Sau khi bị đuổi ra khỏi phòng khách, Khả Ái nhìn lên khuôn mặt đen sầm của ông chủ tiệm đồ ngọc, thật ra, tuy cô hay giỡn với ông nhưng mà nếu cái lão già này mà nghiêm túc lên thì bản thân cô cũng rất sợ.
Không khí trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Ông chủ lên tiếng nói: “Cô Cố, những điều mà tôi sắp nói sau đây có lẽ là những điều mà cô vẫn luôn thắc mắc đó.”
“Lưu Chấn Khang chỉ là ba nuôi chứ không phải là cha ruột của cô, cha ruột của cô chính là chủ nhân của chiếc nhẫn ngọc đó.”
Cố Nhã Thiển mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc: “Ông nói cái gì?”
Các khớp ngón tay của cô lập tức căng cứng lại, lộ ra những vết hằn trắng bệch.
Cô nhìn ông chủ tiệm đồ ngọc, tuy trong lòng cô bây giờ vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng trên lý trí,cô vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, khóe môi Cố Nhã Thiển nở ra một nụ cười nhàn nhạt, thốt lên từng câu từng chữ rõ ràng.
“Ông chủ, vậy thì tôi muốn biết, ông đang diễn vai gì ở đây, một ông chủ tiệm đồ ngọc bình thường ngẫu nhiên phát hiện ra chuyện này sao? Hay là một kẻ ngoài cuộc đã sớm ủ mưu đồ từ trước? Hay là ông đang muốn trục lợi lộc gì hả?”
Trên khuôn mặt của ông chủ nở ra một nụ cười tán thưởng: “Cô Cố, cô còn bình tĩnh hơn tưởng tượng của tôi.”
Cố Nhã Thiển chỉ hờ hững trả lời: “Ông chủ cũng ….thần bí hơn cả tưởng tượng của tôi.”
Cố Nhã Thiển đảo mắt nhìn xung quanh.
Mỗi một món đồ nội thất, cũng như những bức thư pháp và tranh quý được đặt ở trung tâm phòng khách này, mỗi thứ đều có giá trị liên thành, hơn nữa, ông ta lại có thể mở một tiệm đồ ngọc ở một nơi vắng vẻ như Tiềm Sơn thế này, thật không giống một người bình thường chút nào.
Cố Nhã Thiển không thích.
Cô không thích cái mùi vị bị người khác nắm trong lòng bàn tay như vậy.
Cô không thích cái cảm giác cái gì mình cũng không biết như vậy, nó làm cô cảm giác như mình chỉ là một quân cờ bị người khác thao túng.
“Cô Cố, tôi tin không bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, nhưng có điều chắc chắn sẽ không phải ở nơi này nữa, hơn nữa, cô Cố cứ yên tâm đi, tôi….chỉ là ông chủ của một tiệm đồ ngọc bình thường mà thôi.”
…….
Cố Nhã Thiển đã về tới Thành Phố Hải Châu.
Người làm trong nhà nói Cậu Tô có một cuộc hợp tác nên đi đến thành phố khác rồi, Cố Nhã Thiển nhau nhau mày dưới, hình như trước đây anh ấy có nói với mình rồi, nhưng mà ai ngờ anh ấy vẫn còn chưa về nữa.
Cô đi lên lầu, hai đứa nhỏ đang đọc sách ở trong phòng ngủ, nhìn thấy cô trở về, bọn chúng vui mừng la hét gọi cô, Tiểu Ngũ đang yên tĩnh nằm bên cạnh nhìn thấy cô cũng vui mừng mà chạy tới.
Ăn xong cơm tối thì trời cũng dần tối đen.
Cố Nhã Thiển lấy chiếc nhẫn đó ra, tỉ mỉ xem xét, đoạn bị nứt được xử lý rất tốt, dường như không còn thấy bất kì dấu vết nứt nào nữa, nhưng điều duy nhất mà cô muốn biết bây giờ chính là….
