Trần Ny Hạ không để ý đến, nghe thấy tiếng đóng cửa của Trần Quyết, Trần Quyết đã rời khỏi nhà, bà ta nói với Dụ Tú Y: “Nhớ phải chườm đá hai mươi tư giờ, trong hòm thuốc có thuốc dán, nhớ phải dán lên.”
Dụ Tú Y gật đầu.
Sau khi Trần Ny Hạ rời đi, Dụ Anh Bân vừa ăn trứng tráng trong đĩa vừa hỏi Dụ Tú Y: “Chị, chị nói xem có phải anh trai cãi nhau với mẹ không?”
Dụ Tú Y trả lời: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Dụ Anh Bân nói ‘cắt’ một tiếng: “Chị cũng chỉ lớn hơn em mấy tuổi thôi. Cùng một thế hệ với em, đâu có phải là người lớn chứ.”
Dụ Tú Y gắp thêm một cái bánh bao chiên vào trong bát cậu ta: “Ăn cơm của em đi.”
Dụ Anh Bân hỏi: “Chị, chiều hôm qua chị đi đâu thế.”
Dụ Tú Y nói: “Đến nhà bạn chị.”
Dụ Anh Bân: “Ai tin chứ.”
“Tin hay không thì tùy, mau ăn cơm đi, chúng ta còn phải đi học, còn bốn mươi phút thôi.” Cơm nước xong xuôi, Dụ Tú Y dẫn Dụ Anh Bân lên tàu điện ngầm, hai người bọn họ luôn đi học bằng tàu điện ngầm, thỉnh thoảng Dụ Tú Y rảnh rỗi sẽ chở cậu ta bằng xe điện, cô học ở cấp ba, Dụ Anh Bân học ở cấp hai, đúng lúc ở trong cùng một khu vực, khoảng cách rất gần nhau, chỉ mất vài phút đi bộ.
Nhưng giờ tự học buổi tối của hai người không giống nhau, học sinh học ngoại trú của cấp hai chỉ học hai tiết, Dụ Tú Y phải học ba tiết, bình thường đều là Dụ Thế Duệ hoặc Trần Ny Hạ lái xe đến chờ bọn họ.
Dụ Tú Y đi vào phòng học.
Vy Nguyệt lại gần: “Cậu mau lên, cho tớ mượn xem sách bài tập tiếng Anh của cậu với! Có rất nhiều đề tớ không chắc lắm!”
Dụ Tú Y tìm sách trong túi xách ra đưa cho cô ấy.
Cô nói: “Sao cuối tuần cậu không hỏi tớ.”
Tô Nghi sau bàn nói: “Cuối tuần cậu ấy hẹn hò với bạn trai rồi, nào có thời gian tìm cậu so đáp án chứ, bận lắm ấy.”
Bạn trai của Vy Nguyệt là học sinh của trường thể thao.
Dụ Tú Y đã từng gặp hai lần, là một chàng trai cao lớn cường tráng, hơi đen một chút nhưng rất đẹp trai rất khỏe khoắn, tựa như ánh mặt trời.
Vy Nguyệt nói: “Cậu nói nhiều quá, ai lại giống như đám FA các cậu chứ.”
Tô Nghi nói: “Các cậu nói xem, tớ phải làm thế nào mới theo đuổi được người kia chứ.” Cô ấy ôm má, tỏ vẻ buồn rầu suy ngẫm, tựa như đang thật sự suy nghĩ một lượt các chiến lược tình yêu trong đầu vậy.
Vy Nguyệt: “Ai vậy?” Cô ấy thoáng nhìn Dụ Tú Y: “Tô Nghi lại mơ mộng gì thế?”
Dụ Tú Y cũng không biết.
Vy Nguyệt nói: “Có phải là hot boy lớp chín không.”
Tô Nghi lập tức phản đối: “Ai để ý cậu ta chứ, dáng vẻ học sinh non nớt, y con gà con, thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, ngoại trừ có khuôn mặt đẹp trai ra thì không có gì khác cả.”
Vy Nguyệt chậc chậc một tiếng: “Dạo trước cậu còn nói như vậy là tướng học trò nhã nhặn đấy. Bây giờ lại chê bai người ta thành như thế, lòng dạ con gái như kim dưới đáy biển mà.”
