Mộc Như Phương mặc dù không có nhìn hắn.
Nhưng ánh mắt Đào Gia Thiên lại không hề rời người cô.
Cực nóng lại lạnh lùng.
Minh Lê cùng Tống Thấm Như khách sáo nói chuyện với nhau mấy phút: "Vậy chúng ta đi xem một chút."
Mộc Như Phương đã từng lớn lên như một đại tiểu thư, từng cũng là được xem như đại tiểu thư nuôi lớn, lễ nghi đều được tu dưỡng, cô có chút khom lưng đứng lên, khí chất cao quý, sau đó cùng Minh Lê đi ra ngoài, bà rất hài lòng, nhẹ gật đầu.
Trong lòng Tống Thấm Như, đem ba chữ Mộc Như Phương niệm đi niệm lại mấy lần, Đào Y Y sau khi cầu phúc xong, nói: “Mẹ, anh, con đi ra ngoài trước.”
Tống Thấm Như làm gì còn tâm tư quản những chuyện khác, nhẹ gật đầu đồng ý.
Hạ Thư Dao đương nhiên sẽ không đi cùng, cô vốn không thích Đào Y Y luôn luôn làm bóng đèn, đương nhiên là muốn ở cùng Đào Gia Thiên, mà cô cũng biết, Tống Thấm Như cũng nhất định sẽ cố ý an bài cho cô cùng Đào Gia Thiên ở một chỗ.
Quả nhiên.
Tống Thấm Như mở miệng: "Gia Thiên, con cùng Thư Dao cũng ra ngoài đi, đến hậu sơn đi dạo, khó được tới một lần."
- ---
Minh Lê có thói quen mỗi lần tới đây đều nghe đại sư giảng phật.
Nghe xong đã là một giờ.
Dì Sang ở cửa chờ, sợ Mộc Như Phương nhàm chán, cười cười nói: "Tiểu thư, cô dạo chơi một chút đi, nơi này có rất nhiều cảnh đẹp, phía sau núi có các loại phật đường, còn có xin xâm, giải đoán xâm, tôi ở chỗ này chờ là được rồi.”
"A, đúng rồi, đằng sau lưng chừng núi, còn có một cái cây trăm năm tuổi, nghe nói có thể cầu nguyện, tiểu thư nếu có hứng thú có thể đến đấy xem."
Mộc Như Phương cũng muốn đi xem một chút, cô gật đầu, Dì Sang nói tiếp: "Chờ khi phu nhân ra, tôi sẽ tìm cô, điện thoại di động của ngươi đừng để chế độ im lặng, lái xe ở dưới chân núi, nếu cô mệt, có thể về xe nghỉ ngơi."
Mộc Như Phương gật đầu.
Cô đi tới chỗ cây trăm năm tuổi, nơi này rất nhiều người, cây cổ thụ trăm năm tuổi, gốc cây cần mười mấy người xung quanh mới ôm hết, nhánh cây um tùm, mặc dù mùa này không xanh biếc, nhưng là nhánh cây uốn lượn xanh tốt, phía trên buộc rất nhiều dải lụa đỏ và bảng gỗ.
Rất nhiều du khách ở đây lấy dải lụa đỏ cũng bảng gỗ viết những lời chúc hoặc tâm nguyện của mình lên đó.
Mộc Như Phương cũng cười cười, cũng ở phía sau xếp hàng, một hàng dài qua mười mấy phút di chuyển, cô nhận một dải lụa cùng một bảng gỗ từ tay tiểu hòa thượng, một bên có chiếc bút, Mộc Như Phương viết lên tâm nguyện của mình.
Cô chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Tôi hi vọng, Nặc Nặc thân thể khỏe mạnh, và mong sớm gặp con bé.
Cầu phù hộ, để cho tôi sớm… Rời khỏi nơi này.
Trong lòng cô yên lặng khẩn cầu rất nhiều, nhưng là trên dải lụa chỉ viết 9 chữ cái.
"Bình an vui sướng, vạn sự đều như ý "
Mộc Như Phương nhón chân lên, dùng sức ném một cái, tiểu hòa thượng nói, chỉ cần dùng lực ném thật cao, treo càng cao, tâm nguyện sẽ được thực hiện, nếu như rơi xuống, không được ném lại lần thứ hai, ngày mai cần đến xếp hàng, mỗi ngày chỉ được ném một lần.
