Ngồi vào bàn ăn, Tuệ Mộc nhìn cha mình, nhưng ông vẫn nghiêm nghị ngồi đó, còn không thèm động đũa, nhìn sang mẹ mình thì bà ấy cũng chỉ nhún nhún vai tỏ ý không biết, sau đó nhìn sang hai đứa con của mình... Hơ hơ, ông ngoại không còn chưa động đũa thì sao hai đứa làm cháu này làm sao dám ăn. Sau đó, Tuệ Mộc liền nhìn sang cha mình, nói.
- Cha... Long Ân và Định Viêm còn nhỏ, cần ăn đúng giờ.
Hoàng Phủ Tước liếc cô một cái, rồi từ từ cầm đũa lên. Linh Chi mỉm cười rồi lắc đầu, nói.
- Thôi kệ ông ấy đi. Mấy đứa ăn cơm đi.
Bữa cơm bắt đầu với không khí vô cùng ngột ngạt, có lẽ đây là lần đầu tiên Tuệ Mộc đưa Ngụy Long Thần về nhà và nó cũng sẽ là lần cuối cùng cô đưa anh vêg đây ăn cơm. Vì mỗi lần anh xuất hiện là y như rằng... Cha cô sẽ biến thành tảng băng trôi ở đó.
Bữa cơm trôi qua không mấy gì vui vẻ cho lắm, nhưng sau khi dùng xong bữa cơm thì Hoàng Phủ Tước có đưa cho Ngụy Long Thần một số dữ kiện cũng khá là quan trọng đối với anh. Bề ngoài Hoàng Phủ Tước luôn thể hiện ý không hài lòng với anh, nhưng bên trong ông đã sớm chấp nhận người con rể này rồi. Trước khi Ngụy Long Thần rời khỏi nhà, Hoàng Phủ Tước còn nói thêm.
- Tân Vĩnh Trùng mặc dù chỉ mới đi vào hoạt động trong mấy năm nay, nhưng dù sao tiếng tăm của Tập đoàn Vĩnh Trùng ở giới này cũng đã sớm có chỗ đứng vững. Nên mong cậu đừng làm cha mẹ cậu thất vọng. Hơn hết, nếu nhiệm kì tổng thống của cậu kết thúc, thì cậu vẫn phải đảm bảo cái ăn cái mặc cho con gái tôi thật đầy đủ. Nếu không... Ngủ cũng đừng mơ tôi cho phép hai người kết hôn.
Ngụy Long Thần nghe như vậy liền gật đầu, rồi về nhà trước. Đêm nay Tuệ Mộc ngủ lại đây, nhưng cô ngủ cùng mẹ mình, còn Long Ân và Định Viêm thì ngủ cùng Hoàng Phủ Tước.
Trong phòng, Tuệ Mộc một bên, Linh Chi nằm một bên, có lẽ cô không còn là đứa bé ba, bốn tuổi để bà dỗ dành, nhưng đứa con gái lớn này... Lớn thì lớn, nhưng nhiều cái suy nghĩ còn thua cả một đứa trẻ con nữa kìa.
- Mộc Mộc, con định khi nào sẽ kết hôn với Ngụy Long Thần?
- Con muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn đã mẹ ạ.
- Cha con bên ngoài gai góc khó chịu vậy thôi. Chứ ông ấy đã chấp nhận cậu ấy rồi... Hai đứa cố gắng thêm một chút nữa.
Tuệ Mộc gật đầu mỉm cười, bất giác cô lại rúc vào vai của mẹ mình, nhẹ nhàng nói.
- Mẹ... Vì sao con người chúng ta phải cần có tình cảm ạ? Cho dù biết nó sẽ đem lại đau thương... Nhưng một lòng vẫn nhớ nhung người ta.
Linh Chi đưa tay xoa nhẹ gương mặt của cô, đứa con gái này có lẽ chưa từng quên Ngụy Long Thần cho dù chỉ một giây ngắn ngủi.
- Vì con người có trái tim, có cảm xúc. Mộc Mộc, có lẽ sẽ có khi con thấy rung động với nhiều người... Nhưng người con yêu, thì chỉ có một.
- Mẹ à... Liệu... Tình cảm của con và anh ấy còn có biến cố gì nữa hay không? Con có cảm giác không được tốt lắm.
