việt: "Anh Trọng, vậy em về trước đây."
Trọng Tử Việt nắm lấy bàn tay của cô ta: "Tiểu Mộng, ngày mai là hôn lễ của chị gái tôi, ở lại đi, ngày mai tham gia hôn lễ cùng với tôi luôn."
Tiểu Mộng cảm thấy được yêu mà sợ.
Trong đám chị em đều biết Trọng Tử Việt lớn lên đẹp trai mà gia cảnh lại tốt, ra tay hào phóng, nhưng mà đổi phụ nữ giống như là thay quần áo, trước đó có một người chị em ở bên cạnh của anh ta không tới ba ngày đã bị thay đổi rồi.
Tiểu Mộng đi theo ở bên người của Trọng Tử Việt mới có một tuần.
Bình thường cô ta cũng khá là hiểu chuyện, sẽ không làm cho người ta chán ghét, cho nên thời gian ở bên cạnh của Trọng Tử Việt cũng sẽ dài hơn, Trọng Tử Việt ra tay cũng sẽ hào phóng hơn.
Hơn nữa có một số việc đối xử rất dịu dàng với cô ta, Tiểu Mộng là một người cũng rất biết điều, biết tiến biết lùi.
"Anh Trọng, chuyện này cũng không tốt đâu."
"Sao có thể không tốt được, em ở chỗ của tôi, ngày mai tôi dẫn em đi cùng, chẳng lẽ em không muốn xem hôn lễ thế kỷ vào ngày mai sao?"
"Ngày mai..."
"Đúng rồi, ngày mai."
Tiểu Mộng kinh ngạc la lên: "Ngày mai chính là hôn lễ của Đào Gia Thiên mà..."
Chẳng lẽ người muốn cưới là người lúc nãy à.
Trời ơi, hóa ra anh Trọng thật sự là cậu chủ nhà họ Trọng đó...
Chính là nhà họ Trọng sẽ kết thành thông gia với nhà họ Đào.
Cô ta còn tưởng rằng trùng tên.
Có thể nói là ở thành phố Hải Châu này không có ai mà không biết cái tên Đào Gia Thiên.
Vậy mà ngày mai cô ta đã có thể nhìn thấy nhân vật lớn này.
Mà người phụ nữ lúc nãy...
Chính là cô con gái nuôi mang vẻ đẹp tuyệt trần của nhà họ Trọng.
Nghe nói là hôn lễ ngày mai nếu như không có thiệp mời thì sẽ không bước vào được.
Có thể được nhà họ Đào mời đều là những người có thân phận cao quý.
Mà cô ta, một người bình thường vậy mà cũng có thể... đến một nơi hoành tráng như vậy.
Cô ta vẫn còn có chút không thể tin được: "Thật sao...Thật sao anh Trọng?"
"Đương nhiên rồi."
Trọng Tử Việt nói xong thì ôm lấy Tiểu Mộng đi lên lầu.
Thím Tang nhìn thoáng qua, cúi đầu thở dài một hơi.
Chuyện này vẫn làm cho cậu chủ nhận đả kích rất lớn.
...
Mộc Như Phương đi xuống dưới lầu, một đường chạy chậm đi đến trước xe.
Mở cửa xe ra, cô leo lên xe, một tay của Đào Gia Thiên thì kéo cô qua, một cái tay khác thì ôm lấy eo của cô, người phụ nữ trực tiếp ngã ngồi ở trên người của anh, trên người của cô mang theo gió lạnh ở bên ngoài, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt, rất mỏng manh, nhưng mà rất nhanh liền được nhiệt độ ở trên người của người đàn ông bao quanh.
"Sao mặc ít như vậy mà lại đi xuống."
Mộc Như Phương vòng tay qua cổ anh, nhìn anh, dùng khẩu hình nói: "Em không muốn để cho anh chờ lâu."
