Trên đường chiếc xe phóng rất nhanh.
Người vệ sĩ đã chạy xe với tốc độ nhanh nhất, đã vượt hai chiếc đèn đỏ.
Đào Gia Thiên đã gọi điện thoại cho bệnh viện, lúc chiếc xe dừng lại, bác sĩ y tá đã xếp hàng đứng đợi, ngay cả viện trưởng cũng đích thân đứng ở cửa VIP tiếp đón.
Khi viện trưởng nhìn thấy Đào Gia Thiên ôm một người phụ nữ đầy máu, liền nhanh chóng ra lệnh cho nhân viên đặt cô ấy lên cáng, lập tức chuẩn bị điều trị.
Lưng Đào Gia Thiên dựa vào bức tường ngoài hành lang, huyệt thái dương giật như bị kim châm, khi nãy trong lòng anh ta có một loại cảm giác rất kì lạ.
Rất kì lạ, nhìn thấy dáng vẻ đầy máu của Mộc Như Phương.
Cô tái nhợt nằm trong lòng anh ta, mong manh như một con búp bê sứ, trên tay anh ta không biết đã dính bao nhiêu máu, duy chỉ khi nãy, dòng máu ấm áp từ trên người Mộc Như Phương chảy xuống ngón tay anh, anh ta không có lý do run rẩy một cái.
Anh ngậm một điếu thuốc, hút vài hơi, sau đó quay người đập mạnh vào tường, thở mạnh, anh ghét bị cái cảm giác lạ này trói buộc, dáng vẻ ưu tư.
Anh hận Mộc Như Phương, anh mới không thương hại cô ta, không thương tiếc cô ta, không đau lòng vì cô ta!
Anh chắc chắn rằng, trước khi mất trí nhớ bản thân không có tình cảm với người phụ nữ này, cô chỉ là có một khuôn mặt xinh đẹp đầy sự công kích, anh ta chỉ là bị cô mê hoặc, nhưng là sự thật sao?
Tại sao khi thấy cô bị thương, anh ta lại có một cảm giác đau lòng.
Muốn giết người, muốn phát điên, muốn những tên cướp đã bắt nạt cô phải trả giá.
Sâm Hạo đứng sang một bên, nhìn dáng vẻ tức giận của Đào Gia Thiên, vẻ mặt người đàn ông u ám vô cùng đáng sợ, Sâm Hạo từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm vệ sĩ, lớn lên cùng với Đào Gia Thiên, cũng rất hiểu tính tình của Đào Gia Thiên.
Anh thích Mộc Như Phương.
Rất yêu cô.
Yêu đến điên rồ, yêu đến mê muội, yêu đến ngay cả Đào phu nhân ra lệnh tộc trưởng ngấm ngầm thôi miên anh ta, khiến anh ta mất đi ký ức, để anh ta coi Mộc Như Phương là đối thủ nguy hiểm hoặc anh ta phải có cả giác muốn mạng của người phụ nữ này.
Anh ta vẫn bị mất kiểm soát, vẫn một lần nữa thích người phụ nữ tên Mộc Như Phương này.
Có một câu nói, gọi là định mệnh.
Sâm Hạo nói: “Thiếu gia, vậy hai tên cướp đó.”
“Nên làm gì, vẫn cần ta dạy ngươi sao?”
“Vâng.”
“Ông Đào, vị tiểu thư này là vì máu ở cánh chảy quá nhiều nên đã bất tỉnh, trên người có rất nhiều viết trầy xước, viết thương đã ổn định, chúng tôi đã băng bó cho cô ấy, bây giờ đang truyền dịch.”
Lúc viện trưởng nhìn thấy người phụ này, cả người toàn là máu rất dọa người, nhưng may là viết thương không nghiêm trọng, chủ yếu là ở cánh tay, bị rạch ba đường, đường dài nhất hơn 6cm, trên người có không ít vết trầy xước.
Chút nữa dọa chết anh ta, nếu như không cứu được vị tiểu thư này, Đào thiếu gia, anh ta có thể không thoát được tội.
May mắn là nhìn có chút nghiêm trọng.
Viện trưởng nhìn vẻ mặt u ám của người đàn ông, tiếp tục nói: “Khoảng muộn một chút, vị tiểu thư kia có thể tỉnh lại.”
