Về tới phòng ngủ, Đào Y Y gọi điện cho Đào Gia Thiên: “Anh, sao anh lại đặt bánh kem vậy?”
“Ừ, đúng lúc đi ngang qua, nên sẵn tiện mua luôn.”
Đào Gia Thiên đã cho người đi xử lý vấn đề của hợp đồng nhà, hôm nay sẽ mua đứt luôn. Anh vừa lái xe vừa hỏi: “Ăn ngon không?”
Đào Y Y vẫn chưa ăn, cô nhìn sang Mộc Như Phương, thấy Mộc Như Phương vừa ăn một miếng, cô bèn lên tiếng hỏi: “Như Phương, bánh ngon không?”
Mộc Như Phương không gật đầu, cũng không lắc đầu, biểu hiện của cô như vậy là: bình thường thôi.
Xe của Đào Gia Thiên cũng vừa chạy đến đường Trung Hưng, chạy lên chút nữa là đến biệt thự Lan Đình mà anh đang ở, quẹo bên phải chính là hướng đi nhà họ Đào. Bất chợt anh nghe được hai chữ Như Phương từ trong điện thoại: chẳng lẽ Mộc Như Phương đang ở nhà họ Đào?
Đào Y Y nói: “Có chắc chắn là mùi vị bình thường thôi không, để tớ nếm thử, anh, cám ơn bánh kem của anh nha.”
Đào Y Y ăn một miếng bánh kem rồi cúp điện thoại, sau đó mở phim ra xem, là một bộ phim cổ trang, trang phục của nam nữ chính rất đẹp, Đào Y Y nói: “Tớ cảm thấy làm diễn viên mệt thật, cậu xem trang phục này biết bao nhiêu lớp, nhưng lại rất đẹp. Mấy hôm trước tớ có tham gia ngày hội điện ảnh, có gặp một anh diễn viên, đẹp trai lắm, ngoài đời đẹp hơn trong phim nhiều.” Đào Y Y nghĩ: “Tên gọi là gì ta… cũng nổi tiếng lắm, tớ quên mất tên rồi…”
Mộc Như Phương dùng muỗng nhỏ múc miếng bánh kem, bánh kem có vị việt quất, bên trong còn có trái việt quất tươi, Đào Y Y ăn được hai miếng rồi đứng dậy: “Để tớ cho cậu xem đồ tớ mới mua nha.”
Đề tài của các cô gái khi ngồi với nhau luôn chỉ xoay quanh những đề tài quen thuộc như vậy.
Bất chợt dưới lầu vang lên tiếng động cơ xe.
Tai của Mộc Như Phương khá thính, cô nghe thấy tiếng bèn đứng dậy đi đến ban công nhỏ phía trước, nhìn xuống thấy xe của Đào Gia Thiên đang chạy vào trong khuôn viên, sau đó người đàn ông bước xuống xe, như cảm nhận được điều gì đó, Đào Gia Thiên đưa mắt nhìn lên phía trên, đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái mà anh đang muốn gặp, cô ấy đang ở lầu hai, bên trong phòng ngủ của Đào Y Y.
Người giúp việc thấy anh về bèn đi tới: “Chào cậu chủ, cậu chủ về rồi ạ.”
Đào Gia Thiên bước vào bên trong, anh nhìn phòng khách rồi lên tiếng hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
“Bà chủ sáng nay đã ra ngoài, nói là có hẹn với bạn đi tắm khoáng nóng, tối nay chắc là không về.”
Đào Gia Thiên gật đầu, sau đó anh đi lên lầu.
Đào Y Y nghe tiếng bèn mở cửa phòng: “Anh, sao anh lại về vậy?”
Ánh mắt anh đảo vòng nhìn bên trong phòng của cô, nhưng góc nhìn của anh không nhìn thấy Mộc Như Phương, anh lên tiếng trả lời: “Anh về lấy tài liệu.”
Đào Y Y: “Tài liệu gì vậy anh?”
Cô không phải không biết Đào Gia Thiên rất ít khi ở nhà nghỉ ngơi, làm gì có chuyện quay về lấy văn kiện chứ?
Lần trước anh về nhà đã là chuyện của mấy tháng trước rồi!
Lý do!
