Cô trực tiếp tắt máy tính của người đàn ông, kéo cái bàn tới, nhìn Hoàng Hưng đi vào từ ngoài cửa: "Không phải tôi đã dặn dò cậu không được cho anh ấy tiếp tục làm việc sao? Bác sĩ cũng từng nói phải nghỉ ngơi cho tốt mà."
Hoàng Hưng nhìn thoáng qua Tô Ngọc Kỳ, sao anh ta có thể khuyên Tổng Giám đốc Tô được chứ, cũng may có cô Cố đến đây.
"Vâng, tôi nhất định sẽ chăm sóc Tổng Giám đốc Tô cẩn thận."
Đi qua đón lấy laptop và bàn nhỏ từ trong tay Cố Nhã Thiển, tìm một chỗ đặt xuống, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, để không gian lại cho bọn họ.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Cố Nhã Thiển ngồi một bên cầm lấy táo bắt đầu gọt vỏ, im lặng không nói một câu.
"Tức giận?" Người đàn ông khàn khàn mở miệng: "Khi nãy anh chỉ là xem lướt qua tài liệu thôi.”
Anh nhìn người phụ nữ cúi thấp đầu, chỉ lộ ra một cái cằm tinh xảo, người đàn ông nâng tay nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên khiến cô phải nhìn mình.
Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng nhíu mày: "Anh làm gì vậy?"
Thân thể của mình mình còn không quan tâm, cô có thể nói gì chứ?
Người đàn ông cúi đầu cười than một tiếng: "Được rồi, anh đồng ý lúc sức khỏe chưa hồi phục sẽ cố hết sức xem ít tài liệu hơn, như vậy có được không?"
Cái này thì tạm được.
Cố Nhã Thiển gật đầu, cắt quả táo đã gọt vỏ xong thành khối nhỏ, rất tự nhiên đưa đến bên môi người đàn ông.
Anh ăn một miếng rồi ngậm lấy ngón tay cô.
Người phụ nữ vội vàng rút tay về trừng anh.
Lúc muộn hơn một chút, y tá đến đây thay thuốc, Cố Nhã Thiển đứng ở một bên nhìn miệng vết thương nghiêm trọng kia, tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào chứ, cô từ từ nắm chặt hai tay.
Nếu không phải vì cứu cô, anh cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
Y tá thay thuốc xong dặn dò vài câu, sau đó rời khỏi, Cố Nhã Thiển mím môi, vành mắt dày đặc sương mù, cô rất muốn nói một tiếng cảm ơn với anh, nhưng mấy chữ này lại quá ít ỏi.
Bị thương nặng như vậy, thế còn lừa mình nữa.
Nếu không phải hôm nay Hoàng Hưng nói với cô, có lẽ cô vẫn sẽ không biết.
Vẫn sẽ không hay biết gì.
Mãi đến khi vết thương của Tô Ngọc Kỳ lành rồi, cô cũng sẽ không biết.
Tô Ngọc Kỳ tựa vào đầu giường, nhìn hốc mắt đỏ bừng của người phụ nữ, trong lòng khẽ run rẩy: "Nhã Thiển.."
"Làm chuyện tốt không để lại tên, ngài Tô nghĩ mình là Lôi Phong sao?" Cố Nhã Thiển nghiêng mặt nhìn anh, giọng nói vừa rõ ràng vừa run rẩy: “Vì sao anh không nói cho em biết!"
Thật ra Cố Nhã Thiển cũng biết.
Chỉ là cô thật sự không thể khống chế bản thân mình, nước mắt lại rơi xuống: "Sợ em lo lắng cho anh sao? Sao anh lại cao cả như vậy, không, là kiêu căng ngạo mạn, anh nghĩ rằng em sẽ lo lắng cho anh sao? Em sẽ không đâu?"
"Sẽ không, sẽ không vậy sao em lại phải khóc?" Tô Ngọc Kỳ nắm chặt lấy cổ tay của người phụ nữ, dùng một chút sức kéo Cố Nhã Thiển ngã ngồi xuống bên giường, bị người đàn ông ôm vào trong lòng, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói mờ ám mơ hồ của anh: “Nhã Thiển.”