Đào Gia Thiên trực tiếp rời đi, khuôn mặt lạnh lùng, Sâm Hạo dặn dò một câu: “Chăm sóc cho cô Mộ thật tốt.”
Viện trưởng đương nhiên không dám sơ suất: “Nhất định rồi, nhất định rồi.”
Đêm khuya
Quán bar Bá Tước
Mấy người phụ nữ mặc váy cổ V, phong cách trang điểm tinh tế, quyến rũ đang ngồi một bên quầy bar, ánh mắt đều rơi vào chỗ ngồi thẻ màu be cách đó không xa.
Người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi trên ghế, uống hết ly này đến ly khác, cấm dục kiềm chế mà lại khiến lòng người mơ màng náo loạn, mấy cô gái ở quán bar khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ tiếng thảo luận.
Người đàn ông kia dáng dấp quá ưu tú rồi.
Nhưng cả người đều là hơi thở hung dữ, lạnh lùng.
Mấy cô gái đều do dự không dám đến gần.
Nhưng trong lòng đều rất thèm thuồng.
Suy cho cùng rất khó có thể gặp được người đàn ông ưu tú như vậy.
Lại qua hai phút, một cô gái mặc váy đỏ dường như không cam lòng, uốn éo cái eo nhỏ mang theo một ly rượu đi qua, giọng nói nhỏ nhẹ và dịu dàng: “Tiên sinh, đến đây uống rượu một mình sao, một mình thật nhàm chán a, không bằng Huyên Huyên ở cùng với anh.”
Nói xong, liền ngồi xuống bê cạnh Đào Gia Thiên, một bàn tay nhỏ bé, mềm mại đặt lên đùi anh, tay kia cầm ly rượu, chạm vào chiếc cốc thủy tinh mà một người đàn ông đặt lên bàn.
Vẻ mặt Đào Gia Thiên vẫn không thay đổi.
Mà Huyên Huyên kia vẫn không từ bỏ: “Tiên sinh…”
“Cút….” Khóe miệng khẽ nhấc lên, phả ra một hơi thở lạnh lùng, kiềm chế.
Hả?
Huyên Huyên sững người.
Sắc mặt trắng đi mấy phần, khoảng cách vừa rồi rất xa, lúc này, Xuân Xuân mới có thể nhìn rõ ngũ quan của người đàn ông, đẹp đến mức khiến lòng người rung động, đặc biệt là hơi thở lạnh lùng cấm dục, còn có chiếc đồng hồ trị giá hơn 3 tỷ trên cổ tay, cô ta mạnh dạn: “Tiên sinh, ngài nói cái gì thế….Huyên Huyên uống rượu cùng ngày, giải tỏa đi.”
Ngón tay người đàn ông từ từ nắm chặt ly rượu, giây tiếp theo, liền nghe thấy tiếng hét của Huyên Huyên: “AAA…”
Xương tay bị đập mạnh xuống bàn, dường như muốn gãy ra.
Trên mặt cô không còn một giọt máu, ly rượu trong tay cũng rơi xuống thảm, lúc này không còn suy nghĩ gì nữa, cầu xin: “Tiên sinh, tiên sinh…”
Năm phút sau.
Ông chủ của quán bar đi đến, cúi đầu nhận lỗi: “Đào thiếu gia, thật sự xin lỗi, không biết ngài ở đây, làm phiền ngài rồi, tôi đi sắp xếp ngay.”
Bảo vệ ném Huyên Huyên ra khỏi quán bar.
Ông chủ của quán bar vẫn khom lưng, dường như Đào Gia Thiên không lên tiếng, anh ta không dám rời đi.
Ai biết được mấy cô gái trong quán bar không biết trời cao đất dày là gì lại đi trêu chọc Đào thiếu.
Ông phật này không trêu chọc được.
Các thế lực đằng sau nhà họ Đào rất mạnh và bí ẩn, ở thành phố Hải Châu, có hai người không thể động vào.
Thứ nhất là Tô Ngọc Kỳ, dựa vào nhà họ Tô nhiều năm, người đang nắm quyền của nhà họ Tô, Tô Ngọc Kỳ.
Thứ hai chính là thái tử gia Đào Gia Thiên, nhà họ Tô trắng đen liên kết, những năm đầu pha lẫn đen, thế lực sau lưng rất phức tạp lại vô cùng bí ẩn và mạnh.
Ai dám động vào anh ta.
