Ngày hôm sau.
Buổi sáng, Dụ Tú Y nhẹ tay nhẹ chân đi xuống lầu, tối hôm qua Trần Ny Hạ làm ca đêm, hơn bảy giờ sáng nay mới về nghỉ ngơi, cô gõ cửa phòng Dụ Anh Bân: “Đi thôi.”
“Vâng chị, em phải đem theo bao nhiêu tiền thế ạ.”
“Em muốn mua quà cho bạn cùng bạn khoảng bao nhiêu?”
“Không biết nữa, em không biết con gái thích quà gì hết.”
“Chị có tiền, xài của chị trước, sau này em trả chị sau cũng được.”
“Vâng.”
Hai người đi xuống lầu, Trần Quyết đang nằm trên sofa trong phòng khách, Dụ Anh Bân nói: “Anh, em và chị muốn ra ngoài dạo phố, anh muốn mua gì không?”
“Không.”
“Dạ.”
Dụ Tú Y nhớ hình như sinh nhật của Trần Quyết cũng sắp đến rồi.
Nhưng bình thường anh ta…
Không đón sinh nhật.
Sinh nhật của Trần Quyết là ngày tám tháng năm
Nhưng trong mười năm Dụ Tú Y ở nhà họ Dụ, cô chưa từng nhìn thấy Trần Ny Hạ tổ chức sinh nhật cho anh.
Chỉ có lúc sinh nhật của Dụ Anh Bân cả nhà mới vô cùng vui vẻ.
Lúc đầu cô không hiểu tại sao…
Nhưng sau khi dần lớn lên.
Cô đã không nhịn được hỏi Dụ Thế Duệ một lần.
Từ trong miệng ba nuôi cô mới biết, thì ra…
Sinh nhật của Trần Quyết là ngày ba anh ta mất.
Cho nên Trần Ny Hạ chưa từng tổ chức sinh nhật cho anh ta, đoán chừng cả nhà đều tránh né cái ngày này, nhưng suy cho cùng nó vẫn là sinh nhật của Trần Quyết.
Hai người đi tới khu thương mại ở trung tâm thành phố.
Quà sinh nhật của nữ sinh cấp hai không cần đắt tiền quá.
Cho nên cô dẫn Dụ Anh Bân đi vào cửa hàng nhỏ đi dạo một vòng.
Cuối cùng chọn một cái chuông gió thuỷ tinh.
Tầm sáu trăm nghìn, chuông gió thuỷ tinh huân hương, khi gió thổi sẽ phát ra tiếng đinh đang.
Buổi trưa dẫn Dụ Anh Bân đến một quán cơm Tây ở tầng bốn để ăn, đúng lúc gặp phải bạn học: “Tú Y.”
Dụ Tú Y híp mắt: “Tô Nghi cũng ở đây à.”
Cô ấy đi dạo phố với mấy người bạn.
Tô Nghi và bạn kéo ghế ngồi đối diện Dụ Tú Y, bạn đi lấy cơm, Tô Nghi đến gần nói với cô: “Cậu biết gì không? Ở đây có một nhân viên phục vụ cực kỳ đẹp trai.”
Dụ Tú Y nhìn cô ấy: “Cậu chỉ biết mê trai thôi.”
Tô Nghi gật đầu: “Thật sự cực kỳ đẹp trai luôn, còn đẹp trai hơn cả mấy hotboy trường chúng ta nữa.”
Dụ Tú Y không có hứng thú với cái này.
Chỉ nghe Tô Nghi ầm ĩ nói hết.
“Nhưng khi nãy anh ta bận rộn ở phía sau, tớ và Tiểu Tuyết đều không thấy rõ anh ta.” Cô ấy nói xong thì đảo mắt một vòng, bỗng nhiên duỗi tay, rất dịu dàng thục nữ kêu: “Nhân viên phục vụ, gọi món.”
