Đôi mắt Tề Thâm nhọn dài, mặc một bộ âu phục màu đen, khí khái lạnh lùng kiêu ngạo, tay chân nhanh nhẹn, khi cô còn chưa kịp có phản ứng gì, anh ta đã đặt tay lên eo cô.
Bên tai là tiếng nhạc du dương êm ái, nhưng âm tiết không giống, Mộc Như Phương rất không thích cảm giác này, đặc biệt là Tề Thâm, bàn tay của anh ta có cảm giác khác lạ so với Đào Gia Thiên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh ta, Mộc Như Phương chau mày.
Nhưng cô không lên tiếng.
Muốn tìm Đào Gia Thiên, cô chỉ còn cách thuận theo ánh đèn, trong mơ hồ, cô nhìn thấy Đào Gia Thiên đang nắm tay một cô gái váy hồng, cô đang muốn nhìn rõ hơn thì thân hình cao lớn của Tề Thâm lại chặn trước mặt cô.
" Cô gái xinh đẹp này phải xưng hô thế nào đây?", Tề Thâm ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, đôi mắt đen hướng về gương mặt trắng sáng như ngọc của cô gái.
Bên cạnh Đào Gia Thiên, sao lại tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy.
Anh ta cũng có chút ý đồ.
Mộc Như Phương hơi hơi nhau mày: " Tôi họ Mộc."
"Mộc tiểu thư.", Tề Thâm, dáng vẻ của một công tử nhà giàu, cười đùa bỡn cợt, dáng người của anh ta và Đào Gia Thiên không khác biệt nhau là mấy, bàn tay anh ta đặt lên eo cô, rồi giữ thật chặt, cô không hiểu Tề Thâm có ý gì.
Mộc Như Phương cúi đầu xuống.
Cô cảm thấy đợt nhảy này dài đằng đẵng, cô cố gắng cẩn thận, không để bước sai nhịp, Tề tam thiếu gia trước mắt này, cô ta phân biệt không rõ, cô không có kí ức nào liên quan đến anh ta, nhưng những người tầng lớp như anh ta, cô đáng lẽ nên biết.
Chưa từng nghe nói, nhưng yến hội tối nay
Đến đây đều là những hào môn quý tộc, ngay cả Đào Gia Thiên cũng đến, Tề tam thiếu gia này, sợ rằng thân phận không đơn giản, không phải là một thương gia bình thường.
Mộc Như Phương đã rất chú ý đến bước chân của mình rồi nhưng cuối cùng vẫn dẫm lên giày của Tề Thâm.
Cô nhếch môi.
Ánh mắt nhìn xuống đôi giày của anh ta, trông có vẻ rất sang trọng, dưới ánh đèn của sàn nhảy hiện lên màu sắc, màu của tiền.
Mộc Như Phương: “Xin lỗi, anh Tề, tôi không phải cố ý.”
“Không phải cố ý, ý của cô Mộc là tôi cố ý rồi.”
Mộc Như Phương không có ý đó: “Anh Tề hiểu lầm rồi.”
“Cô Mộc, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã thấy rất quen.” Tề Thâm ghé sát vào tai cô nói, góc mặt nhẹ nhàng ẩn giấu dưới ánh đèn chói lóa: “Rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
“ Anh Tề, cách bắt chuyện này đã lỗi thời rồi.” Mộc Như Phương lùi sau một bước, cô không hề thích cảm giác bị ôm chặt như thế này, nhất là với một người lạ.
Tề Thâm cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ánh mắt xám đen đầy ẩn ý: “Hội trường đấu giá K&G, cô Mộc hình như ở đây…”
Mộc Như Phương lập tức run rẩy, môi trắng bệch.
Cô muốn chạy trốn, vừa nghe thấy cái tên này cô đã toàn thân run rẩy, Tề Thâm nhìn thấy sắc mặt của cô, ung dung cười đầy ẩn ý: “ Đi theo một Đào Gia Thiên lạnh lùng vô vị có gì tốt, hay là cô Mộc đi theo tôi, tôi là người rất thương hoa tiếc ngọc.”
Lần khiêu vũ này, cô không biết khi nào mới kết thúc.
Bước chân của cô lảo đảo, loạng choạng, ánh đèn đột nhiên sáng lên, Mộc Như Phương muốn đi tìm Đào Gia Thiên, không ngờ cô bị đổ một cốc nước chanh vào người, phần ngực ướt hết, Tần Nhược Tuyết đứng trước mặt cô: “Cô Mộc, cô làm sao vậy, đi đường sao không cẩn thận vậy, tôi vừa gọi thêm một cốc nước chanh lạnh, lại lãng phí mất rồi.”