Đào Gia Thiên ngồi thẳng dậy, tách chân của cô ra để cô ngồi dạng chân ở trên người của mình. Gương mặt của Mộc Như Phương bỗng nhiên đỏ lên, anh hôn cô, giọng nói vang lên ở bên tai của cô: "Muốn rồi?"
Mộc Như Phương đẩy lồng ngực của anh một cái, hai người thâm tình hôn nhau ở trong xe, bởi vì không gian chật hẹp nên nhiệt độ tăng lên không ít.
Người đàn ông cắn vành tai của cô một chút, buông lỏng cô ra: "Anh không muốn chờ. Như Phương, ngay cả một giây anh cũng không muốn chờ, anh muốn gặp em, ngày hôm nay anh đã nhớ ra em trong nhà sách với anh... ngày hôm đó có tuyết rơi... anh đến nhà sách tìm em..."
Mộc Như Phương thở hổn hển, ánh mắt của cô lấp lánh sáng tỏ, anh đã nhớ rồi à?
"Như Phương, gọi tên của anh." Anh nói.
Mộc Như Phương không thể nào nói chuyện được, cô há to miệng dùng khẩu hình mà gọi một tiếng: "Gia Thiên!"
Đào Gia Thiên nói: "Gọi anh là Thiên!"
Anh nhanh chóng bắt được lông mi đang buông xuống của người phụ nữ, dường như là muốn che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, lúc cô ngước mắt lên lần nữa, đáy mắt vẫn trong suốt sáng ngời như cũ: "Thiên."
Ánh mắt của người đàn ông trở nên phức tạp, anh bóp lấy eo của cô: "Anh sẽ làm cho em có thể nói chuyện, anh đồng ý với em, anh chắc chắn sẽ tìm người chữa khỏi cho cổ họng của em."
Anh có chút hối hận, hối hận vì lúc trước đã ra tay tàn nhẫn như vậy!
Mộc Như Phương nhìn vào mắt của anh.
Anh không có lừa cô, trong mắt của người đàn ông này tràn ngập hứa hẹn đối với chuyện này.
Cô há to miệng.
"Thiên, em tin tưởng anh." Cô nói xong, sau đó dựa ở trong lòng của người đàn ông. Đào Gia Thiên nhếch môi, thật ra anh có thể nhìn thấy được trong mắt của cô cũng không hề tin tưởng gì anh, cánh tay của anh bỗng nhiên bóp chặt lấy vòng eo của cô, xoay người đè cô xuống: "Mộc Như Phương, em mãi mãi là người của anh, anh sẽ mang em về nhà họ Đào nuôi em, em chính là của anh. Anh mặc kệ trước kia chúng ta đã xảy ra chuyện gì, anh không quan tâm trước kia anh và em có hận thù gì với nhau, sau này em chính là vợ của Đào Gia Thiên anh, em mãi mãi cũng không thể rời khỏi anh. Như Phương, nếu em rời khỏi anh thì anh sẽ cột em vào bên cạnh của anh."
Ánh mắt của anh đen nhánh mà thâm thúy.
Mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt.
Cho dù là ngày mai sắp kết hôn.
Nhưng mà Tối nay anh vẫn không kịp chờ đợi mà muốn gặp cô
Trong lòng của anh ẩn chứa sợ hãi
...
Mộc Như Phương trở lại nhà họ Trọng thì cũng đã đến thời gian rạng sáng.
Lúc đi qua cửa phòng của Trọng Tử Việt, cô nghe được bên trong truyền đến âm thanh thở dốc.
"A, anh Trọng..."
Chuyện của Trọng Tử Việt đã hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo của Mộc Như Phương.
Cô thật sự không ngờ đến mọi chuyện bởi vì mình và lại phát triển thành như thế này.
Nhưng mà cô cũng không thể khống chế được chuyện này.
Cô vẫn luôn xem Trọng Tử Việt là em trai của mình.
Cô thật sự không có tình cảm gì khác với anh ta.
Không ngờ đến Tống Thấm Như lại trực tiếp kêu cô ta về nhà.
Cô ta có chút lo lắng...
"Dì..."
