Cố Uyên nở nụ cười trào phúng, hai tay nắm chặt. Vừa buông ra, nghe Trần Quân Mai đổi trắng thay đen, không khỏi nhắm mắt lại, có chút bất lực nói: “ Được.”
Lưu Thanh Vũ thấy Cố Uyên đồng ý rồi, cảm giác dường như bây giờ mình đã là bà Tô, chỉ vào Cố Uyên: “ Bỏ những thứ Tô Ngọc Kỳ tặng cô ra đây, tất cả thẻ đều để lại, đưa chìa khóa xe bên ngoài cho tôi. Đó là những thứ của Tô Ngọc Kỳ, không phải của cô. Cô nên biết rằng, người anh ấy lấy là tôi.”
Chiếc xe bên ngoài là xe thể thao có giá hơn 30 tỷ. Lưu Thanh Vũ cầm chìa khóa xe trong tay, tất cả những thứ này đều là của cô.
Cố Uyên nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người, ánh mắt cô dừng trên người Trần Quân Mai, chậm rãi mở miệng: “ Trần Quân Mai, nếu như con gái tôi và Trần Tiểu Phong có chuyện gì, tôi không ngại cá chết lưới rách đâu. Đến lúc đó, ai trong chúng ta cũng đừng mong sống tốt!”
Trần Quân Mai bị ánh mắt lạnh lẽo của cô dọa sợ. Bà ta thật không ngờ, một Cố Uyên luôn luôn yếu đuối lại có thể có ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
Rời khỏi nhà họ Lưu, Cố Uyên một mình đi ở lối đi bộ.
Ánh nắng yếu ớt rơi trên người cô, Cố Uyên có cảm giác bất lực.
Cô vốn muốn rằng, trước khi đi sẽ để lại một chút ấn tượng tốt cho anh, chứ không đến nỗi.... xấu như thế này. Nhưng bây giờ....
Ngài Tô, mong rằng anh không..... quá ghét tôi.
Trở lại biệt thự Ngân Phong, Hoàng Hưng đang chờ ở cửa, chuẩn bị gọi điện thoại.
Anh nhìn thấy Cố Uyên liền nói: “Mợ chủ, cô tới rồi, cậu chủ bảo tôi đến lấy một tập tài liệu.”
Cố Uyên lập tức mở cửa, Hoàng Hưng theo cô đi vào phòng khách lấy tài liệu. Hoàng Hưng nói: “ Mợ chủ, cậu chủ tối nay lên máy bay, phải đi Pháp. Tôi và ngài ấy đi cùng nhau, mợ chủ có gì muốn mang về không?”
Cố Uyên ngẩn ra, anh muốn đi Pháp sao?
Cô lập tức rũ mắt: “Không có, không có gì muốn mang về cả.”
“Cậu chủ nói, ngày mai là đến hạn hôn ước của hai người, mong mợ chủ không nên đụng vào đồ đạc bên trong biệt thự. Còn nữa, ngài ấy nói đã từng đưa cô chủ 240 tỷ dưới danh nghĩa cậu Đường, mong cô chủ viết một tờ giấy nợ.”
Lúc nói câu này, Hoàng Hưng hít sâu một hơi.
“ Anh vừa nói gì?”
Cố Uyên nhìn Hoàng Hưng, trái tim run lên một cái. Cô lùi về phía sau một bước, 240 tỷ là do Tô Ngọc Kỳ đưa sao? Thảo nào, thảo nào lúc đó chơi mạt chược, bài của cô dở như thế mà lại luôn thắng.
“Tôi biết rồi. Tiền, tôi sẽ trả lại cho anh ta.”
Hoàng Hưng thầm nói, xong rồi, cậu chủ không phải là có ý này....
“Mấy giờ anh ta lên máy bay?”
“Năm giờ chiều.”
- --------------
Cố Uyên về phòng ngủ. Cô mở ngăn kéo, lấy nhật ký trong ngăn kéo ra, sau đó bỏ vào vali hành lý của mình. Cô chỉ thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản.
Tiểu Ngũ tựa hồ nhận ra cô không vui, chạy tới liếm tay cô. Cố Uyên sờ sờ đầu Tiểu Ngũ: “Mẹ mang con đi được không.”
