Tống Hân nói: "Còn hoa tai nụ, hoa tai móc gì nữa đấy."
Cố Thành Thái ho khan.
Tống Hân nháy mắt nói: "Có phải chị đã đoán đúng rồi không, cậu ba?"
Cố Thành Thái giơ tay xoa mi tâm cười: “Chị dâu nói rất đúng."
Cố Nhã Thiển phì cười, mở hộp quà ra, bên trong là một sợi dây chuyền. Cô bẻ ngón tay bắt đầu đếm: “Sinh nhật năm trước của em, anh tặng em một sợi dây chuyền, trung thu năm ngoái cũng vậy, sinh nhật năm ngoái..."
Tống Hân tiếp tục mở miệng: “Cậu ba à, nếu em lại tặng dây chuyền cho chị nữa, phỏng chừng anh cả của em sẽ ghen đấy!"
Bầu không khí trong phòng khách vô cùng ấm áp, tràn ngập tiếng cười.
"Ai nói anh sẽ ghen?..." Tiếng nói của Cố Giác truyền từ trên lầu xuống. Anh đứng trên lầu hai, nhìn hình ảnh ấm áp bên trong phòng khách.
Anh ta chống gậy đi từ từ xuống, Cố Thành Thái bước nhanh lên lầu đỡ lấy tay anh: “Anh cả."
"Anh còn tưởng em giống với anh hai của em nữa đấy? Nếu em còn không về bà nội sẽ sốt ruột lắm."
"Anh hai vẫn chưa về sao?"
Tống Hân đứng lên, cô đưa tay lên cổ ra dấu nói: “Anh thấy có đẹp không? Là của cậu ba tặng đấy?"
"Ừm, rất đẹp."
Tống Hân nói: “Vậy anh đeo giúp em đi!"
Khoảng chín giờ rưỡi, bà cụ Cố đã buồn ngủ nên lên lầu nghỉ ngơi. Cố Nhã Thiển cũng chuẩn bị dẫn Dạ Lê rời đi. Trong sân rực rỡ ánh đèn, đại viện của nhà họ Cố thiết kế thiên về phong cách Trung Quốc xưa, mấy biệt thự liền kề thoạt nhìn có cảm giác như lối kiến trúc thời kỳ Minh Thanh. Viện rất lớn, khắp nơi đều là cây xanh hoa tươi, đình đài nước biếc.
Mùa này buổi tối rất mát mẻ, không có cảm giác oi bức như ban ngày.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân xào xạc, trong đêm tối yên tĩnh không tiếng người tiếng bước chân này khiến người ta có cảm giác sợ hãi. Cố Nhã Thiển còn chưa quay người lại, đột nhiên bị ai đó che mắt, lòng cô chợt căng thẳng, nhưng sau đó cô lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Chỉ trong phút chốc cảm giác sợ hãi kia đã tiêu tan, nhưng giọng nói của cô vẫn còn hơi bất đắc dĩ: “Anh ba?"
Cố Dạ Lê: “Bác út, bác mà lại chơi trò trẻ con này à?"
Cố Thành Thái buông lỏng tay ra, trước mắt Cố Nhã Thiển trở nên sáng sủa, cô xoay người nhìn Cố Thành Thái đứng sau lưng mình, mỉm cười dịu dàng.
Người của thành phố Vân Châu đều nói con trai thứ ba của nhà họ Cố là một cậu chủ nhà giàu phong lưu lạnh lùng. Nhưng chỉ có bọn họ biết, anh ba này của cô rất thích đùa giỡn, tính cách cũng không lạnh lùng như người bên ngoài nói.
Cố Thành Thái khom lưng bế Cố Dạ Lê lên, Cố Dạ Lê cau mày, khuôn mặt nhỏ rối rắm: “Bác đặt con xuống đi."
Cố Dạ Lê có bệnh thích sạch sẽ, trừ Cố Nhã Thiển và vợ chồng Cố Giác ra, những người khác cũng hết cách với cậu nhóc.
Cố Thành Thái vẫn ôm không buông tay, cậu nhóc này rất nhẹ, anh một tay ôm cậu nhóc đi về phía trước, Cố Nhã Thiển đi theo sau nhìn vẻ mặt buồn bực trên gương mặt của thằng bé nhịn không được muốn phá lên cười.