Linh Chi không biết nói gì, về chuyện hiện tại có thể xem là êm đẹp lắm rồi. Nhưng về tương lai có biến cố gì xảy đến hay không, thì đó vẫn là một dấu chấm hỏi.
[...............]
Sáng hôm sau, sáng nay thay vì Tuệ Mộc hẹn với Ngụy Long Thần thì cô lại có hẹn với Kiwer... À không, bây giờ nên gọi là Dục Ngọc Tiêu rồi chứ. Cô hẹn anh ta đến một quán cafe nhỏ gần với nơi ở của anh ta.
- Nàng thơ của tôi, em có chuyện gì sao?
- Kiwer... Anh nói thử xem, anh có cách nào trị được Châu Bội Bội hay không?
Dục Ngọc Tiêu nghe cô nói vậy liền tựa lưng vào ghế, từ từ xoa xoa cằm.
- Cách thì có. Chỉ có điều... Vì sao tôi phải giúp em trừng trị em gái của mình?
Tuệ Mộc mỉm cười lắc đầu.
- Không, không, không... Không phải trừng trị mà là đe dọa cô ấy... Bắt ép cô ấy làm việc cho tôi. Bản thân tôi và anh có cùng mục đích, đó là tìm kiếm thông tin của Ngạn Thụ Khôn... Thông qua Châu Bội Bội.
Dục Ngọc Tiêu bất giác cười lớn, nói.
- Em nghĩ con bé sẽ ngu ngốc đến mức để em đe dọa rồi lợi dụng sao?
Tuệ Mộc nhún vai, rồi chống tay lên cằm nhìn cậu ta, nói.
- Đương nhiên là không rồi, nhưng nếu anh có cách của anh, thì tôi cũng có cách của tôi. Chỉ là... Nếu chúng ta hợp tác, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn thôi.
- Em đang lợi dụng cả tôi luôn sao?
Tuệ Mộc lại một lần nữa nhún vai, nói.
- Vì đạt được mục đích, lợi dụng anh là chuyện bình thường. Con người mà... Người không vì mình thì trời tru đất diệt.
Dục Ngọc Tiêu với kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm trên thương trường đương nhiên nhìn ra được tâm cơ của cô, tuy nhiên... Anh ta lại muốn tâm cơ này giúp đỡ anh ta... Một mặt là vì kẻ thù chung là Ngạn Thụ Khôn, mặt khác là vì em gái anh ta.
- Được rồi, hợp tác vui vẻ.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hợp tác vui vẻ.
- Cha... Long Ân và Định Viêm còn nhỏ, cần ăn đúng giờ.
Hoàng Phủ Tước liếc cô một cái, rồi từ từ cầm đũa lên. Linh Chi mỉm cười rồi lắc đầu, nói.
- Thôi kệ ông ấy đi. Mấy đứa ăn cơm đi.
Bữa cơm bắt đầu với không khí vô cùng ngột ngạt, có lẽ đây là lần đầu tiên Tuệ Mộc đưa Ngụy Long Thần về nhà và nó cũng sẽ là lần cuối cùng cô đưa anh vêg đây ăn cơm. Vì mỗi lần anh xuất hiện là y như rằng... Cha cô sẽ biến thành tảng băng trôi ở đó.
Bữa cơm trôi qua không mấy gì vui vẻ cho lắm, nhưng sau khi dùng xong bữa cơm thì Hoàng Phủ Tước có đưa cho Ngụy Long Thần một số dữ kiện cũng khá là quan trọng đối với anh. Bề ngoài Hoàng Phủ Tước luôn thể hiện ý không hài lòng với anh, nhưng bên trong ông đã sớm chấp nhận người con rể này rồi. Trước khi Ngụy Long Thần rời khỏi nhà, Hoàng Phủ Tước còn nói thêm.
- Tân Vĩnh Trùng mặc dù chỉ mới đi vào hoạt động trong mấy năm nay, nhưng dù sao tiếng tăm của Tập đoàn Vĩnh Trùng ở giới này cũng đã sớm có chỗ đứng vững. Nên mong cậu đừng làm cha mẹ cậu thất vọng. Hơn hết, nếu nhiệm kì tổng thống của cậu kết thúc, thì cậu vẫn phải đảm bảo cái ăn cái mặc cho con gái tôi thật đầy đủ. Nếu không... Ngủ cũng đừng mơ tôi cho phép hai người kết hôn.
