Cô leo thẳng lên tầng, vết thương ở xương bánh chè còn đau cô cũng mặc kệ, cô đi lên nhưng lại không hiểu thiết kế của biệt thự này.
Trền tầng hai có rất nhiều phòng ngủ.
Người làm vội vàng đi lên theo: “Cô gái này, cô muốn làm gì vậy? Cô cứ như này tôi sẽ gọi vệ sĩ đấy.”
Một tiếng ho khan đột nhiên truyền đến, Cố Nhã Thiển dừng bước, ánh nhìn khóa chặt vào cửa phòng đang đóng.
Người làm đứng ở cửa chặn cô lại, Cố Nhã Thiển nhàn nhạt đáp: “Tránh ra.”
Trong phòng đọc sách, không chỉ có tiếng ho của người đàn ông, còn có âm thanh mềm mại của phụ nữ vọng ra không rõ ràng, Cố Nhã Thiển còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng lúc cô đi qua người làm đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy bóng dáng phụ nữ ở trước Tô Ngọc Kỳ, bóng hai người hòa vào nhau, nhìn từ góc này có cảm giác là hai người đó đang hôn nhau, cô mới biết là mình không nghe nhầm.
Hóa ra, đây là cái gọi là nghỉ ngơi.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy liền ưu nhã hàng cao cấp, lần trước cô từng gặp rồi, chính là người đi dạo phố với Tô Ngọc Kỳ ở khu nữ trang.
Người phụ nữ đó đã cười với cô.
Cố Nhã Thiển nhếch khóe môi.
Cô nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi xám sẫm đang ngồi ở bàn làm việc, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng dừng trên người cô, anh lên tiếng: “Cô Cố Nhã Thiển.”
Cố Nhã Thiển cảm thấy rất buồn cười, trước khi đến đây, cô có rất nhiều lời muốn hỏi anh, sau khi tới rồi cô đột nhiên cảm thấy bản thân không biết nên mở lời thế nào.
Tất cả những lời cô muốn nói, những lo lắng của cô đều như bị ứ nghẹn lại.
Cô cười: “Xin lỗi làm phiền hai người rồi.”
Cố Nhã Thiển xoay người, bước nhanh ra ngoài, có lẽ cô không nên đến đây, người đàn ông này vốn không liên quan gì đến cô, dù cho trước đây có liên quan cũng chỉ là trước đây thôi, cô không nhớ gì về quá khứ nữa.
Cô không có kí ức về chuyện trước đây.
Cái tên Cố Nhã Thiển chỉ là hiện tại mà thôi.
“Cố Nhã Thiển…” Tô Ngọc Kỳ đứng dậy bước ra ngoài, người phụ nữ kia níu lấy tay áo anh: “Anh Tô, chuyện mẹ em nói muốn mời anh dùng bữa…”
“Xin lỗi, phiền cô nói với bà Hoa một tiếng, cơ thể tôi không khỏe, không tới được.” Gương mặt người đàn ông lạnh lùng, lúc anh đọc sách thường đeo một cặp kính gọng vàng kim, sự lạnh lùng từ đôi mắt anh in hằn lên kính: “Cô Hoa Lạc Anh, hãy buông tay ra trước.”
Hoa Lạc Anh lặng lẽ buông tay.
Cố Nhã Thiển muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh, lúc xuống lầu bước nhanh quá, đụng đến vết thương ở xương bánh chè làm cô phải bám vào thành cầu thang mới không bị ngã.
“Cố Nhã Thiển…” Đằng sau vang lên tiếng của Tô Ngọc Kỳ.
Cố Nhã Thiển không vì thế mà dừng bước, cô bước hai bước để quen với vết thương ở xương bánh chè rồi vội vàng xuống lầu, lao thẳng ra cổng.
Người đàn ông bước chân dài nên lúc Cố Nhã Thiển ra đến cổng thì anh cũng đuổi kịp, túm chặt cổ tay cô, ôm cô vào lòng, cô giãy ra, anh càng ôm chặt hơn.
Cố Nhã Thiển đấm vào lưng anh, hét lên: “Tô Ngọc Kỳ, anh buông ra!”
Anh đột nhiên ho dữ dội, Cố Nhã Thiển không nhúc nhích nữa, cô không biết có phải là là vì động tác của cô vô tình chạm phải vết thương của anh không, má cô áp sát vào lồng ngực anh, tiếng ho của anh như sấm bên tai.
“Cô Nhã Thiển, có phải em, ghen không?” Sau khi kiềm lại trận ho, Tô Ngọc Kỳ cong môi cười: “Cố Nhã Thiển, tôi hoàn toàn không có liên quan gì với cô Hoa Lạc kia, cô ấy chỉ thay mặt nhà họ Hoa tới mời tôi mà thôi, tôi từ chối rồi.”
