Cố Nhã Thiển rời khỏi trường học, xe của Cố Thành Thái dừng ngay trước cửa, tài xế xe xuống mở cửa cho cô, đồng thời cung kính hỏi cô muốn đi đâu.
Cố Nhã Thiển lên xe, nửa tiếng sau xe dừng trước cửa nhà họ Cố, tài xế sau khi đưa Cố Nhã Thiển đến nơi rồi lại quay trở lại trường học để đợi Cố Thành Thái.
Có chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ngay con đường phía trước cửa nhà.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Nhã Thiển đi đến chỗ chiếc xe, đưa tay gõ cửa xe, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ ra gương mặt của người đàn ông, Cố Nhã Thiển đứng bên ngoài nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Sao anh không vào?”
“Mẹ!” Cố Dạ Lê thấy cô liền vội vàng muốn mở cửa xe phóng xuống, Cố Nhã Thiển đi vòng qua bên kia mở cửa xe ra, Dạ Lê đã liền phóng xuống ôm chầm lấy cô, cô nhìn vết bầm trên mặt của con, nhíu mày nghĩ đến chuyện ở trường, cô cảm thấy rất xót.
“Dạ Lê, có đau không con?”
Có mùi thuốc thoang thoảng bay ra, Cố Nhã Thiển nhìn thấy trên ghế ngồi có mấy hộp cao thoa, chứng tỏ Tô Ngọc Kỳ đã bôi thuốc cho Cố Dạ Lê.
“Mẹ, con không đau.” Cố Dạ Lê rời khỏi vòng tay của Cố Nhã Thiển, cúi đầu: “Con xin lỗi mẹ, sau này con sẽ không đánh nhau trong trường nữa.”
Thật ra các bác cũng có dạy cho cậu nhóc vài chiêu võ phòng thân từ lúc cậu mới năm tuổi, nên các bạn học trong trường không đánh cậu bé được, chỉ là cậu sợ sẽ làm bạn học bị thương nên không dám đánh mạnh mà thôi.
Cố Nhã Thiển sờ lên vết thương của Cố Dạ Lê, nhíu mày khẽ thở dài, cô cũng biết chuyện này không thể trách Dạ Lê được, cũng là do cô không tốt.
Điều buồn cười là cô không hề biết ba của Dạ Lê là ai?
Người đàn ông xuống xe châm thuốc, nhìn người phụ nữ trước mặt: “Chào Nhã Thiển!”
Cố Nhã Thiển ngẩng đầu lên: “A, cám ơn anh.”
Tô Ngọc Kỳ nói với tài xế: “Đưa cậu chủ nhà họ Cố về đi.” Nói xong anh xoay qua nhìn Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, sắp trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn trưa nhé.”
Cố Dạ Lê liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ, sau đó ôm lấy cổ Cố Nhã Thiển kéo xuống, cô cúi người xuống để nghe Dạ Lê nói: “Mẹ cẩn thận chú này nha, đừng để bị chú gạt lần nữa nha!”
Lần nữa?
Cố Nhã Thiển trừng mắt.
Tài xế đưa Dạ Lê đi về hướng nhà họ Cố.
Tô Ngọc Kỳ lên xe, Cố Nhã Thiển vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Tô Ngọc Kỳ, anh như này là đang hẹn tôi à?”
“Không phải thì Nhã Thiển em nghĩ sao?”
Cố Nhã Thiển mở cửa xe, ngồi vào chỗ ghế phụ: “Được rồi, nể tình anh cứu con trai tôi nên tôi miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Tô Ngọc Kỳ khởi động xe, rít một hơi thuốc lá rồi nhìn Cố Nhã Thiển, anh híp mắt cười, nhả ra làn khói thuốc, rồi chồm sát vào cô.
Cô nín thở: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông đưa tay kéo dây an toàn giùm cô, nhưng anh không lập tức kéo dây liền, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ được tính bằng milimét, anh cười cười: “Nhã Thiển, vậy em nghĩ anh muốn làm gì?”
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phà vào mặt Cố Nhã Thiển, mặt cô ửng đỏ, vô tình mắt cô chạm vào ánh mắt của anh, cô bần thần hai giây rồi lập tức xoay mặt ra hướng cửa sổ: “Tôi… tôi, anh thật kỳ lạ! Không phải nói đi ăn cơm sao? Sao còn chưa đi!”
Tư thế này, rõ ràng là tư thế muốn hôn môi…
Cũng không trách được vì sao Cố Nhã Thiển lại suy nghĩ như vậy, vì dù sao thì người đàn ông này cũng quá quen thuộc với những việc như vậy, thêm vào tư thế hơi nhạy cảm nữa.
