"Anh ấy không thể nào khôi phục ký ức được, trừ phi họ Ẩn..."
Mộc Như Phương mở mức âm lượng cao nhất, nghe đi nghe lại tận mấy lần, nhưng câu này Ngu Thanh Âm nói nhỏ quá, chỉ nghe thấy tiếng lỉu ríu trong miệng, cho dù Mộc Như Phương có ghi âm lại, chỉnh đến lớn nhất nhưng vẫn không nghe rõ được.
Có điều, vẫn nghe ra vài âm tiết mơ hồ.
Mộc Như Phương cất điện thoại vào túi, nhanh chóng đi lựa một ít rau về làm bữa tối, cuộc nói chuyện của cô với Ngu Thanh Âm tốn quá nhiều thời gian, không thể khiến cho Diên Phong nghi ngờ được.
Bởi vậy không cẩn thận đi dạo siêu thị mà chỉ mua đơn giản vài món, cấp tốc tính tiền rồi đi ra.
Diên Phong liếc nhìn đồng hồ, mặc dù hôm nay Mộc Như Phương đi lố giờ nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, mặc dù trông ông chủ có vẻ như trói buộc tự do của cô Mộc nhưng bây giờ đã nới lỏng nhiều rồi, không chỉ cho phép cô ấy đi thăm cô Nặc Nặc mỗi ngày mà còn cho phép đi dạo siêu thị.
Nhưng cũng không phải không giới hạn thời gian.
Mộc Như Phương đưa cho Diên Phong ly trà sữa: "Tôi cũng không biết anh thích vị gì." Cô vừa cởi nón và khẩu trang xuống rồi nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh, giọng nói dịu dàng, khóe môi còn nở nụ cười nhẹ nhàng, cô chớp chớp mắt: "Anh cứ đợi tôi dưới này miết chắc cũng khát rồi, xin lỗi nha, hôm nay tôi ra hơi trễ."
Dường như có ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của cô, trong đôi mắt đen thẳm của người đàn ông như Diên Phong, gương mặt Mộc Như Phương xinh đẹp, trắng nõn nà, vừa mới cởi nón xuống, tóc tai hơi rối, nhưng mềm mại xõa ra sau đầu, mang vẻ đẹp vừa biếng nhác vừa thoải mái.
Mà vẻ đẹp này, có rất ít người đàn ông kháng cự nổi.
"Cảm ơn cô Mộc." Diên Phong nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình.
Trắng ngần, mảnh mai.
Da dẻ mềm mại, có thể trông thấy mạch máu xanh.
Da trắng đến mức phát sáng luôn vậy.
Diên Phong nhận lấy ly trà sữa: "Cô Mộc ngồi lại đàng hoàng đi, chúng ta về nhà thôi."
"Ừm."
Mộc Như Phương khép mắt lại, tựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi, Diên Phong cắm ống hút vào hút một ngụm, đây là lần đầu tiên anh ta uống thứ đồ gì ngọt đến như này, lúc chảy qua cổ họng thấy rất ngọt, phảng phất mùi thơm trong trẻo của hoa nhài, thơm ngát, Diên Phong không nhịn được mà nở nụ cười.
Đã nhiều năm mũi dao dính máu tươi như vậy, đây là lần đầu tiên...
Uống trà sữa.
Anh ta ngẩng mắt nhìn vào gương chiếu hậu, từ góc độ này nhìn vào người phụ nữ nhắm mắt nghỉ ngơi dưới hàng ghế sau có thể thấy gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo của cô, lông mi dày đen như mực, đẹp như đôi cánh.
Tiếng hít thở của cô nhẹ nhàng và đều đặn, trông có vẻ như đang nghỉ ngơi, Diên Phong quay mặt đi, đạp phanh xe, xe chạy nhanh nhưng lại rất êm.
Lúc xe ngừng bánh, Mộc Như Phương vẫn chưa tỉnh.
Diên Phong kéo phanh tay, quay đầu nhìn phía sau, Mộc Như Phương đã nằm xuống ghế, co người lại, cô rất gầy, mặc dù không thấp hơn so với cánh chị em phụ nữ, nhưng gầy gò lắm, người nhỏ nhắn, khung xương rất nhỏ.
Giống như một đứa trẻ sạch sẽ thuần khiết vậy, cuộn mình nằm đấy.
Dường như anh ta có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Mộc Như Phương.
