Đáy mắt anh ta không hề che giấu sự căm hận đối với nhà họ Đào.
Nếu như không vì hai anh em nhà họ Đào-Đào Kiệt và Đào Ô, anh ta không rời khỏi nhà họ Mộ Dung từ khi còn nhỏ, cũng không phải chứng kiến cha mẹ chết thảm trong ngọn lửa, cũng không chứng kiến hai người em gái của mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Mà bây giờ, nhà họ đang cực kỳ hưng thịnh.
Đào Kiệt ngồi lên vị trí cao nhất nhà họ Đào.
Đào Gia Thiên rất có danh tiếng, mạnh mẽ quyết liệt.
Tất cả, vốn nên thuộc về nhà họ Mộ Dung.
- -----
Màn đêm từ từ buông xuống.
Bầu trời sao sáng như ban ngày, Đào Gia Thiên đứng trước cửa sổ, nhìn màn đêm đen, dày đặc ngoài cửa sổ, Lục Diên Phong gõ cửa đi vào, ánh mắt của anh ta có chút phức tạp: “Thiếu gia, cô Mộc tìm đến.”
Đáy mắt người đàn ông có một cơn sóng xoẹt qua.
Đào Gia Thiên khẽ mím môi, giọng nói châm biếm: “Tìm đến rồi?” Anh ta nheo mắt, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Đưa đến câu lạc bộ Thượng Thành.”
Lục Diên Phong nhìn Đào Gia Thiên.
Anh ta cảm thấy, Đào Gia Thiên thay đổi rồi.
Biểu cảm của anh ta lạnh lùng, đáy mắt có coi thường, dày đặc như sương mù, trong lòng Lục Diên Phong thật sự có chút buồn phiền, nếu như, không có Mộc Như Phương, trên thế giới này không có Mộc Như Phương, có lẽ Đào Gia Thiên cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Trong lòng anh ta thật sự hi vọng Mộc Như Phương có thể rời khỏi nơi này.
Như vậy, cô ấy cũng có thể giải thoát cho chính mình, mà Đào Gia Thiên cũng không bị khốn khổ, ràng buộc trong việc mất trí nhớ.
Nhưng Mộc Như Phương, cô ấy vẫn quay lại.
Cả người toát ra sự lạnh lùng, vẻ đẹp độc nhất vô nhị.
- ----
Đôi mắt Mộc Như Phương bị một tấm vải đen che lại.
Hai tay cô cũng bị trói.
Cô bị đưa tới một căn phòng, sau đó người kia đóng cửa lại.
Cô không thể nhìn thấy.
Chỉ biết bản thân lúc này đang ở trong một căn phòng.
Sau khi xuống phà, cô bị vệ sĩ nhà họ Đào phát hiện, liền bị bịt mắt lại đưa đến đây, cô cảm nhận được, nơi này có lẽ là một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Hải Châu.
Phòng ngủ này, không gian có lẽ rất lớn, là một phòng bao, cô cẩn thận đi về phía trước, đột nhiên cửa phòng được mở ra.
Thực ra cô không nhìn thấy.
Chỉ là một hành động bản năng mà thôi.
Sau đó nghe được giọng nói của một người xa lạ: “Đây quả là một món quà tốt.”
Da đầu Mộc Như Phương ngứa ran.
Cô gần như nghĩ cũng không dám nghĩ, tiến về phía trước, bị đối phương chặn lại, đem cô dựa vào sofa, động tác này không hề nhẹ nhàng, nhưng sau lưng là một chiếc sofa mềm mại, cơ thể người đàn ông đè xuống.
“Anh là ai, anh muốn làm cái gì!”
Hai tay Mộc Như Phương bị trói, cô chỉ có thể vặn vẹo cơ thể để kháng cự, nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh của người đàn ông, quần áo trên người cô trong lúc đấu tranh đã bị xé, sự xâm phạm của người đàn ông khiến cô muốn sụp đổ, sự đau đớn khiến cô không chịu được mà hét lên, sau đó, môi cô bị bịt bằng khăn mặt, người đàn ông kia không hôn cô, chỉ cắn.
Dùng lực cắn giống như muốn phát tiết.
Động tác của anh ta không hề dịu dàng, gần như là tàn nhẫn, giọng nói của anh ta cũng rất lạ khàn khàn: “Tôi là ai? Cô không cần phải biết, cô chỉ cần biết, tối nay, cô chính là của tôi.”
Hành hạ cả đêm, khiến cô kiệt sức.
Đặc biệt là bị che mắt, cũng không thể nói, thần kinh của cô căng thẳng, sự đau đớn trên cơ thể đặc biệt rõ ràng, người đàn ông kia đã rời đi.
Mộc Như Phương từ sofa ngã xuống.
Hai tay cô vẫn bị trói, nhưng tối nay, vì sự vùng vẫy của cô, trên cổ tay đã xuất hiện vết đỏ từ sợi dây.
Không thương tiếc cứa vào làn da cô.
Cô nằm trên thảm, thở hổn hển.
- ----
Đào Gia Thiên đi ra khỏi phòng bao, anh ta bỏ máy biến âm ra khỏi cổ họng, ánh mắt hờ hững, giống như một lưỡi kiếm lạnh, Lục Diên Phong đi qua: “Cô Mộ phải sắp xếp như thế nào?”
“Ngày mai đưa cô ta lên du thuyền Bạch Trú.”
