Mộc Như Phương không nghĩ đến việc mình sẽ gặp lại Đào Gia Thiên dưới tình huống như thế này, cô đã nghĩ đến muôn vàn cách gặp gỡ, chỉ không nghĩ đến sẽ gặp nhau như vậy mà thôi.
Cô cúi đầu, tay nắm chặt cây lau nhà, khớp xương gồ lên.
Nuớc trong thùng bị sánh ra, chảy lênh láng dưới sàn nhà.
Ngu Thanh Âm túm váy lên, gương mặt xinh đẹp yêu kiều tràn đầy vẻ tức giận, giọng nói sắc bén, cô ta giơ tay tát thẳng vào mặt Mộ Như Phương: "Nhân viên dọn vệ sinh như cô làm sao đấy, không biết mở mắt nhìn đường à?"
Mặc dù Mộc Như Phương có đeo khẩu trang, nhưng móng tay sắc nhọn của Ngu Thanh Âm suýt nữa đã làm xước mặt cô.
Có giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng: "Chuyện gì vậy?"
Bàn tay Mộc Nam Phương bấu cứng lại, gương mặt bên dưới lớp khẩu trang trở nên trắng bệch, cô cắn chặt môi.
Trong khoảng khắc ấy, dường như tim cô đã ngừng đập.
Ngu Thanh Âm nhanh chóng đổi sắc mặt, bước vài bước đến bên cạnh người đàn ông ấy, khoác lấy tay Đào Gia Thiên, nũng nịu nói: "Gia Thành, tại cô dọn vệ sinh này hết, cô ta làm dơ giày em rồi."
Mà người đàn ông có gương mặt khôi ngô tuấn tú và sắc sảo này nhướng mắt lên, nhìn cô gái đeo khẩu trang cúi đầu xuống, mặc áo nhân viên dọn vệ sinh rộng thùng thình bằng ánh mắt thâm trầm, anh ta khẽ nhíu mày, thờ ơ nói: "Đuổi việc là được rồi."
Gương mặt xinh đẹp của Ngu Thanh Âm bừng lên nụ cười tươi tắn: "Gia Thiên, anh đối xử tốt với em quá, làm vậy là hời cho cô ta rồi."
Đuổi việc, không, cô không muốn.
Cô không thể mất đi công việc này.
Giọng nói của cô khàn khàn, giống như tiếng cắt lớp thủy tinh vậy.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin đừng đuổi việc tôi, để tôi lau sạch sẽ cho cô." Cô gái mặc áo nhân viên dọn vệ sinh khom lưng, cúi người bước qua dùng ống tay áo lau vệt nước bẩn bám trên đôi giày cao gót đỏ của Ngu Thanh Âm.
Ngu Thanh Âm liếc người mặc bộ đồ dọn vệ sinh này, nhíu mày ghét bỏ rồi nhấc chân đạp vào người cô: "Cô bẩn tưởi như vậy, đừng có đụng vào tôi!"
Mộc Như Phương cúi đầu, ôm lấy vai mình, cắn chặt môi.
Đào Gia Thiên nhìn bóng lưng của người con gái ấy, vốn dĩ còn đang mặc cái áo công nhân vệ sinh rộng thùng thình, lúc này vì khom người mà để thấp thoáng lộ ra sống lưng gầy gò, mảnh khảnh, làn da trên cổ trắng nõn nà như tuyết.
Một công nhân dọn vệ sinh lại có làn da mềm mịn đến như vậy.
Anh nhíu mày, nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, vốn không hề làm anh ta chú ý đến, được mấy giây sau bèn quay đầu đi chỗ khác, vỗ lên tay Ngu Thanh Âm rồi nói: "Lát nữa tôi còn có cuộc họp, em đợi tôi ở phòng nghỉ trước đi."
Một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn vươn đến níu ống quần anh, cô thấp giọng cầu xin, giọng nói khàn khàn: "Xin đừng, giám đốc Đào, cầu xin anh, cầu xin anh đừng đuổi việc tôi."