Diên Phong không làm ồn đến cô, anh ta cầm ly trà sữa được đặt một bên lên uống một ngụm, uống đến là cẩn thận, lúc thưởng thức đến trân châu trong ly, trông vẻ mặt anh có vẻ ngạc nhiên lắm, chậm rãi siết chặt ly trà sữa trong tay, may là ly trà sữa không phải hàng rẻ tiền, sức tay anh cũng không bóp bể.
Hình như Diên Phong bị dọa giật mình nên mới vội vã đặt ly trà sữa xuống, mùi vị xa lạ ấy vẫn còn vương lại giữa môi và răng, anh ta siết chặt lấy bánh lái, đôi mắt đen lạnh lẽo vẫn bình tĩnh nhưng bàn tay đặt trên bánh lái lẳng lặng dùng sức.
Tựa như người phụ nữ ở ghế sau ưm một tiếng.
Ngủ không thoải mái chút nào.
Diên Phong cất giọng gọi: "Cô Mộc."
Hai mắt Mộc Như Phương nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khe khẽ run rẩy, giống như đang mơ thấy ác mộng vậy: "Anh đừng đánh tôi...Đau lắm."
Diên Phong kinh ngạc.
"Cô Mộc."
Hình như Mộc Như Phương đang nằm mơ thấy ác mộng thật vậy, đôi vai run run, mày nhíu chặt, lông mi run rẩy, tựa hồ đang sợ hãi ghê lắm, không hề thoải mái chút nào, Diên Phong xuống xe, mở ghế sau, quỳ một gối xuống đất, lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện này, cũng không biết phải gọi người phụ nữ đang nằm mơ thấy ác mộng này tỉnh giấc thế nào nữa, do dự vài phút mới nói một câu: "Cô Mộc, thất lễ rồi." Rồi khom eo, bế Mộc Như Phương lên, Mộc Như Phương thuận thế ôm lấy cổ anh, động tác trong vô thức, huyết quản trên cổ Diên Phong tăng vọt, dường như bởi vì mùi hương tỏa ra từ người phụ nữ có làn da nhẵn nhụi này vậy.
Anh ta nín thở hết cả khoảng đường đi, cho dù có làm nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng bên nước ngoài cũng không thấy khó nhằn như bây giờ, lý trí đang nói cho anh ta biết, người phụ nữ này từng làm lại ông chủ Đào, đứa con gái nhà Mộ Dung suýt nữa đã lấy mạng anh ấy.
Nhưng mà, nếu mỗi người đều lý trí thì đã không xảy ra nhiều chuyện không ngờ đến như vậy.
Lúc Diên Phong đặt cô lên giường bèn xuống lầu ngay, nhìn thấy người làm, anh nói rằng: "Cô Mộc mệt rồi, đang nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cô lên xem thử."
Rồi nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, đến lúc bước lên xe nhịp tim anh mới bình thường trở lại.
Mùi thơm trên mình người phụ nữ ấy, rất nồng, nhưng lại là mùi thơm ngát tự nhiên.
Thật sự rất thơm, đến giờ mà như vẫn còn phảng phất trước mũi anh, khiến anh khó bề hít thở.
Anh là trợ thủ đắc lực quản lý ám vệ ám vệ nhà họ Đào của Đào Gia Thiên, sống ở nhà họ từ nhỏ đến lớn, đến tận bây giờ, vô số lần tính mạng gặp nguy hiểm, nhưng đây là lần đầu tiên...
Tim đập nhanh đến mức không khống chế nổi.
Trong phòng ngủ, người làm nghe Diên Phong dặn dò thế bèn đi lên xem sao, Mộc Như Phương vẫn còn đang nghỉ ngơi, người làm dắp mền cho cô, thầm nghĩ Diên Phong không hổ danh là người bên cạnh anh Đào, tác phong hành sự quá xá trai thẳng, ôm cô Mộc lên đây mà đến mền cũng không đắp cho, nhỡ bị cảm thì phải làm sao.
Nếu cô Mộc bị cảm, nhất định anh Đào sẽ trách tội bọn họ.
Cô Mộc này với anh Đào thật sự quá xá kỳ quái...
Người làm đi ra khỏi phòng, hai phút sau.
Người phụ nữ vốn chìm sâu trong giấc mộng trên giường mở bừng mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, đẹp đến lạ lùng, cô ngồi dậy, làm gì còn bộ dạng ngái ngủ cơ chứ, nào có buồn ngủ đâu.
