Bóng đêm dần dần tối lại.
Diên Phong đi ra ngoài, đứng trước cửa biệt thự, đèn đường tia sáng sáng tỏ, châm một điếu thuốc, hút một hơi, hai vệ sĩ đi tới: "Anh Phong."
Diên Phong khoát tay áo: "Thay ca đi, tôi ở chỗ này, các ngươi đi ăn cơm sau đó nghỉ ngơi, để đội thứ hai tới."
"Vâng."
Diên Phong nhớ tới biểu lộ trên mặt vừa rồi của Đào Gia Thiên, lạnh lùng hung ác nham hiểm, thời điểm nghe được ba chữ ‘Đào phu nhân" lông mày nhíu chặt lại, Diên Phong từng thấy biểu hiện như vậy trên mặt của Đào Gia Thiên, một thân lạnh lùng lãnh khốc, bất quá lúc đó, Đào gia là chưa có bị mất trí nhớ.
Quả nhiên, người phụ nữ Mộc Như Phương kia, thật sự chính là có độc.
-
Mộc Như Phương chuẩn bị xong bát đũa, đang nướng bánh quy, hôm nay cùng người giúp việc mới học xong, nhiệt độ 150 độ, thời gian 15 phút.
Cô nhìn vào bên trong lò nướng, nhiệt độ nóng hổi, bánh quy đang được nướng trên giấy dầu, cô ngẩn ngơ.
Mãi cho đến nghe được tiếng bước chân.
Là tiếng bước chân của Đào Gia Thiên.
Tiếng chuông trước cửa nhà hàng.
Hắn từ trên lầu đi tới.
Mộc Như Phương đi ra ngoài, trước bàn ăn chuẩn bị nhiều món ăn phong phú, cô cười cười, khóe môi có một chút cảm giác đau đớn, có thể bỏ qua không tính: "Đào tiên sinh, chúng ta ăn cơm đi."
Tối nay Mộc Như Phương làm nhiều một món ăn, một món canh làm tại nhà.
Bữa ăn hoàn toàn yên tĩnh, Mộc Như Phương chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt rơi trên người mình, cô không có lên tiếng, chỉ là an tĩnh dùng cơm, thỉnh thoảng trông thấy trong bát của hắn không có thức ăn, cô sẽ dùng đũa gặp cho hắn, cơ hồ có gắp món gì hắn liền ăn món đó, với vì cô gắp rất nhiều nên Đào Gia Thiên hầu như không ăn thức ăn do mình gắp, thức ăn đều do cô gắp cho hắn.
Từ vừa mới bắt đầu, hắn kỳ thật không thích loại cảm giác này.
Nhưng là từ từ, qua mấy tháng này, hắn vậy mà bắt đầu thấy quen thuộc..
Quen thuộc mỗi lúc trời tối mặc kệ công việc có bận bịu đến đâu, cũng sẽ trở về ăn cơm cùng cô, buổi tối cứ đến khoảng thời gian này, lại ăn cơm do cô nấu, cũng không phải tay nghề quá giỏi, hắn thậm chỉ cảm thấy tài nấu nướng của mình còn tốt hơn cô, xào cái cà chua trứng tráng hắn chưa hề nói qua, cô xào có chút ngọt, hắn cũng không thích ăn đồ ngọt lắm.
Thế nhưng là trước đây.
Ngón tay trắng nón của người phụ nữ, cầm đũa gắp cà chua trứng mang đến bát cho mình, đáy mắt cô mang theo ý cười, nhìn hắn, đây là lần đầu tiên Đào Gia Thiên có cảm giác như vậy
Hắn chỉ cần tức giận, hoặc là nhíu một cái lông mày, liền sẽ nhìn thấy cảm giác sợ hãi trong ánh mắt cô.
Là cô đang cố gắng lấy lòng hắn.
Hắn vẫn luôn rõ ràng.
Vì đứa nhỏ kia.
Khắp nơi cẩn thận lấy lòng hắn.
Cô trước kia cũng là như vậy sao?
Hắn trước kia như thế nào?
Đào Gia Thiên không biết.
Hắn cùng nữ nhân này, trước kia là như thế nào, từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, năm năm trôi qua, hắn đã mất đi trí nhớ trước kia, những ký ức chủ yếu nhất chính là liên quan tới cô, những ký ức khác, bao gồm cả cha mẹ, em gái, bạn bè, hắn đều nhớ được, nghe được tên liền theo bản năng có cảm giác thân thiết, chỉ riêng đối với cô, hắn không nhớ rõ, nghe được tên của cô, trái tim của hắn sẽ rất khó chịu.