Dụ Tú Y không trêu đùa với bọn họ, cô lấy đài cassette trong túi ra, đặt băng từ vào bên trong, cô tìm một lượt, quên mang tai nghe rồi, cô chuẩn bị nghe thính lực tiếng Anh, liếc nhìn Vy Nguyệt hỏi: “Cậu có mang tai nghe không? Cho tớ mượn dùng một lát.”
“Tai nghe ở trong túi tớ ý, tự cậu lấy đi.” Vy Nguyệt đang chép bài tập, cũng không rảnh tay. Ra hiệu cho Dụ Tú Y, Dụ Tú Y tự mở túi của cô ấy, lấy tai nghe ra cắm vào đài cassette, chợt nghe thấy bạn cùng bàn của Tô Nghi nói:
“Còn ai nữa, gần đây Tô Nghi để ý một người làm thuê, nhân viên phục vụ, dáng vẻ rất đẹp trai, khiến cho Tô Nghi ngày ngày mê mẩn.”
Vy Nguyệt hứng thú: “Người làm thuê, nhân viên phục vụ???”
Động tác của Dụ Tú Y chợt ngừng, cô khẽ nhíu mày, hình như cô biết rồi, chắc là Tư Dân, thứ bảy hôm trước, khi ở trong quán ăn Tô Nghi từng nhắc đến với cô.
Hoàn cảnh gia đình Tô Nghi coi như rất tốt, ba mẹ thì một người là giáo sư đại học một người làm việc trong ngân hàng, Tô Nghi còn là con gái độc, thường ngày muốn cái gì có cái đó, Vy Nguyệt mỉm cười: “Cô cả Tô, cậu định trải nghiệm cuộc sống sao? Nhìn trúng một người làm thuê.”
Tô Nghi ‘dừng’ một tiếng, sau đó nói: “Tớ cảm thấy, anh ấy không giống như những người làm thuê khác, loại khí chất trên người anh ấy giống như... anh ấy là con cháu của quý tộc xuống dốc nào đó, trên người mang một loại khí chất trời sinh, ngồi tít trên cao khiến cho người ta phải ngước nhìn, người làm thuê nào có dáng vẻ như anh ấy chứ.”
Vy Nguyệt điên rồi, điên thật rồi!
“Tớ nói thật!” Tô Nghi bẻ lại: “Không tin cậu hỏi Dụ Tú Y đi, cậu ấy cũng gặp rồi.”
Thật ra từ khi các cô ấy nói về Tư Dân, mặc dù cô đeo tai nghe nhưng bên trong tai nghe vẫn im bặt, cô không mở âm lượng, có thể nghe thấy hai người nói chuyện rất rõ ràng.
Vy Nguyệt cho rằng Dụ Tú Y đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, giơ tay ra chọc chọc vào cánh tay cô, ra hiệu cô gỡ tai nghe xuống: “Này, Tú Y.”
Dụ Tú Y gỡ tai nghe xuống nhìn Vy Nguyệt.
Vy Nguyệt nói: “Cậu từng gặp người làm thuê quý tộc này rồi à, chẳng phải Tô Nghi nói người ta là con cháu của quý tộc, bề ngoài đẹp trai ăn đứt hot boy của chúng ta, thật không?”
Trong mắt Dụ Tú Y hiện ra khuôn mặt của Tư Dân, cô nói: “Có phải con cháu của quý tộc không thì tớ không biết, nhưng quả thật dáng vẻ rất được.”
“Thật sao?” Vy Nguyệt lập tức cảm thấy hứng thú.
“Cậu cũng đã nói dáng vẻ rất được, vậy chắc đẹp trai thật rồi, xong rồi, tính tò mò của tớ bị khơi dậy rồi!”
Tô Nghi hừ một tiếng: “Tớ nói cậu không nghe, vậy mà cậu lại nghe Dụ Tú Y, tớ cũng đã nói bề ngoài rất đẹp trai, liếc một cái là biết không giống những người khác rồi.”
Lòng hào hứng của Vy Nguyệt bị khơi dậy hoàn toàn: “Đó là dĩ nhiên rồi, Tú Y cũng không mê trai giống như cậu, đương nhiên lời cậu ấy nói có độ tin cậy cao rồi.” Cô ấy nhanh chóng chép xong bài tập: “Vậy chiều nay tan học chúng ta đi xem nhé!”
Cô ấy đưa ra đề nghị này, Tô Nghi lập tức gật đầu: “Được đấy được đấy, chúng ta cùng đi!”