Dải lụa đỏ buộc ở đầu bảng gỗ, treo ở trên một cành cây to.
Cô vẫn duy trì tư thế nhón chân, ngửa đầu lên, nhìn cành cây treo tấm lụa đỏ đó, ánh nắng xuyên thấu, chiếu xuống mặt đất một tia trong sáng, mang theo rất nhiều lời cầu nguyện của thế gian, để làm dịu tâm hồn bình yên.
Mộc Như Phương đưa tay chặn mí mắt, chặn tia sáng chiếu xuống, cô chớp mắt, quay người chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mới quay người, một cái bóng xuất hiện ngay sau lưng cô, cách một mét, người đàn ông thân hình gầy gò cao lớn, nhưng đứng ở sau lưng cô, chặn tất cả ánh sáng chiếu vào.
Nếu như người đàn ông này yêu cô, nhất định có thể ngăn cản tất cả bão tố phong ba.
Nếu như người đàn ông này không yêu cô, thì ngay cả không khí xung quanh cô đều là lạnh lẽo.
Người này, chính là Đào Gia Thiên.
Không biết khi nào Đào Gia Thiên đã xuất hiện sau lưng Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương không biết hắn đứng đây bao lâu, nhìn cô bao lâu, là trùng hợp ngẫu nhiên tới đây, hay là cố ý tới.
Hai người nhìn nhau mấy giây.
Mộc Như Phương quay người, vòng qua hắn chuẩn bị đi xuống bậc thang.
Một vài cô gái trẻ cầm trong tay dải lụa đỏ thật vui vẻ xông lên, ngươi ở đây vốn đã rất nhiều, hôm nay lại là ngày tốt, đều đến cầu điều lành, bỗng Mộc Như Phương bị người ta và vào, ngay lúc xuống bậc thang, suýt chút nữa té ngã.
Một cánh tay của người đàn ông vươn tới.
Đào Gia Thiên ôm eo cô, quay người đưa cô xuống bậc thang.
Nhưng ánh mắt Đào Gia Thiên lại không hề rời người cô.
Cực nóng lại lạnh lùng.
Minh Lê cùng Tống Thấm Như khách sáo nói chuyện với nhau mấy phút: "Vậy chúng ta đi xem một chút."
Mộc Như Phương đã từng lớn lên như một đại tiểu thư, từng cũng là được xem như đại tiểu thư nuôi lớn, lễ nghi đều được tu dưỡng, cô có chút khom lưng đứng lên, khí chất cao quý, sau đó cùng Minh Lê đi ra ngoài, bà rất hài lòng, nhẹ gật đầu.
Trong lòng Tống Thấm Như, đem ba chữ Mộc Như Phương niệm đi niệm lại mấy lần, Đào Y Y sau khi cầu phúc xong, nói: “Mẹ, anh, con đi ra ngoài trước.”
Tống Thấm Như làm gì còn tâm tư quản những chuyện khác, nhẹ gật đầu đồng ý.
Hạ Thư Dao đương nhiên sẽ không đi cùng, cô vốn không thích Đào Y Y luôn luôn làm bóng đèn, đương nhiên là muốn ở cùng Đào Gia Thiên, mà cô cũng biết, Tống Thấm Như cũng nhất định sẽ cố ý an bài cho cô cùng Đào Gia Thiên ở một chỗ.
Quả nhiên.
Tống Thấm Như mở miệng: "Gia Thiên, con cùng Thư Dao cũng ra ngoài đi, đến hậu sơn đi dạo, khó được tới một lần."
- ---
Minh Lê có thói quen mỗi lần tới đây đều nghe đại sư giảng phật.
Nghe xong đã là một giờ.
Dì Sang ở cửa chờ, sợ Mộc Như Phương nhàm chán, cười cười nói: "Tiểu thư, cô dạo chơi một chút đi, nơi này có rất nhiều cảnh đẹp, phía sau núi có các loại phật đường, còn có xin xâm, giải đoán xâm, tôi ở chỗ này chờ là được rồi.”
