Cô ta định nhặt sợi dây chuyền lên, Tô Ngọc Kỳ liền khư khư giữ chặt lấy tay cô ta, huyệt thái dương đập thình thịch.
Cố Uyên vùng vẫy trong nước mắt.
"Lưu Thanh Vũ, cô quan tâm đến sợi dây chuyền này đến vậy sao, hả?".
Khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ phẫn nộ, còn anh ta không ngừng dùng lực nắm chặt cằm cô.
"Lưu Thanh Vũ, hôm nay là sinh nhật của tôi, cô lại ở đây vì một người đàn ông khác mà khóc hay sao?"
Miệng của cô ta bị khóa chặt, cho dù bàn tay đang bị thương vẫn không ngừng đập vào sau lưng và ngực của anh ta, dùng tất cả sức mạnh muốn thoát khỏi anh ta để đi nhặt sợi dây chuyền kia.
Đó là sợi dây chuyền Tùng An tặng cho cô.
Là thứ Tùng An đã để lại cho cô!
Cô ta càng vùng vẫy, sắc mặt anh ta càng cứng rắn, sự phẫn nộ trong ánh mắt ngày càng lớn, tách hai chân của cô ta ra nhưng tay không hề động chạm vào bên trong, Cố Uyên run rẩy, giọng khàn khàn cầu xin.
Phát hiện cô ta đang đến kì kinh nguyệt, Tô Ngọc Kỳ cũng không tiếp tục xâm phạm mà ôm chặt lấy cô ta, hôn một cách nồng nhiệt và điên cuồng, tất nhiên đã nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
Anh hôn lên má của cô ta.
Cô ta đã khóc.
Nước mắt đắng chát, Tô Ngọc Kỳ hôn lên mắt cô ta, hơi thở nóng rực tỏa ra, Cố Uyên khóc ngày càng lớn.
"Anh Tô, cầu xin anh, trả dây chuyền lại cho tôi được không?"
Giọng nói khàn khàn, tức giận vang lên: "Lưu Thanh Vũ, cô đừng thử làm tôi phát điên lên."
Bàn tay anh ta nắm chặt vào ngực Cố Uyên, cô ta run rẩy cầu xin, cô ta chỉ muốn lấy sợi dây chuyền, đó là thứ Tùng An để lại cho cô.
Từ lúc nhỏ cô đã thích ngắm sao.
Lúc đó cô ta thích nhìn lên bầu trời cầu nguyện, hi vọng cả gia đình được đoàn tụ, hi vọng bố cô ta có thể quay trở về.
Sau này cô mới biết mình chỉ đang mơ mộng hão huyền.
Bố sẽ không trở về nữa.
Ông ấy có người phụ nữ khác, hơn nữa bên cạnh còn có một đứa con gái hết mực yêu chiều.
Sau đó, mẹ cô lâm bệnh nặng.
Cô chỉ hi vọng mẹ có thể khỏi bệnh nhưng rồi mẹ cô rời xa cô, Tùng An cũng rời xa cô.
Tùng An còn nhớ, cô thích ngôi sao lục giác.
Cô không thể gặp mặt Tùng An lần cuối.
Đây là thứ Tùng An đã để lại cho cô!
Cô ta vùng vẫy rất quyết liệt, như muốn liều mạng vậy, đây là lần phản kháng mạnh mẽ nhất kể từ khi cô được gả cho Tô Ngọc Kỳ, bất chấp tất cả để phản kháng.
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt lấy hai tay của cô ta, cô càng kháng cự, anh ta càng tức giận, ánh mắt tối đen lại: "Cô quan tâm đến thứ đồ mà người đàn ông đó tặng như vậy, quan tâm đến anh ta như vậy."
Người phụ nữ này, hình như lúc nào cũng muốn thách thức giới hạn của anh ta.
"Anh Tô, anh muốn cái gì, tôi sẽ cho anh, tôi sẽ cho anh hết, cầu xin anh, trả dây chuyền lại cho tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được, tôi cầu xin anh."
Sắc mặt của Tô Ngọc Kỳ lạnh như băng, không một chút biểu cảm, đến phẫn nộ cũng không có, cảm giác như bị đóng băng vậy.
Anh nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thảm thương, nước mắt đầm đìa của cô ta, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ hoe, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, nước mắt làm ướt cả tóc, trông có chút nhếch nhác nhưng cũng rất xinh đẹp.
Một vài giây sau.
"Cô muốn sợi dây chuyền này đúng không."
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn cô: "Được thôi, làm cho tôi vui vẻ một đêm."
Cô nghẹn lời, hai con ngươi thắt lại, tay anh ta vừa cho tay vào trong váy, nên biết cô ta đang trong kì kinh nguyệt…
Hai tay anh ta nhẹ nhàng vuốt lên má cô, gạt đi dòng nước mắt nóng rực, đắng chát của cô, nói bằng giọng lãnh đạm châm chọc: "Sao, không đồng ý à?"
Cố Uyên chớp chớp mắt, gương mặt đám xịt: "...được…"
Ngón tay anh ta bỗng dưng cứng lại.
Cùng với đó là sự run rẩy mà trước đây anh ta chưa từng trải qua.
