“Gia Thiên, con đừng để cô ta gạt.” bà Đào vừa nói vừa liếc ánh nhìn về phía quản gia.
Quản gia bước tới: “Thiếu gia, Mộ Như Phương đã sinh được một người con gái.”
Đào Gia Thiên kinh ngạc kêu lên: “Ông nói sao?”
Đứa trẻ?
Đào Gia Thiên mình đột nhiên có con sao?
Bà Đào nói: “Mẹ cũng vừa mới biết được, Gia Thiên, con đừng để cô ta gạt nữa.”
Tuy nhiên, Đào Gia Thiên không vì thế mà bất mãn, nhưng bà Đào đã cảm nhận được nguy cơ, may là sớm biết được cô ta len lén sinh đứa con này.
Mười phần có tám chín phần là của Gia Thiên rồi.
Tuyệt đối không được để cô gái đó lần nữa mê hoặc con trai mình, bà ta khó khăn lắm mới tìm được ẩn sĩ xóa bỏ được kí ức của Đào Gia Thiên.
Chậm rãi đi về khu dân cư. Đào Gia Thiên bước vài bước lên cầu thang, dừng trước một cánh cửa, cửa mở ra từ trong bước ra người đàn bà khoảng sáu mươi tuổi, nhìn anh ta hỏi: “Cậu là…?”
Đào Gia Thiên đẩy cửa bước vào trong phòng khách, dì Lý vội vàng nói: “Cậu là ai, sao có thể xông vào nhà tôi...cậu như vậy tôi sẽ báo cảnh sát đó?”
Nhìn người đàn ông với gương mặt đầy u ám trước mặt Dì Lý có chút sợ hãi, vội cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
Nặc Nặc trong phòng ngủ nghe tiếng động bèn ló đầu ra ngoài quan sát.
Đào Gia Thiên ngắm nhìn gương mặt cô bé.
“Ầm”một tiếng trong đầu.
Nặc Nặc
Nặc Nặc là con của Mộ Như Phương?
Đôi mắt anh đỏ ngầu, chạy đến đưa tay nắm lấy đôi vai nhỏ của cô bé: “Con là ai! con là ai!”
Nặc Nặc biết Đào Gia Thiên, nhưng gương mặt u ám của anh ta làm cô bé sợ đến phát khóc.
Dì Lý vội vàng bảo vệ Nặc Nặc, nhưng Đào Gia Thiên vẫn không buông tay, đôi tay như sắt siết chặt không buông, đôi vai Nặc Nặc cảm thấy đau, tiếp tục khóc không ngừng.
“Chú ơi, chú ơi....cô bế vô cùng sợ hãi.
Dì Lý cũng sợ, nhìn người đàn ông tuấn tú nhưng bộ dạng đầy hung ác trước mặt: “Cậu làm gì vậy, cậu buông tay ra.”
Đào Gia Thiên buông tay, thở hổn hển, nhìn chằm chằm Nặc Nặc: “Mẹ con là ai.... nhưng thật ra lúc thốt ra lời này trong đầu anh ta đã biết đáp án rồi, đó chính là Mộ Như Phương.
Công nhân vệ sinh Lý Uyển lại chính là Mộ Như Phương.
Vậy thì cha đứa bé là ai?
“Nặc Nặc, cha con là ai!”
Đáy mắt người đàn ông tối đen, sâu thẳm như một cái giếng không đáy, thế nhưng thấp thoáng lóe lên tia hy vọng, ngón tay run rẩy vuốt nước mắt trên mặt cô bé,
ngửi được mùi sữa thơm lừng: “Nặc Nặc.”
Giọng nói có chút run rẩy.
Nặc Nặc vẫn tiếp tục khóc.
Cảnh sát đã đến.
Dì Lý vội nói: "Chính là người này, đột nhiên xông vào nhà tôi, quả thật rất đáng sợ."
Đào Gia Thiên đứng dậy, hai viên cảnh sát mời hắn phối hợp, anh ta chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, rồi nói một chữ: "Cút."