Ngón tay cô gầy trơ xương, bởi vì cô duỗi tay ra nên để lộ ra phần cổ tay trắng nõn nà dưới lớp áo công nhân vệ sinh, cổ tay ấy ốm o đến độ, dường như chỉ cần dùng chút sức để bẻ thôi cũng có thể gãy mất.
Anh nhìn chăm chú cổ tay mảnh khảnh của cô, gương mặt hơi điển trai, nhã nhặn của anh hơi nhíu lại, anh ngừng bước, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Chị Từ, người quản lý nhân viên vệ sinh vội vã chạy đến, cúi đầu, sợ hãi sự lạnh lùng tỏa ra từ người anh, chị ta run rẩy: "Giám đốc Đào...Xin lỗi giám đốc Đào, cô này là nhân viên tạp vụ mới đến, tôi thấy cô ta đáng thương nên mới nhận vào làm, xin tổng giám đốc Đào đừng tức giận."
Đào Gia Thiên, là vị vương sát phạt trong giới kinh doanh, tung hoành trong cả hai giới hắc bạch đạo, cảm xúc của anh ta chỉ cần thay đổi một chút thôi đã tạo ra áp lực không gì bì được đến những người xung quanh, người đàn ông cao quý mà lại khiến cho mọi người sợ hãi cùng cực này, lại có gương mặt làm điên đảo chúng sinh, đôi mắt hoa đào nhã nhặn đẹp đẽ, đuôi mắt hơi dài, có một nốt ruồi nhạt, tà khí quẩn quanh người, nhưng càng làm anh ta đẹp đẽ hút hồn hơn.
Ngu Thanh Âm lập tức cảm thấy bất mãn: "Gia Thiên à, cô ta làm dơ giày của em, đuổi việc là nhẹ nhất rồi đấy, mấy tháng lương của cô ta còn không đủ để đền nữa kìa."
Trợ lý bên cạnh nói: "Giám đốc Đào, sắp đến giờ vào họp rồi ạ."
Đào Gia Thiên muốn hất chân ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ấy lại níu ống quần anh ta thật chặt: "Cầu xin anh mà, giám đốc Đào, xin anh đừng đuổi việc tôi."
Đào Gia Thiên lạnh nhạt đưa mắt nhìn cô, mái tóc rũ xuống che khuất gương mặt, còn đeo thêm cái khẩu trang và cặp mắt kính gọng đen, anh nhìn vào đôi mắt cô, mím môi lại: "Tháo khẩu trang xuống."
Mộc Như Phương chợt nín thở, lẽ nào anh phát hiện ra cô rồi.
Không đâu.
Nhìn bộ dáng hiện giờ của mình, đến cô còn sắp không nhận ra chính mình nữa rồi.
Chị Từ đứng một bên nói: "Cô mau tháo xuống đi, có còn muốn đi làm nữa không!"
Mộc Như Phương thả lỏng tay ra rồi đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, cô tháo khẩu trang đang đeo trên mặt mình xuống, nửa bên gò má hơi sưng đỏ lên, rõ ràng vừa bị người ta đánh, khóe môi còn vương lại vệt máu nhạt, mà bên mặt còn lại...
Ngu Thanh Âm kỳ thị nói: "Tởm muốn chết, Từ Dung, tuyển nhân viên vệ sinh vô Đào thị làm không cần nhan sắc hả? Cái loại bị hủy dung này mà cũng được nhận đi làm, không sợ dọa chết người hay gì."
Nửa kia gương mặt của Mộc Như Phương có vết sẹo trắng vằn vện như con rắn bò, tung hoành hết nứa gương mặt, vừa xấu xí lại vừa đáng sợ.
Dường như Đào Gia Thiên thấy hơi thất vọng, chỉ nói với Từ Dung một câu: "Chuyện nhỏ nhặt này cô tự đi xử lý đi."