Ngực anh ta không ngừng chuyển động lên xuống, hai con ngươi đen kịt co thắt lại: "Lưu Thanh Vũ, tại sao cô có thể rẻ tiền như vậy được nhỉ? Chỉ vì một sợi dây chuyền, bất chấp tình trạng hiện tại vẫn có thể cùng tôi… Cô tỉnh táo lại một chút đi, cô có biết bản thân mình đang làm gì không!!"
Yêu cầu là do anh ta đề nghị.
Nhưng khi cô ta gật đầu đồng ý, anh ta như bị một cái tát trời giáng, vừa có cảm giác bị tổn thương, vừa có chút...thất vọng… và cả sự run rẩy chưa từng có.
Anh ta hít thở một lúc, như là muốn xoa dịu một chút phẫn nộ trong lòng, bàn tay anh ta nắm chặt lấy cằm cô, giọng nói vô cùng ám chỉ: "Người đàn ông đó tốt đến vậy sao, vì anh ta, cô có thể đồng ý làm ra những chuyện như thế này!"
Cố Uyên mím chặt môi, không trả lời.
Tô Ngọc Kỳ coi như cô ta đã ngầm thừa nhận, gương mặt lạnh lùng nở một nụ cười, ngón tay vuốt ve bờ môi của cô ta: "Cô đừng nghĩ là tôi thích cô, tôi thấy ghê tởm." Anh ta nghiêng người tiến sát đến gần cô, giọng nói lạnh lùng: "Dùng cái miệng này, làm tôi vui vẻ, tôi sẽ đưa cho cô."
Sự tĩnh mịch và lạnh lẽo bao trùm căn phòng khách.
Mái tóc đen mềm mại của cô ta bị nước mắt làm ướt hết, rối tung cả lên, mái tóc đen dài che đi bờ vai trắng ngần, lại không che được dấu vết của nụ hôn vừa rồi, với tâm trạng khó diễn tả thành lời của một tâm hồn vừa bị chà đạp, giày vò, vô cùng thê lương nhưng cũng rất đẹp, đẹp đến nỗi rung động lòng người.
Chiếc váy dài màu đen đã bị rách từ ngực trở xuống, cô ta không chịu được phải nôn ra, cánh tay nhỏ nhắn chống đỡ lấy toàn thân gần như sụp đổ.
Nước mắt theo sống mũi chảy xuống.
Tô Ngọc Kỳ đứng dậy, ánh mắt hướng về phía thùng rác, bên trong lấp lánh những tia sáng nhàn nhạt, không để ý tới Cố Uyên, nhắm mắt, không để bản thân nghĩ đến người phụ nữ kia, hai bàn tay nắm chặt buông thõng xuống.
Mấy giây sau, anh ta mở miệng.
"Lưu Thanh Vũ, cô…"
Biết không, hôm nay là sinh nhật của tôi.
Lúc này, chiếc đồng hồ trong phòng reo lên, giờ đã là 12 giờ đêm…
Sinh nhật của anh ta đã qua rồi.
Anh ta giấu đi nỗi thất vọng vừa mới đến.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nở một nụ cười, người phụ nữ này, vốn dĩ đã đáng ghét, vốn dĩ đã thấp hèn độc ác, phóng đãng, đây chính là bản tính của cô ta.
Cô ta chỉ là dạo gần đây dịu dàng hơn một chút, sao anh ta lại bị lừa cơ chứ!
Cố Uyên muốn đi tới thùng rác nhặt sợi dây chuyền, bụng đột nhiên đau nhói, toàn thân ra mồ hôi lạnh, trước mắt cô ta tối đen, đột nhiên cô ngất đi.
"Lưu Thanh Vũ"
Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của cô ta, khóe miệng nhỏ nhắn nhếch lên, tâm trạng đan xen phức tạp.
Anh ghét cô ta, rất ghét cô ta.
Nhưng khi thấy cô ta ngất xỉu, anh ta lại… không kìm lòng được…
"Người phụ nữ hèn hạ này, Tô Ngọc Kỳ, mày cũng là kẻ rồi tệ.", anh ta cười nhạt, ôm lấy cô ta bước ra ngoài.
Cấp cứu.
Trần Cẩm Diễn chau mày, mặc dù người phụ nữ nằm trên giường đã được khoác áo bên ngoài nhưng nhìn lướt qua thấy tóc tai rối bời, vết hôn rõ ràng trên gáy và người đàn ông đang lạnh lùng hút thuốc.
"Anh ba, anh làm sao vậy... Người ta đang trong kì kinh nguyệt đau đến thế này, anh lại còn…"
Tô Ngọc Kỳ vẫn hút thuốc mà không trả lời, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra hướng khác.
Hút xong một điếu, anh ta hỏi với giọng không chút cảm xúc: "Cô ta sao rồi?"
"Không sao, chỉ là tinh thần hơi kích động cộng với cô ấy đang đến kì, chắc là đã rất đau nên mới ngất đi. Tôi kê cho thuốc giảm đau, khi cô ấy tỉnh lại, nếu vẫn còn đau, anh hãy cho cô ấy uống thuốc."
"Ừ", anh ta trả lời một cách lạnh lùng.
Anh ta lại tiếp tục hút thuốc.
"Anh ba... nếu anh không thích cô ấy... thì cũng không nên giày vò cô ấy như thế. Cô ấy là người, không phải đồ chơi của anh". Trần Cẩm Diễn vừa nói, vừa thoa thuốc lên vết thương ở bàn tay cho cô.