Càng là muốn nghĩ tiếp, đầu sẽ lại càng đau.
Đau không thể chịu đựng được.
Đào Gia Thiên nhìn vào mắt Mộc Như Phương, nhìn đồ ăn trong bát, nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Ta trước kia, thích ăn cái này sao?"
Mộc Như Phương gật đầu.
"Ngài trước kia, thích ăn cái này." Mộc Như Phương hồi tưởng đến ký ức đã từng xảy ra, cô nhìn trên bàn ăn mấy món ăn, đều là hắn đã từng thích những món đồ ăn thường ngày, Mộc Như Phương đối với những chuyện này vẫn nhớ rõ ràng, đã muốn làm hắn vui lòng, đã muốn từ phương diện này đặt chút tâm tư, cô đương nhiên sẽ không nhớ lầm.
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đào Gia Thiệt lộ ra một chút cười nhạt, đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm mặt của cô: "Về sau đừng đã làm cái này, tôi không thích."
Mộc Như Phương thật chặt nắm đũa.
Nhìn hắn.
Giật mình ngẩn ra hai giây.
Thấy rõ ràng đáy mắt hắn lạnh lùng.
Cúi đầu xuống nhỏ giọng đáp ứng.
Hắn không thích ăn?
Cô cũng không tỏ ra quá thất vọng, chỉ là thật bất ngờ, nhưng những cảm xúc này bị Đào Gia Thiên rõ ràng mà chính xác bắt được, nữ nhân này đang lấy lòng mình, hắn rất được lợi, thế nhưng là đồng thời, hắn cũng chán ghét loại cảm giác này.
Bởi vì không có ký ức, cho nên Đào Gia Thiên cực kỳ chán ghét loại cảm giác này, giống như mình bị nắm giữ, nữ nhân này biết rõ hắn yêu thích gì, mà mình lại đối với cô cái gì cũng đều không hiểu rõ, bởi vì cô cùng một người đàn ông khác có đứa bé, vì thế ăn nói khép nép, cam tâm ở chỗ này, bị hắn cầm tù.
Cha của đứa bé là ai mà đáng để cô làm như vậy.
Lời của hắn, có mấy phần thật mấy phần giả.
Thật là, hắn xác thực không thích ăn ngọt, giả là, hắn chán ghét cô lấy lòng hắn như vậy, bởi vì.
Hắn đang ghen tỵ.
Diên Phong đi ra ngoài, đứng trước cửa biệt thự, đèn đường tia sáng sáng tỏ, châm một điếu thuốc, hút một hơi, hai vệ sĩ đi tới: "Anh Phong."
Diên Phong khoát tay áo: "Thay ca đi, tôi ở chỗ này, các ngươi đi ăn cơm sau đó nghỉ ngơi, để đội thứ hai tới."
"Vâng."
Diên Phong nhớ tới biểu lộ trên mặt vừa rồi của Đào Gia Thiên, lạnh lùng hung ác nham hiểm, thời điểm nghe được ba chữ ‘Đào phu nhân" lông mày nhíu chặt lại, Diên Phong từng thấy biểu hiện như vậy trên mặt của Đào Gia Thiên, một thân lạnh lùng lãnh khốc, bất quá lúc đó, Đào gia là chưa có bị mất trí nhớ.
Quả nhiên, người phụ nữ Mộc Như Phương kia, thật sự chính là có độc.
-
Mộc Như Phương chuẩn bị xong bát đũa, đang nướng bánh quy, hôm nay cùng người giúp việc mới học xong, nhiệt độ 150 độ, thời gian 15 phút.
Cô nhìn vào bên trong lò nướng, nhiệt độ nóng hổi, bánh quy đang được nướng trên giấy dầu, cô ngẩn ngơ.
Mãi cho đến nghe được tiếng bước chân.
Là tiếng bước chân của Đào Gia Thiên.
Tiếng chuông trước cửa nhà hàng.
Hắn từ trên lầu đi tới.
Mộc Như Phương đi ra ngoài, trước bàn ăn chuẩn bị nhiều món ăn phong phú, cô cười cười, khóe môi có một chút cảm giác đau đớn, có thể bỏ qua không tính: "Đào tiên sinh, chúng ta ăn cơm đi."
Tối nay Mộc Như Phương làm nhiều một món ăn, một món canh làm tại nhà.
Bữa ăn hoàn toàn yên tĩnh, Mộc Như Phương chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt rơi trên người mình, cô không có lên tiếng, chỉ là an tĩnh dùng cơm, thỉnh thoảng trông thấy trong bát của hắn không có thức ăn, cô sẽ dùng đũa gặp cho hắn, cơ hồ có gắp món gì hắn liền ăn món đó, với vì cô gắp rất nhiều nên Đào Gia Thiên hầu như không ăn thức ăn do mình gắp, thức ăn đều do cô gắp cho hắn.