Đó chính là lấy mạng sống của mình ra đùa.
Trán của chủ quán bvar đều là mồ hôi lạnh, lưng ướt sũng, nơm nớp lo sợ thở ra một hơi, rõ ràng vị thiếu gia trước mặt này đang không vui, vẫn đợi cho đến khi đỉnh đầu truyền đến một âm thanh lành lành: “Cút đi.”
Ông chủ quán bar mới nhẹ nhõm, thở ra một hơi, mang theo vệ sĩ rời đi.
Đào Gia Thiên đã say.
Nghiêng người trên ghế, uống một ngụm rượu nhìn vào chất lỏng bên trong cốc thủy tinh, nhìn vào hiệu ứng ánh sáng tuyệt đẹp trước mặt, bên tai là tiếng nhạc ồn ào.
Anh bóp chặt ly rượu.
Cổ họng chuyển động.
Anh ta đang nhớ Mộc Như Phương.
Tại sao lại nhớ cô
Anh ta không muốn nhớ đến cô.
Nhưng hình bóng của cô như cắm rễ trong đầu anh, có xua cũng không đi.
Anh uống vài ngụm rượu, làm tê liệt thần kinh của mình, nhưng hình bóng Mộc Như Phương vẫn xuất hiện trong đầu anh, cô mặc một chiếc váy cưới, đặt tay lên cánh tay anh, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành cười với anh.
Nụ cười rạng rỡ và rung động, dường như là bông hoa đẹp nhất trên thế giới.
Nhưng giây tiếp theo liền muốn anh chết.
Những gì anh nhớ lại chỉ có những mảnh vỡ này, mơ hồ không rõ mà lại ăn sâu vào trong xương tủy.
Không có cách nào xóa đi.
Buổi tối, Mộc Như Phương có thức dậy một lần, mơ hồ, cả người không có sức lực, rất đau, đau đến khó chịu, một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân bên tai, sau đó không còn đau như thế nữa.
Tiếp tục ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau cô mới thực sự tỉnh.
Sự đau đớn trên cánh tay và người khiến cô không thể chịu được, cô đau đến hốt hoảng, mũi đều là mùi của thuốc sát trùng, Mộc Như Phương biết lúc này cô đang ở bệnh viện.
Cô bị cướp
Sau đó đi đến ngân hàng.
Rối bất tỉnh.
Y tá đi vào, bởi vì đã được dặn dò, nên rất quan tâm tới tình hình của Mộc Như Phương, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, yếu ớt nhưng vẫn rất đẹp, chỉ là lúc này bởi vì yếu ớt, người đẹp mềm yếu, không có chút công kích, đặc biệt làm cho người khác thương hại.
“Cô Mộ, cô tỉnh rồi.” Y tá đem ly nước đến, lấy hai viên thuốc đưa vào miệng cô, sau đó đưa nước để cô nuốt xuống.
“Cô Mộ, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ kê cho cô chỉ có thuốc giảm đau, cô sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.”
Y tá thở dài một tiếng, người phụ nữ đẹp như vậy, ai lại làm tổn thương cô đến như vậy, trên tay có rất nhiều vết thương, còn có trên người, đều là vết thương.
Mặc dù Mộc Như Phương đã tỉnh, nhưng vẫn rất đau, sau đó thuốc giảm đau có tác dụng, ý thức của cô dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn không có súc lực, đặc biệt là hai tay, không nâng lên được.
Cô chỉ có thể run rẩy mím môi nhờ y tá giúp cô sạc điện thoại, gọi một cuộc điện thoại cho Nặc Nặc.
Một buổi tối cô không về, Nặc Nặc nhất định sẽ sợ hãi, lo lắng.
Đầu kia nhận điện thoại, cô bé quả nhiên khóc nức nở, hỏi: “Mẹ, mẹ đang ở đâu, sao mẹ lại không về.”
“Nặc Nặc.” Mộc Như Phương cắn răng, để giọng nói trông không giống không có khí lực, chống đỡ toàn thân: “Mấy ngày nay mẹ có chút việc, để dì Lý chăm sóc con mấy ngày, tuần sau..tuần sau sẽ về.”
Tuần sau có lẽ cô có thể xuất viện.
“Nặc Nặc con đưa điện thoại cho bà Lý đi, mẹ có chuyện nói với bà Lý.”