Anh ta gạt bỏ tàn thuốc, ánh mắt như một hố đen sâu thẳm nguy hiểm không thể nhìn thấy: "Nếu cô ta thật sự là một thứ đồ chơi, tôi sẽ nhốt cô ta vào lồng kính, mỗi ngày chỉ có một mình tôi được ngắm, một mình tôi được sờ vào, tôi chết đi, nó sẽ hỏa táng theo tôi."
Bên trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Một ánh đèn màu hoàng hôn đang mở, thời gian cũng từng phút từng phút mà trôi qua.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh trở người lại, mơ mơ hồ hồ mở hai mắt, thần trí không tỉnh táo, nhưng bởi vì bụng dưới cứ âm ỉ đau, nên đành tỉnh dậy sau giấc ngủ mê man, mái tóc đen nhánh của cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi, một vài cọng còn dính lên trên mặt.
Ấn đường trắng bệch của cô nhăn nhăn lại.
Một bàn tay nắm lấy cằm của cô, sau đó đút thứ gì đó vô miệng cô, một vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, cô theo bản năng cự tuyệt.
Tiếp đó là một dòng nước ấm.
Thần trí cô mơ hồ, chỉ cảm thấy bụng vô cùng đau, đau đến nỗi phải tỉnh dậy từ cơn ngủ mê, cô vừa mệt vừa buồn ngủ chỉ muốn ngủ tiếp, nhưng lại có người cứ đút cho cô uống thứ gì đó đắng nghét.
Cô không muốn uống.
Một thân ảnh cao lớn mặc tây trang đứng cạnh giường của cô, ngón tay khớp nào ra khớp đó của người đàn ông bóp chặt cằm ép cô mở miệng ra, nhưng cô cự tuyệt mà phun thuốc ra ngoài, nước trong miệng chảy ra dọc theo khóe môi của cô.
Anh buông tay ra, ra ngoài gọi y tá lấy thêm thuốc giảm đau, sau đó trở lại phòng bệnh, nhét thuốc vô miệng cô, đút cô uống một ngụm nước, anh không để người phụ nữ này lại nhả thuốc ra ngoài nữa, anh cúi đầu xuống, đôi mắt màu bạc sáng ngời lóe lên, chặn lấy môi cô.
Đợi đến khi cổ họng của cô động đậy một cái, thuốc đã được nuốt xuống, Tô Ngọc Kỳ mới buông cô ra, đôi tay hơi chai sạn vuốt ve môi cô, ánh mắt lúc sáng lên lúc lại trầm xuống.
Buổi chiều, Cố Uyên tỉnh dậy.
Cô dường như đã trải qua một giấc mơ dài dằng dặc đắng nghét.
Cả người cô mệt mỏi.
Cô vươn tay sờ lên cổ mình, tức thì tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, đúng rồi dây chuyền của cô, đó là vật cuối cùng mà Tùng An để lại cho cô, dây chuyền của cô đã bị anh ta vứt rồi.
Vứt vào thùng rác.
Cố Uyên ngay lập tức bước xuống giường, giày cũng không mang, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cửa mở ra.
Tô Ngọc Kỳ đứng trước cửa, rũ mắt xuống nhìn cô: “Đi đâu?”
“Anh Tô, anh Tô, dây chuyền của tôi đâu, không phải anh đã đáp ứng tôi sẽ đưa nó lại cho tôi sao?” Cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông: “Anh Tô, dây chuyền của tôi đâu…..”
Anh cúi đầu nhìn đôi chân trắng nõn như ngọc của cô đang trần trụi chạy trên mặt đất lạnh băng, huyệt thái dương của anh giật mấy cái, người phụ nữ này, cô thật là chỉ vì một sợi dây chuyền của người đàn ông khác tặng mà cái gì cũng không màng.
Giày cũng không mang, sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên cô nghĩ đến là tìm sợi dây chuyền kia.
“Lưu Thanh Vũ, tối qua tôi đã nói, đừng có chọc tôi phát điên.” Ngón tay của anh, vuốt ve mặt cô, đầu ngón tay lau lau vệt nước mắt cho cô, anh cúi người xuống, hai tay bế cô vào trong phòng, đặt lên giường bệnh.
Vì cô đã uống thuốc giảm đau nên bụng dưới cũng đỡ đau hơn rất nhiều, cô đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, muốn ra khỏi anh ta, cô muốn về.
Cố muốn về biệt thự….
Anh ta đã ném dây chuyền của cô vô thùng rác, cô muốn đi tìm.
Đó là đồ mà Tùng An để lại cho cô.
Sức khỏe của Cố Uyên vốn không sao, chỉ là do thời kì kinh nguyệt quá đau, lại do bị kích động mạnh nên mới hôn mê, nghỉ ngơi một đêm thì không sao nữa rồi.
Về đến biệt thự đã hơn 6 giờ tối.
Việc đầu tiên cô làm sau khi trở về biệt thự Ngân Phong là lật tung đống thùng rác ở phòng khách, dây chuyền của cô, nó ở đây.
Vú Trương chặn cô lại, hoảng hốt nói: “Cô chủ, cô muốn làm gì vậy?”
Rác trong thùng đều bị cô bơi móc đổ ra ngoài cả rồi, nhưng Cố Uyên…vẫn không tìm thấy dây chuyền của cô.
