Đương nhiên câu nói ấy, Trần Quyết không có nói ra!
Dụ Tú Y hơi kinh ngạc: "Mang về nhà sao?"
Cô lại nói tiếp: "Nhưng nếu mang về nhà, mẹ lại không thích những động vật nhỏ này!"
Lúc nhỏ cô gặp một chú chó lang thang, cô vẫn luôn muốn mang nó về nhà. Nhưng cô vẫn luôn hiểu, Trần Ny Hạ không thích những động vật nhỏ có lông.
Trần Quyết nói: "Dù sao thì em thường có ca mổ, buổi tối cũng không về nhà. Ai cũng có quyền có sở thích của riêng mình, anh thích thì sao lại không được dẫn về nhà! Vì sao phải mẹ thích mới được!"
Dụ Tú Y còn tưởng rằng Trần Quyết đang giận lẫy với Trần Ny Hạ, nên cô nói: "Em về nhà tìm một cái hộp sau đó lại lên mạng đặt một cái lồng rồi đặt chú chó nhỏ vào đó chăm sóc. Mỗi ngày em sẽ cho nó ăn như vậy là được rồi." Nếu như mang về nhà rồi, cô sợ Trần Ny Hạ sẽ không vui.
Trần Quyết lại không nghe, chỉ một tay ôm lấy chú chỏ nhỏ đi về phía trước.
Dụ Tú Y thấy không khuyên được, cũng đành thôi.
Trên đường cô đi theo Trần Quyết, nhìn bóng lưng anh bỗng nói: "Anh, tối qua mấy giờ chúng ta về vậy. Em ngủ say rồi sao anh không gọi em dậy!"
Trần Quyết dừng bước nói: "Em có biết, con gái ngủ quên ở một nơi lạ lẫm rất nguy hiểm không!"
Dụ Tú Y ngơ ngác, sau đó cô cười nói: "Không xa lạ gì, không phải anh cũng ở đó sao?"
Trần Quyết xoay người lại nhìn cô: "Nếu như anh không ở đó thì sao? Nếu như lúc đó anh bỏ mặc em thì sao? Em có biết một cô gái ngủ ở một quán bar lạ nguy hiểm đến mức nào không!"
Dụ Tú Y không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy. Cô nhìn anh, đôi mắt sáng ngời ấy nhìn anh. Cô nở một nụ cười trong veo, cô nói: "Anh, em biết anh sẽ không bỏ mặc em."
Nhiều năm sau Trần Quyết nhớ lại nụ cười này, cả đời anh cũng không thể quên nổi.
Nếu như anh dũng cảm hơn, dũng cảm tiến lên trước một bước, thì Dụ Tú Y sẽ không đi theo cái người gọi là Tư Dân kia.
-
"Ai cho con mang thứ này về nhà!"
Về đến nhà, quả vậy, Trần Ny Hạ tức giận rồi.
Bà ghét nhất những động vật nhỏ có lông này, chó rồi mèo gì đó đều không thích. Lúc này, bà thấy chú chó lang thang bẩn thỉu nằm trong tay Trần Quyết, cau mày khó chịu.
Trần Quyết lại không biểu hiện gì, anh nói: "Con thích, thì mang về thôi!"
Trần Ny Hạ thấy thái độ này của anh thì cũng mất kiên nhẫn nói: "Anh thích? Anh coi nơi này là của họ Trần sao? Anh muốn mang gì về thì mang!" Bà chỉ về phía cửa, ném ngay đi cho tôi!
Trần Quyết sẽ không nghe lời bà.
Hay là nói, Trần Ny Hạ càng không thích thì anh càng lạnh lùng không nghe.
Anh ôm lấy chú chó lang thang, đi thẳng lên lầu.
Trần Ny Hạ sắp tức chết rồi: "Trần Quyết, nếu như anh nuôi thứ đó thì cút với nó càng sớm càng tốt!"
Trần Quyết bật cười, xoay người lại. Nụ cười bên khóe môi anh càng rạng rõ, anh nhẹ nhàng nói: "Được thôi!"