“Ai ghen cơ chứ? Anh giải thích với tôi làm gì.” Cố Nhã Thiển trợn mắt, nhưng khuôn mặt không kiềm được mà đỏ lên, hơi thở anh bao lấy cô khiến cho cô hoàn toàn không còn đường lui.
Cô lẳng lặng nhìn anh, tuy trong lòng thấy tốt hơn lúc nãy một chút nhưng không có nghĩa là cô hồ đồ, rõ ràng anh đang hẹn hò với gái trẻ, lại còn nói lấy lệ là đang nghỉ ngơi, cô nói: “Tôi tới đây là để cảm ơn anh đã cứu bạn tôi.”
Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, cô mím môi: “Cho nên, anh có thể buông tôi ra chưa?”
Hoa Lạc Anh từ trên lầu đi xuống nhìn Cố Nhã Thiển với ánh mắt ghen tị nhưng nhanh chóng giấu đi, rõ ràng cô ta đã điều tra Tô Ngọc Kỳ chưa kết hôn, tuy là có một cô con gái nhưng đã ly hôn vợ từ lâu.
Sao đột nhiên lại xuất hiện một bà Tô vậy?
Cô ta chỉ cho rằng Tô Ngọc Kỳ là mượn cớ đuổi người thôi, vì cô ta đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Hoa, khác với các thiên kim khác.
Nhưng…
Tô Ngọc Kỳ sao lại nhìn trúng một cô gái bình thường nhạt nhẽo như vậy?
Lúc sáng ra ngoài Cố Nhã Thiển không trang điểm, để mặt mộc, lại mặc chiếc váy liền màu xanh lục khiến cho người ta có cảm giác nhạt nhòa.
Giống như đóa hoa dành dành vậy.
Cố Nhã Thiển vùng ra khỏi vòng tay của Tô Ngọc Kỳ, thì nhìn thấy ánh mắt đố kị của Hoa Lạc Anh, cô chỉ nhướn mày cười nhẹ: “Cô gái này là cô Hoa Lạc Anh sao?”
Hoa Lạc Anh đi xuống, bên ngoài vẫn duy trì nụ cười thục nữ tiêu chuẩn, đưa tay ra muốn bắt tay với Cố Nhã Thiển: “Chào cô.”
Cố Nhã Thiển nhìn thấy bàn tay đưa ra trước mặt, nhưng không bắt, coi như không thấy gì, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Trền tầng hai có rất nhiều phòng ngủ.
Người làm vội vàng đi lên theo: “Cô gái này, cô muốn làm gì vậy? Cô cứ như này tôi sẽ gọi vệ sĩ đấy.”
Một tiếng ho khan đột nhiên truyền đến, Cố Nhã Thiển dừng bước, ánh nhìn khóa chặt vào cửa phòng đang đóng.
Người làm đứng ở cửa chặn cô lại, Cố Nhã Thiển nhàn nhạt đáp: “Tránh ra.”
Trong phòng đọc sách, không chỉ có tiếng ho của người đàn ông, còn có âm thanh mềm mại của phụ nữ vọng ra không rõ ràng, Cố Nhã Thiển còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng lúc cô đi qua người làm đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy bóng dáng phụ nữ ở trước Tô Ngọc Kỳ, bóng hai người hòa vào nhau, nhìn từ góc này có cảm giác là hai người đó đang hôn nhau, cô mới biết là mình không nghe nhầm.
Hóa ra, đây là cái gọi là nghỉ ngơi.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy liền ưu nhã hàng cao cấp, lần trước cô từng gặp rồi, chính là người đi dạo phố với Tô Ngọc Kỳ ở khu nữ trang.
Người phụ nữ đó đã cười với cô.
Cố Nhã Thiển nhếch khóe môi.
Cô nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi xám sẫm đang ngồi ở bàn làm việc, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng dừng trên người cô, anh lên tiếng: “Cô Cố Nhã Thiển.”
Cố Nhã Thiển cảm thấy rất buồn cười, trước khi đến đây, cô có rất nhiều lời muốn hỏi anh, sau khi tới rồi cô đột nhiên cảm thấy bản thân không biết nên mở lời thế nào.
Tất cả những lời cô muốn nói, những lo lắng của cô đều như bị ứ nghẹn lại.
Cô cười: “Xin lỗi làm phiền hai người rồi.”
Cố Nhã Thiển xoay người, bước nhanh ra ngoài, có lẽ cô không nên đến đây, người đàn ông này vốn không liên quan gì đến cô, dù cho trước đây có liên quan cũng chỉ là trước đây thôi, cô không nhớ gì về quá khứ nữa.
Cô không có kí ức về chuyện trước đây.