Tô Ngọc Kỳ đậu xe xong, tiến vào phòng khách, liền nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp nhưng trắng bệch này quỳ trên thảm, lật tung thùng rác, cô thậm chí còn vì sợ mình bỏ sót cái gì đó mà bới hết đống rác ra, tỉ mỉ tìm từng thứ, nước mắt không ngừng từ khóe mắt cô rơi xuống, thân ảnh nhỏ nhắn run rẩy.
“Vú Trương… dây chuyền của tôi đâu…”
Buổi sáng nay vú Trương đã dọn thùng rác, trưa nay quét dọn phòng khách: “Cô chủ, dây chuyền nào…rác, rác của tối hôm qua sáng nay tôi đã đem đổ rồi.”
Bà dìu Cố Uyên lên: “Cô chủ, cô đứng dậy trước đi, cô mất gì để tôi giúp cô tìm, cô chủ cô đừng khóc nữa.” Vú Trương thấy Cố Uyên như vậy, biết chắc chắn cô đã mất thứ gì đó rất quý giá, bà tỉ mỉ nhìn đống rác dưới đất, không có sợi dây chuyền nào mà cô chủ nói cả.
“Không còn nữa…” Cố Uyên lẩm bẩm, đáy mắt ảm đạm: “Không còn nữa…”
Sợi dây chuyền mà Tùng An tặng cô đã mất rồi.
“Đủ rồi!” Tô Ngọc Kỳ bước nhanh qua đó, một tay bắt lấy cổ tay của Cố Uyên, nhìn thấy đôi tay trắng nõn của người phụ nữ dính đầy vết bẩn, chỉ vì một sợi dây chuyền của người đàn ông khác tặng, mà cô không coi anh ra gì sao?
Lần nào cũng thử thách giới hạn khoan dung cô của anh!
Anh nắm chặt lấy cổ tay của cô, nửa kéo nửa ôm cô lên lầu, anh đi rất nhanh, bước đi của cô thì loạng choạng, anh đưa cô vào phòng ngủ, rồi vô phòng rửa mặt lấy một chiếc khăn thấm ướt nước nóng, lạnh lùng quay lại lau tay cho cô.
Đến khi đôi tay được lau sạch sẽ, anh ném chiếc khăn đi, cúi người xuống nhìn cô: “Bây giờ, làm loạn đủ chưa?”
Anh nhìn thấy nước mắt trên má cô, mày nhăn nhăn lại, áp chế lửa giận trong lòng: “Nếu như cô thích dây chuyền, tôi có thể mua cho cô cả trăm cả ngàn sợi cũng được, bây giờ cô còn ở đây đau lòng vì một món đồ mà người đàn ông khác tặng, cô coi tôi chết rồi sao? Lưu Thanh Vũ, nhớ kỹ thân phận của cô, cô là vợ của Tô Ngọc Kỳ tôi!”
Cố Uyên từ từ ngẩng đầu lên, cô nhìn khuôn mặt tức giận của người đàn ông: “Thân phận của tôi là gì…” Cô nghẹn ngào nhưng nói rất rõ từng chữ: “Anh đã nói, tôi dùng miệng làm cho anh, tôi làm rồi, anh sẽ trả dây chuyền lại cho tôi mà…”
Anh yên lặng, yên lặng nhìn Cố Uyên, lửa giận trong lồng ngực anh tựa như có thể thiêu đốt mọi thứ, sự phẫn nộ tràn ngập trên mọi dây thần kinh, nhưng dưới đáy mắt vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh lạnh như băng, duy chỉ có Tô Ngọc Kỳ biết, cả người anh dường như sắp phát nổ đến nơi.
Bởi vì người phụ nữ này.
Bởi vì một người phụ nữ chỉ quan tâm đến đồ vật mà người đàn ông khác tặng, lấy cô cũng được một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mà Cố Uyên chống đối anh, vì để van xin anh, anh đưa ra yêu cầu rằng trong thời kỳ kinh nguyệt của cô, anh muốn cô dùng miệng để thỏa mãn anh, cô cũng đồng ý, tất cả chỉ là vì một sợi dây chuyền mà tên tiểu tử nhà họ La đó tặng.
Anh hung hăng cúi xuống hôn cô, đè cô trên giường, dục vọng trào sôi trong anh nhưng anh không hề có ý đụng vào cô, chỉ là hôn cô, nụ hôn mạnh bạo mút lấy môi cô.
Ngón tay anh bóp chặt vai cô, đáy mắt là một màu đen u ám.
Anh hận người phụ nữ này!
Cố Uyên ra sức giãy dụa, dây chuyền của cô bị Tô Ngọc Kỳ vứt đi, đó là đồ vật cuối cùng mà Tùng An tặng cô! Sao anh có thể làm như vậy! Cô ra sức đánh vào ngực anh muốn đẩy anh ra, cô cắn vào lưỡi của anh, anh càng hôn mạnh liệt hơn, ngón tay cô không hề run rẩy, cô vung tay lên tủ trên đầu giường, mò thấy một con dao….
Chỉ trong nháy mắt.
Tô Ngọc Kỳ khựng lại, một cảm giác đau đớn truyền đến, con ngươi màu đen tựa như một giọt mực đang lan rộng, anh buông Cố Uyên ra, đôi môi mỏng của anh mở ra, nhưng không có lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chặp vào mặt của Cố Uyên.
Cố Uyên sực tỉnh, ngón tay run rẩy, con dao đầy máu rơi xuống mảnh ga trải giường màu xanh nhạt, máu lan ra nhanh chóng.