Ngẫu nhiên, Cố Uyên nở nụ cười: “ Quên đi.”
Cô ôm Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, con nói xem, mẹ có cần đi tìm anh ta hay không?”
Buổi chiều, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lúc bốn giờ, Cố Uyên đứng dậy, thay quần áo, nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Cô vẫy một chiếc taxi: “ Đến sân bay.”
Cô nhìn cảnh vật vút qua ngoài cửa sổ.
Có thể, có thể đây là lần cuối cùng cô gặp Tô Ngọc Kỳ rồi....
Một lần cuối cùng.
Cô không chờ được anh trở về.
Trên đường bị kẹt xe.
Lúc Cố Uyên đến sân bay đã là 4 giờ 57 phút.
Cô chạy vào, nhìn những bóng người qua lại. Sân bay lớn như vậy, cô bước đi vội vã, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa soát vé. Cô muốn lên tiếng gọi anh, nhưng lại phát hiện bên cạnh anh có bóng dáng một người phụ nữ.
Cố Uyên nhận ra, đó là Tống Ánh San
Tống Ánh San cũng ở đây.
Cố Uyên cắn môi, nhìn bóng lưng của anh từ từ biến mất trước mặt. Cố Uyên hé miệng, nhưng lại không lên tiếng, chỉ là khẩu hình nói: “ Tạm biệt, ngài Tô.”
Thời gian một năm này.
Cố Uyên cũng không lập tức rời khỏi sân bay mà tìm một chiếc ghế gần nhất để ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô mở điện thoại di động, tìm ảnh chụp của Tinh Tinh, ngón tay vuốt nhẹ gò má của cô bé trong ảnh.
Tinh Tinh, xin lỗi con, là mẹ không bảo vệ được con. Rất nhanh thôi, mẹ sẽ đến tìm con, chúng ta sẽ tìm một nơi không ai quen biết chúng ta, cùng nhau sống thật tốt.
Đột nhiên, trước mắt hiện lên đôi giày da đàn ông bóng loáng đắt tiền, lông mi cô run lên một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên -----
In vào trong mắt là gương mặt anh tuấn quen thuộc của một người đàn ông, tầm mắt cô đột nhiên mơ hồ: “ Ngài Tô.... Sao anh lại.... ở đây?”
Không phải anh.... bây giờ đang ở trên máy bay sao?
Tô Ngọc Kỳ nhìn gương mặt trắng nõn của cô, ánh mắt phức tạp, giọng nói khàn khàn: “Tôi có chút việc, chờ chuyến bay sau.”
Hoàng Hưng đứng ở một bên, trong lòng lặng lẽ nói, rõ ràng là một gã vệ sĩ nói nhìn thấy một người giống như mợ chủ, vừa nói xong thì bị ngài ấy nghe được.
Sau đó ngài Tô đi ra tìm mợ chủ khắp nơi.
“ À.... tôi....”
Cố Uyên hé miệng, rõ ràng là muốn đến sân bay gặp anh, nhưng lúc nhìn thấy rồi thì lại không biết nói gì. Cô ngẩng mặt lên cười một chút: “Ngài Tô, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước đây.”
Người đàn ông bắt được tay cô.
Anh nhìn cô, nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: “ Lưu Thanh Vũ, trái tim cô làm bằng thép sao?”
Tim Cố Uyên run lên, tránh khỏi ánh mắt sâu thẳm của anh: “ Tôi.... Tôi không biết những lời này của ngài Tô là có ý gì.”
“Nếu đã không phải, tại sao lòng dạ cô lại tàn nhẫn như vậy?”
Anh nắm cổ tay cô càng chặt hơn. Thấy cô vẫn cúi đầu, ngón tay thon dài sạch sẽ của anh nắm lấy cằm cô, thế nhưng tại sao....
Biết rõ lòng dạ người phụ nữ này tàn nhẫn như vậy.
Anh vẫn....
Vẫn không tự chủ được mà thích cô.
Không nỡ xa cô, không nỡ đánh cô mắng cô.
Vừa yêu vừa hận, tình cảm vô cùng mâu thuẫn tràn ngập trong lòng Tô Ngọc Kỳ. Nghe vệ sĩ nhỏ giọng nói một câu, hình như nhìn thấy một người rất giống mợ Tô, anh liền đi tới, tìm cô trong sân bay lớn như vậy.