Cài mỗi cái dây an toàn thôi mà cũng có thể nhạy cảm đến như vậy.
Cố Nhã Thiển vẫn nhìn ra hướng cửa sổ, nhưng trong lòng lại phập phồng không yên, mặt cô càng ngày càng nóng hơn, vì…
Tô Ngọc Kỳ cũng chưa trở về vị trí của mình.
Một tay anh chống vào ghế, tay còn lại nắm lấy dây an toàn, khóa cô sát với thân mình, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, lại còn cố tình xoay mặt đi không nhìn anh, anh không nhịn được bật cười thành tiếng nói: “Cố Nhã Thiển, nhiệt độ trong xe bình thường mà, sao mặt em lại nóng thế, chẳng lẽ em bị sốt à?”
Cố Nhã Thiển không phải không hiểu ý khiêu khích của người đàn ông này, nên lời nói của cô có chút hồi hộp: “Anh mới là người bị sốt… tại nóng quá thôi, nóng quá mới như vậy, dây an toàn cài xong rồi, anh còn không mau cho xe chạy.”
Cô cảm thấy hơi ngột ngạt, cảm thấy xung quanh không thoáng và hơi … nhạy cảm, vành tai cũng nóng lên, bất chợt cô nhắm mắt lại.
Giọng của anh trầm ấm gợi cảm vang lên: “Cố Nhã Thiển, em không cảm thấy, tư thế của chúng ta rất giống với tư thế hôn môi sao?”
Cố Nhã Thiển nghiến răng: “Tôi không nghĩ vậy!”
Xe dừng trước cửa một nhà hàng Tây rất có tiếng ở thành phố Văn Châu.
Cố Nhã Thiển xuống xe đi thẳng vào bên trong, mặc kệ người đàn ông kia có đi theo sau hay không? Nhân viên đưa cô đi đến bàn ngồi ở trên lầu hai, cô mở thực đơn ra, chọn hai phần bít tết, vài món ăn phụ và tráng miệng.
Nhân viên hỏi lại khẩu vị của cô có yêu cầu gì đặc biệt không.
Cố Nhã Thiển nhớ lại chuyện vừa rồi trên xe, trên môi cô vẫn còn cảm giác tê tê, cô bực tức lên tiếng nói: “Phần bít tết của anh ta cho nhiều hành tây vào, thêm phần súp bắp, và…”
Đột nhiên, cô giật mình.
Nhân viên thắc mắc quan tâm hỏi cô.
Cố Nhã Thiển lắc lắc đầu rồi đưa trả lại thực đơn cho nhân viên.
Cô vừa mới nói điều gì…
Sao cô lại biết rõ sở thích của người đàn ông này như vậy, cô nhớ người đàn ông này không thích ăn hành tây, không thích ăn món có vị ngọt.
Cố Nhã Thiển đưa tay xoa huyệt thái dương của mình, cô cố gắng nhớ lại nhiều hơn, những hình ảnh rời rạc xuất hiện trong đầu cô, nhưng những hình ảnh đó rất lung tung và rời rạc, cảm giác mơ hồ.
Tô Ngọc Kỳ sau khi tìm được vị trí và đỗ xe xong anh mới bước vào nhà hàng, nhân viên đưa anh lên lầu hai, lúc này món ăn cũng đã được mang lên đầy đủ. Người đàn ông ngồi xuống chỗ đối diện và nhìn cô đang yên lặng cắt bít tết.
Cố Nhã Thiển cúi đầu, nhưng cô vẫn chú ý đến bàn tay của anh.
Thái xong miếng bít tết, anh đồng thời gắp hết toàn bộ phần hành tây qua bên cạnh, Cố Nhã Thiển hồi hộp cầm chiếc muỗng trong tay mình: “Anh… anh không thích ăn hành tây sao?”
“Ừ.”
Cố Nhã Thiển cụp mi xuống, thì ra những hình ảnh vừa rồi là thật… chứ không phải là do cô tự nghĩ ra, cô hiểu rất rõ sở thích của anh, cho dù là cô đã mất ký ức, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ, giống như nó đã thành bản năng.
Cố Nhã Thiển nghĩ cô của trước đây chắc là rất yêu anh chăng?
Rất yêu Tô Ngọc Kỳ.
Bữa ăn này, Cố Nhã Thiển ăn hoàn toàn không tập trung, Tô Ngọc Kỳ cũng cảm nhận được cô ăn không được nhiều, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Nhân viên đưa lên phần tôm hùm: “Đây là chương trình khuyến mãi tặng kèm của nhà hàng cho khách đến dùng bữa trong ngày hôm nay.”