Vy Nguyệt lại nói: “Buổi chiều à, có hai tiết tự học, chúng ta cúp đi, dù sao chiều nay lão Lý cũng không ở văn phòng, tớ nói với lớp trưởng đừng ghi tên chúng ta lại.” Lớp trưởng là bạn thân của bạn trai cô ấy, một câu nói là xong.
Như vậy có thể quay về vào tự học buổi tối!
Đương nhiên Tô Nghi gật đầu đồng ý, Dụ Tú Y nhíu mày: “Cúp học? Không tốt lắm.”
“Có cái gì không tốt, Tú Y, cậu chẳng không linh hoạt chút nào cả, thành tích của cậu cũng tốt, không cần hai tiết tự học này, hơn nữa lớp trưởng sẽ không ghi tên chúng ta, buổi chiều nay vì lão Lý đến trường học bên cạnh nghiên cứu điều tra học tập, đầy người cúp học, không sao, cũng đã cấp ba rồi, thả lỏng chút đi!”
Thật ra Dụ Tú Y muốn nói.
Cũng không chắc chắn Tư Dân sẽ ở trong quán ăn.
Vết thương của anh ta rất nặng, có lẽ phải nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.
Dụ Tú Y vẫn nhớ kỹ lúc khâu vết thương cho anh ta, ngón tay của cô cũng run lẩy bẩy.
Buổi trưa chậm rãi trôi đi, sau khi học xong hai tiết buổi chiều, Vy Nguyệt đánh tiếng với lớp trưởng, quả nhiên, có rất nhiều người cúp hai tiết tự học cuối cùng, có đi xem thi đấu bóng rổ, cũng có làm việc riêng khác.
Tô Nghi và Vy Nguyệt lôi kéo Dụ Tú Y đi thẳng đến cửa tây của trường học, cửa tây cho phép ra vào tự do, mà cửa đông và cửa nam thì bị hội học sinh kiểm tra rất nghiêm ngặt, nhưng cửa tây lại rất lỏng lẻo.
Cởi đồng phục đi ra ngoài, Tô Nghi gọi một chiếc xe, bắt xe đi thẳng tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố.
Tầng bốn.
Vốn dĩ giờ này đã qua bữa trưa, nhưng cũng chưa đến thời gian ăn tối, trong quán gần như không có người, ai sẽ ăn cơm vào chừng ba giờ chiều chứ?
Hai người Tô Nghi và Vy Nguyệt đi vào, Dụ Tú Y chỉ biết lắc đầu.
Coi như đi vào uống ly cafe vậy.
Trong lòng cô nghĩ như vậy.
Dụ Tú Y không ngờ cô lại có thể nhìn thấy anh ta ở trong này? Rõ ràng vết thương rất nặng, vốn dĩ không thể làm việc, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi, chắc là không sao đâu, mặc dù vết thương sâu nhưng cũng chỉ là thương ngoài da, loại bỏ tổ chức bên ngoài, cũng không bị tổn thương cơ quan nội tạng, nên sau khi khâu lại, bôi thuốc, trừ độc, dùng băng vải buộc chặt, chắc hẳn sẽ không sao, cũng không biết hết sốt chưa?
Nhưng khi một giọng nói nam tính vang lên bên tai, quả thật Dụ Tú Y cũng hơi kinh ngạc, cô ngước mắt lên nhìn Tư Dân.
Chàng trai đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, hôm nay mặc đồng phục làm việc, là sơ mi dài tay màu đen, bên ngoài mặc một chiếc tạp dề màu đỏ in logo của quán ăn.
Thắt lưng anh ta vừa gầy lại vừa nhỏ, mặc tạp dề vào lộ ra vai rộng eo hẹp.
Dụ Tú Y nhìn anh ta.
Mà Tư Dân cũng liếc mắt nhìn Dụ Tú Y.
Anh ta không ngờ lại có thể gặp cô?
Anh ta theo bản năng liếc nhìn đồng hồ nói một câu: “Bây giờ vẫn chưa phải là thời gian tan học đi ăn bữa tối nhỉ.”
Tô Nghi cười nói: “Chúng tôi không có tiết nha, đói bụng, ăn cơm sớm không được sao?”
Chỉ có Vy Nguyệt nhìn Tư Dân ngây ra một lúc, sau khi hoàn hồn mới đỏ mặt: “Sao anh biết chúng tôi là học sinh.”