Cô vẫn luôn rất tỉnh táo.
Mộc Như Phương mở mức âm lượng cao nhất, nghe đi nghe lại tận mấy lần, nhưng câu này Ngu Thanh Âm nói nhỏ quá, chỉ nghe thấy tiếng lỉu ríu trong miệng, cho dù Mộc Như Phương có ghi âm lại, chỉnh đến lớn nhất nhưng vẫn không nghe rõ được.
Có điều, vẫn nghe ra vài âm tiết mơ hồ.
Mộc Như Phương cất điện thoại vào túi, nhanh chóng đi lựa một ít rau về làm bữa tối, cuộc nói chuyện của cô với Ngu Thanh Âm tốn quá nhiều thời gian, không thể khiến cho Diên Phong nghi ngờ được.
Bởi vậy không cẩn thận đi dạo siêu thị mà chỉ mua đơn giản vài món, cấp tốc tính tiền rồi đi ra.
Diên Phong liếc nhìn đồng hồ, mặc dù hôm nay Mộc Như Phương đi lố giờ nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, mặc dù trông ông chủ có vẻ như trói buộc tự do của cô Mộc nhưng bây giờ đã nới lỏng nhiều rồi, không chỉ cho phép cô ấy đi thăm cô Nặc Nặc mỗi ngày mà còn cho phép đi dạo siêu thị.
Nhưng cũng không phải không giới hạn thời gian.
Mộc Như Phương đưa cho Diên Phong ly trà sữa: "Tôi cũng không biết anh thích vị gì." Cô vừa cởi nón và khẩu trang xuống rồi nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh, giọng nói dịu dàng, khóe môi còn nở nụ cười nhẹ nhàng, cô chớp chớp mắt: "Anh cứ đợi tôi dưới này miết chắc cũng khát rồi, xin lỗi nha, hôm nay tôi ra hơi trễ."
Dường như có ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của cô, trong đôi mắt đen thẳm của người đàn ông như Diên Phong, gương mặt Mộc Như Phương xinh đẹp, trắng nõn nà, vừa mới cởi nón xuống, tóc tai hơi rối, nhưng mềm mại xõa ra sau đầu, mang vẻ đẹp vừa biếng nhác vừa thoải mái.
Mà vẻ đẹp này, có rất ít người đàn ông kháng cự nổi.
"Cảm ơn cô Mộc." Diên Phong nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình.
Trắng ngần, mảnh mai.
Da dẻ mềm mại, có thể trông thấy mạch máu xanh.
Da trắng đến mức phát sáng luôn vậy.
Diên Phong nhận lấy ly trà sữa: "Cô Mộc ngồi lại đàng hoàng đi, chúng ta về nhà thôi."
"Ừm."
Mộc Như Phương khép mắt lại, tựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi, Diên Phong cắm ống hút vào hút một ngụm, đây là lần đầu tiên anh ta uống thứ đồ gì ngọt đến như này, lúc chảy qua cổ họng thấy rất ngọt, phảng phất mùi thơm trong trẻo của hoa nhài, thơm ngát, Diên Phong không nhịn được mà nở nụ cười.
Đã nhiều năm mũi dao dính máu tươi như vậy, đây là lần đầu tiên...
Uống trà sữa.
Anh ta ngẩng mắt nhìn vào gương chiếu hậu, từ góc độ này nhìn vào người phụ nữ nhắm mắt nghỉ ngơi dưới hàng ghế sau có thể thấy gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo của cô, lông mi dày đen như mực, đẹp như đôi cánh.
Tiếng hít thở của cô nhẹ nhàng và đều đặn, trông có vẻ như đang nghỉ ngơi, Diên Phong quay mặt đi, đạp phanh xe, xe chạy nhanh nhưng lại rất êm.
Lúc xe ngừng bánh, Mộc Như Phương vẫn chưa tỉnh.
Diên Phong kéo phanh tay, quay đầu nhìn phía sau, Mộc Như Phương đã nằm xuống ghế, co người lại, cô rất gầy, mặc dù không thấp hơn so với cánh chị em phụ nữ, nhưng gầy gò lắm, người nhỏ nhắn, khung xương rất nhỏ.
Giống như một đứa trẻ sạch sẽ thuần khiết vậy, cuộn mình nằm đấy.
Dường như anh ta có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Mộc Như Phương.