Đào Y Y nhỏ tiếng nói: “Như Phương đang trong phòng em…” Có thể nói cô đã quá hiểu anh, cho dù là Mộc Như Phương làm bất cứ việc gì, chỉ cần không một nhát dao đâm chết Đào Gia Thiên thì cho dù anh có mất trí, nhưng chắc chắn anh vẫn sẽ không quên Mộc Như Phương.
Sắc mặt của anh không hề thay đổi: “Anh nói rồi, anh vể để lấy tài liệu thôi.” Dứt lời anh quay đầu, đi về hướng phòng làm việc của mình.
Còn lâu Đào Y Y mới tin lời anh nói.
Cô cũng quay trở vào phòng mình, rồi nhìn Mộc Như Phương vẫn còn đứng ngoài ban công.
Phòng của cô là phòng ngủ nằm ở lầu hai, có cái ban công nhỏ.
Từ chỗ ban công có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, Mộc Như Phương cứ đứng như vậy ở ban công nhìn ra bên ngoài.
Đào Gia Thiên bước vào phòng làm việc, anh đặt mình ngồi trên ghế sô pha.
Sự thật là anh không có tài liệu quan trọng gì để lấy.
Mục đích của anh đến đây, thực chất chỉ là hành động theo cảm tính, anh nghe được hai chữ ‘Như Phương’ mà Đào Y Y nhắc đến trong điện thoại, phản ứng đầu tiên của anh là cho xe quẹo phải và về đây.
Sự thật là anh đến đây để gặp Mộc Như Phương!
Anh vừa tựa lưng vào ghế.
Bất ngờ ‘cốc cốc cốc’, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếp theo là Đào Y Y ló đầu vào: “Anh, anh muốn ăn thử bánh kem không? Bánh anh mua đó.”
Nhìn vào bánh kem là biết cô và Mộc Như Phương chưa ăn được bao nhiêu, chiếc bánh kem này không lớn, chỉ khoảng bàn tay xòe ra thôi, cô và Mộc Như Phương chưa ăn được một phần ba của cái bánh.
Đào Gia Thiên nhìn bánh kem, bất ngờ anh nhớ đến câu hỏi của Đào Y Y trong điện thoại“ "Như Phương, bánh ăn ngon không?” Bất chợt anh cũng muốn biết mùi vị của bánh kem này ăn có ngon không?
Vốn anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay không biết ma xui quỷ khiến sao mà anh lại ăn thử một miếng.
Ừ, mùi vị, cũng tàm tạm thôi.
Không thể nói là ngon lắm, nhưng cũng không thuộc dạng dở.
Có thể cho vô miệng được.
Nhưng nếu như hỏi có quay lại mua lần nữa không thì chắc chắn sẽ là không.
Đào Gia Thiên nhìn em gái mình: “Sao hôm nay em lại hẹn cô ấy? Em không phải chơi rất thân với người họ Từ kia sao? Sao giờ lại chơi với Mộc Như Phương rồi?”
Đào Y Y nói: “Em quen bạn cũng không được sao, hơn nữa, em cũng thân với Mộc Như Phương mà, cũng chơi từ nhỏ tới lớn mà.”
Đào Gia Thiên: “Trước đây không phải em không thích người ta sao?”
Đào Y Y: “Lúc nhỏ em có thể hiện rõ ràng vậy sao?” Cô nói tiếp: “Lúc đó còn nhỏ mà, em không thích cô ấy vì khi đứng chung với nhau, cô ấy không khác gì đóa hoa hướng dương, bất kỳ ai nhìn vào cũng đều chỉ thấy cô ấy, anh cũng thích cô ấy mà, nhưng sau này lớn lên rồi em mới hiểu, cô ấy thật sự cũng rất tốt, chỉ là quá xinh đẹp thôi… Đúng là cũng có lúc em ghét cô ấy lắm, không phải vì cô ấy thì anh cũng không …” Nói đến đây, Đào Y Y khẽ cắn môi.
Trong buổi hôn lễ đó.
Câu chuyện đó cả đời cô sẽ không bao giờ quên.
Anh của cô, người anh trai duy nhất của cô xém chút nữa là mất mạng.
