Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 258: Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang trèo từ ngoài cửa sổ vào
/706
|
Trong cả phòng hát, hai người họ giống như hai bông hoa kỳ lạ. Họ ăn đồ ăn nhẹ và uống nước trái cây. Họ không giao lưu chút nào về chủ đề mỹ phẩm, túi xách và các sản phẩm xa xỉ khác mà các cô gái khác đang say mê nói.
"Nhã Thiển, qua đây hát một bài đi!" Ai đó hét tên cô.
Cố Nhã Thiển lắc đầu từ chối.
"Nhanh lên." Thương Trăn Trăn bước tới rồi nhét míc vào tay Cố Nhã Thiển, kéo cô đi qua: "Chúng ta cùng hát bài ‘Tình yêu ở Hiroshima’ nhé?"
Cố Nhã Thiển không còn cách nào khác ngoài gật đầu.
Cô miễn cưỡng quay lại mỉm cười với Tống Hân và Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương dường như đã thoát khỏi "kiếp" này vì câu nói "cổ họng khó chịu".
Sau khi hát xong một bài, Thương Trăn Trăn kéo cô hát tiếp một bài hát khác. Cố Nhã Thiển cũng không muốn hát nữa nên từ chối, khi quay trở lại ghế sofa để tìm Mộc Như Phương thì phát hiện cô ấy đã biến mất.
Một phụ nữ ngồi bên cạnh đang chơi bài nói: "Ồ, cô ấy sao, chắc là đi vệ sinh rồi."
Cố Nhã Thiển muốn ra ngoài để tìm Mộc Như Phương nhưng lại bị một người khác nắm lấy tay kéo lại: "Nhã Thiển đến chơi bài cùng đi, có ba người thiếu một người nữa.”
Thì ra Tống Hân đang chơi bài thì bị Thương Trăn Trăn kéo đi hát.
"Các cô chơi đi, tôi ra ngoài tìm Như Phương chút." Cố Nhã Thiển không biết chuyện gì đã xảy ra, mày nhíu lại.
"Cô ấy cũng lớn rồi, có việc thì sẽ gọi điện, mau đến đây đi, chỉ thiếu mỗi cô thôi đó. Đây là bài của chị Tống Hân, cô đánh thay chị ấy đi."
Cố Nhã Thiển liếc qua, có chút đau đầu.
Cô chợt hiểu tại sao Tống Hân lại đi hát với Thương Trăn Trăn rồi. Bài này... thực sự rất tệ.
Số tiền cô đã mất tối nay, cô nhất định phải tìm anh cả đòi lại.
Đến 11:30 tối, Cố Nhã Thiển ra khỏi phòng hát, cũng không thấy Mộc Như Phương đâu, chỉ nhận được một tin nhắn điện thoại của cô ấy.
[Tôi đi gặp một người bạn, cô không cần đợi tôi nữa.】
Trở về Tĩnh Uyển, lúc Cố Nhã Thiển chuẩn bị đi ngủ thì Tô Ngọc Kỳ gọi điện thoại đến. Cô chống tay ngồi dậy, dáng vẻ rất buồn ngủ.
"Gì thế?"
"Em mở cửa sổ đi."
"Tôi buồn ngủ quá..." Cố Nhã Thiển mím môi, nhưng vẫn nghe theo lời của anh, đứng dậy đi về phía cửa sổ, vừa mở cửa sổ ra, cơn gió đêm mát mẻ ngoài cửa sổ lùa vào.
Cô liền tỉnh táo chỉ trong vài giây, trên người mặc mỗi một chiếc váy lụa trắng, cô cầm điện thoại di động ngó đầu ra ngoài nhìn, nói với bên kia đầu điện thoại: "Bảo tôi mở cửa sổ…"
Cố Nhã Thiển sửng sốt đến tỉnh cả người.
Nhìn bóng người nhảy vào từ cửa sổ, cô phải nhìn cho rõ xem đối phương là ai, sau đó mở to mắt, mất kiểm soát mà hét ầm lên.
"Tô Ngọc Kỳ, tại sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông đóng cửa sổ rồi quay người lại: "Nhã Thiển em một tuần rồi không chủ động tìm anh, tất nhiên anh phải chủ động qua đây rồi."
Mặc dù Cố Nhã Thiển hàng ngày đều đến thăm Tinh Tinh, thường đến trường để đón Tinh Tinh và Dạ Lê tan học sau giờ làm việc, nhưng lại giảm thiểu liên lạc với Tô Ngọc Kỳ.
