Trước mắt Mộc Như Phương quấn băng gạc.
Vì cơn đau từ trên cánh tay…
Phân tán sự chú ý của cô.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng ngạc nhiên của ám vệ.
Sau đó là tiếng bước chân.
Tiếp theo, hơi thở quen thuộc thấm vào khoang mũi…
Đôi môi Mộc Như Phương thoáng run rẩy.
Là anh.
Đào Gia Thiên đến rồi.
Đau đớn trên cánh tay như bớt đi rất nhiều, cô muốn đứng lên, một bàn tay lại nhẹ nhàng đè lên bả vai cô, sau đó, vải đen trước mắt bị lấy xuống, Mộc Như Phương nhìn thấy được ánh sáng, cô nhìn bóng dáng trước mặt. Đào Gia Thiên mặc áo sơ mi màu xám bạc, anh mím môi, đáy mắt mang theo sự lạnh lẽo, anh nhìn sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ trước mặt, bọn họ lại dám làm như vậy.
Anh biết Tống Thấm Như không dám làm gì lộ liễu với Mộc Như Phương, nhưng không ngờ sau lưng lại làm chuyện mờ ám này.
Mộc Như Phương nâng mắt lên, cô nhìn Đào Gia Thiên, mở miệng, nhẹ nhàng im lặng gọi tên anh.
“Đào Gia Thiên.”
Người đàn ông khom lưng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Em sao rồi.
Mộc Như Phương lắc đầu.
Cô không sao hết.
Đợi một lát nữa sẽ ổn thôi.
Đáy mắt Đào Gia Thiên càng lạnh lẽo hơn, anh ôm lấy Mộc Như Phương đi nhanh về phía trước. Lúc đi tới cửa, người đàn ông dừng chân lại, xoay người nói với hai ám về trước cửa: “Đến ám doanh nhận phạt, sau đó cút ra khỏi đây.”
Hai ám vệ run rẩy.
“Cậu chủ, là bà Đào, là bà chủ kêu chúng tôi làm phát hiện nói dối cho cô Trọng… là bà chủ…” Hai ám vệ chỉ là ám vệ bình thường thôi, chuyện lần này cũng là làm theo bà Đào, lời của bà Đào, hai người cũng không thể không nghe.
Không thể ở lại đây nữa, câu này, người đàn ông nói như nhẹ nhàng không có sức mạnh, nhưng mà, doanh trại ám vệ của nhà họ Đào, người đã làm sai chuyện còn có thể sống sót ra ngoài không nhiều lắm, không chết cũng bị tróc một lớp da, còn phải tiêm thuốc mất trí nhớ…
Đào Gia Thiên lạnh lùng cong môi: “Nếu các cậu đã nghe lệnh bà Đào thì đừng làm việc trong tay tôi nữa, nhà họ Đào mang họ Đào, chứ không phải họ Tống.”
Biệt thự Lan Giang.
Đây là nơi Đào Gia Thiên ở, anh để Mộc Như Phương lên giường, dường như người phụ nữ rất buồn ngủ, hai mắt nhắm lại, dáng người nho nhỏ gầy gò, cơ thể hơi co lại, chìm trong giường lớn mềm mại, mặc cho tóc rối tung trên gối đầu màu xám đậm, mi tâm của cô nhẹ nhàng nhíu lại, Đào Gia Thiên ngồi bên giường nhìn cô, đợi bác sĩ đến.
Bác sĩ kiểm tra cho Mộc Như Phương một lượt, “Ông chủ…” Tiếng gọi này là giọng điệu bình thường, sau khi nhìn thấy Đào Gia Thiên nhíu mày, bác sĩ lập tức nhỏ giọng lại, sợ làm phiền Mộc Như Phương nghỉ ngơi.
“Ông chủ, cô gái này không có vấn đề gì quá lớn, có lẽ là rất mệt nên ngủ mê thôi. Đợi cô ấy nghỉ ngơi khoẻ là được.”
Đào Gia Thiên gật đầu.
Bác sĩ đeo hòm thuốc lên chuẩn bị rời đi, anh ta là bác sĩ riêng của Đào Gia Thiên, đi theo bên cạnh anh rất nhiều năm rồi. Vì Đào Gia Thiên có bệnh vặt là đau đầu, lúc thỉnh thoảng phát bệnh rất khó chịu, bác sĩ đều sẽ chạy đến kê thuốc ngưng đau hoặc mát xa cho anh.