Cô bé đáp ứng, đưa điện thoại cho bà Lý bên cạnh: “Bà, mẹ tìm bà”
Dì Lý vừa mới nhận lấy điện thoại: “Như Phương.”
“Dì, cơ thể cháu không được khỏe, dì giúp cháu chăm sóc Nặc Nặc một tuần được không?” Mộc Như Phương ở trước mặt dì Lý không có gì phải giấu diếm, nói sự thật, nhưng bỏ qua phần nguy hiểm ở giữa, nói sơ qua: “Hôm qua cháu gặp cướp, không cẩn thận bị thương, không nghiêm trọng, chỉ là cánh tay bị thương, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
Dì Lý nhanh chóng gật đầu: “Được rồi, dì biết rồi.” Nặc Nặc ngồi ngay bên cạnh bà, rất thông minh, dì Lý không dám nói nhiều: “Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, dì và Nặc Nặc đợi cháu quay về.”
Mộc Như Phương đã nghỉ ngơi cả buổi sáng, thuốc chống viêm và hạ sốt, làm dịu đi một chút.
Buổi trưa bác sĩ đến kiểm tra, y tá đến đổi thuốc.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Mộc Như Phương hay không, bác sĩ và y tá đặc biệt tôn trọng cô, dường như là sợ…có chút sợ cô…
Hai y tá đang thay thuốc cho cô, Mộc Như Phương cắn đôi môi không chút huyết sắc, miệng vết thương trên cánh tay đã tốt hơn một chút, chủ yếu là vết thương trên người, đặc biệt là lưng và cánh tay phải, một cái gạc lớn, cùng với vải xô dính liền, lúc kéo xuống cô đau đến mức nước mắt đều chảy ra.
Y tá có chút run rẩy: “Cô Mộ, cô chịu đau một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
“Ừ.”
Bên ngoài phòng bệnh, Sâm Hạo sau khi nhận được tin Mộc Như Phương đã tỉnh lập tức đi qua, đứng ngoài cửa, anh ta vốn muốn rời đi để báo cáo với Đào Gia Thiên, lại nhìn thấy Đào Gia Thiên đang đi đến, anh ta lập tức cung kính: “Thiếu gia, ngài đến rồi.”
Người vệ sĩ đã chạy xe với tốc độ nhanh nhất, đã vượt hai chiếc đèn đỏ.
Đào Gia Thiên đã gọi điện thoại cho bệnh viện, lúc chiếc xe dừng lại, bác sĩ y tá đã xếp hàng đứng đợi, ngay cả viện trưởng cũng đích thân đứng ở cửa VIP tiếp đón.
Khi viện trưởng nhìn thấy Đào Gia Thiên ôm một người phụ nữ đầy máu, liền nhanh chóng ra lệnh cho nhân viên đặt cô ấy lên cáng, lập tức chuẩn bị điều trị.
Lưng Đào Gia Thiên dựa vào bức tường ngoài hành lang, huyệt thái dương giật như bị kim châm, khi nãy trong lòng anh ta có một loại cảm giác rất kì lạ.
Rất kì lạ, nhìn thấy dáng vẻ đầy máu của Mộc Như Phương.
Cô tái nhợt nằm trong lòng anh ta, mong manh như một con búp bê sứ, trên tay anh ta không biết đã dính bao nhiêu máu, duy chỉ khi nãy, dòng máu ấm áp từ trên người Mộc Như Phương chảy xuống ngón tay anh, anh ta không có lý do run rẩy một cái.
Anh ngậm một điếu thuốc, hút vài hơi, sau đó quay người đập mạnh vào tường, thở mạnh, anh ghét bị cái cảm giác lạ này trói buộc, dáng vẻ ưu tư.
Anh hận Mộc Như Phương, anh mới không thương hại cô ta, không thương tiếc cô ta, không đau lòng vì cô ta!
Anh chắc chắn rằng, trước khi mất trí nhớ bản thân không có tình cảm với người phụ nữ này, cô chỉ là có một khuôn mặt xinh đẹp đầy sự công kích, anh ta chỉ là bị cô mê hoặc, nhưng là sự thật sao?
Tại sao khi thấy cô bị thương, anh ta lại có một cảm giác đau lòng.
Muốn giết người, muốn phát điên, muốn những tên cướp đã bắt nạt cô phải trả giá.
