Chương 18: Cứ như vậy đã đuổi đi
"Kêu đi!" Lạc Dịch Bắc mở miệng yêu cầu lần nữa.
Phương Trì Hạ có cảm giác bị đùa giỡn, rất muốn đập một phát vào mặt Lạc Dịch Bắc, nhưng không có gan.
Tình huống trước mắt là như thế nào?
Phương Trì Hạ đang năn nỉ Lạc Dịch Bắc giúp đỡ, đằng sau còn Phương Vinh sài lang hổ báo đang chờ, vạn nhất Phương Trì Hạ chọc tức Lạc Dịch Bắc, Lạc Dịch Bắc đẩy cô ra thì sao?
Phương Trì Hạ biết rõ ràng tình hình trước mắt, nhưng lại kêu không được.
Phương Trì Hạ đối với hành động của Lạc Dịch Bắc tức nghiến răng nghiến lợi, chẳng những không phối hợp, thậm chí còn cắn chặt môi dưới.
Trên hành lang tiếng bước chân ngày càng tới gần, từng bước một tiến đến chỗ hai người.
Lạc Dịch Bắc nhíu mày, bỗng nhiên lại dán đến bên tai Phương Trì Hạ cắn.
Lạc Dịch Bắc động tác rất kỹ xảo, vừa vặn cắn trúng điểm mẫn cảm.
Phương Trì Hạ nhịn không được, một tiếng hừ nhẹ lại thốt ra, "Uhm"
Thanh âm Phương Trì Hạ thay đổi, nghe cực giống tiếng động tình, cảm giác như đang đè nén cái gì đó, hoặc như đang thổ lộ cái gì.
Lạc Dịch Bắc nghe Phương Trì Hạ kêu lên rất thoả mãn, khóe môi nhịn không được nhẹ nhàng nhấc lên.
Phương Vinh mang theo người đi tới, vừa tới gần thì nghe thấy tiếng kêu, dưới chân nhịn không được dừng lại.
Hoàng Cung Club là nơi mà những người tới thân phận đều không tầm thường, tùy tiện phá hư chuyện tốt của người ta, vạn nhất gặp phải đại nhân vật nào đó, không phải là Phương gia nằm cũng trúng đạn sao.
Hơn nữa, nghe âm thanh kia cũng không giống Phương Trì Hạ, Phương Vinh vẫy tay, dẫn đám người bỏ đi, "Đi thôi! Sang chỗ khác tìm xem!"
Tiếng bước chân rời đi, càng ngày càng xa.
Lạc Dịch Bắc liếc mắt về phía sau nhìn hành lang trống không, khóe môi lạnh lùng nhấc lên.
Chiêu này không phải rất bớt việc sao?
Thậm chí còn không cần Lạc Dịch Bắc lộ mặt, đã đem mấy người đó đuổi đi!
Phương Trì Hạ đang khẩn trương, nhìn tư thế cô và Lạc Dịch Bắc, không được tự nhiên đẩy Lạc Dịch Bắc ra.
"Cám ơn." Phương Trì Hạ quay người, muốn đi, vừa nhấc chân, đồ trong túi áo đồng phục bỗng nhiên rơi ra.
Cái hộp màu tím, "Lạch cạch" rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, trong hành lang nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Phương Trì Hạ sững sờ, nhớ ra là thứ gì, ánh mắt cứng ngắc.
Nhìn cái hộp trên đất, mấy chữ trên hộp lấp lóe bắt mắt, khuôn mặt Phương Trì Hạ nóng lên, cúi người, định nhặt lên, thì một cánh tay thon dài đã nhanh hơn Phương Trì Hạ nhặt cái hộp lên.
"Đưa cho tôi!" Phương Trì Hạ nhón chân, muốn lấy, Lạc Dịch Bắc lại giơ tay lên, tránh đi.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cái hộp siêu bắt mắt "Durex", Lạc Dịch Bắc híp mắt, nhìn Phương Trì Hạ, "Cô còn mang theo đồ chơi này trong người?"
"Không phải!" Phương Trì Hạ muốn giải thích, lại cảm thấy không việc gì phải giải thích với Lạc Dịch Bắc.
"Đưa cho tôi!" Phương Trì Hạ giơ tay định giật lại, cổ tay lại bị Lạc Dịch Bắc túm chặt.
Phương Trì Hạ giật mình, kinh ngạc nhìn Lạc Dịch Bắc, tay Phương Trì Hạ giật giật hai cái.
"Nếu không thì là gì?" Lạc Dịch Bắc xiết chặt tay Phương Trì Hạ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng không muốn buông tha vấn đề này.
/3410
|