Phòng khách rơi vào trầm lặng, Tô Ngọc Kỳ đứng lên cười: “Vậy cháu sẽ coi như ông bà nội đã ngầm thừa nhận rồi nhé.”
Ông cụ Tô nhíu mày, vừa định nói gì lại bị bà cụ Tô trừng mắt nhìn nên không nói nữa.
Sau khi ăn tối, chị Từ làm hai món điểm tâm ngọt, bà cụ Tô yêu thương vuốt tóc Cố Tinh Tinh, đột nhiên có một đứa chắt gái lớn như này, bà cũng đau lòng biết bao. Bà không quan tâm Tô Ngọc Kỳ và Cố Uyên đã xảy ra chuyện gì, cháu trai mình mình hiểu, những chuyện này cứ để những người trẻ tuổi này tự giải quyết đi.
Bà cụ hào hứng cầm lấy một quyển truyện cổ tích, đeo kính lên: “Tinh Tinh, cụ kể truyện cổ tích cho cháu nghe nha!”
Cố Tinh Tinh nhanh chóng thân thiết với bà cụ Tô nhưng cô bé vẫn có chút sợ ông cụ Tô.
Buổi tối trước khi đi, Cố Tinh Tinh hôn lên mặt bà cụ Tô một cái: “Cụ bà, ngày mai Tinh Tinh lại tới thăm cụ.”
Bà cụ Tô không nỡ để Cố Tinh Tinh đi: “Tiểu bảo bối của cụ, ở lại đây với cụ có được không?”
“Nhưng... nhưng Tinh Tinh muốn ở với chú, một mình chú rất cô đơn.” Dù sao Cố Tinh Tinh cũng vẫn còn nhỏ không hiểu lắm về cách xưng hô, Tô Ngọc Kỳ bảo bé gọi gì thì bé gọi như thế, bà cụ Tô thở dài trong lòng.
“Được, vậy ngày mai Tinh Tinh nhớ tới nhé, nếu không một mình cụ cũng rất cô đơn nha.”
Cố Tinh Tinh chớp chớp mắt: “Không phải cụ bà còn có cụ ông bên cạnh sao?”
Ông cụ Tô đỏ mặt, ‘hừ’ một tiếng, trừng mắt nhìn bà cụ Tô rồi xoay người đi lên lầu.
Bà cụ Tô đưa tay vuốt tóc Cố Tinh Tinh: “Cháu xem, cụ cháu có phải rất nghiêm túc không?”
Cố Tinh Tinh gật đầu, cụ ông rất nghiêm túc.
“Đúng vậy, nên mỗi ngày Tinh Tinh hãy đến đây với cụ nhiều hơn nhé.”
Tô Ngọc Kỳ đứng bên cạnh day day mi tâm, trong giọng nói mang theo ý cười bất đắc dĩ: “Được rồi, bà nội, ngày mai cháu sẽ đưa Tinh Tinh đến.”
Về đến biệt thự Ngân Phong, sau khi Cố Tinh Tinh ngủ thì Tô Ngọc Kỳ về phòng sách. Anh lấy điện thoại ra gọi đi, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm, anh nhìn khuyên tai trong tay, nói vậy, chuyện anh không biết thì hẳn là Tống Ánh San sẽ biết.
...
Kho hàng bên bờ biển.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, yên lặng như lờ truyền tới tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ...
“Các người là ai, mau thả tôi ra!” Người phụ nữ bị trói trên thùng hàng vừa tỉnh lại đã trừng lớn mắt nhìn hai người đàn ông mặc quần áo đen đứng trước mặt mình.
Tống Ánh San dường như là vừa khóc vừa hét: “Tôi cho anh tiền, các anh là người bắt cóc đúng không? Các anh nên biết tôi là ai, tôi có tiền, bạn trai tôi là... là Tô Ngọc Kỳ. Tô Ngọc Kỳ các người biết đúng không, nếu như các người dám động vào tôi, anh ấy sẽ không tha cho các người đâu!”
Tống Ánh San cực kỳ sợ hãi nhưng khi thấy hai người trước mặt khi nghe được ba chữ ‘Tô Ngọc Kỳ’, dường như đã trao đổi ánh mắt một chút, Tống Ánh San dường như tìm được một tia hy vọng: “Chỉ cần các người thả tôi ra, tôi sẽ để bạn trai tôi cho các người rất nhiều tiền, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện này.”
Dù sao bắt cóc đa phần đều là vì tiền.