Sâm Hạo đứng sang một bên, nhìn dáng vẻ tức giận của Đào Gia Thiên, vẻ mặt người đàn ông u ám vô cùng đáng sợ, Sâm Hạo từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm vệ sĩ, lớn lên cùng với Đào Gia Thiên, cũng rất hiểu tính tình của Đào Gia Thiên.
Anh thích Mộc Như Phương.
Rất yêu cô.
Yêu đến điên rồ, yêu đến mê muội, yêu đến ngay cả Đào phu nhân ra lệnh tộc trưởng ngấm ngầm thôi miên anh ta, khiến anh ta mất đi ký ức, để anh ta coi Mộc Như Phương là đối thủ nguy hiểm hoặc anh ta phải có cả giác muốn mạng của người phụ nữ này.
Anh ta vẫn bị mất kiểm soát, vẫn một lần nữa thích người phụ nữ tên Mộc Như Phương này.
Có một câu nói, gọi là định mệnh.
Sâm Hạo nói: “Thiếu gia, vậy hai tên cướp đó.”
“Nên làm gì, vẫn cần ta dạy ngươi sao?”
“Vâng.”
“Ông Đào, vị tiểu thư này là vì máu ở cánh chảy quá nhiều nên đã bất tỉnh, trên người có rất nhiều viết trầy xước, viết thương đã ổn định, chúng tôi đã băng bó cho cô ấy, bây giờ đang truyền dịch.”
Lúc viện trưởng nhìn thấy người phụ này, cả người toàn là máu rất dọa người, nhưng may là viết thương không nghiêm trọng, chủ yếu là ở cánh tay, bị rạch ba đường, đường dài nhất hơn 6cm, trên người có không ít vết trầy xước.
Chút nữa dọa chết anh ta, nếu như không cứu được vị tiểu thư này, Đào thiếu gia, anh ta có thể không thoát được tội.
May mắn là nhìn có chút nghiêm trọng.
Viện trưởng nhìn vẻ mặt u ám của người đàn ông, tiếp tục nói: “Khoảng muộn một chút, vị tiểu thư kia có thể tỉnh lại.”
Đào Gia Thiên trực tiếp rời đi, khuôn mặt lạnh lùng, Sâm Hạo dặn dò một câu: “Chăm sóc cho cô Mộ thật tốt.”
Viện trưởng đương nhiên không dám sơ suất: “Nhất định rồi, nhất định rồi.”
Đêm khuya
Quán bar Bá Tước
Mấy người phụ nữ mặc váy cổ V, phong cách trang điểm tinh tế, quyến rũ đang ngồi một bên quầy bar, ánh mắt đều rơi vào chỗ ngồi thẻ màu be cách đó không xa.
Người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi trên ghế, uống hết ly này đến ly khác, cấm dục kiềm chế mà lại khiến lòng người mơ màng náo loạn, mấy cô gái ở quán bar khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ tiếng thảo luận.
Người đàn ông kia dáng dấp quá ưu tú rồi.
Nhưng cả người đều là hơi thở hung dữ, lạnh lùng.
Mấy cô gái đều do dự không dám đến gần.
Nhưng trong lòng đều rất thèm thuồng.
Suy cho cùng rất khó có thể gặp được người đàn ông ưu tú như vậy.
Lại qua hai phút, một cô gái mặc váy đỏ dường như không cam lòng, uốn éo cái eo nhỏ mang theo một ly rượu đi qua, giọng nói nhỏ nhẹ và dịu dàng: “Tiên sinh, đến đây uống rượu một mình sao, một mình thật nhàm chán a, không bằng Huyên Huyên ở cùng với anh.”
Nói xong, liền ngồi xuống bê cạnh Đào Gia Thiên, một bàn tay nhỏ bé, mềm mại đặt lên đùi anh, tay kia cầm ly rượu, chạm vào chiếc cốc thủy tinh mà một người đàn ông đặt lên bàn.
Vẻ mặt Đào Gia Thiên vẫn không thay đổi.
Mà Huyên Huyên kia vẫn không từ bỏ: “Tiên sinh…”
“Cút….” Khóe miệng khẽ nhấc lên, phả ra một hơi thở lạnh lùng, kiềm chế.
Hả?
Huyên Huyên sững người.
