Mấy ngày nay Mộc Như Phương liên tục đi rải CV tìm công việc, cô biết làm rất nhiều thứ, tinh thông đến tận mấy thứ tiếng nước ngoài, chuyên ngành đại học của cô là thiết kế, cô có văn bằng giám định đá quý cao cấp và một số giấy chứng nhận khác, nhưng bây giờ...
Đã từng ngồi tù.
CV cứ như đá lọt tõm vào biển khơi.
Chỉ có vài công việc dọn vệ sinh hay trông kho tìm đến cô, nhưng thời gian làm việc từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, còn phải tăng ca, lương thấp đến thảm thương.
Buổi tối Mộc Như Phương đi đến Hoàng Đình.
Tô Na bước đến, cô ta biết Mộc Như Phương có thể nói chuyện, chỉ là muốn giả câm mà thôi, cười cười, ngậm điếu thuốc lá cho nữ trong miệng, cũng không phải cô ta nhiều chuyện mà cứ thường cảm thấy rằng Mộc Như Phương có gương mặt như thế này, lại thêm vị họ Đào mấy hôm trước trong phòng, báo rằng hai người này không có gì thì ai tin nổi cơ chứ.
Mộc Như Phương cất tiếng nói: "Cho tôi xin điếu thuốc."
Tô Na đưa cho cô một điếu.
Mộc Như Phương rít một ngụm, nhắm nghiền mắt lại, Tô Na nở nụ cười: "Tôi nhìn người chuẩn lắm đấy, đặc biệt là đàn ông, vị họ Đào ấy có tí hứng thú với cô, chắc còn nhớ tình xưa, dạng người đàn ông như thế này mặc dù ngoài miệng nói ghét cô hận cô, thật ra trong xương hẳn là còn yêu cô, yêu càng đậm hận càng sâu thôi mà."
"Cô nghe chị khuyên một câu, đừng đụng chạm đến anh Đào, thủ đoạn thâm độc lắm, cô có xuống nước dỗ dành anh ta thì mới thoải mái sống tiếp được, sống dễ dàng hơn mấy người làm phục vụ ở đây như cô nhiều, anh ta còn nhớ tình xưa thì cô theo anh ta là được rồi."
Khóe môi Mộc Như Phương nhếch lên, gương mặt xinh đẹp đến phát sáng, phong trần mà sa sút khuất sau làn khói thúc chập chờn, Tô Na cạnh bên cô ngẩn người ra.
Yêu càng nhiều, hận càng sâu à.
Tiếc là anh vốn không nhớ nổi cô.
Thì yêu ở đâu ra cơ chứ?
"Chị Na, tôi phải đi làm việc rồi."
Hút xong điếu thuốc, Mộc Như Phương rời khỏi phòng nghỉ.
Một căn phòng ngập tràn rượu và thuốc lá.
Vài cậu ấm hứng thú bừng bừng: "Má ơi, cái con phục vụ mới đi ra hồi nãy đep thật, ngon gớm."
"Hả, cô ta thì thôi đi, nó bị câm đấy."
"Câm thì làm sao, tao còn chưa chơi người câm bao giờ à?"
Mấy tiếng cười thô bỉ của đám cậu ấm này lần lượt cất lên, có người nói: "Nghe nói con câm đó là người phụ nữ của Đào Gia Thiên? Anh Hạ, anh bỏ cuộc đi, để Đào Gia Thiên biết thì....anh gánh đấy."
Dường như đã nốc rượu cắn thuốc rồi, lá gan của gã cũng to lớn lắm: "Đào Gia Thiên là cái đếch gì, tao sợ nó hả?"
Nhớ đến gương mặt phục vụ nữ hồi nãy, cậu ấm nọ nở nụ cười tục tĩu: "Bố mày ngủ với đàn bà của Đào Gia Thiên đấy, bây giờ tao muốn lột quách đồ của con đàn bà đó ra, chỗ tao còn thuốc này, đảm bảo nó sẽ quỳ xuống đất cầu xin chúng ta chơi nó, đến lúc ấy bọn mình chơi chung, bọn mày thấy thế nào, ha ha, đây là lần đầu tiên tao gặp báu vật như thế này."
