“Gia”—
Lục Diên Phong đi qua.
Vết thương bỏng trên người anh đã được bắng bó rồi, không có nghiêm trọng, mấy bước của anh đã đến bên giường bệnh: “Gia, tiểu thư Nặc Nặc không thấy đâu nữa rồi”.
Đáy mắt của Đào Gia Thiên dần dần tối đi.
“Anh nói cái gì”? Giọng của người đàn ông mang theo chế nhạo: “Người phụ nữ đó không thấy nữa”!
Đào Gia Thiên dần dần híp mắt.
Đáy mắt lạnh như dưới đáy biển.
Đáy mắt của anh hiện qua vô cùng mỉa mai, hai tay dần dần nắm chặt.
Anh cảm thấy mình rất đáng cười.
Tối hôm qua lại xông vào trong biển lửa vì cô.
Thật sự buồn cười chết được!
Trận lửa này, lại là kế hoạch của Mộc Như Phương, kế hoạch trốn thoát, mang theo đứa bé đó, dựa vào một mình cô, đương nhiên là không có đủ bản lĩnh trốn khỏi đây, rất rõ ràng có người ở sau giúp đỡ cô, anh lại thật sự cho rằng cô bị nhốt trong trận lửa tối qua.
Đầu bắt đầu đau.
Những đường gân xanh trên trán người đàn ông đập dữ dội, anh nghiến răng.
Cố gắng áp chế đau đớn khó lòng kìm uống này, hai tay bởi vì nắm chặt, vết bỏng trên tay bị bung ra, những đường gân xanh trên tay nổi lên, Diên Phong một bên chau mày: “Gia…. Tôi đi gọi bác sĩ”.
Đào Gia Thiên lần nữa mở mắt ra, âm u lạnh lẽo, môi mỏng nôn ra: “Không cần”.
“Gia…”
Lục Diên Phong biết Đào Gia Thiên từ sau khi mất trí nhớ bệnh đau đầu rất nặng, nhưng mà lúc này, Lục Diên Phong biết, tất cả những lí do này đều vì Mộc tiểu thư.
Đào Gia Thiên nắm chặt tay, đáy mắt lạnh lẽo: “Mộc Như Phương, lật cả thành phố Hải Châu cũng phải tìm ra cho tôi”!
“Vâng”.
Trong phòng bệnh rơi vào vắng lặng.
Chỉ có một mình Đào Gia Thiên.
Từng việc xảy ra trong tối qua lần lượt hiện về trong kí ức, bây giờ anh mới cảm thấy, anh xông vào biển lửa cố gắng tìm người phụ nữ đó, quả thật là một câu chuyện cười hoang đường.
Cô lại dùng phương thức đó trốn thoát.
Khóe miệng nhếch lên độ cong lạnh lẽo, Đào Gia Thiên đem tay đặt vào vị trí tim của anh: “Em khiến anh đi cứu em, em có biết đáng cười bao nhiêu không? Từ nay về sau, em không thể dùng những khí ức vụn vặt lúc trước để khống chế anh, kí ức lúc trước anh không biết, anh không có”.
Trong ngực tim đập mạnh lên.
Đáy mắt anh, đã không có chút cảm tình gì nữa.
- --
Mộc Như Phương không thích bị ai uy hiếp, cô cũng không hoàn toàn tin tưởng Tề Thâm, đấu tranh của nội bộ Tề gia cô không hề muốn tham dự.
Nhưng mà Nặc Nặc cô nhất định phải cứu.
Tề Thâm đồng ý sắp xếp đoàn đội bác sĩ tim tốt nhất làm phẫu thuật cho Nặc Nặc.
“Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng mà tôi bắt buộc phải đợi con gái tôi làm xong phẫu thuật bình an vô sự”.
Đây là giới hạn của cô.
Không thì cô đồng ý cá chết rách lưới.
“Được” Tề Thâm không hề suy nghĩ, liền đáp ứng, phía sau người mặc áo đen dường như có chút do dự, đi đến, dựa sát tai Tề Thâm: “Tam thiếu, nhưng mà….”
Tề Thâm nghe xong: “Làm người làm việc, tín nhiệm là quan trọng nhất, tôi đồng ý Mộc tiểu thư, là nhất định làm được”. Anh phân phó thuộc hạ: “Lập tức đưa tiểu thư Nặc Nặc đi thành phố Z, kiểm tra thân thể, tiến hành phẫu thuật”.
Đào Gia Thiên lúc này đã ở thành phố Hải Châu giăng thiên la địa võng.
Mộc Như Phương không thể quang minh chính đại ngồi các loại phương tiện bình thường, buổi tối 11 giờ lên máy bay tư nhân của Tề Thâm, Mộc Như Phương ôm con gái, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Phồn hoa của thành phố Hải Châu hiện vào mắt cô, cô ôm chặt con gái.
“Mami, chúng ta về sau có gặp chú kì quái đó không….” Đáy mắt của Nặc Nặc mang mấy phần sáng.
Thế giới của trẻ con thật đơn thuần đẹp đẽ.
Mộc Như Phương biết “chú kì quái” trong lời cô bé là ai.
Là Đào Gia Thiên.
Xem ra, Đào Gia Thiên mặc dù đưa Nặc Nặc giữ ở nơi chỉ có một mình cô bé, nhưng mà đối Nặc Nặc không có tệ, cũng không gây tổn hại đến cô bé.
“Con nhớ chú kì quái đó sao”? Mộc Như Phương không nhịn nổi nhẹ nhàng hỏi.
