Câu nói của Ôn Lâm vừa dứt, liên có vài người mẫu đi vào phòng hóa trang, trong đó có Fanny, vừa nhìn thấy Cố Nhã Thiển cố ấy đã chạy tới, vội vàng muốn nói gì đó.
Nhưng Cố Nhã Thiển lại nhanh hơn, hỏi trước: “Cô phát hiện trang phục bị cắt lúc nào?”
Fanny nghiêm túc nói: “25 phút trước, vì tôi chỉ đi có một lần nên rất ít đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở phòng thử đồ giúp những người mẫu khác thay trang phục, 25 phút trước lúc An Lăng đi lượt thứ 2, tôi có ra giúp cô ấy một chút, 5 phút sau là quay lại thì phát hiện trang phục đã bị người ta phá hỏng rồi.”
Bà Louis cau mày: “Cô Cố, chỉ mình cô từng tới phòng hóa trang. Tôi hi vọng cô có thể cho tôi một câu trả lời.”
Trong phòng thử đồ lại không có camera an ninh.
Ngoại trừ người mẫu, người chủ trì còn có nhà thiết kế cũng có thể đi vào, những ngườ khác hiếm khi được phép vào đó.
Ôn Lâm lập tức nắm được điểm hoài nghi trong lòng bà Louis: “Cố Nhã Thiển, cô còn gì để nói nữa không?”
Nhã Thiển hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Ôn Lâm, không phải cô cũng từng tới phòng hóa trang sao?”
Bà Louis lập tức dời ánh mắt sang cô ta.
Ôn Lâm vội vàng nói: “Chẳng liên quan gì tới tôi cả, tôi chỉ qua đó chào hỏi Bạch Phỉ một tiếng, 2 phút là rời đi. Hơn nữa tôi không vào phòng thử đồ, nhưng Cố Nhã Thiển lại vào đó, tôi và các người mẫu ở trong phòng hóa trang đều nhìn thấy.”
Vài người mẫu trong phòng hóa trang cùng gật đầu, xác nhận nhìn thấy Cố Nhã Thiển đi vào phòng thử đồ.
“Vậy ý của cô là tôi tự phá hỏng thiết kế của tôi?” Nét mặt Cố Nhã Thiển rất lạnh nhạt, nhưng ý cười trong câu nói rất rõ ràng, cô nheo mắt, trong mắt toàn là lạnh lẽo: “Cô nói xem mục đích của tôi là gì? Phá hỏng tác phẩm của mình, sau đó tìm truyền thông thổi phồng um xùm lên ư?”
Ôn Lâm kinh hãi: “Tác phẩm của cô...”
Bà Louis cũng ngây ngẩn, nhưng rốt cuộc vẫn là người trải qua sóng to gió lớn, nhanh chóng phản ứng lại: “Cô là...”
Fanny kích động nói: “Chị Nancy làm sao có thể tự phá hỏng trang phục tự tay mình thiết kế, người vu oan cho Nancy cũng không tự động não, có ai mà tự tay phá bỏ trang phục mình tỉ mỉ làm ra chứ. Hơn nữa bên ngoài toàn là người đang đợi “lạc nhật hóa quang” xuất hiện, mất trí mới bày ra chuyện đó.”
Cố Nhã Thiển đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Ôn Lâm, chỉ một giây rồi dời tầm mắt đi, nói với bà Louis: “Tôi tin tưởng chuyện này, bà Louis có lẽ sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
“Cô Nancy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.” Bà Louis đứng lên, vẫn còn chút kinh sợ, đôi môi đỏ vẽ ra một nụ cười.
Ánh mắt bà ta vẫn dõi theo Cố Nhã Thiển cho tới lúc cô rời khỏi phòng hóa trang, cô gái phương Đông xinh đẹp này, lại chính là Nancy đã chấn động cả làng thời trang 2 năm trước.
Louis thu lại ánh nhìn, nhìn sang Ôn Lâm, hừ lạnh một tiếng: “Ôn Lâm, nếu chuyện này là do cô làm, tôi nghĩ cô biết hậu quả sẽ thế nào.”
