Dì Hạ bưng rau xào đi ra ngoài, Tô Ngọc Kỳ vào phòng bếp, nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn dịu dàng của người phụ nữ, cô đang cắt rau.
Người đàn ông đi qua.
Cố Nhã Thiển đã sớm nhận ra Tô Ngọc Kỳ đến đây.
Khi trong sân truyền đến tiếng động cơ xe, cô đã nhận ra anh trở về rồi, cô có rất nhiều lời muốn hỏi anh, hỏi mấy ngày nay anh đang bận chuyện gì, gọi điện thoại không nghe, tin tức gì cũng không có.
Nhưng mà anh về rồi.
Cố Nhã Thiển lại không biết nên nói cái gì.
Cô mất trí nhớ rồi.
Cô không nhớ rõ gì cả.
Chỉ có anh nhớ rõ những chuyện trước kia của bọn họ, như thế rất không công bằng.
Cô chính là người đau khổ chờ đợi, nhưng không biết thời gian cuối cùng là ở đâu.
"Nhã Thiển." Người đàn ông ôm lấy cô từ sau lưng, không nặng không nhẹ gác cằm trên vai cô, hai tay cuốn lấy vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ.
Cố Nhã Thiển dừng động tác trong tay lại.
Nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng.
Sau đó cô há há miệng: “Anh trở về rồi, mọi chuyện đều bận xong rồi sao.”
"Ừm." Tô Ngọc Kỳ nhắm nhắm mắt, cánh tay hơi siết chặt rồi thả lỏng, giống như nhớ tới chuyện cũ trước kia, đôi mắt trở nên u ám.
"Xuy...” Vừa mới không cẩn thận, Cố Nhã Thiển đụng phải vết thương trên ngón tay, khẽ nhíu mày, tâm trạng rối loạn.
Tô Ngọc Kỳ nhíu mày, nhìn miệng vết thương trên ngón tay của người phụ nữ, khuôn mặt tuấn tú trở nên nặng nề, không cho giải thích kéo cô đi ra ngoài, để cô ngồi trên sô pha, xoay người tìm hòm thuốc từ trong ngăn kéo dưới bàn trà.
Lấy cồn iot ra, bôi loạn lên miệng vết thương trên đầu ngón tay của người phụ nữ.
Quấn một vòng vải trắng.
"Em không sao, chỉ là không cần thận cắt trúng thôi, không cần khoa trương như vậy đâu." Cố Nhã Thiển muốn rút tay về, cô vốn định đợi sau khi cầm máu dán băng cá nhân lên là được rồi.
Người đàn ông đến gần nắm lấy tay cô, không để cho cô động đậy dù là một chút.
Cố Nhã Thiển nhìn khuôn mặt nặng nề của người đàn ông, không lên tiếng nữa, mặc cho anh quấn vải trắng quanh vết thương, từ góc độ này, cô nhìn khuôn mặt của người đàn ông, đường nét rõ ràng, vô cùng đẹp mắt dưới ánh đèn.
Nhưng mà cô phát hiện, hình như mình có chỗ dựa nên không sợ để một người được anh thích.
Vì cô biết, anh thích cô.
Cô là vợ trước của anh.
Mặc cho trong trí nhớ chấp nhận việc thích này.
Nhưng mà cô phát hiện, cô hoàn toàn không hiểu người đàn ông này.
"Nhã Thiển." Tô Ngọc Kỳ ôm lấy cô, nhìn khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của người phụ nữ, giọng nói trầm thấp rơi vào bên tai cô: "Có phải tức giận rồi không?"
Anh nhớ tới mười mấy cuộc gọi nhỡ của cô.
Ôm cô càng chặt hơn: "Xin lỗi, hôm đó anh uống nhiều, không có nghe thấy." Dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve hai má của người phụ nữ: "Sau này sẽ không thế nữa, Nhã Thiển."
Cố Nhã Thiển cắn môi, khẽ nở nụ cười.
Bốn phương tám hướng đều là hơi thở trên người người đàn ông.
Lắng nghe giọng nói dịu dàng của anh.
