Đào Gia Thiên đưa tay, chà xát môi.
Nữ nhân này lại dám cắn hắn, thật đúng là một còn mèo hoang được thả ra ngoài, hắn khẽ liếm môi mỏng, chạm đến vết thương trên môi, sự đau đớn này, nếu đổi lại là đau đớn trong mưa bom bãi đạn làm hắn bị thương hắn cũng không thèm để ý, căn bản không có cảm giác được, nhưng hương vị ngọt ngào nhàn nhạt trên đôi môi của cô lại rất nồng đậm.
Rõ ràng Mộc Như Phương sớm đã rời đi.
Nhưng là, cảm giác ngọt ngào kia vẫn đọng lại trên môi của hắn.
Thật lâu không tiêu tan.
"Gia Thiên, lát nữa đưa Thư Dao về trước."
Trêm đường trở về, Tống Thấm Như nói.
Đào Gia Thiên không có lên tiếng, chỉ là nhàn nhạt ngẩng đầu, đảo qua nhìn trên gương mặt Hạ Thư Dao sớm đã đỏ ửng, sau đó rời ánh mắt đi, một lát sau mới lên tiếng: "Ừm."
Xe chạy khoảng một giờ đồng hồ, dừng trước cổng Đào gia, Đào Y Y cùng Tống Thấm Như xuống xe, Hạ Thư Dao lễ phép nói: "Dì Tống, vậy ta liền đi về trước."
Tống Thấm Như đối với người con dâu này rất hài lòng.
Lập tức gật đầu: "Thư Dao, bình thường có rảnh, đến chơi cùng dì nhiều một chút."
Hạ Thư Dao gật đầu: "đã biết."
Cửa xe từ từ đóng lại, lái xe khởi động xe, quay đầu quay người hỏi: "Tiên sinh, đi đến biệt thự Hạ gia đúng không ạ?"
Đào Gia Thiên nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đi trung tâm thương mại Vạn Hưng trước.”
Vạn Hưng cùng biệt thự Hạ gia ở hai hướng khác nhau, Hạ Thư Dao sắc mặt có chút thay đổi, bất quá cũng chỉ là một giây đồng hồ, cô rất nhanh liền khôi phục, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, ngồi cách nhau chỉ khoảng nửa mét nhưng xung quanh hắn đều là lạnh lẽo, tràng khí cường đại, nhưng người đàn ông ngũ quan anh tuấn này lại để cho vô số trái tim phụ nữ điên cuồng run rẩy.
Hạ Thư Dao đối với mình vẫn có chút lòng tin, xuất thân trong gia đình danh môn thế gia.
Gia cảnh cùng tướng mạo của cô, ở Hải Châu này tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Thế nhưng là, ngày hôm nay gặp phải người phụ nữ tên gọi Như Phương kia, tất cả sự tự tin của Hạ Thư Dao đều bị đánh mất.
Hạ Thư Dao đối Đào Gia Thiên hoàn toàn là tình cảm đơn phương, người đàn ông này căn bản không có chút tình cảm gì với cô, vẫn luôn hờ hững, nhưng càng như vậy cô lại càng động tâm.
Khoảng cách rất gần, Hạ Thư Dao cảm nhận được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Đào Gia Thiên, lẫn mùi nicotin của thuốc lá, mùi hormone của đàn ông, làm cho lòng người mê loạn, ánh mắt cô lơ đãng rơi vào đôi môi mỏng của hắn, sau đó rụt ánh mắt lại, cô nhìn thấy trên môi Đào Gia Thiên có vết thương.
Con ngươi Hạ Thư Dao chấn động.
Phát hiện này giống như một thế lực đánh xuyên vào sau lưng cô, cô suy nghĩ hàng ngàn lần trong đầu, xác nhận trên môi Đào Gia Thiên có một vết thương, là từ lúc ở trong chùa mới có, vì lúc cô cùng Tống Thấm Như và Đào Y Y đi vào, trên môi hắn không có vết thương này.
Rõ ràng là phát sinh trong lúc ở chùa miếu.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm, trong đầu Hạ Thư Dao không ngừng suy đoán sự việc kia có liên quan đến người phụ nữ tên gọi Như Phương kia, trong lòng cô kỳ thực đã khẳng định là đúng, ngươi phụ nữa kia muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dịu dàng có dịu dàng, nhưng cũng không dễ bắt nạt, người phụ nữ như vậy làm cho lòng cô cảm thấy bất an, nổi lên một hồi còi báo động, cô cũng càng khẳng định, giữa bọn họ có mối quan hệ không hề đơn giản, nếu như vết thương trên môi của Đào Gia Thiên là do con nuôi của Trọng gia, Như Phương đó làm ra...
Hạ Thư Dao thật chặt nắm ngón tay.