Lưu Thanh Vũ thấy Cố Uyên đồng ý rồi, cảm giác dường như bây giờ mình đã là bà Tô, chỉ vào Cố Uyên: “ Bỏ những thứ Tô Ngọc Kỳ tặng cô ra đây, tất cả thẻ đều để lại, đưa chìa khóa xe bên ngoài cho tôi. Đó là những thứ của Tô Ngọc Kỳ, không phải của cô. Cô nên biết rằng, người anh ấy lấy là tôi.”
Chiếc xe bên ngoài là xe thể thao có giá hơn 30 tỷ. Lưu Thanh Vũ cầm chìa khóa xe trong tay, tất cả những thứ này đều là của cô.
Cố Uyên nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người, ánh mắt cô dừng trên người Trần Quân Mai, chậm rãi mở miệng: “ Trần Quân Mai, nếu như con gái tôi và Trần Tiểu Phong có chuyện gì, tôi không ngại cá chết lưới rách đâu. Đến lúc đó, ai trong chúng ta cũng đừng mong sống tốt!”
Trần Quân Mai bị ánh mắt lạnh lẽo của cô dọa sợ. Bà ta thật không ngờ, một Cố Uyên luôn luôn yếu đuối lại có thể có ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
Rời khỏi nhà họ Lưu, Cố Uyên một mình đi ở lối đi bộ.
Ánh nắng yếu ớt rơi trên người cô, Cố Uyên có cảm giác bất lực.
Cô vốn muốn rằng, trước khi đi sẽ để lại một chút ấn tượng tốt cho anh, chứ không đến nỗi.... xấu như thế này. Nhưng bây giờ....
Ngài Tô, mong rằng anh không..... quá ghét tôi.
Trở lại biệt thự Ngân Phong, Hoàng Hưng đang chờ ở cửa, chuẩn bị gọi điện thoại.
Anh nhìn thấy Cố Uyên liền nói: “Mợ chủ, cô tới rồi, cậu chủ bảo tôi đến lấy một tập tài liệu.”
Cố Uyên lập tức mở cửa, Hoàng Hưng theo cô đi vào phòng khách lấy tài liệu. Hoàng Hưng nói: “ Mợ chủ, cậu chủ tối nay lên máy bay, phải đi Pháp. Tôi và ngài ấy đi cùng nhau, mợ chủ có gì muốn mang về không?”
Cố Uyên ngẩn ra, anh muốn đi Pháp sao?
Cô lập tức rũ mắt: “Không có, không có gì muốn mang về cả.”
“Cậu chủ nói, ngày mai là đến hạn hôn ước của hai người, mong mợ chủ không nên đụng vào đồ đạc bên trong biệt thự. Còn nữa, ngài ấy nói đã từng đưa cô chủ 240 tỷ dưới danh nghĩa cậu Đường, mong cô chủ viết một tờ giấy nợ.”
Lúc nói câu này, Hoàng Hưng hít sâu một hơi.
“ Anh vừa nói gì?”
Cố Uyên nhìn Hoàng Hưng, trái tim run lên một cái. Cô lùi về phía sau một bước, 240 tỷ là do Tô Ngọc Kỳ đưa sao? Thảo nào, thảo nào lúc đó chơi mạt chược, bài của cô dở như thế mà lại luôn thắng.
“Tôi biết rồi. Tiền, tôi sẽ trả lại cho anh ta.”
Hoàng Hưng thầm nói, xong rồi, cậu chủ không phải là có ý này....
“Mấy giờ anh ta lên máy bay?”
“Năm giờ chiều.”
- --------------
Cố Uyên về phòng ngủ. Cô mở ngăn kéo, lấy nhật ký trong ngăn kéo ra, sau đó bỏ vào vali hành lý của mình. Cô chỉ thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản.
Tiểu Ngũ tựa hồ nhận ra cô không vui, chạy tới liếm tay cô. Cố Uyên sờ sờ đầu Tiểu Ngũ: “Mẹ mang con đi được không.”
Ngẫu nhiên, Cố Uyên nở nụ cười: “ Quên đi.”