Tô Ngọc Kỳ hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Cô ấy bị dị ứng với tôm hùm, cậu mang xuống đi.”
Cố Nhã Thiển lên xe, nửa tiếng sau xe dừng trước cửa nhà họ Cố, tài xế sau khi đưa Cố Nhã Thiển đến nơi rồi lại quay trở lại trường học để đợi Cố Thành Thái.
Có chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ngay con đường phía trước cửa nhà.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Nhã Thiển đi đến chỗ chiếc xe, đưa tay gõ cửa xe, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ ra gương mặt của người đàn ông, Cố Nhã Thiển đứng bên ngoài nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Sao anh không vào?”
“Mẹ!” Cố Dạ Lê thấy cô liền vội vàng muốn mở cửa xe phóng xuống, Cố Nhã Thiển đi vòng qua bên kia mở cửa xe ra, Dạ Lê đã liền phóng xuống ôm chầm lấy cô, cô nhìn vết bầm trên mặt của con, nhíu mày nghĩ đến chuyện ở trường, cô cảm thấy rất xót.
“Dạ Lê, có đau không con?”
Có mùi thuốc thoang thoảng bay ra, Cố Nhã Thiển nhìn thấy trên ghế ngồi có mấy hộp cao thoa, chứng tỏ Tô Ngọc Kỳ đã bôi thuốc cho Cố Dạ Lê.
“Mẹ, con không đau.” Cố Dạ Lê rời khỏi vòng tay của Cố Nhã Thiển, cúi đầu: “Con xin lỗi mẹ, sau này con sẽ không đánh nhau trong trường nữa.”
Thật ra các bác cũng có dạy cho cậu nhóc vài chiêu võ phòng thân từ lúc cậu mới năm tuổi, nên các bạn học trong trường không đánh cậu bé được, chỉ là cậu sợ sẽ làm bạn học bị thương nên không dám đánh mạnh mà thôi.
Cố Nhã Thiển sờ lên vết thương của Cố Dạ Lê, nhíu mày khẽ thở dài, cô cũng biết chuyện này không thể trách Dạ Lê được, cũng là do cô không tốt.
Điều buồn cười là cô không hề biết ba của Dạ Lê là ai?
Người đàn ông xuống xe châm thuốc, nhìn người phụ nữ trước mặt: “Chào Nhã Thiển!”
Cố Nhã Thiển ngẩng đầu lên: “A, cám ơn anh.”
Tô Ngọc Kỳ nói với tài xế: “Đưa cậu chủ nhà họ Cố về đi.” Nói xong anh xoay qua nhìn Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, sắp trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn trưa nhé.”
Cố Dạ Lê liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ, sau đó ôm lấy cổ Cố Nhã Thiển kéo xuống, cô cúi người xuống để nghe Dạ Lê nói: “Mẹ cẩn thận chú này nha, đừng để bị chú gạt lần nữa nha!”
Lần nữa?
Cố Nhã Thiển trừng mắt.
Tài xế đưa Dạ Lê đi về hướng nhà họ Cố.
Tô Ngọc Kỳ lên xe, Cố Nhã Thiển vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Tô Ngọc Kỳ, anh như này là đang hẹn tôi à?”
“Không phải thì Nhã Thiển em nghĩ sao?”
Cố Nhã Thiển mở cửa xe, ngồi vào chỗ ghế phụ: “Được rồi, nể tình anh cứu con trai tôi nên tôi miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Tô Ngọc Kỳ khởi động xe, rít một hơi thuốc lá rồi nhìn Cố Nhã Thiển, anh híp mắt cười, nhả ra làn khói thuốc, rồi chồm sát vào cô.
Cô nín thở: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông đưa tay kéo dây an toàn giùm cô, nhưng anh không lập tức kéo dây liền, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ được tính bằng milimét, anh cười cười: “Nhã Thiển, vậy em nghĩ anh muốn làm gì?”
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phà vào mặt Cố Nhã Thiển, mặt cô ửng đỏ, vô tình mắt cô chạm vào ánh mắt của anh, cô bần thần hai giây rồi lập tức xoay mặt ra hướng cửa sổ: “Tôi… tôi, anh thật kỳ lạ! Không phải nói đi ăn cơm sao? Sao còn chưa đi!”
Tư thế này, rõ ràng là tư thế muốn hôn môi…
Cũng không trách được vì sao Cố Nhã Thiển lại suy nghĩ như vậy, vì dù sao thì người đàn ông này cũng quá quen thuộc với những việc như vậy, thêm vào tư thế hơi nhạy cảm nữa.
Cài mỗi cái dây an toàn thôi mà cũng có thể nhạy cảm đến như vậy.
