Cô đã trốn đến thành phố Hải Châu rồi, vì sao đến một nơi để sinh sống cũng không cho cô?!
“Chờ chị ăn sáng xong đã, tám giờ, em nói địa chỉ đi, chị gọi xe qua đó.”
Dụ Tú Y tìm một cửa hàng KFC rất lớn, ở đây nhiều người, đối phương theo dõi cũng khó hơn, cô lo sợ bất an đợi Mộc Như Phương tới.
Cô cũng không biết vì sao lại cực kỳ tin tưởng chị ấy, có lẽ từ lần đầu gặp nhau cô đã thấy Mộc Như Phương mang lại cho mình cảm giác rất quen mắt, hơn nữa lần đầu gặp Mộc Như Phương đã giúp cô trốn khỏi sự truy lùng của anh.
Ở thành phố Hải Châu, cô thật sự không có mấy người bạn đáng tin cậy.
“Như Phương…” Dụ Tú Y căng thẳng gọi.
Mộc Như Phương nhìn cô ấy, Dụ Tú Y rất xinh đẹp, ngũ quan xinh đẹp mang vẻ đẹp rất hào phóng, dưới khoé mắt có một nốt ruồi nhưng đã bị cô ấy dùng kem lót che đi, cô lấy bút ra: “Ai theo dõi em?”
Đây là lần đầu tiên Dụ Tú Y nói với chị ấy về chuyện xưa của mình.
“Chồng trước của em.” Dụ Tú Y cắn môi: “Em cũng không còn cách nào.” Thành phố Hải Châu lớn như vậy, cô không biết nên tìm ai để giúp, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Mộc Như Phương.
Cô đã mất một đứa con, cô không hiểu vì sao người đàn ông kia vẫn không bỏ qua cho mình!
Cô gần như đã đổi tên, tới một góc nhỏ cũ của thành phố Hải Châu sinh sống, nhưng vẫn không trốn được tai mắt của người đàn ông ấy.
“Như Phương, chị có thể giúp em không? Em muốn rời khỏi đây nhưng chứng minh thư của em bị khoá rồi, em không thể đi phương tiện giao thông nào khác.”
Mộc Như Phương cắn môi rồi gật đầu, cô sẽ cố gắng giúp cô ấy.
Mộc Như Phương gọi món, thời gian này có vẻ trạng thái tinh thần của Dụ Tú Y rất kém, dáng người gầy yếu, đôi môi không chút huyết sắc, cô gọi hai cốc Coca và hamburger: “Ăn chút gì đi đã, chị sẽ cố gắng nghĩ cách, chồng trước của em… em rất sợ anh ấy à?”
Cô không có ý muốn biết chuyện riêng tư của người khác, có điều nếu Dụ Tú Y đã chủ động tìm tới cô thì cô cũng cần hỏi cho rõ.
Cô nhớ lần đầu tiên khi gặp Dụ Tú Y, khi đó cô ấy đang mang thai, cầu cứu cô trong nhà vệ sinh.
Mà lần sau khi gặp lại cô ấy, bụng cô ấy đã bằng phẳng, đứa bé đó… nếu sinh ra thì bây giờ hẳn cũng hơn một tuổi rồi.
Dụ Tú Y uống một ngụm Coca: “Em ly hôn với anh ta rồi nhưng anh ta vẫn không chịu bỏ qua cho em, anh ta đã cưới phụ nữ khác. Em vốn cho rằng rời khỏi thành phố Yến đến thành phố Hải Châu là có thể trốn khỏi anh ta, thành phố Hải Châu và thành phố Yến liền nhau, hơn nữa là thành phố mà em quen thuộc, em đã sống dưới mí mắt anh ta một năm rưỡi.”
Cô đổi tên thành Dụ San.
Một năm trước sau khi cô sinh non, Ti Dân đã cưới Thiệu Yên Nhi, cô rời khỏi thành phố Yến đến thành phố Hải Châu, khi ấy ở thành phố Hải Châu cô không có mấy người bạn, chỉ có một người bạn là bạn học cũ trước đây – Vy Nguyệt chịu giúp cô.
Mà cô cũng không dám gây quá nhiều phiền phức cho Vy Nguyệt.
Vy Nguyệt là ngôi sao nhỏ hạng mười tám, cô ấy tìm cho cô một nơi để sống, tạm thời Dụ Tú Y sống ở đây.