Tống Thấm Như vỗ bàn tay của cô ta: "Thư Dao, bình tĩnh đi, nếu như sau này trong bụng của cháu có con của Gia Thiên, cháu còn sợ là mình không thể làm bà Đào được sao? Ngày mai Gia Thiên có cưới Mộc Như Phương thì như thế nào chứ, nhà họ Đào cũng sẽ không nhận đứa con dâu này..."
Lúc này Hạ Thư Dao mới yên tâm.
Cô ta biết Tống Thấm Như ghét Mộc Như Phương cực kỳ!
Hạ Thư Dao vui vẻ đi khỏi, trong lòng của Tống Thấm Như đã nhanh chóng tính toán.
Nếu những điều Hạ Thư Dao nói là sự thật.
Vậy thì chỉ cần Hạ Thư Dao mang thai con của Gia Thiên, như vậy thì Mộc Như Phương là cái thá gì chứ.
Bà ta ghét Mộc Như Phương!
Người phụ nữ này xuất hiện chính là vì hại chết con trai của bà ta.
Đương nhiên, đồng thời bà ta cũng không thích chút thủ đoạn nhỏ này của Hạ Thư Dao, dù sao thì bà ta cũng hiểu rất rõ đứa con trai này của mình.
Trái tim của đứa con trai của bà ta đều ở chỗ của Mộc Như Phương.
Sao có thể làm chuyện gì với Hạ Thư Dao được...
Chắc chắn là Hạ Thư Dao đã động tay động chân ở sau lưng mà thôi.
Nhưng mà Tống Thấm Như cũng sẽ không quá để ý đến chút tâm tư nhỏ này, chỉ cần có thể đá người phụ nữ Mộc Như Phương kia khỏi nhà họ Đào, đương nhiên là bà ta sẽ đồng ý tiếp nhận Hạ Thư Dao, đồng thời người nhà họ Hạ cũng sẽ làm việc cho bà ta.
Nếu như Hạ Thư Dao thật sự mang thai...
Vậy thì thật sự là trời đang giúp mình, giúp mình đá người phụ nữ Mộc Như Phương đó khỏi nhà họ Đào.
Mà sau khi Hạ Thư Dao ra khỏi nhà họ Đào thì lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Tối ngày hôm qua căn bản Đào Gia Thiên cũng không chạm vào mình, cô ta không thể nào mang thai được.
Nhưng mà cô ta nhất định phải mang thai một đứa bé!
...
Ngày mai chính là ngày diễn ra hôn lễ.
Buổi tối, Đào Gia Thiên chạy xe đến nhà họ Trọng.
Anh gọi điện thoại cho Mộc Như Phương.
"Em xuống đây."
Mộc Như Phương đang ở trong thư phòng, Trọng Hoài Viễn vẫn còn đang bàn bạc quá trình cụ thể vào ngày mai với Minh Lê, Minh Lê nhìn Mộc Như Phương một chút, mỉm cười nói: "Là Đào Gia Thiên đó à?"
Mộc Như Phương gật đầu: "Dạ."
Cô đi xuống lầu, đi đến cửa, vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đụng phải Trọng Tử Việt ở phía đối diện mới về nhà.
Cô dừng bước lại.
Mộc Như Phương nhìn người đi đến, Trọng Tử Việt mặc một bộ đồ da màu đen, trên người mang theo mùi nước hoa của phụ nữ, cô hơi nhíu mày lại, mùi nước hoa này là mùi nước hoa rẻ tiền của phụ nữ. Cô nhìn Trọng Tử Việt, Trọng Tử Việt cũng nhìn cô, khóe môi khẽ cười một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay: "Tiểu Mộng, đến đây nào."
Thời tiết mùa này ban đêm đã có chút lạnh.
Mặc một chiếc váy đỏ: "Anh Trọng."
Người phụ nữ đi tới nhìn Mộc Như Phương, trong mắt mang theo vẻ ghét bỏ và cảnh giác: "Anh Trọng, đây là ai vậy chứ."