Ánh mắt Tư Dân rơi vào áo khoác đồng phục trong tay mấy người.
“Xin chờ một chút, rất nhanh là có bữa tối rồi.”
Ánh mắt Dụ Tú Y rơi lên người anh ta, cô nghiêng mặt nhìn Tư Dân, sau đó khẽ cắn môi, sao anh ta vẫn làm việc...
Tình trạng cơ thể của anh ta cũng không giống người có thể làm việc liên tục.
Dụ Tú Y nói một câu: “Tớ đi nhà vệ sinh.” Sau đó cô đứng dậy đi đến trước quầy, đúng lúc Tư Dân cũng đang nói chuyện phiếm với một nhân viên phục vụ nam khác ở trước quầy, nhân viên phục vụ nam kia nhìn thấy Dụ Tú Y, hỏi: “Xin hỏi có cần gì không?”
Dụ Tú Y nhìn Tư Dân: “Tôi có thể nói vài câu với anh không?”
Nhân viên phục vụ nam nhìn Dụ Tú Y, sau đó vỗ bả vai Tư Dân: “Có em gái tìm cậu, còn không mau đi.”
Lúc này trong quán cũng không có nhiều người, bởi vì đang là xế chiều, nên cũng chỉ có mấy nhân viên phục vụ, những người khác hầu như đều đang nghỉ ngơi tại sau quầy tầng hai.
Quán ăn lớn như vậy, Dụ Tú Y và Tư Dân đi đến một góc hẻo lánh ở ban công phía nam, chàng trai hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh... anh...” Dụ Tú Y cắn răng: “Vì sao anh không nghỉ ngơi cho tốt.” Cô lại bị câu hỏi ‘có chuyện gì sao’ của chàng trai chặn lại tất cả những lời muốn nói tiếp đó trong cổ họng.
Cô...
“Cô gái này, hình như chúng ta không quen biết.” Tư Dân nói.
Dụ Tú Y sững sờ, sau đó dường như bị câu nói này đánh trúng, cô không phản bác được lời nào, đúng vậy, cô và anh ta không có quan hệ gì, cô không quen anh ta, anh ta cũng không quen cô.
Cô lại xen vào việc của người khác ở nơi này.
Vì sao chứ...
Dụ Tú Y, rốt cuộc là vì sao.
Dụ Tú Y gật đầu.
Sau khi Trần Ny Hạ rời đi, Dụ Anh Bân vừa ăn trứng tráng trong đĩa vừa hỏi Dụ Tú Y: “Chị, chị nói xem có phải anh trai cãi nhau với mẹ không?”
Dụ Tú Y trả lời: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Dụ Anh Bân nói ‘cắt’ một tiếng: “Chị cũng chỉ lớn hơn em mấy tuổi thôi. Cùng một thế hệ với em, đâu có phải là người lớn chứ.”
Dụ Tú Y gắp thêm một cái bánh bao chiên vào trong bát cậu ta: “Ăn cơm của em đi.”
Dụ Anh Bân hỏi: “Chị, chiều hôm qua chị đi đâu thế.”
Dụ Tú Y nói: “Đến nhà bạn chị.”
Dụ Anh Bân: “Ai tin chứ.”
“Tin hay không thì tùy, mau ăn cơm đi, chúng ta còn phải đi học, còn bốn mươi phút thôi.” Cơm nước xong xuôi, Dụ Tú Y dẫn Dụ Anh Bân lên tàu điện ngầm, hai người bọn họ luôn đi học bằng tàu điện ngầm, thỉnh thoảng Dụ Tú Y rảnh rỗi sẽ chở cậu ta bằng xe điện, cô học ở cấp ba, Dụ Anh Bân học ở cấp hai, đúng lúc ở trong cùng một khu vực, khoảng cách rất gần nhau, chỉ mất vài phút đi bộ.
Nhưng giờ tự học buổi tối của hai người không giống nhau, học sinh học ngoại trú của cấp hai chỉ học hai tiết, Dụ Tú Y phải học ba tiết, bình thường đều là Dụ Thế Duệ hoặc Trần Ny Hạ lái xe đến chờ bọn họ.
Dụ Tú Y đi vào phòng học.
Vy Nguyệt lại gần: “Cậu mau lên, cho tớ mượn xem sách bài tập tiếng Anh của cậu với! Có rất nhiều đề tớ không chắc lắm!”
