Ngón tay Cố Nhã Thiển bấu chặt tay nắm cửa lạnh lẽo, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng và hơi thở làm người khác thấy ngột ngạt của anh.
“Tôi không muốn nghe!” Rõ ràng anh đã kết hôn, đã có gia đình rồi, tại sao còn đối xử với cô như vậy? Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy nực cười và bị sỉ nhục, cô nhắm mắt lại nhớ tới lần đầu cô gặp anh.
Trong bữa tiệc nhà họ Cố, anh đã thô lỗ kéo cô vào trong phòng nghỉ, muốn vô lễ với cô!
Hay là nói, anh cũng giống như những tên đàn ông khác, bởi vì cô là cô chủ nhà họ Cố, nên muốn trêu chọc cô?
Cô kéo mạnh cửa ra định đi, thì một cánh tay rắn chắc đã mạnh mẽ ôm chặt eo cô lại, đầu Cố Nhã Thiển trống rỗng, một giây sau cơ thể cô đã bị nhấc bổng lên, cả người bị đè xuống giường, đập vào lồng ngực cứng rắn ấm nóng của anh.
Một giây sau, cô vẫn chưa kịp giãy giụa thì một nụ hôn ướt át thô lỗ rơi xuống, Cố Nhã Thiển mở to mắt, gần như không dám tin anh sẽ làm chuyện như vậy với cô, bên tai vang lên một tiếng nổ.
Hơi thở áp bức ngang ngược của anh bao trùm lấy cô.
Nụ hôn của Tô Ngọc Kỳ giống như mưa to gió lớn, ngón tay anh luồn qua mái tóc mềm mại giữ chặt đầu cô, có lẽ anh đã điên rồi, cô không nhớ ra anh.
Cô xem anh như người xa lạ.
Hai năm trước, lúc cô rời đi anh đã điên một lần.
Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, không muốn buông tay.
Anh không thích sự từ chối và xa lạ trong ánh mắt cô.
Tại sao cô có thể độc ác như vậy, anh lừa cô nhiều như vậy, cô cứ thế mà đi, không dễ gì anh mới tìm được cô, nhưng cô không nhớ gì cả.
Chỉ mình anh sống trong đau khổ.
Nhưng cô lại nhớ tới cậu chủ nhỏ nhà họ La kia!!
Hai người nói cười thân mật thân thiết, anh nghĩ tới trong hai năm qua, ký ức của cô chỉ có La Thần Dương kia chứ không có anh, trong lòng anh có cảm giác đố kị, phẫn nộ đến phát điên! Còn có sự mỉa mai nữa.
Đôi mắt đen của anh in bóng cô, anh thấy cô run rẩy chống cự, ra sức muốn giãy giụa, hình ảnh được tái hiện một cách sinh động trước mặt anh giống như hai năm trước, nhưng Cố Uyên, sao em có thể cam lòng, nhẫn tâm quên tôi đi?
Sao em có thể nhẫn tâm rời đi như vậy, tại sao không tin tôi?
Nụ hôn của anh điên cuồng, nặng nề đánh đổi bằng mọi giá, mùi thơm trên người cô vờn quanh chóp mũi anh, giống như thuốc độc phát tán vào xương tủy làm anh mê mẩn.
Cố Nhã Thiển bị anh hôn đến môi tê rần, dường như mỗi dây thần kinh đều có dòng điện chạy qua khiến cô run rẩy, hơi thở của anh làm cô sợ hãi.
Cô giãy giụa muốn chống cự, nghiêng mặt muốn tránh nụ hôn của anh, giọng nói run rẩy nhưng sắc bén hoảng loạn hô: “Ôn Sâm, Ôn Sâm…”
Nụ hôn của anh rơi xuống quai hàm cô.
Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, ngón tay lau giọt nước đọng trên mi mắt cô, một đôi mắt trong trẻo, anh nhìn thấy vẻ xa lạ hoảng sợ trong mắt cô, lông mi cô không ngừng run rẩy.
Anh nghiêng mặt ho hai tiếng, mơ hồ nếm được mùi máu tanh đang cuộn trào trong ngực, miệng vết thương bị xé rách truyền đến cơn đau dữ dội, có điều Tô Ngọc Kỳ chỉ khẽ nhíu mày.
