Cố Nhã Thiển cố gắng kềm chế nỗi đau xót dâng tràn trên khóe mắt, cô đi đến cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt yếu ớt trắng bệch của Cố Thành Thái, rồi chậm rãi thở dài, nhìn nụ cười mỉm ôn hòa trên gương mặt anh: "Nếu em không phát hiện ra thì anh sẽ giấu em mãi mãi sao?"
Cố Thành Thái dịu dàng đáp: "Anh không sao đâu."
"Không sao! Đây gọi là không sao đâu à? Vậy cái gì mới là có sao?" Cố Nhã Thiển nhớ lại lời bác sĩ căn dặn, cảm thấy không rét mà run, đổi thận, anh cần phải thay thận.
Cô không ngờ rằng.
Tô Ngọc Kỳ lại dùng điều kiện này để đàm phán với ông ngoại cô.
Một bên thận.
Giờ phút này, cô không còn biết lòng mình đang cảm thấy thế nào nữa, phải dùng một bên thận của Tô Ngọc Kỳ để đổi lấy sức khỏe cho Cố Thành Thái.
Cô không biết nên làm thế nào, phải lựa chọn ra sao, thậm chí cô còn không dám hỏi, không dám để cho bọn họ biết mình đã biết cuộc đàm phán này.
Lần đầu tiên cô mới phát hiện ra bản thân mình yếu ớt đến mức này.
Cô ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, vừa đến buổi ban trưa, cô về đến nhà, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn thức ăn, cô lại chẳng có tâm trạng để dùng, bèn ôm lấy bảng vẽ lên ban công, nằm dài trên ghế.
Mặt trời soi từng tia nắng ấm áp xuống người cô, nhưng bản thân cô lại không cảm nhận được sự ấm áp ấy.
Dường như Tiểu Ngũ nhận ra tâm trạng của cô không tốt nên chạy đến quấn quýt bên đầu gối cô, Cố Nhã Thiển nhếch môi nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Ngũ, tâm trạng rối bời.
Cô không hề muốn để Cố Thành Thái và Tô Ngọc Kỳ phát hiện ra rằng cô đã biết được cuộc giao dịch giữa ông ngoại và Tô Ngọc Kỳ rồi, cô sợ Cố Thành Thái không đồng ý, giống như bây giờ vậy, cô cũng sợ Tô Ngọc Kỳ mất đi một bên thận của mình.
Bởi vậy dường như ngày nào cô cũng cho người đi tìm thận thích hợp.
Không chỉ riêng mình cô, mà cả Cố Giác cũng đang đi tìm.
Mà sức khỏe của Cố Thành Thái đang ngày một héo mòn.
Không chịu được sự dày vò của thời gian nữa.
Trong buổi cuối tuần của một tháng sau đó, lúc ăn cơm tối Tô Ngọc Kỳ nói tuần sau mình phải sang Pháp công tác một chuyến, chắc tầm nửa tháng sẽ về, Cố Tinh Tinh mím môi, cô bé không muốn xa cha lâu quá.
Nhưng vẫn rất ngoan.
Ánh mắt đen thẳm của anh dịu dàng tựa như dòng nước biển dưới ánh đèn thủy tinh, anh nhẹ nhàng xoa mái tóc của Tinh Tinh: "Đợi cha về cha sẽ chuẩn bị quà cho các con."
Cố Nhã Thiển vốn đang cầm muỗng ăn cháo chợt làm rơi cái muỗng xuống cái keng, cô ngẩng đầu, đôi môi tái nhợt hơi mím lại: "Anh...Sao anh đi lâu vậy."
Ngón tay cô không kềm chế nổi mà run run rẩy rẩy.
Tô Ngọc Kỳ rút tờ giấy ăn ra lau miệng rồi mới gắp miếng sườn chua ngọt bỏ vào chén cô, tự nhiên nói: "Anh sẽ về nhanh thôi, vừa đúng lúc tới dịp sinh nhật của Allen bên Pháp, anh ta là người thiết kế áo cưới cho em đấy, ắt hẳn em từng nghe nói đến rồi nhỉ. Mấy hôm trước còn nhờ anh chuyển lời nói thích mấy tác phẩm thiết kế của em lắm. Đợi khi nào có thời gian thì anh mời anh ta đến thành phố Hải Châu một chuyến."
Cố Nhã Thiển biết anh muốn làm gì.
Sáng ngày hôm sau lúc anh đi, Cố Nhã Thiển không kiềm được mà cất tiếng gọi: "Tô Ngọc Kỳ."
"Hửm?" Anh khẽ nâng tay xem đồng hồ rồi quay người nhìn cô.
Dường như bọn họ cách nhau cả ngàn tầng ánh sáng vậy.
Cố Nhã Thiển chỉ có một nguyện vọng mà thôi, cô hy vọng Tô Ngọc Kỳ được khỏe mạnh, cũng hy vọng Cố Thành Thái được khỏe mạnh, cô không làm được điều nào cả, anh cứ nghĩ cô không hay biết gì, bước qua hôn phớt lên má cô: "Ngoan nhé, đợi anh về."
Cuống họng Cố Nhã Thiển khàn khàn, cô gật đầu.
Bên trong bệnh viện, Tô Ngọc Kỳ đang làm kiểm tra một loạt, cuộc phẫu thuật thay thận cho Cố Thành Thái được sắp xếp vào ba ngày sau.
Buổi tối, Cố Giác ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, tỉ mỉ quan sát người đàn ông lạnh lùng trước mặt này: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đồng ý?"