"Dạ Lê à, lâu rồi con không gặp bác, con không nhớ bác không? Bác chỉ là muốn ôm con một lát mà thôi."
Sải chân của Cố Thành Thái rất dài, Cố Dạ Lê sợ bị rớt xuống đất nên ôm chặt cổ anh, vẻ mặt bực bội không trả lời.
Lúc sắp đi tới cổng khu Tĩnh Uyển, Cố Thành Thái đặt Cố Dạ Lê xuống, dường như bỗng nhớ ra điều gì, anh nói: “Dạ Lê, bác vừa về vẫn còn chưa tắm rửa đấy, Dạ Lê sẽ không chê bác chứ?"
Dạ Lê như sắp xù lông lên.
Cố Nhã Thiển bước nhanh tới, khẽ trừng mắt với Cố Thành Thái. Anh ba này của cô cứ thích chọc cho thằng nhóc tức xù lông mới chịu. Cô xoa đầu Dạ Lê, dịu dàng nói: “Bác út chỉ đùa với con thôi."
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Thành Thái lộ vẻ đau lòng, anh cúi người xuống nói "Dạ Lê, con đúng là ghét bỏ bác út thật à?"
Nói xong, còn xoa nắn khuôn mặt mũm mĩm của cậu nhóc một hồi.
Cố Nhã Thiển: “...”
Dạ Lê: “...”
Qua vài giây, Cố Nhã Thiển an ủi tâm trạng của cậu nhóc. Cô nhìn sắc mặt của Dạ Lê, khuôn mặt nó cứng ngắc giống như đóng băng. Cậu nhóc xoay người đi thẳng vào phòng khách.
Cố Thành Thái lập tức nói: “Nhã Thiển, anh ba bỗng nhớ ra anh cả tìm anh có việc, anh đi trước đây."
Cố Nhã Thiển chậm rãi vặn vẹo ngón tay, chọc giận Dạ Lê xong thì muốn phủi tay bỏ đi liền. Cô cố gắng nặn ra nụ cười với anh ba nhà mình, có phần bất đắc dĩ nói: “Anh ba, đi thong thả."
"Em gái ngoan." Anh nói xong còn đưa tay xoa tóc cô.
Cố Nhã Thiển lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó đi vào trong phòng, phát hiện cậu nhóc đã bảo người làm chuẩn bị nước đi tắm rồi. Nửa tiếng sau Cố Nhã Thiển bưng ly sữa lên lầu, Cố Dạ Lê đang ngồi trước bàn học chơi mô hình máy bay của Cố Thành Thái tặng.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại đi tới đặt ly sữa lên bàn: “Dạ Lê, hôm nay bác út chỉ muốn đùa với con thôi, con đừng giận bác ấy."
"Con biết." Cố Dạ Lê nhìn mô hình máy bay trước mặt, cậu kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Con không so đo với bác út đâu." Cậu đã quen với việc ở nhà chỉ có bác út thích chọc cậu. Có một lần người làm đụng vào quần áo của cậu, lúc cậu buồn bực đóng cửa nhốt mình trong phòng ngủ, bác út không giống như những người khác đứng lo lắng bên ngoài mà trực tiếp leo cửa sổ vào tìm cậu.
Phòng sách của Cố Giác.
Lúc tối anh uống một ít rượu ở phòng khách, Tống Hân nấu trà giải rượu bưng lên cho anh.
Cô để trà giải rượu trên bàn cách tay phải của anh không xa. Sau đó, cô bắt đầu sắp xếp lại giấy tờ rải rác trên bàn. Những chuyện này cô không thích để cho người khác làm, mỗi lần dọn dẹp phòng sách đều là do Tống Hân dọn dẹp.
Cố Giác tắt máy vi tính xong thì thấy bóng lưng dịu dàng của người phụ nữ ấy, cô vừa mới tắm xong, mái tóc khô hơn phân nửa buông xõa trên vai, tóc đen như mực, dài tới eo, trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt.
Cố Giác uống không nhiều, cũng không say.
