Mộc Như Phương nhìn sắc mặt của người đàn ông, cô không ngờ vừa nãy người đàn ông này lại bảo cô trút giận, anh ta…
Anh ta thay đổi rồi.
Chẳng lẽ anh ta khôi phục trí nhớ rồi?
Nhưng…
Anh ta rõ ràng không nhớ bọn họ ở cùng nhau.
Mộc Như Phương dùng thủ ngữ nói: “Anh tỉnh rồi?”
Đào Gia Thiên cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô: “Sao không mang dép vào.” Nói xong, anh khom lưng, ôm cô lên, đặt cô lên ghế sofa ở phòng khách, anh đưa tay ra, nắm lấy cái cằm trắng ngần tinh tế của cô lên, cúi đầu nhìn dấu tay trên gò má của cô, anh khẽ nhíu mày, lấy hộp thuốc ra, lấy thuốc mỡ từ bên trong, sau khi xoa đều thuốc mỡ, bàn tay sạch sẽ của người đàn ông phủ lên gò má của cô.
Một trận ấm áp.
Bao phủ cả gò má của cô.
Lông mi của Mộc Như Phương khẽ run rẩy.
Hô hấp của cô hơi nghẹn lại trong giây lát.
Bàn tay ấm áp sạch sẽ của người đàn ông mang theo mùi thơm của thuốc mỡ.
Người đàn ông dựa gần cô, hơi thở trên người anh ta bao trùm lấy cô.
Một tay của người đàn ông mang theo mùi thuốc xoa nhẹ má cô, tay khác thì nâng cằm cô lên, đột nhiên, cằm của cô bị giữ chặt, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, một nụ hôn nóng bỏng triền miên, nụ hôn của Đào Gia Thiên lúc đầu rơi trên gò má của cô, sau đó lan dần xuống cổ, đầu ngón tay thon dài và sạch sẽ lướt qua mái tóc đen mượt của cô, thân thể người đàn ông bao trùm lấy cô, ép chặt thân thể của cô, lông mi của Mộc Như Phương khẽ run rẩy, ngón tay của cô nhẹ nhàng rơi trên lưng của người đàn ông, thân thể Mộc Như Phương bị nụ hôn này làm cho mềm nhũn, thân thể tràn ngập hơi thở quen thuộc của anh.
“Như Phương…”
Anh khẽ buông cô ra, bỗng nhiên gọi tên của cô.
Mộc Như Phương thở hổn hển, viền mắt của cô vô cùng ướt át, cô không cự tuyệt anh, khuôn mặt trắng ngần mang theo màu ửng hồng chưa kịp tan đi, ngón tay của Đào Gia Thiên ôm lấy eo cô, khom lưng ôm người phụ nữ lên, anh ta đi thẳng lên phòng ngủ, đặt cô lên trên chiếc giường lớn, Mộc Như Phương nhìn anh ta, màu sắc nơi đáy mắt của anh ta càng ngày càng đậm, Mộc Như Phương đưa tay ra làm một thủ ngữ: “Anh không trách tôi à?”
“Trách em làm gì?”
Mộc Như Phương: “Trách em ở đây làm phiền anh và cô Hạ…”
“Hạ Thư Dao sao?’ Người đàn ông nói: “Anh không thích cô ta.”
Mộc Như Phương cắn môi: “Cô ta nói, cô ta là vợ sắp cưới của anh… là con dâu được bà Đào thừa nhận…”
“Mẹ anh đã thừa nhận, vậy để bà ấy cưới là được… đâu có quan hệ gì với tôi?” Nói xong, ngón tay của Đào Gia Thiên luồng vào trong quần áo của cô, Mộc Như Phương khẽ run lên, sau đó nụ hôn của người đàn ông lần nữa rơi xuống, càng thêm mãnh liệt, anh thở dốc, giọng nói nặng nề của anh ta vang lên: “Như Phương, không được rời xa anh.”
“Mãi mãi không được.”
Bốn chữ này đánh thẳng vào lồng ngực của Mộc Như Phương.
Cô hơi sửng sờ, người đàn ông cắn lên môi của cô, cô mới cảm thấy đau.