Hai viên cảnh sát đều là cộng sự trẻ, làm sao có thể chịu được sự thách thức như vậy, chuẩn bị cưỡng chế bắt đi, nhưng nào ngờ họ không phải là đối thủ của Đào Gia Thiên, trong tích tắc đã hạ gục được hai người họ, dì Lý chạy đến nắm lấy tay của Đào Gia Thiên: “Cậu không thể mang đứa bé đi được, không đươc, cậu là ai, tôi cầu xin cậu.”
Ám vệ theo sát phía sau, đứng ngay cửa, sau khi Đào Gia Thiên đi khỏi, mới ngăn dì Lý đang hốt hoảng thất kinh lại nói: “Cô Mộ Như Phương quen thiếu gia nhà tôi, nên bà yên tâm, sẽ không ai làm tổn thương đứa nhỏ."
- ----
Đào Gia Thiên gấp đến độ gần như không thể chờ nổi mà đi làm kiểm tra DNA, yêu cầu tốc độ nhanh nhất.
Trong bệnh viện.
Ám vệ đến lấy kết quả xét nghiệm, bác sĩ giao xong, nhớ lại lời quản gia nói vài hôm trước, đợi anh ta đi rồi, bác sĩ lập tức điện thoại cho quản gia của nhà họ Đào: "Alo, ông Triệu, Tôi đã theo yêu cầu của ông mà cho ra kết quả xét nghiệm rồi."
Bác sĩ có chút sợ hãi.
Bởi vì....
Kết quả chính xác là đứa bé đó chính là con của Đào Gia Thiên.
Nhưng bà Đào đã nắm được điểm yếu của ông, nên không thể làm khác được.
Quản gia cúp máy, chạy thẳng lên lầu, đến phòng sách, gõ cửa, bà Đào đang luyện chữ, ông ta đi đến, đóng cửa lại, cung kính cúi người.
"Phu nhân, đã xử lý ổn thỏa rồi."
Bà Đào: “Ừ, rất tốt."
Khóe mắt của bà ta lóe lên một tia sáng.
- ---
"Cậu chủ, đây là báo cáo kết quả." Diên Phong đem ra một cái phong bì giấy đưa cho người đàn ông đứng trước mặt.
Đào Gia Thiên nhận lấy, vẫn niêm phong, anh xé ra, xem kết quả giám định trong đó, đột nhiên kích động, những ngón tay thon dài bóp nát tờ giấy mỏng manh lộ ra khớp xương.
Đôi mắt trong chốc lát mà nổi lên cuồng phong bão táp của sự phẫn nộ, kích động, cả một bầu trời trở nên u ám.
Diên Phong ngầm kinh sợ.
Anh ta đã theo bên người Đào Gia Thiên từ nhỏ, cho nên rất hiểu tính cách của anh ta, cơn giận dữ như vậy, chẳng lẽ là....
Chẵng lẽ kết quả là...
Đào Gia Thiên lãnh đạm thốt ra ba chữ: "Cút ra ngoài."
Diên Phong cúi đầu: "Vâng." rồi quay ngươi ra khỏi phòng làm việc, bên trong vang ra tiếng ầm ĩ, đồ vật trên bàn đều bị hất xuống đất.
Diên Phong đứng trước cửa.
Bà ĐàoTống Như Tẩm đi tới, Diên Phong: “Phu nhân.”
“Gia Thiên sao vậy?” Tống Như Tẩm hỏi.
Bên trong truyền ra âm thanh phẫn nộ không thể áp chế.
Tống Như Tẩm đứng bên ngoài, càng ngày càng cảm thấy đây là một quyết định chính xác, cũng may là phát hiện sớm.
Đào Gia Thiên nhắm nghiền đôi mắt, anh lăn mạnh một vòng rơi xuống ngưỡng cửa sổ, trong lồng ngực cơn giận dữ quay cuồng.
