“Ừ, được, chi tiết cụ thể, bên Ẩn tộc tôi cũng đã tra gần xong rồi, tôi đang bảo bọn họ gửi tại liệu cho ông, William..” Nhĩ Đoan hình như muốn nói gì đó, im lặng vài phút rồi nói: “Cố Nhã Thiển hiện giờ sống rất tốt, cô ấy có lẽ thích cuộc sống hiện tại, năm đó, ông để lại chiếc nhẫn cho Cố Thanh Chi, giờ nó đang ở chỗ Cố Nhã Thiển, cô ấy nói là mẹ cô lúc lâm chung để lại cho cô, cô ấy từng đợi ông, Cố Nhã Thiển hiện giờ vẫn tìm ông, nhưng mà, ông nên biết hiện giờ ông là tổng thống nước Z, nhất cử nhất động không thể một mình ông có thể khống chế, ông nên suy xét rõ ràng.”
Ba giờ sang.
Phủ tổng thống.
Quản gia mang một cô bé trông như đang học cấp ba đi vào, gõ gõ cửa phòng sách, cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn đi vào, một ben gối quỳ trên đất: “Ngài tổng thống.”
Khả Ái ngẩng đầu, nhìn ngài tổng thống, nói: “Thưa ngài, dựa theo dặn dò của ngài, chúng tôi đã điều tra rõ ràng chuyện năm đó, tiểu thư Cố Nhã Thiển xác thực là con gái ngài.”
Tuy rằng William đã sớm biết, nhưng khi nghe Ẩn tộc nói, trong lòng ông vẫn không nhịn được mà run rẩy, cố thích ứng một lúc ông mới nói: “Cô nói tiếp đi.”
“Vâng.”
Khả Ái nói: “Năm đó sau khi Cố Thanh Chi phu nhân bị đuổi ra khỏi Cố gia, đã từng đi tìm Bạc Hướng Nam, lúc đó Bạc Hướng Nam đã kết hôn với Lâm Uyển Đính, chuyện giữa bọn họ tôi không thể điều tra rõ được, chỉ biết hai năm sau Cố Thanh Chi mang thai, là con của Bạc Hướng Nam, nhưng năm đó Bạc Hương Nam đã làm đám cưới lớn với Lâm Uyển Đính, Cố Thanh Chi phu nhân sinh ra Cố Thành Thái thiếu gia xong thì không còn tin tức, mà Cố Thành Thái thiếu gia thì bị Đông Phương gia tộc mang đi.”
Khả Ái ngẩng đầu nhìn một cái: “Chuyện sau đó, ngài chắc là đã biết rồi, ngài bị ám sát, quán bar bị nổ, Cố Thanh Chi phu nhân đã cứu ngài, sau đó, ngài rời khỏi, bà ấy đã mang thai, gả cho Lưu Chấn Khang, sau đó, li hôn với Lưu Chấn Khang, cuối cùng, bởi vì bệnh tật mà qua đời.
Sau khi Ẩn tộc đi khỏi.
Vị tổng thống uy nghiêm từ tỏng ngăn kéo lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ xưa, bật ra, bên trong là ảnh của Cố Thanh Chi, lúc đó bà ấy vẫn còn rất trẻ, gương mặt xinh đẹp, ông nhắm chặt mắt, ôm chiếc đồng hồ vào lòng.
Thanh Chi, Thanh Chi của tôi.
Đã từng có một ánh nhìn kinh diễm, đã từng có khoảng thời gian như thế, đó là khoảng thời gian đẹp của của Triệu Dật Diên ông.
Tên tiếng Trung của ông là Triệu Dật Diên, ở vị trí cao như vậy, tim vốn đã lạnh, đã đem sự dịu dàng của cả đời này dành riêng cho người con gái từng tiếp xúc chưa đến một tháng.
Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ sang ngày hôm sau chuẩn bị rời khỏi, bởi vì là máy bay riêng nên cũng không vướng bận về thời gian.
12h30, Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ đi khỏi, nhưng không ngờ William đã đến.
Có thể khiến tổng thống đến tiễn, Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ có chút bất ngờ, máy bay đang đậu trên tầng thượng của khách sạn, cánh máy bay lơ lửng, trong nhà hàng ở tầng trên cùng, William uống trà chiều với Tô Ngọc Kỳ, hai người họ hình như có gì cần nói, Cố Nhã Thiển ngồi cách đó không xa.