Ngu Tham Âm rất biết cách quan sát gương mặt người khác, biết Đào Gia Thiên phải đi họp nên cô ta không nũng nịu nữa, Ngu Thanh Âm giậm chân, người phụ nữ xấu xí như vậy, cô cũng không muốn khó dễ làm chi, bèn bỏ đi ngay.
Mộc Như Phương nhìn bóng người cao ráo, thon thả ấy đi mất rồi rũ mắt, nở nụ cười mỉa mai, cô biết, anh không nhận ra cô.
Cũng phải, cô ngụy trang thành như vậy, làm sao nhận ra cô được kia chứ.
Từ Dung nhìn cô, dường như thấy không nỡ lòng nào: "Tiểu Lý à, sao mà cô vụng về vậy, người đó là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đào, cô làm dơ giày của cô ấy, đôi giày đấy mấy triệu lận, em đền nổi không?"
Mộc Như Phương níu lấy cánh tay chị Từ: "Xin chị đừng đuổi em mà chị Từ, sau này em sẽ cố gắng làm việc, em cầu xin chị đấy."
"Haiz." Chị Từ cũng biết tình trạng của cô, một cô gái bị hủy dung, cổ họng bị tổn thương, giờ cứ như một nửa người câm vậy, còn nuôi thêm đứa con mọn, thế là không đành lòng: "Thôi được rồi, mau đi làm việc đi, lần sau cẩn thận hơn một chút."
"Em biết rồi ạ, cảm ơn chị Từ."
Mộc Như Phương lau hết vũng nước dưới sàn, rồi cầm theo cây lau nhà và thùng nước vào nơi nghỉ ngơi của cô, một gian chứa đồ trong nhà vệ sinh.
Cô vặn vòi nước, vỗ nước lên mặt.
Ngẩng đầu, nhìn vào gương.
Gương mặt người phụ nữ trong gương trắng bệch, nửa bên mặt sưng đỏ, nửa gương mặt còn lưu lại vết sẹo đáng sợ, vai cô chợt thấy đau tấy, cô cởi nút áo, tháo lớp áo nhân viên vệ sinh xuống, để lộ ra vết bầm tím trên da, đó là nơi giày cao gót của Ngu Thanh Âm đạp vào, cơn đau buốt lên làm cô nhíu mày.
Dĩ nhiên, dĩ nhiên đã gặp được Đào Gia Thiên.
Cô đến đây làm việc một tháng, thật sự đã gặp được anh rồi, nhưng anh không nhận ra cô.
Điện thoại chợt đổ chuông.
Cô nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình, khóe môi cong cong, tháo cặp mắt kính xuống để lộ ra đôi ngươi đẹp đẽ đang ánh lên nét dịu dàng, cô bắt máy: "Alô, Nặc Nặc à."
"Mẹ ơi." Tiếng bé gái vang lên từ đầu dây bên kia.
"Mẹ ơi chừng nào mẹ đi làm về ạ."
Mộc Như Phương xem giờ, vẫn còn bốn tiếng nữa, cô phải lau dọn sạch sẽ nhà vệ sinh, cầu thang và hành lang bên ngoài của tầng 64 và 65: "Nặc Nặc muốn ăn gì sao, chừng nào tan làm mẹ mua cho con, con phải ở nhà ngoan ngoãn nghe không?"
Cô dặn dò rất nhiều điều.
Nặc Nặc gật đầu: "Mẹ ơi con không đói đâu, trong nhà còn sủi cảo ấy, mẹ đừng tốn tiền nữa nha."
"Ừm." Con gái Nặc Nặc mới ba tuổi đã hiểu chuyện đến thế này làm lòng cô thấy chua xót vô vàn, vì con gái, cô cũng cần phải cố gắng hết mình.
Chỉ có điều cô không ngờ tới, cô sẽ gặp được Đào Gia Thiên, còn có...vợ chưa cưới của anh ta.