Chủ nhân của chiếc nhẫn này là ai?
Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ tới bản thân mình lại không phải là con gái ruột của Lưu Chấn Khang.
Mà Lưu Chấn Khang lại…lại như trong nháy mắt đã bốc hơi biến mất đi, cô không tài nào liên lạc được cho ông cả.
….
Buổi tối hai ngày hôm sau thì Tô Ngọc Kỳ trở về, Cố Nhã Thiển đã say giấc, cô chỉ cảm thấy một mùi hương quen thuộc đang bao lấy mình, mùi hương đó mang theo chút hơi thở của gió lạnh bên ngoài.
Cô còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm nhận được một vòng tay quen thuộc đang ôm lấy cô.
“Ưm…” Cố Nhã Thiển vừa chuẩn bị mở miệng thì môi của cô đã bị mút chặt, một bàn tay khác của người đàn ông thì đang cởi nút áo ra, sau đó anh lại ôm chặt người phụ nữ ấm áp nhỏ nhắn ở trong lòng mình.
Cố Nhã Thiển thở không được, cô mở mắt ra, nụ hôn ướt át nhưng cháy bỏng của người đàn ông rơi trên má cô, trên cổ và trên ngực cô.
Sau đó lại không ngừng di chuyển xuống dưới.
Cố Nhã Thiển đẩy anh: “Đừng mà, em buồn ngủ lắm, anh mau đi tắm đi….”
Anh ngoạm lấy vành tai cô, giọng nói mơ mơ hồ hồ: “Tắm xong rồi làm tiếp hả?”
Vừa dứt lời, ngón tay thon dài linh hoạt của anh cởi tấm áo ngủ của cô ra, Cố Nhã Thiển vốn đã ngủ rất say nhưng bây giờ thì hoàn toàn tỉnh rụi, lúc này cô có thể cảm nhận rất rõ ràng từng chuyển động của ngón tay anh đang vuốt ve trên làn da cô, cơ thể cô run lên.
Cô ửng đỏ mặt: “Não của anh có thể nào không chứa mấy cái chuyện này không, đàn ông nên nghĩ tới chuyện kiếm tiền…ai da…”
Cô rên lên một tiếng.
Thân thể cô mềm nhũn ra, cô giương mắt trừng lấy anh, người đàn ông này vậy mà!!
Lại cắn xương quai xanh của mình!
“Tiền anh kiếm không lẽ mợ chủ Tô còn chê chưa đủ?” Tô Ngọc Kỳ chống bàn tay lên bên cạnh má của cô: “ Cả chín ngày rồi, em còn không hiểu nhu cầu của anh với mợ chủ Tô sao, hay là, mợ chủ Tô không muốn?”
Cố Nhã Thiển hận không thể chui vào tấm chăn để trốn, tim cô đập nhanh thình thịch, cô ngượng ngùng nói: “Em mới là không muốn….”
Cho dù có muốn đi nữa cô cũng sẽ không thừa nhận trước mặt anh đâu, nếu không chắc chắn ngày hôm sau cô sẽ không nhấc chân xuống giường nổi cho xem!
“Ưm..nhưng mà anh muốn, muốn tới chết đi được.” Người đàn ông ôm lấy cô qua tấm chăn: “Mợ chủ Tô, em thật tàn nhẫn, cả chín ngày rồi, em thật sự muốn lấy mạng của anh sao?”
……
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời tiết càng lúc càng lạnh hơn.
Buổi tối thứ sáu dùng cơm ở nhà họ Tô, lúc này cô mới biết thì ra nhà họ Tô có một tập quán, đó là vào thứ sáu thì mọi người trong nhà sẽ tụ tập lại dùng cơm.
Tô Diệu Đông và Cố Y cũng đến, Tô Vân Thâm thì gần đây đang ở nước ngoài.
Ăn cơm xong, Cố Nhã Thiển và Cố Y đi dạo trong sân, cô nghe Cố Y kể rất nhiều chuyện liên quan tới mẹ của mình trước đây.