Không khí đột nhiên bẵng lặng hẳn đi.
Căn phòng vốn đang náo nhiệt chợt rơi vào im lặng, ánh mắt đều quay sang ngoài cửa, một bóng người cao ráo thon thả bước vào phòng, mang theo hơi lạnh giá, đám người này nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không ai dám ho he tiếng nào.
Cậu ấm cắn thuốc khi nãy nói: "Con phục vụ hồi nãy đâu, kêu cô ta vào đây, nhìn thôi là đã cứng rồi, má ơi, hôm nay bố mày muốn chơi nó một chặp thưởng thức mùi vị, Đào Gia Thiên là cái đếch gì, chúng ta chia nhau ra chơi con đàn bà gã ta đã đè...Mày nhìn tao làm gì? Ối má nó..."
Giọng nói của gã chợt im bặt, rồi bắt đầu run lẩy bẩy.
Đào Gia Thiên bước từng bước qua, đám người ngồi trên ghế sô pha đều lần lượt nhường chỗ cho anh, người đàn ông ấy sải đôi chân dài, khóe môi nhếch lên nở nụ cười nhạt, cậu ấm nọ dường như đã tỉnh thuốc tỉnh rượu hẳn rồi.
Run run nói: "Anh Thiên...Anh đến đây từ hồi nào vậy ạ?"
Sắc mặt gã thoắt cái đã trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.
Đào Gia Thiên nhẹ nhàng "À." một tiếng, có một người đứng cạnh dè dặt mở miệng nói: "Anh Thiên, cậu ta cắn thuốc nên nói linh tinh vậy thôi, anh đừng để trong lòng."
Một giây sau, chai bia đập thẳng vào đầu cậu ấm nọ, máu me lẫn lộn, tiếng thét chói tai rít lên.
Không ai dám cản Đào Gia Thiên lại, anh ta giống như con dã thú đang điên cuồng vậy, vơ lấy mấy món đồ phang thẳng lên đầu gã, từ nhỏ anh đã lăn lộn ngoài đời, ai có thể là đối thủ của anh chứ, đám cậu ấm trong phòng này đều là thứ trói gà không chặt ưa cắn thuốc, yếu ớt vô cùng, bị đập một phát đến sức xin tha còn không có.
Lúc Đào Gia Thiên đánh người ra tay tàn nhẫn cực kỳ, mấy cô gái goi cạnh bên sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, đều biết máu chảy trong người anh đều lạnh lẽo, giờ phút này, những người phụ nữ muốn bám vào người con trai có gương mặt khôi ngô tuấn tú và thân phận cao cao tại thượng ấy đều không dám nữa, máu tươi tung tóe khắp nơi, gương mặt cậu ấm đấy đầm đìa máu, bị xách đầu đập vào bàn trà mấy lần, không động đậy nữa.
Đào Gia Thiên ngừng tay, một người đàn ông mặc áo đen bên cạnh đưa cho anh cái khăn, anh lau tay sạch sẽ rồi ném vào thùng rác gần đấy.
Mấy cậu ấm đứng kế bên chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đến như vậy, đều sợ đến không dám thở mạnh, chỉ sợ người tiếp theo là mình.
Người nằm trên mặt đất là cháu của tư lệnh Hạ, Đào Gia Thiên còn dám mạnh tay như thế, với thế lực của anh, ai dám trêu vào kia chứ.
Đào Gia Thiên lạnh lùng nhìn cậu ấm trẻ măng nằm trên mặt đất: "Nói cho Hạ Đức Nghiêu một tiếng, tôi còn chừa cho nó hơi thở là đã nể mặt ông ta rồi."
"Dạ."
Mấy cậu ấm khác trong phòng nào có trải nghiệm qua những chuyện thế này bao giờ, bọn họ đều là cậu ấm dựa dẫm vào gia tộc, lúc này chẳng ai dám nói tiếng nào, nhưng trong lòng ai cũng chỉ có một ý nghĩ, không thể đụng đến cô phục vụ có gương mặt đẹp đẽ hút hồn ấy được, đó là người phụ nữ của Đào Gia Thiên.