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, giấy tờ trong tay Tống Hân rớt xuống đất, cô mới nghiêng mặt nhìn lại, một giây tiếp theo đã ngồi xuống đầu gối anh, cô nói: “Cố Giác, anh buông em ra, giấy tờ sắp rớt hết rồi kìa."
"Em còn đúng là đeo sợi dây chuyền của em ba tặng à?" Ánh mắt Cố Giác nhìn vào chiếc cổ thon dài của người phụ nữ, xương quai xanh đẹp tuyệt trần, một sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc, mà điểm xuyết trên đó là mặt dây chuyền giá trị không nhỏ.
Sáng đến mức khiến Cố Giác chói mắt.
Làn da của cô cũng rất trắng, trắng đến nỗi anh ôm cô chặt hơn.
Tống Hân đưa tay vòng lấy cổ anh, tựa trên bả vai anh: “Sao thế, không phải anh nói rất đẹp sao?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười: “Sao vậy? Ngay cả em trai mình anh cũng ghen nữa à?"
Cố Giác thả ghế dựa ra sau một chút, Tống Hân đột nhiên không chuẩn bị kịp ngã ra sau theo anh: “Không phải anh đã nói anh không ghen sao?"
"Ở đó nhiều người như vậy, em không nể mặt anh được sao?" Anh ôm cô, thuận thế hôn lên trán cô một cái.
Tống Hân vùi đầu vào lòng anh: “Bây giờ chỉ có hai chúng ta, anh Cố à, chẳng lẽ em cũng cần nể mặt anh nữa sao?"
"Anh không cần mặt mũi, anh chỉ cần em!"
"Đồ vô lại, không được hôn em, toàn là mùi rượu!" Tống Hân xù lông, giữa răng môi đều là mùi rượu, cô đánh vào ngực anh nói: “Cố Giác sau này nếu anh uống rượu nữa thì đừng ngủ với em. Anh ngủ ở phòng khách một mình đi!"
"Anh chỉ hôn em mà thôi? Ngủ hồi nào chứ? Hân à, thì ra em đang nghĩ tới những chuyện này à?"
Gò mà Tống Hân đỏ bừng: “Còn lâu nhé! Cố Giác cái kẻ lưu manh này!"
Cố Thành Thái ho khan.
Tống Hân nháy mắt nói: "Có phải chị đã đoán đúng rồi không, cậu ba?"
Cố Thành Thái giơ tay xoa mi tâm cười: “Chị dâu nói rất đúng."
Cố Nhã Thiển phì cười, mở hộp quà ra, bên trong là một sợi dây chuyền. Cô bẻ ngón tay bắt đầu đếm: “Sinh nhật năm trước của em, anh tặng em một sợi dây chuyền, trung thu năm ngoái cũng vậy, sinh nhật năm ngoái..."
Tống Hân tiếp tục mở miệng: “Cậu ba à, nếu em lại tặng dây chuyền cho chị nữa, phỏng chừng anh cả của em sẽ ghen đấy!"
Bầu không khí trong phòng khách vô cùng ấm áp, tràn ngập tiếng cười.
"Ai nói anh sẽ ghen?..." Tiếng nói của Cố Giác truyền từ trên lầu xuống. Anh đứng trên lầu hai, nhìn hình ảnh ấm áp bên trong phòng khách.
Anh ta chống gậy đi từ từ xuống, Cố Thành Thái bước nhanh lên lầu đỡ lấy tay anh: “Anh cả."
"Anh còn tưởng em giống với anh hai của em nữa đấy? Nếu em còn không về bà nội sẽ sốt ruột lắm."
"Anh hai vẫn chưa về sao?"
Tống Hân đứng lên, cô đưa tay lên cổ ra dấu nói: “Anh thấy có đẹp không? Là của cậu ba tặng đấy?"
"Ừm, rất đẹp."
Tống Hân nói: “Vậy anh đeo giúp em đi!"
Khoảng chín giờ rưỡi, bà cụ Cố đã buồn ngủ nên lên lầu nghỉ ngơi. Cố Nhã Thiển cũng chuẩn bị dẫn Dạ Lê rời đi. Trong sân rực rỡ ánh đèn, đại viện của nhà họ Cố thiết kế thiên về phong cách Trung Quốc xưa, mấy biệt thự liền kề thoạt nhìn có cảm giác như lối kiến trúc thời kỳ Minh Thanh. Viện rất lớn, khắp nơi đều là cây xanh hoa tươi, đình đài nước biếc.