Dụ Tú Y tìm sách trong túi xách ra đưa cho cô ấy.
Cô nói: “Sao cuối tuần cậu không hỏi tớ.”
Tô Nghi sau bàn nói: “Cuối tuần cậu ấy hẹn hò với bạn trai rồi, nào có thời gian tìm cậu so đáp án chứ, bận lắm ấy.”
Bạn trai của Vy Nguyệt là học sinh của trường thể thao.
Dụ Tú Y đã từng gặp hai lần, là một chàng trai cao lớn cường tráng, hơi đen một chút nhưng rất đẹp trai rất khỏe khoắn, tựa như ánh mặt trời.
Vy Nguyệt nói: “Cậu nói nhiều quá, ai lại giống như đám FA các cậu chứ.”
Tô Nghi nói: “Các cậu nói xem, tớ phải làm thế nào mới theo đuổi được người kia chứ.” Cô ấy ôm má, tỏ vẻ buồn rầu suy ngẫm, tựa như đang thật sự suy nghĩ một lượt các chiến lược tình yêu trong đầu vậy.
Vy Nguyệt: “Ai vậy?” Cô ấy thoáng nhìn Dụ Tú Y: “Tô Nghi lại mơ mộng gì thế?”
Dụ Tú Y cũng không biết.
Vy Nguyệt nói: “Có phải là hot boy lớp chín không.”
Tô Nghi lập tức phản đối: “Ai để ý cậu ta chứ, dáng vẻ học sinh non nớt, y con gà con, thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, ngoại trừ có khuôn mặt đẹp trai ra thì không có gì khác cả.”
Vy Nguyệt chậc chậc một tiếng: “Dạo trước cậu còn nói như vậy là tướng học trò nhã nhặn đấy. Bây giờ lại chê bai người ta thành như thế, lòng dạ con gái như kim dưới đáy biển mà.”
Dụ Tú Y không trêu đùa với bọn họ, cô lấy đài cassette trong túi ra, đặt băng từ vào bên trong, cô tìm một lượt, quên mang tai nghe rồi, cô chuẩn bị nghe thính lực tiếng Anh, liếc nhìn Vy Nguyệt hỏi: “Cậu có mang tai nghe không? Cho tớ mượn dùng một lát.”
“Tai nghe ở trong túi tớ ý, tự cậu lấy đi.” Vy Nguyệt đang chép bài tập, cũng không rảnh tay. Ra hiệu cho Dụ Tú Y, Dụ Tú Y tự mở túi của cô ấy, lấy tai nghe ra cắm vào đài cassette, chợt nghe thấy bạn cùng bàn của Tô Nghi nói:
“Còn ai nữa, gần đây Tô Nghi để ý một người làm thuê, nhân viên phục vụ, dáng vẻ rất đẹp trai, khiến cho Tô Nghi ngày ngày mê mẩn.”
Vy Nguyệt hứng thú: “Người làm thuê, nhân viên phục vụ???”
Động tác của Dụ Tú Y chợt ngừng, cô khẽ nhíu mày, hình như cô biết rồi, chắc là Tư Dân, thứ bảy hôm trước, khi ở trong quán ăn Tô Nghi từng nhắc đến với cô.
Hoàn cảnh gia đình Tô Nghi coi như rất tốt, ba mẹ thì một người là giáo sư đại học một người làm việc trong ngân hàng, Tô Nghi còn là con gái độc, thường ngày muốn cái gì có cái đó, Vy Nguyệt mỉm cười: “Cô cả Tô, cậu định trải nghiệm cuộc sống sao? Nhìn trúng một người làm thuê.”
Tô Nghi ‘dừng’ một tiếng, sau đó nói: “Tớ cảm thấy, anh ấy không giống như những người làm thuê khác, loại khí chất trên người anh ấy giống như... anh ấy là con cháu của quý tộc xuống dốc nào đó, trên người mang một loại khí chất trời sinh, ngồi tít trên cao khiến cho người ta phải ngước nhìn, người làm thuê nào có dáng vẻ như anh ấy chứ.”
Vy Nguyệt điên rồi, điên thật rồi!
“Tớ nói thật!” Tô Nghi bẻ lại: “Không tin cậu hỏi Dụ Tú Y đi, cậu ấy cũng gặp rồi.”
