Dụ Tây Âm, Mộc Như Phương có chút ấn tượng về cái tên này, cô khẽ nhíu mày, nhìn cô ấy bằng ánh mắt dò hỏi.
Rồi mới nhớ lại hình như cô đã từng giúp đỡ người này, cũng đã qua một thời gian kha khá lâu rồi, nếu không gặp lại hẳn là cô chẳng nhớ đến,
Mộc Như Phương gật đầu, cô hơi bất ngờ lại gặp lại được người phụ nữ này ở đây, còn nhớ lần trước cô ấy còn có thai...
Lần trước, lúc gặp Dụ Tây Âm, cô ấy đang mang thai, cầu cứu cô trong nhà vệ sinh.
Mộc Như Phương nhìn người phụ nữ nọ.
Lúc này, trông thấy người phụ nữ trắng trẻo đẹp đẽ, trang điểm nhàn nhạt, đượm vẻ trong trẻo trước mắt, rõ ràng Dụ Tây Âm vui vẻ lắm: "Quả thật là duyên phận ha, không ngờ lại gặp được cô ở nơi này, tôi muốn nói một tiếng cảm ơn với cô."
Mộc Như Phương lịch sự nở nụ cười.
Hai người vốn chẳng qua lại gì với nhau, sau khi lịch sự mỉm cười, Mộc Như Phương đi ra khỏi nhà vệ sinh, thời gian trôi qua đến là nhạt nhẽo, cô chẳng có chút hứng thú nào với mấy thứ ở sòng bài này, nhìn cảnh tượng xa hoa trước mắt, mấy cô chiêu trông có vẻ thanh cao mà sang trọng cũng được, mấy cậu ấm cũng được mà mấy vị sếp sòng xông pha chốn thương trường cũng xong, trước bàn bài cũng chỉ có tư thế ấy mà thôi, bị cuốn theo dục vọng.
Đây là nơi đại gia vung tiền như nước.
Mộc Như Phương đi vào phòng nghỉ ngơi.
Nơi này không có người.
Dù sao đều đang vui vẻ ngoài kia, ai lại trở về phòng nghỉ ngơi làm gì, vừa khéo để cô một mình ở đây cho yên tinh, phục vụ lập tức mang trà và bánh ngọt vào, Mộc Như Phương cũng thấy hơi đói, cô ăn một cái bánh kem matcha nhỏ, tướng ăn rất nho nhã, cho từng miếng nhỏ vào miệng, son hồng anh đào trong môi cô vẫn giữ màu như cũ.
Ngồi trong phòng nghỉ tầm mười phút sau, Dự Tây Âm cũng bước vào: "Ồ, cô Mộc, cô cũng ở đây à, cô không ra ngoài sao? Ngoài kia náo nhiệt ghê lắm, nghe nói có hai ông lớn đang đánh cược."
Hai ông lớn ghê gớm gì lắm.
Mí mắt Mộc Như Phương giật giật.
Dám bảo là hai ông lớn ở Hải Châu.
Vậy thì chỉ có hai người.
Họ Tô và họ Đào.
Hai người này, bình thường số lần xuất hiện chung ít trên đầu ngón tay, giống như kiểu một núi không thể có hai con hổ vậy, lẽ nào đêm nay...
Có điều, cũng có có liên quan gì đến cô.
Từ Hạo cũng không phải là không biết cô đang ở nơi này, có việc gì thì cho người sang thông báo cô tiếng là được rồi.
Dự Tây Âm chẳng có tẹo hứng thú nào với mấy cảnh hào nhoáng ngoài kia, chỉ là tiền bạc phù phiếm mà thôi, chi bằng ở đây yên tĩnh một chút, cô ngồi xuống cạnh Mộc Như Phương, Mộc Như Phương rất yên lặng, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, Dự Tây Âm thấy hơi không nhịn nổi mới tìm cái đề tài.
"Cô Mộc, chúng ta kết bạn Facebook nha, tôi không rành rẽ về thành phố Hải Châu cho lắm, cô là người ở đây hả?"
Mộc Như Phương nghĩ một lúc rồi mới lấy giấy bút ra, viết một dòng chữ: "Xin lỗi, tôi không mang điện thoại theo, nếu thấy tiện thì cô có thể cho tôi danh thiếp của cô."
Chữ của Mộc Như Phương rất đẹp, là kiểu chữ khải tiêu chuẩn, cô không đè mạnh tay, nét chữ trông đến là thanh tú.
Dự Tây Âm hơi bất ngờ: "Cô...Cổ họng của cô không khỏe hay sao?"
Cô vẫn còn nhớ lần trước gặp mặt Mộc Như Phương, quả thật giọng nói của cô ấy hơi khàn khàn, không giống với chất giọng của mấy cô gái bình thường khác, nói đơn giản là trông chẳng hợp với vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy chút nào.
Dự Tây Âm mới chợt nhớ ra hồi nãy lúc cô chào hỏi Mộc Như Phương trong nhà vệ sinh, cô ấy cũng chỉ lịch sự mỉm cười, lúc đó Dự Tây Âm còn nghĩ là do bọn họ gặp mặt quá đột ngột nên cả hai thấy không quen mà thôi.
Mộc Như Phương chỉ cổ họng của mình rồi lắc lắc tay.