Sẽ không phải là người vợ hợp pháp của anh Trọng đó chứ.
Người phụ nữ này...
Không có người nào sẽ không sinh ra cảm giác ghen ghét đối với người có nhan sắc như thế này.
Trọng Tử Việt trào phúng cười một tiếng: "Cô gái này ý à, là chị của tôi."
Lúc nói ra hai chữ chị gái, anh ta cắn chặt răng.
Tiểu Mộng nở nụ cười, khoác tay lên cánh tay của Trọng Tử Việt, hóa ra là chị à, cô ta ngọt ngào gọi một tiếng: "Chào chị, em tên là Nguyễn Mộng."
Mộc Như Phương nhìn cô ta một cái, gật gật đầu, sau đó tránh qua bên cạnh chuẩn bị đi ra ngoài.
Tiểu Mộng nhìn Mộc Như Phương: "Anh Trọng, chị của anh muốn đi đâu vậy, đã trễ như thế này rồi."
Mộc Như Phương mới vừa đi đến sân, đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của Trọng Tử Việt: "Chị ta ấy à, đã trễ như vậy rồi, đương nhiên là chuẩn bị đi tìm... anh rể rồi..."
Tiểu Mộng nghe thấy người chị gái này đã có có chồng rồi, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn.
Dù sao người phụ nữ như vậy cũng khiến cho cô ta cảm thấy bất an.
Mặc dù cô ta cũng chỉ là một người bạn gái tạm thời của anh Trọng, nhưng mà ai lại không có ước mơ bay lên cành cây cao chứ.
Cô ta cũng muốn làm bạn gái chính thức của anh Trọng.
Trọng Tử Việt nhìn phương hướng của Mộc Như Phương, lúc mà anh ta về nhà, đương nhiên anh ta cũng nhớ rõ phía bên trái cách cổng nhà họ Trọng hai mươi mét có một chiếc xe màu đen đang dừng.
Đó chính là xe của Đào Gia Thiên!
Khóe môi của anh ta hờ hững nhếch lên một chút.
Tiểu Mộng nhìn thấy ở trong mắt.
Cô ta liền biết người chị kia chắc chắn cũng không phải là chị ruột gì...
"Cậu Trọng."
Thím Tang đi từ trên lầu xuống: "Cậu chủ, cậu đã về rồi."
Bà ta còn chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy người phụ nữ đứng ở bên cạnh của Trọng Tử Việt.
Nụ cười ở trên mặt của bà ta chậm rãi biến mất, đi đến: "Cậu chủ, ông chủ bà chủ vẫn còn đang ở trong thư phòng, đang chuẩn bị cho ngày mai... Tại sao cậu lại mang theo một cô gái về..."
Trọng Tử Việt sờ soạn eo của Tiểu Mộng một chút: "Tiểu Mộng, đây là thím Tang."
Tiểu Mộng dựa ở bên người của Trọng Tử Việt, lúc đầu cô ta cho rằng người phụ nữ trung niên ở trước mặt này cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của bà ta và Trọng Tử Việt ở chung với nhau, hẳn là có địa vị rất cao ở nhà của Trọng Tử Việt, cô ta lập tức cũng nhìn mặt mà nói chuyện, lễ phép gọi một tiếng: "Thím Tang, cháu chào dì, cháu tên là Tiểu Mộng."
Trên mặt của thím Tang đã hòa hoãn không ít.
Thỉnh thoảng Trọng Tử Việt sẽ mang bạn gái về nhà, Tiểu Mộng trước mắt xem ra cũng có chút lễ phép.
So với Tiểu Như Tiểu Lâm gì đó sai bảo bà ta thì tốt hơn nhiều.
"Cậu chủ, ông chủ và bà chủ đang ở trong thư phòng, cậu có muốn đi lên không? Tôi chuẩn bị thức ăn khuya, có lẽ là tối ngày hôm nay ông chủ với bà chủ cũng không thể nghỉ ngơi tốt được rồi, cậu mang lên cho bọn họ đi." Cũng nên hòa hoãn quan hệ một chút.