Từ vừa mới bắt đầu, hắn kỳ thật không thích loại cảm giác này.
Nhưng là từ từ, qua mấy tháng này, hắn vậy mà bắt đầu thấy quen thuộc..
Quen thuộc mỗi lúc trời tối mặc kệ công việc có bận bịu đến đâu, cũng sẽ trở về ăn cơm cùng cô, buổi tối cứ đến khoảng thời gian này, lại ăn cơm do cô nấu, cũng không phải tay nghề quá giỏi, hắn thậm chỉ cảm thấy tài nấu nướng của mình còn tốt hơn cô, xào cái cà chua trứng tráng hắn chưa hề nói qua, cô xào có chút ngọt, hắn cũng không thích ăn đồ ngọt lắm.
Thế nhưng là trước đây.
Ngón tay trắng nón của người phụ nữ, cầm đũa gắp cà chua trứng mang đến bát cho mình, đáy mắt cô mang theo ý cười, nhìn hắn, đây là lần đầu tiên Đào Gia Thiên có cảm giác như vậy
Hắn chỉ cần tức giận, hoặc là nhíu một cái lông mày, liền sẽ nhìn thấy cảm giác sợ hãi trong ánh mắt cô.
Là cô đang cố gắng lấy lòng hắn.
Hắn vẫn luôn rõ ràng.
Vì đứa nhỏ kia.
Khắp nơi cẩn thận lấy lòng hắn.
Cô trước kia cũng là như vậy sao?
Hắn trước kia như thế nào?
Đào Gia Thiên không biết.
Hắn cùng nữ nhân này, trước kia là như thế nào, từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, năm năm trôi qua, hắn đã mất đi trí nhớ trước kia, những ký ức chủ yếu nhất chính là liên quan tới cô, những ký ức khác, bao gồm cả cha mẹ, em gái, bạn bè, hắn đều nhớ được, nghe được tên liền theo bản năng có cảm giác thân thiết, chỉ riêng đối với cô, hắn không nhớ rõ, nghe được tên của cô, trái tim của hắn sẽ rất khó chịu.
Càng là muốn nghĩ tiếp, đầu sẽ lại càng đau.
Đau không thể chịu đựng được.
Đào Gia Thiên nhìn vào mắt Mộc Như Phương, nhìn đồ ăn trong bát, nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Ta trước kia, thích ăn cái này sao?"
Mộc Như Phương gật đầu.
"Ngài trước kia, thích ăn cái này." Mộc Như Phương hồi tưởng đến ký ức đã từng xảy ra, cô nhìn trên bàn ăn mấy món ăn, đều là hắn đã từng thích những món đồ ăn thường ngày, Mộc Như Phương đối với những chuyện này vẫn nhớ rõ ràng, đã muốn làm hắn vui lòng, đã muốn từ phương diện này đặt chút tâm tư, cô đương nhiên sẽ không nhớ lầm.
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đào Gia Thiệt lộ ra một chút cười nhạt, đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm mặt của cô: "Về sau đừng đã làm cái này, tôi không thích."
Mộc Như Phương thật chặt nắm đũa.
Nhìn hắn.
Giật mình ngẩn ra hai giây.
Thấy rõ ràng đáy mắt hắn lạnh lùng.
Cúi đầu xuống nhỏ giọng đáp ứng.
Hắn không thích ăn?
Cô cũng không tỏ ra quá thất vọng, chỉ là thật bất ngờ, nhưng những cảm xúc này bị Đào Gia Thiên rõ ràng mà chính xác bắt được, nữ nhân này đang lấy lòng mình, hắn rất được lợi, thế nhưng là đồng thời, hắn cũng chán ghét loại cảm giác này.
Bởi vì không có ký ức, cho nên Đào Gia Thiên cực kỳ chán ghét loại cảm giác này, giống như mình bị nắm giữ, nữ nhân này biết rõ hắn yêu thích gì, mà mình lại đối với cô cái gì cũng đều không hiểu rõ, bởi vì cô cùng một người đàn ông khác có đứa bé, vì thế ăn nói khép nép, cam tâm ở chỗ này, bị hắn cầm tù.
Cha của đứa bé là ai mà đáng để cô làm như vậy.
Lời của hắn, có mấy phần thật mấy phần giả.
Thật là, hắn xác thực không thích ăn ngọt, giả là, hắn chán ghét cô lấy lòng hắn như vậy, bởi vì.
Hắn đang ghen tỵ.
/706
|