Sau khi người nam nhân đó ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt liền sáng lên lấp lánh như sao sáng, hớn hở nói.
- Thiên sứ tỷ tỷ... Chị có thể cho em một ít thức ăn không?
Tuệ Mộc trợn tròn mắt nhìn. Ủa mẹ nó? Cái tên "Tiểu hài tử" này rõ ràng là Ngạn Thụ Khôn cơ mà? Nhưng mà... Chảng lẽ anh ta đang ở nhân cách khác? Zô... Một ông trùm tàn ác như Ngạn Thụ Khôn lại có một mặt nhân cách đáng yêu như Tiểu hài tử như này ư? Còn cái tên "Tiểu hài tử" khi nhìn thấy Tuệ Mộc sững người thì có chút bĩu môi.
- Thiên sứ tỷ tỷ... Em đói...
- Anh... À không... Tên là gì?
- Thiên sứ tỷ tỷ... Chị gọi em là Wine nha.
- Wine, vậy em đợi chị một chút... Chị vào trong lấy cho em một ít thức ăn nhé?
"Tiểu hài tử" kia liền nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, đợi sau khi Tuệ Mộc mỉm cười rồi rời khỏi thì "Tiểu hài tử" kia liền đứng dậy, phủi phủi tay chân nhíu mày nhìn theo bóng lưng của cô, nhíu mày.
- Cô ngốc này lại không hề có cảnh giác như vậy sao?
Sau đó, Ngạn Thụ Khôn liền lầm bầm ở trong miệng.
- Còn cậu nữa Wine chết tiệt, nếu như dám cướp thân xác của tôi... Cậu coi chừng đấy!
Sau đó, Ngạn Thụ Khôn muốn hung hăng bỏ đi thì lại một lần nữa bị "Tiểu hài tử" kia chiếm lấy cơ thể. Có lẽ tính cách thật sự của Ngạn Thụ Khôn hiện tại phải nói là cực kỳ yếu, cho nên cậu nhóc Wine kia mới có thể dễ dàng chi phối cơ thể này.
Sau một lúc, Tuệ Mộc bước ra với một số món ăn đã đóng gói sẵn sàng. Cô nhẹ nhàng đưa cho "Tiểu hài tử" kia, nhẹ nhàng nói.
- Thật ngại quá, hiện tại nhà của chị cũng không còn nhiều thức ăn. Em lấy tạm nhé.
- Thiên sứ tỷ tỷ, chị thật tốt.
- Đừng gọi là thiên sứ tỷ tỷ nữa... Chị tên Tuệ Mộc, rất vui khi gặp được em.
"Tiểu hài tử" nghe thấy như vậy liền mỉm cười ngọt ngào, sau đó... Trước khi Wine rời khỏi nhà của Tuệ Mộc thì "Tiểu hài tử" còn để lại cho cô một câu nói.
- Thiên sứ tỷ tỷ... Chị là người tốt, chắc chắn không có ai đến hại chị đâu. Em chúc chị hạnh phúc.
"Tiểu hài tử" nói xong liền vui vẻ bỏ đi, còn Tuệ Mộc chỉ nhìn theo rồi mỉm cười. Ngạn Thụ Khôn ơi Ngạn Thụ Khôn, một ông chủ cao ngạo như anh ta mà lại phải sống chung một thân xác với một đứa trẻ như Wine thì chắc cũng đau đầu lắm nhỉ. Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi đóng cổng lại và đi vào nhà.
Còn ở xa xa, Wine đang ung dung ngồi ăn thức ăn mà cô đưa. Nhưng ở trong tiềm thức, tính cách thật sự của Ngạn Thụ Khôn đang nhắm nghiền mắt ngồi một góc, nói.
- Cậu nhóc không sợ cô ta hạ độc à?
Wine bĩu môi, nói.
- Anh đừng có mà nói xấu thiên sứ tỷ tỷ... Anh không thấy sao? Chị ấy rất xinh đẹp, còn rất tốt bụng nữa... Ngạn Thụ Khôn, anh đừng hại chị ấy đấy nhé.
Bất giác, Ngạn Thụ Khôn mở mắt nhìn chằm chằm hộp thức ăn kia rồi lại nhìn vào một đứa trẻ đang trong thân xác của mình ăn ngấu nghiến, rồi nói.
- Tôi chưa từng có ý định hại cô ấy. Nhưng tôi muốn xem cho rõ... Rốt cuộc Ngụy Long Thần có gì tốt mà cô ấy lại điên cuồng yêu hắn, còn hi sinh như vậy. Tôi thấy, Ngụy Long Thần vốn dĩ không xứng với Tuệ Mộc.