Nước mắt của Cố Nhã Thiển lại càng cuộn trào mãnh liệt, bị anh ôm càng chặt hơn.
Cũng không biết là loại cảm xúc gì, uất ức, hay là không cam lòng, còn có sợ hãi, các loại cảm xúc phức tạp trong nháy mắt đều cuộn lên trong lòng, bên tai là tiếng tim đập của người đàn ông, sâu trong nội tâm bị rung động mãnh liệt.
Đợi mãi đến khi cô không khóc nữa, người đàn ông cúi thấp đầu hôn lên môi cô.
Lông mi của Cố Nhã Thiển khẽ rung động, bị người đàn ông nắm lấy hai tay, nụ hôn của anh cũng không bá đạo như trước đây, mà vừa lưu luyến vừa dịu dàng, nhẹ nhàng mổ lên má cô, cổ cô.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả xuống, còn có tiếng nói khàn khàn mơ hồ dừng bên tai cô.
"Nhã Thiển, anh tình nguyện để em hiểu lầm anh, cũng không muốn nhìn thấy em khóc, có biết không? Không muốn khiến em phải lo lắng vì anh, một người đàn ông khiến phụ nữ khóc, chỉ có thể chứng tỏ, anh ta không có bản lĩnh."
"Nhã Thiển, anh hy vọng em có thể tin tưởng anh."
Cố Nhã Thiển thoáng ngơ ngác, bởi vì lời nói của người đàn ông, cô nhìn anh, mặt của anh đang phóng to trước mắt cô, cô nhìn vào đôi mắt tối đen sâu không thấy đáy kia, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Mỗi một dây thần kinh trên cơ thể đều đang run rẩy, cô cũng không chống lại việc anh hôn mình.
Cô cẩn thận để ý sợ đụng chạm đến vết thương của anh, muốn nhắc nhở anh, lại bị nụ hôn của anh chặn lại một lần nữa.
Tô Ngọc Kỳ nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ dưới người mình, con ngươi sạch sẽ trong suốt không có một hạt bụi, anh cực kỳ yêu đôi mắt này.
Cúi đầu hôn lên đôi mắt của người phụ nữ.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông lưu luyến bên tai cô: "Gả cho anh, Nhã Thiển."
......
Thời gian nửa tháng trôi qua.
Tô Ngọc Kỳ trở về Nhất Hào Hoa Đình dưỡng bệnh, gần như mỗi buổi chiều, Cố Nhã Thiển đều đi đón Tinh Tinh và Dạ Lê tan học, dẫn hai đứa bé cùng đi về Nhất Hào Hoa Đình.
Vết thương của Tô Ngọc Kỳ dần dần hồi phục, có lúc buổi tối sẽ đích thân xuống bếp.
Cố Dạ Lê cũng không có kháng cự anh, rất nhiều lúc Cố Nhã Thiển nhìn Cố Dạ Lê và Tô Ngọc Kỳ ở cùng nhau, đều sẽ suy nghĩ làm sao để nói với Tô Ngọc Kỳ, Dạ Lê là con của anh.
Nếu như nói rồi.
Có thể phá vỡ sự yên tĩnh vào lúc này hay không, cũng không tránh khỏi ông ngoại bà ngoại sẽ biết được, đến lúc đó sẽ thành thế nào, Cố Nhã Thiển thật sự không dám tưởng tượng.
.....
Mấy ngày nay thành phố Vân Châu mưa một trận.
Trận mưa cực kỳ lớn.
Gột rửa hết bụi bặm trên mặt đất.
Cơn mưa này vừa rơi xuống, đã bắt đầu vào thu rồi.
Cố Nhã Thiển nhìn nhìn giờ, gọi điện thoại cho tài xế của nhà họ Cố, bảo anh ta đi đón cậu bé trước, liên tục xử lý xong công việc trên tay, tắt máy tính xong, cô nâng tay xoa nhẹ mi tâm, lúc cầm túi xách lên đi ra khỏi CK, người trong công ty gần như đều đã tan tầm.