Dự Tây Âm kinh ngạc trừng to mắt.
Rồi mới nhớ lại hình như cô đã từng giúp đỡ người này, cũng đã qua một thời gian kha khá lâu rồi, nếu không gặp lại hẳn là cô chẳng nhớ đến,
Mộc Như Phương gật đầu, cô hơi bất ngờ lại gặp lại được người phụ nữ này ở đây, còn nhớ lần trước cô ấy còn có thai...
Lần trước, lúc gặp Dụ Tây Âm, cô ấy đang mang thai, cầu cứu cô trong nhà vệ sinh.
Mộc Như Phương nhìn người phụ nữ nọ.
Lúc này, trông thấy người phụ nữ trắng trẻo đẹp đẽ, trang điểm nhàn nhạt, đượm vẻ trong trẻo trước mắt, rõ ràng Dụ Tây Âm vui vẻ lắm: "Quả thật là duyên phận ha, không ngờ lại gặp được cô ở nơi này, tôi muốn nói một tiếng cảm ơn với cô."
Mộc Như Phương lịch sự nở nụ cười.
Hai người vốn chẳng qua lại gì với nhau, sau khi lịch sự mỉm cười, Mộc Như Phương đi ra khỏi nhà vệ sinh, thời gian trôi qua đến là nhạt nhẽo, cô chẳng có chút hứng thú nào với mấy thứ ở sòng bài này, nhìn cảnh tượng xa hoa trước mắt, mấy cô chiêu trông có vẻ thanh cao mà sang trọng cũng được, mấy cậu ấm cũng được mà mấy vị sếp sòng xông pha chốn thương trường cũng xong, trước bàn bài cũng chỉ có tư thế ấy mà thôi, bị cuốn theo dục vọng.
Đây là nơi đại gia vung tiền như nước.
Mộc Như Phương đi vào phòng nghỉ ngơi.
Nơi này không có người.
Dù sao đều đang vui vẻ ngoài kia, ai lại trở về phòng nghỉ ngơi làm gì, vừa khéo để cô một mình ở đây cho yên tinh, phục vụ lập tức mang trà và bánh ngọt vào, Mộc Như Phương cũng thấy hơi đói, cô ăn một cái bánh kem matcha nhỏ, tướng ăn rất nho nhã, cho từng miếng nhỏ vào miệng, son hồng anh đào trong môi cô vẫn giữ màu như cũ.
Ngồi trong phòng nghỉ tầm mười phút sau, Dự Tây Âm cũng bước vào: "Ồ, cô Mộc, cô cũng ở đây à, cô không ra ngoài sao? Ngoài kia náo nhiệt ghê lắm, nghe nói có hai ông lớn đang đánh cược."
Hai ông lớn ghê gớm gì lắm.
Mí mắt Mộc Như Phương giật giật.
Dám bảo là hai ông lớn ở Hải Châu.
Vậy thì chỉ có hai người.
Họ Tô và họ Đào.
Hai người này, bình thường số lần xuất hiện chung ít trên đầu ngón tay, giống như kiểu một núi không thể có hai con hổ vậy, lẽ nào đêm nay...
Có điều, cũng có có liên quan gì đến cô.
Từ Hạo cũng không phải là không biết cô đang ở nơi này, có việc gì thì cho người sang thông báo cô tiếng là được rồi.
Dự Tây Âm chẳng có tẹo hứng thú nào với mấy cảnh hào nhoáng ngoài kia, chỉ là tiền bạc phù phiếm mà thôi, chi bằng ở đây yên tĩnh một chút, cô ngồi xuống cạnh Mộc Như Phương, Mộc Như Phương rất yên lặng, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, Dự Tây Âm thấy hơi không nhịn nổi mới tìm cái đề tài.
"Cô Mộc, chúng ta kết bạn Facebook nha, tôi không rành rẽ về thành phố Hải Châu cho lắm, cô là người ở đây hả?"
Mộc Như Phương nghĩ một lúc rồi mới lấy giấy bút ra, viết một dòng chữ: "Xin lỗi, tôi không mang điện thoại theo, nếu thấy tiện thì cô có thể cho tôi danh thiếp của cô."
Chữ của Mộc Như Phương rất đẹp, là kiểu chữ khải tiêu chuẩn, cô không đè mạnh tay, nét chữ trông đến là thanh tú.
Dự Tây Âm hơi bất ngờ: "Cô...Cổ họng của cô không khỏe hay sao?"
Cô vẫn còn nhớ lần trước gặp mặt Mộc Như Phương, quả thật giọng nói của cô ấy hơi khàn khàn, không giống với chất giọng của mấy cô gái bình thường khác, nói đơn giản là trông chẳng hợp với vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy chút nào.
Dự Tây Âm mới chợt nhớ ra hồi nãy lúc cô chào hỏi Mộc Như Phương trong nhà vệ sinh, cô ấy cũng chỉ lịch sự mỉm cười, lúc đó Dự Tây Âm còn nghĩ là do bọn họ gặp mặt quá đột ngột nên cả hai thấy không quen mà thôi.
Mộc Như Phương chỉ cổ họng của mình rồi lắc lắc tay.
Dự Tây Âm kinh ngạc trừng to mắt.
/706
|