Hoàn hồn lại trừng anh.
Đào Gia Thiên hừ một tiếng: “Ở cùng tôi còn dám nghĩ đến thứ khác?”
Anh ta giữ chặt lấy cằm của cô: “Nói, vừa rồi em nghĩ đến ai? Nghĩ đến Tề Sâm?”
Tề Sâm…
Cô sao nghĩ đến anh ta được chứ…
Mộc Như Phương lắc đầu: “Em đang nghĩ đến anh.”
“Nghĩ đến anh à?” Người đàn ông khẽ nhíu mày. Mộc Như Phương nắm lấy tay của anh ta đặt trên lồng ngực của mình, sau đó nghiêm túc dùng thủ ngữ nói: “Em thực sự đang nghĩ đến anh…”
Dưới lòng bàn tay là lồng ngực mềm mại và tiếng tim đập của người phụ nữ.
Đào Gia Thiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh bỗng sửng sốt, anh không phải hoàn toàn khôi phục lại trí nhớ của trước đây, trong đầu của anh chỉ là những mảnh kí ức ngắn ngủi, trong trí nhớ hiện tại của anh chỉ có một hận ý được truyền lại và có sự chiếm hữu đối với người phụ nữ này, anh thừa nhận anh thực sự bị thu hút bởi người phụ nữ này kể cả khi anh bị mất trí nhớ, thậm chí là thù hận, anh cũng muốn có được cô, muốn ôm chặt cô trong lòng mãi mãi.
Trước kia, anh rất yêu cô,
Đào Gia Thiên biết.
“Nghĩ đến anh, nghĩ gì?”
Mộc Như Phương dùng thủ ngữ chậm rãi nói: “Em đang nhớ, anh của trước kia.”
“Anh trước kia như thế nào?”
“Anh trước kia cũng đã từng nói với em như vậy, kêu em không được rời xa anh, còn nói em nếu như không nghe lời, anh sẽ chặt đứt chân của em, nhưng anh không làm vậy, chỉ là dọa em sợ thôi.”
Đào Gia Thiên dường như đang hồi tưởng lại những chuyện gì đó, lòng bàn tay của anh cảm thụ nhịp tim của người phụ nữ, cô vừa nói nghĩ đến anh, không biết vì sao trong lòng của anh có một loại cảm xúc vui mừng, cả người gần như được thả lỏng, hơi thở trên người cô có thể làm cho anh ngủ yên giấc, ánh mắt của anh rơi trên vết sẹo trên khuôn mặt của người phụ nữ, theo thời gian vết sẹo cũng đã lớn không ít, ngày thường trên mặt cô mang theo trang sức có thể che dấu được chút ít, người đàn ông đưa tay ra, ngón tay thon dài rơi xuống vết sẹo đó, sờ vào vẫn có thể cảm nhận được: “Vết sẹo này của em làm sao mà có?”
Mộc Như Phương không muốn nhớ lại những hình ảnh đó.
Nhưng lúc này…
Cô nhắm chặt mắt, hơi thở bắt đầu dao động.
Đào Gia Thiên cảm nhận được cảm xúc của cô biến đổi.
Trái tim của cô cũng đập rất nhanh.
Lông mi cũng đang run rẩy.
Trên thâncơ thể như viết hai chữ c hống cự…
Mộc Như Phương mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đen nhánh của người đàn ông.
Ngón tay của anh ta vuốt ve vết sẹo của cô, giọng nói trầm thấp: “Không muốn nói?”
Mộc Như Phương thu mắt lại, khẽ cười nhạt.
Đào Gia Thiên suy đoán: “Có liên quan đến anh sao?”
Mộc Như Phương há to miệng…
Nhưng không có tiếng nói.
Hai tay ôm lấy eo của người đàn ông, sau đó dùng khẩu ngữ nói với anh ta: “Em sẽ không rời khỏi anh, cũng không nghĩ đến người đàn ông khác… em chỉ nghĩ đến anh.”
“Mộc Như Phương, hãy nhớ những lời mà em nói hôm nay!”
Trong nháy mắt, anh như cuốn vào chiếc lưới do cô đan ra, anh nhìn khuôn măt tinh tế của người phụ nữ, cúi đầu hôn lên vết sẹo của cô.