Mùa này buổi tối rất mát mẻ, không có cảm giác oi bức như ban ngày.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân xào xạc, trong đêm tối yên tĩnh không tiếng người tiếng bước chân này khiến người ta có cảm giác sợ hãi. Cố Nhã Thiển còn chưa quay người lại, đột nhiên bị ai đó che mắt, lòng cô chợt căng thẳng, nhưng sau đó cô lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Chỉ trong phút chốc cảm giác sợ hãi kia đã tiêu tan, nhưng giọng nói của cô vẫn còn hơi bất đắc dĩ: “Anh ba?"
Cố Dạ Lê: “Bác út, bác mà lại chơi trò trẻ con này à?"
Cố Thành Thái buông lỏng tay ra, trước mắt Cố Nhã Thiển trở nên sáng sủa, cô xoay người nhìn Cố Thành Thái đứng sau lưng mình, mỉm cười dịu dàng.
Người của thành phố Vân Châu đều nói con trai thứ ba của nhà họ Cố là một cậu chủ nhà giàu phong lưu lạnh lùng. Nhưng chỉ có bọn họ biết, anh ba này của cô rất thích đùa giỡn, tính cách cũng không lạnh lùng như người bên ngoài nói.
Cố Thành Thái khom lưng bế Cố Dạ Lê lên, Cố Dạ Lê cau mày, khuôn mặt nhỏ rối rắm: “Bác đặt con xuống đi."
Cố Dạ Lê có bệnh thích sạch sẽ, trừ Cố Nhã Thiển và vợ chồng Cố Giác ra, những người khác cũng hết cách với cậu nhóc.
Cố Thành Thái vẫn ôm không buông tay, cậu nhóc này rất nhẹ, anh một tay ôm cậu nhóc đi về phía trước, Cố Nhã Thiển đi theo sau nhìn vẻ mặt buồn bực trên gương mặt của thằng bé nhịn không được muốn phá lên cười.
"Dạ Lê à, lâu rồi con không gặp bác, con không nhớ bác không? Bác chỉ là muốn ôm con một lát mà thôi."
Sải chân của Cố Thành Thái rất dài, Cố Dạ Lê sợ bị rớt xuống đất nên ôm chặt cổ anh, vẻ mặt bực bội không trả lời.
Lúc sắp đi tới cổng khu Tĩnh Uyển, Cố Thành Thái đặt Cố Dạ Lê xuống, dường như bỗng nhớ ra điều gì, anh nói: “Dạ Lê, bác vừa về vẫn còn chưa tắm rửa đấy, Dạ Lê sẽ không chê bác chứ?"
Dạ Lê như sắp xù lông lên.
Cố Nhã Thiển bước nhanh tới, khẽ trừng mắt với Cố Thành Thái. Anh ba này của cô cứ thích chọc cho thằng nhóc tức xù lông mới chịu. Cô xoa đầu Dạ Lê, dịu dàng nói: “Bác út chỉ đùa với con thôi."
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Thành Thái lộ vẻ đau lòng, anh cúi người xuống nói "Dạ Lê, con đúng là ghét bỏ bác út thật à?"
Nói xong, còn xoa nắn khuôn mặt mũm mĩm của cậu nhóc một hồi.
Cố Nhã Thiển: “...”
Dạ Lê: “...”
Qua vài giây, Cố Nhã Thiển an ủi tâm trạng của cậu nhóc. Cô nhìn sắc mặt của Dạ Lê, khuôn mặt nó cứng ngắc giống như đóng băng. Cậu nhóc xoay người đi thẳng vào phòng khách.
Cố Thành Thái lập tức nói: “Nhã Thiển, anh ba bỗng nhớ ra anh cả tìm anh có việc, anh đi trước đây."
Cố Nhã Thiển chậm rãi vặn vẹo ngón tay, chọc giận Dạ Lê xong thì muốn phủi tay bỏ đi liền. Cô cố gắng nặn ra nụ cười với anh ba nhà mình, có phần bất đắc dĩ nói: “Anh ba, đi thong thả."