Sắc mặt trắng đi mấy phần, khoảng cách vừa rồi rất xa, lúc này, Xuân Xuân mới có thể nhìn rõ ngũ quan của người đàn ông, đẹp đến mức khiến lòng người rung động, đặc biệt là hơi thở lạnh lùng cấm dục, còn có chiếc đồng hồ trị giá hơn 3 tỷ trên cổ tay, cô ta mạnh dạn: “Tiên sinh, ngài nói cái gì thế….Huyên Huyên uống rượu cùng ngày, giải tỏa đi.”
Ngón tay người đàn ông từ từ nắm chặt ly rượu, giây tiếp theo, liền nghe thấy tiếng hét của Huyên Huyên: “AAA…”
Xương tay bị đập mạnh xuống bàn, dường như muốn gãy ra.
Trên mặt cô không còn một giọt máu, ly rượu trong tay cũng rơi xuống thảm, lúc này không còn suy nghĩ gì nữa, cầu xin: “Tiên sinh, tiên sinh…”
Năm phút sau.
Ông chủ của quán bar đi đến, cúi đầu nhận lỗi: “Đào thiếu gia, thật sự xin lỗi, không biết ngài ở đây, làm phiền ngài rồi, tôi đi sắp xếp ngay.”
Bảo vệ ném Huyên Huyên ra khỏi quán bar.
Ông chủ của quán bar vẫn khom lưng, dường như Đào Gia Thiên không lên tiếng, anh ta không dám rời đi.
Ai biết được mấy cô gái trong quán bar không biết trời cao đất dày là gì lại đi trêu chọc Đào thiếu.
Ông phật này không trêu chọc được.
Các thế lực đằng sau nhà họ Đào rất mạnh và bí ẩn, ở thành phố Hải Châu, có hai người không thể động vào.
Thứ nhất là Tô Ngọc Kỳ, dựa vào nhà họ Tô nhiều năm, người đang nắm quyền của nhà họ Tô, Tô Ngọc Kỳ.
Thứ hai chính là thái tử gia Đào Gia Thiên, nhà họ Tô trắng đen liên kết, những năm đầu pha lẫn đen, thế lực sau lưng rất phức tạp lại vô cùng bí ẩn và mạnh.
Ai dám động vào anh ta.
Đó chính là lấy mạng sống của mình ra đùa.
Trán của chủ quán bvar đều là mồ hôi lạnh, lưng ướt sũng, nơm nớp lo sợ thở ra một hơi, rõ ràng vị thiếu gia trước mặt này đang không vui, vẫn đợi cho đến khi đỉnh đầu truyền đến một âm thanh lành lành: “Cút đi.”
Ông chủ quán bar mới nhẹ nhõm, thở ra một hơi, mang theo vệ sĩ rời đi.
Đào Gia Thiên đã say.
Nghiêng người trên ghế, uống một ngụm rượu nhìn vào chất lỏng bên trong cốc thủy tinh, nhìn vào hiệu ứng ánh sáng tuyệt đẹp trước mặt, bên tai là tiếng nhạc ồn ào.
Anh bóp chặt ly rượu.
Cổ họng chuyển động.
Anh ta đang nhớ Mộc Như Phương.
Tại sao lại nhớ cô
Anh ta không muốn nhớ đến cô.
Nhưng hình bóng của cô như cắm rễ trong đầu anh, có xua cũng không đi.
Anh uống vài ngụm rượu, làm tê liệt thần kinh của mình, nhưng hình bóng Mộc Như Phương vẫn xuất hiện trong đầu anh, cô mặc một chiếc váy cưới, đặt tay lên cánh tay anh, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành cười với anh.
Nụ cười rạng rỡ và rung động, dường như là bông hoa đẹp nhất trên thế giới.
Nhưng giây tiếp theo liền muốn anh chết.
Những gì anh nhớ lại chỉ có những mảnh vỡ này, mơ hồ không rõ mà lại ăn sâu vào trong xương tủy.
Không có cách nào xóa đi.
Buổi tối, Mộc Như Phương có thức dậy một lần, mơ hồ, cả người không có sức lực, rất đau, đau đến khó chịu, một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân bên tai, sau đó không còn đau như thế nữa.
Tiếp tục ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau cô mới thực sự tỉnh.
Sự đau đớn trên cánh tay và người khiến cô không thể chịu được, cô đau đến hốt hoảng, mũi đều là mùi của thuốc sát trùng, Mộc Như Phương biết lúc này cô đang ở bệnh viện.