Nhưng mà nơi đáy lòng lại không thoải mái, cô nghĩ tới Tinh Tinh bị sốt nằm trong lòng mình, cô nhớ tới mình gọi mười mấy cuộc điện thoại cho anh.
"Tô Ngọc Kỳ, nếu.. nếu em xảy ra chuyện, bệnh viện gọi điện thoại cho anh, gọi mười mấy lần, anh uống say rồi không có nghe..."
"Câm miệng!" Tô Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt của người phụ nữ, ngón tay nâng cằm cô lên: "Không cho nói mình như vậy."
Người phụ nữ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Được thôi, em không nói mình như thế, vậy, Tô Ngọc Kỳ, sau này anh có chuyện quan trọng muốn gọi điện thoại cho em em cũng không nghe, em cũng lấy lý do uống say rồi để thoái thác có được không?"
Ngũ quan dịu dàng tĩnh lặng của cô mang vẻ đẹp mông lung dưới ánh đèn thủy tinh.
Cố Nhã Thiển biết, có lẽ anh thật sự có tiệc xã giao, uống say rồi, nhưng mà, vì sao anh ở thành phố Hải Châu nhiều ngày như vậy, lại không nói cho cô chút tin tức nào, lúc ban ngày gọi điện thoại anh cũng không nghe.
Cô là người, là một người phụ nữ, cô cũng có ỷ lại.
Lúc con gái bị sốt, chuyện cô muốn nhất, cũng chỉ là anh ở bên cạnh, cả nhà ở cạnh nhau.
Cô sẵn lòng tin tưởng anh.
Nhưng mà, cô cũng sợ thất vọng.
Trí nhớ của cô trống rỗng, tất cả mọi người đều có thể thêm vào.
Người đàn ông nắm chặt cằm cô, trực tiếp hôn cô, Cố Nhã Thiển vùng vẫy mấy cái, dùng răng cắn mạnh, người đàn ông đau đớn nhíu mày, nhưng cũng không buông cô ra.
Ngược lại ôm càng chặt hơn.
Dường như muốn hòa tan người phụ nữ vào trong xương thịt của mình.
Cố Nhã Thiển bị hôn đến khó chịu, anh giống như một con thú dữ vậy, cô cau mày, bị đè trên sô pha, cô muốn đẩy anh ra.
Cô không biết người đàn ông này bị sao vậy.
Rõ ràng khi nãy còn rất tốt.
Lúc này hơi thở lại đột nhiên thay đổi.
Hơi thở hung ác lạnh lẽo khiến cô có chút sợ hãi.
Nụ hôn của anh mang theo ham muốn chiếm giữ điên cuồng đặt lên đôi má, cằm, cổ của cô, cuối cùng Cố Nhã Thiển cũng có thể hít thở, há to miệng thở dốc hai tiếng, mới nhớ tới bây giờ còn ở trên sô pha: “Tô Ngọc Kỳ, anh ở đây phát điên cái gì vậy?”
Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh.
Động tác của người đàn ông dừng lại, hai tay chống lên sô pha, khóa chặt cô vào trong lòng mình, một tư thế vô cùng chiếm giữ.
Trên lầu truyền đến tiếng bịch bịch xuống lầu.
Cố Nhã Thiển vội vàng đẩy anh ra, sau đó ngồi dậy sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn của mình, không quan tâm tới anh nữa, đứng dậy đi về phía nhà ăn.
Hai đứa bé kia đi xuống lầu.
Tô Ngọc Kỳ sửa sang lại cổ tay áo của mình, cũng đi tới.
....
Cơm nước xong, Cố Nhã Thiển ở lại biệt thự chơi đùa với Tinh Tinh một lát, nhìn thấy Dạ Lê bắt đầu ngủ gật, nhìn nhìn giờ, đã sắp chín giờ rồi, cho nên dẫn Dạ Lê rời đi.
Tô Ngọc Kỳ tắm rửa xong đi xuống từ trên lầu, Cố Nhã Thiển đã đi rồi, bé gái ngồi trên sô pha xem hoạt hình, người đàn ông nhìn giờ, mở rộng bước dài ôm cô bé lên: "Đừng xem nữa, phải chuẩn bị nghỉ ngơi rồi."