Ôn Lâm ngồi sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“Không, cô ta không thể nào là Nancy, nhất định là cô ta đang lừa mấy người. Cô ta không thể là Nancy, bà Louis, bà bị cô ta lừa rồi.” Ôn Lâm không có cách nào có thể chấp nhận, Cố Nhã Thiển lại là Nancy, cô ta bò lên giường đàn ông để leo lên chức tổng giám đốc CK, lại là... Nancy, người khiến cả làng thời trang không ai có thể xem thường...
“Chị Nancy, em không nghĩ lại có thể xảy ra chuyện như vậy, xin lỗi chị.” Fanny thở dài, cảm thấy vô cùng có lỗi.
Cố Nhã Thiển an ùi: “Không sao, chuyện này rõ ràng là có người cố ý gây ra, cho dù lúc đó em có canh chừng, đối phương cũng sẽ tìm cách khiến em rời đi.”
“Có điều cô Ôn Lâm kia cũng thật buồn cười, lại vu oan cho chị, chị xem dáng vẻ không dám tin của chị ta, thật nực cười.” Fanny tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nhìn qua là có thể thấy rõ bộ mặt đố kị của Ôn Lâm.
Thật ra Cố Nhã Thiển cũng không nghĩ đến, cái tên Nancy lại bị người ta càng ngày càng thần bí như vậy...
Lúc đó cô chỉ thuận miệng nói ra, cảm thấy phát âm Nancy với tên thật khá giống nhau, có thể đồng thời nghe ra được.
Lúc đó cô còn thấy cái tên này quê một cục.
Nhưng thật không nghĩ tới chỉ vì cô không hay xuất hiện, ngay cả đoạt giải cũng nhờ trợ lý đi nhận giùm, lại khiến tên mình trở nên thần bí, càng ngày càng hoang đường không tưởng, còn có lời đồn rằng cô là đàn ông...
là gay...
Cô lắc đầu bật cười, Fanny còn có việc nên nói mấy câu xong liền rời đi, show diễn cũng đã kết thúc, Cô hơi mệt, tiệc tối còn chưa tới.
Cô đưa thiệp mời cho Lộ Hà.
Ngày hôm sau trong công ty cũng không có chuyện gì, buổi sáng Cố Nhã Thiển không tới, chiều vừa tới thì biết tin Ôn Lâm đã bị đuổi.
Còn những người vẫn bàn tán sau lưng cô trong công ty lâu nay đều nhìn cô với ánh mắt kính nể và kích động, Cố Nhã Thiển không nghĩ cũng biết, nhất định là vì đã biết thân phận của cô.
Lộ Hà bưng một tách cà phê đi vào văn phòng, nhìn Cố Nhã Thiển với ánh mắt sùng bài: “Nhã Thiển, cô ngầu thật đấy.”
“Được rồi, không cho phép yêu thích mù quáng, không cho phép fan cuồng!”
Lộ Hà không thể ngăn được sự hưng phấn, Cố Nhã Thiển lại là nữ thần bấy lâu trong lòng.
Huyền thoại thần bí của làng thời trang Nancy!!
Cố Nhã Thiển nhìn thấy dáng vẻ này của Lộ Hà, chỉ có thể đỡ trán mà cười.
Lộ Hà vừa bước ra khỏi văn phòng liền bị những nhân viên khác kéo lại, tranh nhau hỏi này hỏi kia.
Thời tiết tháng 7 càng ngày càng nóng, dù cho có mưa cũng không thể xua tan không khí nóng nực oi bức.
Tan làm, Cố Nhã Thiển nhờ tài xế chở siêu thị gần nhất, cô mua ít rau củ cùng vài món ăn vặt mà Dạ Lý thích, lúc vừa ra khỏi siêu thị thì chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại từ trong túi, màn hình hiển thị cuộc gọi đến “Tô Ngọc Kỳ”, cô dập máy, đi được hai bước, điện thoại lại đổ chuông.
Cô thở dài, dừng bước đưa điện thoại tới bên tai: “Alo.”
Người đàn ông chỉ nói hai chữ: “Ở đâu?”
Cố Nhã Thiển nói địa chỉ của mình.
Tô Ngọc Kỳ nói: “Ở đó đợi tôi, nếu cô dám chạy, cô Nhã Thiển, cẩn thận tôi...”
Cô trả lời theo bản năng: “Cẩn thận gì cơ?” Người đàn ông từ từ lên tiếng, mặt Cố Nhã Thiển đỏ ửng: “Vô liêm sỉ.”
