Tính khí của Đào Gia Thiên đôi khi giống như một đứa trẻ.
Mấy ngày ở làng chài đã thể hiện hết.
Không có biểu hiện thờ ơ lạnh lùng như trước đây có lẽ do bị mất thị lực, tính khí vui buồn thất thường, không hiểu sao lại tức giận.
Ngay cả Mộc Như Phương nói chuyện với cha A Bình gần nhà mấy câu, chào hỏi, đều không vui.
Mộc Như Phương không nhịn được: “Cha của A Bình cho chúng ta bánh sủi cảo nhân cá.” Cô nhìn biểu cảm của anh ta tiếp tục nói: “Cha của A Bình đã hơn năm mươi tuổi rồi.”
Giọng nói của anh ta mỉa mai: “Người đàn ông hơn năm mươi tuổi vẫn còn quyến rũ, Mộc Như Phương, có phải cô cảm thấy tôi bị thương không thỏa mãn được cô?”
Mộc Như Phương: “….”
Được rồi, cô không có gì để nói.
Im lặng đứng dậy: “Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đi làm nóng lại một chút.”
Vừa ở bên ngoài nói chuyện với cha của A Bình mấy câu, cái mùa này, đồ lạnh rất nhanh, ngủ cũng cảm thấy lạnh, Mộc Như Phương đi đến phòng bếp, cho sủi cảo vào trong nước nóng.
Sau đó quay lưng lại với bàn bếp.
Thực ra, cô rất thích nơi này.
Nơi này là một làng chài nhỏ, một huyện nhỏ trong thành phố Việt, người dân giản dị, trung thực, không mưu mô gian xảo, cô và Đào Gia Thiên đến nơi này, không có người nào hỏi bọn họ trước đây như thế nào, Đào Gia Thiên bị thương, cả nhà A Bình không thu phí của bọn họ, bảo bọn họ cứ ở đây trước.
Sau này…
Cô rất muốn sống ở đây cùng với Nặc Nặc.
Sống ở đây.
Cô sẽ tìm một công việc ở đây, cô cũng sẽ học cách làm lưới đánh cá giống như những chị ở đây, cùng nhau bắt cá, phơi cá, cái gì cô cũng có thể làm.
Nặc Nặc cũng sẽ thích nơi này.
Nghĩ như thế, Mộc Như Phương gạt hết những khói mù trước mắt, một ngày nào đó, sẽ thành hiện thực.
- ----
“Chị Như Phương….”
Hôm nay là thứ sáu, A Bình tan học quay về nhà, cha của A Bình nhắc đến chuyện cho hai hộp sủi cảo, A Bình lại lấy trong tủ lạnh nhà mình hai hộp sữa, đi vào trong sân.
“Chị Như Phương, em có mang theo hai hộp sữa.”
Bởi vì đây là nơi A Bình từng sống, rất quen thuộc với nơi này, cô bé giản dị, không có quá nhiều cấm kỵ, đi vào trong nhà.
Gian nhà này, thực ra không to, một phòng ngủ, một phòng bếp đơn gian, ngay cả nhà vệ sinh cũng ở bên ngoài, chỉ có sân là rộng.
A Bình đi vào, không thấy Mộc Như Phương.
Ngược lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.
A Bình ngây người.
Ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đẹp trai, ngũ quan sâu sắc.
Qua mấy giây: “…Bạn của chị Như Phương…tôi…chỗ tôi có hai hộp sữa.” Má cô đỏ lên, nhìn Đào Gia Thiên, từ từ đi qua để sữa lên chiếc bàn uống nước thô sơ, đột nhiên nhớ lại vừa rồi chưa gõ cửa đã đi vào, cô dường như có chút ngại ngùng.
Đây là lần đầu tiên A Bình nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như thế, Đào Gia Thiên, không chỉ là khuôn mặt, đặc biệt là phong độ trên người đàn ông này, không giống những người bình thường.
Nhưng A Bình cũng không hình dung ra được.
Chẳng qua cô cũng mới chỉ là học sinh lớp 11, hiểu biết không nhiều.