Mặc dù Vy Nguyệt không nổi tiếng lắm nhưng ngôi sao nhỏ thì tối đến livestream bán hàng vẫn có thể kiếm được khoản tiền không nhỏ, Vy Nguyệt có một căn nhà hai phòng, bình thường cũng không dùng tới, đa số thời gian đều ở đoàn làm phim nên căn nhà này bèn cho Dụ Tú Y ở.
Dụ Tú Y thích vẽ tranh, bây giờ nguồn thu nhập của cô đều dựa vào vẽ tranh để suy trì, cô nhận đơn, nhận bản thảo trên mạng để duy trì cuộc sống của mình, sống cũng không tệ, nhưng…
Không ngờ Ti Dân lại tìm được cô nhanh như vậy.
Nghĩ tới đứa con bị sảy, Dụ Tú Y cắn môi: “Như Phương, em không thể để anh ta đưa đi, anh ta muốn em hiến thận cho Thiệu Yên Nhi.”
Con ngươi Mộc Như Phương co lại.
Thận…
Cô nhìn Dụ Tú Y, nhìn thấy vẻ lo lắng sợ hãi trong mắt cô ấy thì đưa tay nắm lấy ngón tay cô ấy, ban đầu hai người ngồi đối diện nhau, giờ đây Mộc Như Phương cảm nhận được đầu ngón tay lạnh băng của đối phương bèn đứng dậy đi tới ngồi cạnh Dụ Tú Y, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.
Không sao đâu.
Dụ Tú Y cười khổ một tiếng.
Một năm rưỡi trở về trước, anh ta tàn nhẫn phá bỏ con cô, đã bảy tháng rồi mà cứ vậy bị phá bỏ, khi đó anh ta muốn lấy thận của cô cho Thiệu Yên Nhi, mà bây giờ sức khoẻ Thiệu Yên Nhi ngày càng yếu mà vẫn chưa có thận để hiến, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô.
Đời này sai lầm lớn nhất của cô chính là năm đó đã cứu Ti Dân ở đầu đường dưới cơn mưa lớn.
Đây là lần đầu tiên cô nói với người khác về chuyện của mình và Ti Dân.
Người đàn ông đó là ma quỷ, nhưng cô và anh ta cũng từng có một tình cảm sâu đậm.
Nếu không phải Thiệu Yên Nhi …
Có lẽ…
Ngày Dụ Tú Y gặp Ti Dân là một buổi chiều trước sinh nhật mười tám tuổi của cô một tháng.
Khi đó cô học lớp mười hai.
Khi ấy trời đổ cơn mưa lớn.
Thuở nhỏ Dụ Tú Y đã được gia đình ba nuôi nhận về nuôi dưỡng.
Ba nuôi họ Dụ, tên là Dụ Thế Duệ, là một cảnh sát.
Mẹ nuôi tên Trần Ny Hạ, là phó viện trưởng ở bệnh viện Thanh Thành phố Nam Châu phố Yến.
Cô có một người anh, còn có một em trai, anh trai tên là Trần Quyết.
Trần Quyết là con của mẹ nuôi, không liên quan đến ba nuôi.
Em trai là Dụ Anh Bân.
Là con của Trần Ny Hạ và Dụ Thế Duệ.
Em trai học cấp hai, Trần Quyết học lớp mười hai, bằng tuổi Dụ Tú Y.
Khoảng năm giờ chiều, vì trời mưa nên tiết trời cực kỳ âm u, dì ở nhà đã nấu canh xương sườn, mà tối nay Trần Ny Hạ còn có một ca phẫu thuật.
Dụ Thế Duệ bảo cô đến bệnh viện đưa canh xương cho Trần Ny Hạ.
Dụ Tú Y gật đầu.
“Đi đường chậm chút.” Dụ Thế Duệ dặn dò.
Dụ Tú Y gật đầu: “Ba, con về muộn một chút, ba cứ ăn trước đi không cần đợi con.”
Dụ Tú Y định tới nhà sách, lớp mười hai rồi, nên luyện đề nhiều một chút.
Dụ Thế Duệ gật đầu.
Dụ Tú Y xách cặp lồng giữ nhiệt đi ra ngoài, đúng lúc gặp Trần Quyết đang định vào nhà. Con người Trần Quyết cà lơ phất phơ, mặc quần thể dục màu đen, anh ta không cầm ô, đội mưa về nhà, vừa đi vào nhà, trên người mang theo hơi lạnh của nước mưa.