Tắt máy, cô đưa đồ bỏ vào xe rồi bảo tài xế đi trước.
Nhưng Cố Nhã Thiển lại nhanh hơn, hỏi trước: “Cô phát hiện trang phục bị cắt lúc nào?”
Fanny nghiêm túc nói: “25 phút trước, vì tôi chỉ đi có một lần nên rất ít đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở phòng thử đồ giúp những người mẫu khác thay trang phục, 25 phút trước lúc An Lăng đi lượt thứ 2, tôi có ra giúp cô ấy một chút, 5 phút sau là quay lại thì phát hiện trang phục đã bị người ta phá hỏng rồi.”
Bà Louis cau mày: “Cô Cố, chỉ mình cô từng tới phòng hóa trang. Tôi hi vọng cô có thể cho tôi một câu trả lời.”
Trong phòng thử đồ lại không có camera an ninh.
Ngoại trừ người mẫu, người chủ trì còn có nhà thiết kế cũng có thể đi vào, những ngườ khác hiếm khi được phép vào đó.
Ôn Lâm lập tức nắm được điểm hoài nghi trong lòng bà Louis: “Cố Nhã Thiển, cô còn gì để nói nữa không?”
Nhã Thiển hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Ôn Lâm, không phải cô cũng từng tới phòng hóa trang sao?”
Bà Louis lập tức dời ánh mắt sang cô ta.
Ôn Lâm vội vàng nói: “Chẳng liên quan gì tới tôi cả, tôi chỉ qua đó chào hỏi Bạch Phỉ một tiếng, 2 phút là rời đi. Hơn nữa tôi không vào phòng thử đồ, nhưng Cố Nhã Thiển lại vào đó, tôi và các người mẫu ở trong phòng hóa trang đều nhìn thấy.”
Vài người mẫu trong phòng hóa trang cùng gật đầu, xác nhận nhìn thấy Cố Nhã Thiển đi vào phòng thử đồ.
“Vậy ý của cô là tôi tự phá hỏng thiết kế của tôi?” Nét mặt Cố Nhã Thiển rất lạnh nhạt, nhưng ý cười trong câu nói rất rõ ràng, cô nheo mắt, trong mắt toàn là lạnh lẽo: “Cô nói xem mục đích của tôi là gì? Phá hỏng tác phẩm của mình, sau đó tìm truyền thông thổi phồng um xùm lên ư?”
Ôn Lâm kinh hãi: “Tác phẩm của cô...”
Bà Louis cũng ngây ngẩn, nhưng rốt cuộc vẫn là người trải qua sóng to gió lớn, nhanh chóng phản ứng lại: “Cô là...”
Fanny kích động nói: “Chị Nancy làm sao có thể tự phá hỏng trang phục tự tay mình thiết kế, người vu oan cho Nancy cũng không tự động não, có ai mà tự tay phá bỏ trang phục mình tỉ mỉ làm ra chứ. Hơn nữa bên ngoài toàn là người đang đợi “lạc nhật hóa quang” xuất hiện, mất trí mới bày ra chuyện đó.”
Cố Nhã Thiển đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Ôn Lâm, chỉ một giây rồi dời tầm mắt đi, nói với bà Louis: “Tôi tin tưởng chuyện này, bà Louis có lẽ sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
“Cô Nancy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.” Bà Louis đứng lên, vẫn còn chút kinh sợ, đôi môi đỏ vẽ ra một nụ cười.
Ánh mắt bà ta vẫn dõi theo Cố Nhã Thiển cho tới lúc cô rời khỏi phòng hóa trang, cô gái phương Đông xinh đẹp này, lại chính là Nancy đã chấn động cả làng thời trang 2 năm trước.
Louis thu lại ánh nhìn, nhìn sang Ôn Lâm, hừ lạnh một tiếng: “Ôn Lâm, nếu chuyện này là do cô làm, tôi nghĩ cô biết hậu quả sẽ thế nào.”
Ôn Lâm ngồi sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“Không, cô ta không thể nào là Nancy, nhất định là cô ta đang lừa mấy người. Cô ta không thể là Nancy, bà Louis, bà bị cô ta lừa rồi.” Ôn Lâm không có cách nào có thể chấp nhận, Cố Nhã Thiển lại là Nancy, cô ta bò lên giường đàn ông để leo lên chức tổng giám đốc CK, lại là... Nancy, người khiến cả làng thời trang không ai có thể xem thường...