Dụ Tú Y kéo cô ấy: “Không phải cậu gọi xong rồi ư?” Cơm đã làm xong, bạn của cô ấy đã qua lấy cơm rồi, nhưng nhìn thấy bóng dáng thon dài đi về phía mình, Dụ Tú Y đã hiểu ra đây hoàn toàn không phải gọi món, rõ ràng là tìm nhân viên phục vụ này.
Nhân viên phục vụ này vóc dáng cao gầy, ốm yếu, mặc áo thun xám và quần dài đen theo trong tiệm, áo thun bó eo nhanh nhẹn sạch sẽ, thật sự nhìn rất đẹp trai, nhưng anh ta đội mũ và đeo khẩu trang, khoảng cách cũng hơi xa, cho nên cô không thấy rõ lắm.
Nam sinh chậm rãi đến gần, giọng nói rất khàn: “Mọi người gọi món gì?”
Một mùi hương nhàn nhạt hoà lẫn với mùi thuốc lá đột nhiên đến gần, ngược lại cũng không khó ngửi, mùi thuốc lá ở trên người chàng trai này lại có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Hai má Tô Nghi hơi đỏ, nhận lấy thực đơn trong tay nam sinh, dường như muốn che giấu sự kích động của mình, cô ấy hỏi Dụ Tú Y: “Tú Y, cậu muốn ăn gì?”
Dụ Tú Y không đáp lời.
Dụ Anh Bân nói: “Em và chị đã gọi ở quầy rồi.”
Lúc này mặt Tô Nghi càng đỏ hơn, Dụ Tú Y cười: “Vậy gọi thêm hai cái bánh trứng và một ly nước ép xoài tươi.”
Tô Nghi nói: “Hai ly trà sữa đậu đỏ yến mạch.”
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua chàng trai, anh ta đang cầm thực đơn của mình ghi chép, ngón tay thon dài, Tô Nghi lấy ngón tay chọc vào cô một cái ở dưới bàn, ý bảo cô mau nhìn đi!
Dụ Tú Y nâng mắt lên nhìn anh.
Nam sinh cũng đúng lúc nâng mắt lên.
Ánh mắt của hai người cứ thế chạm vào nhau trong không khí.
Dụ Tú Y ngơ ngác một lúc.
Đôi mắt kia.
Đôi mắt rất lạnh lẽo.
Yên ả như mặt hồ.
Nhưng lại cuộn trào cơn sóng như biển khơi.
Hơn nữa…
Rất quen thuộc.
Hình như từng gặp ở đâu đó.
Rõ ràng đối phương cũng nhìn cô, anh ta dời mắt đi, cầm thực đơn rời đi còn nói: “Đã gọi món xong, xin đợi một lát.”
Đợi người này đi xa.
Tô Nghi duỗi tay che gò má đỏ bừng: “A a, đẹp trai quá đẹp trai quá.”
Dụ Anh Bân: “Người ta đeo mũ khẩu trang mà chị cũng biết đẹp trai sao.”
Tô Nghi: “Trẻ con biết cái gì! Đeo khẩu trang cũng đẹp trai như thế, tháo xuống phải đẹp đến mức nào nữa.”
Dụ Anh Bân: “Nói không chừng sau khi tháo xuống là một đôi môi lạp xưởng đó.”
Tô Nghi: “Xì, cũng không phải chị chưa từng thấy chính diện của anh ấy, anh ấy thật sự là người đẹp trai nhất chị từng gặp đó, còn đẹp trai hơn hotboy trong trường bọn chị nữa.”
Dụ Tú Y cứ cảm thấy nam sinh khi nãy khiến cô có một cảm giác quen thuộc.
Chẳng hiểu sao lại thấy quen.
Cô lắc đầu.
Bạn của Tô Nghi lấy cơm về.
Hai người bắt đầu nói về chàng trai kia.
“Tớ mới gặp anh ấy!! Tớ ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người anh ấy, có lẽ là mùi của một thương hiệu nước giặt nào đó, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt nữa, anh ấy lại có thể hút thuốc lá.”