Tuy Cố Y được nhà họ Cố nhận nuôi, nhưng mối quan hệ giữa bà và Cố Nhược Dung lại rất sâu đậm.
Cô không nói gì cả.
Cố Nhã Thiển có hơi do dự, rồi vẫn hỏi một câu: “Dì ơi, dì có biết bên cạnh mẹ con có người nào tên mang chữ ‘Diên’ không?”
Mặt Cố Y lập tức biến sắc.
“Sao con lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Cố Nhã Thiển vốn cũng chả che giấu chuyện gì với Cố Y cả, bởi vì cô có thể cảm nhận được, Cố Y là thật lòng thật dạ đối tốt với cô: “Mẹ để lại cho con một chiếc nhẫn ngọc, bên trong nó có khắc một chữ ‘Diên’.”
Cố Y cắn cắn môi dưới, sau đó bà dời tầm mắt đi tới hướng mà Cố Nhã Thiển không nhìn thấy, hai mắt bà hơi ửng đỏ lên, sau đó lại rất nhanh mà kìm lại, bà nắm chặt tay của Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, xin lỗi con, dì không biết, nhưng hãy nhớ kĩ lời của dì, cất giữ chiếc nhẫn đó thật tốt, đó là vật rất là quan trọng.”
Cố Nhã Thiển gật đầu, nhưng trong lòng cô lại càng tò mò về thân thế chủ nhân của chiếc nhẫn này hơn….
Người đó rốt cuộc là ai?
Cha ruột của cô?
….
Cố Nhã Thiển ở lại Thành Phố Hải Châu ăn Tết, nhà họ Tô chuẩn bị rất náo nhiệt, có rất nhiều khách khứa tới lui trong ngày Tết, hai ngày sau đó, cô và Tô Ngọc Kỳ quay về Thành Phố Vân Châu một chuyến.
Tuy sắc mặt của Cố Lão không được tốt lắm, nhưng tinh thần của ông không tệ, Cố Nhã Thiển rất lo bởi vì dù sao đi nữa thì căn bệnh tim cũ của ông cũng như một quả bom hẹn giờ vậy, rất đáng sợ.
Hai đứa nhỏ mặc quần áo rất sặc sỡ, đó là đồ do cô thiết kế mà, những chiếc áo lông đỏ vô cùng nổi bật, còn có cô và Tô Ngọc Kỳ nữa, cả nhà bốn người xúng xính mặc đồ gia đình.
Nhưng Tô Ngọc Kỳ lại không chịu mặc.
Cố Nhã Thiển cũng biết rõ, kêu một người đàn ông tính tình lạnh lùng hờ hững kiêu ngạo như anh mặc một chiếc áo đỏ nổi bật như vậy, quả thật là….khó mà tưởng tượng được.
Có điều…
“Ông xã à anh mặc thử một lần đi mà? Chúng ta chụp một tấm ảnh chung với nhau.” Cố Nhã Thiển nũng nịu, cô nhớ ra: “Hình như một nhà bốn người chúng ta chưa từng chụp qua một tấm ảnh gia đình a.”
Buổi chiều hôm đó, Cố Giác đã mời một nhiếp ảnh gia nổi tiếng dưới quyền của CK tới.
Đích thân đại BOSS gọi điện thoại tới, nhiếp ảnh gia sao mà không có mặt được a.
Đừng nói tới ngày nghỉ, cho dù anh có đang nằm trên giường bệnh thì cũng phải lết xác xách theo túi truyền dịch tới đây.
Vì đó là cách để anh bày tỏ lòng trung thành của mình với CK mà!
Đại gia đình nhà họ Cố tới hơn mấy mươi người cùng nhau chụp một tấm ảnh, cảnh sắc đầy tuyết trong sân rất đẹp, Cố Nhã Thiển vươn tay ôm lấy cổ của Cố Tinh Tinh, còn Tô Ngọc Kỳ thì một tay bế Cố Dạ Lê lên.