Thật ra từ khi các cô ấy nói về Tư Dân, mặc dù cô đeo tai nghe nhưng bên trong tai nghe vẫn im bặt, cô không mở âm lượng, có thể nghe thấy hai người nói chuyện rất rõ ràng.
Vy Nguyệt cho rằng Dụ Tú Y đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, giơ tay ra chọc chọc vào cánh tay cô, ra hiệu cô gỡ tai nghe xuống: “Này, Tú Y.”
Dụ Tú Y gỡ tai nghe xuống nhìn Vy Nguyệt.
Vy Nguyệt nói: “Cậu từng gặp người làm thuê quý tộc này rồi à, chẳng phải Tô Nghi nói người ta là con cháu của quý tộc, bề ngoài đẹp trai ăn đứt hot boy của chúng ta, thật không?”
Trong mắt Dụ Tú Y hiện ra khuôn mặt của Tư Dân, cô nói: “Có phải con cháu của quý tộc không thì tớ không biết, nhưng quả thật dáng vẻ rất được.”
“Thật sao?” Vy Nguyệt lập tức cảm thấy hứng thú.
“Cậu cũng đã nói dáng vẻ rất được, vậy chắc đẹp trai thật rồi, xong rồi, tính tò mò của tớ bị khơi dậy rồi!”
Tô Nghi hừ một tiếng: “Tớ nói cậu không nghe, vậy mà cậu lại nghe Dụ Tú Y, tớ cũng đã nói bề ngoài rất đẹp trai, liếc một cái là biết không giống những người khác rồi.”
Lòng hào hứng của Vy Nguyệt bị khơi dậy hoàn toàn: “Đó là dĩ nhiên rồi, Tú Y cũng không mê trai giống như cậu, đương nhiên lời cậu ấy nói có độ tin cậy cao rồi.” Cô ấy nhanh chóng chép xong bài tập: “Vậy chiều nay tan học chúng ta đi xem nhé!”
Cô ấy đưa ra đề nghị này, Tô Nghi lập tức gật đầu: “Được đấy được đấy, chúng ta cùng đi!”
Vy Nguyệt lại nói: “Buổi chiều à, có hai tiết tự học, chúng ta cúp đi, dù sao chiều nay lão Lý cũng không ở văn phòng, tớ nói với lớp trưởng đừng ghi tên chúng ta lại.” Lớp trưởng là bạn thân của bạn trai cô ấy, một câu nói là xong.
Như vậy có thể quay về vào tự học buổi tối!
Đương nhiên Tô Nghi gật đầu đồng ý, Dụ Tú Y nhíu mày: “Cúp học? Không tốt lắm.”
“Có cái gì không tốt, Tú Y, cậu chẳng không linh hoạt chút nào cả, thành tích của cậu cũng tốt, không cần hai tiết tự học này, hơn nữa lớp trưởng sẽ không ghi tên chúng ta, buổi chiều nay vì lão Lý đến trường học bên cạnh nghiên cứu điều tra học tập, đầy người cúp học, không sao, cũng đã cấp ba rồi, thả lỏng chút đi!”
Thật ra Dụ Tú Y muốn nói.
Cũng không chắc chắn Tư Dân sẽ ở trong quán ăn.
Vết thương của anh ta rất nặng, có lẽ phải nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.
Dụ Tú Y vẫn nhớ kỹ lúc khâu vết thương cho anh ta, ngón tay của cô cũng run lẩy bẩy.
Buổi trưa chậm rãi trôi đi, sau khi học xong hai tiết buổi chiều, Vy Nguyệt đánh tiếng với lớp trưởng, quả nhiên, có rất nhiều người cúp hai tiết tự học cuối cùng, có đi xem thi đấu bóng rổ, cũng có làm việc riêng khác.
Tô Nghi và Vy Nguyệt lôi kéo Dụ Tú Y đi thẳng đến cửa tây của trường học, cửa tây cho phép ra vào tự do, mà cửa đông và cửa nam thì bị hội học sinh kiểm tra rất nghiêm ngặt, nhưng cửa tây lại rất lỏng lẻo.
Cởi đồng phục đi ra ngoài, Tô Nghi gọi một chiếc xe, bắt xe đi thẳng tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố.
Tầng bốn.
Vốn dĩ giờ này đã qua bữa trưa, nhưng cũng chưa đến thời gian ăn tối, trong quán gần như không có người, ai sẽ ăn cơm vào chừng ba giờ chiều chứ?