Nặc Nặc, cư nhiên lại là con của Mộ Như Phương với người đàn ông khác.
Quản gia bước tới: “Thiếu gia, Mộ Như Phương đã sinh được một người con gái.”
Đào Gia Thiên kinh ngạc kêu lên: “Ông nói sao?”
Đứa trẻ?
Đào Gia Thiên mình đột nhiên có con sao?
Bà Đào nói: “Mẹ cũng vừa mới biết được, Gia Thiên, con đừng để cô ta gạt nữa.”
Tuy nhiên, Đào Gia Thiên không vì thế mà bất mãn, nhưng bà Đào đã cảm nhận được nguy cơ, may là sớm biết được cô ta len lén sinh đứa con này.
Mười phần có tám chín phần là của Gia Thiên rồi.
Tuyệt đối không được để cô gái đó lần nữa mê hoặc con trai mình, bà ta khó khăn lắm mới tìm được ẩn sĩ xóa bỏ được kí ức của Đào Gia Thiên.
Chậm rãi đi về khu dân cư. Đào Gia Thiên bước vài bước lên cầu thang, dừng trước một cánh cửa, cửa mở ra từ trong bước ra người đàn bà khoảng sáu mươi tuổi, nhìn anh ta hỏi: “Cậu là…?”
Đào Gia Thiên đẩy cửa bước vào trong phòng khách, dì Lý vội vàng nói: “Cậu là ai, sao có thể xông vào nhà tôi...cậu như vậy tôi sẽ báo cảnh sát đó?”
Nhìn người đàn ông với gương mặt đầy u ám trước mặt Dì Lý có chút sợ hãi, vội cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
Nặc Nặc trong phòng ngủ nghe tiếng động bèn ló đầu ra ngoài quan sát.
Đào Gia Thiên ngắm nhìn gương mặt cô bé.
“Ầm”một tiếng trong đầu.
Nặc Nặc
Nặc Nặc là con của Mộ Như Phương?
Đôi mắt anh đỏ ngầu, chạy đến đưa tay nắm lấy đôi vai nhỏ của cô bé: “Con là ai! con là ai!”
Nặc Nặc biết Đào Gia Thiên, nhưng gương mặt u ám của anh ta làm cô bé sợ đến phát khóc.
Dì Lý vội vàng bảo vệ Nặc Nặc, nhưng Đào Gia Thiên vẫn không buông tay, đôi tay như sắt siết chặt không buông, đôi vai Nặc Nặc cảm thấy đau, tiếp tục khóc không ngừng.
“Chú ơi, chú ơi....cô bế vô cùng sợ hãi.
Dì Lý cũng sợ, nhìn người đàn ông tuấn tú nhưng bộ dạng đầy hung ác trước mặt: “Cậu làm gì vậy, cậu buông tay ra.”
Đào Gia Thiên buông tay, thở hổn hển, nhìn chằm chằm Nặc Nặc: “Mẹ con là ai.... nhưng thật ra lúc thốt ra lời này trong đầu anh ta đã biết đáp án rồi, đó chính là Mộ Như Phương.
Công nhân vệ sinh Lý Uyển lại chính là Mộ Như Phương.
Vậy thì cha đứa bé là ai?
“Nặc Nặc, cha con là ai!”
Đáy mắt người đàn ông tối đen, sâu thẳm như một cái giếng không đáy, thế nhưng thấp thoáng lóe lên tia hy vọng, ngón tay run rẩy vuốt nước mắt trên mặt cô bé,
ngửi được mùi sữa thơm lừng: “Nặc Nặc.”
Giọng nói có chút run rẩy.
Nặc Nặc vẫn tiếp tục khóc.
Cảnh sát đã đến.
Dì Lý vội nói: "Chính là người này, đột nhiên xông vào nhà tôi, quả thật rất đáng sợ."
Đào Gia Thiên đứng dậy, hai viên cảnh sát mời hắn phối hợp, anh ta chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, rồi nói một chữ: "Cút."