Trong lòng Cố Nhã Thiển thầm nghĩ, hai người này đúng là cha con mà, biểu cảm gương mặt y như hai giọt nước.
Không khí trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Ông chủ lên tiếng nói: “Cô Cố, những điều mà tôi sắp nói sau đây có lẽ là những điều mà cô vẫn luôn thắc mắc đó.”
“Lưu Chấn Khang chỉ là ba nuôi chứ không phải là cha ruột của cô, cha ruột của cô chính là chủ nhân của chiếc nhẫn ngọc đó.”
Cố Nhã Thiển mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc: “Ông nói cái gì?”
Các khớp ngón tay của cô lập tức căng cứng lại, lộ ra những vết hằn trắng bệch.
Cô nhìn ông chủ tiệm đồ ngọc, tuy trong lòng cô bây giờ vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng trên lý trí,cô vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, khóe môi Cố Nhã Thiển nở ra một nụ cười nhàn nhạt, thốt lên từng câu từng chữ rõ ràng.
“Ông chủ, vậy thì tôi muốn biết, ông đang diễn vai gì ở đây, một ông chủ tiệm đồ ngọc bình thường ngẫu nhiên phát hiện ra chuyện này sao? Hay là một kẻ ngoài cuộc đã sớm ủ mưu đồ từ trước? Hay là ông đang muốn trục lợi lộc gì hả?”
Trên khuôn mặt của ông chủ nở ra một nụ cười tán thưởng: “Cô Cố, cô còn bình tĩnh hơn tưởng tượng của tôi.”
Cố Nhã Thiển chỉ hờ hững trả lời: “Ông chủ cũng ….thần bí hơn cả tưởng tượng của tôi.”
Cố Nhã Thiển đảo mắt nhìn xung quanh.
Mỗi một món đồ nội thất, cũng như những bức thư pháp và tranh quý được đặt ở trung tâm phòng khách này, mỗi thứ đều có giá trị liên thành, hơn nữa, ông ta lại có thể mở một tiệm đồ ngọc ở một nơi vắng vẻ như Tiềm Sơn thế này, thật không giống một người bình thường chút nào.
Cố Nhã Thiển không thích.
Cô không thích cái mùi vị bị người khác nắm trong lòng bàn tay như vậy.
Cô không thích cái cảm giác cái gì mình cũng không biết như vậy, nó làm cô cảm giác như mình chỉ là một quân cờ bị người khác thao túng.
“Cô Cố, tôi tin không bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, nhưng có điều chắc chắn sẽ không phải ở nơi này nữa, hơn nữa, cô Cố cứ yên tâm đi, tôi….chỉ là ông chủ của một tiệm đồ ngọc bình thường mà thôi.”
…….
Cố Nhã Thiển đã về tới Thành Phố Hải Châu.
Người làm trong nhà nói Cậu Tô có một cuộc hợp tác nên đi đến thành phố khác rồi, Cố Nhã Thiển nhau nhau mày dưới, hình như trước đây anh ấy có nói với mình rồi, nhưng mà ai ngờ anh ấy vẫn còn chưa về nữa.
Cô đi lên lầu, hai đứa nhỏ đang đọc sách ở trong phòng ngủ, nhìn thấy cô trở về, bọn chúng vui mừng la hét gọi cô, Tiểu Ngũ đang yên tĩnh nằm bên cạnh nhìn thấy cô cũng vui mừng mà chạy tới.
Ăn xong cơm tối thì trời cũng dần tối đen.
Cố Nhã Thiển lấy chiếc nhẫn đó ra, tỉ mỉ xem xét, đoạn bị nứt được xử lý rất tốt, dường như không còn thấy bất kì dấu vết nứt nào nữa, nhưng điều duy nhất mà cô muốn biết bây giờ chính là….
Chủ nhân của chiếc nhẫn này là ai?
Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ tới bản thân mình lại không phải là con gái ruột của Lưu Chấn Khang.