Bước xuống bậc tam cấp, liền nhìn thấy xe của nhà họ Cố dừng ở ngoài cửa không xa, tài xế xuống xe cung kính mở cửa cho cô.
Cố Nhã Thiển ngồi lên xe.
Tài xế nói: "Cô chủ, gọi điện thoại cho cô nhưng cô không nhận, lúc tôi đến cậu chủ nhỏ đã bị giúp việc của nhà họ Tô đón đi rồi."
Dì Hạ đón Dạ Lê đi rồi?
Cũng đúng, hai đứa nhóc kia đều tan học cùng với nhau, trước kia đều là cô đi đón Dạ Lê, gần như mỗi ngày đều dẫn Dạ Lê trở về nhà họ Tô, có lẽ dì Hạ thấy cô không đi, cho nên chủ động đón Dạ Lê.
Cô lấy điện thoại ra, thật sự nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của tài xế.
Còn có tin nhắn dì Hạ gửi đến.
Cô nói với tài xế: "Đi Nhất Hào Hoa Đình."
Tài xế này là do Cố Giác sắp xếp cho cô, vốn Cố Nhã Thiển có chút kiêng dè sợ dẫn Dạ Lê đi Nhất Hào Hoa Đình, tài xế sẽ báo chuyện này cho Cố Giác.
Nhưng mãi đến bây giờ, Cố Giác vẫn chưa hỏi cô vấn đề này.
Nếu anh cả biết trước khi cô mất trí nhớ là vợ của Tô Ngọc Kỳ, nói vậy cũng sẽ không ngăn cản cái gì, dựa theo thủ đoạn của anh cả, có lẽ có thể điều tra ra, Dạ Lê là con của Tô Ngọc Kỳ, mà bên ngoài cô còn có một đứa con gái nữa.
Xe chạy về phía Nhất Hào Hoa Đình.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Cố Nhã Thiển vừa định điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ, đã nhìn thấy anh gọi điện thoại đến, lập tức nghe máy: “A lô.”
"Đến đảo Lam Nặc."
Hoàng Hưng nhìn thoáng qua Tô Ngọc Kỳ, sao anh ta có thể khuyên Tổng Giám đốc Tô được chứ, cũng may có cô Cố đến đây.
"Vâng, tôi nhất định sẽ chăm sóc Tổng Giám đốc Tô cẩn thận."
Đi qua đón lấy laptop và bàn nhỏ từ trong tay Cố Nhã Thiển, tìm một chỗ đặt xuống, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, để không gian lại cho bọn họ.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Cố Nhã Thiển ngồi một bên cầm lấy táo bắt đầu gọt vỏ, im lặng không nói một câu.
"Tức giận?" Người đàn ông khàn khàn mở miệng: "Khi nãy anh chỉ là xem lướt qua tài liệu thôi.”
Anh nhìn người phụ nữ cúi thấp đầu, chỉ lộ ra một cái cằm tinh xảo, người đàn ông nâng tay nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên khiến cô phải nhìn mình.
Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng nhíu mày: "Anh làm gì vậy?"
Thân thể của mình mình còn không quan tâm, cô có thể nói gì chứ?
Người đàn ông cúi đầu cười than một tiếng: "Được rồi, anh đồng ý lúc sức khỏe chưa hồi phục sẽ cố hết sức xem ít tài liệu hơn, như vậy có được không?"
Cái này thì tạm được.
Cố Nhã Thiển gật đầu, cắt quả táo đã gọt vỏ xong thành khối nhỏ, rất tự nhiên đưa đến bên môi người đàn ông.
Anh ăn một miếng rồi ngậm lấy ngón tay cô.
Người phụ nữ vội vàng rút tay về trừng anh.
Lúc muộn hơn một chút, y tá đến đây thay thuốc, Cố Nhã Thiển đứng ở một bên nhìn miệng vết thương nghiêm trọng kia, tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào chứ, cô từ từ nắm chặt hai tay.