Tiểu Mộng biết thím Tang có ý gì, cô ta nói với Trọng Tử Việt: "Anh Trọng, vậy em về trước đây."
Trọng Tử Việt nắm lấy bàn tay của cô ta: "Tiểu Mộng, ngày mai là hôn lễ của chị gái tôi, ở lại đi, ngày mai tham gia hôn lễ cùng với tôi luôn."
Tiểu Mộng cảm thấy được yêu mà sợ.
Trong đám chị em đều biết Trọng Tử Việt lớn lên đẹp trai mà gia cảnh lại tốt, ra tay hào phóng, nhưng mà đổi phụ nữ giống như là thay quần áo, trước đó có một người chị em ở bên cạnh của anh ta không tới ba ngày đã bị thay đổi rồi.
Tiểu Mộng đi theo ở bên người của Trọng Tử Việt mới có một tuần.
Bình thường cô ta cũng khá là hiểu chuyện, sẽ không làm cho người ta chán ghét, cho nên thời gian ở bên cạnh của Trọng Tử Việt cũng sẽ dài hơn, Trọng Tử Việt ra tay cũng sẽ hào phóng hơn.
Hơn nữa có một số việc đối xử rất dịu dàng với cô ta, Tiểu Mộng là một người cũng rất biết điều, biết tiến biết lùi.
"Anh Trọng, chuyện này cũng không tốt đâu."
"Sao có thể không tốt được, em ở chỗ của tôi, ngày mai tôi dẫn em đi cùng, chẳng lẽ em không muốn xem hôn lễ thế kỷ vào ngày mai sao?"
"Ngày mai..."
"Đúng rồi, ngày mai."
Tiểu Mộng kinh ngạc la lên: "Ngày mai chính là hôn lễ của Đào Gia Thiên mà..."
Chẳng lẽ người muốn cưới là người lúc nãy à.
Trời ơi, hóa ra anh Trọng thật sự là cậu chủ nhà họ Trọng đó...
Chính là nhà họ Trọng sẽ kết thành thông gia với nhà họ Đào.
Cô ta còn tưởng rằng trùng tên.
Có thể nói là ở thành phố Hải Châu này không có ai mà không biết cái tên Đào Gia Thiên.
Vậy mà ngày mai cô ta đã có thể nhìn thấy nhân vật lớn này.
Mà người phụ nữ lúc nãy...
Chính là cô con gái nuôi mang vẻ đẹp tuyệt trần của nhà họ Trọng.
Nghe nói là hôn lễ ngày mai nếu như không có thiệp mời thì sẽ không bước vào được.
Có thể được nhà họ Đào mời đều là những người có thân phận cao quý.
Mà cô ta, một người bình thường vậy mà cũng có thể... đến một nơi hoành tráng như vậy.
Cô ta vẫn còn có chút không thể tin được: "Thật sao...Thật sao anh Trọng?"
"Đương nhiên rồi."
Trọng Tử Việt nói xong thì ôm lấy Tiểu Mộng đi lên lầu.
Thím Tang nhìn thoáng qua, cúi đầu thở dài một hơi.
Chuyện này vẫn làm cho cậu chủ nhận đả kích rất lớn.
...
Mộc Như Phương đi xuống dưới lầu, một đường chạy chậm đi đến trước xe.
Mở cửa xe ra, cô leo lên xe, một tay của Đào Gia Thiên thì kéo cô qua, một cái tay khác thì ôm lấy eo của cô, người phụ nữ trực tiếp ngã ngồi ở trên người của anh, trên người của cô mang theo gió lạnh ở bên ngoài, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt, rất mỏng manh, nhưng mà rất nhanh liền được nhiệt độ ở trên người của người đàn ông bao quanh.
"Sao mặc ít như vậy mà lại đi xuống."
Mộc Như Phương vòng tay qua cổ anh, nhìn anh, dùng khẩu hình nói: "Em không muốn để cho anh chờ lâu."