Cô ôm Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, con nói xem, mẹ có cần đi tìm anh ta hay không?”
Buổi chiều, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lúc bốn giờ, Cố Uyên đứng dậy, thay quần áo, nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Cô vẫy một chiếc taxi: “ Đến sân bay.”
Cô nhìn cảnh vật vút qua ngoài cửa sổ.
Có thể, có thể đây là lần cuối cùng cô gặp Tô Ngọc Kỳ rồi....
Một lần cuối cùng.
Cô không chờ được anh trở về.
Trên đường bị kẹt xe.
Lúc Cố Uyên đến sân bay đã là 4 giờ 57 phút.
Cô chạy vào, nhìn những bóng người qua lại. Sân bay lớn như vậy, cô bước đi vội vã, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa soát vé. Cô muốn lên tiếng gọi anh, nhưng lại phát hiện bên cạnh anh có bóng dáng một người phụ nữ.
Cố Uyên nhận ra, đó là Tống Ánh San
Tống Ánh San cũng ở đây.
Cố Uyên cắn môi, nhìn bóng lưng của anh từ từ biến mất trước mặt. Cố Uyên hé miệng, nhưng lại không lên tiếng, chỉ là khẩu hình nói: “ Tạm biệt, ngài Tô.”
Thời gian một năm này.
Cố Uyên cũng không lập tức rời khỏi sân bay mà tìm một chiếc ghế gần nhất để ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô mở điện thoại di động, tìm ảnh chụp của Tinh Tinh, ngón tay vuốt nhẹ gò má của cô bé trong ảnh.
Tinh Tinh, xin lỗi con, là mẹ không bảo vệ được con. Rất nhanh thôi, mẹ sẽ đến tìm con, chúng ta sẽ tìm một nơi không ai quen biết chúng ta, cùng nhau sống thật tốt.
Đột nhiên, trước mắt hiện lên đôi giày da đàn ông bóng loáng đắt tiền, lông mi cô run lên một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên -----
In vào trong mắt là gương mặt anh tuấn quen thuộc của một người đàn ông, tầm mắt cô đột nhiên mơ hồ: “ Ngài Tô.... Sao anh lại.... ở đây?”
Không phải anh.... bây giờ đang ở trên máy bay sao?
Tô Ngọc Kỳ nhìn gương mặt trắng nõn của cô, ánh mắt phức tạp, giọng nói khàn khàn: “Tôi có chút việc, chờ chuyến bay sau.”
Hoàng Hưng đứng ở một bên, trong lòng lặng lẽ nói, rõ ràng là một gã vệ sĩ nói nhìn thấy một người giống như mợ chủ, vừa nói xong thì bị ngài ấy nghe được.
Sau đó ngài Tô đi ra tìm mợ chủ khắp nơi.
“ À.... tôi....”
Cố Uyên hé miệng, rõ ràng là muốn đến sân bay gặp anh, nhưng lúc nhìn thấy rồi thì lại không biết nói gì. Cô ngẩng mặt lên cười một chút: “Ngài Tô, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước đây.”
Người đàn ông bắt được tay cô.
Anh nhìn cô, nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: “ Lưu Thanh Vũ, trái tim cô làm bằng thép sao?”
Tim Cố Uyên run lên, tránh khỏi ánh mắt sâu thẳm của anh: “ Tôi.... Tôi không biết những lời này của ngài Tô là có ý gì.”
“Nếu đã không phải, tại sao lòng dạ cô lại tàn nhẫn như vậy?”
Anh nắm cổ tay cô càng chặt hơn. Thấy cô vẫn cúi đầu, ngón tay thon dài sạch sẽ của anh nắm lấy cằm cô, thế nhưng tại sao....
Biết rõ lòng dạ người phụ nữ này tàn nhẫn như vậy.
Anh vẫn....
Vẫn không tự chủ được mà thích cô.
Không nỡ xa cô, không nỡ đánh cô mắng cô.
Vừa yêu vừa hận, tình cảm vô cùng mâu thuẫn tràn ngập trong lòng Tô Ngọc Kỳ. Nghe vệ sĩ nhỏ giọng nói một câu, hình như nhìn thấy một người rất giống mợ Tô, anh liền đi tới, tìm cô trong sân bay lớn như vậy.
/706
|