[..................]
Ngụy Long Thần sau khi nhận được email của cô liền nhíu mày. Theo như những gì mà Châu Bội Bội gửi đến thông tin thì người như Ngạn Thụ Khôn sẽ không bao giờ tấn công ai đó mà không có lý do. Nhưng cho dù Ngạn Thụ Khôn có thật sự là con trai của Ngụy Thành Bái thì đã sao? Anh cũng đâu có làm gì đến người chú út này cơ chứ? Anh đã không làm gì thì nhà Hoàng Phủ còn làm gì nữa? Bất chợt...
Bình giấm chua Ngụy Long Thần lại hiện lên tia nghi hoặc, anh nhìn ảnh của Ngạn Thụ Khôn, rồi nói.
- Mẹ nó, đừng nói hắn ta đến đây là để cướp vợ ông nhé? Ông đây đã bị cướp vợ một lần rồi... Sẽ không có lần thứ hai lặp lại đâu.!
Sau đó Ngụy Long Thần liền gọi Hoàng Ảnh và Lạc Húc yêu cầu một trong hai ở lại bảo vệ Tuệ Mộc, còn người còn lại đem thêm vài vệ sĩ đến nhà Hoàng Phủ để bảo vệ ba đứa nhỏ và cha mẹ cô.
Riêng Trịnh Khiêm cũng được anh gác lại công việc để anh ta và Thẩm Vân Kiều đến bệnh viện.
- Ngụy tiên sinh vì sao tôi cũng phải đi đến đó?
Thẩm Vân Kiều nghi hoặc chỉ tay vào mình. Nhưng Ngụy Long Thần vẫn nhàn nhã ngồi đó, nói
- Thứ nhất, là để cô chăm sóc Tiểu Di, dù sao thì cô cũng là phụ nữ, tay chân cũng nhẹ nhàng hơn, chăm sóc con bé sẽ tốt hơn. Thứ hai, là để cô đi theo mới có cơ hội theo đuổi Trịnh Khiêm, cũng là để bảo vệ An Di... Cô gái tên Jenny, tôi muốn tin cũng không tin được.
Trịnh Khiêm nghe được bốn từ "Theo đuổi Trịnh Khiêm" liền bị anh làm cho mất tự nhiên, cậu ta liền ho khan một tiếng. Riêng Thẩm Vân Kiều lại cực kỳ thích thú với thái độ này của cậu ta, trên đường đến bệnh viện cô nàng liền trêu chọc.
- Trịnh Khiêm à... Hình như mặt anh có chút đỏ nha.
- Vậy sao? Tôi không để ý.
Thẩm Vân Kiều bĩu môi, rõ ràng là để ý muốn chết mà còn bày đặt. Sau đó, cô nàng liền không chịu yên phận chồm người qua hôn nhẹ lên má của cậu ta, khiến Trịnh Khiêm cừng đờ. Và hiển nhiên, bản năng của một tên đàn ông, cậu ta liền cho dừng xe vào một bên đường, gương mặt nghiêm nghị tháo dây an toàn rồi nghiêng người qua bên chỗ của Thẩm Vân Kiều, nhíu mày.
- Thẩm Tiểu Kiều, em đừng thách thức sự nhẫn nhịn của tôi. Tôi không phải kẻ biết kiềm chế đâu.
- Không kiềm chế thì anh định làm gì?
Trịnh Khiêm nhắm mắt, gương mặt của anh bình thản rồi hôn lên môi của cô, Thẩm Vân Kiều mở to mắt nhìn... Trịnh... Trịnh Khiêm đang chủ động hôn cô sao?
Một lúc sau, Trịnh Khiêm luyến tiếc buông tha cánh môi của cô, hơi thở nam tính phả nhẹ vào tai cô, nói.
- Đợi sau khi Tiểu Di xuất viện. Tôi sẽ cho em biết, tôi muốn làm gì.
Sau đó, Trịnh Khiêm tiếp tục quay trở lại vị trí và tiếp tục lái xe, còn Thẩm Vân Kiều bây giờ lại ngượng ngùng đưa tay che đi gương mặt đỏ ửng của mình. Ôi mẹ nó, tiểu thư được xem là "mặt dày" như cô lại bị một tên không hiểu gì về tình yêu trêu chọc đến ngượng cả người. Chuyện này đồn ra ngoài chắc Thẩm Vân Kiều sẽ đào hố mà chui. Trịnh Khiêm qua kính ở trong xe thấy phản ứng của cô liền nhếch mép mỉm cười.