Dụ Tú Y cúi đầu sau đó nghiêng người sang một bên.
Cô định đợi anh ta vào rồi mới đi.
Trần Quyết đứng ở cửa, nhướn mày, con ngươi bên trong đen nhánh: “Muốn ra ngoài?”
Dụ Tú Y nói: “Mang cho mẹ canh xương, hôm nay mẹ làm ca đêm, lát nữa còn có ca phẫu thuật.”
Trần Quyết nhấc chân đi vào, thay giày ở cửa ngoài phòng khách, Dụ Tú Y cầm một chiếc ô rồi đi ra ngoài. Cô không thích nổi Trần Quyết, ở trường học anh ta lúc nào cũng mang dáng vẻ lưu manh, học cùng lớp với cô nhưng trước nay không hề đi học đúng giờ, đếm muộn về sớm như cơm bữa, thành tích học tập bình thường nhưng vì đẹp trai nên được rất nhiều bạn nữ thích.
Đến cô bạn khá thân Vy Nguyệt mà Dụ Tú Y chơi cũng thích Trần Quyết.
Nhưng Dụ Tú Y không thích anh ta, ở nhà có thể tránh thì tránh, cố gắng không nói chuyện nhưng nói thế nào cũng là anh trên danh nghĩa của mình, sống cùng nhau hơn mười năm.
Dụ Tú Y đi tàu điện ngầm tới bệnh viện.
Người trong khoa gần như đều biết cô.
“Tú Y tới rồi à.”
Dụ Tú Y gật đầu mỉm cười.
Từ nhỏ cô đã là học sinh ngoan trong miệng mọi người, con gái ngoan trong miệng phụ huynh, cô tới phòng làm việc ngồi, đặt cặp lồng giữ nhiệt lên bàn trà, chờ Trần Ny Hạ.
“Viện trưởng Trần đang họp, Tú Y cháu chờ một lát nhé.”
Dụ Tú Y gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.
Cô chơi điện thoại một lúc rồi lấy tai nghe ra nghe tiếng anh.
Khoảng nửa tiếng sau Trần Ny Hạ đi vào, người phụ nữ khoảng bốn mươi mang khí chất già dặn, mặc áo blouse trắng của bệnh viện, tóc buộc lên cùng với cặp kính gọng vàng, hơi cứng ngắc nhưng ngũ quan lờ mờ vẫn có thể thấy khi còn trẻ cũng xinh đẹp, đây chính là Trần Ny Hạ.
Thật ra Dụ Tú Y có phần sợ bà.
Từ mười năm trước khi lần đầu tiên Dụ Tú Y bước chân vào nhà họ Dụ đã hơi sợ Trần Ny Hạ, nói là sợ chẳng bằng nói là tôn trọng.
Dụ Tú Y đứng lên: “Mẹ, ba hầm canh xương bảo con mang tới cho mẹ một chút, vẫn còn nóng đó.”
“Ừm.” Trần Ny Hạ gật đầu.
“Tú Y, có phải tuần sau các con phải thi thử không?” Bà hỏi.
Dụ Tú Y gật đầu: “Vâng.”
“Ôn tập thế nào rồi?”
Dụ Tú Y mở cặp lồng giữ nhiệt rồi múc canh xương thơm phức ra: “Cũng tạm ổn ạ.”
Trước nay Trần Ny Hạ vẫn luôn hài lòng về thành tích học tập của Dụ Tú Y, đứa bé này có khả năng nhận thức rất tốt, không bao giờ cần bà phải lo lắng về thành tích, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Bà uống một ngụm canh: “Con về trước đi, sáng mai mẹ mang cặp lồng về, trời mưa rồi đi đường cẩn thận chút.”
“Vâng.”
Đây là đoạn đối thoại giữa cô và Trần Ny Hạ, không có sự dịu dàng giữa mẹ và con gái, hai người là người trên và người dưới, mặc dù Dụ Tú Y gọi bà là mẹ nhưng cô cũng biết, Trần Ny Hạ không coi cô là con gái nuôi, hơn mười năm rồi, bà vẫn coi cô như… một cô bé bình thường tạm thời sống ở nhà họ Dụ.