Trận chiến ấy không chút khói súng.
Dụ Tú Y không có cách nào ngăn cản. Cô nhìn Trần Ny Hạ, lại nhìn Trần Quyết đang lên lầu. Lúc này, Trần Ny Hạ sắp tức đến đau tim rồi, Dụ Tú Y vội vàng đỡ bà: "Mẹ... Chuyện này không liên quan đến anh ấy, là con muốn nuôi, sau đó anh trai mới mang về nhà!"
Trần Ny Hạ không hề nghe cô nói mà chỉ chỉ lên lầu quát: "Nó muốn cút thì cút nhanh chút!"
Dụ Thế Duệ nghe thấy tiếng thì từ trên lầu xuống: "Sao thế!"
Ông nhìn Trần Ny Hạ nói: "Mới sáng sớm đã giận hờn gì rồi! Sáng sớm tức giận thì sẽ tức giận cả ngày!"
Dụ Tú Y đi qua, nhỏ giọng kể lại rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Dụ Thế Duệ nghe thấy vậy, nói: "Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng! Chuyện nhỏ mà thôi! Con nó muốn nuôi thì kệ nó, bà xem bà bây giờ còn ra thể thống gì!"
Trần Ny Hạ là người không bao giờ nhường kẻ khác. Ở bệnh viện, một ánh mắt của bà cũng đã dọa thực tập sinh khóc rồi.
"Tôi ra thể thống gì sao! Ông xem Trần Quyết lại ra thể thống gì! Tôi đã nói tôi không thích chó mèo gì rồi, nhưng ông xem nó thì hay rồi. Ngày ngày mang chúng về nhà!"
"Bà cũng nói cái nhà này không họ Trần, họ Dụ. Tôi quyết định rồi, có thể nuôi." Ông vừa nói xong, thì Trần Ny Hạ biến sắc rồi. Bà nhìn Dụ Thế Duệ nói: "Được! Được! Được lắm!"
Trần Quyết về đến phòng thì thu dọn hết đồ đạc của mình lại.
Phần lớn đồ vẫn để lại, chỉ mang theo vài bộ quần áo, vài quyển sách, một ít đồ dùng hàng ngày và...
Quả cầu thủy tinh mà Dụ Tú Y tặng anh.
Anh lại vuốt ve chú chó lang thang màu trắng trong lòng, anh nói: "Đi thôi, anh dẫn em đi. Cái nhà này, anh đã sớm không ở nổi nữa!"
Trong quả cầu thủy tinh kia, tuyết rơi.
Một người đàn ông mặc áo len đen và một chú chó.
Đêm đó Trần Quyết rời khỏi nhà, anh ngồi trên tàu cao tốc, bước lên một con đường mới trong cuộc đời anh. Còn chú chó lang thang này, anh tặng Tạ Triệt. Anh cũng nhắn một tin nhắc cho Dụ Tú Y: "Anh đi rồi, không cần tìm anh. Em chăm chỉ học tập, sẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau!"
Lúc đó Dụ Tú Y đã ngủ say rồi. Ngày thứ hai cô tỉnh dậy, ăn sáng xong, lúc chuẩn bị đi học mới lấy điện thoại ra xem. Cô nhận được một tin nhắn.
Dụ Tú Y thấy tin nhắn đó thì vội vàng quay về nhà.
Trần Ny Hạ và Dụ Thế Duệ còn chưa đi.
Dụ Tú Y chạy thẳng lên lầu, gõ cửa phòng Trần Quyết. Quả nhiên không có ai cả, Dụ Tú Y tìm chìa khóa dự phòng, mở ra thì bên trong vẫn rất gọn gàng. Nhưng Trần Quyết đã không còn ở đó nữa.
Cô ngơ ngác quay người, chầm chậm đi xuống. Đến đầu cầu thang, cô gặp Dụ Thế Duệ và Trần Ny Hạ đang lên lầu. Hai người đều đang chuẩn bị thay đồ rồi đi làm. Dụ Thế Duệ nhìn Dụ Tú Y nói: "Sao lại quay lại rồi, còn chưa đi học sao? Có phải con quên gì rồi không."