Lúc sắp đi, quảng gia mang đến một chiếc hộp màu đỏ đưa cho Cố Nhã Thiển, cũng kính nói: “Bà Tô, đây là của ngài William tặng cô, hy vọng cô có thể nhận lấy.”
Cố Nhã Thiển nhìn Tô Ngọc Kỳ một cái, anh gật gật đầu rồi cô mới mở ra, là miếng ngọc phượng hoàng màu xanh lục, được điêu khắc tinh xảo như thật, William đi tới, xuyên sợi qua qua, đeo lên cổ cô, hốc mắt hơi nóng vì kích động: “Nhã Thiển, nó rất hợp với cô.”
Một vật vô cùng quý giá, nhưng Cố Nhã Thiển cũng không từ chối, mỉm cười: “Cảm ơn ngài.”
Lúc sắp đi, cô ngoảnh lại nhìn phía sau, William dường như biết cô ngoảnh lại, vẫy vẫy tay với cô, Cố Nhã Thiển gật gật đầu, sau đó xoay người lên máy bay.
Trên máy bay.
Cô sờ lên miếng ngọc đeo trên ngực, điêu khắc một cách tinh tế nhất, vật liệu quý giá nhất, cô không hiểu tại sao William lại tặng cô, cô hỏi người bên cạnh.
Đôi mắt Tô Ngọc Kỳ sâu thẳm: “Em thích không?”
“Rất thích, nhưng mà quý giá quá, lần sau có trở lại nước Z, anh nhớ nhắc em mang lễ vật đến, cũng không thể nhận món đồ quý giá như vậy của người khác.”
“Được.” Tô Ngọc Kỳ dường như định nói gì đó nhưng lại thôi, đôi môi mỏng hơi hé, cô gái tựa lên vai anh, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Ngủ một lát đi, sắp về tới rồi.”
Cố Nhã Thiển ngủ rồi, anh mới nghĩ lại chuyện trong buổi uống trà chiều mà William nói với anh.
“Nhã Thiển là con gái tôi, tôi hy vọng cậu có thể cho nó những thứ tốt đẹp nhất, tôi tuy rằng nắm trong tay quyền lực tối cao, nhưng tôi không có cách nào khác, nơi cao không khỏi rét vì lạnh, thế cục trước mắt khiến tôi không cách nào nhận lại nó, tôi rất vui mừng, tôi có thể có một người con gái, cũng cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã chăm sóc tốt cho nó.”
Đối với những lời mà ông đã nói, không phải là từ một người đức cao vọng trọng mà chỉ là một người cha, một người cha yêu thương con mình hết mực.
Anh hơi chấn động, thì ra Nhã Thiển là con gái của William, tuy ràng anh biết cô không phải là con ruột của Lãnh Chấn Khiêm, nên lúc đầu mới không lưu tình mà để Cố Nhã Thiển thay Lưu Thanh Vũ gả sang đây, nhưng mà không ngờ, cô cư nhiên lại là con gái của William.
Bất luận thân phận của cô thế nào, cô cũng là người vợ mà anh cưng chiều nhất.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tháng bảy năm nay, tác phẩm thiết kế thời trang “Bạch Vân xuất vụ” của Cố Nhã Thiển đã đoạt giải Kim Lan.
Đêm trao thưởng.
Cố Nhã Thiển mặc chiếc vày dài màu đỏ, ôm lấy thân hình thon gọn, làn da trắng trẻo, nụ cười dịu dàng, xinh đẹp, khi giải thưởng được trao, cô nhìn xuống vị trí của người đàn ông đang ngồi bên dưới, trên người là bộ vest màu xám khói, gương mặt anh tuấn, khí chất lỗi lạc.
MC cười nói: “Cố Nhã Thiển tiểu thư, chúc mừng cô.”
Cố Nhã Thiển hơi cúi đầu, đến gần micro: “Tôi vô cùng bất ngờ nhận được giải thưởng này, tôi phải cảm ơn người nhà của tôi, người thầy của tôi và… chồng tôi.”
Buổi trao giải đến 10h thì kết thúc, cô vừa đi ra thì bị mọi người vây quanh, bảo vệ nhanh chóng xử lí, cô đưa đưa giải thưởng lên với người đàn ông ở đối diện: “Ngài tài xế, cho xe chạy thôi.”