Thẩm Vân Kiều: "............" Trái tym thiếu nữ của lão nương bị chând động a ~ Lão thiên ơi ~
- Thiên sứ tỷ tỷ... Chị có thể cho em một ít thức ăn không?
Tuệ Mộc trợn tròn mắt nhìn. Ủa mẹ nó? Cái tên "Tiểu hài tử" này rõ ràng là Ngạn Thụ Khôn cơ mà? Nhưng mà... Chảng lẽ anh ta đang ở nhân cách khác? Zô... Một ông trùm tàn ác như Ngạn Thụ Khôn lại có một mặt nhân cách đáng yêu như Tiểu hài tử như này ư? Còn cái tên "Tiểu hài tử" khi nhìn thấy Tuệ Mộc sững người thì có chút bĩu môi.
- Thiên sứ tỷ tỷ... Em đói...
- Anh... À không... Tên là gì?
- Thiên sứ tỷ tỷ... Chị gọi em là Wine nha.
- Wine, vậy em đợi chị một chút... Chị vào trong lấy cho em một ít thức ăn nhé?
"Tiểu hài tử" kia liền nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, đợi sau khi Tuệ Mộc mỉm cười rồi rời khỏi thì "Tiểu hài tử" kia liền đứng dậy, phủi phủi tay chân nhíu mày nhìn theo bóng lưng của cô, nhíu mày.
- Cô ngốc này lại không hề có cảnh giác như vậy sao?
Sau đó, Ngạn Thụ Khôn liền lầm bầm ở trong miệng.
- Còn cậu nữa Wine chết tiệt, nếu như dám cướp thân xác của tôi... Cậu coi chừng đấy!
Sau đó, Ngạn Thụ Khôn muốn hung hăng bỏ đi thì lại một lần nữa bị "Tiểu hài tử" kia chiếm lấy cơ thể. Có lẽ tính cách thật sự của Ngạn Thụ Khôn hiện tại phải nói là cực kỳ yếu, cho nên cậu nhóc Wine kia mới có thể dễ dàng chi phối cơ thể này.
Sau một lúc, Tuệ Mộc bước ra với một số món ăn đã đóng gói sẵn sàng. Cô nhẹ nhàng đưa cho "Tiểu hài tử" kia, nhẹ nhàng nói.
- Thật ngại quá, hiện tại nhà của chị cũng không còn nhiều thức ăn. Em lấy tạm nhé.
- Thiên sứ tỷ tỷ, chị thật tốt.
- Đừng gọi là thiên sứ tỷ tỷ nữa... Chị tên Tuệ Mộc, rất vui khi gặp được em.
"Tiểu hài tử" nghe thấy như vậy liền mỉm cười ngọt ngào, sau đó... Trước khi Wine rời khỏi nhà của Tuệ Mộc thì "Tiểu hài tử" còn để lại cho cô một câu nói.
- Thiên sứ tỷ tỷ... Chị là người tốt, chắc chắn không có ai đến hại chị đâu. Em chúc chị hạnh phúc.
"Tiểu hài tử" nói xong liền vui vẻ bỏ đi, còn Tuệ Mộc chỉ nhìn theo rồi mỉm cười. Ngạn Thụ Khôn ơi Ngạn Thụ Khôn, một ông chủ cao ngạo như anh ta mà lại phải sống chung một thân xác với một đứa trẻ như Wine thì chắc cũng đau đầu lắm nhỉ. Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi đóng cổng lại và đi vào nhà.
Còn ở xa xa, Wine đang ung dung ngồi ăn thức ăn mà cô đưa. Nhưng ở trong tiềm thức, tính cách thật sự của Ngạn Thụ Khôn đang nhắm nghiền mắt ngồi một góc, nói.
- Cậu nhóc không sợ cô ta hạ độc à?
Wine bĩu môi, nói.
- Anh đừng có mà nói xấu thiên sứ tỷ tỷ... Anh không thấy sao? Chị ấy rất xinh đẹp, còn rất tốt bụng nữa... Ngạn Thụ Khôn, anh đừng hại chị ấy đấy nhé.
Bất giác, Ngạn Thụ Khôn mở mắt nhìn chằm chằm hộp thức ăn kia rồi lại nhìn vào một đứa trẻ đang trong thân xác của mình ăn ngấu nghiến, rồi nói.
- Tôi chưa từng có ý định hại cô ấy. Nhưng tôi muốn xem cho rõ... Rốt cuộc Ngụy Long Thần có gì tốt mà cô ấy lại điên cuồng yêu hắn, còn hi sinh như vậy. Tôi thấy, Ngụy Long Thần vốn dĩ không xứng với Tuệ Mộc.
[..................]