Vào lúc này, Mộc Như Phương giống như bị điện giật…
…
Mộc Như Phương quay về nhà họ Trọng, Minh Lê đang trò chuyện với thím Tang trong phòng khách, thím Tang nhìn thấy cô: “Cô chủ, cô về rồi, hôm nay cô chủ đến nhà họ Đào chơi vui không? Bà Đào nói gì với cô chủ?”
“Bà Đào chỉ nói với cháu vài câu, con gái của nhà họ Đào mất tích rồi… bà Đào rất lo lắng, bình thường cháu hay đi cùng với con gái của nhà họ Đào, nên bà Đào hỏi cháu vài câu thôi.” Mộc Như Phương viết ra giấy.
Minh Lê nhíu mày: “Con gái nhà họ Đào mất tích rồi?”
Thím Tang kinh ngạc nói: “Sao lại mất tích vậy?”
Đây không phải là chuyện nhỏ.
Người mất tích là thiên kim Đào Y Y.
Mộc Như Phương cũng không biết Đào Y Y đã đi đâu, cô không ngờ Đào Y Y được cưng chiều từ nhỏ lại đột nhiên mất tích, cô gọi cho cô ấy mấy lần nhưng số này nói không có ai dùng.
Minh Lê nói: “Vậy cháu biết Đào Y Y ở đâu không?”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Minh Lê thở phào: “Đang yên đang lành sao lại tự nhiên mất tích chứ?”
Mộc Như Phương: “Có lẽ là bởi vì chuyện hôn sự với nhà họ Doãn, Đào Y Y quả thật đã từng nói với cháu, không muốn gả đến nhà họ Doãn…”
“Nhà họ Doãn cũng được xem là một gia tộc lớn ở Hải Châu, nhưng hiện giờ nhà họ Doãn lại rối loạn như vậy, vợ nhỏ vợ lớn đang tranh giành tài sản, thân thể của ông cụ Doãn cũng càng ngày càng sa sút.” Thím Tang lắc đầu, nói: “Tuy hỗn loạn, nhưng nếu nhà họ Đào thật sự muốn nhúng tay vào, cậu cả nhà họ Doãn kết hôn với Đào Y Y thì đây chính là một món hời.”
Cậu cả?
Mộc Như Phương: “Người cô ấy muốn gả là cậu hai nhà họ Doãn.”
Minh Lê nhíu mày: “Cái gì? Cậu hai?”
Mộc Như Phương: “Cậu hai thì sao ạ?” Tuy cô biết nhà họ Doãn hiện giờ đang tranh chấp tài sản rất ghê gớm, nhưng vì sao nói đến muốn gả cho cậu hai thì lại kinh ngạc như vậy…
Thím Tang nói: “Cô chủ à, cô không biết đâu, cậu hai nhà họ Doãn không có quyền lực gì ở trong gia tộc cả, xuất thân của mẹ cậu ấy không được tốt lắm, cũng không thuộc những gia tộc lớn ở Hải Châu, mẹ cậu ấy chỉ là một người bình thường, không có chỗ dựa, dưới sự bài xích tranh giành của mấy bà vợ bé ấy gần như là không có năng lực gì cả, hơn nữa ông Doãn có quá nhiều vợ, cậu hai này là do bà thứ năm sinh ra, bên đó không có chỗ dựa gì hết, xuất thân nghèo nàn, căn bản không có tư tưởng đi tranh giành quyền lực, mà sau khi cậu hai này được sinh ra thì người phụ nữ đó cũng rút lui khỏi những cuộc đấu trong gia tộc, trong công ty, cậu hai cũng chỉ có một chức danh, nhưng không có thực quyền gì cả, cũng không có một chút cổ phần nào, mà nhà họ Đào lại là một gia tộc lớn, làm sao có thể gả con gái cho một người không có một chút quyền lực như cậu hai chứ…”
Mộc Như Phương lúc này mới biết, thì ra cậu hai của nhà họ Doãn không có một chút quyền thế nào.
Vậy thì Tống Thấm Như làm sao có thể gả con gái duy nhất của mình qua đó được.