Dụ Tú Y nhìn hai người này, cô nói: "Trần Quyết, tối qua đã đi rồi."
"Con nói gì?" Trần Ny Hạ giật mình nói?
Dụ Thế Duệ nhìn bà.
Dụ Tú Y lại nói lại: "Trần Quyết, tối qua đã đi rồi... Rời khỏi thành phố này rồi..." Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra cho hai người xem. Trong đó có một tin nhắn mà vào lúc hai giờ đêm hôm qua Trần Quyết gửi cho cô.
Trần Ny Hạ lấy điện thoại qua, tay bà hơi run rẩy!
Sao lại thế...
Dụ Thế Duệ cau mày, lập tức gọi điện thoại cho Trần Quyết.
Ông phát hiện nửa tiếng trước Trần Quyết cũng nhắn cho ông một tin nhắn.
"Chú Dụ, cháu đi đây, không cần tìm cháu. Cháu biết với khả năng của chú thì có thể tìm ra cháu, nhưng cháu không muốn ở lại thành phố Yến nữa. Chú đừng khuyên cháu, chúc chú và Trần Ny Hạ hạnh phúc bên nhau."
Trần Ny Hạ run rẩy nói: "Thế Duệ, mau đi tìm nó, mau đến cục cảnh sát phái người đi tìm nó!"
Dụ Thế Duệ đưa điện thoại của mình cho bà.
Trần Ny Hạ vừa nhìn thì mắt ướt lệ.
Trần Quyết gọi hẳn tên của bà.
Bà là mẹ của nó mà!
Bà nghiến răng nói: "Nó muốn đi thì đi đi, có bản lĩnh thì cả đời này đừng có quay về nữa!"
Dụ Thế Duệ lắc đầu, nói với Dụ Tú Y: "Ba đưa con đến trường."
"Anh trai..."
"Tú Y, con phải tin nó, ba cũng tin nó."
Trần Quyết rời khỏi nơi này. Ngày đó Dụ Tú Y vẫn luôn nhớ.
Dụ Tú Y hơi kinh ngạc: "Mang về nhà sao?"
Cô lại nói tiếp: "Nhưng nếu mang về nhà, mẹ lại không thích những động vật nhỏ này!"
Lúc nhỏ cô gặp một chú chó lang thang, cô vẫn luôn muốn mang nó về nhà. Nhưng cô vẫn luôn hiểu, Trần Ny Hạ không thích những động vật nhỏ có lông.
Trần Quyết nói: "Dù sao thì em thường có ca mổ, buổi tối cũng không về nhà. Ai cũng có quyền có sở thích của riêng mình, anh thích thì sao lại không được dẫn về nhà! Vì sao phải mẹ thích mới được!"
Dụ Tú Y còn tưởng rằng Trần Quyết đang giận lẫy với Trần Ny Hạ, nên cô nói: "Em về nhà tìm một cái hộp sau đó lại lên mạng đặt một cái lồng rồi đặt chú chó nhỏ vào đó chăm sóc. Mỗi ngày em sẽ cho nó ăn như vậy là được rồi." Nếu như mang về nhà rồi, cô sợ Trần Ny Hạ sẽ không vui.
Trần Quyết lại không nghe, chỉ một tay ôm lấy chú chỏ nhỏ đi về phía trước.
Dụ Tú Y thấy không khuyên được, cũng đành thôi.
Trên đường cô đi theo Trần Quyết, nhìn bóng lưng anh bỗng nói: "Anh, tối qua mấy giờ chúng ta về vậy. Em ngủ say rồi sao anh không gọi em dậy!"
Trần Quyết dừng bước nói: "Em có biết, con gái ngủ quên ở một nơi lạ lẫm rất nguy hiểm không!"
Dụ Tú Y ngơ ngác, sau đó cô cười nói: "Không xa lạ gì, không phải anh cũng ở đó sao?"
Trần Quyết xoay người lại nhìn cô: "Nếu như anh không ở đó thì sao? Nếu như lúc đó anh bỏ mặc em thì sao? Em có biết một cô gái ngủ ở một quán bar lạ nguy hiểm đến mức nào không!"