Khi còn nhỏ Dụ Tú Y không hiểu, vì sao nhìn Trần Ny Hạ có vẻ như không thích mình.
Mặc dù cũng không ghét.
Nhưng không nhìn ra được yêu thích.
Bây giờ Dụ Tú Y đã lớn cũng hiểu được, dù sao người ta cũng có hai con trai ruột, việc gì phải quan tâm đứa con gái nuôi không có quan hệ huyết thống với mình.
Hơn nữa mặc dù Trần Ny Hạ đối xử với cô chỉ như một người bình thường tạm thời tá túc ở nhà, không coi cô là con gái nhưng bình thường ăn ở cũng không khắt khe.
Dụ Tú Y cũng rất tôn trọng bà.
“Mẹ, vậy con đi trước đây.” Dụ Tú Y cầm ô ra khỏi bệnh viện.
Trong bệnh viện cho dù gió thổi trời mưa hay bên ngoài mưa đá thì người trong đây cũng không hề giảm, thang máy chặt kín, trong hành lang đầy người nhà và bệnh nhân mặc quần ào bệnh nhân, Dụ Tú Y đeo khẩu trang, cảm thấy không khí thật ngột ngạt.
Ra khỏi bệnh viện, cô mở ô lên.
Cô định tới nhà sách mua vài quyển đề phụ đạo.
Từ đây đi qua hai cột đèn xanh đèn đỏ là tới, cho nên Dụ Tú Y không đi tàu điện ngầm mà che ô đi bộ men theo dọc đường, khi đi qua cột đèn xanh đèn đỏ thứ nhất, Dụ Tú Y rẽ sang đi vào con đường nhỏ, tạt qua đường tắt như vậy thuận tiện hơn.
Dụ Tú Y cũng không thông thạo đường ở đây lắm, cô lấy điện thoại ra mở bản đồ, tìm được một đường tắt ở đây.
Đây cũng là nơi cô gặp Ti Dân lần đầu tiên.
Nếu có thể lựa chọn, Dụ Tú Y sẽ không đi vào con hẻm này.
Nếu có thể lựa chọn, cô lựa chọn chưa bao giờ gặp anh.
Lần đầu tiên khi cô gặp Ti Dân là lúc người đàn ông này đang rất chật vật.
“Chờ chị ăn sáng xong đã, tám giờ, em nói địa chỉ đi, chị gọi xe qua đó.”
Dụ Tú Y tìm một cửa hàng KFC rất lớn, ở đây nhiều người, đối phương theo dõi cũng khó hơn, cô lo sợ bất an đợi Mộc Như Phương tới.
Cô cũng không biết vì sao lại cực kỳ tin tưởng chị ấy, có lẽ từ lần đầu gặp nhau cô đã thấy Mộc Như Phương mang lại cho mình cảm giác rất quen mắt, hơn nữa lần đầu gặp Mộc Như Phương đã giúp cô trốn khỏi sự truy lùng của anh.
Ở thành phố Hải Châu, cô thật sự không có mấy người bạn đáng tin cậy.
“Như Phương…” Dụ Tú Y căng thẳng gọi.
Mộc Như Phương nhìn cô ấy, Dụ Tú Y rất xinh đẹp, ngũ quan xinh đẹp mang vẻ đẹp rất hào phóng, dưới khoé mắt có một nốt ruồi nhưng đã bị cô ấy dùng kem lót che đi, cô lấy bút ra: “Ai theo dõi em?”
Đây là lần đầu tiên Dụ Tú Y nói với chị ấy về chuyện xưa của mình.
“Chồng trước của em.” Dụ Tú Y cắn môi: “Em cũng không còn cách nào.” Thành phố Hải Châu lớn như vậy, cô không biết nên tìm ai để giúp, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Mộc Như Phương.
Cô đã mất một đứa con, cô không hiểu vì sao người đàn ông kia vẫn không bỏ qua cho mình!
Cô gần như đã đổi tên, tới một góc nhỏ cũ của thành phố Hải Châu sinh sống, nhưng vẫn không trốn được tai mắt của người đàn ông ấy.
“Như Phương, chị có thể giúp em không? Em muốn rời khỏi đây nhưng chứng minh thư của em bị khoá rồi, em không thể đi phương tiện giao thông nào khác.”
Mộc Như Phương cắn môi rồi gật đầu, cô sẽ cố gắng giúp cô ấy.