Giọng nói của cô ta đầy sự yểu điệu và khiêu khích.
Mộc Như Phương nhìn cô ta, rồi đi qua muốn đến phòng vệ sinh chỉnh sửa lại, cô không vui khi Tần Nhược Tuyết ác ý quấy nhiễu cô nhưng cốc nước lạnh này cũng làm cô tỉnh táo lại, đây không phải hội trường đấu giá ở Đông Nam Á, mà là Hải Châu, là Hải Châu.
Quần áo của Mộc Như Phương đã ướt rồi, nhưng Tần Nhược Tuyết đã thể hiện rõ ý đồ của mình, đứng chặn trước mặt cô: “Cô Mộc, đây là cốc nước chanh cuối cùng rồi, không còn cốc nào nữa, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, làm đổ nó. cô nói xem cô sẽ đền cho tôi như thế nào đây.”
“Đúng rồi, đi đường mà không mở mắt sao.”
Người nói là một cô gái đứng cạnh Tần Nhược Tuyết, không phải Trần Yên Yên gặp lúc trước trong phòng nghỉ ngơi, mà là một người khác, không giống đại tiểu thư của gia đình quyền quý, mà chỉ là đi theo nịnh bợ Tần Nhược Tuyết.
Mộc Như Phương thấy rằng, Tần Nhược Tuyết trước mắt cô so với đại tiểu thư của nhà họ Đào Đào Y Y rất khác nhau, điều khác nhau lớn nhất ở chỗ Đào Y Y mặc dù tính tình kiêu ngạo nhưng không làm hại người khác, bản chất đơn thuần lương thiện còn Tần Nhược Tuyết, ánh mắt đều là sự đố kị, cho dù là khuôn mặt xinh đẹp, cũng che giấu không nổi lòng háo thắng của mình.
Khiến người khác cảm thấy xấu xí.
Cho dù là như vậy, Mộc Như Phương có chút ngưỡng mộ, ngưỡng mộ những cô đại tiểu thư đó có thể làm chính mình, dành hết tâm tư theo đuổi những gì mà mình thích còn bản thân mình, khuôn mặt này, như đang đeo một lớp mặt nạ.
Bên tai là tiếng nhạc du dương êm ái, nhưng âm tiết không giống, Mộc Như Phương rất không thích cảm giác này, đặc biệt là Tề Thâm, bàn tay của anh ta có cảm giác khác lạ so với Đào Gia Thiên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh ta, Mộc Như Phương chau mày.
Nhưng cô không lên tiếng.
Muốn tìm Đào Gia Thiên, cô chỉ còn cách thuận theo ánh đèn, trong mơ hồ, cô nhìn thấy Đào Gia Thiên đang nắm tay một cô gái váy hồng, cô đang muốn nhìn rõ hơn thì thân hình cao lớn của Tề Thâm lại chặn trước mặt cô.
" Cô gái xinh đẹp này phải xưng hô thế nào đây?", Tề Thâm ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, đôi mắt đen hướng về gương mặt trắng sáng như ngọc của cô gái.
Bên cạnh Đào Gia Thiên, sao lại tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy.
Anh ta cũng có chút ý đồ.
Mộc Như Phương hơi hơi nhau mày: " Tôi họ Mộc."
"Mộc tiểu thư.", Tề Thâm, dáng vẻ của một công tử nhà giàu, cười đùa bỡn cợt, dáng người của anh ta và Đào Gia Thiên không khác biệt nhau là mấy, bàn tay anh ta đặt lên eo cô, rồi giữ thật chặt, cô không hiểu Tề Thâm có ý gì.
Mộc Như Phương cúi đầu xuống.
Cô cảm thấy đợt nhảy này dài đằng đẵng, cô cố gắng cẩn thận, không để bước sai nhịp, Tề tam thiếu gia trước mắt này, cô ta phân biệt không rõ, cô không có kí ức nào liên quan đến anh ta, nhưng những người tầng lớp như anh ta, cô đáng lẽ nên biết.
Chưa từng nghe nói, nhưng yến hội tối nay
Đến đây đều là những hào môn quý tộc, ngay cả Đào Gia Thiên cũng đến, Tề tam thiếu gia này, sợ rằng thân phận không đơn giản, không phải là một thương gia bình thường.