“Em không biết trước đây anh đối xử với cô ấy tốt như vậy, mà không hiểu sao cô ấy vẫn nhẫn tâm đối xử với anh như vậy… Nhưng đến cả em cũng rối, đôi lúc cũng phân biệt không rõ, có đôi khi em hoàn toàn không hiểu được cô ấy.” Sau một thời gian qua lại với Mộc Như Phương, cô cảm nhận được thật chất Mộc Như Phương không xấu.
“Y Y, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Đào Gia Thiên nắm lấy tay Đào Y Y, anh muốn cô cứ vô tư trong sáng như vậy, chứ không muốn em gái mình bị cuốn vào ân oán của gia tộc.
Còn Mộc Như Phương…
Cô không khác gì cái gai trong lòng anh.
Nếu không nhổ ra được, đành chấp nhận để nó nằm ở tận đáy lòng, để mỗi ngày nó đều nhắc nhở anh nỗi đau này.
“Anh...” Có vẻ như Đào Y Y muốn nói gì đó, nhưng sau lại cắn môi do dự.
Lúc Mộc Như Phương chuẩn bị ra về là khoảng sáu giờ chiều, việc Đào Gia Thiên đưa cô có vẻ như đã trở thành chuyện của lẽ thường tình.
Cô ngồi vào xe của anh.
Xe đi được đến nữa đường.
Đột nhiên anh cho xe quẹo vào con đường nhỏ một chiều khá đông xe mà giờ này đang là giờ cao điểm tan ca, cho nên trên đường kẹt xe khá nghiêm trọng.
Không cần biết xe của bạn thuộc loại xe nhãn hiệu gì, xe mấy tỷ hay chục tỷ, hoặc là đắt hơn nữa, thì kết quả vẫn nằm chờ kẹt san sát như nhau thôi.
Sau khi chạy xuống khỏi cây cầu lớn thì đã là bảy giờ tối.
Trời tối đen hơn.
Ngoài cửa sổ đèn đường bắt đầu sáng lên.
Khi xe đi đến con đường phía trước nhà họ Trọng, lúc đó đã là tám giờ bốn mươi lăm phút, anh cho xe dừng lại và tắt máy.
Nhưng Mộc Như Phương lại không xuống xe.
Đào Gia Thiên nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Sao? Không muốn xuống xe hả?”
Mộc Như Phương vốn có thói quen ngồi ở hàng ghế sau, vì cô sợ chết.
Nếu lỡ xảy ra tai nạn xe thì vị trí phía sau sẽ được bảo toàn tính mạng hơn.
Mộc Như Phương ngồi thẳng người lên, sau đó cô nhích lên phía trước chút, bất ngờ cô chủ động hôn vào mặt bên của người đàn ông phía trước. Đào Gia Thiên bị bất ngờ nên anh ngẩn người ra, nụ hôn của cô không khác gì lông vũ, nhẹ nhàng mà lướt qua.
Rất rõ ràng, động tác của anh nhanh hơn suy nghĩ trong đầu anh, anh liền đưa tay cho ghế dựa hẳn ra sau, rồi anh xoay người ôm lấy eo cô và hôn cô.
Hai người cứ như vậy hôn nhau.
Đào Gia Thiên vốn vẫn biết của mình luôn bị mê hoặc bởi cơ thể của cô.
Anh thích, anh cực kỳ yêu cơ thể này.
Anh đưa tay gỡ nút áo của cô, rồi tay anh kéo cổ áo cô ra, môi anh mơn trớn xuống đến nốt ruồi ở cổ cô, lúc này anh như bị mê hoặc, hơi thở của hai người đều trở nên loại nhịp.
Mộc Như Phương đưa tay cản lại anh, đồng thời như cũng muốn cản lại hành động tiếp theo của anh.
Đào Gia Thiên nhìn cô, trò chơi dục vong quả thật có đôi khi có thể điều tiết cảm xúc, Mộc Như Phương bị anh đè bên dưới, quần áo lộn xộn, mái tóc đen của cô che bớt đi tầm nhìn của cô. Cô hôm nay có trang điểm, bờ môi có chút đỏ mọng rất đẹp, cô khẽ thở gấp, tiếng thở của cô lọt vào tai anh không khác gì thuốc kích thích, khiến cho anh bất chợt nhíu mày. Nhưng lúc này Mộc Như Phương đưa tay ra hiệu:
“Em không thích ở trong xe.”