Tô Ngọc Kỳ xoay mặt lại, trong xe hơi tối, nhưng nụ cười của cô vô cùng xán lạn, gương mặt trắng trẻo đến phát sang, anh đưa tay chỉnh lại thắt lưng: “Không biết vị tiểu thư này muốn đi đâu?”
“Anh vậy là không kính nghiệp, ngay cả tôi muốn đi đâu cũng không biết, ngài tài xế, tôi phải phạt tiền đó.”
“Buổi tối, chờ mong sự trừng phạt của tiểu thư.”
Người nọ cắn răng cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ “trừng phạt”
Ba giờ sang.
Phủ tổng thống.
Quản gia mang một cô bé trông như đang học cấp ba đi vào, gõ gõ cửa phòng sách, cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn đi vào, một ben gối quỳ trên đất: “Ngài tổng thống.”
Khả Ái ngẩng đầu, nhìn ngài tổng thống, nói: “Thưa ngài, dựa theo dặn dò của ngài, chúng tôi đã điều tra rõ ràng chuyện năm đó, tiểu thư Cố Nhã Thiển xác thực là con gái ngài.”
Tuy rằng William đã sớm biết, nhưng khi nghe Ẩn tộc nói, trong lòng ông vẫn không nhịn được mà run rẩy, cố thích ứng một lúc ông mới nói: “Cô nói tiếp đi.”
“Vâng.”
Khả Ái nói: “Năm đó sau khi Cố Thanh Chi phu nhân bị đuổi ra khỏi Cố gia, đã từng đi tìm Bạc Hướng Nam, lúc đó Bạc Hướng Nam đã kết hôn với Lâm Uyển Đính, chuyện giữa bọn họ tôi không thể điều tra rõ được, chỉ biết hai năm sau Cố Thanh Chi mang thai, là con của Bạc Hướng Nam, nhưng năm đó Bạc Hương Nam đã làm đám cưới lớn với Lâm Uyển Đính, Cố Thanh Chi phu nhân sinh ra Cố Thành Thái thiếu gia xong thì không còn tin tức, mà Cố Thành Thái thiếu gia thì bị Đông Phương gia tộc mang đi.”
Khả Ái ngẩng đầu nhìn một cái: “Chuyện sau đó, ngài chắc là đã biết rồi, ngài bị ám sát, quán bar bị nổ, Cố Thanh Chi phu nhân đã cứu ngài, sau đó, ngài rời khỏi, bà ấy đã mang thai, gả cho Lưu Chấn Khang, sau đó, li hôn với Lưu Chấn Khang, cuối cùng, bởi vì bệnh tật mà qua đời.
Sau khi Ẩn tộc đi khỏi.
Vị tổng thống uy nghiêm từ tỏng ngăn kéo lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ xưa, bật ra, bên trong là ảnh của Cố Thanh Chi, lúc đó bà ấy vẫn còn rất trẻ, gương mặt xinh đẹp, ông nhắm chặt mắt, ôm chiếc đồng hồ vào lòng.
Thanh Chi, Thanh Chi của tôi.
Đã từng có một ánh nhìn kinh diễm, đã từng có khoảng thời gian như thế, đó là khoảng thời gian đẹp của của Triệu Dật Diên ông.
Tên tiếng Trung của ông là Triệu Dật Diên, ở vị trí cao như vậy, tim vốn đã lạnh, đã đem sự dịu dàng của cả đời này dành riêng cho người con gái từng tiếp xúc chưa đến một tháng.
Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ sang ngày hôm sau chuẩn bị rời khỏi, bởi vì là máy bay riêng nên cũng không vướng bận về thời gian.
12h30, Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ đi khỏi, nhưng không ngờ William đã đến.
Có thể khiến tổng thống đến tiễn, Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ có chút bất ngờ, máy bay đang đậu trên tầng thượng của khách sạn, cánh máy bay lơ lửng, trong nhà hàng ở tầng trên cùng, William uống trà chiều với Tô Ngọc Kỳ, hai người họ hình như có gì cần nói, Cố Nhã Thiển ngồi cách đó không xa.
Lúc sắp đi, quảng gia mang đến một chiếc hộp màu đỏ đưa cho Cố Nhã Thiển, cũng kính nói: “Bà Tô, đây là của ngài William tặng cô, hy vọng cô có thể nhận lấy.”
Cố Nhã Thiển nhìn Tô Ngọc Kỳ một cái, anh gật gật đầu rồi cô mới mở ra, là miếng ngọc phượng hoàng màu xanh lục, được điêu khắc tinh xảo như thật, William đi tới, xuyên sợi qua qua, đeo lên cổ cô, hốc mắt hơi nóng vì kích động: “Nhã Thiển, nó rất hợp với cô.”