Cô không cố ý tránh anh, cô chỉ...
Chỉ là cô đột nhiên biết rằng mình thực sự là vợ của anh ấy hai năm trước, đã thực sự kết hôn với anh ấy. Họ cũng có một cô con gái.
Nhưng lúc này, cô hoàn toàn quên hết tất cả.
Cô vốn có thể đối mặt với anh một cách nhẫn tâm, coi anh như một kẻ theo đuổi.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có một cảm giác kháng cự rất phức tạp, cũng có một chút mặc cảm tội lỗi. Cô đã bị mất trí nhớ và không thể làm lại như ban đầu.
Cảm giác vừa lạ mà vừa quen lại làm phiền cô.
"Không, tôi không trốn tránh anh. Anh đó, nếu bị vệ sĩ phát hiện, đường đường là tổng giám đốc Tô mà lại nhảy cửa sổ vào lúc nửa đêm như thế này, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ là một tin tức lớn sao."
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô chằm chằm: "Thật sao?"
"Tất nhiên rồi."
Cố Nhã Thiển nhìn anh, lúc này mới phản ứng kịp ra rằng cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, bên trong không hề mặc đồ lót. Lúc này, phần da trên ngực cô lộ ra lờ mờ. Cô đưa tay ra che ngực: “Anh mau đi đi, muộn thế này rồi, anh không ở nhà, còn Tinh Tinh thì sao?”
"Tinh Tinh có dì Hạ rồi."
Tô Ngọc Kỳ tiến lên một bước, Cố Nhã Thiển lùi lại một bước. Cuối cùng, cô đụng phải giường, không còn đường lui.
"Nhã Thiển, em bảo anh đi thế nào được đây?" Tô Ngọc Kỳ đã đứng trước mặt Cố Nhã Thiển, một dáng người cao lớn bao trùm lấy cô.
Cố Nhã Thiển nhìn về hướng cửa sổ, rồi lại nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Hơi thở trên cơ thể anh quá nồng đậm. Hầu như hơi thở của anh ngập tràn trong phòng ngủ của cô:” Anh đến thế nào thì trở về như thế, hoặc là, anh có thể ra ngoài bằng cửa chính, giờ này người làm đã ngủ say hết cả rồi, sẽ không ai phát hiện ra anh đâu.”
"Nhã Thiển, em thật là độc ác." Tô Ngọc Kỳ cau mày, nhưng không có vẻ gì là tức giận, càng giống như thở dài: "Nếu anh nhảy ra ngoài bằng cửa sổ, bị ngã thì sao?"
"Ai nói anh trèo qua cửa sổ vào đây thế chứ?" Cố Nhã Thiển nói xong, đột nhiên nhớ lại ngày sinh nhật của bà.
Trong trang viên của nhà họ Cố.
Người đàn ông này nhốt cô trong phòng chờ rồi cưỡng hôn cô. Sau đó, khi Tống Hân đến, anh ta liền nhảy ra khỏi cửa sổ.
Cũng ở trên tầng hai.
Cố Nhã Thiển nhìn anh chằm chằm.
"Vì vậy, nếu em cảm thấy thương xót anh, thì đừng đuổi anh đi." Người đàn ông cúi xuống bế cô rồi đặt cô lên giường. Cố Nhã Thiển lo lắng nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Giọng anh khàn khàn nhưng lại rất vui vẻ: "Nhã Thiển, mặt em đỏ quá, chẳng lẽ em đang chờ đợi anh làm gì với em sao?"
"Tôi đưa anh ra ngoài…" Cố Nhã Thiển nói, đang định đứng dậy, lại bị anh ấn xuống, cả người lại ngã xuống giường.
Vì chuyển động của cô, dây áo tuột ra, để lộ bờ vai mịn màng như ngọc và một phần da thịt phía ngực. Tô Ngọc Kỳ vốn không có ý định chạm vào cô, nhưng giờ khắc này đôi mắt đã tối lại rồi.
Anh đã bao lâu rồi chưa chạm vào phụ nữ, trong hai năm qua kể từ khi Cố Uyên rời đi, anh chỉ biết đến công việc rồi công việc. Cố gắng không nghĩ về cô ấy.
Lúc này, anh ngửi thấy hương thơm từ cơ thể người phụ nữ, đôi môi anh mím lại thành một đường mỏng, yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Vừa hay lúc này người phụ nữ này còn chưa nhận ra, vật lộn rồi vặn vẹo: "Anh buông tôi ra, Tô Ngọc Kỳ, đây là nhà họ Cố."