"A, đúng rồi, đằng sau lưng chừng núi, còn có một cái cây trăm năm tuổi, nghe nói có thể cầu nguyện, tiểu thư nếu có hứng thú có thể đến đấy xem."
Mộc Như Phương cũng muốn đi xem một chút, cô gật đầu, Dì Sang nói tiếp: "Chờ khi phu nhân ra, tôi sẽ tìm cô, điện thoại di động của ngươi đừng để chế độ im lặng, lái xe ở dưới chân núi, nếu cô mệt, có thể về xe nghỉ ngơi."
Mộc Như Phương gật đầu.
Cô đi tới chỗ cây trăm năm tuổi, nơi này rất nhiều người, cây cổ thụ trăm năm tuổi, gốc cây cần mười mấy người xung quanh mới ôm hết, nhánh cây um tùm, mặc dù mùa này không xanh biếc, nhưng là nhánh cây uốn lượn xanh tốt, phía trên buộc rất nhiều dải lụa đỏ và bảng gỗ.
Rất nhiều du khách ở đây lấy dải lụa đỏ cũng bảng gỗ viết những lời chúc hoặc tâm nguyện của mình lên đó.
Mộc Như Phương cũng cười cười, cũng ở phía sau xếp hàng, một hàng dài qua mười mấy phút di chuyển, cô nhận một dải lụa cùng một bảng gỗ từ tay tiểu hòa thượng, một bên có chiếc bút, Mộc Như Phương viết lên tâm nguyện của mình.
Cô chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Tôi hi vọng, Nặc Nặc thân thể khỏe mạnh, và mong sớm gặp con bé.
Cầu phù hộ, để cho tôi sớm… Rời khỏi nơi này.
Trong lòng cô yên lặng khẩn cầu rất nhiều, nhưng là trên dải lụa chỉ viết 9 chữ cái.
"Bình an vui sướng, vạn sự đều như ý "
Mộc Như Phương nhón chân lên, dùng sức ném một cái, tiểu hòa thượng nói, chỉ cần dùng lực ném thật cao, treo càng cao, tâm nguyện sẽ được thực hiện, nếu như rơi xuống, không được ném lại lần thứ hai, ngày mai cần đến xếp hàng, mỗi ngày chỉ được ném một lần.
Dải lụa đỏ buộc ở đầu bảng gỗ, treo ở trên một cành cây to.
Cô vẫn duy trì tư thế nhón chân, ngửa đầu lên, nhìn cành cây treo tấm lụa đỏ đó, ánh nắng xuyên thấu, chiếu xuống mặt đất một tia trong sáng, mang theo rất nhiều lời cầu nguyện của thế gian, để làm dịu tâm hồn bình yên.
Mộc Như Phương đưa tay chặn mí mắt, chặn tia sáng chiếu xuống, cô chớp mắt, quay người chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mới quay người, một cái bóng xuất hiện ngay sau lưng cô, cách một mét, người đàn ông thân hình gầy gò cao lớn, nhưng đứng ở sau lưng cô, chặn tất cả ánh sáng chiếu vào.
Nếu như người đàn ông này yêu cô, nhất định có thể ngăn cản tất cả bão tố phong ba.
Nếu như người đàn ông này không yêu cô, thì ngay cả không khí xung quanh cô đều là lạnh lẽo.
Người này, chính là Đào Gia Thiên.
Không biết khi nào Đào Gia Thiên đã xuất hiện sau lưng Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương không biết hắn đứng đây bao lâu, nhìn cô bao lâu, là trùng hợp ngẫu nhiên tới đây, hay là cố ý tới.
Hai người nhìn nhau mấy giây.
Mộc Như Phương quay người, vòng qua hắn chuẩn bị đi xuống bậc thang.
Một vài cô gái trẻ cầm trong tay dải lụa đỏ thật vui vẻ xông lên, ngươi ở đây vốn đã rất nhiều, hôm nay lại là ngày tốt, đều đến cầu điều lành, bỗng Mộc Như Phương bị người ta và vào, ngay lúc xuống bậc thang, suýt chút nữa té ngã.
Một cánh tay của người đàn ông vươn tới.
Đào Gia Thiên ôm eo cô, quay người đưa cô xuống bậc thang.
/706
|