Cố Uyên vùng vẫy trong nước mắt.
"Lưu Thanh Vũ, cô quan tâm đến sợi dây chuyền này đến vậy sao, hả?".
Khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ phẫn nộ, còn anh ta không ngừng dùng lực nắm chặt cằm cô.
"Lưu Thanh Vũ, hôm nay là sinh nhật của tôi, cô lại ở đây vì một người đàn ông khác mà khóc hay sao?"
Miệng của cô ta bị khóa chặt, cho dù bàn tay đang bị thương vẫn không ngừng đập vào sau lưng và ngực của anh ta, dùng tất cả sức mạnh muốn thoát khỏi anh ta để đi nhặt sợi dây chuyền kia.
Đó là sợi dây chuyền Tùng An tặng cho cô.
Là thứ Tùng An đã để lại cho cô!
Cô ta càng vùng vẫy, sắc mặt anh ta càng cứng rắn, sự phẫn nộ trong ánh mắt ngày càng lớn, tách hai chân của cô ta ra nhưng tay không hề động chạm vào bên trong, Cố Uyên run rẩy, giọng khàn khàn cầu xin.
Phát hiện cô ta đang đến kì kinh nguyệt, Tô Ngọc Kỳ cũng không tiếp tục xâm phạm mà ôm chặt lấy cô ta, hôn một cách nồng nhiệt và điên cuồng, tất nhiên đã nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
Anh hôn lên má của cô ta.
Cô ta đã khóc.
Nước mắt đắng chát, Tô Ngọc Kỳ hôn lên mắt cô ta, hơi thở nóng rực tỏa ra, Cố Uyên khóc ngày càng lớn.
"Anh Tô, cầu xin anh, trả dây chuyền lại cho tôi được không?"
Giọng nói khàn khàn, tức giận vang lên: "Lưu Thanh Vũ, cô đừng thử làm tôi phát điên lên."
Bàn tay anh ta nắm chặt vào ngực Cố Uyên, cô ta run rẩy cầu xin, cô ta chỉ muốn lấy sợi dây chuyền, đó là thứ Tùng An để lại cho cô.
Từ lúc nhỏ cô đã thích ngắm sao.
Lúc đó cô ta thích nhìn lên bầu trời cầu nguyện, hi vọng cả gia đình được đoàn tụ, hi vọng bố cô ta có thể quay trở về.
Sau này cô mới biết mình chỉ đang mơ mộng hão huyền.
Bố sẽ không trở về nữa.
Ông ấy có người phụ nữ khác, hơn nữa bên cạnh còn có một đứa con gái hết mực yêu chiều.
Sau đó, mẹ cô lâm bệnh nặng.
Cô chỉ hi vọng mẹ có thể khỏi bệnh nhưng rồi mẹ cô rời xa cô, Tùng An cũng rời xa cô.
Tùng An còn nhớ, cô thích ngôi sao lục giác.
Cô không thể gặp mặt Tùng An lần cuối.
Đây là thứ Tùng An đã để lại cho cô!
Cô ta vùng vẫy rất quyết liệt, như muốn liều mạng vậy, đây là lần phản kháng mạnh mẽ nhất kể từ khi cô được gả cho Tô Ngọc Kỳ, bất chấp tất cả để phản kháng.
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt lấy hai tay của cô ta, cô càng kháng cự, anh ta càng tức giận, ánh mắt tối đen lại: "Cô quan tâm đến thứ đồ mà người đàn ông đó tặng như vậy, quan tâm đến anh ta như vậy."
Người phụ nữ này, hình như lúc nào cũng muốn thách thức giới hạn của anh ta.
"Anh Tô, anh muốn cái gì, tôi sẽ cho anh, tôi sẽ cho anh hết, cầu xin anh, trả dây chuyền lại cho tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được, tôi cầu xin anh."
Sắc mặt của Tô Ngọc Kỳ lạnh như băng, không một chút biểu cảm, đến phẫn nộ cũng không có, cảm giác như bị đóng băng vậy.
Anh nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thảm thương, nước mắt đầm đìa của cô ta, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ hoe, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, nước mắt làm ướt cả tóc, trông có chút nhếch nhác nhưng cũng rất xinh đẹp.
Một vài giây sau.
"Cô muốn sợi dây chuyền này đúng không."
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn cô: "Được thôi, làm cho tôi vui vẻ một đêm."
Cô nghẹn lời, hai con ngươi thắt lại, tay anh ta vừa cho tay vào trong váy, nên biết cô ta đang trong kì kinh nguyệt…
Hai tay anh ta nhẹ nhàng vuốt lên má cô, gạt đi dòng nước mắt nóng rực, đắng chát của cô, nói bằng giọng lãnh đạm châm chọc: "Sao, không đồng ý à?"
Cố Uyên chớp chớp mắt, gương mặt đám xịt: "...được…"
Ngón tay anh ta bỗng dưng cứng lại.
Cùng với đó là sự run rẩy mà trước đây anh ta chưa từng trải qua.
Ngực anh ta không ngừng chuyển động lên xuống, hai con ngươi đen kịt co thắt lại: "Lưu Thanh Vũ, tại sao cô có thể rẻ tiền như vậy được nhỉ? Chỉ vì một sợi dây chuyền, bất chấp tình trạng hiện tại vẫn có thể cùng tôi… Cô tỉnh táo lại một chút đi, cô có biết bản thân mình đang làm gì không!!"