Cô bé ôm lấy cổ của người đàn ông, mềm mại cầu xin: "Không muốn, để con xem một tập nữa, ba, xem một tập thôi được không."
"Không được."
Tô Ngọc Kỳ rất nuông chiều Tinh Tinh, nhưng không phải nuông chiều đến bất chấp.
"Nếu không ngủ sao mai có thể đến trường được?"
Tinh Tinh mềm mại nằm sấp trên vai Tô Ngọc Kỳ, nhỏ giọng nói: “Mẹ xin nghỉ cho con rồi, ngày mốt mới đi học."
Dì Hạ bưng một ly nước đi tới: "Ông chủ, cô chủ nhỏ bị sốt vừa khỏi, cô Cố xin nghỉ cho cô chủ nhỏ, ngày mốt mới đi học."
Người đàn ông nhíu mày: “Tinh Tinh phát sốt?"
Anh đưa tay phủ lên trán cô bé.
Nhiệt độ đã trở lại bình thường rồi.
Bé gái nói: "Ba, Tinh Tinh đã khỏi rồi."
Trong phòng ngủ.
Cô bé uống thuốc xong ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường.
Tô Ngọc Kỳ ngồi ở bên giường, nhìn cô bé đã ngủ say, anh nhớ tới lời nói của dì Hạ: "Đột nhiên cô chủ nhỏ bị sốt, lúc ấy tôi dẫn cô chủ nhỏ đi bệnh viện, gọi điện thoại cho ông chủ nhưng ông chủ không nghe, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho cô Cố, chẳng mấy chốc cô Cố đã chạy đến rồi."
Người đàn ông lấy điện thoại ra, nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ của nhật ký cuộc gọi đêm hôm đó, đều là tối hôm đó, do cô gọi đến.
Nhưng mà.. anh đều không nghe.
Người đàn ông đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, theo giờ này có lẽ cô đã về ‘Tĩnh Uyển’rồi, mới gọi một cuộc điện thoại qua.
Người đàn ông đi qua.
Cố Nhã Thiển đã sớm nhận ra Tô Ngọc Kỳ đến đây.
Khi trong sân truyền đến tiếng động cơ xe, cô đã nhận ra anh trở về rồi, cô có rất nhiều lời muốn hỏi anh, hỏi mấy ngày nay anh đang bận chuyện gì, gọi điện thoại không nghe, tin tức gì cũng không có.
Nhưng mà anh về rồi.
Cố Nhã Thiển lại không biết nên nói cái gì.
Cô mất trí nhớ rồi.
Cô không nhớ rõ gì cả.
Chỉ có anh nhớ rõ những chuyện trước kia của bọn họ, như thế rất không công bằng.
Cô chính là người đau khổ chờ đợi, nhưng không biết thời gian cuối cùng là ở đâu.
"Nhã Thiển." Người đàn ông ôm lấy cô từ sau lưng, không nặng không nhẹ gác cằm trên vai cô, hai tay cuốn lấy vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ.
Cố Nhã Thiển dừng động tác trong tay lại.
Nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng.
Sau đó cô há há miệng: “Anh trở về rồi, mọi chuyện đều bận xong rồi sao.”
"Ừm." Tô Ngọc Kỳ nhắm nhắm mắt, cánh tay hơi siết chặt rồi thả lỏng, giống như nhớ tới chuyện cũ trước kia, đôi mắt trở nên u ám.
"Xuy...” Vừa mới không cẩn thận, Cố Nhã Thiển đụng phải vết thương trên ngón tay, khẽ nhíu mày, tâm trạng rối loạn.
Tô Ngọc Kỳ nhíu mày, nhìn miệng vết thương trên ngón tay của người phụ nữ, khuôn mặt tuấn tú trở nên nặng nề, không cho giải thích kéo cô đi ra ngoài, để cô ngồi trên sô pha, xoay người tìm hòm thuốc từ trong ngăn kéo dưới bàn trà.
