Trung tâm thương mại.
Mộc Như Phương đi theo sau lưng Như Ca, giúp cô xách đồ, Như Ca mua rất nhiều, tùy ý quét thẻ, Mộc Như Phương cũng không có xách quá nhiều đồ, đều là những món đồ nhỏ.
Điều khác biệt cơ bản là ở phía sau, cách khoảng mười mét luôn có vệ sĩ đi theo.
Đi dạo đến giữa trưa, Như Ca đến một nhà hàng ăn cơm, cũng không để cho Mộc Như Phương ngồi xuống: “Cô là người hầu, hãy đứng bên cạnh đi."
Mộc Như Phương cúi đầu.
Cách đó không xa hai vệ sĩ cẩn thận theo dõi tình hình bên này, sợ xảy ra vấn đề gì, nhưng Như Ca chỉ là gọi đồ ăn, yên tĩnh dùng cơm, Mộc Như Phương thi thoảng đưa nước trái cây.
Thời gian buổi chiều, hai tên vệ sĩ tương đối nhàm chán.
Tán gẫu.
"Ngươi nói, tiên sinh làm sao thích Như Ca đó..."
"Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút... Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ngươi không cảm thấy Như Ca cùng Mộc Như Phương tiểu thư dáng dấp rất giống sao?"
"Quả thật có một chút... Ngươi không nói ta còn chưa phát hiện ra đâu, chí ít có năm phần giống..."
"Tiên sinh chẳng lẽ thích người như vậy? Nhưng dù sao cũng có Mộc Như Phương tiểu thư... Như Ca này..."
"Ngươi thật không biết a, Mộc Như Phương tiểu thư... Cũng không bình thường a, năm đó, cô ta suýt chút nữa đã trở thành phu nhân của Đào gia, nếu không phải cô ấy..."
Đang nói, Như Ca đứng lên.
Vệ sĩ lập tức đi qua.
"Như Ca tiểu thư, có chuyện gì không?"
"Ta muốn đi toilet, Mộc Như Phương, ngươi qua đây cầm túi xách cho ta." Như Ca nhìn hai tên vệ sĩ: "Các ngươi có thể chờ ở phòng rửa tay."
Như Ca giẫm lên giày cao gót, đi vào toilet, Mộc Như Phương cũng đi vào.
Một giây sau, Như Ca liền xoay người, cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh, giảm thấp tiếng nói xuống: "Cô Mộc, ta cần ngươi phối hợp."
"Chúng ta cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này, ta đã tìm được chỗ giấu văn kiện, ngay đằng sau giá sách có một cánh cửa, ở bên trong đặt một cái két sắt.” Như Ca nói: "Ta sẽ liên hệ người của Tống thiếu gia, làm hỏng thiết bị giám sát của biệt thự Lan Giang, đến lúc đó, cô giúp tôi thu hút sự chú ý của Đào Gia Thiên, nhưng là trước mắt, chuyện quan trọng nhất là tôi không biết mật mã, Đào Gia Thiên trước kia cực kỳ yêu cô, cô hẳn là hiểu rõ thói quen của hắn."
Dường như tất cả mọi thứ sắp được giải quyết.
Thế nhưng là đến giờ phút này.
Mộc Như Phương lại không biết nói thế nào.
Dường như thật muốn phản bội hắn, cô đang do dự.
Bọn họ nợ nhau quá nhiều.
Như Ca nói bóng nói gió: "Cô Mộc, cô không được quên con gái của cô, nó hiện tại đang ở chỗ Tống thiếu gia, rất tốt, nó đang đợi cô a."
Nói xong, Như Ca lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Qua mấy phút, cô đem điện thoại đưa cho Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương cũng không có để ý đến vị Tống tiên sinh trong miệng Như Ca.
Mộc Như Phương nghe được tiếng nói bên kia của con gái truyền đến.
"Di di, ngươi tính sai, không phải tính như vậy.."
Nặc Nặc!
Mộc Như Phương cầm lấy điện thoại, nắm thật chặt, nhưng là cô không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, nghe tiếng nói quen thuộc của con gái ở đầu dây bên kia, dường như Mộc Như Phương muốn khóc.
Như Ca rất cẩn thận.
Cầm điện thoại, lấy sim điện thoại bên trong rút ra, sau đó đổi thành sim của mình, tiếp theo xóa nhận ký cuộc gọi.
"Cô Mộc, mật mã, ngoại trừ cô, sẽ không có người nào có thể biết."
Mộc Như Phương đúng là biết thói quen đặt mật khẩu trước kia của Đào Gia Thiên.
Nhưng là...
Qua nhiều năm như vậy, cũng không biết hắn có đổi hay không.
Cô viết xuống hai dòng mật mã, đưa cho Như Ca.
Như Ca sau khi ghi lại lập tức xé ném vào trong bồn cầu, sau đó cùng Mộc Như Phương đi ra ngoài, mới vừa đi ra đi, Như Ca nhìn thấy vệ sĩ đứng ở cửa, lập tức lạnh mặt, quát Mộc Như Phương: "Ngươi có thể có tác dụng gì đây!"
Mộc Như Phương cúi đầu, yên lặng đi tới.