Trên khuôn mặt đẹp trai lãnh đạm không nhìn ra cảm xúc gì, đáy mắt chỉ có sự run rẩy và phẫn nộ, cũng có sự kiên nhẫn và cầu xin, giọng nói của anh ngoài khàn khàn thì rất ổn định: “Cố Nhã Thiển, em nói cho tôi biết, em có thích tên Lee kia không…?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, nhưng không thấy Ôn Sâm đi vào.
Cố Nhã Thiển nghĩ chắc là Ôn Sâm bị mấy tên vệ sĩ của Tô Ngọc Kỳ cản lại, cô không biết tại sao anh lại làm như vậy, tại sao lại… cợt nhả cô như thế?
Có lẽ chẳng có lý do gì cả.
Hoặc có lý do gì đó.
Vào lúc này, Cố Nhã Thiển nhìn đôi mắt đen không thấy đáy của anh, cô càng sợ hãi, nhưng càng tỉnh táo thì trong lòng lại càng khó chịu.
Cảm giác khó chịu không thể diễn tả được.
Giống như bị một khối nước biển chắn ngang ngực khiến cô không thể thở được.
“Tô Ngọc Kỳ, chuyện này không liên quan gì đến anh, anh bị thần kinh à, mau buông tôi ra.”
“Em nhớ ra anh ta, tại sao không nhớ ra tôi…” Dường như đáy mắt anh có một giọt nước nhỏ, một tay anh giữ chặt lấy vai cô, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng nói cũng căng thẳng: “Em nhớ ra La Thần Dương, nhưng không nhớ ra tôi, Cố Uyên, có người phụ nữ nào ác độc như em không?”
“Lee là bạn tôi!”
Cố Nhã Thiển nghe thấy cái tên “Cố Uyên” này lần nữa, ngón tay từ từ siết chặt, trong lòng có cảm giác đau âm ỉ giống như có một cây kim đang đâm vào tim cô.
“Là bạn sắp đính hôn sao?” Khóe môi Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng nhếch lên, đầu ngón tay lành lạnh nắm chặt lấy cằm cô: “Cố Nhã Thiển, em thích La Thần Dương kia sao?”
“Tôi có thích hay không cũng không liên quan đến anh?” Cố Nhã Thiển nhìn anh: “Ở đây là New York, Tô Ngọc Kỳ cho dù anh có bản lĩnh tài giỏi đến đâu cũng không quản được nơi này.”
“Sao tôi lại không liên quan đến chuyện này chứ?” Anh đặt tay cô lên trước ngực mình, Cố Nhã Thiển muốn rút ra, nhưng anh nắm rất chặt, giữ tay cô trên ngực anh.
Anh tách từng ngón tay của cô ra, ép sát lòng bàn tay cô vào ngực mình.
“Em cảm nhận được không?” Một tay khác của Tô Ngọc Kỳ vuốt ve gò má cô, lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt cô, đầu ngón tay không nặng không nhẹ vuốt ve làn da trắng mịn của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Trái tim này đập vì em.”
Lông mi Cố Nhã Thiển run lên, con ngươi hơi co lại.
Dưới lòng bàn tay cô là nhịp tim mạnh mẽ của anh, ‘thình thịch’, cô cảm nhận rất rõ từng nhịp đập xuyên qua lòng bàn tay đi khắp mạch máu cô, gõ vào nơi sâu nhất trong tim cô.
Cô quên giãy giụa và gào khóc.
Cứ ngơ ngác nhìn anh như vậy.
Đáy mắt anh là nỗi đau dày đặc, không hề che giấu sự phẫn nộ và lạnh lẽo: “Cố Nhã Thiển, tôi không phải người lương thiện, đồ tôi thích chỉ có thể thuộc về tôi, cho dù em đã quên lời cam kết giữa chúng ta, nhưng tôi vẫn nhớ rõ, em là người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ tôi, nếu em muốn gả cho La Thần Dương, tôi sẽ khiến cả nhà họ La hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
“Tôi đã điều tra hồ sơ của em trong bệnh viện, lúc em bị tai nạn, vết thương nặng nhất là cánh tay trái bị gãy, xương sườn gãy ba khúc, nội tạng bị xuất huyết, trên người cũng có nhiều vết trầy, nhưng vết thương trên đầu không dẫn đến việc mất trí nhớ…”
“Tôi không muốn nghe!” Rõ ràng anh đã kết hôn, đã có gia đình rồi, tại sao còn đối xử với cô như vậy? Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy nực cười và bị sỉ nhục, cô nhắm mắt lại nhớ tới lần đầu cô gặp anh.