Ngụy Long Thần sau khi nhận được email của cô liền nhíu mày. Theo như những gì mà Châu Bội Bội gửi đến thông tin thì người như Ngạn Thụ Khôn sẽ không bao giờ tấn công ai đó mà không có lý do. Nhưng cho dù Ngạn Thụ Khôn có thật sự là con trai của Ngụy Thành Bái thì đã sao? Anh cũng đâu có làm gì đến người chú út này cơ chứ? Anh đã không làm gì thì nhà Hoàng Phủ còn làm gì nữa? Bất chợt...
Bình giấm chua Ngụy Long Thần lại hiện lên tia nghi hoặc, anh nhìn ảnh của Ngạn Thụ Khôn, rồi nói.
- Mẹ nó, đừng nói hắn ta đến đây là để cướp vợ ông nhé? Ông đây đã bị cướp vợ một lần rồi... Sẽ không có lần thứ hai lặp lại đâu.!
Sau đó Ngụy Long Thần liền gọi Hoàng Ảnh và Lạc Húc yêu cầu một trong hai ở lại bảo vệ Tuệ Mộc, còn người còn lại đem thêm vài vệ sĩ đến nhà Hoàng Phủ để bảo vệ ba đứa nhỏ và cha mẹ cô.
Riêng Trịnh Khiêm cũng được anh gác lại công việc để anh ta và Thẩm Vân Kiều đến bệnh viện.
- Ngụy tiên sinh vì sao tôi cũng phải đi đến đó?
Thẩm Vân Kiều nghi hoặc chỉ tay vào mình. Nhưng Ngụy Long Thần vẫn nhàn nhã ngồi đó, nói
- Thứ nhất, là để cô chăm sóc Tiểu Di, dù sao thì cô cũng là phụ nữ, tay chân cũng nhẹ nhàng hơn, chăm sóc con bé sẽ tốt hơn. Thứ hai, là để cô đi theo mới có cơ hội theo đuổi Trịnh Khiêm, cũng là để bảo vệ An Di... Cô gái tên Jenny, tôi muốn tin cũng không tin được.
Trịnh Khiêm nghe được bốn từ "Theo đuổi Trịnh Khiêm" liền bị anh làm cho mất tự nhiên, cậu ta liền ho khan một tiếng. Riêng Thẩm Vân Kiều lại cực kỳ thích thú với thái độ này của cậu ta, trên đường đến bệnh viện cô nàng liền trêu chọc.
- Trịnh Khiêm à... Hình như mặt anh có chút đỏ nha.
- Vậy sao? Tôi không để ý.
Thẩm Vân Kiều bĩu môi, rõ ràng là để ý muốn chết mà còn bày đặt. Sau đó, cô nàng liền không chịu yên phận chồm người qua hôn nhẹ lên má của cậu ta, khiến Trịnh Khiêm cừng đờ. Và hiển nhiên, bản năng của một tên đàn ông, cậu ta liền cho dừng xe vào một bên đường, gương mặt nghiêm nghị tháo dây an toàn rồi nghiêng người qua bên chỗ của Thẩm Vân Kiều, nhíu mày.
- Thẩm Tiểu Kiều, em đừng thách thức sự nhẫn nhịn của tôi. Tôi không phải kẻ biết kiềm chế đâu.
- Không kiềm chế thì anh định làm gì?
Trịnh Khiêm nhắm mắt, gương mặt của anh bình thản rồi hôn lên môi của cô, Thẩm Vân Kiều mở to mắt nhìn... Trịnh... Trịnh Khiêm đang chủ động hôn cô sao?
Một lúc sau, Trịnh Khiêm luyến tiếc buông tha cánh môi của cô, hơi thở nam tính phả nhẹ vào tai cô, nói.
- Đợi sau khi Tiểu Di xuất viện. Tôi sẽ cho em biết, tôi muốn làm gì.
Sau đó, Trịnh Khiêm tiếp tục quay trở lại vị trí và tiếp tục lái xe, còn Thẩm Vân Kiều bây giờ lại ngượng ngùng đưa tay che đi gương mặt đỏ ửng của mình. Ôi mẹ nó, tiểu thư được xem là "mặt dày" như cô lại bị một tên không hiểu gì về tình yêu trêu chọc đến ngượng cả người. Chuyện này đồn ra ngoài chắc Thẩm Vân Kiều sẽ đào hố mà chui. Trịnh Khiêm qua kính ở trong xe thấy phản ứng của cô liền nhếch mép mỉm cười.
Thẩm Vân Kiều: "............" Trái tym thiếu nữ của lão nương bị chând động a ~ Lão thiên ơi ~
/108
|