Nhưng người đàn ông trước mặt cô, mặc dù hơi yếu, sắc mặt tái nhợt, mặc dù không mặc quần áo cao cấp, mặc dù đôi mắt không nhìn thấy, nhưng phong độ rất cao quý.
Đôi mắt kia, mặc dù không nhìn thấy, cũng khiến cho người khác cảm thấy rất áp bức.
Mộc Như Phương nghe thấy âm thanh, tắt bếp, đi ra ngoài.
“A Bình.”
Cô đi qua: “A Bình tan học rồi sao?”
“Vâng.” A Bình nói: “Buổi chiều có tiết thể dục, tan học sớm, anh Thư Đồng đi qua, đưa em về.”
Mộc Như Phương: “Chả trách về sớm như vậy, vẫn chưa ăn cơm đúng không.”
Ánh mắt của A Bình rời khỏi người Đào Gia Thiên, nắm chặt quả cầu trên áo lông vũ: “Ừ, em…vẫn chưa ăn.” Cô chớp mắt: “Chị Như Phương, em có thể mang qua đây ăn cùng hai người không?”
“Được chứ.”
A Bình vui vẻ quay người đi ra ngoài.
Mộc Như Phương gọi cô: “Đừng đi, chỗ chị còn sủi cảo, cha em vừa mới cho, chị lại làm nóng một chút, cho hai hộp, chị với anh ấy ăn không hết, em ở lại thật tốt.”
A Bình nghĩ một chút, gật đầu.
“Vâng, nếu không đủ em lại quay về lấy.”
Đào Gia Thiên không lên tiếng, mùi hương hoa lan thoáng qua trước mặt, một tay nhỏ mềm mại nhét vào tay anh một đôi đũa.
A Bình cắn đũa nói: “Chị Như Phương, bạn của chị không nhìn thấy được, chị nên bón cho anh ấy.”
Mộc Như Phương mỉm cười, nhìn A Bình, giúp A Bình lấy thêm sủi cảo: “Anh ta không cần chị bón.”
A Bình nói: “Không cần không cần đâu, em không ăn nhiều như thế đâu, chị Như Phương, chị ăn nhiều một chút.” Cô nhìn khuôn mặt Mộc Như Phương, hâm mộ nói: “Chị Như Phương, chị thật gầy nha.”
Mấy ngày trước, lúc Đào Gia Thiên nằm trên giường, cô sẽ chăm sóc anh ta, đều là ăn một ít cháo trắng, bây giờ viết thương đang từ từ hồi phục, anh ta xuống đất có thể đi, không cần cô phải đỡ vẫn có thể, Mộc Như Phương rất hiểu anh ta.
Tính cách của anh ta.
Rất cứng đầu.
Không thích lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác, vậy nên ngay cả thay thuốc mỗi ngày, động đến vết thương, anh ta cũng không kêu một tiếng.
Mộc Như Phương cảm thấy, đôi mắt không nhìn thấy, đối với Đào Gia Thiên bây giờ mà nói, có lẽ không có cách nào chấp nhận được.
Một người lợi hại như vậy.
Đột nhiên không nhìn thấy…
Ngay cả những điều cơ bản nhất trong cuộc sống đều cần giúp đỡ, sao có thể chấp nhận được.
Sao có thể chấp nhận để người khác bón cho anh ta.
Lòng tự trọng làm sao có thể chịu được?
Người đàn ông cao cao tại thượng đột nhiên bị mù….
Mộc Như Phương cũng vì anh ta mà suy nghĩ.
Nhưng không ngờ đến, lúc này, lại nghe thấy người đàn ông cười lạnh một tiếng.
Sau đó đặt đôi đũa trong tay xuống.
Phát ra một tiếng “pang”
Mộc Như Phương nhìn anh ta, đôi mắt mở to: “Anh không ăn sao?”
Đào Gia Thiên theo hướng của giọng nữ, lên tiếng: “Cô không biết tôi không nhìn thấy sao?”
Sao lại….
Nghe như không có ý tứ che giấu, ngược lại kiểu có lý chẳng sợ như thế….