Mộc Như Phương gọi món, thời gian này có vẻ trạng thái tinh thần của Dụ Tú Y rất kém, dáng người gầy yếu, đôi môi không chút huyết sắc, cô gọi hai cốc Coca và hamburger: “Ăn chút gì đi đã, chị sẽ cố gắng nghĩ cách, chồng trước của em… em rất sợ anh ấy à?”
Cô không có ý muốn biết chuyện riêng tư của người khác, có điều nếu Dụ Tú Y đã chủ động tìm tới cô thì cô cũng cần hỏi cho rõ.
Cô nhớ lần đầu tiên khi gặp Dụ Tú Y, khi đó cô ấy đang mang thai, cầu cứu cô trong nhà vệ sinh.
Mà lần sau khi gặp lại cô ấy, bụng cô ấy đã bằng phẳng, đứa bé đó… nếu sinh ra thì bây giờ hẳn cũng hơn một tuổi rồi.
Dụ Tú Y uống một ngụm Coca: “Em ly hôn với anh ta rồi nhưng anh ta vẫn không chịu bỏ qua cho em, anh ta đã cưới phụ nữ khác. Em vốn cho rằng rời khỏi thành phố Yến đến thành phố Hải Châu là có thể trốn khỏi anh ta, thành phố Hải Châu và thành phố Yến liền nhau, hơn nữa là thành phố mà em quen thuộc, em đã sống dưới mí mắt anh ta một năm rưỡi.”
Cô đổi tên thành Dụ San.
Một năm trước sau khi cô sinh non, Ti Dân đã cưới Thiệu Yên Nhi, cô rời khỏi thành phố Yến đến thành phố Hải Châu, khi ấy ở thành phố Hải Châu cô không có mấy người bạn, chỉ có một người bạn là bạn học cũ trước đây – Vy Nguyệt chịu giúp cô.
Mà cô cũng không dám gây quá nhiều phiền phức cho Vy Nguyệt.
Vy Nguyệt là ngôi sao nhỏ hạng mười tám, cô ấy tìm cho cô một nơi để sống, tạm thời Dụ Tú Y sống ở đây.
Mặc dù Vy Nguyệt không nổi tiếng lắm nhưng ngôi sao nhỏ thì tối đến livestream bán hàng vẫn có thể kiếm được khoản tiền không nhỏ, Vy Nguyệt có một căn nhà hai phòng, bình thường cũng không dùng tới, đa số thời gian đều ở đoàn làm phim nên căn nhà này bèn cho Dụ Tú Y ở.
Dụ Tú Y thích vẽ tranh, bây giờ nguồn thu nhập của cô đều dựa vào vẽ tranh để suy trì, cô nhận đơn, nhận bản thảo trên mạng để duy trì cuộc sống của mình, sống cũng không tệ, nhưng…
Không ngờ Ti Dân lại tìm được cô nhanh như vậy.
Nghĩ tới đứa con bị sảy, Dụ Tú Y cắn môi: “Như Phương, em không thể để anh ta đưa đi, anh ta muốn em hiến thận cho Thiệu Yên Nhi.”
Con ngươi Mộc Như Phương co lại.
Thận…
Cô nhìn Dụ Tú Y, nhìn thấy vẻ lo lắng sợ hãi trong mắt cô ấy thì đưa tay nắm lấy ngón tay cô ấy, ban đầu hai người ngồi đối diện nhau, giờ đây Mộc Như Phương cảm nhận được đầu ngón tay lạnh băng của đối phương bèn đứng dậy đi tới ngồi cạnh Dụ Tú Y, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.
Không sao đâu.
Dụ Tú Y cười khổ một tiếng.
Một năm rưỡi trở về trước, anh ta tàn nhẫn phá bỏ con cô, đã bảy tháng rồi mà cứ vậy bị phá bỏ, khi đó anh ta muốn lấy thận của cô cho Thiệu Yên Nhi, mà bây giờ sức khoẻ Thiệu Yên Nhi ngày càng yếu mà vẫn chưa có thận để hiến, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô.
Đời này sai lầm lớn nhất của cô chính là năm đó đã cứu Ti Dân ở đầu đường dưới cơn mưa lớn.
Đây là lần đầu tiên cô nói với người khác về chuyện của mình và Ti Dân.