"Em gái ngoan." Anh nói xong còn đưa tay xoa tóc cô.
Cố Nhã Thiển lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó đi vào trong phòng, phát hiện cậu nhóc đã bảo người làm chuẩn bị nước đi tắm rồi. Nửa tiếng sau Cố Nhã Thiển bưng ly sữa lên lầu, Cố Dạ Lê đang ngồi trước bàn học chơi mô hình máy bay của Cố Thành Thái tặng.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại đi tới đặt ly sữa lên bàn: “Dạ Lê, hôm nay bác út chỉ muốn đùa với con thôi, con đừng giận bác ấy."
"Con biết." Cố Dạ Lê nhìn mô hình máy bay trước mặt, cậu kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Con không so đo với bác út đâu." Cậu đã quen với việc ở nhà chỉ có bác út thích chọc cậu. Có một lần người làm đụng vào quần áo của cậu, lúc cậu buồn bực đóng cửa nhốt mình trong phòng ngủ, bác út không giống như những người khác đứng lo lắng bên ngoài mà trực tiếp leo cửa sổ vào tìm cậu.
Phòng sách của Cố Giác.
Lúc tối anh uống một ít rượu ở phòng khách, Tống Hân nấu trà giải rượu bưng lên cho anh.
Cô để trà giải rượu trên bàn cách tay phải của anh không xa. Sau đó, cô bắt đầu sắp xếp lại giấy tờ rải rác trên bàn. Những chuyện này cô không thích để cho người khác làm, mỗi lần dọn dẹp phòng sách đều là do Tống Hân dọn dẹp.
Cố Giác tắt máy vi tính xong thì thấy bóng lưng dịu dàng của người phụ nữ ấy, cô vừa mới tắm xong, mái tóc khô hơn phân nửa buông xõa trên vai, tóc đen như mực, dài tới eo, trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt.
Cố Giác uống không nhiều, cũng không say.
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, giấy tờ trong tay Tống Hân rớt xuống đất, cô mới nghiêng mặt nhìn lại, một giây tiếp theo đã ngồi xuống đầu gối anh, cô nói: “Cố Giác, anh buông em ra, giấy tờ sắp rớt hết rồi kìa."
"Em còn đúng là đeo sợi dây chuyền của em ba tặng à?" Ánh mắt Cố Giác nhìn vào chiếc cổ thon dài của người phụ nữ, xương quai xanh đẹp tuyệt trần, một sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc, mà điểm xuyết trên đó là mặt dây chuyền giá trị không nhỏ.
Sáng đến mức khiến Cố Giác chói mắt.
Làn da của cô cũng rất trắng, trắng đến nỗi anh ôm cô chặt hơn.
Tống Hân đưa tay vòng lấy cổ anh, tựa trên bả vai anh: “Sao thế, không phải anh nói rất đẹp sao?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười: “Sao vậy? Ngay cả em trai mình anh cũng ghen nữa à?"
Cố Giác thả ghế dựa ra sau một chút, Tống Hân đột nhiên không chuẩn bị kịp ngã ra sau theo anh: “Không phải anh đã nói anh không ghen sao?"
"Ở đó nhiều người như vậy, em không nể mặt anh được sao?" Anh ôm cô, thuận thế hôn lên trán cô một cái.
Tống Hân vùi đầu vào lòng anh: “Bây giờ chỉ có hai chúng ta, anh Cố à, chẳng lẽ em cũng cần nể mặt anh nữa sao?"
"Anh không cần mặt mũi, anh chỉ cần em!"
"Đồ vô lại, không được hôn em, toàn là mùi rượu!" Tống Hân xù lông, giữa răng môi đều là mùi rượu, cô đánh vào ngực anh nói: “Cố Giác sau này nếu anh uống rượu nữa thì đừng ngủ với em. Anh ngủ ở phòng khách một mình đi!"
"Anh chỉ hôn em mà thôi? Ngủ hồi nào chứ? Hân à, thì ra em đang nghĩ tới những chuyện này à?"
Gò mà Tống Hân đỏ bừng: “Còn lâu nhé! Cố Giác cái kẻ lưu manh này!"
/706
|