“Ừ, đúng lúc đi ngang qua, nên sẵn tiện mua luôn.”
Đào Gia Thiên đã cho người đi xử lý vấn đề của hợp đồng nhà, hôm nay sẽ mua đứt luôn. Anh vừa lái xe vừa hỏi: “Ăn ngon không?”
Đào Y Y vẫn chưa ăn, cô nhìn sang Mộc Như Phương, thấy Mộc Như Phương vừa ăn một miếng, cô bèn lên tiếng hỏi: “Như Phương, bánh ngon không?”
Mộc Như Phương không gật đầu, cũng không lắc đầu, biểu hiện của cô như vậy là: bình thường thôi.
Xe của Đào Gia Thiên cũng vừa chạy đến đường Trung Hưng, chạy lên chút nữa là đến biệt thự Lan Đình mà anh đang ở, quẹo bên phải chính là hướng đi nhà họ Đào. Bất chợt anh nghe được hai chữ Như Phương từ trong điện thoại: chẳng lẽ Mộc Như Phương đang ở nhà họ Đào?
Đào Y Y nói: “Có chắc chắn là mùi vị bình thường thôi không, để tớ nếm thử, anh, cám ơn bánh kem của anh nha.”
Đào Y Y ăn một miếng bánh kem rồi cúp điện thoại, sau đó mở phim ra xem, là một bộ phim cổ trang, trang phục của nam nữ chính rất đẹp, Đào Y Y nói: “Tớ cảm thấy làm diễn viên mệt thật, cậu xem trang phục này biết bao nhiêu lớp, nhưng lại rất đẹp. Mấy hôm trước tớ có tham gia ngày hội điện ảnh, có gặp một anh diễn viên, đẹp trai lắm, ngoài đời đẹp hơn trong phim nhiều.” Đào Y Y nghĩ: “Tên gọi là gì ta… cũng nổi tiếng lắm, tớ quên mất tên rồi…”
Mộc Như Phương dùng muỗng nhỏ múc miếng bánh kem, bánh kem có vị việt quất, bên trong còn có trái việt quất tươi, Đào Y Y ăn được hai miếng rồi đứng dậy: “Để tớ cho cậu xem đồ tớ mới mua nha.”
Đề tài của các cô gái khi ngồi với nhau luôn chỉ xoay quanh những đề tài quen thuộc như vậy.
Bất chợt dưới lầu vang lên tiếng động cơ xe.
Tai của Mộc Như Phương khá thính, cô nghe thấy tiếng bèn đứng dậy đi đến ban công nhỏ phía trước, nhìn xuống thấy xe của Đào Gia Thiên đang chạy vào trong khuôn viên, sau đó người đàn ông bước xuống xe, như cảm nhận được điều gì đó, Đào Gia Thiên đưa mắt nhìn lên phía trên, đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái mà anh đang muốn gặp, cô ấy đang ở lầu hai, bên trong phòng ngủ của Đào Y Y.
Người giúp việc thấy anh về bèn đi tới: “Chào cậu chủ, cậu chủ về rồi ạ.”
Đào Gia Thiên bước vào bên trong, anh nhìn phòng khách rồi lên tiếng hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
“Bà chủ sáng nay đã ra ngoài, nói là có hẹn với bạn đi tắm khoáng nóng, tối nay chắc là không về.”
Đào Gia Thiên gật đầu, sau đó anh đi lên lầu.
Đào Y Y nghe tiếng bèn mở cửa phòng: “Anh, sao anh lại về vậy?”
Ánh mắt anh đảo vòng nhìn bên trong phòng của cô, nhưng góc nhìn của anh không nhìn thấy Mộc Như Phương, anh lên tiếng trả lời: “Anh về lấy tài liệu.”
Đào Y Y: “Tài liệu gì vậy anh?”
Cô không phải không biết Đào Gia Thiên rất ít khi ở nhà nghỉ ngơi, làm gì có chuyện quay về lấy văn kiện chứ?
Lần trước anh về nhà đã là chuyện của mấy tháng trước rồi!
Lý do!