Mộc Như Phương đi theo sau lưng Như Ca, giúp cô xách đồ, Như Ca mua rất nhiều, tùy ý quét thẻ, Mộc Như Phương cũng không có xách quá nhiều đồ, đều là những món đồ nhỏ.
Điều khác biệt cơ bản là ở phía sau, cách khoảng mười mét luôn có vệ sĩ đi theo.
Đi dạo đến giữa trưa, Như Ca đến một nhà hàng ăn cơm, cũng không để cho Mộc Như Phương ngồi xuống: “Cô là người hầu, hãy đứng bên cạnh đi."
Mộc Như Phương cúi đầu.
Cách đó không xa hai vệ sĩ cẩn thận theo dõi tình hình bên này, sợ xảy ra vấn đề gì, nhưng Như Ca chỉ là gọi đồ ăn, yên tĩnh dùng cơm, Mộc Như Phương thi thoảng đưa nước trái cây.
Thời gian buổi chiều, hai tên vệ sĩ tương đối nhàm chán.
Tán gẫu.
"Ngươi nói, tiên sinh làm sao thích Như Ca đó..."
"Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút... Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ngươi không cảm thấy Như Ca cùng Mộc Như Phương tiểu thư dáng dấp rất giống sao?"
"Quả thật có một chút... Ngươi không nói ta còn chưa phát hiện ra đâu, chí ít có năm phần giống..."
"Tiên sinh chẳng lẽ thích người như vậy? Nhưng dù sao cũng có Mộc Như Phương tiểu thư... Như Ca này..."
"Ngươi thật không biết a, Mộc Như Phương tiểu thư... Cũng không bình thường a, năm đó, cô ta suýt chút nữa đã trở thành phu nhân của Đào gia, nếu không phải cô ấy..."
Đang nói, Như Ca đứng lên.
Vệ sĩ lập tức đi qua.
"Như Ca tiểu thư, có chuyện gì không?"
"Ta muốn đi toilet, Mộc Như Phương, ngươi qua đây cầm túi xách cho ta." Như Ca nhìn hai tên vệ sĩ: "Các ngươi có thể chờ ở phòng rửa tay."
Như Ca giẫm lên giày cao gót, đi vào toilet, Mộc Như Phương cũng đi vào.
Một giây sau, Như Ca liền xoay người, cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh, giảm thấp tiếng nói xuống: "Cô Mộc, ta cần ngươi phối hợp."
"Chúng ta cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này, ta đã tìm được chỗ giấu văn kiện, ngay đằng sau giá sách có một cánh cửa, ở bên trong đặt một cái két sắt.” Như Ca nói: "Ta sẽ liên hệ người của Tống thiếu gia, làm hỏng thiết bị giám sát của biệt thự Lan Giang, đến lúc đó, cô giúp tôi thu hút sự chú ý của Đào Gia Thiên, nhưng là trước mắt, chuyện quan trọng nhất là tôi không biết mật mã, Đào Gia Thiên trước kia cực kỳ yêu cô, cô hẳn là hiểu rõ thói quen của hắn."
Dường như tất cả mọi thứ sắp được giải quyết.
Thế nhưng là đến giờ phút này.
Mộc Như Phương lại không biết nói thế nào.
Dường như thật muốn phản bội hắn, cô đang do dự.
Bọn họ nợ nhau quá nhiều.
Như Ca nói bóng nói gió: "Cô Mộc, cô không được quên con gái của cô, nó hiện tại đang ở chỗ Tống thiếu gia, rất tốt, nó đang đợi cô a."
Nói xong, Như Ca lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Qua mấy phút, cô đem điện thoại đưa cho Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương cũng không có để ý đến vị Tống tiên sinh trong miệng Như Ca.
Mộc Như Phương nghe được tiếng nói bên kia của con gái truyền đến.
"Di di, ngươi tính sai, không phải tính như vậy.."
Nặc Nặc!
Mộc Như Phương cầm lấy điện thoại, nắm thật chặt, nhưng là cô không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, nghe tiếng nói quen thuộc của con gái ở đầu dây bên kia, dường như Mộc Như Phương muốn khóc.
Như Ca rất cẩn thận.
Cầm điện thoại, lấy sim điện thoại bên trong rút ra, sau đó đổi thành sim của mình, tiếp theo xóa nhận ký cuộc gọi.
"Cô Mộc, mật mã, ngoại trừ cô, sẽ không có người nào có thể biết."
Mộc Như Phương đúng là biết thói quen đặt mật khẩu trước kia của Đào Gia Thiên.
Nhưng là...
Qua nhiều năm như vậy, cũng không biết hắn có đổi hay không.
Cô viết xuống hai dòng mật mã, đưa cho Như Ca.
Như Ca sau khi ghi lại lập tức xé ném vào trong bồn cầu, sau đó cùng Mộc Như Phương đi ra ngoài, mới vừa đi ra đi, Như Ca nhìn thấy vệ sĩ đứng ở cửa, lập tức lạnh mặt, quát Mộc Như Phương: "Ngươi có thể có tác dụng gì đây!"
Mộc Như Phương cúi đầu, yên lặng đi tới.
/706
|