Cố Nhã Thiển vẫn nhìn ra hướng cửa sổ, nhưng trong lòng lại phập phồng không yên, mặt cô càng ngày càng nóng hơn, vì…
Tô Ngọc Kỳ cũng chưa trở về vị trí của mình.
Một tay anh chống vào ghế, tay còn lại nắm lấy dây an toàn, khóa cô sát với thân mình, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, lại còn cố tình xoay mặt đi không nhìn anh, anh không nhịn được bật cười thành tiếng nói: “Cố Nhã Thiển, nhiệt độ trong xe bình thường mà, sao mặt em lại nóng thế, chẳng lẽ em bị sốt à?”
Cố Nhã Thiển không phải không hiểu ý khiêu khích của người đàn ông này, nên lời nói của cô có chút hồi hộp: “Anh mới là người bị sốt… tại nóng quá thôi, nóng quá mới như vậy, dây an toàn cài xong rồi, anh còn không mau cho xe chạy.”
Cô cảm thấy hơi ngột ngạt, cảm thấy xung quanh không thoáng và hơi … nhạy cảm, vành tai cũng nóng lên, bất chợt cô nhắm mắt lại.
Giọng của anh trầm ấm gợi cảm vang lên: “Cố Nhã Thiển, em không cảm thấy, tư thế của chúng ta rất giống với tư thế hôn môi sao?”
Cố Nhã Thiển nghiến răng: “Tôi không nghĩ vậy!”
Xe dừng trước cửa một nhà hàng Tây rất có tiếng ở thành phố Văn Châu.
Cố Nhã Thiển xuống xe đi thẳng vào bên trong, mặc kệ người đàn ông kia có đi theo sau hay không? Nhân viên đưa cô đi đến bàn ngồi ở trên lầu hai, cô mở thực đơn ra, chọn hai phần bít tết, vài món ăn phụ và tráng miệng.
Nhân viên hỏi lại khẩu vị của cô có yêu cầu gì đặc biệt không.
Cố Nhã Thiển nhớ lại chuyện vừa rồi trên xe, trên môi cô vẫn còn cảm giác tê tê, cô bực tức lên tiếng nói: “Phần bít tết của anh ta cho nhiều hành tây vào, thêm phần súp bắp, và…”
Đột nhiên, cô giật mình.
Nhân viên thắc mắc quan tâm hỏi cô.
Cố Nhã Thiển lắc lắc đầu rồi đưa trả lại thực đơn cho nhân viên.
Cô vừa mới nói điều gì…
Sao cô lại biết rõ sở thích của người đàn ông này như vậy, cô nhớ người đàn ông này không thích ăn hành tây, không thích ăn món có vị ngọt.
Cố Nhã Thiển đưa tay xoa huyệt thái dương của mình, cô cố gắng nhớ lại nhiều hơn, những hình ảnh rời rạc xuất hiện trong đầu cô, nhưng những hình ảnh đó rất lung tung và rời rạc, cảm giác mơ hồ.
Tô Ngọc Kỳ sau khi tìm được vị trí và đỗ xe xong anh mới bước vào nhà hàng, nhân viên đưa anh lên lầu hai, lúc này món ăn cũng đã được mang lên đầy đủ. Người đàn ông ngồi xuống chỗ đối diện và nhìn cô đang yên lặng cắt bít tết.
Cố Nhã Thiển cúi đầu, nhưng cô vẫn chú ý đến bàn tay của anh.
Thái xong miếng bít tết, anh đồng thời gắp hết toàn bộ phần hành tây qua bên cạnh, Cố Nhã Thiển hồi hộp cầm chiếc muỗng trong tay mình: “Anh… anh không thích ăn hành tây sao?”
“Ừ.”
Cố Nhã Thiển cụp mi xuống, thì ra những hình ảnh vừa rồi là thật… chứ không phải là do cô tự nghĩ ra, cô hiểu rất rõ sở thích của anh, cho dù là cô đã mất ký ức, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ, giống như nó đã thành bản năng.
Cố Nhã Thiển nghĩ cô của trước đây chắc là rất yêu anh chăng?
Rất yêu Tô Ngọc Kỳ.
Bữa ăn này, Cố Nhã Thiển ăn hoàn toàn không tập trung, Tô Ngọc Kỳ cũng cảm nhận được cô ăn không được nhiều, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Nhân viên đưa lên phần tôm hùm: “Đây là chương trình khuyến mãi tặng kèm của nhà hàng cho khách đến dùng bữa trong ngày hôm nay.”
Tô Ngọc Kỳ hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Cô ấy bị dị ứng với tôm hùm, cậu mang xuống đi.”
/706
|