Dụ Tú Y không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy. Cô nhìn anh, đôi mắt sáng ngời ấy nhìn anh. Cô nở một nụ cười trong veo, cô nói: "Anh, em biết anh sẽ không bỏ mặc em."
Nhiều năm sau Trần Quyết nhớ lại nụ cười này, cả đời anh cũng không thể quên nổi.
Nếu như anh dũng cảm hơn, dũng cảm tiến lên trước một bước, thì Dụ Tú Y sẽ không đi theo cái người gọi là Tư Dân kia.
-
"Ai cho con mang thứ này về nhà!"
Về đến nhà, quả vậy, Trần Ny Hạ tức giận rồi.
Bà ghét nhất những động vật nhỏ có lông này, chó rồi mèo gì đó đều không thích. Lúc này, bà thấy chú chó lang thang bẩn thỉu nằm trong tay Trần Quyết, cau mày khó chịu.
Trần Quyết lại không biểu hiện gì, anh nói: "Con thích, thì mang về thôi!"
Trần Ny Hạ thấy thái độ này của anh thì cũng mất kiên nhẫn nói: "Anh thích? Anh coi nơi này là của họ Trần sao? Anh muốn mang gì về thì mang!" Bà chỉ về phía cửa, ném ngay đi cho tôi!
Trần Quyết sẽ không nghe lời bà.
Hay là nói, Trần Ny Hạ càng không thích thì anh càng lạnh lùng không nghe.
Anh ôm lấy chú chó lang thang, đi thẳng lên lầu.
Trần Ny Hạ sắp tức chết rồi: "Trần Quyết, nếu như anh nuôi thứ đó thì cút với nó càng sớm càng tốt!"
Trần Quyết bật cười, xoay người lại. Nụ cười bên khóe môi anh càng rạng rõ, anh nhẹ nhàng nói: "Được thôi!"
Trận chiến ấy không chút khói súng.
Dụ Tú Y không có cách nào ngăn cản. Cô nhìn Trần Ny Hạ, lại nhìn Trần Quyết đang lên lầu. Lúc này, Trần Ny Hạ sắp tức đến đau tim rồi, Dụ Tú Y vội vàng đỡ bà: "Mẹ... Chuyện này không liên quan đến anh ấy, là con muốn nuôi, sau đó anh trai mới mang về nhà!"
Trần Ny Hạ không hề nghe cô nói mà chỉ chỉ lên lầu quát: "Nó muốn cút thì cút nhanh chút!"
Dụ Thế Duệ nghe thấy tiếng thì từ trên lầu xuống: "Sao thế!"
Ông nhìn Trần Ny Hạ nói: "Mới sáng sớm đã giận hờn gì rồi! Sáng sớm tức giận thì sẽ tức giận cả ngày!"
Dụ Tú Y đi qua, nhỏ giọng kể lại rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Dụ Thế Duệ nghe thấy vậy, nói: "Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng! Chuyện nhỏ mà thôi! Con nó muốn nuôi thì kệ nó, bà xem bà bây giờ còn ra thể thống gì!"
Trần Ny Hạ là người không bao giờ nhường kẻ khác. Ở bệnh viện, một ánh mắt của bà cũng đã dọa thực tập sinh khóc rồi.
"Tôi ra thể thống gì sao! Ông xem Trần Quyết lại ra thể thống gì! Tôi đã nói tôi không thích chó mèo gì rồi, nhưng ông xem nó thì hay rồi. Ngày ngày mang chúng về nhà!"
"Bà cũng nói cái nhà này không họ Trần, họ Dụ. Tôi quyết định rồi, có thể nuôi." Ông vừa nói xong, thì Trần Ny Hạ biến sắc rồi. Bà nhìn Dụ Thế Duệ nói: "Được! Được! Được lắm!"
Trần Quyết về đến phòng thì thu dọn hết đồ đạc của mình lại.