Diên Phong không làm ồn đến cô, anh ta cầm ly trà sữa được đặt một bên lên uống một ngụm, uống đến là cẩn thận, lúc thưởng thức đến trân châu trong ly, trông vẻ mặt anh có vẻ ngạc nhiên lắm, chậm rãi siết chặt ly trà sữa trong tay, may là ly trà sữa không phải hàng rẻ tiền, sức tay anh cũng không bóp bể.
Hình như Diên Phong bị dọa giật mình nên mới vội vã đặt ly trà sữa xuống, mùi vị xa lạ ấy vẫn còn vương lại giữa môi và răng, anh ta siết chặt lấy bánh lái, đôi mắt đen lạnh lẽo vẫn bình tĩnh nhưng bàn tay đặt trên bánh lái lẳng lặng dùng sức.
Tựa như người phụ nữ ở ghế sau ưm một tiếng.
Ngủ không thoải mái chút nào.
Diên Phong cất giọng gọi: "Cô Mộc."
Hai mắt Mộc Như Phương nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khe khẽ run rẩy, giống như đang mơ thấy ác mộng vậy: "Anh đừng đánh tôi...Đau lắm."
Diên Phong kinh ngạc.
"Cô Mộc."
Hình như Mộc Như Phương đang nằm mơ thấy ác mộng thật vậy, đôi vai run run, mày nhíu chặt, lông mi run rẩy, tựa hồ đang sợ hãi ghê lắm, không hề thoải mái chút nào, Diên Phong xuống xe, mở ghế sau, quỳ một gối xuống đất, lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện này, cũng không biết phải gọi người phụ nữ đang nằm mơ thấy ác mộng này tỉnh giấc thế nào nữa, do dự vài phút mới nói một câu: "Cô Mộc, thất lễ rồi." Rồi khom eo, bế Mộc Như Phương lên, Mộc Như Phương thuận thế ôm lấy cổ anh, động tác trong vô thức, huyết quản trên cổ Diên Phong tăng vọt, dường như bởi vì mùi hương tỏa ra từ người phụ nữ có làn da nhẵn nhụi này vậy.
Anh ta nín thở hết cả khoảng đường đi, cho dù có làm nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng bên nước ngoài cũng không thấy khó nhằn như bây giờ, lý trí đang nói cho anh ta biết, người phụ nữ này từng làm lại ông chủ Đào, đứa con gái nhà Mộ Dung suýt nữa đã lấy mạng anh ấy.
Nhưng mà, nếu mỗi người đều lý trí thì đã không xảy ra nhiều chuyện không ngờ đến như vậy.
Lúc Diên Phong đặt cô lên giường bèn xuống lầu ngay, nhìn thấy người làm, anh nói rằng: "Cô Mộc mệt rồi, đang nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cô lên xem thử."
Rồi nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, đến lúc bước lên xe nhịp tim anh mới bình thường trở lại.
Mùi thơm trên mình người phụ nữ ấy, rất nồng, nhưng lại là mùi thơm ngát tự nhiên.
Thật sự rất thơm, đến giờ mà như vẫn còn phảng phất trước mũi anh, khiến anh khó bề hít thở.
Anh là trợ thủ đắc lực quản lý ám vệ ám vệ nhà họ Đào của Đào Gia Thiên, sống ở nhà họ từ nhỏ đến lớn, đến tận bây giờ, vô số lần tính mạng gặp nguy hiểm, nhưng đây là lần đầu tiên...
Tim đập nhanh đến mức không khống chế nổi.
Trong phòng ngủ, người làm nghe Diên Phong dặn dò thế bèn đi lên xem sao, Mộc Như Phương vẫn còn đang nghỉ ngơi, người làm dắp mền cho cô, thầm nghĩ Diên Phong không hổ danh là người bên cạnh anh Đào, tác phong hành sự quá xá trai thẳng, ôm cô Mộc lên đây mà đến mền cũng không đắp cho, nhỡ bị cảm thì phải làm sao.
Nếu cô Mộc bị cảm, nhất định anh Đào sẽ trách tội bọn họ.
Cô Mộc này với anh Đào thật sự quá xá kỳ quái...
Người làm đi ra khỏi phòng, hai phút sau.
Người phụ nữ vốn chìm sâu trong giấc mộng trên giường mở bừng mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, đẹp đến lạ lùng, cô ngồi dậy, làm gì còn bộ dạng ngái ngủ cơ chứ, nào có buồn ngủ đâu.
Cô vẫn luôn rất tỉnh táo.
/706
|