Người đàn ông đó là ma quỷ, nhưng cô và anh ta cũng từng có một tình cảm sâu đậm.
Nếu không phải Thiệu Yên Nhi …
Có lẽ…
Ngày Dụ Tú Y gặp Ti Dân là một buổi chiều trước sinh nhật mười tám tuổi của cô một tháng.
Khi đó cô học lớp mười hai.
Khi ấy trời đổ cơn mưa lớn.
Thuở nhỏ Dụ Tú Y đã được gia đình ba nuôi nhận về nuôi dưỡng.
Ba nuôi họ Dụ, tên là Dụ Thế Duệ, là một cảnh sát.
Mẹ nuôi tên Trần Ny Hạ, là phó viện trưởng ở bệnh viện Thanh Thành phố Nam Châu phố Yến.
Cô có một người anh, còn có một em trai, anh trai tên là Trần Quyết.
Trần Quyết là con của mẹ nuôi, không liên quan đến ba nuôi.
Em trai là Dụ Anh Bân.
Là con của Trần Ny Hạ và Dụ Thế Duệ.
Em trai học cấp hai, Trần Quyết học lớp mười hai, bằng tuổi Dụ Tú Y.
Khoảng năm giờ chiều, vì trời mưa nên tiết trời cực kỳ âm u, dì ở nhà đã nấu canh xương sườn, mà tối nay Trần Ny Hạ còn có một ca phẫu thuật.
Dụ Thế Duệ bảo cô đến bệnh viện đưa canh xương cho Trần Ny Hạ.
Dụ Tú Y gật đầu.
“Đi đường chậm chút.” Dụ Thế Duệ dặn dò.
Dụ Tú Y gật đầu: “Ba, con về muộn một chút, ba cứ ăn trước đi không cần đợi con.”
Dụ Tú Y định tới nhà sách, lớp mười hai rồi, nên luyện đề nhiều một chút.
Dụ Thế Duệ gật đầu.
Dụ Tú Y xách cặp lồng giữ nhiệt đi ra ngoài, đúng lúc gặp Trần Quyết đang định vào nhà. Con người Trần Quyết cà lơ phất phơ, mặc quần thể dục màu đen, anh ta không cầm ô, đội mưa về nhà, vừa đi vào nhà, trên người mang theo hơi lạnh của nước mưa.
Dụ Tú Y cúi đầu sau đó nghiêng người sang một bên.
Cô định đợi anh ta vào rồi mới đi.
Trần Quyết đứng ở cửa, nhướn mày, con ngươi bên trong đen nhánh: “Muốn ra ngoài?”
Dụ Tú Y nói: “Mang cho mẹ canh xương, hôm nay mẹ làm ca đêm, lát nữa còn có ca phẫu thuật.”
Trần Quyết nhấc chân đi vào, thay giày ở cửa ngoài phòng khách, Dụ Tú Y cầm một chiếc ô rồi đi ra ngoài. Cô không thích nổi Trần Quyết, ở trường học anh ta lúc nào cũng mang dáng vẻ lưu manh, học cùng lớp với cô nhưng trước nay không hề đi học đúng giờ, đếm muộn về sớm như cơm bữa, thành tích học tập bình thường nhưng vì đẹp trai nên được rất nhiều bạn nữ thích.
Đến cô bạn khá thân Vy Nguyệt mà Dụ Tú Y chơi cũng thích Trần Quyết.
Nhưng Dụ Tú Y không thích anh ta, ở nhà có thể tránh thì tránh, cố gắng không nói chuyện nhưng nói thế nào cũng là anh trên danh nghĩa của mình, sống cùng nhau hơn mười năm.
Dụ Tú Y đi tàu điện ngầm tới bệnh viện.
Người trong khoa gần như đều biết cô.
“Tú Y tới rồi à.”
Dụ Tú Y gật đầu mỉm cười.
Từ nhỏ cô đã là học sinh ngoan trong miệng mọi người, con gái ngoan trong miệng phụ huynh, cô tới phòng làm việc ngồi, đặt cặp lồng giữ nhiệt lên bàn trà, chờ Trần Ny Hạ.
“Viện trưởng Trần đang họp, Tú Y cháu chờ một lát nhé.”
Dụ Tú Y gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.
Cô chơi điện thoại một lúc rồi lấy tai nghe ra nghe tiếng anh.