Lục Diên Phong đi qua.
Vết thương bỏng trên người anh đã được bắng bó rồi, không có nghiêm trọng, mấy bước của anh đã đến bên giường bệnh: “Gia, tiểu thư Nặc Nặc không thấy đâu nữa rồi”.
Đáy mắt của Đào Gia Thiên dần dần tối đi.
“Anh nói cái gì”? Giọng của người đàn ông mang theo chế nhạo: “Người phụ nữ đó không thấy nữa”!
Đào Gia Thiên dần dần híp mắt.
Đáy mắt lạnh như dưới đáy biển.
Đáy mắt của anh hiện qua vô cùng mỉa mai, hai tay dần dần nắm chặt.
Anh cảm thấy mình rất đáng cười.
Tối hôm qua lại xông vào trong biển lửa vì cô.
Thật sự buồn cười chết được!
Trận lửa này, lại là kế hoạch của Mộc Như Phương, kế hoạch trốn thoát, mang theo đứa bé đó, dựa vào một mình cô, đương nhiên là không có đủ bản lĩnh trốn khỏi đây, rất rõ ràng có người ở sau giúp đỡ cô, anh lại thật sự cho rằng cô bị nhốt trong trận lửa tối qua.
Đầu bắt đầu đau.
Những đường gân xanh trên trán người đàn ông đập dữ dội, anh nghiến răng.
Cố gắng áp chế đau đớn khó lòng kìm uống này, hai tay bởi vì nắm chặt, vết bỏng trên tay bị bung ra, những đường gân xanh trên tay nổi lên, Diên Phong một bên chau mày: “Gia…. Tôi đi gọi bác sĩ”.
Đào Gia Thiên lần nữa mở mắt ra, âm u lạnh lẽo, môi mỏng nôn ra: “Không cần”.
“Gia…”
Lục Diên Phong biết Đào Gia Thiên từ sau khi mất trí nhớ bệnh đau đầu rất nặng, nhưng mà lúc này, Lục Diên Phong biết, tất cả những lí do này đều vì Mộc tiểu thư.
Đào Gia Thiên nắm chặt tay, đáy mắt lạnh lẽo: “Mộc Như Phương, lật cả thành phố Hải Châu cũng phải tìm ra cho tôi”!
“Vâng”.
Trong phòng bệnh rơi vào vắng lặng.
Chỉ có một mình Đào Gia Thiên.
Từng việc xảy ra trong tối qua lần lượt hiện về trong kí ức, bây giờ anh mới cảm thấy, anh xông vào biển lửa cố gắng tìm người phụ nữ đó, quả thật là một câu chuyện cười hoang đường.
Cô lại dùng phương thức đó trốn thoát.
Khóe miệng nhếch lên độ cong lạnh lẽo, Đào Gia Thiên đem tay đặt vào vị trí tim của anh: “Em khiến anh đi cứu em, em có biết đáng cười bao nhiêu không? Từ nay về sau, em không thể dùng những khí ức vụn vặt lúc trước để khống chế anh, kí ức lúc trước anh không biết, anh không có”.
Trong ngực tim đập mạnh lên.
Đáy mắt anh, đã không có chút cảm tình gì nữa.
- --
Mộc Như Phương không thích bị ai uy hiếp, cô cũng không hoàn toàn tin tưởng Tề Thâm, đấu tranh của nội bộ Tề gia cô không hề muốn tham dự.
Nhưng mà Nặc Nặc cô nhất định phải cứu.
Tề Thâm đồng ý sắp xếp đoàn đội bác sĩ tim tốt nhất làm phẫu thuật cho Nặc Nặc.
“Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng mà tôi bắt buộc phải đợi con gái tôi làm xong phẫu thuật bình an vô sự”.
Đây là giới hạn của cô.
Không thì cô đồng ý cá chết rách lưới.
“Được” Tề Thâm không hề suy nghĩ, liền đáp ứng, phía sau người mặc áo đen dường như có chút do dự, đi đến, dựa sát tai Tề Thâm: “Tam thiếu, nhưng mà….”
Tề Thâm nghe xong: “Làm người làm việc, tín nhiệm là quan trọng nhất, tôi đồng ý Mộc tiểu thư, là nhất định làm được”. Anh phân phó thuộc hạ: “Lập tức đưa tiểu thư Nặc Nặc đi thành phố Z, kiểm tra thân thể, tiến hành phẫu thuật”.
Đào Gia Thiên lúc này đã ở thành phố Hải Châu giăng thiên la địa võng.
Mộc Như Phương không thể quang minh chính đại ngồi các loại phương tiện bình thường, buổi tối 11 giờ lên máy bay tư nhân của Tề Thâm, Mộc Như Phương ôm con gái, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Phồn hoa của thành phố Hải Châu hiện vào mắt cô, cô ôm chặt con gái.
“Mami, chúng ta về sau có gặp chú kì quái đó không….” Đáy mắt của Nặc Nặc mang mấy phần sáng.
Thế giới của trẻ con thật đơn thuần đẹp đẽ.
Mộc Như Phương biết “chú kì quái” trong lời cô bé là ai.
Là Đào Gia Thiên.
Xem ra, Đào Gia Thiên mặc dù đưa Nặc Nặc giữ ở nơi chỉ có một mình cô bé, nhưng mà đối Nặc Nặc không có tệ, cũng không gây tổn hại đến cô bé.
“Con nhớ chú kì quái đó sao”? Mộc Như Phương không nhịn nổi nhẹ nhàng hỏi.
/706
|