Trong bữa tiệc nhà họ Cố, anh đã thô lỗ kéo cô vào trong phòng nghỉ, muốn vô lễ với cô!
Hay là nói, anh cũng giống như những tên đàn ông khác, bởi vì cô là cô chủ nhà họ Cố, nên muốn trêu chọc cô?
Cô kéo mạnh cửa ra định đi, thì một cánh tay rắn chắc đã mạnh mẽ ôm chặt eo cô lại, đầu Cố Nhã Thiển trống rỗng, một giây sau cơ thể cô đã bị nhấc bổng lên, cả người bị đè xuống giường, đập vào lồng ngực cứng rắn ấm nóng của anh.
Một giây sau, cô vẫn chưa kịp giãy giụa thì một nụ hôn ướt át thô lỗ rơi xuống, Cố Nhã Thiển mở to mắt, gần như không dám tin anh sẽ làm chuyện như vậy với cô, bên tai vang lên một tiếng nổ.
Hơi thở áp bức ngang ngược của anh bao trùm lấy cô.
Nụ hôn của Tô Ngọc Kỳ giống như mưa to gió lớn, ngón tay anh luồn qua mái tóc mềm mại giữ chặt đầu cô, có lẽ anh đã điên rồi, cô không nhớ ra anh.
Cô xem anh như người xa lạ.
Hai năm trước, lúc cô rời đi anh đã điên một lần.
Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, không muốn buông tay.
Anh không thích sự từ chối và xa lạ trong ánh mắt cô.
Tại sao cô có thể độc ác như vậy, anh lừa cô nhiều như vậy, cô cứ thế mà đi, không dễ gì anh mới tìm được cô, nhưng cô không nhớ gì cả.
Chỉ mình anh sống trong đau khổ.
Nhưng cô lại nhớ tới cậu chủ nhỏ nhà họ La kia!!
Hai người nói cười thân mật thân thiết, anh nghĩ tới trong hai năm qua, ký ức của cô chỉ có La Thần Dương kia chứ không có anh, trong lòng anh có cảm giác đố kị, phẫn nộ đến phát điên! Còn có sự mỉa mai nữa.
Đôi mắt đen của anh in bóng cô, anh thấy cô run rẩy chống cự, ra sức muốn giãy giụa, hình ảnh được tái hiện một cách sinh động trước mặt anh giống như hai năm trước, nhưng Cố Uyên, sao em có thể cam lòng, nhẫn tâm quên tôi đi?
Sao em có thể nhẫn tâm rời đi như vậy, tại sao không tin tôi?
Nụ hôn của anh điên cuồng, nặng nề đánh đổi bằng mọi giá, mùi thơm trên người cô vờn quanh chóp mũi anh, giống như thuốc độc phát tán vào xương tủy làm anh mê mẩn.
Cố Nhã Thiển bị anh hôn đến môi tê rần, dường như mỗi dây thần kinh đều có dòng điện chạy qua khiến cô run rẩy, hơi thở của anh làm cô sợ hãi.
Cô giãy giụa muốn chống cự, nghiêng mặt muốn tránh nụ hôn của anh, giọng nói run rẩy nhưng sắc bén hoảng loạn hô: “Ôn Sâm, Ôn Sâm…”
Nụ hôn của anh rơi xuống quai hàm cô.
Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, ngón tay lau giọt nước đọng trên mi mắt cô, một đôi mắt trong trẻo, anh nhìn thấy vẻ xa lạ hoảng sợ trong mắt cô, lông mi cô không ngừng run rẩy.
Anh nghiêng mặt ho hai tiếng, mơ hồ nếm được mùi máu tanh đang cuộn trào trong ngực, miệng vết thương bị xé rách truyền đến cơn đau dữ dội, có điều Tô Ngọc Kỳ chỉ khẽ nhíu mày.