Nhưng khoảng thời gian gần đây, số lần Đào Gia Thiên bị đau đầu cũng ngày càng ít.
“Ông chủ, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không? Mỗi lần đau có hay nhớ đến cái gì không.”
Đào Gia Thiên vẫn muốn tìm lại trí nhớ đã mất đi kia, nhưng vẫn không có kết quả.
Mỗi lần đau đầu đều sẽ nhớ lại vài thứ linh tinh.
Nhưng càng cẩn thận suy nghĩ, đầu càng đau hơn.
Nhưng anh nhất định phải biết mình đã quên đi cái gì.
Tuy đã tìm thấy người của Ẩn Tộc, nhưng trí nhớ của anh cũng không lập tức trở lại, thỉnh thoảng trong mơ sẽ thoáng hiện lên không ít hình ảnh, nhưng rất đứt quãng, anh cố hết sức chắp vá những hình ảnh đứt quãng này thành một trí nhớ đầy đủ, nhưng vẫn thiếu đi rất nhiều, chỉ là một vài hình ảnh mơ hồ mà thôi.
…
Tống Thấm Như nhận được tin tức Đào Gia Thiên đến nhà lao ám vệ, bà ta biết anh sẽ đi, chỉ không ngờ lại nhanh như thế, nhưng dù vậy, Tống Thấm Như cũng không có chút bối rối nào, đó là con trai của bà ta, còn có thể làm gì bà ta được!
Người phụ nữ Mộc Như Phương này đúng là không thể giữ lại!
Thuật thôi miên của Ẩn Tộc đã áp chế trí nhớ, nhưng không ngờ Đào Gia Thiên vẫn có thể bị Mộc Như Phương hấp dẫn như trước.
Vì sao con trai của bà ta, con gái của bà ta phải vây quanh người phụ nữ này chứ!
“Thấm Như, mấy ngày nữa tôi muốn đến Anh một chuyến, chắc phải đi hai tháng.” Đào Kiệt đứng dậy thay quần áo.
“Đi?” Giọng điệu của Tống Thấm Như cũng thay đổi: “Phải đi Anh gấp như vậy à? Gấp gáp muốn tránh mặt tôi thế sao? Đào Kiệt, ông đừng quên lúc trước ông có được nhà họ Đào từ trong tay ông cụ thế nào, tôi đã giúp ông thế nào! Bây giờ vẫn chưa tìm thấy Y Y, Gia Thiên bị Mộc Như Phương kia dẫn hồn đi rồi! Ông còn muốn đi? Ông làm ba kiểu gì vậy!”
Tuy Đào Kiệt đã không còn tình cảm gì với Tống Thấm Như từ lâu, năm đó hai người cũng là đám cưới kinh doanh, ông ta vì đoạt quyền không thể không cưới người phụ nữ nhà họ Tống này, mà Tống Thấm Như thật sự cũng có chút thủ đoạn giúp đỡ ông ta, hai người coi như tôn trọng nhau sống ba mươi mấy năm, nhưng mà… điều này không có nghĩa là ông ta cũng sẽ nhịn Tống Thấm Như.
Tống Thấm Như làm chuyện gì sau lưng ông ta đều hiểu rõ ít nhiều.
Nhưng chỉ cần không nhắc đến lợi ích của mình, đều là vợ chồng, ông ta sẽ không nói ra.
“Thấm Như, trời cũng tối rồi, tôi còn tiệc rượu, đi trước đây.” Đào Kiệt hơi nâng mắt lên.
“Đào Kiệt!”
Tống Thấm Như và Đào Kiệt kết hôn ba mươi năm, lúc đầu còn chút tình cảm, bây giờ đã dần biến mất theo thời gian rồi, người như Đào Kiệt, sau lưng có không ít phụ nữ, Tống Thấm Như cứ nhắm mắt cho qua, dù sao đàn ông mà, không thể nào không ăn vụng được! Đặc biệt là kiểu đàn ông thành công như Đào Kiệt, nhưng không có nghĩa là Tống Thấm Như sẽ mặc kệ, trước đây ba bốn tình nhân lén lút muốn sinh con cho Đào Kiệt đều bị bà ta đè xuống đánh, bà ta cũng đã không còn tình cảm với Đào Kiệt từ lâu, hai người chỉ còn sự kiềm chế của lợi ích thôi.