Cố Nhã Thiển thực sư không hiểu, hệ thống an ninh của Cố gia chỉ là đồ để trang trí thôi sao?
Tô Ngọc Kỳ sao lại có thể vào từ cửa sổ chứ, có vẻ như ngày mai cô phải đi tìm Ôn Sâm, để củng cố thêm hệ thống an ninh mới được.
Cô không hề có chút ký ức nào, làm sao biết kỹ năng của người đàn ông này, cho dù có củng cố hệ thống an ninh như thế nào cũng không ai có thể ngăn anh nếu anh muốn đến.
Sau mười phút.
Cố Nhã Thiển bị người đàn ông này hôn đến mất hết sức lực, vừa tức giận vừa khó chịu. Cô cắn vào vai anh. Mặc dù cắn qua một lớp vải, nhưng cô cắn rất mạnh.
Người đàn ông khẽ khịt mũi, vẫn ôm cô.
Đợi khi cô không cắn nữa, anh mới đưa tay ra véo cằm cô, mỉm cười hỏi: "Cắn thì cũng cắn rồi, còn giận nữa không?"
"Đừng tức giận nữa." Tô Ngọc Kỳ ôm cô rồi nằm trên giường. "Nếu em tức giận, thì cắn anh một cái nữa đi."
Lưng của Cố Nhã Thiển dán vào ngực của người đàn ông, sức mạnh của cô dễ dàng bị anh khống chế, biết rằng bản thân không chống lại được, thêm nữa cô biết anh vô lại nhưng ấm áp, cộng thêm bản thân thực sự đang rất buồn ngủ.
"Anh muốn ở lại đây cũng được. Không được hôn tôi, càng không được... chạm vào tôi..."
"Được."
"Sáng mai anh nhất định phải rời đi."
"Ừm."
Cố Nhã Thiển muốn nói gì nữa, nhưng bộ não mệt mỏi không thể theo kịp, cô nhắm mắt lại, thì thầm vài câu rồi ngủ mất.
Tô Ngọc Kỳ ôm cô thật chặt, với cô, anh không có chút kháng cự nào cả, nhưng lúc này, anh kìm nén ham muốn dục vọng quằn quại trong cơ thể, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của người phụ nữ này trong vòng tay, nhắm mắt lại, mỉm cười hài lòng.
"Nhã Thiển, qua đây hát một bài đi!" Ai đó hét tên cô.
Cố Nhã Thiển lắc đầu từ chối.
"Nhanh lên." Thương Trăn Trăn bước tới rồi nhét míc vào tay Cố Nhã Thiển, kéo cô đi qua: "Chúng ta cùng hát bài ‘Tình yêu ở Hiroshima’ nhé?"
Cố Nhã Thiển không còn cách nào khác ngoài gật đầu.
Cô miễn cưỡng quay lại mỉm cười với Tống Hân và Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương dường như đã thoát khỏi "kiếp" này vì câu nói "cổ họng khó chịu".
Sau khi hát xong một bài, Thương Trăn Trăn kéo cô hát tiếp một bài hát khác. Cố Nhã Thiển cũng không muốn hát nữa nên từ chối, khi quay trở lại ghế sofa để tìm Mộc Như Phương thì phát hiện cô ấy đã biến mất.
Một phụ nữ ngồi bên cạnh đang chơi bài nói: "Ồ, cô ấy sao, chắc là đi vệ sinh rồi."
Cố Nhã Thiển muốn ra ngoài để tìm Mộc Như Phương nhưng lại bị một người khác nắm lấy tay kéo lại: "Nhã Thiển đến chơi bài cùng đi, có ba người thiếu một người nữa.”
Thì ra Tống Hân đang chơi bài thì bị Thương Trăn Trăn kéo đi hát.
"Các cô chơi đi, tôi ra ngoài tìm Như Phương chút." Cố Nhã Thiển không biết chuyện gì đã xảy ra, mày nhíu lại.
"Cô ấy cũng lớn rồi, có việc thì sẽ gọi điện, mau đến đây đi, chỉ thiếu mỗi cô thôi đó. Đây là bài của chị Tống Hân, cô đánh thay chị ấy đi."
Cố Nhã Thiển liếc qua, có chút đau đầu.
Cô chợt hiểu tại sao Tống Hân lại đi hát với Thương Trăn Trăn rồi. Bài này... thực sự rất tệ.