"Tôi cũng không muốn đồng ý, nhưng Cố Thành Thái là anh của cô ấy." Cũng là em trai của anh.
Cứ xem như trả lại món nợ năm ấy cho Cố Hướng Nam đi.
Cố Thành Thái dịu dàng đáp: "Anh không sao đâu."
"Không sao! Đây gọi là không sao đâu à? Vậy cái gì mới là có sao?" Cố Nhã Thiển nhớ lại lời bác sĩ căn dặn, cảm thấy không rét mà run, đổi thận, anh cần phải thay thận.
Cô không ngờ rằng.
Tô Ngọc Kỳ lại dùng điều kiện này để đàm phán với ông ngoại cô.
Một bên thận.
Giờ phút này, cô không còn biết lòng mình đang cảm thấy thế nào nữa, phải dùng một bên thận của Tô Ngọc Kỳ để đổi lấy sức khỏe cho Cố Thành Thái.
Cô không biết nên làm thế nào, phải lựa chọn ra sao, thậm chí cô còn không dám hỏi, không dám để cho bọn họ biết mình đã biết cuộc đàm phán này.
Lần đầu tiên cô mới phát hiện ra bản thân mình yếu ớt đến mức này.
Cô ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, vừa đến buổi ban trưa, cô về đến nhà, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn thức ăn, cô lại chẳng có tâm trạng để dùng, bèn ôm lấy bảng vẽ lên ban công, nằm dài trên ghế.
Mặt trời soi từng tia nắng ấm áp xuống người cô, nhưng bản thân cô lại không cảm nhận được sự ấm áp ấy.
Dường như Tiểu Ngũ nhận ra tâm trạng của cô không tốt nên chạy đến quấn quýt bên đầu gối cô, Cố Nhã Thiển nhếch môi nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Ngũ, tâm trạng rối bời.
Cô không hề muốn để Cố Thành Thái và Tô Ngọc Kỳ phát hiện ra rằng cô đã biết được cuộc giao dịch giữa ông ngoại và Tô Ngọc Kỳ rồi, cô sợ Cố Thành Thái không đồng ý, giống như bây giờ vậy, cô cũng sợ Tô Ngọc Kỳ mất đi một bên thận của mình.
Bởi vậy dường như ngày nào cô cũng cho người đi tìm thận thích hợp.
Không chỉ riêng mình cô, mà cả Cố Giác cũng đang đi tìm.
Mà sức khỏe của Cố Thành Thái đang ngày một héo mòn.
Không chịu được sự dày vò của thời gian nữa.
Trong buổi cuối tuần của một tháng sau đó, lúc ăn cơm tối Tô Ngọc Kỳ nói tuần sau mình phải sang Pháp công tác một chuyến, chắc tầm nửa tháng sẽ về, Cố Tinh Tinh mím môi, cô bé không muốn xa cha lâu quá.
Nhưng vẫn rất ngoan.
Ánh mắt đen thẳm của anh dịu dàng tựa như dòng nước biển dưới ánh đèn thủy tinh, anh nhẹ nhàng xoa mái tóc của Tinh Tinh: "Đợi cha về cha sẽ chuẩn bị quà cho các con."
Cố Nhã Thiển vốn đang cầm muỗng ăn cháo chợt làm rơi cái muỗng xuống cái keng, cô ngẩng đầu, đôi môi tái nhợt hơi mím lại: "Anh...Sao anh đi lâu vậy."
Ngón tay cô không kềm chế nổi mà run run rẩy rẩy.
Tô Ngọc Kỳ rút tờ giấy ăn ra lau miệng rồi mới gắp miếng sườn chua ngọt bỏ vào chén cô, tự nhiên nói: "Anh sẽ về nhanh thôi, vừa đúng lúc tới dịp sinh nhật của Allen bên Pháp, anh ta là người thiết kế áo cưới cho em đấy, ắt hẳn em từng nghe nói đến rồi nhỉ. Mấy hôm trước còn nhờ anh chuyển lời nói thích mấy tác phẩm thiết kế của em lắm. Đợi khi nào có thời gian thì anh mời anh ta đến thành phố Hải Châu một chuyến."
Cố Nhã Thiển biết anh muốn làm gì.
Sáng ngày hôm sau lúc anh đi, Cố Nhã Thiển không kiềm được mà cất tiếng gọi: "Tô Ngọc Kỳ."
"Hửm?" Anh khẽ nâng tay xem đồng hồ rồi quay người nhìn cô.
Dường như bọn họ cách nhau cả ngàn tầng ánh sáng vậy.
Cố Nhã Thiển chỉ có một nguyện vọng mà thôi, cô hy vọng Tô Ngọc Kỳ được khỏe mạnh, cũng hy vọng Cố Thành Thái được khỏe mạnh, cô không làm được điều nào cả, anh cứ nghĩ cô không hay biết gì, bước qua hôn phớt lên má cô: "Ngoan nhé, đợi anh về."
Cuống họng Cố Nhã Thiển khàn khàn, cô gật đầu.
Bên trong bệnh viện, Tô Ngọc Kỳ đang làm kiểm tra một loạt, cuộc phẫu thuật thay thận cho Cố Thành Thái được sắp xếp vào ba ngày sau.
Buổi tối, Cố Giác ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, tỉ mỉ quan sát người đàn ông lạnh lùng trước mặt này: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đồng ý?"
"Tôi cũng không muốn đồng ý, nhưng Cố Thành Thái là anh của cô ấy." Cũng là em trai của anh.
Cứ xem như trả lại món nợ năm ấy cho Cố Hướng Nam đi.
/706
|