Đào Kiệt đi tới cửa, dừng chân lại.
“Thấm Như, bà nhìn cái điệu bộ của mình đi, giống như người đàn bà điên thô lỗ ngoài chợ vậy, vì sao Y Y lại lén rời đi, còn không phải vì bà ép con bé kết hôn sao, còn về Gia Thiên… bà không thể nào khống chế thằng bé được đâu, hai đứa con, ai cũng không muốn làm con rối trong tay bà, có đôi khi bà làm việc hơi quá đáng rồi.”
Đào Kiệt rất ít về nhà, nhất là bây giờ Đào Thị đều giao cho Đào Gia Thiên xử lý, đa số thời gian ông ta đều xử lý chuyện trụ sở chính ở Anh, suốt một năm, có hơn nửa năm đã ở lại Anh.
Không có người đàn ông nào thích một người vợ có ham muốn khống chế dữ dội như kẻ điên cả.
Nhất là người đàn ông mạnh mẽ như Đào Kiệt.
Tống Thấm Như ngồi trên sofa, trang sức trên cổ bà ta phát sáng, dây chuyền kim cương giá chín mươi tỷ, nhưng cũng chỉ lạnh như băng. Con gái bà ta rất ít về nhà, con trai của bà ta mất trí nhớ rồi vẫn nhớ người phụ nữ muốn giết mình, bà sắp xếp việc cưới xin cho con gái mình lại bị còn gái đào hôn từ chối, ngay cả người chồng quen biết bà ba mươi mấy năm cũng đều muốn rời khỏi, mỗi ngày bà ta ở bên trong chỉ đối mặt với biệt thự lạnh lẽo trang trí xa hoa này…
“Bà chủ…” Lôi Minh đi tới.
Lôi Minh làm quản gia ở nhà họ Đào đã nhiều năm, ông ta hiểu Tống Thấm Như, hiểu Đào Kiệt, lại trung thành và tận tâm với nhà họ Đào: “Bà chủ, bà mệt rồi thì đi nghỉ ngơi thôi.”
Tống Thấm Như cắn răng: “Không!” Bà ta nhìn Lôi Minh: “Quản gia, ông nói xem, vì sao Mộc Như Phương muốn xuất hiện? Quản gia, ông giúp tôi đi…” Bà ta túm lấy cánh tay Lôi Minh: “Quản gia, xử lý cô ta giúp tôi đi!! Tôi không thể để cô ta ở bên cạnh Gia Thiên!!”
Lôi Minh đỡ lấy Tống Thấm Như, thở dài một hơi: “Bà chủ, bà mệt thật rồi, còn nói mê sảng nữa!” Ông ta phất tay, nói với giúp việc: “Đỡ phu nhân lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Điện thoại bàn reo lên.
Lôi Minh cầm lên nghe máy: “Tôi Lôi Minh đây.”
“Quản gia Lôi, tôi là Trần Bằng, ông giúp tôi đi!! Cậu chủ, cậu chủ muốn phạt chúng tôi!”
Trần Bằng, là một trong hai ám vệ được Tống Thấm Như ra lệnh mang Mộc Như Phương vào nhà lao ám vệ.
Lôi Minh nói: “Nếu là cậu chủ muốn phạt các cậu, vậy hai người các cậu cứ đi chịu phạt là được, tôi chỉ là một quản gia, không giúp được các cậu.”
“Quản gia Lôi, là bà chủ, là bà chủ kêu chúng tôi làm như vậy mà…”
Lôi Minh nói: “Bà chủ mệt rồi, đã đi nghỉ ngơi."
Ông ta cầm ống nghe, ánh mắt sắc bén: “Trần Bằng, nhận phạt xong thì kín miệng một chút, chuyện không nên nói thì đừng nói. Sau chuyện này, tôi sẽ sắp xếp hai cậu đến công ty chi nhánh ở thành phố Nghi, xem như có một công việc không tệ.”
“Nhưng… cậu chủ đã biết chuyện bà chủ muốn làm rồi…”
Lôi Minh cúp máy, hít một hơi.
Cái này thì khó xử rồi.
Cậu chủ vốn không phải người thích bị trói buộc, anh rất ghét bị người trong nhà quản lý, cũng chưa bao giờ nghe theo sắp xếp của Tống Thấm Như, mà bà Đào thật sự rất khống chế con trai của mình trong lòng bàn tay.
