Sau khi Ngụy Long Thần đã hoàn thành xong thủ tục chuyển viện thì ngay tức khắc Trình Hải Hà liền được chuyển sang một bệnh viện khác, không phải bệnh viện mà cô ấy đang theo làm. Ở đây, các vị bác sĩ cũng được xem là có tiếng tăm trong nghề. Tuệ Mộc nhìn một cô gái vốn dĩ rất mạnh mẽ, rất hoạt bát lại còn cực kỳ tốt bụng phải chịu những cảnh này, khiến cho cô không khỏi xót xa.
Ngụy Long Thần ở bên cạnh nhìn thấy vợ mình buồn bã như vậy cũng chỉ biết nhẹ nhàng nắm tay cô rồi an ủi. Còn Trình Hải Hà, có lẽ do mất máu quá nhiều còn bị sảy thai nên là đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, càng nhìn Tuệ Mộc càng xót xa hơn nữa.
- Đừng lo, cô ấy không sao đâu mà.
- Thần... Trình Hoài Minh... Ông ta là cầm thú! Là cầm thú! Ngay... Ngay cả đứa con gái của mình... Mà...
Nói đến đây, cảm xúc của Tuệ Mộc dường như rất hỗn loạn, cô thật sự không hiểu tại sao Trình Hoài Minh có thể làm như vậy. Cho dù... Bây giờ cho dù Trình Hải Hà thật sự không phải là con gái của ông ta đi chăng nữa thì dù sao cũng là do một tay ông ta nuôi nấng từ bé đến tận bây giờ... Ông ta quả thật là cầm thú của cầm thú mà!
Ngụy Long Thần liền ôm vợ mình lại, rồi nhíu nhíu mày. Trình Hoài Minh là viện trưởng vậy mà lại làm những việc trái với đạo đức nghề nghiệp cũng như đạo đức tối thiểu của một con người! Đợi sau khi Trình Hải Hà khỏe lại, chắc chắn Ngụy Long Thần sẽ không tha cho Trình Hoài Minh vì ông ta dám làm cho Tuệ Mộc rơi lệ như vậy!
Tuệ Mộc ngồi thêm một lúc thì Ngụy Long Thần thấy cô khá mệt mỏi rồi, liền nói.
- Mộc Mộc, anh đưa em về. Để anh gọi vài người đến đây canh chừng cô ấy. Rồi sau khi Liêu Dinh về đến, anh sẽ gọi cậu ta vào đây. Em cũng mệt rồi, ở bên ngoài cũng đã muộn rồi.
Tuệ Mộc thật sự không muốn rời khỏi chỗ này, từ sớm Tuệ Mộc đã xem Trình Hải Hà giống như em gái của mình, nhìn cô em gái bị như vậy bản thân của cô cũng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mà, Tuệ Mộc cũng không muốn làm Trình Hải Hà lo lắng, nếu cô ấy tỉnh lại, lại nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của cô, thì cũng không hay. Nên cô đành phải thuận theo ý của Ngụy Long Thần, trở về nhà. Còn anh, ngay lập tức liền cho người đến canh chừng Trình Hải Hà.
[...............]
Còn Liêu Dinh, sau khi anh nghe Tuệ Mộc nói Trình Hải Hà bị như vậy liền không nói gì nhanh chóng sắp xếp phi cơ riêng để bay về nước. Nhưng trước khi anh ra khỏi văn phòng thì Hoàng Phủ Đan Kiều và người chồng ngoại quốc tên là JohnDon đi vào.
- Con định đi đâu à?
- Hải Hà gặp chuyện, tôi định quay về Thành phố S. Hai người... Đến đây có việc gì sao?
Hoàng Phủ Đan Kiều gật đầu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
- Mẹ xin lỗi. Năm đó, mẹ thật sự không biết con vẫn còn sống. Mẹ... Mẹ cũng cảm ơn con, bao nhiêu năm nay vẫn âm thầm chuộc lại những lỗi lầm của mẹ.
- Không cần đâu. Thật ra là chính bản thân tôi năm đó không kiềm được cảm xúc của mình, nên nảy sinh tư tình không thể có với Mộc Mộc. Nhưng hai người yên tâm, tôi cũng không có ý định gì với việc nhận lại gia đình. Cuộc sống của Liêu Dinh tôi rất ổn định.
- Dinh... Con đừng như vậy... Con... Con có thể để cho mẹ... Một lần... Một lần thôi, để mẹ chăm sóc con, để mẹ bảo vệ con. Được không?