Cô cười khổ, xem ra, anh thật sự đã quên cô mất rồi.
Cô cúi đầu, tay nắm chặt cây lau nhà, khớp xương gồ lên.
Nuớc trong thùng bị sánh ra, chảy lênh láng dưới sàn nhà.
Ngu Thanh Âm túm váy lên, gương mặt xinh đẹp yêu kiều tràn đầy vẻ tức giận, giọng nói sắc bén, cô ta giơ tay tát thẳng vào mặt Mộ Như Phương: "Nhân viên dọn vệ sinh như cô làm sao đấy, không biết mở mắt nhìn đường à?"
Mặc dù Mộc Như Phương có đeo khẩu trang, nhưng móng tay sắc nhọn của Ngu Thanh Âm suýt nữa đã làm xước mặt cô.
Có giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng: "Chuyện gì vậy?"
Bàn tay Mộc Nam Phương bấu cứng lại, gương mặt bên dưới lớp khẩu trang trở nên trắng bệch, cô cắn chặt môi.
Trong khoảng khắc ấy, dường như tim cô đã ngừng đập.
Ngu Thanh Âm nhanh chóng đổi sắc mặt, bước vài bước đến bên cạnh người đàn ông ấy, khoác lấy tay Đào Gia Thiên, nũng nịu nói: "Gia Thành, tại cô dọn vệ sinh này hết, cô ta làm dơ giày em rồi."
Mà người đàn ông có gương mặt khôi ngô tuấn tú và sắc sảo này nhướng mắt lên, nhìn cô gái đeo khẩu trang cúi đầu xuống, mặc áo nhân viên dọn vệ sinh rộng thùng thình bằng ánh mắt thâm trầm, anh ta khẽ nhíu mày, thờ ơ nói: "Đuổi việc là được rồi."
Gương mặt xinh đẹp của Ngu Thanh Âm bừng lên nụ cười tươi tắn: "Gia Thiên, anh đối xử tốt với em quá, làm vậy là hời cho cô ta rồi."
Đuổi việc, không, cô không muốn.
Cô không thể mất đi công việc này.
Giọng nói của cô khàn khàn, giống như tiếng cắt lớp thủy tinh vậy.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin đừng đuổi việc tôi, để tôi lau sạch sẽ cho cô." Cô gái mặc áo nhân viên dọn vệ sinh khom lưng, cúi người bước qua dùng ống tay áo lau vệt nước bẩn bám trên đôi giày cao gót đỏ của Ngu Thanh Âm.
Ngu Thanh Âm liếc người mặc bộ đồ dọn vệ sinh này, nhíu mày ghét bỏ rồi nhấc chân đạp vào người cô: "Cô bẩn tưởi như vậy, đừng có đụng vào tôi!"
Mộc Như Phương cúi đầu, ôm lấy vai mình, cắn chặt môi.
Đào Gia Thiên nhìn bóng lưng của người con gái ấy, vốn dĩ còn đang mặc cái áo công nhân vệ sinh rộng thùng thình, lúc này vì khom người mà để thấp thoáng lộ ra sống lưng gầy gò, mảnh khảnh, làn da trên cổ trắng nõn nà như tuyết.
Một công nhân dọn vệ sinh lại có làn da mềm mịn đến như vậy.
Anh nhíu mày, nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, vốn không hề làm anh ta chú ý đến, được mấy giây sau bèn quay đầu đi chỗ khác, vỗ lên tay Ngu Thanh Âm rồi nói: "Lát nữa tôi còn có cuộc họp, em đợi tôi ở phòng nghỉ trước đi."
Một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn vươn đến níu ống quần anh, cô thấp giọng cầu xin, giọng nói khàn khàn: "Xin đừng, giám đốc Đào, cầu xin anh, cầu xin anh đừng đuổi việc tôi."