Mà Lưu Chấn Khang lại…lại như trong nháy mắt đã bốc hơi biến mất đi, cô không tài nào liên lạc được cho ông cả.
….
Buổi tối hai ngày hôm sau thì Tô Ngọc Kỳ trở về, Cố Nhã Thiển đã say giấc, cô chỉ cảm thấy một mùi hương quen thuộc đang bao lấy mình, mùi hương đó mang theo chút hơi thở của gió lạnh bên ngoài.
Cô còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm nhận được một vòng tay quen thuộc đang ôm lấy cô.
“Ưm…” Cố Nhã Thiển vừa chuẩn bị mở miệng thì môi của cô đã bị mút chặt, một bàn tay khác của người đàn ông thì đang cởi nút áo ra, sau đó anh lại ôm chặt người phụ nữ ấm áp nhỏ nhắn ở trong lòng mình.
Cố Nhã Thiển thở không được, cô mở mắt ra, nụ hôn ướt át nhưng cháy bỏng của người đàn ông rơi trên má cô, trên cổ và trên ngực cô.
Sau đó lại không ngừng di chuyển xuống dưới.
Cố Nhã Thiển đẩy anh: “Đừng mà, em buồn ngủ lắm, anh mau đi tắm đi….”
Anh ngoạm lấy vành tai cô, giọng nói mơ mơ hồ hồ: “Tắm xong rồi làm tiếp hả?”
Vừa dứt lời, ngón tay thon dài linh hoạt của anh cởi tấm áo ngủ của cô ra, Cố Nhã Thiển vốn đã ngủ rất say nhưng bây giờ thì hoàn toàn tỉnh rụi, lúc này cô có thể cảm nhận rất rõ ràng từng chuyển động của ngón tay anh đang vuốt ve trên làn da cô, cơ thể cô run lên.
Cô ửng đỏ mặt: “Não của anh có thể nào không chứa mấy cái chuyện này không, đàn ông nên nghĩ tới chuyện kiếm tiền…ai da…”
Cô rên lên một tiếng.
Thân thể cô mềm nhũn ra, cô giương mắt trừng lấy anh, người đàn ông này vậy mà!!
Lại cắn xương quai xanh của mình!
“Tiền anh kiếm không lẽ mợ chủ Tô còn chê chưa đủ?” Tô Ngọc Kỳ chống bàn tay lên bên cạnh má của cô: “ Cả chín ngày rồi, em còn không hiểu nhu cầu của anh với mợ chủ Tô sao, hay là, mợ chủ Tô không muốn?”
Cố Nhã Thiển hận không thể chui vào tấm chăn để trốn, tim cô đập nhanh thình thịch, cô ngượng ngùng nói: “Em mới là không muốn….”
Cho dù có muốn đi nữa cô cũng sẽ không thừa nhận trước mặt anh đâu, nếu không chắc chắn ngày hôm sau cô sẽ không nhấc chân xuống giường nổi cho xem!
“Ưm..nhưng mà anh muốn, muốn tới chết đi được.” Người đàn ông ôm lấy cô qua tấm chăn: “Mợ chủ Tô, em thật tàn nhẫn, cả chín ngày rồi, em thật sự muốn lấy mạng của anh sao?”
……
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời tiết càng lúc càng lạnh hơn.
Buổi tối thứ sáu dùng cơm ở nhà họ Tô, lúc này cô mới biết thì ra nhà họ Tô có một tập quán, đó là vào thứ sáu thì mọi người trong nhà sẽ tụ tập lại dùng cơm.
Tô Diệu Đông và Cố Y cũng đến, Tô Vân Thâm thì gần đây đang ở nước ngoài.
Ăn cơm xong, Cố Nhã Thiển và Cố Y đi dạo trong sân, cô nghe Cố Y kể rất nhiều chuyện liên quan tới mẹ của mình trước đây.
Tuy Cố Y được nhà họ Cố nhận nuôi, nhưng mối quan hệ giữa bà và Cố Nhược Dung lại rất sâu đậm.