Tống Thấm Như thật sự rất thương yêu Đào Y Y.
Mộc Như Phương lớn lên ở nhà họ Đào, đương nhiên cũng biết Đào Y Y là con gái duy nhất của nhà họ Đào, Đào Kiệt và Tống Thấm Như vô cùng thương yêu nhau, hai người họ sao có thể đồng ý đem con gái của mình gả cho một người không có một chút quyền lực nào.
Đây không phải là tính cách của Tống Thấm Như.
Minh Lê nói: “Người của nhà họ Đào thật sự là tính toán quá sâu, Đào Kiệt và Tống Thấm Như có lẽ là mượn con gái của mình để nâng đỡ cho cậu hai không có quyền lực kia, muốn giúp đỡ cậu hai đoạt quyền, đợi đến khi ông cụ Doãn chết đi, cậu hai nhờ vào quyền lực của nhà họ Doãn mà thành công đoạt được Doãn thị, thì Doãn thị sẽ trở thành một phần của nhà họ Đào, thuộc chi nhánh nhà họ Đào, nhà họ Đào chiếm lấy nhà họ Doãn, cả Hải Châu này sợ là nhà họ Cố cũng không thể khống chế được họ nữa, dã tâm của Đào Kiệt, quả thật rất lớn.”
Thì ra là như vậy.
Mộc Như Phương không ngờ Đào Kiệt và Tống Thấm Như lại đánh chủ ý như vậy.
Như vậy, Đào Y Y thật sự trở thành một quân cờ cho tham vọng của Đào Kiệt…
Một quân cờ tốt để mở rộng quyền lực của mình…
Đào Y Y là con gái ruột của bọn họ mà…
Sao bọn họ có thể…
Quyền lực, tham vọng thật sự phải như thế sao?
Đánh đổi bằng hôn nhân của con gái mình.
Thảo nào Đào Y Y vẫn luôn cự tuyệt cuộc hôn nhân này.
Cô ấy sớm đã đoán được như vậy.
Mới lựa chọn rời đi.
Cũng không biết cô ấy đã đi đâu.
Thím Tang thở một tiếng, bà cảm thấy tâm trạng của Mộc Như Phương sa sút: “Cô chủ, có những lúc gia tộc càng hào nhoáng ở vẻ bề ngoài bao nhiêu thì càng không được tự do giống như người bình thường, cô Đào sớm đã biết được như vậy, tin rằng việc cô Đào lựa chọn chạy trốn, có lẽ cũng nằm trong kế hoạch rồi, cô cũng đừng lo lắng cho cô ấy nữa.”
Mộc Như gật đầu, cô ấy không thể tự lựa chọn cuộc sống của mình, bị người khác điều khiển, nhưng Y Y…
Mặc dù cô không thích Đào Y Y cho lắm, nhưng Đào Y Y cũng không giống với những thiên kim tiểu thư bình thường nũng nịu kia, chẳng hạn như Hạ Thư Dao không coi ai ra gì, luôn phân cao thấp, tuy tính tình Đào Y Y kiêu ngạo, nhưng lòng dạ lại rất đơn thuần thiện lương.
Lúc này cũng không biết cô ấy đang ở đâu?
Cô ấy từng nói, ở Hải Châu, người duy nhất có thể nói chuyện cùng chính là cô, có lẽ là cô ấy đã sớm lên kế hoạch rồi, cũng không nói với ai mà đã rời đi.
Trở lại phòng mình, Mộc Như Phương hơi mệt mỏi, cô đi tắm một lát, sau đó cầm điện thoại lên gửi cho Đào Gia Thiên một tin nhắn: “Anh biết Y Y vì sao lại muốn rời khỏi đây không?”
Đào Y Y là em gái của anh ta.
Hiện giờ, phần lớn nhà họ Đào đều nằm trong tay của Đào Gia Thiên.
Anh ta sao lại không biết được.
Nếu như biết, sao có thể cho phép Đào Kiệt và Tống Thấm Như…dùng hôn nhân của con gái mình để đoạt quyền.