Nữ nhân này lại dám cắn hắn, thật đúng là một còn mèo hoang được thả ra ngoài, hắn khẽ liếm môi mỏng, chạm đến vết thương trên môi, sự đau đớn này, nếu đổi lại là đau đớn trong mưa bom bãi đạn làm hắn bị thương hắn cũng không thèm để ý, căn bản không có cảm giác được, nhưng hương vị ngọt ngào nhàn nhạt trên đôi môi của cô lại rất nồng đậm.
Rõ ràng Mộc Như Phương sớm đã rời đi.
Nhưng là, cảm giác ngọt ngào kia vẫn đọng lại trên môi của hắn.
Thật lâu không tiêu tan.
"Gia Thiên, lát nữa đưa Thư Dao về trước."
Trêm đường trở về, Tống Thấm Như nói.
Đào Gia Thiên không có lên tiếng, chỉ là nhàn nhạt ngẩng đầu, đảo qua nhìn trên gương mặt Hạ Thư Dao sớm đã đỏ ửng, sau đó rời ánh mắt đi, một lát sau mới lên tiếng: "Ừm."
Xe chạy khoảng một giờ đồng hồ, dừng trước cổng Đào gia, Đào Y Y cùng Tống Thấm Như xuống xe, Hạ Thư Dao lễ phép nói: "Dì Tống, vậy ta liền đi về trước."
Tống Thấm Như đối với người con dâu này rất hài lòng.
Lập tức gật đầu: "Thư Dao, bình thường có rảnh, đến chơi cùng dì nhiều một chút."
Hạ Thư Dao gật đầu: "đã biết."
Cửa xe từ từ đóng lại, lái xe khởi động xe, quay đầu quay người hỏi: "Tiên sinh, đi đến biệt thự Hạ gia đúng không ạ?"
Đào Gia Thiên nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đi trung tâm thương mại Vạn Hưng trước.”
Vạn Hưng cùng biệt thự Hạ gia ở hai hướng khác nhau, Hạ Thư Dao sắc mặt có chút thay đổi, bất quá cũng chỉ là một giây đồng hồ, cô rất nhanh liền khôi phục, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, ngồi cách nhau chỉ khoảng nửa mét nhưng xung quanh hắn đều là lạnh lẽo, tràng khí cường đại, nhưng người đàn ông ngũ quan anh tuấn này lại để cho vô số trái tim phụ nữ điên cuồng run rẩy.
Hạ Thư Dao đối với mình vẫn có chút lòng tin, xuất thân trong gia đình danh môn thế gia.
Gia cảnh cùng tướng mạo của cô, ở Hải Châu này tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Thế nhưng là, ngày hôm nay gặp phải người phụ nữ tên gọi Như Phương kia, tất cả sự tự tin của Hạ Thư Dao đều bị đánh mất.
Hạ Thư Dao đối Đào Gia Thiên hoàn toàn là tình cảm đơn phương, người đàn ông này căn bản không có chút tình cảm gì với cô, vẫn luôn hờ hững, nhưng càng như vậy cô lại càng động tâm.
Khoảng cách rất gần, Hạ Thư Dao cảm nhận được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Đào Gia Thiên, lẫn mùi nicotin của thuốc lá, mùi hormone của đàn ông, làm cho lòng người mê loạn, ánh mắt cô lơ đãng rơi vào đôi môi mỏng của hắn, sau đó rụt ánh mắt lại, cô nhìn thấy trên môi Đào Gia Thiên có vết thương.
Con ngươi Hạ Thư Dao chấn động.
Phát hiện này giống như một thế lực đánh xuyên vào sau lưng cô, cô suy nghĩ hàng ngàn lần trong đầu, xác nhận trên môi Đào Gia Thiên có một vết thương, là từ lúc ở trong chùa mới có, vì lúc cô cùng Tống Thấm Như và Đào Y Y đi vào, trên môi hắn không có vết thương này.
Rõ ràng là phát sinh trong lúc ở chùa miếu.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm, trong đầu Hạ Thư Dao không ngừng suy đoán sự việc kia có liên quan đến người phụ nữ tên gọi Như Phương kia, trong lòng cô kỳ thực đã khẳng định là đúng, ngươi phụ nữa kia muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dịu dàng có dịu dàng, nhưng cũng không dễ bắt nạt, người phụ nữ như vậy làm cho lòng cô cảm thấy bất an, nổi lên một hồi còi báo động, cô cũng càng khẳng định, giữa bọn họ có mối quan hệ không hề đơn giản, nếu như vết thương trên môi của Đào Gia Thiên là do con nuôi của Trọng gia, Như Phương đó làm ra...
Hạ Thư Dao thật chặt nắm ngón tay.
/706
|