Đào Y Y nhỏ tiếng nói: “Như Phương đang trong phòng em…” Có thể nói cô đã quá hiểu anh, cho dù là Mộc Như Phương làm bất cứ việc gì, chỉ cần không một nhát dao đâm chết Đào Gia Thiên thì cho dù anh có mất trí, nhưng chắc chắn anh vẫn sẽ không quên Mộc Như Phương.
Sắc mặt của anh không hề thay đổi: “Anh nói rồi, anh vể để lấy tài liệu thôi.” Dứt lời anh quay đầu, đi về hướng phòng làm việc của mình.
Còn lâu Đào Y Y mới tin lời anh nói.
Cô cũng quay trở vào phòng mình, rồi nhìn Mộc Như Phương vẫn còn đứng ngoài ban công.
Phòng của cô là phòng ngủ nằm ở lầu hai, có cái ban công nhỏ.
Từ chỗ ban công có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, Mộc Như Phương cứ đứng như vậy ở ban công nhìn ra bên ngoài.
Đào Gia Thiên bước vào phòng làm việc, anh đặt mình ngồi trên ghế sô pha.
Sự thật là anh không có tài liệu quan trọng gì để lấy.
Mục đích của anh đến đây, thực chất chỉ là hành động theo cảm tính, anh nghe được hai chữ ‘Như Phương’ mà Đào Y Y nhắc đến trong điện thoại, phản ứng đầu tiên của anh là cho xe quẹo phải và về đây.
Sự thật là anh đến đây để gặp Mộc Như Phương!
Anh vừa tựa lưng vào ghế.
Bất ngờ ‘cốc cốc cốc’, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếp theo là Đào Y Y ló đầu vào: “Anh, anh muốn ăn thử bánh kem không? Bánh anh mua đó.”
Nhìn vào bánh kem là biết cô và Mộc Như Phương chưa ăn được bao nhiêu, chiếc bánh kem này không lớn, chỉ khoảng bàn tay xòe ra thôi, cô và Mộc Như Phương chưa ăn được một phần ba của cái bánh.
Đào Gia Thiên nhìn bánh kem, bất ngờ anh nhớ đến câu hỏi của Đào Y Y trong điện thoại“ "Như Phương, bánh ăn ngon không?” Bất chợt anh cũng muốn biết mùi vị của bánh kem này ăn có ngon không?
Vốn anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay không biết ma xui quỷ khiến sao mà anh lại ăn thử một miếng.
Ừ, mùi vị, cũng tàm tạm thôi.
Không thể nói là ngon lắm, nhưng cũng không thuộc dạng dở.
Có thể cho vô miệng được.
Nhưng nếu như hỏi có quay lại mua lần nữa không thì chắc chắn sẽ là không.
Đào Gia Thiên nhìn em gái mình: “Sao hôm nay em lại hẹn cô ấy? Em không phải chơi rất thân với người họ Từ kia sao? Sao giờ lại chơi với Mộc Như Phương rồi?”
Đào Y Y nói: “Em quen bạn cũng không được sao, hơn nữa, em cũng thân với Mộc Như Phương mà, cũng chơi từ nhỏ tới lớn mà.”
Đào Gia Thiên: “Trước đây không phải em không thích người ta sao?”
Đào Y Y: “Lúc nhỏ em có thể hiện rõ ràng vậy sao?” Cô nói tiếp: “Lúc đó còn nhỏ mà, em không thích cô ấy vì khi đứng chung với nhau, cô ấy không khác gì đóa hoa hướng dương, bất kỳ ai nhìn vào cũng đều chỉ thấy cô ấy, anh cũng thích cô ấy mà, nhưng sau này lớn lên rồi em mới hiểu, cô ấy thật sự cũng rất tốt, chỉ là quá xinh đẹp thôi… Đúng là cũng có lúc em ghét cô ấy lắm, không phải vì cô ấy thì anh cũng không …” Nói đến đây, Đào Y Y khẽ cắn môi.
Trong buổi hôn lễ đó.
Câu chuyện đó cả đời cô sẽ không bao giờ quên.
Anh của cô, người anh trai duy nhất của cô xém chút nữa là mất mạng.