“Hút thuốc thì sao, tớ cảm thấy mùi hương trên người anh ấy rất thoải mái.”
“Rõ ràng hai nữ sinh của bàn số 50 cũng đến vì anh ấy, hai người gọi nhiều món y như heo vậy, còn nhìn anh ấy bằng đôi mắt trông mong nữa.”
Chủ đề của nữ sinh luôn ríu rít xoay quanh những thứ này, sau đó lại nói tới đồ trang điểm.
Dụ Tú Y chen vào một câu: “Mấy cậu đã mua sách phụ đạo cô nói chưa.”
Lập tức cắt ngang chủ đề của Tô Nghi và Tuyết Lung.
Tô Nghi bắt đầu kêu rên: “Mua rồi, tớ có nhìn qua, rất nhiều đề, chó cuối cấp ha bị thương không dậy nổi rồi.”
Cô ấy nói tiếp: “Tú Y, cậu có thể chụp ảnh bài tập toán học lần này cho tớ xem không. Tớ muốn tham khảo một chút.”
Thành tích của Dụ Tú Y ở cả cấp nằm trong top khoảng 30, trong lớp thì top 10, vẫn luôn không tệ lắm.
Cô gật đầu: “Được, đợi tớ về nhà rồi chụp.”
“Tú Y, tớ biết cậu là tốt nhất mà.”
“Đồ ăn của các cô đã xong rồi.” Một giọng nói nam tính khàn khàn vang lên, sau đó hai món ăn được để xuống, Dụ Tú Y nâng mắt nhìn thoáng qua nam sinh này, nói một câu: “Cảm ơn.”
Anh nói: “Ăn thong thả.”
Tô Nghi và Tuyết Lung vội nhìn nhau, đợi chàng trai đi rồi thì nói: “Tớ mới nhìn thấy sườn mặt của anh ấy, lông mi dài ghê, hu hu, không biết anh ấy tên gì nhỉ.”
Buổi sáng, Dụ Tú Y nhẹ tay nhẹ chân đi xuống lầu, tối hôm qua Trần Ny Hạ làm ca đêm, hơn bảy giờ sáng nay mới về nghỉ ngơi, cô gõ cửa phòng Dụ Anh Bân: “Đi thôi.”
“Vâng chị, em phải đem theo bao nhiêu tiền thế ạ.”
“Em muốn mua quà cho bạn cùng bạn khoảng bao nhiêu?”
“Không biết nữa, em không biết con gái thích quà gì hết.”
“Chị có tiền, xài của chị trước, sau này em trả chị sau cũng được.”
“Vâng.”
Hai người đi xuống lầu, Trần Quyết đang nằm trên sofa trong phòng khách, Dụ Anh Bân nói: “Anh, em và chị muốn ra ngoài dạo phố, anh muốn mua gì không?”
“Không.”
“Dạ.”
Dụ Tú Y nhớ hình như sinh nhật của Trần Quyết cũng sắp đến rồi.
Nhưng bình thường anh ta…
Không đón sinh nhật.
Sinh nhật của Trần Quyết là ngày tám tháng năm
Nhưng trong mười năm Dụ Tú Y ở nhà họ Dụ, cô chưa từng nhìn thấy Trần Ny Hạ tổ chức sinh nhật cho anh.
Chỉ có lúc sinh nhật của Dụ Anh Bân cả nhà mới vô cùng vui vẻ.
Lúc đầu cô không hiểu tại sao…
Nhưng sau khi dần lớn lên.
Cô đã không nhịn được hỏi Dụ Thế Duệ một lần.
Từ trong miệng ba nuôi cô mới biết, thì ra…
Sinh nhật của Trần Quyết là ngày ba anh ta mất.
Cho nên Trần Ny Hạ chưa từng tổ chức sinh nhật cho anh ta, đoán chừng cả nhà đều tránh né cái ngày này, nhưng suy cho cùng nó vẫn là sinh nhật của Trần Quyết.