Khoảng nửa tiếng sau Trần Ny Hạ đi vào, người phụ nữ khoảng bốn mươi mang khí chất già dặn, mặc áo blouse trắng của bệnh viện, tóc buộc lên cùng với cặp kính gọng vàng, hơi cứng ngắc nhưng ngũ quan lờ mờ vẫn có thể thấy khi còn trẻ cũng xinh đẹp, đây chính là Trần Ny Hạ.
Thật ra Dụ Tú Y có phần sợ bà.
Từ mười năm trước khi lần đầu tiên Dụ Tú Y bước chân vào nhà họ Dụ đã hơi sợ Trần Ny Hạ, nói là sợ chẳng bằng nói là tôn trọng.
Dụ Tú Y đứng lên: “Mẹ, ba hầm canh xương bảo con mang tới cho mẹ một chút, vẫn còn nóng đó.”
“Ừm.” Trần Ny Hạ gật đầu.
“Tú Y, có phải tuần sau các con phải thi thử không?” Bà hỏi.
Dụ Tú Y gật đầu: “Vâng.”
“Ôn tập thế nào rồi?”
Dụ Tú Y mở cặp lồng giữ nhiệt rồi múc canh xương thơm phức ra: “Cũng tạm ổn ạ.”
Trước nay Trần Ny Hạ vẫn luôn hài lòng về thành tích học tập của Dụ Tú Y, đứa bé này có khả năng nhận thức rất tốt, không bao giờ cần bà phải lo lắng về thành tích, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Bà uống một ngụm canh: “Con về trước đi, sáng mai mẹ mang cặp lồng về, trời mưa rồi đi đường cẩn thận chút.”
“Vâng.”
Đây là đoạn đối thoại giữa cô và Trần Ny Hạ, không có sự dịu dàng giữa mẹ và con gái, hai người là người trên và người dưới, mặc dù Dụ Tú Y gọi bà là mẹ nhưng cô cũng biết, Trần Ny Hạ không coi cô là con gái nuôi, hơn mười năm rồi, bà vẫn coi cô như… một cô bé bình thường tạm thời sống ở nhà họ Dụ.
Khi còn nhỏ Dụ Tú Y không hiểu, vì sao nhìn Trần Ny Hạ có vẻ như không thích mình.
Mặc dù cũng không ghét.
Nhưng không nhìn ra được yêu thích.
Bây giờ Dụ Tú Y đã lớn cũng hiểu được, dù sao người ta cũng có hai con trai ruột, việc gì phải quan tâm đứa con gái nuôi không có quan hệ huyết thống với mình.
Hơn nữa mặc dù Trần Ny Hạ đối xử với cô chỉ như một người bình thường tạm thời tá túc ở nhà, không coi cô là con gái nhưng bình thường ăn ở cũng không khắt khe.
Dụ Tú Y cũng rất tôn trọng bà.
“Mẹ, vậy con đi trước đây.” Dụ Tú Y cầm ô ra khỏi bệnh viện.
Trong bệnh viện cho dù gió thổi trời mưa hay bên ngoài mưa đá thì người trong đây cũng không hề giảm, thang máy chặt kín, trong hành lang đầy người nhà và bệnh nhân mặc quần ào bệnh nhân, Dụ Tú Y đeo khẩu trang, cảm thấy không khí thật ngột ngạt.
Ra khỏi bệnh viện, cô mở ô lên.
Cô định tới nhà sách mua vài quyển đề phụ đạo.
Từ đây đi qua hai cột đèn xanh đèn đỏ là tới, cho nên Dụ Tú Y không đi tàu điện ngầm mà che ô đi bộ men theo dọc đường, khi đi qua cột đèn xanh đèn đỏ thứ nhất, Dụ Tú Y rẽ sang đi vào con đường nhỏ, tạt qua đường tắt như vậy thuận tiện hơn.
Dụ Tú Y cũng không thông thạo đường ở đây lắm, cô lấy điện thoại ra mở bản đồ, tìm được một đường tắt ở đây.
Đây cũng là nơi cô gặp Ti Dân lần đầu tiên.
Nếu có thể lựa chọn, Dụ Tú Y sẽ không đi vào con hẻm này.
Nếu có thể lựa chọn, cô lựa chọn chưa bao giờ gặp anh.
Lần đầu tiên khi cô gặp Ti Dân là lúc người đàn ông này đang rất chật vật.
/706
|