Hai viên cảnh sát đều là cộng sự trẻ, làm sao có thể chịu được sự thách thức như vậy, chuẩn bị cưỡng chế bắt đi, nhưng nào ngờ họ không phải là đối thủ của Đào Gia Thiên, trong tích tắc đã hạ gục được hai người họ, dì Lý chạy đến nắm lấy tay của Đào Gia Thiên: “Cậu không thể mang đứa bé đi được, không đươc, cậu là ai, tôi cầu xin cậu.”
Ám vệ theo sát phía sau, đứng ngay cửa, sau khi Đào Gia Thiên đi khỏi, mới ngăn dì Lý đang hốt hoảng thất kinh lại nói: “Cô Mộ Như Phương quen thiếu gia nhà tôi, nên bà yên tâm, sẽ không ai làm tổn thương đứa nhỏ."
- ----
Đào Gia Thiên gấp đến độ gần như không thể chờ nổi mà đi làm kiểm tra DNA, yêu cầu tốc độ nhanh nhất.
Trong bệnh viện.
Ám vệ đến lấy kết quả xét nghiệm, bác sĩ giao xong, nhớ lại lời quản gia nói vài hôm trước, đợi anh ta đi rồi, bác sĩ lập tức điện thoại cho quản gia của nhà họ Đào: "Alo, ông Triệu, Tôi đã theo yêu cầu của ông mà cho ra kết quả xét nghiệm rồi."
Bác sĩ có chút sợ hãi.
Bởi vì....
Kết quả chính xác là đứa bé đó chính là con của Đào Gia Thiên.
Nhưng bà Đào đã nắm được điểm yếu của ông, nên không thể làm khác được.
Quản gia cúp máy, chạy thẳng lên lầu, đến phòng sách, gõ cửa, bà Đào đang luyện chữ, ông ta đi đến, đóng cửa lại, cung kính cúi người.
"Phu nhân, đã xử lý ổn thỏa rồi."
Bà Đào: “Ừ, rất tốt."
Khóe mắt của bà ta lóe lên một tia sáng.
- ---
"Cậu chủ, đây là báo cáo kết quả." Diên Phong đem ra một cái phong bì giấy đưa cho người đàn ông đứng trước mặt.
Đào Gia Thiên nhận lấy, vẫn niêm phong, anh xé ra, xem kết quả giám định trong đó, đột nhiên kích động, những ngón tay thon dài bóp nát tờ giấy mỏng manh lộ ra khớp xương.
Đôi mắt trong chốc lát mà nổi lên cuồng phong bão táp của sự phẫn nộ, kích động, cả một bầu trời trở nên u ám.
Diên Phong ngầm kinh sợ.
Anh ta đã theo bên người Đào Gia Thiên từ nhỏ, cho nên rất hiểu tính cách của anh ta, cơn giận dữ như vậy, chẳng lẽ là....
Chẵng lẽ kết quả là...
Đào Gia Thiên lãnh đạm thốt ra ba chữ: "Cút ra ngoài."
Diên Phong cúi đầu: "Vâng." rồi quay ngươi ra khỏi phòng làm việc, bên trong vang ra tiếng ầm ĩ, đồ vật trên bàn đều bị hất xuống đất.
Diên Phong đứng trước cửa.
Bà ĐàoTống Như Tẩm đi tới, Diên Phong: “Phu nhân.”
“Gia Thiên sao vậy?” Tống Như Tẩm hỏi.
Bên trong truyền ra âm thanh phẫn nộ không thể áp chế.
Tống Như Tẩm đứng bên ngoài, càng ngày càng cảm thấy đây là một quyết định chính xác, cũng may là phát hiện sớm.
Đào Gia Thiên nhắm nghiền đôi mắt, anh lăn mạnh một vòng rơi xuống ngưỡng cửa sổ, trong lồng ngực cơn giận dữ quay cuồng.
Nặc Nặc, cư nhiên lại là con của Mộ Như Phương với người đàn ông khác.
/706
|