Nếu không phải vì cứu cô, anh cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
Y tá thay thuốc xong dặn dò vài câu, sau đó rời khỏi, Cố Nhã Thiển mím môi, vành mắt dày đặc sương mù, cô rất muốn nói một tiếng cảm ơn với anh, nhưng mấy chữ này lại quá ít ỏi.
Bị thương nặng như vậy, thế còn lừa mình nữa.
Nếu không phải hôm nay Hoàng Hưng nói với cô, có lẽ cô vẫn sẽ không biết.
Vẫn sẽ không hay biết gì.
Mãi đến khi vết thương của Tô Ngọc Kỳ lành rồi, cô cũng sẽ không biết.
Tô Ngọc Kỳ tựa vào đầu giường, nhìn hốc mắt đỏ bừng của người phụ nữ, trong lòng khẽ run rẩy: "Nhã Thiển.."
"Làm chuyện tốt không để lại tên, ngài Tô nghĩ mình là Lôi Phong sao?" Cố Nhã Thiển nghiêng mặt nhìn anh, giọng nói vừa rõ ràng vừa run rẩy: “Vì sao anh không nói cho em biết!"
Thật ra Cố Nhã Thiển cũng biết.
Chỉ là cô thật sự không thể khống chế bản thân mình, nước mắt lại rơi xuống: "Sợ em lo lắng cho anh sao? Sao anh lại cao cả như vậy, không, là kiêu căng ngạo mạn, anh nghĩ rằng em sẽ lo lắng cho anh sao? Em sẽ không đâu?"
"Sẽ không, sẽ không vậy sao em lại phải khóc?" Tô Ngọc Kỳ nắm chặt lấy cổ tay của người phụ nữ, dùng một chút sức kéo Cố Nhã Thiển ngã ngồi xuống bên giường, bị người đàn ông ôm vào trong lòng, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói mờ ám mơ hồ của anh: “Nhã Thiển.”
Nước mắt của Cố Nhã Thiển lại càng cuộn trào mãnh liệt, bị anh ôm càng chặt hơn.
Cũng không biết là loại cảm xúc gì, uất ức, hay là không cam lòng, còn có sợ hãi, các loại cảm xúc phức tạp trong nháy mắt đều cuộn lên trong lòng, bên tai là tiếng tim đập của người đàn ông, sâu trong nội tâm bị rung động mãnh liệt.
Đợi mãi đến khi cô không khóc nữa, người đàn ông cúi thấp đầu hôn lên môi cô.
Lông mi của Cố Nhã Thiển khẽ rung động, bị người đàn ông nắm lấy hai tay, nụ hôn của anh cũng không bá đạo như trước đây, mà vừa lưu luyến vừa dịu dàng, nhẹ nhàng mổ lên má cô, cổ cô.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả xuống, còn có tiếng nói khàn khàn mơ hồ dừng bên tai cô.
"Nhã Thiển, anh tình nguyện để em hiểu lầm anh, cũng không muốn nhìn thấy em khóc, có biết không? Không muốn khiến em phải lo lắng vì anh, một người đàn ông khiến phụ nữ khóc, chỉ có thể chứng tỏ, anh ta không có bản lĩnh."
"Nhã Thiển, anh hy vọng em có thể tin tưởng anh."
Cố Nhã Thiển thoáng ngơ ngác, bởi vì lời nói của người đàn ông, cô nhìn anh, mặt của anh đang phóng to trước mắt cô, cô nhìn vào đôi mắt tối đen sâu không thấy đáy kia, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Mỗi một dây thần kinh trên cơ thể đều đang run rẩy, cô cũng không chống lại việc anh hôn mình.
Cô cẩn thận để ý sợ đụng chạm đến vết thương của anh, muốn nhắc nhở anh, lại bị nụ hôn của anh chặn lại một lần nữa.
Tô Ngọc Kỳ nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ dưới người mình, con ngươi sạch sẽ trong suốt không có một hạt bụi, anh cực kỳ yêu đôi mắt này.