Còn Mộc Như Phương…
Cô Mộc này…
Thật là…
Ông ta coi như nhìn thấy cô Mộc lớn lên ở nhà họ Đào, cô Mộc này trời sinh xinh đẹp, đã định sẵn sẽ không tầm thường.
Sự yêu thích của cậu chủ với cô, trước giờ luôn là càng lún càng sâu.
Lần này, chỉ sợ sẽ sinh ra ngăn cách với bà chủ.
Nếu…
Thật sự nhớ lại rồi.
E rằng sẽ càng ngăn cách với bà chủ hơn.
Nhưng những chuyện này, một người làm quản gia như ông ta… không thể can thiệp quá nhiều…
Năm giờ chiều.
Lôi Minh ngồi trên ghế dựa ngoài ban công, lúc rảnh rỗi ông ta thích đọc sách.
Điện thoại reo lên.
Ông ta nhìn thoáng qua, là cậu chủ gọi đến.
“Cậu chủ…”
“Chú Lôi, tôi hy vọng chú nói lại với mẹ, chuyện này, một vừa hai phải thôi!”
“Cậu chủ… Đương nhiên tôi sẽ chuyển lời, nhưng mà… tính cách của bà chủ cậu cũng hiểu đấy, hơn nữa bây giờ cô chủ mất tích, sợ là bà ấy…” Nếu bà Đào biết kiềm chế biết buông tay, sẽ không làm ầm ĩ với ông chủ thành như thế, cũng sẽ không xuất hiện những chuyện này.
“Chú Lôi, nhà họ Đào mang họ Đào…”
Không phải họ Tống…
Lôi Minh hoảng hốt: “Phải…”
“Cậu chủ, cô Trọng sao rồi?”
“Không sao.” Đào Gia Thiên cúp máy, anh đi vào từ ban công, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, cô nằm nghiêng trên giường, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, dường như đang mơ thấy điều gì đó không tốt.
Anh nằm xuống một bên khác, do dự một chút rồi ôm người phụ nữ vào lòng.
Trong lồng ngực anh có một cảm giác quen thuộc xa lạ đã lâu.
Vì cơn đau từ trên cánh tay…
Phân tán sự chú ý của cô.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng ngạc nhiên của ám vệ.
Sau đó là tiếng bước chân.
Tiếp theo, hơi thở quen thuộc thấm vào khoang mũi…
Đôi môi Mộc Như Phương thoáng run rẩy.
Là anh.
Đào Gia Thiên đến rồi.
Đau đớn trên cánh tay như bớt đi rất nhiều, cô muốn đứng lên, một bàn tay lại nhẹ nhàng đè lên bả vai cô, sau đó, vải đen trước mắt bị lấy xuống, Mộc Như Phương nhìn thấy được ánh sáng, cô nhìn bóng dáng trước mặt. Đào Gia Thiên mặc áo sơ mi màu xám bạc, anh mím môi, đáy mắt mang theo sự lạnh lẽo, anh nhìn sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ trước mặt, bọn họ lại dám làm như vậy.
Anh biết Tống Thấm Như không dám làm gì lộ liễu với Mộc Như Phương, nhưng không ngờ sau lưng lại làm chuyện mờ ám này.
Mộc Như Phương nâng mắt lên, cô nhìn Đào Gia Thiên, mở miệng, nhẹ nhàng im lặng gọi tên anh.
“Đào Gia Thiên.”
Người đàn ông khom lưng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Em sao rồi.
Mộc Như Phương lắc đầu.
Cô không sao hết.
Đợi một lát nữa sẽ ổn thôi.
Đáy mắt Đào Gia Thiên càng lạnh lẽo hơn, anh ôm lấy Mộc Như Phương đi nhanh về phía trước. Lúc đi tới cửa, người đàn ông dừng chân lại, xoay người nói với hai ám về trước cửa: “Đến ám doanh nhận phạt, sau đó cút ra khỏi đây.”
Hai ám vệ run rẩy.
“Cậu chủ, là bà Đào, là bà chủ kêu chúng tôi làm phát hiện nói dối cho cô Trọng… là bà chủ…” Hai ám vệ chỉ là ám vệ bình thường thôi, chuyện lần này cũng là làm theo bà Đào, lời của bà Đào, hai người cũng không thể không nghe.