Cô không nói gì cả.
Cố Nhã Thiển có hơi do dự, rồi vẫn hỏi một câu: “Dì ơi, dì có biết bên cạnh mẹ con có người nào tên mang chữ ‘Diên’ không?”
Mặt Cố Y lập tức biến sắc.
“Sao con lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Cố Nhã Thiển vốn cũng chả che giấu chuyện gì với Cố Y cả, bởi vì cô có thể cảm nhận được, Cố Y là thật lòng thật dạ đối tốt với cô: “Mẹ để lại cho con một chiếc nhẫn ngọc, bên trong nó có khắc một chữ ‘Diên’.”
Cố Y cắn cắn môi dưới, sau đó bà dời tầm mắt đi tới hướng mà Cố Nhã Thiển không nhìn thấy, hai mắt bà hơi ửng đỏ lên, sau đó lại rất nhanh mà kìm lại, bà nắm chặt tay của Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, xin lỗi con, dì không biết, nhưng hãy nhớ kĩ lời của dì, cất giữ chiếc nhẫn đó thật tốt, đó là vật rất là quan trọng.”
Cố Nhã Thiển gật đầu, nhưng trong lòng cô lại càng tò mò về thân thế chủ nhân của chiếc nhẫn này hơn….
Người đó rốt cuộc là ai?
Cha ruột của cô?
….
Cố Nhã Thiển ở lại Thành Phố Hải Châu ăn Tết, nhà họ Tô chuẩn bị rất náo nhiệt, có rất nhiều khách khứa tới lui trong ngày Tết, hai ngày sau đó, cô và Tô Ngọc Kỳ quay về Thành Phố Vân Châu một chuyến.
Tuy sắc mặt của Cố Lão không được tốt lắm, nhưng tinh thần của ông không tệ, Cố Nhã Thiển rất lo bởi vì dù sao đi nữa thì căn bệnh tim cũ của ông cũng như một quả bom hẹn giờ vậy, rất đáng sợ.
Hai đứa nhỏ mặc quần áo rất sặc sỡ, đó là đồ do cô thiết kế mà, những chiếc áo lông đỏ vô cùng nổi bật, còn có cô và Tô Ngọc Kỳ nữa, cả nhà bốn người xúng xính mặc đồ gia đình.
Nhưng Tô Ngọc Kỳ lại không chịu mặc.
Cố Nhã Thiển cũng biết rõ, kêu một người đàn ông tính tình lạnh lùng hờ hững kiêu ngạo như anh mặc một chiếc áo đỏ nổi bật như vậy, quả thật là….khó mà tưởng tượng được.
Có điều…
“Ông xã à anh mặc thử một lần đi mà? Chúng ta chụp một tấm ảnh chung với nhau.” Cố Nhã Thiển nũng nịu, cô nhớ ra: “Hình như một nhà bốn người chúng ta chưa từng chụp qua một tấm ảnh gia đình a.”
Buổi chiều hôm đó, Cố Giác đã mời một nhiếp ảnh gia nổi tiếng dưới quyền của CK tới.
Đích thân đại BOSS gọi điện thoại tới, nhiếp ảnh gia sao mà không có mặt được a.
Đừng nói tới ngày nghỉ, cho dù anh có đang nằm trên giường bệnh thì cũng phải lết xác xách theo túi truyền dịch tới đây.
Vì đó là cách để anh bày tỏ lòng trung thành của mình với CK mà!
Đại gia đình nhà họ Cố tới hơn mấy mươi người cùng nhau chụp một tấm ảnh, cảnh sắc đầy tuyết trong sân rất đẹp, Cố Nhã Thiển vươn tay ôm lấy cổ của Cố Tinh Tinh, còn Tô Ngọc Kỳ thì một tay bế Cố Dạ Lê lên.
Trong lòng Cố Nhã Thiển thầm nghĩ, hai người này đúng là cha con mà, biểu cảm gương mặt y như hai giọt nước.
/706
|