Hai người đi tới khu thương mại ở trung tâm thành phố.
Quà sinh nhật của nữ sinh cấp hai không cần đắt tiền quá.
Cho nên cô dẫn Dụ Anh Bân đi vào cửa hàng nhỏ đi dạo một vòng.
Cuối cùng chọn một cái chuông gió thuỷ tinh.
Tầm sáu trăm nghìn, chuông gió thuỷ tinh huân hương, khi gió thổi sẽ phát ra tiếng đinh đang.
Buổi trưa dẫn Dụ Anh Bân đến một quán cơm Tây ở tầng bốn để ăn, đúng lúc gặp phải bạn học: “Tú Y.”
Dụ Tú Y híp mắt: “Tô Nghi cũng ở đây à.”
Cô ấy đi dạo phố với mấy người bạn.
Tô Nghi và bạn kéo ghế ngồi đối diện Dụ Tú Y, bạn đi lấy cơm, Tô Nghi đến gần nói với cô: “Cậu biết gì không? Ở đây có một nhân viên phục vụ cực kỳ đẹp trai.”
Dụ Tú Y nhìn cô ấy: “Cậu chỉ biết mê trai thôi.”
Tô Nghi gật đầu: “Thật sự cực kỳ đẹp trai luôn, còn đẹp trai hơn cả mấy hotboy trường chúng ta nữa.”
Dụ Tú Y không có hứng thú với cái này.
Chỉ nghe Tô Nghi ầm ĩ nói hết.
“Nhưng khi nãy anh ta bận rộn ở phía sau, tớ và Tiểu Tuyết đều không thấy rõ anh ta.” Cô ấy nói xong thì đảo mắt một vòng, bỗng nhiên duỗi tay, rất dịu dàng thục nữ kêu: “Nhân viên phục vụ, gọi món.”
Dụ Tú Y kéo cô ấy: “Không phải cậu gọi xong rồi ư?” Cơm đã làm xong, bạn của cô ấy đã qua lấy cơm rồi, nhưng nhìn thấy bóng dáng thon dài đi về phía mình, Dụ Tú Y đã hiểu ra đây hoàn toàn không phải gọi món, rõ ràng là tìm nhân viên phục vụ này.
Nhân viên phục vụ này vóc dáng cao gầy, ốm yếu, mặc áo thun xám và quần dài đen theo trong tiệm, áo thun bó eo nhanh nhẹn sạch sẽ, thật sự nhìn rất đẹp trai, nhưng anh ta đội mũ và đeo khẩu trang, khoảng cách cũng hơi xa, cho nên cô không thấy rõ lắm.
Nam sinh chậm rãi đến gần, giọng nói rất khàn: “Mọi người gọi món gì?”
Một mùi hương nhàn nhạt hoà lẫn với mùi thuốc lá đột nhiên đến gần, ngược lại cũng không khó ngửi, mùi thuốc lá ở trên người chàng trai này lại có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Hai má Tô Nghi hơi đỏ, nhận lấy thực đơn trong tay nam sinh, dường như muốn che giấu sự kích động của mình, cô ấy hỏi Dụ Tú Y: “Tú Y, cậu muốn ăn gì?”
Dụ Tú Y không đáp lời.
Dụ Anh Bân nói: “Em và chị đã gọi ở quầy rồi.”
Lúc này mặt Tô Nghi càng đỏ hơn, Dụ Tú Y cười: “Vậy gọi thêm hai cái bánh trứng và một ly nước ép xoài tươi.”
Tô Nghi nói: “Hai ly trà sữa đậu đỏ yến mạch.”
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua chàng trai, anh ta đang cầm thực đơn của mình ghi chép, ngón tay thon dài, Tô Nghi lấy ngón tay chọc vào cô một cái ở dưới bàn, ý bảo cô mau nhìn đi!
Dụ Tú Y nâng mắt lên nhìn anh.