Yêu cầu là do anh ta đề nghị.
Nhưng khi cô ta gật đầu đồng ý, anh ta như bị một cái tát trời giáng, vừa có cảm giác bị tổn thương, vừa có chút...thất vọng… và cả sự run rẩy chưa từng có.
Anh ta hít thở một lúc, như là muốn xoa dịu một chút phẫn nộ trong lòng, bàn tay anh ta nắm chặt lấy cằm cô, giọng nói vô cùng ám chỉ: "Người đàn ông đó tốt đến vậy sao, vì anh ta, cô có thể đồng ý làm ra những chuyện như thế này!"
Cố Uyên mím chặt môi, không trả lời.
Tô Ngọc Kỳ coi như cô ta đã ngầm thừa nhận, gương mặt lạnh lùng nở một nụ cười, ngón tay vuốt ve bờ môi của cô ta: "Cô đừng nghĩ là tôi thích cô, tôi thấy ghê tởm." Anh ta nghiêng người tiến sát đến gần cô, giọng nói lạnh lùng: "Dùng cái miệng này, làm tôi vui vẻ, tôi sẽ đưa cho cô."
Sự tĩnh mịch và lạnh lẽo bao trùm căn phòng khách.
Mái tóc đen mềm mại của cô ta bị nước mắt làm ướt hết, rối tung cả lên, mái tóc đen dài che đi bờ vai trắng ngần, lại không che được dấu vết của nụ hôn vừa rồi, với tâm trạng khó diễn tả thành lời của một tâm hồn vừa bị chà đạp, giày vò, vô cùng thê lương nhưng cũng rất đẹp, đẹp đến nỗi rung động lòng người.
Chiếc váy dài màu đen đã bị rách từ ngực trở xuống, cô ta không chịu được phải nôn ra, cánh tay nhỏ nhắn chống đỡ lấy toàn thân gần như sụp đổ.
Nước mắt theo sống mũi chảy xuống.
Tô Ngọc Kỳ đứng dậy, ánh mắt hướng về phía thùng rác, bên trong lấp lánh những tia sáng nhàn nhạt, không để ý tới Cố Uyên, nhắm mắt, không để bản thân nghĩ đến người phụ nữ kia, hai bàn tay nắm chặt buông thõng xuống.
Mấy giây sau, anh ta mở miệng.
"Lưu Thanh Vũ, cô…"
Biết không, hôm nay là sinh nhật của tôi.
Lúc này, chiếc đồng hồ trong phòng reo lên, giờ đã là 12 giờ đêm…
Sinh nhật của anh ta đã qua rồi.
Anh ta giấu đi nỗi thất vọng vừa mới đến.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nở một nụ cười, người phụ nữ này, vốn dĩ đã đáng ghét, vốn dĩ đã thấp hèn độc ác, phóng đãng, đây chính là bản tính của cô ta.
Cô ta chỉ là dạo gần đây dịu dàng hơn một chút, sao anh ta lại bị lừa cơ chứ!
Cố Uyên muốn đi tới thùng rác nhặt sợi dây chuyền, bụng đột nhiên đau nhói, toàn thân ra mồ hôi lạnh, trước mắt cô ta tối đen, đột nhiên cô ngất đi.
"Lưu Thanh Vũ"
Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của cô ta, khóe miệng nhỏ nhắn nhếch lên, tâm trạng đan xen phức tạp.
Anh ghét cô ta, rất ghét cô ta.
Nhưng khi thấy cô ta ngất xỉu, anh ta lại… không kìm lòng được…
"Người phụ nữ hèn hạ này, Tô Ngọc Kỳ, mày cũng là kẻ rồi tệ.", anh ta cười nhạt, ôm lấy cô ta bước ra ngoài.
Cấp cứu.
Trần Cẩm Diễn chau mày, mặc dù người phụ nữ nằm trên giường đã được khoác áo bên ngoài nhưng nhìn lướt qua thấy tóc tai rối bời, vết hôn rõ ràng trên gáy và người đàn ông đang lạnh lùng hút thuốc.
"Anh ba, anh làm sao vậy... Người ta đang trong kì kinh nguyệt đau đến thế này, anh lại còn…"
Tô Ngọc Kỳ vẫn hút thuốc mà không trả lời, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra hướng khác.
Hút xong một điếu, anh ta hỏi với giọng không chút cảm xúc: "Cô ta sao rồi?"
"Không sao, chỉ là tinh thần hơi kích động cộng với cô ấy đang đến kì, chắc là đã rất đau nên mới ngất đi. Tôi kê cho thuốc giảm đau, khi cô ấy tỉnh lại, nếu vẫn còn đau, anh hãy cho cô ấy uống thuốc."
"Ừ", anh ta trả lời một cách lạnh lùng.
Anh ta lại tiếp tục hút thuốc.
"Anh ba... nếu anh không thích cô ấy... thì cũng không nên giày vò cô ấy như thế. Cô ấy là người, không phải đồ chơi của anh". Trần Cẩm Diễn vừa nói, vừa thoa thuốc lên vết thương ở bàn tay cho cô.