Lúc này Tống Ánh San đã bình tĩnh hơn, dường như đã có thêm sức mạnh, không còn hoảng loạn nữa.
“Được thôi.” Người đàn ông áo đen vứt điện thoại lên đất: “Cô Tống, chúng tôi muốn ba nghìn tỷ, nếu như cô mang được tới đây thì chúng tôi sẽ thả cô đi, không mang được thì thật đáng tiếc...”
Tống Ánh San lập tức nhật điện thoại lên không chút do dự gọi cho Tô Ngọc Kỳ, sau khi điện thoại thông, Tống Ánh San khóc lóc kể lể: “Ngọc Kỳ, Ngọc Kỳ cứu em.”
Giọng người đàn ông lạnh nhạt: “Sao lại cứu cô?”
“Ngọc Kỳ, em bị bắt cóc rồi, đối phương muốn ba nghìn tỷ, Ngọc Kỳ... Ngọc Kỳ em biết em không nên gọi điện làm phiền anh nhưng...” Giọng Tống Ánh San lúc này mềm mại tủi thân nhưng một lúc sau lại không nghe thấy đầu bên kia truyền tới âm thanh gì.
Cô ta có chút hoảng: “Ngọc Kỳ...” Cô ta không muốn chết, cô ta không muốn chết ở đây, cho dù cô ta không làm được bà Tô thì cô ta vẫn còn con đường ngôi sao rộng mở nữa.
“Ngọc Kỳ, Ngọc Kỳ, anh cứu em đi, bọn cướp nói muốn ba nghìn tỷ, em bảo đảm sau này sẽ không làm phiền anh nữa. Chuyện năm năm trước... khi ấy em đã từng giúp anh...”
“Ánh San.” Giong người đàn ông có vẻ rất dịu dàng: “Ánh San, năm năm trước làm sao vậy?”
“Ngọc Kỳ... năm năm trước, một đêm năm năm trước của chúng ta, anh bị người bỏ thuốc ấy, là em đã giúp anh, Ngọc Kỳ anh không nhớ sao?” Giọng Tống Ánh San sốt ruột, chỉ sợ muộn một giây, không xoay được tiền thì cô ta sẽ bị bọn cướp giết chết.
Ngữ điệu người đàn ông dịu dàng mà nguy hiểm: “Ánh San, anh thật sự... không nhớ nữa...”
Tống Ánh San kinh hãi: “Ngọc Kỳ... Ngọc Kỳ anh đang nói gì vậy?”
Giọng người đàn ông vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng lọt vào tai Tống Ánh San lại giống như con dao sắc bén nhất: “Tống Ánh San, tôi đang nói gì lẽ nào cô còn không rõ sao? Buổi tối năm năm trước đó, căn bản không phải cô.”
Điện thoại trong tay cô ta rơi xuống.
Trong đầu cô ta chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, đó chính là tất cả đã xong rồi.
Tô Ngọc Kỳ đã tra ra chuyện năm năm trước rồi.
Một người đàn ông áo đen trong đó nhặt điện thoại lên nhưng không lập tức cúp máy mà nói: “Cô Tống, cô còn nhớ người tên Trần Trì Mặc không?”
Nghe thấy cái tên này rõ ràng Tống Ánh San run lên, sau đó cô ta nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không nhớ, tôi không quen người này, các người mau thả tôi ra!”
Người đàn ông áo đen gọi điện thoại, lập tức cửa kho hàng được mở ra, hai người đàn ông mặc áo đen giống như vậy kéo một người đàn ông người đầy máu từ ngoài vào, kéo đến trước mặt Tống Ánh San: “Cô Tống, cô xem xem, cô có quen người này không?”
Trên mặt người đàn ông áo đen đang nói mang theo ý cười quỷ quái, giẫm một chân lên lưng Trần Trì Mặc, thu hết biểu tình trên mặt Tống Ánh San vào mắt rồi nói với cấp dưới bên cạnh: “Giội nước cho Trần Trì Mặc tỉnh lại.”
Một chậu nước lạnh đổ lên người người đàn ông đang hôn mê.
Sau khi Trần Trì Mặc tỉnh lại, cả người đau đớn khiến anh ta khó khăn thở hổn hển nhưng đều chỉ là đau ngoài da, không tổn thương đến phổi nên tạm thời không sao.
Tống Ánh San khiếp sợ nhìn Trần Trì Mặc, run rẩy không nói được câu nào.