Ngụy Long Thần nghe như vậy liền gật đầu, rồi về nhà trước. Đêm nay Tuệ Mộc ngủ lại đây, nhưng cô ngủ cùng mẹ mình, còn Long Ân và Định Viêm thì ngủ cùng Hoàng Phủ Tước.
Trong phòng, Tuệ Mộc một bên, Linh Chi nằm một bên, có lẽ cô không còn là đứa bé ba, bốn tuổi để bà dỗ dành, nhưng đứa con gái lớn này... Lớn thì lớn, nhưng nhiều cái suy nghĩ còn thua cả một đứa trẻ con nữa kìa.
- Mộc Mộc, con định khi nào sẽ kết hôn với Ngụy Long Thần?
- Con muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn đã mẹ ạ.
- Cha con bên ngoài gai góc khó chịu vậy thôi. Chứ ông ấy đã chấp nhận cậu ấy rồi... Hai đứa cố gắng thêm một chút nữa.
Tuệ Mộc gật đầu mỉm cười, bất giác cô lại rúc vào vai của mẹ mình, nhẹ nhàng nói.
- Mẹ... Vì sao con người chúng ta phải cần có tình cảm ạ? Cho dù biết nó sẽ đem lại đau thương... Nhưng một lòng vẫn nhớ nhung người ta.
Linh Chi đưa tay xoa nhẹ gương mặt của cô, đứa con gái này có lẽ chưa từng quên Ngụy Long Thần cho dù chỉ một giây ngắn ngủi.
- Vì con người có trái tim, có cảm xúc. Mộc Mộc, có lẽ sẽ có khi con thấy rung động với nhiều người... Nhưng người con yêu, thì chỉ có một.
- Mẹ à... Liệu... Tình cảm của con và anh ấy còn có biến cố gì nữa hay không? Con có cảm giác không được tốt lắm.
Linh Chi không biết nói gì, về chuyện hiện tại có thể xem là êm đẹp lắm rồi. Nhưng về tương lai có biến cố gì xảy đến hay không, thì đó vẫn là một dấu chấm hỏi.
[...............]
Sáng hôm sau, sáng nay thay vì Tuệ Mộc hẹn với Ngụy Long Thần thì cô lại có hẹn với Kiwer... À không, bây giờ nên gọi là Dục Ngọc Tiêu rồi chứ. Cô hẹn anh ta đến một quán cafe nhỏ gần với nơi ở của anh ta.
- Nàng thơ của tôi, em có chuyện gì sao?
- Kiwer... Anh nói thử xem, anh có cách nào trị được Châu Bội Bội hay không?
Dục Ngọc Tiêu nghe cô nói vậy liền tựa lưng vào ghế, từ từ xoa xoa cằm.
- Cách thì có. Chỉ có điều... Vì sao tôi phải giúp em trừng trị em gái của mình?
Tuệ Mộc mỉm cười lắc đầu.
- Không, không, không... Không phải trừng trị mà là đe dọa cô ấy... Bắt ép cô ấy làm việc cho tôi. Bản thân tôi và anh có cùng mục đích, đó là tìm kiếm thông tin của Ngạn Thụ Khôn... Thông qua Châu Bội Bội.
Dục Ngọc Tiêu bất giác cười lớn, nói.
- Em nghĩ con bé sẽ ngu ngốc đến mức để em đe dọa rồi lợi dụng sao?
Tuệ Mộc nhún vai, rồi chống tay lên cằm nhìn cậu ta, nói.
- Đương nhiên là không rồi, nhưng nếu anh có cách của anh, thì tôi cũng có cách của tôi. Chỉ là... Nếu chúng ta hợp tác, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn thôi.
- Em đang lợi dụng cả tôi luôn sao?
Tuệ Mộc lại một lần nữa nhún vai, nói.
- Vì đạt được mục đích, lợi dụng anh là chuyện bình thường. Con người mà... Người không vì mình thì trời tru đất diệt.
Dục Ngọc Tiêu với kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm trên thương trường đương nhiên nhìn ra được tâm cơ của cô, tuy nhiên... Anh ta lại muốn tâm cơ này giúp đỡ anh ta... Một mặt là vì kẻ thù chung là Ngạn Thụ Khôn, mặt khác là vì em gái anh ta.
- Được rồi, hợp tác vui vẻ.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hợp tác vui vẻ.
/108
|