Cô bị cướp
Sau đó đi đến ngân hàng.
Rối bất tỉnh.
Y tá đi vào, bởi vì đã được dặn dò, nên rất quan tâm tới tình hình của Mộc Như Phương, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, yếu ớt nhưng vẫn rất đẹp, chỉ là lúc này bởi vì yếu ớt, người đẹp mềm yếu, không có chút công kích, đặc biệt làm cho người khác thương hại.
“Cô Mộ, cô tỉnh rồi.” Y tá đem ly nước đến, lấy hai viên thuốc đưa vào miệng cô, sau đó đưa nước để cô nuốt xuống.
“Cô Mộ, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ kê cho cô chỉ có thuốc giảm đau, cô sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.”
Y tá thở dài một tiếng, người phụ nữ đẹp như vậy, ai lại làm tổn thương cô đến như vậy, trên tay có rất nhiều vết thương, còn có trên người, đều là vết thương.
Mặc dù Mộc Như Phương đã tỉnh, nhưng vẫn rất đau, sau đó thuốc giảm đau có tác dụng, ý thức của cô dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn không có súc lực, đặc biệt là hai tay, không nâng lên được.
Cô chỉ có thể run rẩy mím môi nhờ y tá giúp cô sạc điện thoại, gọi một cuộc điện thoại cho Nặc Nặc.
Một buổi tối cô không về, Nặc Nặc nhất định sẽ sợ hãi, lo lắng.
Đầu kia nhận điện thoại, cô bé quả nhiên khóc nức nở, hỏi: “Mẹ, mẹ đang ở đâu, sao mẹ lại không về.”
“Nặc Nặc.” Mộc Như Phương cắn răng, để giọng nói trông không giống không có khí lực, chống đỡ toàn thân: “Mấy ngày nay mẹ có chút việc, để dì Lý chăm sóc con mấy ngày, tuần sau..tuần sau sẽ về.”
Tuần sau có lẽ cô có thể xuất viện.
“Nặc Nặc con đưa điện thoại cho bà Lý đi, mẹ có chuyện nói với bà Lý.”
Cô bé đáp ứng, đưa điện thoại cho bà Lý bên cạnh: “Bà, mẹ tìm bà”
Dì Lý vừa mới nhận lấy điện thoại: “Như Phương.”
“Dì, cơ thể cháu không được khỏe, dì giúp cháu chăm sóc Nặc Nặc một tuần được không?” Mộc Như Phương ở trước mặt dì Lý không có gì phải giấu diếm, nói sự thật, nhưng bỏ qua phần nguy hiểm ở giữa, nói sơ qua: “Hôm qua cháu gặp cướp, không cẩn thận bị thương, không nghiêm trọng, chỉ là cánh tay bị thương, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
Dì Lý nhanh chóng gật đầu: “Được rồi, dì biết rồi.” Nặc Nặc ngồi ngay bên cạnh bà, rất thông minh, dì Lý không dám nói nhiều: “Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, dì và Nặc Nặc đợi cháu quay về.”
Mộc Như Phương đã nghỉ ngơi cả buổi sáng, thuốc chống viêm và hạ sốt, làm dịu đi một chút.
Buổi trưa bác sĩ đến kiểm tra, y tá đến đổi thuốc.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Mộc Như Phương hay không, bác sĩ và y tá đặc biệt tôn trọng cô, dường như là sợ…có chút sợ cô…
Hai y tá đang thay thuốc cho cô, Mộc Như Phương cắn đôi môi không chút huyết sắc, miệng vết thương trên cánh tay đã tốt hơn một chút, chủ yếu là vết thương trên người, đặc biệt là lưng và cánh tay phải, một cái gạc lớn, cùng với vải xô dính liền, lúc kéo xuống cô đau đến mức nước mắt đều chảy ra.
Y tá có chút run rẩy: “Cô Mộ, cô chịu đau một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
“Ừ.”
Bên ngoài phòng bệnh, Sâm Hạo sau khi nhận được tin Mộc Như Phương đã tỉnh lập tức đi qua, đứng ngoài cửa, anh ta vốn muốn rời đi để báo cáo với Đào Gia Thiên, lại nhìn thấy Đào Gia Thiên đang đi đến, anh ta lập tức cung kính: “Thiếu gia, ngài đến rồi.”
/706
|