Ở đó, sẽ có một cuộc đấu giá lớn.
Nếu như không vì hai anh em nhà họ Đào-Đào Kiệt và Đào Ô, anh ta không rời khỏi nhà họ Mộ Dung từ khi còn nhỏ, cũng không phải chứng kiến cha mẹ chết thảm trong ngọn lửa, cũng không chứng kiến hai người em gái của mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Mà bây giờ, nhà họ đang cực kỳ hưng thịnh.
Đào Kiệt ngồi lên vị trí cao nhất nhà họ Đào.
Đào Gia Thiên rất có danh tiếng, mạnh mẽ quyết liệt.
Tất cả, vốn nên thuộc về nhà họ Mộ Dung.
- -----
Màn đêm từ từ buông xuống.
Bầu trời sao sáng như ban ngày, Đào Gia Thiên đứng trước cửa sổ, nhìn màn đêm đen, dày đặc ngoài cửa sổ, Lục Diên Phong gõ cửa đi vào, ánh mắt của anh ta có chút phức tạp: “Thiếu gia, cô Mộc tìm đến.”
Đáy mắt người đàn ông có một cơn sóng xoẹt qua.
Đào Gia Thiên khẽ mím môi, giọng nói châm biếm: “Tìm đến rồi?” Anh ta nheo mắt, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Đưa đến câu lạc bộ Thượng Thành.”
Lục Diên Phong nhìn Đào Gia Thiên.
Anh ta cảm thấy, Đào Gia Thiên thay đổi rồi.
Biểu cảm của anh ta lạnh lùng, đáy mắt có coi thường, dày đặc như sương mù, trong lòng Lục Diên Phong thật sự có chút buồn phiền, nếu như, không có Mộc Như Phương, trên thế giới này không có Mộc Như Phương, có lẽ Đào Gia Thiên cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Trong lòng anh ta thật sự hi vọng Mộc Như Phương có thể rời khỏi nơi này.
Như vậy, cô ấy cũng có thể giải thoát cho chính mình, mà Đào Gia Thiên cũng không bị khốn khổ, ràng buộc trong việc mất trí nhớ.
Nhưng Mộc Như Phương, cô ấy vẫn quay lại.
Cả người toát ra sự lạnh lùng, vẻ đẹp độc nhất vô nhị.
- ----
Đôi mắt Mộc Như Phương bị một tấm vải đen che lại.
Hai tay cô cũng bị trói.
Cô bị đưa tới một căn phòng, sau đó người kia đóng cửa lại.
Cô không thể nhìn thấy.
Chỉ biết bản thân lúc này đang ở trong một căn phòng.
Sau khi xuống phà, cô bị vệ sĩ nhà họ Đào phát hiện, liền bị bịt mắt lại đưa đến đây, cô cảm nhận được, nơi này có lẽ là một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Hải Châu.
Phòng ngủ này, không gian có lẽ rất lớn, là một phòng bao, cô cẩn thận đi về phía trước, đột nhiên cửa phòng được mở ra.
Thực ra cô không nhìn thấy.
Chỉ là một hành động bản năng mà thôi.
Sau đó nghe được giọng nói của một người xa lạ: “Đây quả là một món quà tốt.”
Da đầu Mộc Như Phương ngứa ran.
Cô gần như nghĩ cũng không dám nghĩ, tiến về phía trước, bị đối phương chặn lại, đem cô dựa vào sofa, động tác này không hề nhẹ nhàng, nhưng sau lưng là một chiếc sofa mềm mại, cơ thể người đàn ông đè xuống.
“Anh là ai, anh muốn làm cái gì!”
Hai tay Mộc Như Phương bị trói, cô chỉ có thể vặn vẹo cơ thể để kháng cự, nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh của người đàn ông, quần áo trên người cô trong lúc đấu tranh đã bị xé, sự xâm phạm của người đàn ông khiến cô muốn sụp đổ, sự đau đớn khiến cô không chịu được mà hét lên, sau đó, môi cô bị bịt bằng khăn mặt, người đàn ông kia không hôn cô, chỉ cắn.
Dùng lực cắn giống như muốn phát tiết.
Động tác của anh ta không hề dịu dàng, gần như là tàn nhẫn, giọng nói của anh ta cũng rất lạ khàn khàn: “Tôi là ai? Cô không cần phải biết, cô chỉ cần biết, tối nay, cô chính là của tôi.”
Hành hạ cả đêm, khiến cô kiệt sức.
Đặc biệt là bị che mắt, cũng không thể nói, thần kinh của cô căng thẳng, sự đau đớn trên cơ thể đặc biệt rõ ràng, người đàn ông kia đã rời đi.
Mộc Như Phương từ sofa ngã xuống.
Hai tay cô vẫn bị trói, nhưng tối nay, vì sự vùng vẫy của cô, trên cổ tay đã xuất hiện vết đỏ từ sợi dây.
Không thương tiếc cứa vào làn da cô.
Cô nằm trên thảm, thở hổn hển.
- ----
Đào Gia Thiên đi ra khỏi phòng bao, anh ta bỏ máy biến âm ra khỏi cổ họng, ánh mắt hờ hững, giống như một lưỡi kiếm lạnh, Lục Diên Phong đi qua: “Cô Mộ phải sắp xếp như thế nào?”
“Ngày mai đưa cô ta lên du thuyền Bạch Trú.”
Ở đó, sẽ có một cuộc đấu giá lớn.
/706
|