“Chị Nancy, em không nghĩ lại có thể xảy ra chuyện như vậy, xin lỗi chị.” Fanny thở dài, cảm thấy vô cùng có lỗi.
Cố Nhã Thiển an ùi: “Không sao, chuyện này rõ ràng là có người cố ý gây ra, cho dù lúc đó em có canh chừng, đối phương cũng sẽ tìm cách khiến em rời đi.”
“Có điều cô Ôn Lâm kia cũng thật buồn cười, lại vu oan cho chị, chị xem dáng vẻ không dám tin của chị ta, thật nực cười.” Fanny tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nhìn qua là có thể thấy rõ bộ mặt đố kị của Ôn Lâm.
Thật ra Cố Nhã Thiển cũng không nghĩ đến, cái tên Nancy lại bị người ta càng ngày càng thần bí như vậy...
Lúc đó cô chỉ thuận miệng nói ra, cảm thấy phát âm Nancy với tên thật khá giống nhau, có thể đồng thời nghe ra được.
Lúc đó cô còn thấy cái tên này quê một cục.
Nhưng thật không nghĩ tới chỉ vì cô không hay xuất hiện, ngay cả đoạt giải cũng nhờ trợ lý đi nhận giùm, lại khiến tên mình trở nên thần bí, càng ngày càng hoang đường không tưởng, còn có lời đồn rằng cô là đàn ông...
là gay...
Cô lắc đầu bật cười, Fanny còn có việc nên nói mấy câu xong liền rời đi, show diễn cũng đã kết thúc, Cô hơi mệt, tiệc tối còn chưa tới.
Cô đưa thiệp mời cho Lộ Hà.
Ngày hôm sau trong công ty cũng không có chuyện gì, buổi sáng Cố Nhã Thiển không tới, chiều vừa tới thì biết tin Ôn Lâm đã bị đuổi.
Còn những người vẫn bàn tán sau lưng cô trong công ty lâu nay đều nhìn cô với ánh mắt kính nể và kích động, Cố Nhã Thiển không nghĩ cũng biết, nhất định là vì đã biết thân phận của cô.
Lộ Hà bưng một tách cà phê đi vào văn phòng, nhìn Cố Nhã Thiển với ánh mắt sùng bài: “Nhã Thiển, cô ngầu thật đấy.”
“Được rồi, không cho phép yêu thích mù quáng, không cho phép fan cuồng!”
Lộ Hà không thể ngăn được sự hưng phấn, Cố Nhã Thiển lại là nữ thần bấy lâu trong lòng.
Huyền thoại thần bí của làng thời trang Nancy!!
Cố Nhã Thiển nhìn thấy dáng vẻ này của Lộ Hà, chỉ có thể đỡ trán mà cười.
Lộ Hà vừa bước ra khỏi văn phòng liền bị những nhân viên khác kéo lại, tranh nhau hỏi này hỏi kia.
Thời tiết tháng 7 càng ngày càng nóng, dù cho có mưa cũng không thể xua tan không khí nóng nực oi bức.
Tan làm, Cố Nhã Thiển nhờ tài xế chở siêu thị gần nhất, cô mua ít rau củ cùng vài món ăn vặt mà Dạ Lý thích, lúc vừa ra khỏi siêu thị thì chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại từ trong túi, màn hình hiển thị cuộc gọi đến “Tô Ngọc Kỳ”, cô dập máy, đi được hai bước, điện thoại lại đổ chuông.
Cô thở dài, dừng bước đưa điện thoại tới bên tai: “Alo.”
Người đàn ông chỉ nói hai chữ: “Ở đâu?”
Cố Nhã Thiển nói địa chỉ của mình.
Tô Ngọc Kỳ nói: “Ở đó đợi tôi, nếu cô dám chạy, cô Nhã Thiển, cẩn thận tôi...”
Cô trả lời theo bản năng: “Cẩn thận gì cơ?” Người đàn ông từ từ lên tiếng, mặt Cố Nhã Thiển đỏ ửng: “Vô liêm sỉ.”
Tắt máy, cô đưa đồ bỏ vào xe rồi bảo tài xế đi trước.
/706
|