Nam sinh cũng đúng lúc nâng mắt lên.
Ánh mắt của hai người cứ thế chạm vào nhau trong không khí.
Dụ Tú Y ngơ ngác một lúc.
Đôi mắt kia.
Đôi mắt rất lạnh lẽo.
Yên ả như mặt hồ.
Nhưng lại cuộn trào cơn sóng như biển khơi.
Hơn nữa…
Rất quen thuộc.
Hình như từng gặp ở đâu đó.
Rõ ràng đối phương cũng nhìn cô, anh ta dời mắt đi, cầm thực đơn rời đi còn nói: “Đã gọi món xong, xin đợi một lát.”
Đợi người này đi xa.
Tô Nghi duỗi tay che gò má đỏ bừng: “A a, đẹp trai quá đẹp trai quá.”
Dụ Anh Bân: “Người ta đeo mũ khẩu trang mà chị cũng biết đẹp trai sao.”
Tô Nghi: “Trẻ con biết cái gì! Đeo khẩu trang cũng đẹp trai như thế, tháo xuống phải đẹp đến mức nào nữa.”
Dụ Anh Bân: “Nói không chừng sau khi tháo xuống là một đôi môi lạp xưởng đó.”
Tô Nghi: “Xì, cũng không phải chị chưa từng thấy chính diện của anh ấy, anh ấy thật sự là người đẹp trai nhất chị từng gặp đó, còn đẹp trai hơn hotboy trong trường bọn chị nữa.”
Dụ Tú Y cứ cảm thấy nam sinh khi nãy khiến cô có một cảm giác quen thuộc.
Chẳng hiểu sao lại thấy quen.
Cô lắc đầu.
Bạn của Tô Nghi lấy cơm về.
Hai người bắt đầu nói về chàng trai kia.
“Tớ mới gặp anh ấy!! Tớ ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người anh ấy, có lẽ là mùi của một thương hiệu nước giặt nào đó, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt nữa, anh ấy lại có thể hút thuốc lá.”
“Hút thuốc thì sao, tớ cảm thấy mùi hương trên người anh ấy rất thoải mái.”
“Rõ ràng hai nữ sinh của bàn số 50 cũng đến vì anh ấy, hai người gọi nhiều món y như heo vậy, còn nhìn anh ấy bằng đôi mắt trông mong nữa.”
Chủ đề của nữ sinh luôn ríu rít xoay quanh những thứ này, sau đó lại nói tới đồ trang điểm.
Dụ Tú Y chen vào một câu: “Mấy cậu đã mua sách phụ đạo cô nói chưa.”
Lập tức cắt ngang chủ đề của Tô Nghi và Tuyết Lung.
Tô Nghi bắt đầu kêu rên: “Mua rồi, tớ có nhìn qua, rất nhiều đề, chó cuối cấp ha bị thương không dậy nổi rồi.”
Cô ấy nói tiếp: “Tú Y, cậu có thể chụp ảnh bài tập toán học lần này cho tớ xem không. Tớ muốn tham khảo một chút.”
Thành tích của Dụ Tú Y ở cả cấp nằm trong top khoảng 30, trong lớp thì top 10, vẫn luôn không tệ lắm.
Cô gật đầu: “Được, đợi tớ về nhà rồi chụp.”
“Tú Y, tớ biết cậu là tốt nhất mà.”
“Đồ ăn của các cô đã xong rồi.” Một giọng nói nam tính khàn khàn vang lên, sau đó hai món ăn được để xuống, Dụ Tú Y nâng mắt nhìn thoáng qua nam sinh này, nói một câu: “Cảm ơn.”
Anh nói: “Ăn thong thả.”
Tô Nghi và Tuyết Lung vội nhìn nhau, đợi chàng trai đi rồi thì nói: “Tớ mới nhìn thấy sườn mặt của anh ấy, lông mi dài ghê, hu hu, không biết anh ấy tên gì nhỉ.”
/706
|