Cúi đầu hôn lên đôi mắt của người phụ nữ.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông lưu luyến bên tai cô: "Gả cho anh, Nhã Thiển."
......
Thời gian nửa tháng trôi qua.
Tô Ngọc Kỳ trở về Nhất Hào Hoa Đình dưỡng bệnh, gần như mỗi buổi chiều, Cố Nhã Thiển đều đi đón Tinh Tinh và Dạ Lê tan học, dẫn hai đứa bé cùng đi về Nhất Hào Hoa Đình.
Vết thương của Tô Ngọc Kỳ dần dần hồi phục, có lúc buổi tối sẽ đích thân xuống bếp.
Cố Dạ Lê cũng không có kháng cự anh, rất nhiều lúc Cố Nhã Thiển nhìn Cố Dạ Lê và Tô Ngọc Kỳ ở cùng nhau, đều sẽ suy nghĩ làm sao để nói với Tô Ngọc Kỳ, Dạ Lê là con của anh.
Nếu như nói rồi.
Có thể phá vỡ sự yên tĩnh vào lúc này hay không, cũng không tránh khỏi ông ngoại bà ngoại sẽ biết được, đến lúc đó sẽ thành thế nào, Cố Nhã Thiển thật sự không dám tưởng tượng.
.....
Mấy ngày nay thành phố Vân Châu mưa một trận.
Trận mưa cực kỳ lớn.
Gột rửa hết bụi bặm trên mặt đất.
Cơn mưa này vừa rơi xuống, đã bắt đầu vào thu rồi.
Cố Nhã Thiển nhìn nhìn giờ, gọi điện thoại cho tài xế của nhà họ Cố, bảo anh ta đi đón cậu bé trước, liên tục xử lý xong công việc trên tay, tắt máy tính xong, cô nâng tay xoa nhẹ mi tâm, lúc cầm túi xách lên đi ra khỏi CK, người trong công ty gần như đều đã tan tầm.
Bước xuống bậc tam cấp, liền nhìn thấy xe của nhà họ Cố dừng ở ngoài cửa không xa, tài xế xuống xe cung kính mở cửa cho cô.
Cố Nhã Thiển ngồi lên xe.
Tài xế nói: "Cô chủ, gọi điện thoại cho cô nhưng cô không nhận, lúc tôi đến cậu chủ nhỏ đã bị giúp việc của nhà họ Tô đón đi rồi."
Dì Hạ đón Dạ Lê đi rồi?
Cũng đúng, hai đứa nhóc kia đều tan học cùng với nhau, trước kia đều là cô đi đón Dạ Lê, gần như mỗi ngày đều dẫn Dạ Lê trở về nhà họ Tô, có lẽ dì Hạ thấy cô không đi, cho nên chủ động đón Dạ Lê.
Cô lấy điện thoại ra, thật sự nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của tài xế.
Còn có tin nhắn dì Hạ gửi đến.
Cô nói với tài xế: "Đi Nhất Hào Hoa Đình."
Tài xế này là do Cố Giác sắp xếp cho cô, vốn Cố Nhã Thiển có chút kiêng dè sợ dẫn Dạ Lê đi Nhất Hào Hoa Đình, tài xế sẽ báo chuyện này cho Cố Giác.
Nhưng mãi đến bây giờ, Cố Giác vẫn chưa hỏi cô vấn đề này.
Nếu anh cả biết trước khi cô mất trí nhớ là vợ của Tô Ngọc Kỳ, nói vậy cũng sẽ không ngăn cản cái gì, dựa theo thủ đoạn của anh cả, có lẽ có thể điều tra ra, Dạ Lê là con của Tô Ngọc Kỳ, mà bên ngoài cô còn có một đứa con gái nữa.
Xe chạy về phía Nhất Hào Hoa Đình.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Cố Nhã Thiển vừa định điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ, đã nhìn thấy anh gọi điện thoại đến, lập tức nghe máy: “A lô.”
"Đến đảo Lam Nặc."
/706
|