Ngón tay cô gầy trơ xương, bởi vì cô duỗi tay ra nên để lộ ra phần cổ tay trắng nõn nà dưới lớp áo công nhân vệ sinh, cổ tay ấy ốm o đến độ, dường như chỉ cần dùng chút sức để bẻ thôi cũng có thể gãy mất.
Anh nhìn chăm chú cổ tay mảnh khảnh của cô, gương mặt hơi điển trai, nhã nhặn của anh hơi nhíu lại, anh ngừng bước, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Chị Từ, người quản lý nhân viên vệ sinh vội vã chạy đến, cúi đầu, sợ hãi sự lạnh lùng tỏa ra từ người anh, chị ta run rẩy: "Giám đốc Đào...Xin lỗi giám đốc Đào, cô này là nhân viên tạp vụ mới đến, tôi thấy cô ta đáng thương nên mới nhận vào làm, xin tổng giám đốc Đào đừng tức giận."
Đào Gia Thiên, là vị vương sát phạt trong giới kinh doanh, tung hoành trong cả hai giới hắc bạch đạo, cảm xúc của anh ta chỉ cần thay đổi một chút thôi đã tạo ra áp lực không gì bì được đến những người xung quanh, người đàn ông cao quý mà lại khiến cho mọi người sợ hãi cùng cực này, lại có gương mặt làm điên đảo chúng sinh, đôi mắt hoa đào nhã nhặn đẹp đẽ, đuôi mắt hơi dài, có một nốt ruồi nhạt, tà khí quẩn quanh người, nhưng càng làm anh ta đẹp đẽ hút hồn hơn.
Ngu Thanh Âm lập tức cảm thấy bất mãn: "Gia Thiên à, cô ta làm dơ giày của em, đuổi việc là nhẹ nhất rồi đấy, mấy tháng lương của cô ta còn không đủ để đền nữa kìa."
Trợ lý bên cạnh nói: "Giám đốc Đào, sắp đến giờ vào họp rồi ạ."
Đào Gia Thiên muốn hất chân ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ấy lại níu ống quần anh ta thật chặt: "Cầu xin anh mà, giám đốc Đào, xin anh đừng đuổi việc tôi."
Đào Gia Thiên lạnh nhạt đưa mắt nhìn cô, mái tóc rũ xuống che khuất gương mặt, còn đeo thêm cái khẩu trang và cặp mắt kính gọng đen, anh nhìn vào đôi mắt cô, mím môi lại: "Tháo khẩu trang xuống."
Mộc Như Phương chợt nín thở, lẽ nào anh phát hiện ra cô rồi.
Không đâu.
Nhìn bộ dáng hiện giờ của mình, đến cô còn sắp không nhận ra chính mình nữa rồi.
Chị Từ đứng một bên nói: "Cô mau tháo xuống đi, có còn muốn đi làm nữa không!"
Mộc Như Phương thả lỏng tay ra rồi đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, cô tháo khẩu trang đang đeo trên mặt mình xuống, nửa bên gò má hơi sưng đỏ lên, rõ ràng vừa bị người ta đánh, khóe môi còn vương lại vệt máu nhạt, mà bên mặt còn lại...
Ngu Thanh Âm kỳ thị nói: "Tởm muốn chết, Từ Dung, tuyển nhân viên vệ sinh vô Đào thị làm không cần nhan sắc hả? Cái loại bị hủy dung này mà cũng được nhận đi làm, không sợ dọa chết người hay gì."
Nửa kia gương mặt của Mộc Như Phương có vết sẹo trắng vằn vện như con rắn bò, tung hoành hết nứa gương mặt, vừa xấu xí lại vừa đáng sợ.
Dường như Đào Gia Thiên thấy hơi thất vọng, chỉ nói với Từ Dung một câu: "Chuyện nhỏ nhặt này cô tự đi xử lý đi."