Anh ta gạt bỏ tàn thuốc, ánh mắt như một hố đen sâu thẳm nguy hiểm không thể nhìn thấy: "Nếu cô ta thật sự là một thứ đồ chơi, tôi sẽ nhốt cô ta vào lồng kính, mỗi ngày chỉ có một mình tôi được ngắm, một mình tôi được sờ vào, tôi chết đi, nó sẽ hỏa táng theo tôi."
Bên trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Một ánh đèn màu hoàng hôn đang mở, thời gian cũng từng phút từng phút mà trôi qua.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh trở người lại, mơ mơ hồ hồ mở hai mắt, thần trí không tỉnh táo, nhưng bởi vì bụng dưới cứ âm ỉ đau, nên đành tỉnh dậy sau giấc ngủ mê man, mái tóc đen nhánh của cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi, một vài cọng còn dính lên trên mặt.
Ấn đường trắng bệch của cô nhăn nhăn lại.
Một bàn tay nắm lấy cằm của cô, sau đó đút thứ gì đó vô miệng cô, một vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, cô theo bản năng cự tuyệt.
Tiếp đó là một dòng nước ấm.
Thần trí cô mơ hồ, chỉ cảm thấy bụng vô cùng đau, đau đến nỗi phải tỉnh dậy từ cơn ngủ mê, cô vừa mệt vừa buồn ngủ chỉ muốn ngủ tiếp, nhưng lại có người cứ đút cho cô uống thứ gì đó đắng nghét.
Cô không muốn uống.
Một thân ảnh cao lớn mặc tây trang đứng cạnh giường của cô, ngón tay khớp nào ra khớp đó của người đàn ông bóp chặt cằm ép cô mở miệng ra, nhưng cô cự tuyệt mà phun thuốc ra ngoài, nước trong miệng chảy ra dọc theo khóe môi của cô.
Anh buông tay ra, ra ngoài gọi y tá lấy thêm thuốc giảm đau, sau đó trở lại phòng bệnh, nhét thuốc vô miệng cô, đút cô uống một ngụm nước, anh không để người phụ nữ này lại nhả thuốc ra ngoài nữa, anh cúi đầu xuống, đôi mắt màu bạc sáng ngời lóe lên, chặn lấy môi cô.
Đợi đến khi cổ họng của cô động đậy một cái, thuốc đã được nuốt xuống, Tô Ngọc Kỳ mới buông cô ra, đôi tay hơi chai sạn vuốt ve môi cô, ánh mắt lúc sáng lên lúc lại trầm xuống.
Buổi chiều, Cố Uyên tỉnh dậy.
Cô dường như đã trải qua một giấc mơ dài dằng dặc đắng nghét.
Cả người cô mệt mỏi.
Cô vươn tay sờ lên cổ mình, tức thì tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, đúng rồi dây chuyền của cô, đó là vật cuối cùng mà Tùng An để lại cho cô, dây chuyền của cô đã bị anh ta vứt rồi.
Vứt vào thùng rác.
Cố Uyên ngay lập tức bước xuống giường, giày cũng không mang, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cửa mở ra.
Tô Ngọc Kỳ đứng trước cửa, rũ mắt xuống nhìn cô: “Đi đâu?”
“Anh Tô, anh Tô, dây chuyền của tôi đâu, không phải anh đã đáp ứng tôi sẽ đưa nó lại cho tôi sao?” Cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông: “Anh Tô, dây chuyền của tôi đâu…..”
Anh cúi đầu nhìn đôi chân trắng nõn như ngọc của cô đang trần trụi chạy trên mặt đất lạnh băng, huyệt thái dương của anh giật mấy cái, người phụ nữ này, cô thật là chỉ vì một sợi dây chuyền của người đàn ông khác tặng mà cái gì cũng không màng.
Giày cũng không mang, sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên cô nghĩ đến là tìm sợi dây chuyền kia.
“Lưu Thanh Vũ, tối qua tôi đã nói, đừng có chọc tôi phát điên.” Ngón tay của anh, vuốt ve mặt cô, đầu ngón tay lau lau vệt nước mắt cho cô, anh cúi người xuống, hai tay bế cô vào trong phòng, đặt lên giường bệnh.
Vì cô đã uống thuốc giảm đau nên bụng dưới cũng đỡ đau hơn rất nhiều, cô đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, muốn ra khỏi anh ta, cô muốn về.
Cố muốn về biệt thự….
Anh ta đã ném dây chuyền của cô vô thùng rác, cô muốn đi tìm.
Đó là đồ mà Tùng An để lại cho cô.
Sức khỏe của Cố Uyên vốn không sao, chỉ là do thời kì kinh nguyệt quá đau, lại do bị kích động mạnh nên mới hôn mê, nghỉ ngơi một đêm thì không sao nữa rồi.
Về đến biệt thự đã hơn 6 giờ tối.
Việc đầu tiên cô làm sau khi trở về biệt thự Ngân Phong là lật tung đống thùng rác ở phòng khách, dây chuyền của cô, nó ở đây.
Vú Trương chặn cô lại, hoảng hốt nói: “Cô chủ, cô muốn làm gì vậy?”
Rác trong thùng đều bị cô bơi móc đổ ra ngoài cả rồi, nhưng Cố Uyên…vẫn không tìm thấy dây chuyền của cô.