Bằng không, sẽ có kết cục thế này.
Người trong phòng đều tản đi hết, mấy người nọ làm gì còn dám ngây người trong này, nhân viên vệ sinh run rẩy lau sạch sẽ vết máu dưới sàn, hương thơm trong lành thổi tan đi mùi máu tanh, sau khi nhân viên vệ sinh rời khi, Tô Na mới bước vào, không dám ngẩng đầu lên, rõ ràng là biết trong phòng từng xảy ra chuyện gì.
"Anh Đào, anh có dặn dò gì không ạ?"
"Mộc Như Phương đâu?"
Tô Na biết ngay là Đào Gia Thiên muốn tìm Mộc Như Phương, cô lập tức nói: "Cô ấy đi lấy rượu dưới hầm, sẽ trở lại nhanh thôi."
Đào Gia Thiên khép mắt tựa người vào lưng ghế, anh giơ tay day day huyệt thái dương, từ một tiếng trước anh đã thấy đầu mình đau buốt không thôi, uống thuốc giảm đau cũng chẳng có tác dụng gì, giống như có thanh dao nghiền lên vậy, anh không biết mình bị làm sao, lúc bước vào phòng nghe cậu ấm nhà họ Hạ nói những lời ấy, đầu anh như muốn bùng nổ vậy, anh cũng không biết là tại cậu ấm họ Hạ đó sỉ nhục mình, hay vì vì dám nói đến chuyện cưỡng hiếp Mộc Như Phương.
Lúc ấy lửa giận của anh bốc ngùn ngụt lên đầu, cặn bản không khống chế nổi bản thân mình.
Không thể nào vì Mộc Như Phương cho được, anh cảm thấy thật buồn cười, người phụ nữ vừa đê tiện vừa tham hư vinh ấy, năm đó cũng dựa vào gương mặt này đến mê hoặc mình, suýt nữa đã bị cô ta hại chết.
Anh chậm rãi nắm tay lại, siết thật chặt.
Đã từng ngồi tù.
CV cứ như đá lọt tõm vào biển khơi.
Chỉ có vài công việc dọn vệ sinh hay trông kho tìm đến cô, nhưng thời gian làm việc từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, còn phải tăng ca, lương thấp đến thảm thương.
Buổi tối Mộc Như Phương đi đến Hoàng Đình.
Tô Na bước đến, cô ta biết Mộc Như Phương có thể nói chuyện, chỉ là muốn giả câm mà thôi, cười cười, ngậm điếu thuốc lá cho nữ trong miệng, cũng không phải cô ta nhiều chuyện mà cứ thường cảm thấy rằng Mộc Như Phương có gương mặt như thế này, lại thêm vị họ Đào mấy hôm trước trong phòng, báo rằng hai người này không có gì thì ai tin nổi cơ chứ.
Mộc Như Phương cất tiếng nói: "Cho tôi xin điếu thuốc."
Tô Na đưa cho cô một điếu.
Mộc Như Phương rít một ngụm, nhắm nghiền mắt lại, Tô Na nở nụ cười: "Tôi nhìn người chuẩn lắm đấy, đặc biệt là đàn ông, vị họ Đào ấy có tí hứng thú với cô, chắc còn nhớ tình xưa, dạng người đàn ông như thế này mặc dù ngoài miệng nói ghét cô hận cô, thật ra trong xương hẳn là còn yêu cô, yêu càng đậm hận càng sâu thôi mà."
"Cô nghe chị khuyên một câu, đừng đụng chạm đến anh Đào, thủ đoạn thâm độc lắm, cô có xuống nước dỗ dành anh ta thì mới thoải mái sống tiếp được, sống dễ dàng hơn mấy người làm phục vụ ở đây như cô nhiều, anh ta còn nhớ tình xưa thì cô theo anh ta là được rồi."