Phần lớn đồ vẫn để lại, chỉ mang theo vài bộ quần áo, vài quyển sách, một ít đồ dùng hàng ngày và...
Quả cầu thủy tinh mà Dụ Tú Y tặng anh.
Anh lại vuốt ve chú chó lang thang màu trắng trong lòng, anh nói: "Đi thôi, anh dẫn em đi. Cái nhà này, anh đã sớm không ở nổi nữa!"
Trong quả cầu thủy tinh kia, tuyết rơi.
Một người đàn ông mặc áo len đen và một chú chó.
Đêm đó Trần Quyết rời khỏi nhà, anh ngồi trên tàu cao tốc, bước lên một con đường mới trong cuộc đời anh. Còn chú chó lang thang này, anh tặng Tạ Triệt. Anh cũng nhắn một tin nhắc cho Dụ Tú Y: "Anh đi rồi, không cần tìm anh. Em chăm chỉ học tập, sẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau!"
Lúc đó Dụ Tú Y đã ngủ say rồi. Ngày thứ hai cô tỉnh dậy, ăn sáng xong, lúc chuẩn bị đi học mới lấy điện thoại ra xem. Cô nhận được một tin nhắn.
Dụ Tú Y thấy tin nhắn đó thì vội vàng quay về nhà.
Trần Ny Hạ và Dụ Thế Duệ còn chưa đi.
Dụ Tú Y chạy thẳng lên lầu, gõ cửa phòng Trần Quyết. Quả nhiên không có ai cả, Dụ Tú Y tìm chìa khóa dự phòng, mở ra thì bên trong vẫn rất gọn gàng. Nhưng Trần Quyết đã không còn ở đó nữa.
Cô ngơ ngác quay người, chầm chậm đi xuống. Đến đầu cầu thang, cô gặp Dụ Thế Duệ và Trần Ny Hạ đang lên lầu. Hai người đều đang chuẩn bị thay đồ rồi đi làm. Dụ Thế Duệ nhìn Dụ Tú Y nói: "Sao lại quay lại rồi, còn chưa đi học sao? Có phải con quên gì rồi không."
Dụ Tú Y nhìn hai người này, cô nói: "Trần Quyết, tối qua đã đi rồi."
"Con nói gì?" Trần Ny Hạ giật mình nói?
Dụ Thế Duệ nhìn bà.
Dụ Tú Y lại nói lại: "Trần Quyết, tối qua đã đi rồi... Rời khỏi thành phố này rồi..." Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra cho hai người xem. Trong đó có một tin nhắn mà vào lúc hai giờ đêm hôm qua Trần Quyết gửi cho cô.
Trần Ny Hạ lấy điện thoại qua, tay bà hơi run rẩy!
Sao lại thế...
Dụ Thế Duệ cau mày, lập tức gọi điện thoại cho Trần Quyết.
Ông phát hiện nửa tiếng trước Trần Quyết cũng nhắn cho ông một tin nhắn.
"Chú Dụ, cháu đi đây, không cần tìm cháu. Cháu biết với khả năng của chú thì có thể tìm ra cháu, nhưng cháu không muốn ở lại thành phố Yến nữa. Chú đừng khuyên cháu, chúc chú và Trần Ny Hạ hạnh phúc bên nhau."
Trần Ny Hạ run rẩy nói: "Thế Duệ, mau đi tìm nó, mau đến cục cảnh sát phái người đi tìm nó!"
Dụ Thế Duệ đưa điện thoại của mình cho bà.
Trần Ny Hạ vừa nhìn thì mắt ướt lệ.
Trần Quyết gọi hẳn tên của bà.
Bà là mẹ của nó mà!
Bà nghiến răng nói: "Nó muốn đi thì đi đi, có bản lĩnh thì cả đời này đừng có quay về nữa!"
Dụ Thế Duệ lắc đầu, nói với Dụ Tú Y: "Ba đưa con đến trường."
"Anh trai..."
"Tú Y, con phải tin nó, ba cũng tin nó."
Trần Quyết rời khỏi nơi này. Ngày đó Dụ Tú Y vẫn luôn nhớ.
/706
|