Cảm xúc của Mộc Như Phương hơi rối, cô nằm trên giường, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Điện thoại của Đào Gia Thiên gọi đến.
Anh ta thay đổi rồi.
Chẳng lẽ anh ta khôi phục trí nhớ rồi?
Nhưng…
Anh ta rõ ràng không nhớ bọn họ ở cùng nhau.
Mộc Như Phương dùng thủ ngữ nói: “Anh tỉnh rồi?”
Đào Gia Thiên cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô: “Sao không mang dép vào.” Nói xong, anh khom lưng, ôm cô lên, đặt cô lên ghế sofa ở phòng khách, anh đưa tay ra, nắm lấy cái cằm trắng ngần tinh tế của cô lên, cúi đầu nhìn dấu tay trên gò má của cô, anh khẽ nhíu mày, lấy hộp thuốc ra, lấy thuốc mỡ từ bên trong, sau khi xoa đều thuốc mỡ, bàn tay sạch sẽ của người đàn ông phủ lên gò má của cô.
Một trận ấm áp.
Bao phủ cả gò má của cô.
Lông mi của Mộc Như Phương khẽ run rẩy.
Hô hấp của cô hơi nghẹn lại trong giây lát.
Bàn tay ấm áp sạch sẽ của người đàn ông mang theo mùi thơm của thuốc mỡ.
Người đàn ông dựa gần cô, hơi thở trên người anh ta bao trùm lấy cô.
Một tay của người đàn ông mang theo mùi thuốc xoa nhẹ má cô, tay khác thì nâng cằm cô lên, đột nhiên, cằm của cô bị giữ chặt, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, một nụ hôn nóng bỏng triền miên, nụ hôn của Đào Gia Thiên lúc đầu rơi trên gò má của cô, sau đó lan dần xuống cổ, đầu ngón tay thon dài và sạch sẽ lướt qua mái tóc đen mượt của cô, thân thể người đàn ông bao trùm lấy cô, ép chặt thân thể của cô, lông mi của Mộc Như Phương khẽ run rẩy, ngón tay của cô nhẹ nhàng rơi trên lưng của người đàn ông, thân thể Mộc Như Phương bị nụ hôn này làm cho mềm nhũn, thân thể tràn ngập hơi thở quen thuộc của anh.
“Như Phương…”
Anh khẽ buông cô ra, bỗng nhiên gọi tên của cô.
Mộc Như Phương thở hổn hển, viền mắt của cô vô cùng ướt át, cô không cự tuyệt anh, khuôn mặt trắng ngần mang theo màu ửng hồng chưa kịp tan đi, ngón tay của Đào Gia Thiên ôm lấy eo cô, khom lưng ôm người phụ nữ lên, anh ta đi thẳng lên phòng ngủ, đặt cô lên trên chiếc giường lớn, Mộc Như Phương nhìn anh ta, màu sắc nơi đáy mắt của anh ta càng ngày càng đậm, Mộc Như Phương đưa tay ra làm một thủ ngữ: “Anh không trách tôi à?”
“Trách em làm gì?”
Mộc Như Phương: “Trách em ở đây làm phiền anh và cô Hạ…”
“Hạ Thư Dao sao?’ Người đàn ông nói: “Anh không thích cô ta.”
Mộc Như Phương cắn môi: “Cô ta nói, cô ta là vợ sắp cưới của anh… là con dâu được bà Đào thừa nhận…”
“Mẹ anh đã thừa nhận, vậy để bà ấy cưới là được… đâu có quan hệ gì với tôi?” Nói xong, ngón tay của Đào Gia Thiên luồng vào trong quần áo của cô, Mộc Như Phương khẽ run lên, sau đó nụ hôn của người đàn ông lần nữa rơi xuống, càng thêm mãnh liệt, anh thở dốc, giọng nói nặng nề của anh ta vang lên: “Như Phương, không được rời xa anh.”
“Mãi mãi không được.”
Bốn chữ này đánh thẳng vào lồng ngực của Mộc Như Phương.
Cô hơi sửng sờ, người đàn ông cắn lên môi của cô, cô mới cảm thấy đau.
Hoàn hồn lại trừng anh.