Lấy cồn iot ra, bôi loạn lên miệng vết thương trên đầu ngón tay của người phụ nữ.
Quấn một vòng vải trắng.
"Em không sao, chỉ là không cần thận cắt trúng thôi, không cần khoa trương như vậy đâu." Cố Nhã Thiển muốn rút tay về, cô vốn định đợi sau khi cầm máu dán băng cá nhân lên là được rồi.
Người đàn ông đến gần nắm lấy tay cô, không để cho cô động đậy dù là một chút.
Cố Nhã Thiển nhìn khuôn mặt nặng nề của người đàn ông, không lên tiếng nữa, mặc cho anh quấn vải trắng quanh vết thương, từ góc độ này, cô nhìn khuôn mặt của người đàn ông, đường nét rõ ràng, vô cùng đẹp mắt dưới ánh đèn.
Nhưng mà cô phát hiện, hình như mình có chỗ dựa nên không sợ để một người được anh thích.
Vì cô biết, anh thích cô.
Cô là vợ trước của anh.
Mặc cho trong trí nhớ chấp nhận việc thích này.
Nhưng mà cô phát hiện, cô hoàn toàn không hiểu người đàn ông này.
"Nhã Thiển." Tô Ngọc Kỳ ôm lấy cô, nhìn khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của người phụ nữ, giọng nói trầm thấp rơi vào bên tai cô: "Có phải tức giận rồi không?"
Anh nhớ tới mười mấy cuộc gọi nhỡ của cô.
Ôm cô càng chặt hơn: "Xin lỗi, hôm đó anh uống nhiều, không có nghe thấy." Dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve hai má của người phụ nữ: "Sau này sẽ không thế nữa, Nhã Thiển."
Cố Nhã Thiển cắn môi, khẽ nở nụ cười.
Bốn phương tám hướng đều là hơi thở trên người người đàn ông.
Lắng nghe giọng nói dịu dàng của anh.
Nhưng mà nơi đáy lòng lại không thoải mái, cô nghĩ tới Tinh Tinh bị sốt nằm trong lòng mình, cô nhớ tới mình gọi mười mấy cuộc điện thoại cho anh.
"Tô Ngọc Kỳ, nếu.. nếu em xảy ra chuyện, bệnh viện gọi điện thoại cho anh, gọi mười mấy lần, anh uống say rồi không có nghe..."
"Câm miệng!" Tô Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt của người phụ nữ, ngón tay nâng cằm cô lên: "Không cho nói mình như vậy."
Người phụ nữ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Được thôi, em không nói mình như thế, vậy, Tô Ngọc Kỳ, sau này anh có chuyện quan trọng muốn gọi điện thoại cho em em cũng không nghe, em cũng lấy lý do uống say rồi để thoái thác có được không?"
Ngũ quan dịu dàng tĩnh lặng của cô mang vẻ đẹp mông lung dưới ánh đèn thủy tinh.
Cố Nhã Thiển biết, có lẽ anh thật sự có tiệc xã giao, uống say rồi, nhưng mà, vì sao anh ở thành phố Hải Châu nhiều ngày như vậy, lại không nói cho cô chút tin tức nào, lúc ban ngày gọi điện thoại anh cũng không nghe.
Cô là người, là một người phụ nữ, cô cũng có ỷ lại.
Lúc con gái bị sốt, chuyện cô muốn nhất, cũng chỉ là anh ở bên cạnh, cả nhà ở cạnh nhau.
Cô sẵn lòng tin tưởng anh.
Nhưng mà, cô cũng sợ thất vọng.
Trí nhớ của cô trống rỗng, tất cả mọi người đều có thể thêm vào.
Người đàn ông nắm chặt cằm cô, trực tiếp hôn cô, Cố Nhã Thiển vùng vẫy mấy cái, dùng răng cắn mạnh, người đàn ông đau đớn nhíu mày, nhưng cũng không buông cô ra.
Ngược lại ôm càng chặt hơn.
Dường như muốn hòa tan người phụ nữ vào trong xương thịt của mình.