Liêu Dinh nhìn Hoàng Phủ Đan Kiều, vốn dĩ từ đầu thì cậu ta đã không có ý định nhận lại bà ta nên từ lâu nay vẫn im lặng không nói gì. Nhưng mà người ta nói "Mẫu tử liền tâm", nhìn mẹ mình rơi nước mắt thì phận làm con trai cũng rất đau lòng. Cậu ta thở dài một tiếng, rồi nói.
- Vậy, năm đó vì sao bà biết đến sự tồn tại của Mộc Mộc?
- Thật ra là do Tạ Nặc Tu nói với mẹ.
- Tôi hiểu rồi.
Sau đó, Liêu Dinh liền cầm theo một số giấy tờ, Hoàng Phủ Đan Kiều liền gấp gáp hỏi.
- Con... Con định đi đâu?
- Tôi... Con quay về Thành phố S, Hải Hà gặp chuyện rồi. Con không thể ngồi yên được.
- Có cần mẹ giúp gì không?
- Có... Mẹ... Mẹ giúp con điều tra về Hải Hà trong những năm du học được chứ?
- Được... Mẹ sẽ giúp con. Dinh... Con đi cẩn thận.
- Dạ.
Sau đó, Liêu Dinh cùng với thư kí của mình lên phi cơ riêng rồi bay thẳng về Thành phố S, trong lòng anh hiện tại bây giờ đang nóng như lửa đốt, cậu ta thật sự lo lắng cho Trình Hải Hà, mà cậu ta hoàn toàn không hiểu... Một người vốn dĩ cẩn thận như Trình Hải Hà tại sao lại bị tai nạn được chứ? Liêu Dinh xoa xoa thái dương, nhìn sang thư kí bên cạnh, lạnh giọng nói.
- Thư kí Đổng, cậu giúp tôi xem lại những ngày qua Hải Hà gặp những chuyện gì.
- Liêu Tổng, hình như anh rất quan tâm cô gái đó nhỉ?
- Ừ. Cô ấy là người con gái tôi yêu.
Thư kí Đổng liền gật gật đầu. Đợi sau khi phi cơ của Liêu Dinh hạ xuống một khoảng đất trống, thì có một chiếc xe đi đến để đón anh. Liêu Dinh ngay lập tức gọi điện cho Tuệ Mộc.
- [Liêu Dinh à?]
- Ngụy Long Thần?
- [Ừ là tôi. Hiện tại Trình Hải Hà đang ở một bệnh viện tư nhân khác. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu ]
- Được.
Ngụy Long Thần ở bên cạnh nhìn thấy vợ mình buồn bã như vậy cũng chỉ biết nhẹ nhàng nắm tay cô rồi an ủi. Còn Trình Hải Hà, có lẽ do mất máu quá nhiều còn bị sảy thai nên là đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, càng nhìn Tuệ Mộc càng xót xa hơn nữa.
- Đừng lo, cô ấy không sao đâu mà.
- Thần... Trình Hoài Minh... Ông ta là cầm thú! Là cầm thú! Ngay... Ngay cả đứa con gái của mình... Mà...
Nói đến đây, cảm xúc của Tuệ Mộc dường như rất hỗn loạn, cô thật sự không hiểu tại sao Trình Hoài Minh có thể làm như vậy. Cho dù... Bây giờ cho dù Trình Hải Hà thật sự không phải là con gái của ông ta đi chăng nữa thì dù sao cũng là do một tay ông ta nuôi nấng từ bé đến tận bây giờ... Ông ta quả thật là cầm thú của cầm thú mà!
Ngụy Long Thần liền ôm vợ mình lại, rồi nhíu nhíu mày. Trình Hoài Minh là viện trưởng vậy mà lại làm những việc trái với đạo đức nghề nghiệp cũng như đạo đức tối thiểu của một con người! Đợi sau khi Trình Hải Hà khỏe lại, chắc chắn Ngụy Long Thần sẽ không tha cho Trình Hoài Minh vì ông ta dám làm cho Tuệ Mộc rơi lệ như vậy!
Tuệ Mộc ngồi thêm một lúc thì Ngụy Long Thần thấy cô khá mệt mỏi rồi, liền nói.
- Mộc Mộc, anh đưa em về. Để anh gọi vài người đến đây canh chừng cô ấy. Rồi sau khi Liêu Dinh về đến, anh sẽ gọi cậu ta vào đây. Em cũng mệt rồi, ở bên ngoài cũng đã muộn rồi.