Đào Gia Thiên hừ một tiếng: “Ở cùng tôi còn dám nghĩ đến thứ khác?”
Anh ta giữ chặt lấy cằm của cô: “Nói, vừa rồi em nghĩ đến ai? Nghĩ đến Tề Sâm?”
Tề Sâm…
Cô sao nghĩ đến anh ta được chứ…
Mộc Như Phương lắc đầu: “Em đang nghĩ đến anh.”
“Nghĩ đến anh à?” Người đàn ông khẽ nhíu mày. Mộc Như Phương nắm lấy tay của anh ta đặt trên lồng ngực của mình, sau đó nghiêm túc dùng thủ ngữ nói: “Em thực sự đang nghĩ đến anh…”
Dưới lòng bàn tay là lồng ngực mềm mại và tiếng tim đập của người phụ nữ.
Đào Gia Thiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh bỗng sửng sốt, anh không phải hoàn toàn khôi phục lại trí nhớ của trước đây, trong đầu của anh chỉ là những mảnh kí ức ngắn ngủi, trong trí nhớ hiện tại của anh chỉ có một hận ý được truyền lại và có sự chiếm hữu đối với người phụ nữ này, anh thừa nhận anh thực sự bị thu hút bởi người phụ nữ này kể cả khi anh bị mất trí nhớ, thậm chí là thù hận, anh cũng muốn có được cô, muốn ôm chặt cô trong lòng mãi mãi.
Trước kia, anh rất yêu cô,
Đào Gia Thiên biết.
“Nghĩ đến anh, nghĩ gì?”
Mộc Như Phương dùng thủ ngữ chậm rãi nói: “Em đang nhớ, anh của trước kia.”
“Anh trước kia như thế nào?”
“Anh trước kia cũng đã từng nói với em như vậy, kêu em không được rời xa anh, còn nói em nếu như không nghe lời, anh sẽ chặt đứt chân của em, nhưng anh không làm vậy, chỉ là dọa em sợ thôi.”
Đào Gia Thiên dường như đang hồi tưởng lại những chuyện gì đó, lòng bàn tay của anh cảm thụ nhịp tim của người phụ nữ, cô vừa nói nghĩ đến anh, không biết vì sao trong lòng của anh có một loại cảm xúc vui mừng, cả người gần như được thả lỏng, hơi thở trên người cô có thể làm cho anh ngủ yên giấc, ánh mắt của anh rơi trên vết sẹo trên khuôn mặt của người phụ nữ, theo thời gian vết sẹo cũng đã lớn không ít, ngày thường trên mặt cô mang theo trang sức có thể che dấu được chút ít, người đàn ông đưa tay ra, ngón tay thon dài rơi xuống vết sẹo đó, sờ vào vẫn có thể cảm nhận được: “Vết sẹo này của em làm sao mà có?”
Mộc Như Phương không muốn nhớ lại những hình ảnh đó.
Nhưng lúc này…
Cô nhắm chặt mắt, hơi thở bắt đầu dao động.
Đào Gia Thiên cảm nhận được cảm xúc của cô biến đổi.
Trái tim của cô cũng đập rất nhanh.
Lông mi cũng đang run rẩy.
Trên thâncơ thể như viết hai chữ c hống cự…
Mộc Như Phương mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đen nhánh của người đàn ông.
Ngón tay của anh ta vuốt ve vết sẹo của cô, giọng nói trầm thấp: “Không muốn nói?”
Mộc Như Phương thu mắt lại, khẽ cười nhạt.
Đào Gia Thiên suy đoán: “Có liên quan đến anh sao?”
Mộc Như Phương há to miệng…
Nhưng không có tiếng nói.
Hai tay ôm lấy eo của người đàn ông, sau đó dùng khẩu ngữ nói với anh ta: “Em sẽ không rời khỏi anh, cũng không nghĩ đến người đàn ông khác… em chỉ nghĩ đến anh.”
“Mộc Như Phương, hãy nhớ những lời mà em nói hôm nay!”
Trong nháy mắt, anh như cuốn vào chiếc lưới do cô đan ra, anh nhìn khuôn măt tinh tế của người phụ nữ, cúi đầu hôn lên vết sẹo của cô.