Mấy ngày ở làng chài đã thể hiện hết.
Không có biểu hiện thờ ơ lạnh lùng như trước đây có lẽ do bị mất thị lực, tính khí vui buồn thất thường, không hiểu sao lại tức giận.
Ngay cả Mộc Như Phương nói chuyện với cha A Bình gần nhà mấy câu, chào hỏi, đều không vui.
Mộc Như Phương không nhịn được: “Cha của A Bình cho chúng ta bánh sủi cảo nhân cá.” Cô nhìn biểu cảm của anh ta tiếp tục nói: “Cha của A Bình đã hơn năm mươi tuổi rồi.”
Giọng nói của anh ta mỉa mai: “Người đàn ông hơn năm mươi tuổi vẫn còn quyến rũ, Mộc Như Phương, có phải cô cảm thấy tôi bị thương không thỏa mãn được cô?”
Mộc Như Phương: “….”
Được rồi, cô không có gì để nói.
Im lặng đứng dậy: “Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đi làm nóng lại một chút.”
Vừa ở bên ngoài nói chuyện với cha của A Bình mấy câu, cái mùa này, đồ lạnh rất nhanh, ngủ cũng cảm thấy lạnh, Mộc Như Phương đi đến phòng bếp, cho sủi cảo vào trong nước nóng.
Sau đó quay lưng lại với bàn bếp.
Thực ra, cô rất thích nơi này.
Nơi này là một làng chài nhỏ, một huyện nhỏ trong thành phố Việt, người dân giản dị, trung thực, không mưu mô gian xảo, cô và Đào Gia Thiên đến nơi này, không có người nào hỏi bọn họ trước đây như thế nào, Đào Gia Thiên bị thương, cả nhà A Bình không thu phí của bọn họ, bảo bọn họ cứ ở đây trước.
Sau này…
Cô rất muốn sống ở đây cùng với Nặc Nặc.
Sống ở đây.
Cô sẽ tìm một công việc ở đây, cô cũng sẽ học cách làm lưới đánh cá giống như những chị ở đây, cùng nhau bắt cá, phơi cá, cái gì cô cũng có thể làm.
Nặc Nặc cũng sẽ thích nơi này.
Nghĩ như thế, Mộc Như Phương gạt hết những khói mù trước mắt, một ngày nào đó, sẽ thành hiện thực.
- ----
“Chị Như Phương….”
Hôm nay là thứ sáu, A Bình tan học quay về nhà, cha của A Bình nhắc đến chuyện cho hai hộp sủi cảo, A Bình lại lấy trong tủ lạnh nhà mình hai hộp sữa, đi vào trong sân.
“Chị Như Phương, em có mang theo hai hộp sữa.”
Bởi vì đây là nơi A Bình từng sống, rất quen thuộc với nơi này, cô bé giản dị, không có quá nhiều cấm kỵ, đi vào trong nhà.
Gian nhà này, thực ra không to, một phòng ngủ, một phòng bếp đơn gian, ngay cả nhà vệ sinh cũng ở bên ngoài, chỉ có sân là rộng.
A Bình đi vào, không thấy Mộc Như Phương.
Ngược lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.
A Bình ngây người.
Ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đẹp trai, ngũ quan sâu sắc.
Qua mấy giây: “…Bạn của chị Như Phương…tôi…chỗ tôi có hai hộp sữa.” Má cô đỏ lên, nhìn Đào Gia Thiên, từ từ đi qua để sữa lên chiếc bàn uống nước thô sơ, đột nhiên nhớ lại vừa rồi chưa gõ cửa đã đi vào, cô dường như có chút ngại ngùng.
Đây là lần đầu tiên A Bình nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như thế, Đào Gia Thiên, không chỉ là khuôn mặt, đặc biệt là phong độ trên người đàn ông này, không giống những người bình thường.
Nhưng A Bình cũng không hình dung ra được.
Chẳng qua cô cũng mới chỉ là học sinh lớp 11, hiểu biết không nhiều.