Ngu Tham Âm rất biết cách quan sát gương mặt người khác, biết Đào Gia Thiên phải đi họp nên cô ta không nũng nịu nữa, Ngu Thanh Âm giậm chân, người phụ nữ xấu xí như vậy, cô cũng không muốn khó dễ làm chi, bèn bỏ đi ngay.
Mộc Như Phương nhìn bóng người cao ráo, thon thả ấy đi mất rồi rũ mắt, nở nụ cười mỉa mai, cô biết, anh không nhận ra cô.
Cũng phải, cô ngụy trang thành như vậy, làm sao nhận ra cô được kia chứ.
Từ Dung nhìn cô, dường như thấy không nỡ lòng nào: "Tiểu Lý à, sao mà cô vụng về vậy, người đó là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đào, cô làm dơ giày của cô ấy, đôi giày đấy mấy triệu lận, em đền nổi không?"
Mộc Như Phương níu lấy cánh tay chị Từ: "Xin chị đừng đuổi em mà chị Từ, sau này em sẽ cố gắng làm việc, em cầu xin chị đấy."
"Haiz." Chị Từ cũng biết tình trạng của cô, một cô gái bị hủy dung, cổ họng bị tổn thương, giờ cứ như một nửa người câm vậy, còn nuôi thêm đứa con mọn, thế là không đành lòng: "Thôi được rồi, mau đi làm việc đi, lần sau cẩn thận hơn một chút."
"Em biết rồi ạ, cảm ơn chị Từ."
Mộc Như Phương lau hết vũng nước dưới sàn, rồi cầm theo cây lau nhà và thùng nước vào nơi nghỉ ngơi của cô, một gian chứa đồ trong nhà vệ sinh.
Cô vặn vòi nước, vỗ nước lên mặt.
Ngẩng đầu, nhìn vào gương.
Gương mặt người phụ nữ trong gương trắng bệch, nửa bên mặt sưng đỏ, nửa gương mặt còn lưu lại vết sẹo đáng sợ, vai cô chợt thấy đau tấy, cô cởi nút áo, tháo lớp áo nhân viên vệ sinh xuống, để lộ ra vết bầm tím trên da, đó là nơi giày cao gót của Ngu Thanh Âm đạp vào, cơn đau buốt lên làm cô nhíu mày.
Dĩ nhiên, dĩ nhiên đã gặp được Đào Gia Thiên.
Cô đến đây làm việc một tháng, thật sự đã gặp được anh rồi, nhưng anh không nhận ra cô.
Điện thoại chợt đổ chuông.
Cô nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình, khóe môi cong cong, tháo cặp mắt kính xuống để lộ ra đôi ngươi đẹp đẽ đang ánh lên nét dịu dàng, cô bắt máy: "Alô, Nặc Nặc à."
"Mẹ ơi." Tiếng bé gái vang lên từ đầu dây bên kia.
"Mẹ ơi chừng nào mẹ đi làm về ạ."
Mộc Như Phương xem giờ, vẫn còn bốn tiếng nữa, cô phải lau dọn sạch sẽ nhà vệ sinh, cầu thang và hành lang bên ngoài của tầng 64 và 65: "Nặc Nặc muốn ăn gì sao, chừng nào tan làm mẹ mua cho con, con phải ở nhà ngoan ngoãn nghe không?"
Cô dặn dò rất nhiều điều.
Nặc Nặc gật đầu: "Mẹ ơi con không đói đâu, trong nhà còn sủi cảo ấy, mẹ đừng tốn tiền nữa nha."
"Ừm." Con gái Nặc Nặc mới ba tuổi đã hiểu chuyện đến thế này làm lòng cô thấy chua xót vô vàn, vì con gái, cô cũng cần phải cố gắng hết mình.
Chỉ có điều cô không ngờ tới, cô sẽ gặp được Đào Gia Thiên, còn có...vợ chưa cưới của anh ta.
Cô cười khổ, xem ra, anh thật sự đã quên cô mất rồi.
/706
|