Số tiền cô đã mất tối nay, cô nhất định phải tìm anh cả đòi lại.
Đến 11:30 tối, Cố Nhã Thiển ra khỏi phòng hát, cũng không thấy Mộc Như Phương đâu, chỉ nhận được một tin nhắn điện thoại của cô ấy.
[Tôi đi gặp một người bạn, cô không cần đợi tôi nữa.】
Trở về Tĩnh Uyển, lúc Cố Nhã Thiển chuẩn bị đi ngủ thì Tô Ngọc Kỳ gọi điện thoại đến. Cô chống tay ngồi dậy, dáng vẻ rất buồn ngủ.
"Gì thế?"
"Em mở cửa sổ đi."
"Tôi buồn ngủ quá..." Cố Nhã Thiển mím môi, nhưng vẫn nghe theo lời của anh, đứng dậy đi về phía cửa sổ, vừa mở cửa sổ ra, cơn gió đêm mát mẻ ngoài cửa sổ lùa vào.
Cô liền tỉnh táo chỉ trong vài giây, trên người mặc mỗi một chiếc váy lụa trắng, cô cầm điện thoại di động ngó đầu ra ngoài nhìn, nói với bên kia đầu điện thoại: "Bảo tôi mở cửa sổ…"
Cố Nhã Thiển sửng sốt đến tỉnh cả người.
Nhìn bóng người nhảy vào từ cửa sổ, cô phải nhìn cho rõ xem đối phương là ai, sau đó mở to mắt, mất kiểm soát mà hét ầm lên.
"Tô Ngọc Kỳ, tại sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông đóng cửa sổ rồi quay người lại: "Nhã Thiển em một tuần rồi không chủ động tìm anh, tất nhiên anh phải chủ động qua đây rồi."
Mặc dù Cố Nhã Thiển hàng ngày đều đến thăm Tinh Tinh, thường đến trường để đón Tinh Tinh và Dạ Lê tan học sau giờ làm việc, nhưng lại giảm thiểu liên lạc với Tô Ngọc Kỳ.
Cô không cố ý tránh anh, cô chỉ...
Chỉ là cô đột nhiên biết rằng mình thực sự là vợ của anh ấy hai năm trước, đã thực sự kết hôn với anh ấy. Họ cũng có một cô con gái.
Nhưng lúc này, cô hoàn toàn quên hết tất cả.
Cô vốn có thể đối mặt với anh một cách nhẫn tâm, coi anh như một kẻ theo đuổi.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có một cảm giác kháng cự rất phức tạp, cũng có một chút mặc cảm tội lỗi. Cô đã bị mất trí nhớ và không thể làm lại như ban đầu.
Cảm giác vừa lạ mà vừa quen lại làm phiền cô.
"Không, tôi không trốn tránh anh. Anh đó, nếu bị vệ sĩ phát hiện, đường đường là tổng giám đốc Tô mà lại nhảy cửa sổ vào lúc nửa đêm như thế này, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ là một tin tức lớn sao."
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô chằm chằm: "Thật sao?"
"Tất nhiên rồi."
Cố Nhã Thiển nhìn anh, lúc này mới phản ứng kịp ra rằng cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, bên trong không hề mặc đồ lót. Lúc này, phần da trên ngực cô lộ ra lờ mờ. Cô đưa tay ra che ngực: “Anh mau đi đi, muộn thế này rồi, anh không ở nhà, còn Tinh Tinh thì sao?”
"Tinh Tinh có dì Hạ rồi."
Tô Ngọc Kỳ tiến lên một bước, Cố Nhã Thiển lùi lại một bước. Cuối cùng, cô đụng phải giường, không còn đường lui.
"Nhã Thiển, em bảo anh đi thế nào được đây?" Tô Ngọc Kỳ đã đứng trước mặt Cố Nhã Thiển, một dáng người cao lớn bao trùm lấy cô.
Cố Nhã Thiển nhìn về hướng cửa sổ, rồi lại nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Hơi thở trên cơ thể anh quá nồng đậm. Hầu như hơi thở của anh ngập tràn trong phòng ngủ của cô:” Anh đến thế nào thì trở về như thế, hoặc là, anh có thể ra ngoài bằng cửa chính, giờ này người làm đã ngủ say hết cả rồi, sẽ không ai phát hiện ra anh đâu.”