Vào lúc này, Mộc Như Phương giống như bị điện giật…
…
Mộc Như Phương quay về nhà họ Trọng, Minh Lê đang trò chuyện với thím Tang trong phòng khách, thím Tang nhìn thấy cô: “Cô chủ, cô về rồi, hôm nay cô chủ đến nhà họ Đào chơi vui không? Bà Đào nói gì với cô chủ?”
“Bà Đào chỉ nói với cháu vài câu, con gái của nhà họ Đào mất tích rồi… bà Đào rất lo lắng, bình thường cháu hay đi cùng với con gái của nhà họ Đào, nên bà Đào hỏi cháu vài câu thôi.” Mộc Như Phương viết ra giấy.
Minh Lê nhíu mày: “Con gái nhà họ Đào mất tích rồi?”
Thím Tang kinh ngạc nói: “Sao lại mất tích vậy?”
Đây không phải là chuyện nhỏ.
Người mất tích là thiên kim Đào Y Y.
Mộc Như Phương cũng không biết Đào Y Y đã đi đâu, cô không ngờ Đào Y Y được cưng chiều từ nhỏ lại đột nhiên mất tích, cô gọi cho cô ấy mấy lần nhưng số này nói không có ai dùng.
Minh Lê nói: “Vậy cháu biết Đào Y Y ở đâu không?”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Minh Lê thở phào: “Đang yên đang lành sao lại tự nhiên mất tích chứ?”
Mộc Như Phương: “Có lẽ là bởi vì chuyện hôn sự với nhà họ Doãn, Đào Y Y quả thật đã từng nói với cháu, không muốn gả đến nhà họ Doãn…”
“Nhà họ Doãn cũng được xem là một gia tộc lớn ở Hải Châu, nhưng hiện giờ nhà họ Doãn lại rối loạn như vậy, vợ nhỏ vợ lớn đang tranh giành tài sản, thân thể của ông cụ Doãn cũng càng ngày càng sa sút.” Thím Tang lắc đầu, nói: “Tuy hỗn loạn, nhưng nếu nhà họ Đào thật sự muốn nhúng tay vào, cậu cả nhà họ Doãn kết hôn với Đào Y Y thì đây chính là một món hời.”
Cậu cả?
Mộc Như Phương: “Người cô ấy muốn gả là cậu hai nhà họ Doãn.”
Minh Lê nhíu mày: “Cái gì? Cậu hai?”
Mộc Như Phương: “Cậu hai thì sao ạ?” Tuy cô biết nhà họ Doãn hiện giờ đang tranh chấp tài sản rất ghê gớm, nhưng vì sao nói đến muốn gả cho cậu hai thì lại kinh ngạc như vậy…
Thím Tang nói: “Cô chủ à, cô không biết đâu, cậu hai nhà họ Doãn không có quyền lực gì ở trong gia tộc cả, xuất thân của mẹ cậu ấy không được tốt lắm, cũng không thuộc những gia tộc lớn ở Hải Châu, mẹ cậu ấy chỉ là một người bình thường, không có chỗ dựa, dưới sự bài xích tranh giành của mấy bà vợ bé ấy gần như là không có năng lực gì cả, hơn nữa ông Doãn có quá nhiều vợ, cậu hai này là do bà thứ năm sinh ra, bên đó không có chỗ dựa gì hết, xuất thân nghèo nàn, căn bản không có tư tưởng đi tranh giành quyền lực, mà sau khi cậu hai này được sinh ra thì người phụ nữ đó cũng rút lui khỏi những cuộc đấu trong gia tộc, trong công ty, cậu hai cũng chỉ có một chức danh, nhưng không có thực quyền gì cả, cũng không có một chút cổ phần nào, mà nhà họ Đào lại là một gia tộc lớn, làm sao có thể gả con gái cho một người không có một chút quyền lực như cậu hai chứ…”
Mộc Như Phương lúc này mới biết, thì ra cậu hai của nhà họ Doãn không có một chút quyền thế nào.
Vậy thì Tống Thấm Như làm sao có thể gả con gái duy nhất của mình qua đó được.
Tống Thấm Như thật sự rất thương yêu Đào Y Y.