Tuệ Mộc thật sự không muốn rời khỏi chỗ này, từ sớm Tuệ Mộc đã xem Trình Hải Hà giống như em gái của mình, nhìn cô em gái bị như vậy bản thân của cô cũng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mà, Tuệ Mộc cũng không muốn làm Trình Hải Hà lo lắng, nếu cô ấy tỉnh lại, lại nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của cô, thì cũng không hay. Nên cô đành phải thuận theo ý của Ngụy Long Thần, trở về nhà. Còn anh, ngay lập tức liền cho người đến canh chừng Trình Hải Hà.
[...............]
Còn Liêu Dinh, sau khi anh nghe Tuệ Mộc nói Trình Hải Hà bị như vậy liền không nói gì nhanh chóng sắp xếp phi cơ riêng để bay về nước. Nhưng trước khi anh ra khỏi văn phòng thì Hoàng Phủ Đan Kiều và người chồng ngoại quốc tên là JohnDon đi vào.
- Con định đi đâu à?
- Hải Hà gặp chuyện, tôi định quay về Thành phố S. Hai người... Đến đây có việc gì sao?
Hoàng Phủ Đan Kiều gật đầu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
- Mẹ xin lỗi. Năm đó, mẹ thật sự không biết con vẫn còn sống. Mẹ... Mẹ cũng cảm ơn con, bao nhiêu năm nay vẫn âm thầm chuộc lại những lỗi lầm của mẹ.
- Không cần đâu. Thật ra là chính bản thân tôi năm đó không kiềm được cảm xúc của mình, nên nảy sinh tư tình không thể có với Mộc Mộc. Nhưng hai người yên tâm, tôi cũng không có ý định gì với việc nhận lại gia đình. Cuộc sống của Liêu Dinh tôi rất ổn định.
- Dinh... Con đừng như vậy... Con... Con có thể để cho mẹ... Một lần... Một lần thôi, để mẹ chăm sóc con, để mẹ bảo vệ con. Được không?
Liêu Dinh nhìn Hoàng Phủ Đan Kiều, vốn dĩ từ đầu thì cậu ta đã không có ý định nhận lại bà ta nên từ lâu nay vẫn im lặng không nói gì. Nhưng mà người ta nói "Mẫu tử liền tâm", nhìn mẹ mình rơi nước mắt thì phận làm con trai cũng rất đau lòng. Cậu ta thở dài một tiếng, rồi nói.
- Vậy, năm đó vì sao bà biết đến sự tồn tại của Mộc Mộc?
- Thật ra là do Tạ Nặc Tu nói với mẹ.
- Tôi hiểu rồi.
Sau đó, Liêu Dinh liền cầm theo một số giấy tờ, Hoàng Phủ Đan Kiều liền gấp gáp hỏi.
- Con... Con định đi đâu?
- Tôi... Con quay về Thành phố S, Hải Hà gặp chuyện rồi. Con không thể ngồi yên được.
- Có cần mẹ giúp gì không?
- Có... Mẹ... Mẹ giúp con điều tra về Hải Hà trong những năm du học được chứ?
- Được... Mẹ sẽ giúp con. Dinh... Con đi cẩn thận.
- Dạ.
Sau đó, Liêu Dinh cùng với thư kí của mình lên phi cơ riêng rồi bay thẳng về Thành phố S, trong lòng anh hiện tại bây giờ đang nóng như lửa đốt, cậu ta thật sự lo lắng cho Trình Hải Hà, mà cậu ta hoàn toàn không hiểu... Một người vốn dĩ cẩn thận như Trình Hải Hà tại sao lại bị tai nạn được chứ? Liêu Dinh xoa xoa thái dương, nhìn sang thư kí bên cạnh, lạnh giọng nói.
- Thư kí Đổng, cậu giúp tôi xem lại những ngày qua Hải Hà gặp những chuyện gì.
- Liêu Tổng, hình như anh rất quan tâm cô gái đó nhỉ?
- Ừ. Cô ấy là người con gái tôi yêu.
Thư kí Đổng liền gật gật đầu. Đợi sau khi phi cơ của Liêu Dinh hạ xuống một khoảng đất trống, thì có một chiếc xe đi đến để đón anh. Liêu Dinh ngay lập tức gọi điện cho Tuệ Mộc.
- [Liêu Dinh à?]
- Ngụy Long Thần?
- [Ừ là tôi. Hiện tại Trình Hải Hà đang ở một bệnh viện tư nhân khác. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu ]
- Được.
/108
|