"Nhã Thiển, em thật là độc ác." Tô Ngọc Kỳ cau mày, nhưng không có vẻ gì là tức giận, càng giống như thở dài: "Nếu anh nhảy ra ngoài bằng cửa sổ, bị ngã thì sao?"
"Ai nói anh trèo qua cửa sổ vào đây thế chứ?" Cố Nhã Thiển nói xong, đột nhiên nhớ lại ngày sinh nhật của bà.
Trong trang viên của nhà họ Cố.
Người đàn ông này nhốt cô trong phòng chờ rồi cưỡng hôn cô. Sau đó, khi Tống Hân đến, anh ta liền nhảy ra khỏi cửa sổ.
Cũng ở trên tầng hai.
Cố Nhã Thiển nhìn anh chằm chằm.
"Vì vậy, nếu em cảm thấy thương xót anh, thì đừng đuổi anh đi." Người đàn ông cúi xuống bế cô rồi đặt cô lên giường. Cố Nhã Thiển lo lắng nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Giọng anh khàn khàn nhưng lại rất vui vẻ: "Nhã Thiển, mặt em đỏ quá, chẳng lẽ em đang chờ đợi anh làm gì với em sao?"
"Tôi đưa anh ra ngoài…" Cố Nhã Thiển nói, đang định đứng dậy, lại bị anh ấn xuống, cả người lại ngã xuống giường.
Vì chuyển động của cô, dây áo tuột ra, để lộ bờ vai mịn màng như ngọc và một phần da thịt phía ngực. Tô Ngọc Kỳ vốn không có ý định chạm vào cô, nhưng giờ khắc này đôi mắt đã tối lại rồi.
Anh đã bao lâu rồi chưa chạm vào phụ nữ, trong hai năm qua kể từ khi Cố Uyên rời đi, anh chỉ biết đến công việc rồi công việc. Cố gắng không nghĩ về cô ấy.
Lúc này, anh ngửi thấy hương thơm từ cơ thể người phụ nữ, đôi môi anh mím lại thành một đường mỏng, yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Vừa hay lúc này người phụ nữ này còn chưa nhận ra, vật lộn rồi vặn vẹo: "Anh buông tôi ra, Tô Ngọc Kỳ, đây là nhà họ Cố."
Cố Nhã Thiển thực sư không hiểu, hệ thống an ninh của Cố gia chỉ là đồ để trang trí thôi sao?
Tô Ngọc Kỳ sao lại có thể vào từ cửa sổ chứ, có vẻ như ngày mai cô phải đi tìm Ôn Sâm, để củng cố thêm hệ thống an ninh mới được.
Cô không hề có chút ký ức nào, làm sao biết kỹ năng của người đàn ông này, cho dù có củng cố hệ thống an ninh như thế nào cũng không ai có thể ngăn anh nếu anh muốn đến.
Sau mười phút.
Cố Nhã Thiển bị người đàn ông này hôn đến mất hết sức lực, vừa tức giận vừa khó chịu. Cô cắn vào vai anh. Mặc dù cắn qua một lớp vải, nhưng cô cắn rất mạnh.
Người đàn ông khẽ khịt mũi, vẫn ôm cô.
Đợi khi cô không cắn nữa, anh mới đưa tay ra véo cằm cô, mỉm cười hỏi: "Cắn thì cũng cắn rồi, còn giận nữa không?"
"Đừng tức giận nữa." Tô Ngọc Kỳ ôm cô rồi nằm trên giường. "Nếu em tức giận, thì cắn anh một cái nữa đi."
Lưng của Cố Nhã Thiển dán vào ngực của người đàn ông, sức mạnh của cô dễ dàng bị anh khống chế, biết rằng bản thân không chống lại được, thêm nữa cô biết anh vô lại nhưng ấm áp, cộng thêm bản thân thực sự đang rất buồn ngủ.
"Anh muốn ở lại đây cũng được. Không được hôn tôi, càng không được... chạm vào tôi..."
"Được."
"Sáng mai anh nhất định phải rời đi."
"Ừm."
Cố Nhã Thiển muốn nói gì nữa, nhưng bộ não mệt mỏi không thể theo kịp, cô nhắm mắt lại, thì thầm vài câu rồi ngủ mất.
Tô Ngọc Kỳ ôm cô thật chặt, với cô, anh không có chút kháng cự nào cả, nhưng lúc này, anh kìm nén ham muốn dục vọng quằn quại trong cơ thể, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của người phụ nữ này trong vòng tay, nhắm mắt lại, mỉm cười hài lòng.
/706
|