Mộc Như Phương lớn lên ở nhà họ Đào, đương nhiên cũng biết Đào Y Y là con gái duy nhất của nhà họ Đào, Đào Kiệt và Tống Thấm Như vô cùng thương yêu nhau, hai người họ sao có thể đồng ý đem con gái của mình gả cho một người không có một chút quyền lực nào.
Đây không phải là tính cách của Tống Thấm Như.
Minh Lê nói: “Người của nhà họ Đào thật sự là tính toán quá sâu, Đào Kiệt và Tống Thấm Như có lẽ là mượn con gái của mình để nâng đỡ cho cậu hai không có quyền lực kia, muốn giúp đỡ cậu hai đoạt quyền, đợi đến khi ông cụ Doãn chết đi, cậu hai nhờ vào quyền lực của nhà họ Doãn mà thành công đoạt được Doãn thị, thì Doãn thị sẽ trở thành một phần của nhà họ Đào, thuộc chi nhánh nhà họ Đào, nhà họ Đào chiếm lấy nhà họ Doãn, cả Hải Châu này sợ là nhà họ Cố cũng không thể khống chế được họ nữa, dã tâm của Đào Kiệt, quả thật rất lớn.”
Thì ra là như vậy.
Mộc Như Phương không ngờ Đào Kiệt và Tống Thấm Như lại đánh chủ ý như vậy.
Như vậy, Đào Y Y thật sự trở thành một quân cờ cho tham vọng của Đào Kiệt…
Một quân cờ tốt để mở rộng quyền lực của mình…
Đào Y Y là con gái ruột của bọn họ mà…
Sao bọn họ có thể…
Quyền lực, tham vọng thật sự phải như thế sao?
Đánh đổi bằng hôn nhân của con gái mình.
Thảo nào Đào Y Y vẫn luôn cự tuyệt cuộc hôn nhân này.
Cô ấy sớm đã đoán được như vậy.
Mới lựa chọn rời đi.
Cũng không biết cô ấy đã đi đâu.
Thím Tang thở một tiếng, bà cảm thấy tâm trạng của Mộc Như Phương sa sút: “Cô chủ, có những lúc gia tộc càng hào nhoáng ở vẻ bề ngoài bao nhiêu thì càng không được tự do giống như người bình thường, cô Đào sớm đã biết được như vậy, tin rằng việc cô Đào lựa chọn chạy trốn, có lẽ cũng nằm trong kế hoạch rồi, cô cũng đừng lo lắng cho cô ấy nữa.”
Mộc Như gật đầu, cô ấy không thể tự lựa chọn cuộc sống của mình, bị người khác điều khiển, nhưng Y Y…
Mặc dù cô không thích Đào Y Y cho lắm, nhưng Đào Y Y cũng không giống với những thiên kim tiểu thư bình thường nũng nịu kia, chẳng hạn như Hạ Thư Dao không coi ai ra gì, luôn phân cao thấp, tuy tính tình Đào Y Y kiêu ngạo, nhưng lòng dạ lại rất đơn thuần thiện lương.
Lúc này cũng không biết cô ấy đang ở đâu?
Cô ấy từng nói, ở Hải Châu, người duy nhất có thể nói chuyện cùng chính là cô, có lẽ là cô ấy đã sớm lên kế hoạch rồi, cũng không nói với ai mà đã rời đi.
Trở lại phòng mình, Mộc Như Phương hơi mệt mỏi, cô đi tắm một lát, sau đó cầm điện thoại lên gửi cho Đào Gia Thiên một tin nhắn: “Anh biết Y Y vì sao lại muốn rời khỏi đây không?”
Đào Y Y là em gái của anh ta.
Hiện giờ, phần lớn nhà họ Đào đều nằm trong tay của Đào Gia Thiên.
Anh ta sao lại không biết được.
Nếu như biết, sao có thể cho phép Đào Kiệt và Tống Thấm Như…dùng hôn nhân của con gái mình để đoạt quyền.
Cảm xúc của Mộc Như Phương hơi rối, cô nằm trên giường, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Điện thoại của Đào Gia Thiên gọi đến.
/706
|