“Em không biết trước đây anh đối xử với cô ấy tốt như vậy, mà không hiểu sao cô ấy vẫn nhẫn tâm đối xử với anh như vậy… Nhưng đến cả em cũng rối, đôi lúc cũng phân biệt không rõ, có đôi khi em hoàn toàn không hiểu được cô ấy.” Sau một thời gian qua lại với Mộc Như Phương, cô cảm nhận được thật chất Mộc Như Phương không xấu.
“Y Y, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Đào Gia Thiên nắm lấy tay Đào Y Y, anh muốn cô cứ vô tư trong sáng như vậy, chứ không muốn em gái mình bị cuốn vào ân oán của gia tộc.
Còn Mộc Như Phương…
Cô không khác gì cái gai trong lòng anh.
Nếu không nhổ ra được, đành chấp nhận để nó nằm ở tận đáy lòng, để mỗi ngày nó đều nhắc nhở anh nỗi đau này.
“Anh...” Có vẻ như Đào Y Y muốn nói gì đó, nhưng sau lại cắn môi do dự.
Lúc Mộc Như Phương chuẩn bị ra về là khoảng sáu giờ chiều, việc Đào Gia Thiên đưa cô có vẻ như đã trở thành chuyện của lẽ thường tình.
Cô ngồi vào xe của anh.
Xe đi được đến nữa đường.
Đột nhiên anh cho xe quẹo vào con đường nhỏ một chiều khá đông xe mà giờ này đang là giờ cao điểm tan ca, cho nên trên đường kẹt xe khá nghiêm trọng.
Không cần biết xe của bạn thuộc loại xe nhãn hiệu gì, xe mấy tỷ hay chục tỷ, hoặc là đắt hơn nữa, thì kết quả vẫn nằm chờ kẹt san sát như nhau thôi.
Sau khi chạy xuống khỏi cây cầu lớn thì đã là bảy giờ tối.
Trời tối đen hơn.
Ngoài cửa sổ đèn đường bắt đầu sáng lên.
Khi xe đi đến con đường phía trước nhà họ Trọng, lúc đó đã là tám giờ bốn mươi lăm phút, anh cho xe dừng lại và tắt máy.
Nhưng Mộc Như Phương lại không xuống xe.
Đào Gia Thiên nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Sao? Không muốn xuống xe hả?”
Mộc Như Phương vốn có thói quen ngồi ở hàng ghế sau, vì cô sợ chết.
Nếu lỡ xảy ra tai nạn xe thì vị trí phía sau sẽ được bảo toàn tính mạng hơn.
Mộc Như Phương ngồi thẳng người lên, sau đó cô nhích lên phía trước chút, bất ngờ cô chủ động hôn vào mặt bên của người đàn ông phía trước. Đào Gia Thiên bị bất ngờ nên anh ngẩn người ra, nụ hôn của cô không khác gì lông vũ, nhẹ nhàng mà lướt qua.
Rất rõ ràng, động tác của anh nhanh hơn suy nghĩ trong đầu anh, anh liền đưa tay cho ghế dựa hẳn ra sau, rồi anh xoay người ôm lấy eo cô và hôn cô.
Hai người cứ như vậy hôn nhau.
Đào Gia Thiên vốn vẫn biết của mình luôn bị mê hoặc bởi cơ thể của cô.
Anh thích, anh cực kỳ yêu cơ thể này.
Anh đưa tay gỡ nút áo của cô, rồi tay anh kéo cổ áo cô ra, môi anh mơn trớn xuống đến nốt ruồi ở cổ cô, lúc này anh như bị mê hoặc, hơi thở của hai người đều trở nên loại nhịp.
Mộc Như Phương đưa tay cản lại anh, đồng thời như cũng muốn cản lại hành động tiếp theo của anh.
Đào Gia Thiên nhìn cô, trò chơi dục vong quả thật có đôi khi có thể điều tiết cảm xúc, Mộc Như Phương bị anh đè bên dưới, quần áo lộn xộn, mái tóc đen của cô che bớt đi tầm nhìn của cô. Cô hôm nay có trang điểm, bờ môi có chút đỏ mọng rất đẹp, cô khẽ thở gấp, tiếng thở của cô lọt vào tai anh không khác gì thuốc kích thích, khiến cho anh bất chợt nhíu mày. Nhưng lúc này Mộc Như Phương đưa tay ra hiệu:
“Em không thích ở trong xe.”
/706
|