Còn Trần Trì Mặc lại cười: “Tiện nhận, không ngờ đến cô cũng có ngày hôm nay.”
Người đàn ông áo đen nhấc chân lên, hai tên cấp dưới đưa ghế đến cho anh ta ngồi, anh ta cười nói: “Trần Trì Mặc, cô Tống thật sự không quen anh ta sao? Đây là bạn giường bốn năm năm của cô đấy, chuyện của cô, cô nói xem, anh ta có biết không?”
Tống Ánh San thét lên, nếu như không bị trói lại thì cô ta đã xông lên giết chết Trần Trì Mặc rồi: “Không, không, Trần Trì Mặc, sao anh vẫn chưa chết? Là anh, là anh đã để lộ chuyện ra ngoài!”
Trần Trì Mặc âm ngoan nhìn Tống Ánh San: “Cho nên tôi chưa chết khiến cô phải thất vọng rồi.”
Vốn dĩ anh ta là người mẫu quay phim cấp ba của giới giải trí, là đồng hương của Tống Ánh San, hai nhà cách nhau cũng không xa. Khi ấy Tống Ánh San cũng mới chỉ là ngôi sao nhỏ hạng ba mà thôi, mặc dù Tống Ánh San quấn lấy Tô Ngọc kỳ nhưng Tô Ngọc Kỳ lại chưa từng động vào cô ta. Tống Ánh San vì cô quạnh nên mỗi tuần đều đến chỗ hắn quan hệ một lần, mà chuyện của Tống Ánh San đương nhiên hắn cũng biết.
Bao gồm cả chuyện Tống Ánh San làm sao bò lên được giường Tô Ngọc Kỳ, sau đó khi cô ta cùng hắn hoan ái đạt đến cao trào, không chịu được sự khiêu khích của hắn mà nói ra.
Khi đó có một cô gái đi rồi, đúng lúc Tống Ánh San đi vào khách sạn mới bắt được cô hội này, cô ta liền cởi quần áo nằm bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, để Tô Ngọc Kỳ hiểu lầm mà cho rằng tối qua mình đã ngủ với cô ta.
Sau này Tống Ánh San được người trọng vọng liền liên hợp với người đại diện Kỷ Liên Liên, âm thầm muốn giết hắn.
Vì cô ta sợ bí mật này sẽ bị lộ.
Sợ bị Tô Ngọc Kỳ biết.
Ông cụ Tô nhíu mày, vừa định nói gì lại bị bà cụ Tô trừng mắt nhìn nên không nói nữa.
Sau khi ăn tối, chị Từ làm hai món điểm tâm ngọt, bà cụ Tô yêu thương vuốt tóc Cố Tinh Tinh, đột nhiên có một đứa chắt gái lớn như này, bà cũng đau lòng biết bao. Bà không quan tâm Tô Ngọc Kỳ và Cố Uyên đã xảy ra chuyện gì, cháu trai mình mình hiểu, những chuyện này cứ để những người trẻ tuổi này tự giải quyết đi.
Bà cụ hào hứng cầm lấy một quyển truyện cổ tích, đeo kính lên: “Tinh Tinh, cụ kể truyện cổ tích cho cháu nghe nha!”
Cố Tinh Tinh nhanh chóng thân thiết với bà cụ Tô nhưng cô bé vẫn có chút sợ ông cụ Tô.
Buổi tối trước khi đi, Cố Tinh Tinh hôn lên mặt bà cụ Tô một cái: “Cụ bà, ngày mai Tinh Tinh lại tới thăm cụ.”
Bà cụ Tô không nỡ để Cố Tinh Tinh đi: “Tiểu bảo bối của cụ, ở lại đây với cụ có được không?”
“Nhưng... nhưng Tinh Tinh muốn ở với chú, một mình chú rất cô đơn.” Dù sao Cố Tinh Tinh cũng vẫn còn nhỏ không hiểu lắm về cách xưng hô, Tô Ngọc Kỳ bảo bé gọi gì thì bé gọi như thế, bà cụ Tô thở dài trong lòng.
“Được, vậy ngày mai Tinh Tinh nhớ tới nhé, nếu không một mình cụ cũng rất cô đơn nha.”
Cố Tinh Tinh chớp chớp mắt: “Không phải cụ bà còn có cụ ông bên cạnh sao?”
Ông cụ Tô đỏ mặt, ‘hừ’ một tiếng, trừng mắt nhìn bà cụ Tô rồi xoay người đi lên lầu.