Một vật vô cùng quý giá, nhưng Cố Nhã Thiển cũng không từ chối, mỉm cười: “Cảm ơn ngài.”
Lúc sắp đi, cô ngoảnh lại nhìn phía sau, William dường như biết cô ngoảnh lại, vẫy vẫy tay với cô, Cố Nhã Thiển gật gật đầu, sau đó xoay người lên máy bay.
Trên máy bay.
Cô sờ lên miếng ngọc đeo trên ngực, điêu khắc một cách tinh tế nhất, vật liệu quý giá nhất, cô không hiểu tại sao William lại tặng cô, cô hỏi người bên cạnh.
Đôi mắt Tô Ngọc Kỳ sâu thẳm: “Em thích không?”
“Rất thích, nhưng mà quý giá quá, lần sau có trở lại nước Z, anh nhớ nhắc em mang lễ vật đến, cũng không thể nhận món đồ quý giá như vậy của người khác.”
“Được.” Tô Ngọc Kỳ dường như định nói gì đó nhưng lại thôi, đôi môi mỏng hơi hé, cô gái tựa lên vai anh, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Ngủ một lát đi, sắp về tới rồi.”
Cố Nhã Thiển ngủ rồi, anh mới nghĩ lại chuyện trong buổi uống trà chiều mà William nói với anh.
“Nhã Thiển là con gái tôi, tôi hy vọng cậu có thể cho nó những thứ tốt đẹp nhất, tôi tuy rằng nắm trong tay quyền lực tối cao, nhưng tôi không có cách nào khác, nơi cao không khỏi rét vì lạnh, thế cục trước mắt khiến tôi không cách nào nhận lại nó, tôi rất vui mừng, tôi có thể có một người con gái, cũng cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã chăm sóc tốt cho nó.”
Đối với những lời mà ông đã nói, không phải là từ một người đức cao vọng trọng mà chỉ là một người cha, một người cha yêu thương con mình hết mực.
Anh hơi chấn động, thì ra Nhã Thiển là con gái của William, tuy ràng anh biết cô không phải là con ruột của Lãnh Chấn Khiêm, nên lúc đầu mới không lưu tình mà để Cố Nhã Thiển thay Lưu Thanh Vũ gả sang đây, nhưng mà không ngờ, cô cư nhiên lại là con gái của William.
Bất luận thân phận của cô thế nào, cô cũng là người vợ mà anh cưng chiều nhất.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tháng bảy năm nay, tác phẩm thiết kế thời trang “Bạch Vân xuất vụ” của Cố Nhã Thiển đã đoạt giải Kim Lan.
Đêm trao thưởng.
Cố Nhã Thiển mặc chiếc vày dài màu đỏ, ôm lấy thân hình thon gọn, làn da trắng trẻo, nụ cười dịu dàng, xinh đẹp, khi giải thưởng được trao, cô nhìn xuống vị trí của người đàn ông đang ngồi bên dưới, trên người là bộ vest màu xám khói, gương mặt anh tuấn, khí chất lỗi lạc.
MC cười nói: “Cố Nhã Thiển tiểu thư, chúc mừng cô.”
Cố Nhã Thiển hơi cúi đầu, đến gần micro: “Tôi vô cùng bất ngờ nhận được giải thưởng này, tôi phải cảm ơn người nhà của tôi, người thầy của tôi và… chồng tôi.”
Buổi trao giải đến 10h thì kết thúc, cô vừa đi ra thì bị mọi người vây quanh, bảo vệ nhanh chóng xử lí, cô đưa đưa giải thưởng lên với người đàn ông ở đối diện: “Ngài tài xế, cho xe chạy thôi.”
Tô Ngọc Kỳ xoay mặt lại, trong xe hơi tối, nhưng nụ cười của cô vô cùng xán lạn, gương mặt trắng trẻo đến phát sang, anh đưa tay chỉnh lại thắt lưng: “Không biết vị tiểu thư này muốn đi đâu?”
“Anh vậy là không kính nghiệp, ngay cả tôi muốn đi đâu cũng không biết, ngài tài xế, tôi phải phạt tiền đó.”
“Buổi tối, chờ mong sự trừng phạt của tiểu thư.”
Người nọ cắn răng cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ “trừng phạt”
/706
|