Không thể ở lại đây nữa, câu này, người đàn ông nói như nhẹ nhàng không có sức mạnh, nhưng mà, doanh trại ám vệ của nhà họ Đào, người đã làm sai chuyện còn có thể sống sót ra ngoài không nhiều lắm, không chết cũng bị tróc một lớp da, còn phải tiêm thuốc mất trí nhớ…
Đào Gia Thiên lạnh lùng cong môi: “Nếu các cậu đã nghe lệnh bà Đào thì đừng làm việc trong tay tôi nữa, nhà họ Đào mang họ Đào, chứ không phải họ Tống.”
Biệt thự Lan Giang.
Đây là nơi Đào Gia Thiên ở, anh để Mộc Như Phương lên giường, dường như người phụ nữ rất buồn ngủ, hai mắt nhắm lại, dáng người nho nhỏ gầy gò, cơ thể hơi co lại, chìm trong giường lớn mềm mại, mặc cho tóc rối tung trên gối đầu màu xám đậm, mi tâm của cô nhẹ nhàng nhíu lại, Đào Gia Thiên ngồi bên giường nhìn cô, đợi bác sĩ đến.
Bác sĩ kiểm tra cho Mộc Như Phương một lượt, “Ông chủ…” Tiếng gọi này là giọng điệu bình thường, sau khi nhìn thấy Đào Gia Thiên nhíu mày, bác sĩ lập tức nhỏ giọng lại, sợ làm phiền Mộc Như Phương nghỉ ngơi.
“Ông chủ, cô gái này không có vấn đề gì quá lớn, có lẽ là rất mệt nên ngủ mê thôi. Đợi cô ấy nghỉ ngơi khoẻ là được.”
Đào Gia Thiên gật đầu.
Bác sĩ đeo hòm thuốc lên chuẩn bị rời đi, anh ta là bác sĩ riêng của Đào Gia Thiên, đi theo bên cạnh anh rất nhiều năm rồi. Vì Đào Gia Thiên có bệnh vặt là đau đầu, lúc thỉnh thoảng phát bệnh rất khó chịu, bác sĩ đều sẽ chạy đến kê thuốc ngưng đau hoặc mát xa cho anh.
Nhưng khoảng thời gian gần đây, số lần Đào Gia Thiên bị đau đầu cũng ngày càng ít.
“Ông chủ, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không? Mỗi lần đau có hay nhớ đến cái gì không.”
Đào Gia Thiên vẫn muốn tìm lại trí nhớ đã mất đi kia, nhưng vẫn không có kết quả.
Mỗi lần đau đầu đều sẽ nhớ lại vài thứ linh tinh.
Nhưng càng cẩn thận suy nghĩ, đầu càng đau hơn.
Nhưng anh nhất định phải biết mình đã quên đi cái gì.
Tuy đã tìm thấy người của Ẩn Tộc, nhưng trí nhớ của anh cũng không lập tức trở lại, thỉnh thoảng trong mơ sẽ thoáng hiện lên không ít hình ảnh, nhưng rất đứt quãng, anh cố hết sức chắp vá những hình ảnh đứt quãng này thành một trí nhớ đầy đủ, nhưng vẫn thiếu đi rất nhiều, chỉ là một vài hình ảnh mơ hồ mà thôi.
…
Tống Thấm Như nhận được tin tức Đào Gia Thiên đến nhà lao ám vệ, bà ta biết anh sẽ đi, chỉ không ngờ lại nhanh như thế, nhưng dù vậy, Tống Thấm Như cũng không có chút bối rối nào, đó là con trai của bà ta, còn có thể làm gì bà ta được!
Người phụ nữ Mộc Như Phương này đúng là không thể giữ lại!
Thuật thôi miên của Ẩn Tộc đã áp chế trí nhớ, nhưng không ngờ Đào Gia Thiên vẫn có thể bị Mộc Như Phương hấp dẫn như trước.
Vì sao con trai của bà ta, con gái của bà ta phải vây quanh người phụ nữ này chứ!
“Thấm Như, mấy ngày nữa tôi muốn đến Anh một chuyến, chắc phải đi hai tháng.” Đào Kiệt đứng dậy thay quần áo.