Mộc Như Phương đã rất chú ý đến bước chân của mình rồi nhưng cuối cùng vẫn dẫm lên giày của Tề Thâm.
Cô nhếch môi.
Ánh mắt nhìn xuống đôi giày của anh ta, trông có vẻ rất sang trọng, dưới ánh đèn của sàn nhảy hiện lên màu sắc, màu của tiền.
Mộc Như Phương: “Xin lỗi, anh Tề, tôi không phải cố ý.”
“Không phải cố ý, ý của cô Mộc là tôi cố ý rồi.”
Mộc Như Phương không có ý đó: “Anh Tề hiểu lầm rồi.”
“Cô Mộc, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã thấy rất quen.” Tề Thâm ghé sát vào tai cô nói, góc mặt nhẹ nhàng ẩn giấu dưới ánh đèn chói lóa: “Rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
“ Anh Tề, cách bắt chuyện này đã lỗi thời rồi.” Mộc Như Phương lùi sau một bước, cô không hề thích cảm giác bị ôm chặt như thế này, nhất là với một người lạ.
Tề Thâm cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ánh mắt xám đen đầy ẩn ý: “Hội trường đấu giá K&G, cô Mộc hình như ở đây…”
Mộc Như Phương lập tức run rẩy, môi trắng bệch.
Cô muốn chạy trốn, vừa nghe thấy cái tên này cô đã toàn thân run rẩy, Tề Thâm nhìn thấy sắc mặt của cô, ung dung cười đầy ẩn ý: “ Đi theo một Đào Gia Thiên lạnh lùng vô vị có gì tốt, hay là cô Mộc đi theo tôi, tôi là người rất thương hoa tiếc ngọc.”
Lần khiêu vũ này, cô không biết khi nào mới kết thúc.
Bước chân của cô lảo đảo, loạng choạng, ánh đèn đột nhiên sáng lên, Mộc Như Phương muốn đi tìm Đào Gia Thiên, không ngờ cô bị đổ một cốc nước chanh vào người, phần ngực ướt hết, Tần Nhược Tuyết đứng trước mặt cô: “Cô Mộc, cô làm sao vậy, đi đường sao không cẩn thận vậy, tôi vừa gọi thêm một cốc nước chanh lạnh, lại lãng phí mất rồi.”
Giọng nói của cô ta đầy sự yểu điệu và khiêu khích.
Mộc Như Phương nhìn cô ta, rồi đi qua muốn đến phòng vệ sinh chỉnh sửa lại, cô không vui khi Tần Nhược Tuyết ác ý quấy nhiễu cô nhưng cốc nước lạnh này cũng làm cô tỉnh táo lại, đây không phải hội trường đấu giá ở Đông Nam Á, mà là Hải Châu, là Hải Châu.
Quần áo của Mộc Như Phương đã ướt rồi, nhưng Tần Nhược Tuyết đã thể hiện rõ ý đồ của mình, đứng chặn trước mặt cô: “Cô Mộc, đây là cốc nước chanh cuối cùng rồi, không còn cốc nào nữa, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, làm đổ nó. cô nói xem cô sẽ đền cho tôi như thế nào đây.”
“Đúng rồi, đi đường mà không mở mắt sao.”
Người nói là một cô gái đứng cạnh Tần Nhược Tuyết, không phải Trần Yên Yên gặp lúc trước trong phòng nghỉ ngơi, mà là một người khác, không giống đại tiểu thư của gia đình quyền quý, mà chỉ là đi theo nịnh bợ Tần Nhược Tuyết.
Mộc Như Phương thấy rằng, Tần Nhược Tuyết trước mắt cô so với đại tiểu thư của nhà họ Đào Đào Y Y rất khác nhau, điều khác nhau lớn nhất ở chỗ Đào Y Y mặc dù tính tình kiêu ngạo nhưng không làm hại người khác, bản chất đơn thuần lương thiện còn Tần Nhược Tuyết, ánh mắt đều là sự đố kị, cho dù là khuôn mặt xinh đẹp, cũng che giấu không nổi lòng háo thắng của mình.
Khiến người khác cảm thấy xấu xí.
Cho dù là như vậy, Mộc Như Phương có chút ngưỡng mộ, ngưỡng mộ những cô đại tiểu thư đó có thể làm chính mình, dành hết tâm tư theo đuổi những gì mà mình thích còn bản thân mình, khuôn mặt này, như đang đeo một lớp mặt nạ.
/706
|