Khóe môi Mộc Như Phương nhếch lên, gương mặt xinh đẹp đến phát sáng, phong trần mà sa sút khuất sau làn khói thúc chập chờn, Tô Na cạnh bên cô ngẩn người ra.
Yêu càng nhiều, hận càng sâu à.
Tiếc là anh vốn không nhớ nổi cô.
Thì yêu ở đâu ra cơ chứ?
"Chị Na, tôi phải đi làm việc rồi."
Hút xong điếu thuốc, Mộc Như Phương rời khỏi phòng nghỉ.
Một căn phòng ngập tràn rượu và thuốc lá.
Vài cậu ấm hứng thú bừng bừng: "Má ơi, cái con phục vụ mới đi ra hồi nãy đep thật, ngon gớm."
"Hả, cô ta thì thôi đi, nó bị câm đấy."
"Câm thì làm sao, tao còn chưa chơi người câm bao giờ à?"
Mấy tiếng cười thô bỉ của đám cậu ấm này lần lượt cất lên, có người nói: "Nghe nói con câm đó là người phụ nữ của Đào Gia Thiên? Anh Hạ, anh bỏ cuộc đi, để Đào Gia Thiên biết thì....anh gánh đấy."
Dường như đã nốc rượu cắn thuốc rồi, lá gan của gã cũng to lớn lắm: "Đào Gia Thiên là cái đếch gì, tao sợ nó hả?"
Nhớ đến gương mặt phục vụ nữ hồi nãy, cậu ấm nọ nở nụ cười tục tĩu: "Bố mày ngủ với đàn bà của Đào Gia Thiên đấy, bây giờ tao muốn lột quách đồ của con đàn bà đó ra, chỗ tao còn thuốc này, đảm bảo nó sẽ quỳ xuống đất cầu xin chúng ta chơi nó, đến lúc ấy bọn mình chơi chung, bọn mày thấy thế nào, ha ha, đây là lần đầu tiên tao gặp báu vật như thế này."
Không khí đột nhiên bẵng lặng hẳn đi.
Căn phòng vốn đang náo nhiệt chợt rơi vào im lặng, ánh mắt đều quay sang ngoài cửa, một bóng người cao ráo thon thả bước vào phòng, mang theo hơi lạnh giá, đám người này nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không ai dám ho he tiếng nào.
Cậu ấm cắn thuốc khi nãy nói: "Con phục vụ hồi nãy đâu, kêu cô ta vào đây, nhìn thôi là đã cứng rồi, má ơi, hôm nay bố mày muốn chơi nó một chặp thưởng thức mùi vị, Đào Gia Thiên là cái đếch gì, chúng ta chia nhau ra chơi con đàn bà gã ta đã đè...Mày nhìn tao làm gì? Ối má nó..."
Giọng nói của gã chợt im bặt, rồi bắt đầu run lẩy bẩy.
Đào Gia Thiên bước từng bước qua, đám người ngồi trên ghế sô pha đều lần lượt nhường chỗ cho anh, người đàn ông ấy sải đôi chân dài, khóe môi nhếch lên nở nụ cười nhạt, cậu ấm nọ dường như đã tỉnh thuốc tỉnh rượu hẳn rồi.
Run run nói: "Anh Thiên...Anh đến đây từ hồi nào vậy ạ?"
Sắc mặt gã thoắt cái đã trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.
Đào Gia Thiên nhẹ nhàng "À." một tiếng, có một người đứng cạnh dè dặt mở miệng nói: "Anh Thiên, cậu ta cắn thuốc nên nói linh tinh vậy thôi, anh đừng để trong lòng."
Một giây sau, chai bia đập thẳng vào đầu cậu ấm nọ, máu me lẫn lộn, tiếng thét chói tai rít lên.
Không ai dám cản Đào Gia Thiên lại, anh ta giống như con dã thú đang điên cuồng vậy, vơ lấy mấy món đồ phang thẳng lên đầu gã, từ nhỏ anh đã lăn lộn ngoài đời, ai có thể là đối thủ của anh chứ, đám cậu ấm trong phòng này đều là thứ trói gà không chặt ưa cắn thuốc, yếu ớt vô cùng, bị đập một phát đến sức xin tha còn không có.