Nhưng người đàn ông trước mặt cô, mặc dù hơi yếu, sắc mặt tái nhợt, mặc dù không mặc quần áo cao cấp, mặc dù đôi mắt không nhìn thấy, nhưng phong độ rất cao quý.
Đôi mắt kia, mặc dù không nhìn thấy, cũng khiến cho người khác cảm thấy rất áp bức.
Mộc Như Phương nghe thấy âm thanh, tắt bếp, đi ra ngoài.
“A Bình.”
Cô đi qua: “A Bình tan học rồi sao?”
“Vâng.” A Bình nói: “Buổi chiều có tiết thể dục, tan học sớm, anh Thư Đồng đi qua, đưa em về.”
Mộc Như Phương: “Chả trách về sớm như vậy, vẫn chưa ăn cơm đúng không.”
Ánh mắt của A Bình rời khỏi người Đào Gia Thiên, nắm chặt quả cầu trên áo lông vũ: “Ừ, em…vẫn chưa ăn.” Cô chớp mắt: “Chị Như Phương, em có thể mang qua đây ăn cùng hai người không?”
“Được chứ.”
A Bình vui vẻ quay người đi ra ngoài.
Mộc Như Phương gọi cô: “Đừng đi, chỗ chị còn sủi cảo, cha em vừa mới cho, chị lại làm nóng một chút, cho hai hộp, chị với anh ấy ăn không hết, em ở lại thật tốt.”
A Bình nghĩ một chút, gật đầu.
“Vâng, nếu không đủ em lại quay về lấy.”
Đào Gia Thiên không lên tiếng, mùi hương hoa lan thoáng qua trước mặt, một tay nhỏ mềm mại nhét vào tay anh một đôi đũa.
A Bình cắn đũa nói: “Chị Như Phương, bạn của chị không nhìn thấy được, chị nên bón cho anh ấy.”
Mộc Như Phương mỉm cười, nhìn A Bình, giúp A Bình lấy thêm sủi cảo: “Anh ta không cần chị bón.”
A Bình nói: “Không cần không cần đâu, em không ăn nhiều như thế đâu, chị Như Phương, chị ăn nhiều một chút.” Cô nhìn khuôn mặt Mộc Như Phương, hâm mộ nói: “Chị Như Phương, chị thật gầy nha.”
Mấy ngày trước, lúc Đào Gia Thiên nằm trên giường, cô sẽ chăm sóc anh ta, đều là ăn một ít cháo trắng, bây giờ viết thương đang từ từ hồi phục, anh ta xuống đất có thể đi, không cần cô phải đỡ vẫn có thể, Mộc Như Phương rất hiểu anh ta.
Tính cách của anh ta.
Rất cứng đầu.
Không thích lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác, vậy nên ngay cả thay thuốc mỗi ngày, động đến vết thương, anh ta cũng không kêu một tiếng.
Mộc Như Phương cảm thấy, đôi mắt không nhìn thấy, đối với Đào Gia Thiên bây giờ mà nói, có lẽ không có cách nào chấp nhận được.
Một người lợi hại như vậy.
Đột nhiên không nhìn thấy…
Ngay cả những điều cơ bản nhất trong cuộc sống đều cần giúp đỡ, sao có thể chấp nhận được.
Sao có thể chấp nhận để người khác bón cho anh ta.
Lòng tự trọng làm sao có thể chịu được?
Người đàn ông cao cao tại thượng đột nhiên bị mù….
Mộc Như Phương cũng vì anh ta mà suy nghĩ.
Nhưng không ngờ đến, lúc này, lại nghe thấy người đàn ông cười lạnh một tiếng.
Sau đó đặt đôi đũa trong tay xuống.
Phát ra một tiếng “pang”
Mộc Như Phương nhìn anh ta, đôi mắt mở to: “Anh không ăn sao?”
Đào Gia Thiên theo hướng của giọng nữ, lên tiếng: “Cô không biết tôi không nhìn thấy sao?”
Sao lại….
Nghe như không có ý tứ che giấu, ngược lại kiểu có lý chẳng sợ như thế….
/706
|