Cái tên Cố Nhã Thiển chỉ là hiện tại mà thôi.
“Cố Nhã Thiển…” Tô Ngọc Kỳ đứng dậy bước ra ngoài, người phụ nữ kia níu lấy tay áo anh: “Anh Tô, chuyện mẹ em nói muốn mời anh dùng bữa…”
“Xin lỗi, phiền cô nói với bà Hoa một tiếng, cơ thể tôi không khỏe, không tới được.” Gương mặt người đàn ông lạnh lùng, lúc anh đọc sách thường đeo một cặp kính gọng vàng kim, sự lạnh lùng từ đôi mắt anh in hằn lên kính: “Cô Hoa Lạc Anh, hãy buông tay ra trước.”
Hoa Lạc Anh lặng lẽ buông tay.
Cố Nhã Thiển muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh, lúc xuống lầu bước nhanh quá, đụng đến vết thương ở xương bánh chè làm cô phải bám vào thành cầu thang mới không bị ngã.
“Cố Nhã Thiển…” Đằng sau vang lên tiếng của Tô Ngọc Kỳ.
Cố Nhã Thiển không vì thế mà dừng bước, cô bước hai bước để quen với vết thương ở xương bánh chè rồi vội vàng xuống lầu, lao thẳng ra cổng.
Người đàn ông bước chân dài nên lúc Cố Nhã Thiển ra đến cổng thì anh cũng đuổi kịp, túm chặt cổ tay cô, ôm cô vào lòng, cô giãy ra, anh càng ôm chặt hơn.
Cố Nhã Thiển đấm vào lưng anh, hét lên: “Tô Ngọc Kỳ, anh buông ra!”
Anh đột nhiên ho dữ dội, Cố Nhã Thiển không nhúc nhích nữa, cô không biết có phải là là vì động tác của cô vô tình chạm phải vết thương của anh không, má cô áp sát vào lồng ngực anh, tiếng ho của anh như sấm bên tai.
“Cô Nhã Thiển, có phải em, ghen không?” Sau khi kiềm lại trận ho, Tô Ngọc Kỳ cong môi cười: “Cố Nhã Thiển, tôi hoàn toàn không có liên quan gì với cô Hoa Lạc kia, cô ấy chỉ thay mặt nhà họ Hoa tới mời tôi mà thôi, tôi từ chối rồi.”
“Ai ghen cơ chứ? Anh giải thích với tôi làm gì.” Cố Nhã Thiển trợn mắt, nhưng khuôn mặt không kiềm được mà đỏ lên, hơi thở anh bao lấy cô khiến cho cô hoàn toàn không còn đường lui.
Cô lẳng lặng nhìn anh, tuy trong lòng thấy tốt hơn lúc nãy một chút nhưng không có nghĩa là cô hồ đồ, rõ ràng anh đang hẹn hò với gái trẻ, lại còn nói lấy lệ là đang nghỉ ngơi, cô nói: “Tôi tới đây là để cảm ơn anh đã cứu bạn tôi.”
Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, cô mím môi: “Cho nên, anh có thể buông tôi ra chưa?”
Hoa Lạc Anh từ trên lầu đi xuống nhìn Cố Nhã Thiển với ánh mắt ghen tị nhưng nhanh chóng giấu đi, rõ ràng cô ta đã điều tra Tô Ngọc Kỳ chưa kết hôn, tuy là có một cô con gái nhưng đã ly hôn vợ từ lâu.
Sao đột nhiên lại xuất hiện một bà Tô vậy?
Cô ta chỉ cho rằng Tô Ngọc Kỳ là mượn cớ đuổi người thôi, vì cô ta đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Hoa, khác với các thiên kim khác.
Nhưng…
Tô Ngọc Kỳ sao lại nhìn trúng một cô gái bình thường nhạt nhẽo như vậy?
Lúc sáng ra ngoài Cố Nhã Thiển không trang điểm, để mặt mộc, lại mặc chiếc váy liền màu xanh lục khiến cho người ta có cảm giác nhạt nhòa.
Giống như đóa hoa dành dành vậy.
Cố Nhã Thiển vùng ra khỏi vòng tay của Tô Ngọc Kỳ, thì nhìn thấy ánh mắt đố kị của Hoa Lạc Anh, cô chỉ nhướn mày cười nhẹ: “Cô gái này là cô Hoa Lạc Anh sao?”
Hoa Lạc Anh đi xuống, bên ngoài vẫn duy trì nụ cười thục nữ tiêu chuẩn, đưa tay ra muốn bắt tay với Cố Nhã Thiển: “Chào cô.”
Cố Nhã Thiển nhìn thấy bàn tay đưa ra trước mặt, nhưng không bắt, coi như không thấy gì, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
/706
|