Lúc Đào Gia Thiên đánh người ra tay tàn nhẫn cực kỳ, mấy cô gái goi cạnh bên sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, đều biết máu chảy trong người anh đều lạnh lẽo, giờ phút này, những người phụ nữ muốn bám vào người con trai có gương mặt khôi ngô tuấn tú và thân phận cao cao tại thượng ấy đều không dám nữa, máu tươi tung tóe khắp nơi, gương mặt cậu ấm đấy đầm đìa máu, bị xách đầu đập vào bàn trà mấy lần, không động đậy nữa.
Đào Gia Thiên ngừng tay, một người đàn ông mặc áo đen bên cạnh đưa cho anh cái khăn, anh lau tay sạch sẽ rồi ném vào thùng rác gần đấy.
Mấy cậu ấm đứng kế bên chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đến như vậy, đều sợ đến không dám thở mạnh, chỉ sợ người tiếp theo là mình.
Người nằm trên mặt đất là cháu của tư lệnh Hạ, Đào Gia Thiên còn dám mạnh tay như thế, với thế lực của anh, ai dám trêu vào kia chứ.
Đào Gia Thiên lạnh lùng nhìn cậu ấm trẻ măng nằm trên mặt đất: "Nói cho Hạ Đức Nghiêu một tiếng, tôi còn chừa cho nó hơi thở là đã nể mặt ông ta rồi."
"Dạ."
Mấy cậu ấm khác trong phòng nào có trải nghiệm qua những chuyện thế này bao giờ, bọn họ đều là cậu ấm dựa dẫm vào gia tộc, lúc này chẳng ai dám nói tiếng nào, nhưng trong lòng ai cũng chỉ có một ý nghĩ, không thể đụng đến cô phục vụ có gương mặt đẹp đẽ hút hồn ấy được, đó là người phụ nữ của Đào Gia Thiên.
Bằng không, sẽ có kết cục thế này.
Người trong phòng đều tản đi hết, mấy người nọ làm gì còn dám ngây người trong này, nhân viên vệ sinh run rẩy lau sạch sẽ vết máu dưới sàn, hương thơm trong lành thổi tan đi mùi máu tanh, sau khi nhân viên vệ sinh rời khi, Tô Na mới bước vào, không dám ngẩng đầu lên, rõ ràng là biết trong phòng từng xảy ra chuyện gì.
"Anh Đào, anh có dặn dò gì không ạ?"
"Mộc Như Phương đâu?"
Tô Na biết ngay là Đào Gia Thiên muốn tìm Mộc Như Phương, cô lập tức nói: "Cô ấy đi lấy rượu dưới hầm, sẽ trở lại nhanh thôi."
Đào Gia Thiên khép mắt tựa người vào lưng ghế, anh giơ tay day day huyệt thái dương, từ một tiếng trước anh đã thấy đầu mình đau buốt không thôi, uống thuốc giảm đau cũng chẳng có tác dụng gì, giống như có thanh dao nghiền lên vậy, anh không biết mình bị làm sao, lúc bước vào phòng nghe cậu ấm nhà họ Hạ nói những lời ấy, đầu anh như muốn bùng nổ vậy, anh cũng không biết là tại cậu ấm họ Hạ đó sỉ nhục mình, hay vì vì dám nói đến chuyện cưỡng hiếp Mộc Như Phương.
Lúc ấy lửa giận của anh bốc ngùn ngụt lên đầu, cặn bản không khống chế nổi bản thân mình.
Không thể nào vì Mộc Như Phương cho được, anh cảm thấy thật buồn cười, người phụ nữ vừa đê tiện vừa tham hư vinh ấy, năm đó cũng dựa vào gương mặt này đến mê hoặc mình, suýt nữa đã bị cô ta hại chết.
Anh chậm rãi nắm tay lại, siết thật chặt.
/706
|