“Đi?” Giọng điệu của Tống Thấm Như cũng thay đổi: “Phải đi Anh gấp như vậy à? Gấp gáp muốn tránh mặt tôi thế sao? Đào Kiệt, ông đừng quên lúc trước ông có được nhà họ Đào từ trong tay ông cụ thế nào, tôi đã giúp ông thế nào! Bây giờ vẫn chưa tìm thấy Y Y, Gia Thiên bị Mộc Như Phương kia dẫn hồn đi rồi! Ông còn muốn đi? Ông làm ba kiểu gì vậy!”
Tuy Đào Kiệt đã không còn tình cảm gì với Tống Thấm Như từ lâu, năm đó hai người cũng là đám cưới kinh doanh, ông ta vì đoạt quyền không thể không cưới người phụ nữ nhà họ Tống này, mà Tống Thấm Như thật sự cũng có chút thủ đoạn giúp đỡ ông ta, hai người coi như tôn trọng nhau sống ba mươi mấy năm, nhưng mà… điều này không có nghĩa là ông ta cũng sẽ nhịn Tống Thấm Như.
Tống Thấm Như làm chuyện gì sau lưng ông ta đều hiểu rõ ít nhiều.
Nhưng chỉ cần không nhắc đến lợi ích của mình, đều là vợ chồng, ông ta sẽ không nói ra.
“Thấm Như, trời cũng tối rồi, tôi còn tiệc rượu, đi trước đây.” Đào Kiệt hơi nâng mắt lên.
“Đào Kiệt!”
Tống Thấm Như và Đào Kiệt kết hôn ba mươi năm, lúc đầu còn chút tình cảm, bây giờ đã dần biến mất theo thời gian rồi, người như Đào Kiệt, sau lưng có không ít phụ nữ, Tống Thấm Như cứ nhắm mắt cho qua, dù sao đàn ông mà, không thể nào không ăn vụng được! Đặc biệt là kiểu đàn ông thành công như Đào Kiệt, nhưng không có nghĩa là Tống Thấm Như sẽ mặc kệ, trước đây ba bốn tình nhân lén lút muốn sinh con cho Đào Kiệt đều bị bà ta đè xuống đánh, bà ta cũng đã không còn tình cảm với Đào Kiệt từ lâu, hai người chỉ còn sự kiềm chế của lợi ích thôi.
Đào Kiệt đi tới cửa, dừng chân lại.
“Thấm Như, bà nhìn cái điệu bộ của mình đi, giống như người đàn bà điên thô lỗ ngoài chợ vậy, vì sao Y Y lại lén rời đi, còn không phải vì bà ép con bé kết hôn sao, còn về Gia Thiên… bà không thể nào khống chế thằng bé được đâu, hai đứa con, ai cũng không muốn làm con rối trong tay bà, có đôi khi bà làm việc hơi quá đáng rồi.”
Đào Kiệt rất ít về nhà, nhất là bây giờ Đào Thị đều giao cho Đào Gia Thiên xử lý, đa số thời gian ông ta đều xử lý chuyện trụ sở chính ở Anh, suốt một năm, có hơn nửa năm đã ở lại Anh.
Không có người đàn ông nào thích một người vợ có ham muốn khống chế dữ dội như kẻ điên cả.
Nhất là người đàn ông mạnh mẽ như Đào Kiệt.
Tống Thấm Như ngồi trên sofa, trang sức trên cổ bà ta phát sáng, dây chuyền kim cương giá chín mươi tỷ, nhưng cũng chỉ lạnh như băng. Con gái bà ta rất ít về nhà, con trai của bà ta mất trí nhớ rồi vẫn nhớ người phụ nữ muốn giết mình, bà sắp xếp việc cưới xin cho con gái mình lại bị còn gái đào hôn từ chối, ngay cả người chồng quen biết bà ba mươi mấy năm cũng đều muốn rời khỏi, mỗi ngày bà ta ở bên trong chỉ đối mặt với biệt thự lạnh lẽo trang trí xa hoa này…
“Bà chủ…” Lôi Minh đi tới.
Lôi Minh làm quản gia ở nhà họ Đào đã nhiều năm, ông ta hiểu Tống Thấm Như, hiểu Đào Kiệt, lại trung thành và tận tâm với nhà họ Đào: “Bà chủ, bà mệt rồi thì đi nghỉ ngơi thôi.”