Bà cụ Tô đưa tay vuốt tóc Cố Tinh Tinh: “Cháu xem, cụ cháu có phải rất nghiêm túc không?”
Cố Tinh Tinh gật đầu, cụ ông rất nghiêm túc.
“Đúng vậy, nên mỗi ngày Tinh Tinh hãy đến đây với cụ nhiều hơn nhé.”
Tô Ngọc Kỳ đứng bên cạnh day day mi tâm, trong giọng nói mang theo ý cười bất đắc dĩ: “Được rồi, bà nội, ngày mai cháu sẽ đưa Tinh Tinh đến.”
Về đến biệt thự Ngân Phong, sau khi Cố Tinh Tinh ngủ thì Tô Ngọc Kỳ về phòng sách. Anh lấy điện thoại ra gọi đi, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm, anh nhìn khuyên tai trong tay, nói vậy, chuyện anh không biết thì hẳn là Tống Ánh San sẽ biết.
...
Kho hàng bên bờ biển.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, yên lặng như lờ truyền tới tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ...
“Các người là ai, mau thả tôi ra!” Người phụ nữ bị trói trên thùng hàng vừa tỉnh lại đã trừng lớn mắt nhìn hai người đàn ông mặc quần áo đen đứng trước mặt mình.
Tống Ánh San dường như là vừa khóc vừa hét: “Tôi cho anh tiền, các anh là người bắt cóc đúng không? Các anh nên biết tôi là ai, tôi có tiền, bạn trai tôi là... là Tô Ngọc Kỳ. Tô Ngọc Kỳ các người biết đúng không, nếu như các người dám động vào tôi, anh ấy sẽ không tha cho các người đâu!”
Tống Ánh San cực kỳ sợ hãi nhưng khi thấy hai người trước mặt khi nghe được ba chữ ‘Tô Ngọc Kỳ’, dường như đã trao đổi ánh mắt một chút, Tống Ánh San dường như tìm được một tia hy vọng: “Chỉ cần các người thả tôi ra, tôi sẽ để bạn trai tôi cho các người rất nhiều tiền, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện này.”
Dù sao bắt cóc đa phần đều là vì tiền.
Lúc này Tống Ánh San đã bình tĩnh hơn, dường như đã có thêm sức mạnh, không còn hoảng loạn nữa.
“Được thôi.” Người đàn ông áo đen vứt điện thoại lên đất: “Cô Tống, chúng tôi muốn ba nghìn tỷ, nếu như cô mang được tới đây thì chúng tôi sẽ thả cô đi, không mang được thì thật đáng tiếc...”
Tống Ánh San lập tức nhật điện thoại lên không chút do dự gọi cho Tô Ngọc Kỳ, sau khi điện thoại thông, Tống Ánh San khóc lóc kể lể: “Ngọc Kỳ, Ngọc Kỳ cứu em.”
Giọng người đàn ông lạnh nhạt: “Sao lại cứu cô?”
“Ngọc Kỳ, em bị bắt cóc rồi, đối phương muốn ba nghìn tỷ, Ngọc Kỳ... Ngọc Kỳ em biết em không nên gọi điện làm phiền anh nhưng...” Giọng Tống Ánh San lúc này mềm mại tủi thân nhưng một lúc sau lại không nghe thấy đầu bên kia truyền tới âm thanh gì.
Cô ta có chút hoảng: “Ngọc Kỳ...” Cô ta không muốn chết, cô ta không muốn chết ở đây, cho dù cô ta không làm được bà Tô thì cô ta vẫn còn con đường ngôi sao rộng mở nữa.
“Ngọc Kỳ, Ngọc Kỳ, anh cứu em đi, bọn cướp nói muốn ba nghìn tỷ, em bảo đảm sau này sẽ không làm phiền anh nữa. Chuyện năm năm trước... khi ấy em đã từng giúp anh...”
“Ánh San.” Giong người đàn ông có vẻ rất dịu dàng: “Ánh San, năm năm trước làm sao vậy?”
“Ngọc Kỳ... năm năm trước, một đêm năm năm trước của chúng ta, anh bị người bỏ thuốc ấy, là em đã giúp anh, Ngọc Kỳ anh không nhớ sao?” Giọng Tống Ánh San sốt ruột, chỉ sợ muộn một giây, không xoay được tiền thì cô ta sẽ bị bọn cướp giết chết.
Ngữ điệu người đàn ông dịu dàng mà nguy hiểm: “Ánh San, anh thật sự... không nhớ nữa...”