Cố Nhã Thiển bị hôn đến khó chịu, anh giống như một con thú dữ vậy, cô cau mày, bị đè trên sô pha, cô muốn đẩy anh ra.
Cô không biết người đàn ông này bị sao vậy.
Rõ ràng khi nãy còn rất tốt.
Lúc này hơi thở lại đột nhiên thay đổi.
Hơi thở hung ác lạnh lẽo khiến cô có chút sợ hãi.
Nụ hôn của anh mang theo ham muốn chiếm giữ điên cuồng đặt lên đôi má, cằm, cổ của cô, cuối cùng Cố Nhã Thiển cũng có thể hít thở, há to miệng thở dốc hai tiếng, mới nhớ tới bây giờ còn ở trên sô pha: “Tô Ngọc Kỳ, anh ở đây phát điên cái gì vậy?”
Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh.
Động tác của người đàn ông dừng lại, hai tay chống lên sô pha, khóa chặt cô vào trong lòng mình, một tư thế vô cùng chiếm giữ.
Trên lầu truyền đến tiếng bịch bịch xuống lầu.
Cố Nhã Thiển vội vàng đẩy anh ra, sau đó ngồi dậy sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn của mình, không quan tâm tới anh nữa, đứng dậy đi về phía nhà ăn.
Hai đứa bé kia đi xuống lầu.
Tô Ngọc Kỳ sửa sang lại cổ tay áo của mình, cũng đi tới.
....
Cơm nước xong, Cố Nhã Thiển ở lại biệt thự chơi đùa với Tinh Tinh một lát, nhìn thấy Dạ Lê bắt đầu ngủ gật, nhìn nhìn giờ, đã sắp chín giờ rồi, cho nên dẫn Dạ Lê rời đi.
Tô Ngọc Kỳ tắm rửa xong đi xuống từ trên lầu, Cố Nhã Thiển đã đi rồi, bé gái ngồi trên sô pha xem hoạt hình, người đàn ông nhìn giờ, mở rộng bước dài ôm cô bé lên: "Đừng xem nữa, phải chuẩn bị nghỉ ngơi rồi."
Cô bé ôm lấy cổ của người đàn ông, mềm mại cầu xin: "Không muốn, để con xem một tập nữa, ba, xem một tập thôi được không."
"Không được."
Tô Ngọc Kỳ rất nuông chiều Tinh Tinh, nhưng không phải nuông chiều đến bất chấp.
"Nếu không ngủ sao mai có thể đến trường được?"
Tinh Tinh mềm mại nằm sấp trên vai Tô Ngọc Kỳ, nhỏ giọng nói: “Mẹ xin nghỉ cho con rồi, ngày mốt mới đi học."
Dì Hạ bưng một ly nước đi tới: "Ông chủ, cô chủ nhỏ bị sốt vừa khỏi, cô Cố xin nghỉ cho cô chủ nhỏ, ngày mốt mới đi học."
Người đàn ông nhíu mày: “Tinh Tinh phát sốt?"
Anh đưa tay phủ lên trán cô bé.
Nhiệt độ đã trở lại bình thường rồi.
Bé gái nói: "Ba, Tinh Tinh đã khỏi rồi."
Trong phòng ngủ.
Cô bé uống thuốc xong ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường.
Tô Ngọc Kỳ ngồi ở bên giường, nhìn cô bé đã ngủ say, anh nhớ tới lời nói của dì Hạ: "Đột nhiên cô chủ nhỏ bị sốt, lúc ấy tôi dẫn cô chủ nhỏ đi bệnh viện, gọi điện thoại cho ông chủ nhưng ông chủ không nghe, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho cô Cố, chẳng mấy chốc cô Cố đã chạy đến rồi."
Người đàn ông lấy điện thoại ra, nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ của nhật ký cuộc gọi đêm hôm đó, đều là tối hôm đó, do cô gọi đến.
Nhưng mà.. anh đều không nghe.
Người đàn ông đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, theo giờ này có lẽ cô đã về ‘Tĩnh Uyển’rồi, mới gọi một cuộc điện thoại qua.
/706
|