Đào Gia Thiên ngồi thẳng dậy, tách chân của cô ra để cô ngồi dạng chân ở trên người của mình. Gương mặt của Mộc Như Phương bỗng nhiên đỏ lên, anh hôn cô, giọng nói vang lên ở bên tai của cô: "Muốn rồi?"
Mộc Như Phương đẩy lồng ngực của anh một cái, hai người thâm tình hôn nhau ở trong xe, bởi vì không gian chật hẹp nên nhiệt độ tăng lên không ít.
Người đàn ông cắn vành tai của cô một chút, buông lỏng cô ra: "Anh không muốn chờ. Như Phương, ngay cả một giây anh cũng không muốn chờ, anh muốn gặp em, ngày hôm nay anh đã nhớ ra em trong nhà sách với anh... ngày hôm đó có tuyết rơi... anh đến nhà sách tìm em..."
Mộc Như Phương thở hổn hển, ánh mắt của cô lấp lánh sáng tỏ, anh đã nhớ rồi à?
"Như Phương, gọi tên của anh." Anh nói.
Mộc Như Phương không thể nào nói chuyện được, cô há to miệng dùng khẩu hình mà gọi một tiếng: "Gia Thiên!"
Đào Gia Thiên nói: "Gọi anh là Thiên!"
Anh nhanh chóng bắt được lông mi đang buông xuống của người phụ nữ, dường như là muốn che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, lúc cô ngước mắt lên lần nữa, đáy mắt vẫn trong suốt sáng ngời như cũ: "Thiên."
Ánh mắt của người đàn ông trở nên phức tạp, anh bóp lấy eo của cô: "Anh sẽ làm cho em có thể nói chuyện, anh đồng ý với em, anh chắc chắn sẽ tìm người chữa khỏi cho cổ họng của em."
Anh có chút hối hận, hối hận vì lúc trước đã ra tay tàn nhẫn như vậy!
Mộc Như Phương nhìn vào mắt của anh.
Anh không có lừa cô, trong mắt của người đàn ông này tràn ngập hứa hẹn đối với chuyện này.
Cô há to miệng.
"Thiên, em tin tưởng anh." Cô nói xong, sau đó dựa ở trong lòng của người đàn ông. Đào Gia Thiên nhếch môi, thật ra anh có thể nhìn thấy được trong mắt của cô cũng không hề tin tưởng gì anh, cánh tay của anh bỗng nhiên bóp chặt lấy vòng eo của cô, xoay người đè cô xuống: "Mộc Như Phương, em mãi mãi là người của anh, anh sẽ mang em về nhà họ Đào nuôi em, em chính là của anh. Anh mặc kệ trước kia chúng ta đã xảy ra chuyện gì, anh không quan tâm trước kia anh và em có hận thù gì với nhau, sau này em chính là vợ của Đào Gia Thiên anh, em mãi mãi cũng không thể rời khỏi anh. Như Phương, nếu em rời khỏi anh thì anh sẽ cột em vào bên cạnh của anh."
Ánh mắt của anh đen nhánh mà thâm thúy.
Mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt.
Cho dù là ngày mai sắp kết hôn.
Nhưng mà Tối nay anh vẫn không kịp chờ đợi mà muốn gặp cô
Trong lòng của anh ẩn chứa sợ hãi
...
Mộc Như Phương trở lại nhà họ Trọng thì cũng đã đến thời gian rạng sáng.
Lúc đi qua cửa phòng của Trọng Tử Việt, cô nghe được bên trong truyền đến âm thanh thở dốc.
"A, anh Trọng..."
Chuyện của Trọng Tử Việt đã hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo của Mộc Như Phương.
Cô thật sự không ngờ đến mọi chuyện bởi vì mình và lại phát triển thành như thế này.
Nhưng mà cô cũng không thể khống chế được chuyện này.
Cô vẫn luôn xem Trọng Tử Việt là em trai của mình.
Cô thật sự không có tình cảm gì khác với anh ta.
/706
|