Tống Ánh San kinh hãi: “Ngọc Kỳ... Ngọc Kỳ anh đang nói gì vậy?”
Giọng người đàn ông vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng lọt vào tai Tống Ánh San lại giống như con dao sắc bén nhất: “Tống Ánh San, tôi đang nói gì lẽ nào cô còn không rõ sao? Buổi tối năm năm trước đó, căn bản không phải cô.”
Điện thoại trong tay cô ta rơi xuống.
Trong đầu cô ta chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, đó chính là tất cả đã xong rồi.
Tô Ngọc Kỳ đã tra ra chuyện năm năm trước rồi.
Một người đàn ông áo đen trong đó nhặt điện thoại lên nhưng không lập tức cúp máy mà nói: “Cô Tống, cô còn nhớ người tên Trần Trì Mặc không?”
Nghe thấy cái tên này rõ ràng Tống Ánh San run lên, sau đó cô ta nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không nhớ, tôi không quen người này, các người mau thả tôi ra!”
Người đàn ông áo đen gọi điện thoại, lập tức cửa kho hàng được mở ra, hai người đàn ông mặc áo đen giống như vậy kéo một người đàn ông người đầy máu từ ngoài vào, kéo đến trước mặt Tống Ánh San: “Cô Tống, cô xem xem, cô có quen người này không?”
Trên mặt người đàn ông áo đen đang nói mang theo ý cười quỷ quái, giẫm một chân lên lưng Trần Trì Mặc, thu hết biểu tình trên mặt Tống Ánh San vào mắt rồi nói với cấp dưới bên cạnh: “Giội nước cho Trần Trì Mặc tỉnh lại.”
Một chậu nước lạnh đổ lên người người đàn ông đang hôn mê.
Sau khi Trần Trì Mặc tỉnh lại, cả người đau đớn khiến anh ta khó khăn thở hổn hển nhưng đều chỉ là đau ngoài da, không tổn thương đến phổi nên tạm thời không sao.
Tống Ánh San khiếp sợ nhìn Trần Trì Mặc, run rẩy không nói được câu nào.
Còn Trần Trì Mặc lại cười: “Tiện nhận, không ngờ đến cô cũng có ngày hôm nay.”
Người đàn ông áo đen nhấc chân lên, hai tên cấp dưới đưa ghế đến cho anh ta ngồi, anh ta cười nói: “Trần Trì Mặc, cô Tống thật sự không quen anh ta sao? Đây là bạn giường bốn năm năm của cô đấy, chuyện của cô, cô nói xem, anh ta có biết không?”
Tống Ánh San thét lên, nếu như không bị trói lại thì cô ta đã xông lên giết chết Trần Trì Mặc rồi: “Không, không, Trần Trì Mặc, sao anh vẫn chưa chết? Là anh, là anh đã để lộ chuyện ra ngoài!”
Trần Trì Mặc âm ngoan nhìn Tống Ánh San: “Cho nên tôi chưa chết khiến cô phải thất vọng rồi.”
Vốn dĩ anh ta là người mẫu quay phim cấp ba của giới giải trí, là đồng hương của Tống Ánh San, hai nhà cách nhau cũng không xa. Khi ấy Tống Ánh San cũng mới chỉ là ngôi sao nhỏ hạng ba mà thôi, mặc dù Tống Ánh San quấn lấy Tô Ngọc kỳ nhưng Tô Ngọc Kỳ lại chưa từng động vào cô ta. Tống Ánh San vì cô quạnh nên mỗi tuần đều đến chỗ hắn quan hệ một lần, mà chuyện của Tống Ánh San đương nhiên hắn cũng biết.
Bao gồm cả chuyện Tống Ánh San làm sao bò lên được giường Tô Ngọc Kỳ, sau đó khi cô ta cùng hắn hoan ái đạt đến cao trào, không chịu được sự khiêu khích của hắn mà nói ra.
Khi đó có một cô gái đi rồi, đúng lúc Tống Ánh San đi vào khách sạn mới bắt được cô hội này, cô ta liền cởi quần áo nằm bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, để Tô Ngọc Kỳ hiểu lầm mà cho rằng tối qua mình đã ngủ với cô ta.
Sau này Tống Ánh San được người trọng vọng liền liên hợp với người đại diện Kỷ Liên Liên, âm thầm muốn giết hắn.
Vì cô ta sợ bí mật này sẽ bị lộ.
Sợ bị Tô Ngọc Kỳ biết.
/706
|