Tô Ngọc Kỳ đậu xe xong, tiến vào phòng khách, liền nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp nhưng trắng bệch này quỳ trên thảm, lật tung thùng rác, cô thậm chí còn vì sợ mình bỏ sót cái gì đó mà bới hết đống rác ra, tỉ mỉ tìm từng thứ, nước mắt không ngừng từ khóe mắt cô rơi xuống, thân ảnh nhỏ nhắn run rẩy.
“Vú Trương… dây chuyền của tôi đâu…”
Buổi sáng nay vú Trương đã dọn thùng rác, trưa nay quét dọn phòng khách: “Cô chủ, dây chuyền nào…rác, rác của tối hôm qua sáng nay tôi đã đem đổ rồi.”
Bà dìu Cố Uyên lên: “Cô chủ, cô đứng dậy trước đi, cô mất gì để tôi giúp cô tìm, cô chủ cô đừng khóc nữa.” Vú Trương thấy Cố Uyên như vậy, biết chắc chắn cô đã mất thứ gì đó rất quý giá, bà tỉ mỉ nhìn đống rác dưới đất, không có sợi dây chuyền nào mà cô chủ nói cả.
“Không còn nữa…” Cố Uyên lẩm bẩm, đáy mắt ảm đạm: “Không còn nữa…”
Sợi dây chuyền mà Tùng An tặng cô đã mất rồi.
“Đủ rồi!” Tô Ngọc Kỳ bước nhanh qua đó, một tay bắt lấy cổ tay của Cố Uyên, nhìn thấy đôi tay trắng nõn của người phụ nữ dính đầy vết bẩn, chỉ vì một sợi dây chuyền của người đàn ông khác tặng, mà cô không coi anh ra gì sao?
Lần nào cũng thử thách giới hạn khoan dung cô của anh!
Anh nắm chặt lấy cổ tay của cô, nửa kéo nửa ôm cô lên lầu, anh đi rất nhanh, bước đi của cô thì loạng choạng, anh đưa cô vào phòng ngủ, rồi vô phòng rửa mặt lấy một chiếc khăn thấm ướt nước nóng, lạnh lùng quay lại lau tay cho cô.
Đến khi đôi tay được lau sạch sẽ, anh ném chiếc khăn đi, cúi người xuống nhìn cô: “Bây giờ, làm loạn đủ chưa?”
Anh nhìn thấy nước mắt trên má cô, mày nhăn nhăn lại, áp chế lửa giận trong lòng: “Nếu như cô thích dây chuyền, tôi có thể mua cho cô cả trăm cả ngàn sợi cũng được, bây giờ cô còn ở đây đau lòng vì một món đồ mà người đàn ông khác tặng, cô coi tôi chết rồi sao? Lưu Thanh Vũ, nhớ kỹ thân phận của cô, cô là vợ của Tô Ngọc Kỳ tôi!”
Cố Uyên từ từ ngẩng đầu lên, cô nhìn khuôn mặt tức giận của người đàn ông: “Thân phận của tôi là gì…” Cô nghẹn ngào nhưng nói rất rõ từng chữ: “Anh đã nói, tôi dùng miệng làm cho anh, tôi làm rồi, anh sẽ trả dây chuyền lại cho tôi mà…”
Anh yên lặng, yên lặng nhìn Cố Uyên, lửa giận trong lồng ngực anh tựa như có thể thiêu đốt mọi thứ, sự phẫn nộ tràn ngập trên mọi dây thần kinh, nhưng dưới đáy mắt vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh lạnh như băng, duy chỉ có Tô Ngọc Kỳ biết, cả người anh dường như sắp phát nổ đến nơi.
Bởi vì người phụ nữ này.
Bởi vì một người phụ nữ chỉ quan tâm đến đồ vật mà người đàn ông khác tặng, lấy cô cũng được một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mà Cố Uyên chống đối anh, vì để van xin anh, anh đưa ra yêu cầu rằng trong thời kỳ kinh nguyệt của cô, anh muốn cô dùng miệng để thỏa mãn anh, cô cũng đồng ý, tất cả chỉ là vì một sợi dây chuyền mà tên tiểu tử nhà họ La đó tặng.
Anh hung hăng cúi xuống hôn cô, đè cô trên giường, dục vọng trào sôi trong anh nhưng anh không hề có ý đụng vào cô, chỉ là hôn cô, nụ hôn mạnh bạo mút lấy môi cô.
Ngón tay anh bóp chặt vai cô, đáy mắt là một màu đen u ám.
Anh hận người phụ nữ này!
Cố Uyên ra sức giãy dụa, dây chuyền của cô bị Tô Ngọc Kỳ vứt đi, đó là đồ vật cuối cùng mà Tùng An tặng cô! Sao anh có thể làm như vậy! Cô ra sức đánh vào ngực anh muốn đẩy anh ra, cô cắn vào lưỡi của anh, anh càng hôn mạnh liệt hơn, ngón tay cô không hề run rẩy, cô vung tay lên tủ trên đầu giường, mò thấy một con dao….
Chỉ trong nháy mắt.
Tô Ngọc Kỳ khựng lại, một cảm giác đau đớn truyền đến, con ngươi màu đen tựa như một giọt mực đang lan rộng, anh buông Cố Uyên ra, đôi môi mỏng của anh mở ra, nhưng không có lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chặp vào mặt của Cố Uyên.
Cố Uyên sực tỉnh, ngón tay run rẩy, con dao đầy máu rơi xuống mảnh ga trải giường màu xanh nhạt, máu lan ra nhanh chóng.
/706
|