Hai người Tô Nghi và Vy Nguyệt đi vào, Dụ Tú Y chỉ biết lắc đầu.
Coi như đi vào uống ly cafe vậy.
Trong lòng cô nghĩ như vậy.
Dụ Tú Y không ngờ cô lại có thể nhìn thấy anh ta ở trong này? Rõ ràng vết thương rất nặng, vốn dĩ không thể làm việc, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi, chắc là không sao đâu, mặc dù vết thương sâu nhưng cũng chỉ là thương ngoài da, loại bỏ tổ chức bên ngoài, cũng không bị tổn thương cơ quan nội tạng, nên sau khi khâu lại, bôi thuốc, trừ độc, dùng băng vải buộc chặt, chắc hẳn sẽ không sao, cũng không biết hết sốt chưa?
Nhưng khi một giọng nói nam tính vang lên bên tai, quả thật Dụ Tú Y cũng hơi kinh ngạc, cô ngước mắt lên nhìn Tư Dân.
Chàng trai đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, hôm nay mặc đồng phục làm việc, là sơ mi dài tay màu đen, bên ngoài mặc một chiếc tạp dề màu đỏ in logo của quán ăn.
Thắt lưng anh ta vừa gầy lại vừa nhỏ, mặc tạp dề vào lộ ra vai rộng eo hẹp.
Dụ Tú Y nhìn anh ta.
Mà Tư Dân cũng liếc mắt nhìn Dụ Tú Y.
Anh ta không ngờ lại có thể gặp cô?
Anh ta theo bản năng liếc nhìn đồng hồ nói một câu: “Bây giờ vẫn chưa phải là thời gian tan học đi ăn bữa tối nhỉ.”
Tô Nghi cười nói: “Chúng tôi không có tiết nha, đói bụng, ăn cơm sớm không được sao?”
Chỉ có Vy Nguyệt nhìn Tư Dân ngây ra một lúc, sau khi hoàn hồn mới đỏ mặt: “Sao anh biết chúng tôi là học sinh.”
Ánh mắt Tư Dân rơi vào áo khoác đồng phục trong tay mấy người.
“Xin chờ một chút, rất nhanh là có bữa tối rồi.”
Ánh mắt Dụ Tú Y rơi lên người anh ta, cô nghiêng mặt nhìn Tư Dân, sau đó khẽ cắn môi, sao anh ta vẫn làm việc...
Tình trạng cơ thể của anh ta cũng không giống người có thể làm việc liên tục.
Dụ Tú Y nói một câu: “Tớ đi nhà vệ sinh.” Sau đó cô đứng dậy đi đến trước quầy, đúng lúc Tư Dân cũng đang nói chuyện phiếm với một nhân viên phục vụ nam khác ở trước quầy, nhân viên phục vụ nam kia nhìn thấy Dụ Tú Y, hỏi: “Xin hỏi có cần gì không?”
Dụ Tú Y nhìn Tư Dân: “Tôi có thể nói vài câu với anh không?”
Nhân viên phục vụ nam nhìn Dụ Tú Y, sau đó vỗ bả vai Tư Dân: “Có em gái tìm cậu, còn không mau đi.”
Lúc này trong quán cũng không có nhiều người, bởi vì đang là xế chiều, nên cũng chỉ có mấy nhân viên phục vụ, những người khác hầu như đều đang nghỉ ngơi tại sau quầy tầng hai.
Quán ăn lớn như vậy, Dụ Tú Y và Tư Dân đi đến một góc hẻo lánh ở ban công phía nam, chàng trai hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh... anh...” Dụ Tú Y cắn răng: “Vì sao anh không nghỉ ngơi cho tốt.” Cô lại bị câu hỏi ‘có chuyện gì sao’ của chàng trai chặn lại tất cả những lời muốn nói tiếp đó trong cổ họng.
Cô...
“Cô gái này, hình như chúng ta không quen biết.” Tư Dân nói.
Dụ Tú Y sững sờ, sau đó dường như bị câu nói này đánh trúng, cô không phản bác được lời nào, đúng vậy, cô và anh ta không có quan hệ gì, cô không quen anh ta, anh ta cũng không quen cô.
Cô lại xen vào việc của người khác ở nơi này.
Vì sao chứ...
Dụ Tú Y, rốt cuộc là vì sao.
/706
|