Trên khuôn mặt đẹp trai lãnh đạm không nhìn ra cảm xúc gì, đáy mắt chỉ có sự run rẩy và phẫn nộ, cũng có sự kiên nhẫn và cầu xin, giọng nói của anh ngoài khàn khàn thì rất ổn định: “Cố Nhã Thiển, em nói cho tôi biết, em có thích tên Lee kia không…?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, nhưng không thấy Ôn Sâm đi vào.
Cố Nhã Thiển nghĩ chắc là Ôn Sâm bị mấy tên vệ sĩ của Tô Ngọc Kỳ cản lại, cô không biết tại sao anh lại làm như vậy, tại sao lại… cợt nhả cô như thế?
Có lẽ chẳng có lý do gì cả.
Hoặc có lý do gì đó.
Vào lúc này, Cố Nhã Thiển nhìn đôi mắt đen không thấy đáy của anh, cô càng sợ hãi, nhưng càng tỉnh táo thì trong lòng lại càng khó chịu.
Cảm giác khó chịu không thể diễn tả được.
Giống như bị một khối nước biển chắn ngang ngực khiến cô không thể thở được.
“Tô Ngọc Kỳ, chuyện này không liên quan gì đến anh, anh bị thần kinh à, mau buông tôi ra.”
“Em nhớ ra anh ta, tại sao không nhớ ra tôi…” Dường như đáy mắt anh có một giọt nước nhỏ, một tay anh giữ chặt lấy vai cô, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng nói cũng căng thẳng: “Em nhớ ra La Thần Dương, nhưng không nhớ ra tôi, Cố Uyên, có người phụ nữ nào ác độc như em không?”
“Lee là bạn tôi!”
Cố Nhã Thiển nghe thấy cái tên “Cố Uyên” này lần nữa, ngón tay từ từ siết chặt, trong lòng có cảm giác đau âm ỉ giống như có một cây kim đang đâm vào tim cô.
“Là bạn sắp đính hôn sao?” Khóe môi Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng nhếch lên, đầu ngón tay lành lạnh nắm chặt lấy cằm cô: “Cố Nhã Thiển, em thích La Thần Dương kia sao?”
“Tôi có thích hay không cũng không liên quan đến anh?” Cố Nhã Thiển nhìn anh: “Ở đây là New York, Tô Ngọc Kỳ cho dù anh có bản lĩnh tài giỏi đến đâu cũng không quản được nơi này.”
“Sao tôi lại không liên quan đến chuyện này chứ?” Anh đặt tay cô lên trước ngực mình, Cố Nhã Thiển muốn rút ra, nhưng anh nắm rất chặt, giữ tay cô trên ngực anh.
Anh tách từng ngón tay của cô ra, ép sát lòng bàn tay cô vào ngực mình.
“Em cảm nhận được không?” Một tay khác của Tô Ngọc Kỳ vuốt ve gò má cô, lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt cô, đầu ngón tay không nặng không nhẹ vuốt ve làn da trắng mịn của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Trái tim này đập vì em.”
Lông mi Cố Nhã Thiển run lên, con ngươi hơi co lại.
Dưới lòng bàn tay cô là nhịp tim mạnh mẽ của anh, ‘thình thịch’, cô cảm nhận rất rõ từng nhịp đập xuyên qua lòng bàn tay đi khắp mạch máu cô, gõ vào nơi sâu nhất trong tim cô.
Cô quên giãy giụa và gào khóc.
Cứ ngơ ngác nhìn anh như vậy.
Đáy mắt anh là nỗi đau dày đặc, không hề che giấu sự phẫn nộ và lạnh lẽo: “Cố Nhã Thiển, tôi không phải người lương thiện, đồ tôi thích chỉ có thể thuộc về tôi, cho dù em đã quên lời cam kết giữa chúng ta, nhưng tôi vẫn nhớ rõ, em là người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ tôi, nếu em muốn gả cho La Thần Dương, tôi sẽ khiến cả nhà họ La hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
“Tôi đã điều tra hồ sơ của em trong bệnh viện, lúc em bị tai nạn, vết thương nặng nhất là cánh tay trái bị gãy, xương sườn gãy ba khúc, nội tạng bị xuất huyết, trên người cũng có nhiều vết trầy, nhưng vết thương trên đầu không dẫn đến việc mất trí nhớ…”
/706
|