Tống Thấm Như cắn răng: “Không!” Bà ta nhìn Lôi Minh: “Quản gia, ông nói xem, vì sao Mộc Như Phương muốn xuất hiện? Quản gia, ông giúp tôi đi…” Bà ta túm lấy cánh tay Lôi Minh: “Quản gia, xử lý cô ta giúp tôi đi!! Tôi không thể để cô ta ở bên cạnh Gia Thiên!!”
Lôi Minh đỡ lấy Tống Thấm Như, thở dài một hơi: “Bà chủ, bà mệt thật rồi, còn nói mê sảng nữa!” Ông ta phất tay, nói với giúp việc: “Đỡ phu nhân lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Điện thoại bàn reo lên.
Lôi Minh cầm lên nghe máy: “Tôi Lôi Minh đây.”
“Quản gia Lôi, tôi là Trần Bằng, ông giúp tôi đi!! Cậu chủ, cậu chủ muốn phạt chúng tôi!”
Trần Bằng, là một trong hai ám vệ được Tống Thấm Như ra lệnh mang Mộc Như Phương vào nhà lao ám vệ.
Lôi Minh nói: “Nếu là cậu chủ muốn phạt các cậu, vậy hai người các cậu cứ đi chịu phạt là được, tôi chỉ là một quản gia, không giúp được các cậu.”
“Quản gia Lôi, là bà chủ, là bà chủ kêu chúng tôi làm như vậy mà…”
Lôi Minh nói: “Bà chủ mệt rồi, đã đi nghỉ ngơi."
Ông ta cầm ống nghe, ánh mắt sắc bén: “Trần Bằng, nhận phạt xong thì kín miệng một chút, chuyện không nên nói thì đừng nói. Sau chuyện này, tôi sẽ sắp xếp hai cậu đến công ty chi nhánh ở thành phố Nghi, xem như có một công việc không tệ.”
“Nhưng… cậu chủ đã biết chuyện bà chủ muốn làm rồi…”
Lôi Minh cúp máy, hít một hơi.
Cái này thì khó xử rồi.
Cậu chủ vốn không phải người thích bị trói buộc, anh rất ghét bị người trong nhà quản lý, cũng chưa bao giờ nghe theo sắp xếp của Tống Thấm Như, mà bà Đào thật sự rất khống chế con trai của mình trong lòng bàn tay.
Còn Mộc Như Phương…
Cô Mộc này…
Thật là…
Ông ta coi như nhìn thấy cô Mộc lớn lên ở nhà họ Đào, cô Mộc này trời sinh xinh đẹp, đã định sẵn sẽ không tầm thường.
Sự yêu thích của cậu chủ với cô, trước giờ luôn là càng lún càng sâu.
Lần này, chỉ sợ sẽ sinh ra ngăn cách với bà chủ.
Nếu…
Thật sự nhớ lại rồi.
E rằng sẽ càng ngăn cách với bà chủ hơn.
Nhưng những chuyện này, một người làm quản gia như ông ta… không thể can thiệp quá nhiều…
Năm giờ chiều.
Lôi Minh ngồi trên ghế dựa ngoài ban công, lúc rảnh rỗi ông ta thích đọc sách.
Điện thoại reo lên.
Ông ta nhìn thoáng qua, là cậu chủ gọi đến.
“Cậu chủ…”
“Chú Lôi, tôi hy vọng chú nói lại với mẹ, chuyện này, một vừa hai phải thôi!”
“Cậu chủ… Đương nhiên tôi sẽ chuyển lời, nhưng mà… tính cách của bà chủ cậu cũng hiểu đấy, hơn nữa bây giờ cô chủ mất tích, sợ là bà ấy…” Nếu bà Đào biết kiềm chế biết buông tay, sẽ không làm ầm ĩ với ông chủ thành như thế, cũng sẽ không xuất hiện những chuyện này.
“Chú Lôi, nhà họ Đào mang họ Đào…”
Không phải họ Tống…
Lôi Minh hoảng hốt: “Phải…”
“Cậu chủ, cô Trọng sao rồi?”
“Không sao.” Đào Gia Thiên cúp máy, anh đi vào từ ban công, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, cô nằm nghiêng trên giường, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, dường như đang mơ thấy điều gì đó không tốt.
Anh nằm xuống một bên khác, do dự một chút rồi ôm người phụ nữ vào lòng.
Trong lồng ngực anh có một cảm giác quen thuộc xa lạ đã lâu.
/706
|